Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

- Cho tôi biết........ Cậu.... là ai!!!??


Nó hơi giật mình, cười:
- Cậu hỏi vớ vẩn gì đấy? Tất nhiên tôi là Red rồi!

- Không! Ý tôi không phải vậy. Cậu biết rõ mà!

Chẳng lẽ...... hắn đã đoán ra được cái gì? Nhưng không thể nào................ Nó cố tình hỏi lại:
- Vậy ý cậu là sao?

Hắn hừ 1 cái rồi nói:
- Cậu mang 1 mối thù sâu nặng với kẻ đó - Trương Nguyên. Tôi đã rất tò mò về thân thế của cậu và lí do cậu cần hắn ta đến vậy. Sau khi mớm vài lời, hắn đã nói hết về cậu.

Nó cảm thấy đầu óc mình bừng bừng lên. Cậu ta là ai mà có quyền điều tra nó chứ? Mà không lẽ tên Trương Nguyên đó đã nhận ra nó là người đứng sau White? Nếu vậy thì không chỉ thân phận Red bại lộ, mà ngay cẩ thân phận con gái nó cũng không giấu được. Vậy thì phải để xem White biết được đến đâu? Nó hỏi dò:
- Nói hết ư? Hắn biết được gì về tôi mà nói? Cậu đang muốn dụ tôi nói ra đấy à?

Cậu ta phì cười:
- Tôi biết cậu hận hắn vì hắn đã lừa dối cậu và cuỗm sạch tài sản, bỏ chạy...........

Nó thấy tim mình đập mạnh. Có khi nào White đã biết hết rồi không? 

White nhìn thấy nét mặt của nó thì đắc ý nói tiếp:
- Tôi biết cậu chính là................... Trương Kỳ Anh!

Hả??? Cậu ta vừa nói gì vậy??

- Thế nào? Không đúng sao? Vậy còn cô bạn gái tên Vũ Hoàng Minh thì sao nhỉ? Tôi thật sự tò mò về bạn gái cậu đấy. Có lẽ tôi nên đi tìm cô ta để hỏi cô ta vài chuyện nhỉ? Red, à, Trương Kỳ Anh, cậu có thấy thế không?

Hừ, thì ra là cậu ta nhầm nó là Kỳ Anh. Có lẽ ông Nguyên nghĩ người muốn trả thù mình nhất chính là Kỳ Anh mà không ngờ cả nó cũng hận ông ta thấu xương. Nhưng White muốn dùng Vũ Hoàng Minh để uy hiếp Red, thật là lố bịch, nhưng không phải là không có khả năng. Bởi bây giờ cậu ta mà gặp Hoàng Minh, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là Red. Nó đành hùa theo hắn, cứ coi như mình chính là Kỳ Anh vậy..... Nó nói:
- Cậu muốn gì?

Cậu ta khoanh tay ra vẻ suy nghĩ rồi nói:
- Vẫn là 1 điều kiện. Bây giờ có lẽ chưa cần dùng đến nhưng sau này biết đâu lại phải nhờ vả cậu thì sao, ha ha.

Nó hừ 1 cái, đồng ý. Cậu ta đúng là kẻ thực dụng, luôn đặt lợi ích của mình lên nhất. Loại người như vậy, không hiểu sao nó lại nhận vào nhỉ? 

Đó là khoảng 7 tháng trước, khi nó và Tùng đang trên đường đi tìm đủ ngũ tướng cho hội. Tình cờ gặp cậu ta đang giao dịch làm ăn với đối tác và bị bọn bắt cóc bắt đi. Thấy cậu ta có vẻ hiền lành và làm ăn chính đáng, nó và Tùng nghĩ cứu cậu ta biết đâu sau này Dark Moon sẽ được tài trợ. Không ngờ khi bám theo chiếc xe chở cậu ta đến 1 khu nhà thi công dở, bị bỏ hoang, nó và Tùng đến gần thì người bước xuống xe đầu tiên lại là cậu ta. Nhìn vào trong thì cả đám bọn bắt cóc đều gục hết. Trong 1 không gian hẹp như vậy mà đánh gục hơn chục người thì đó quả là 1 kẻ không tầm thường. Nó ngỏ lời mời và cậu ta suy nghĩ 1 hồi rồi đồng ý.

Trong nhóm cậu ta luôn tỏ ra là kẻ biết điều nhất. Trừ phi nó điều động hoặc trực tiếp tổn hại đến bản thân thì cậu ta mới đánh nhau, còn không thì cứ đứng khoanh tay với cái bản mặt thư sinh chết tiệt này đây. Nó nghiến răng:
- Giờ tôi có thể gặp hắn được rồi chứ?

Cậu ta nhoẻn cười, gọi điện thoại:
- Đem hắn đến đi! Ừ, được rồi.

Cậu ta dẫn nó vòng ra con đường khá gần quán bar. Nó đứng dựa vào tường, đợi 1 lát thì có 3 người đi đến. Hai tên đàn em của White xô 1 người lẻo khoẻo vào, nói:
- Chào thủ lĩnh! Chào đại ca! Hắn đây ạ.

White quay sang nó, thấy nắm tay nó siết chặt lại, mắt vằn lên trong ánh đèn le lói. Nó không muốn để Trương Nguyên nhìn thấy mặt vì sợ sẽ lộ thân phận. Bây giờ trước mặt White, mà phải là cả White và ông ta, nó có tên là Trương Kỳ Anh. Mà với tích cách của Kỳ Anh, nó không thể nào hành động thô lỗ được mặc dù lúc này đây nó đang phát điên lên, muốn lao vào giẫm đạp, xé xác ông ta ra. Tên bệnh hoạn ấy chỉ biết có tiền, lợi dụng nó để lừa Kỳ Anh kí vào giấy tờ chuyển nhượng công ty và tiền cho ông ta. Sau đó ông ta bán lại công ty cho kẻ khác rồi cao chạy xa bay. Với số tiền đó, lẽ ra ông ta phải sống sung sướng cả đời chứ nhỉ? Không ngờ cũng có ngày hôm nay.... Trông ông ta gầy nhom, rách rưới và tiều tụy.

Nó đợi ông ta đi qua mình, vào sâu trong ngõ, chỗ White đứng thì bước ra, đứng quay lưng với ánh đèn để ông ta không có cơ hội nhìn mặt. Nó lên tiếng:
- Chào "chú". Chú vẫn khỏe chứ? Có còn nhận ra đứa cháu này không?

Trương Nguyên nheo mắt nhìn nó, e sợ:
- Kỳ Anh à, chú...... không phải cháu đã đến đòi chú trả lại tiền 5 tháng trước rồi sao? Cháu cũng nói là chỉ cần trả lại tiền thôi và tha thứ cho chú rồi mà?

Nó sững người. Bấy lâu nay nó vẫn luôn đi tìm hắn, đợi chờ Kỳ Anh, vẫn nuôi trong lòng mối hận thù tưởng như không thể nào xóa bỏ được, vẫn ôm mộng trở thành một người có địa vị trong xã hội để có thể biết được Kỳ Anh đang ở đâu...... Nhưng Kỳ Anh đã tìm được và tha thứ cho kẻ thù của mình, đã trở về mà không tìm nó. Nó thấy mình trở nên trống rỗng.... Anh đã tha thứ cho hắn, vậy thì nó có lí do gì để trả thù hắn đây?

Nó cười khan, trả lời hắn:
- Chỉ là muốn biết chú đã sống ra sao thôi.....
Ông Nguyên vẻ mặt khắc khổ, nói trong sự hối hận:
- Chú đã sống không bằng chết mấy tháng qua. Chú bị bọn lưu manh chà đạp và coi như công cụ mua vui, giải trí của chúng, bị xã hội coi thường vì nghĩ chú là 1 thằng nghiện chỉ biết bám theo bọn chúng. Chú theo chúng cũng vì thuốc thôi, nhưng chúng cũng thường xuyên để chú đói thuốc, vật vờ đầu đường xó chợ. Kỳ Anh à, chú biết lỗi rồi, chú sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc ấy nữa, cháu có thể thương tình để chú về nhà không? Chú cháu mình sẽ lại vui vẻ sống như xưa, được không?

Nó nhìn ông ta đầy khinh bỉ. Sau tất cả, ông ta lại cầu xin kẻ mình hại nuôi dưỡng mình ư? Nó biết Kỳ Anh vốn không thể làm quá với ông ta, nhưng cũng không nghĩ rằng anh lại bỏ qua 1 cách dễ dàng đến thế. Có lẽ anh biết, với ông ta, tiền là tất cả. Không có tiền ông ta cũng chỉ giống như những tên lang thang sống vật vờ trên đường mà thôi. "Kỳ Anh, anh có thể tha thứ được cho hắn ư? Vậy còn em? Phải chăng tha thứ cho em cũng là để xa em mãi mãi?......" Nhưng không, Kỳ Anh đã hứa sẽ trở về. Nó nhất định phải tin. Nó nhất định sẽ chờ.....

Nó nói với Trương Nguyên một cách chậm rãi:
- Tôi gọi ông bằng chú, điều đó đã là nể tình ông lắm rồi. Nhưng ông muốn tôi đưa về nhà? Chẳng phải ngôi nhà đó đã phải bán đi để trả nợ vì ông sao? Tôi thà mua 1 con chó về nuôi, ít ra nó còn biết trông nhà và không cắn chết chủ của mình chứ không đời nào mang thứ rác rưởi như ông về. Hại bố mẹ tôi phải chết, hại tôi tay trắng đi kiếm tiền, bỏ lại quê hương, người yêu, ông giữ được mạng sống đã là quá thương hại ông rồi. Trương Nguyên, cả cuộc đời này tôi hận ông còn chưa đủ, nói gì đến tha thứ. Tôi cho ông sống là để ông nếm trải những đau đớn về thể xác, sống trong cảnh túng thiếu và bị người ta chà đạp lên danh dự, lên quyền sống. Tôi vốn không phải kẻ độc ác nhưng chính ông đã khiến tôi trở nên độc ác như thế!

Nó hất đầu ra hiệu cho 2 tên đàn em kia tống hắn ra đường. Hắn còn đang khá bất ngờ về những điều nó nói, quay đầu lại nhìn trân trối. Nó quay sang nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt khinh bỉ. Ánh mắt ông ta trở nên tuyệt vọng, cúi gằm xuống, bước đi.

White đứng yên lặng nãy giờ, chăm chú nhìn nó. Cậu ta đặt tay lên vai nó, vỗ vỗ. Nó im lặng bước đi.

Vừa ra đến đầu ngõ, 1 trong 2 tên đàn em khi nãy chạy vội vàng lại, hớt hải:
- Anh, hắn lao đầu vào xe tự tử rồi!!

White ngạc nhiên:
- Cái gì?

Tên kia vừa thở vừa nói:
- Hắn vừa ra đến đường lớn thì bật khóc và cười lên ha hả rồi lao ngay vào 1 cái xe tải, chết luôn rồi.
White quay sang nhìn nó. Ánh mắt nó hơi dao động 1 chút, miệng nhếch lên:
- Coi như hắn còn biết nhục.

Rồi nó xốc lại ba lô và đi thẳng. White cũng không biết nói gì hơn, quay vào quán bar của Tùng.

Nó vừa đi bộ vừa ngước lên nhìn trời. Bầu trời thành phố không nhiều sao nhưng hôm nay bỗng nhiên những ngôi sao trở nên rất sáng. Nó thấy mình trống rỗng. Bước trên đường tấp nập, tiếng xe vùn vụt lao qua, tiếng còi xe "píp píp", nó có cảm giác mình lạc lõng vô cùng. Trả thù, nó đã ước ao trả thù Trương Nguyên biết bao, đã muốn băm xác ông ta làm vạn mảnh rồi vứt xuống sông cho cá ăn. Nhưng ông ta cũng đã từng đối tốt với nó và Kỳ Anh, ông ta là chú của Ký Anh, và hơn hết, ông ta đã được Kỳ Anh tha thứ. Nó không hiểu, cảm giác của mình là gì khi mà nghe tin hắn chết, cũng coi như đã trả thù được, nó lại thấy có chút hụt hẫng.

Nó biết mình đã nói quá lời, nhưng lúc đó nó không thể không nói những câu như thế. Một phần vì tính cách của nó, một phần vì không muốn ông ta coi thường Kỳ Anh. Dù sao thì, nó đã đi được một nửa chặng đường rồi. Trả thù được, nó bỗng chốc thấy mình và Kỳ Anh trở nên xa cách. Chỉ còn 1 lời hứa, và một kỉ vật, có thể lại đến bên nhau được không? Có lẽ bây giờ, với tài năng của mình, anh đã trở thành 1 thương nhân giàu có, còn nó, nó phải trở thành người mẫu, đó cũng là ước mơ của nó từ nhỏ. "Kỳ Anh à, chúng ta cùng cố gắng nhé!"

Nó trở về nhà vào 3 giờ sáng, tắm xong là lăn ra giường ngủ. Nó cần chuẩn bị tinh thần cho ngày mai, có thể sẽ là ngày nó làm mới lại chính mình...

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện tại http://truyennganhay.yn.lt

-----------------------------------

Hoàng Anh tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ dài ngon lành vì không bị Hoàng Minh làm phiền. Anh đứng dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân rồi đi ra cửa. Cẩn thận rút kinh nghiệm từ những lần trước vừa bước ra là bị 1 quả bóng chuyền treo lơ lửng đập thẳng vào đầu, lần này Hoàng Anh cúi xuống tránh kịp. Nhưng anh không ngờ đó chỉ là nghi binh của nó, chân anh bước lên để tránh bóng đập vào đầu thì lại "vô tình" đạp trúng sợi dây nối với hệ thống bẫy của nó và dính ngay 1 mặt mực từ cái súng xịt nước gắn trên lan can trước cửa phòng. Hoàng Anh đứng thẳng người dậy:

- VŨ HOÀNG MINH!!!

Hình như anh nhiễm cái điệu hét tên người ta của nó rồi thì phải. Nhưng hét tên xong nó thường rượt người ta chạy, còn Hoàng Anh thì đứng đó để quả bóng chuyền đập "Bốp" vào sau đầu. Nó ngáp dài đi ra khỏi phòng, cười gian xảo:

- Hoàng Anh à, hôm nay sẽ là ngày đại xui xẻo của anh đấy. Ha ha ha.....

Hoàng Anh tức giận đuổi theo nó xuống cầu thang:

- Đứng yên đó, anh mày đen thì mày cũng không thoát nổi đâu!!!

Nó lè lưỡi trêu ngươi rồi nhanh chóng nhảy lên ván trượt lướt ra ngoài. Hoàng Anh vừa ra theo đến cửa thì nhớ ra cái mặt mình vẫn đang dính đầy mực, không đuổi theo được nữa, anh đành tức tối quay vào.

Nó lướt nhanh đến công ty và chui vào phòng họp báo. Mọi người đang nhao nhao lên vì sự nổi bật quá sức tưởng tượng của nhóm Angels. Nó ngồi lên ghế cạnh Tiêu Dương, cô nàng thấy nó thì mỉm cười vẫy tay chào. Có vẻ cả nhóm đều đang hồi hộp. Tên Angus thì ngoại lệ, hắn ngồi điềm tĩnh lạnh lùng trả lời những câu được sắp đặt sẵn. Nó với 3 người kia chỉ thi thoảng mới phải trả lời những vấn đề linh tinh. Nó quay sang thì thấy Trần Duy đang cười cười trả lời mấy câu lạc đề của đám phóng viên, Hoàng Kỳ thì có vẻ khó chịu khi cứ bị bới móc đời tư và hạn chế trả lời, Tiêu Dương thì chóng mặt bởi các câu hỏi dồn dập không biết phải trả lời cái gì trước. Thấy mình ngồi im như phỗng, nó cũng hơi tủi thân 1 chút. Đám người này kì lạ, sao nhóm có 5 người mà lại chỉ hỏi có 4, trừ nó ra là sao? Chẳng lẽ là do nó đến muộn?

Nó nở nụ cười xã giao hỏi 1 cô phóng viên trẻ đang ghi ghi chép chép:

- Chị à, chị......... không có gì........ để hỏi em sao?

Cô gái ngước lên, mặt chợt hồng như say nắng:

- Khô..... không!

Nó cảm thấy thất vọng và cả khó chịu nữa, 3 tên kia đang nhìn nó với ánh mắt cực kì kiêu ngạo và thách thức. "Được lắm, tại sao lại chỉ có mình tôi không được hỏi hả???". Nó tiếp tục hỏi cô ta cho bằng được:

- Tại sao vậy?

Cô gái mắt chớp chớp, nói:

- Vì tất cả mọi thông tin về cậu đều được quản lí của cậu cung cấp rồi, chúng tôi không có gì để hỏi.

Nó há hốc miệng. Tên Quốc Huy đáng ghét kia biết gì về nó mà cung cấp chứ?? Chẳng lẽ là mẹ nó? Nhưng dù là ai thì cũng thật đáng ghét, gọi nó đến đây chỉ để ngồi như tượng thế này làm sao nó chịu nổi?????

Nó siết chặt 2 nắm tay đặt trên đùi, má phồng lên, mặt đỏ gay đầy kiềm chế. Nó mà nổi giận ở đây thì chẳng có Angles gì nữa hết chứ đừng nói đến họp báo họp biếc làm gì. Nhưng nó đã nói là sẽ trở thành người mẫu rồi, đành nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt chết tiệt của 3 tên chết tiệt đang ngồi cùng 1 hàng ghế vậy.

Họp báo xong, nó tức giận lao lên phòng làm việc của mẹ để hỏi cho ra lẽ thì tình cờ đứng ngoài nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ nó và 1 người bí ẩn:

- Hoàng Kỳ là 1 đứa có tố chất, thế nên tao mới nhờ mày sắp xếp vụ hôm trước chứ.... Ừ, chính vì tao biết nó sẽ thu hút hai thằng nhóc nên mới để chúng vào 1 nhóm, sau này 2 thằng nhóc đó sẽ cạnh tranh quyết liệt lắm đây, và tất nhiên tao sẽ ở giữa hưởng lợi..... Ha ha, mày còn phải nói sao....

Nó đá cửa đi vào bằng bộ mặt lưu manh nhất có thể. Mẹ nó vội vàng chào rồi tắt máy. Nó nhếch miệng cười:

- Mẹ vừa nói chuyện với ai thế? Hình như con có nghe thấy cái tên "Hoàng Kỳ"?

Mẹ nó làm mặt lạnh, trả lời nó chậm rãi:

- Đó không phải việc của con! Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Nó biết bà đã không muốn thì có hỏi cũng chẳng được nên đành chuyển qua vấn đề mình đang thắc mắc:

- Tại sao mẹ lại công khai tất cả thông tin của con cho các báo? Mà đã công khai rồi thì bảo con đến cuộc họp báo làm gì? Ngồi trơ như tượng 1 cách nhục nhã, mẹ có biết 2 con khỉ và tên chảnh chọe đó nhìn con như thế nào không????

Mẹ nó dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân và chống 2 cùi tay vào thành ghế đầy uy quyền:

- Vậy con nghĩ ta nên để con tự nói? Và thân phận của con có nguy cơ bị bại lộ bất cứ lúc nào?

Mắt bà ánh lên 1 cách đáng sợ:

- KHÔNG BAO GIỜ! Ta phải cung cấp trước là vì sợ họ điều tra thêm về con. Mà cái miệng của con thì có trời mới dám chắc được. Ta làm vậy cũng là muốn bảo vệ cho Kim và cả nhóm Angels mà thôi.

Nó nhăn mặt:

- Kim là đứa nào?

Bà Triệu lạnh lùng:

- Đó là nghệ danh của mày đấy con ạ. Đừng có nói với ta là con chưa biết.

Nó há miệng:

- Thật là chưa biết mà? Từ bao giờ và mẹ đặt tên gì kì vậy???

Mẹ nó thở dài:

- Hãy hỏi tại sao những người khác đều biết trong khi con không biết. Tên được lấy theo ngũ hành: Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ. Con lầ Kim, Dương là Mộc, Angus là Thủy, Kỳ là Hỏa và Duy là Thổ.

- Ha, ha ha ha. Tên gì mà ngộ thế mẹ ơi... MẸ CÓ LẤY TÊN THÌ LẤY CÁI GÌ THÚ VỊ 1 CHÚT CHỨ???

Nó gào lên trong khi mẹ nó bình tĩnh nói tiếp:

- Yên tâm, đây chỉ là tên để quảng bá cho nhóm thôi. Về cơ bản thì không ai gọi mấy đứa bằng cái tên đó đâu. Chỉ có điều ít ra cũng nhớ lấy để sau này nhìn thấy 5 cái tên còn biết là có mình trong đó.

Nó thở dài thườn thượt rồi nói:

- Mặc kệ mẹ, con đi đây.

Mẹ nó không phản ứng, nhìn nó đi ra ngoài rồi mới thở phào:

- May là nó vẫn còn ngốc lắm. Chuyện mà lộ ra thì còn gì thú vị nữa....

Bà nhoẻn miệng cười. Thật không biết người đàn bà này đang toan tính những gì trong đầu. 

Nó xuống đến cửa thang máy thì đụng 4 người trong nhóm và Quốc Huy. Thấy nó, Tiêu Dương chạy lại:

- Sao cậu đi lâu thế? 

Nó cười:

- Không có gì đâu......

Hoàng Kỳ không chịu để cho không khí được bình thường, chen vào:

- Cậu ta lên gặp giám đốc để hỏi vì sao lại không được trả lời phỏng vấn nhưng sự thật hiển nhiên ai cũng thấy đó là cậu ta chẳng hề nổi trội để được quan tâm. Cần gì phải hỏi nhỉ?

Nó gầm gừ nhìn Kỳ với ánh mắt căm thù. Duy cười giảng hòa:

- Thôi mà, đừng nói thế, tất nhiên giám đốc có ý riêng khi làm như vậy. Phải không anh Huy?

- Ơ, ừ... ừm. Đúng vậy, các em đừng cãi nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt đấy làm gì.....

Tên Angus thì không muốn cho qua cơ hội làm nó tức giận, nói:

- Phải rồi, cậu ta không được mến mộ chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, quan tâm làm gì.

Nó tức giận định lao vào đạp cho hắn mấy phát nhưng chợt nghĩ ra, kiềm chế:

- À, thực ra đó cũng là chuyện nhỏ thôi. Tôi được các fan hâm mộ nhiều quá, họ đòi thông tin trước cả buổi họp báo nên giám đốc phải cung cấp trước. Các bạn thì nói lúc nào chẳng được!

Nó cười cười làm cho Kỳ và Angus tức điên lên. Muốn so lượng fan á? Chưa biết ai hơn ai đâu, thời gian còn dài mà. Quốc Huy và Tiêu Dương nhìn nhau chẳng biết nói gì, Trần Duy lại lên tiếng:

- Thôi nào, đi ăn nào mọi người. Chẳng phải vừa nãy anh Huy bào Angus sẽ đãi chúng ta 1 bữa sao? Tôi đói quá rồi!

Thế là cả nhóm bắt đầu kêu đói và đi ra khỏi công ty. Nó vừa đi vừa nói:

- Chắc hôm nay sắp có bão đấy, Tiêu Dương à.

Dương nhìn nó ngơ ngác không hiểu còn những người khác thì đã hiểu rồi đấy. Angus đủng đỉnh vừa đi vừa nói:

- Nếu cậu không muốn thì không cần đi đâu. Mà tốt nhất cậu nên ở nhà tránh bão đi. Đã yếu lại còn đòi ra gió.

Nó giơ nắm đấm lên:

- Anh nói gì hả??

Hắn vẫn sải bước đều đều còn mọi người phải giữ nó lại để nó khỏi lao lên bụp vào đầu hắn. Hoàng Kỳ cười nhếch mép nhìn nó đầy khinh thường rồi cũng đi trước khiến nó càng bực hơn:

- Tên kia!! Có ý gì hả???

Kỳ vẫn cứ bước đi, nhưng không còn nụ cười nào nữa. Cậu ta thấy khó chịu....

Cuối cùng thì tất cả vẫn có mặt đủ và ngồi vào bàn ở 1 nhà hàng Pháp. Nó cười gian xảo nhìn Angus:

- Đừng quên tôi có thứ gì, anh "BẠCH", à nhầm, Lục Tiểu Thiên ạ.

Mặt hắn hơi cau có nhưng không nói gì. Mọi người thì không hiểu mà cũng không muốn hiểu, gọi đồ ăn và bắt đầu vui vẻ ngồi ăn. Lúc đang ăn, nó quay sang gọi phục vụ lấy cho 1 ly rượu. Khi anh phục vụ tới gần thì nó giả vờ luống cuống và "lỡ tay" đánh đổ ly rượu ra khay, đổ cả vào người hắn. Nó vội vơ lấy cái khăn trên bàn, lau vội vàng trên áo hắn:

- Á, tôi sơ ý quá, anh không sao chứ? Oái, sao càng lau càng bẩn thế này???

Hắn ngồi hóa đá nhìn nó lau mà như đang dây thêm vết bẩn vào bộ vest trắng của mình. Anh phục vụ cũng không biết phải làm sao, chỉ cho hắn chỗ nhà vệ sinh. Hắn bực bội đứng lên đi vào thì nó hí hửng ngồi cười. Hoàng Kỳ cũng bật cười ha hả:

- Cậu hay thật đấy!!! Ha ha ha...

Nó lườm cậu ta 1 cái, để xử sau. Còn bây giờ là..... Nó đi theo hắn vào phòng vệ sinh. Đứng trước 2 cái nhà vệ sinh, nó biết là mình phải vào cái nào, nhưng đau khổ nghĩ đến thân phận mình vốn là con gái, nó cảm thấy có chút tủi thân. Đành lòng bước vào nhà vệ sinh nam, nó thầm nguyện cầu là sẽ không phải thấy cảnh không muốn thấy. Cũng may là chỉ có mình hắn đang dùng khăn ướt chà cật lực lên áo vest. Nó vờ lại giúp:

- Xin lỗi nha, để tôi giúp anh....

Hắn né người và cau mày:

- Tránh ra!!

Nó thấy có chút bực bực. Đợi nó thực hiện nốt rồi hắn thích làm sao cũng được, nhưng bây giờ thì phải nhận "lòng tốt" của nó đã chứ. Nó nói với giọng tiếc nuối:

- Mình có lòng tốt giúp mà người ta không chịu nhận, tiếc thật đấy.

Nó tính dụ hắn đưa cái áo vest cho nó rồi lấy luôn, để hắn ra về với cái áo phông và quần tây. Thiên hạ dòm vào sẽ nói hắn là người mẫu mang thảm họa thời trang cho coi, ha ha. Nó thì muốn thế nhưng hắn nào có để thế. Hắn nhếch mép:

- Tôi không cần cái lòng tốt thối tha của cậu. Cậu cứ đắc ý đi, rồi tôi sẽ lấy được bức ảnh đó.... Mà....

Mắt hắn chợt lóe lên:

- ...... tại sao không phải là bây giờ nhỉ?

Nó có hơi giật mình:

- Anh định làm gì?

Hắn ra chốt cửa phòng vệ sinh lại, quay vào dồn nó vào tường:

- Vũ Hoàng Minh, tôi cho cậu cơ hội để lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đưa tấm hình đó đây và cậu được tự do. Hai là tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế. Cậu muốn sao đây?

Nó tưởng gì, hắn tự tin là sẽ đánh thắng nó ư? Để xem? 

Nó đột ngột tung 1 cú đấm nhanh và mạnh khiến hắn bất ngờ. Nhưng hắn tránh được 1 cách dễ dàng. Xem ra nó có hơi hạ thấp hắn rồi, hắn cũng không phải hạng tầm thường. Với tốc độ này, và tư thế thủ sẵn kia, nó đang có suy nghĩ rằng.......... Hắn cũng thuộc hàng cao thủ tầm cỡ nó chứ chẳng đùa. Nhưng nó là ai chứ? Red của Dark Moon cũng đâu phải thứ dễ xơi!

Nó nhoẻn cười lao đến....

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện tại http://truyennganhay.yn.lt

-------------------------------------

Nó nhoẻn cười lao đến...... Một cú đá gót đánh vào má trái hắn làm hắn phải đưa tay lên đỡ, nó ngay lập tức xoay người tung cú đấm thẳng vào bụng hắn. Hắn nhanh nhẹn nghiêng người 1 chút và móc ngay cái điện thoại ở túi quần của nó. Mỉm cười đắc thắng, hắn bật điện thoại lên để tìm bức ảnh. Nó hét lên:


- Đưa đây!!


Tại sao nó lại ngại cài khóa bàn phím nhỉ? Để bây giờ hắn dễ dàng tìm được bức ảnh và xóa đi. Tại sao nó không sao chép ra cái gì khác nhỉ, để bây giờ hết cái làm con tin còn đâu!!! Hắn cười sảng khoái:

- Cậu ngốc thật đấy, tôi chỉ cần cái này thôi. Trả cậu này!


Hắn tung cái điện thoại về phía nó. Nó đang bực mình vì bị mất con tin, hắn lại còn nói nó ngốc. Bực mình xông đến, nó đấm 1 cú vào má trái hắn nhưng hắn đỡ được, túm lấy tay nó. Nó dùng tay kia đấm vào bụng hắn nhưng cũng bị hắn túm nốt. Thế là 2 đứa giằng co nhau theo kiểu đấu vật, đang hồi gay cấn nhất thì........

- Các người...... đang làm trò gì thế?

Hoàng Kỳ bước vào, có chút ngạc nhiên và "ngứa mắt". Angus cũng cảm thấy khó chịu khi cậu ta vào:

- Tại sao...... cậu vào được đây?

Hắn cau mày:

- Tại sao lại không vào được? Cửa phòng vệ sinh làm gì có khóa để khóa đâu?

À há, thế mà nó tưởng đã bị nhốt trong này rồi. Chứ không thì nó đã chạy ra khỏi đây để giữ con tin TỪ LÂU RỒI!!!

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Thôi đành chờ dịp khác vậy. Nó đứng thẳng dậy, đạp Angus ra, không đấu nữa:

- Tụi này đang xử lí 1 số chuyện cá nhân. Cậu không cần biết đâu!

Hoàng Kỳ cảm thấy bực mình vì câu nói đó:


- Ai thèm quan tâm chuyện của mấy người. Anh Huy bị công ty gọi về rồi. Thấy 2 người mãi không ra được nên tôi phải vào gọi. Tưởng cả 2 rủ nhau đột quỵ trong này luôn rồi chứ!

Cậu ta cười nhếch 1 cái nhìn Angus. Hắn không hiểu sao mình và cậu ta lại cứ như kẻ thù lâu năm, nhưng nếu cậu ta thách thức thì hắn cũng không chối từ:

- À, tôi đợi cậu cùng đột quỵ cho vui.

Hắn nở nụ cười xã giao làm Hoàng Kỳ tức tối:

- Xin lỗi nhé, tôi còn phải sống để dìm tên nào đó xuống đáy thùng rác rồi mới "ra đi" được.

Nó nhìn 2 thằng đá nhau mà hoan hỉ trong lòng. Nghĩ bụng mình được "Tọa sơn quan hổ đấu". Hai tên khó ưa này cạnh khóe nhau thì người được lợi chỉ có nó mà thôi!!! Ha ha.... Nhưng hắn vừa bảo "tên nào đó" là tên nào?

Không phải là đang lôi nó vào đấy chứ?

- Hoàng Kỳ, tôi có nói đụng đến cậu chưa hả???

Cậu ta nhìn nó lại càng cáu hơn:

- Tôi cũng đâu đụng chạm gì đến cậu? Đứng yên đó đi!!

Nó thấy mình bị hố nhưng hắn nói thế thì cũng bực:

- Không đứng đấy! Cậu thích làm gì thì làm, tôi đi!!

Hắn thấy nó tức Kỳ thì hả dạ lắm, nhoẻn cười:

- Cậu thích làm gì thì làm, tôi cũng đi!

Nó quay phắt lại:

- CẢ ANH NỮA!!

Hắn giật mình lùi 1 bước. Sao trông nó lúc này như con sư tử ca.... đực thế nhỉ? Nó đá cái cửa phòng vệ sinh rồi hậm hực bước ra. Kỳ quay sang nhìn Angus, mắt phóng tia sét xoèn xoẹt. Angus cũng không kém cạnh, lườm lại. Lúc này có người đi từ ngoài vào, thấy 2 thằng trông cũng đẹp trai phong độ mà đứng "liếc mắt đưa tình" trong phòng vệ sinh thì lấm lét nhìn rồi lắc đầu. Hai tên nhận ra mình đang rơi vào tình huống nào, bèn "hừ" 1 tiếng rồi ra ngoài.

Hắn vừa ra đến bàn, nó đã đứng lên nói to:

- Mọi người xin chú ý!!! Hôm nay người bạn này của tôi có chuyện vui nên sẽ mời tất cả mọi người ăn miễn phí. Chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng anh ấy được không ạ!!

Mọi người vui vẻ vỗ tay rào rào. Nó cúi đầu cảm ơn còn hắn cũng gượng cười đưa tay lên chào. Ngồi xuống thản nhiên ăn vui vẻ, nó gọi bồi bàn lấy thêm đồ ăn, đủ những thứ đắt tiền nhất trong nhà hàng. Đánh vào kinh tế của hắn không có nghĩa lí gì bởi hắn rất giàu. Nhưng hắn lúc này đang đứng trước chừng đó người với chiếc áo loang lổ nước và chuyển sang màu hồng phớt. Là một người mẫu đầy kiêu ngạo, điều đó là quá sỉ nhục đối với hắn. Hắn cúi gằm mặt xuống nhìn nó đầy oán hận. Miếng bít tết trên đĩa bị hắn đâm 1 cách tàn nhẫn như muốn nói với nó "Rồi cậu sẽ giống thế này!!"

Nó ớn lạnh nhìn miếng bít tết và nghĩ đến hàm ý của hắn. Nhưng thế thì đã sao chứ, nó đâu dễ bị "băm" như thế. Hoàng Kỳ thì ngồi ăn 1 cách tức tối, thi thoảng lại liếc nó và Angus 1 cái. Tiêu Dương và Trần Duy chỉ biết lấm lét nhìn nhau lắc đầu.

Ăn xong đứa nào về nhà đứa đó. Nó tranh thủ ghé qua nhà ba mẹ. Ba nó vừa mới từ công ty về, chiều nay sẽ ở nhà. Nó muốn dành thời gian bên cạnh ba vì đã rất lâu rồi 2 cha con chưa được ngồi ăn với nhau.

Trên đường đi nó nhìn thấy Brown, hắn đang cầm hộp sữa thản nhiên hút, ánh mắt lạnh lùng không buồn để ý xung quanh. Nó lướt qua như chẳng hề quen biết. Nhưng có phải nó ảo giác không? Trong 1 tích tắc khi ngang qua hắn, nó đã nhìn thấy ánh mắt hắn liếc về phía mình như muốn chào...... Ôi, không, chắc chắn là không. Mắt hắn làm gì biết nói chứ. Cùng lắm chỉ là nhận ra nó hơi hơi giống Red 1 chút thôi. Hừ, nó mặc kệ. Nói chung phải đến nhà ba cái đã.


Ba nó thấy nó đến thì mừng rỡ:

- Con đến rồi à, vào đi!!

Nó mỉm cười bước vào..... "pụp". Pháo hoa được ba nó thủ sẵn để chào mừng nó, dây nhợ rồi kim tuyến rắc đầy đầu. Nó cố gắng nhoẻn cười và vào trong. Ba nó đã chuẩn bị rất kĩ càng, sai người làm dọn cả bàn dài đồ ăn thức uống để đợi nó. Nó hơi nhíu mày:

- Sao nhiều đồ ăn thế ạ, con mới ăn trưa rồi....

Ba nó mắt rưng rưng:

- Vậy con không ăn nữa à? Ba đã đợi con đến để cùng ăn trưa mà......

- À không, ý con là......... thôi được, con sẽ ăn.

Nó ngồi vào bàn và cố gắng nói chuyện thật nhiều để đỡ phải ăn. Ba nó hào hứng kể về chuyến công tác và gặp gỡ những đối tác thú vị. Nó ngồi nghe mà chỉ có cười suốt. Ăn xong 2 ba con rủ nhau về thăm bà ngoại ở Hà Đông.

Bà ngoại nó giờ đang sống với cô nhóc em họ của nó. Bà là 1 người kì lạ không kém gì mẹ nó. Nhiều lúc nó tự nghĩ, không biết có phải do sinh ra ở Hà Đông nên mẹ nó cũng dữ dằn như.... sư tử Hà Đông không? Mà nó thì có kém gì mẹ nhỉ, haizz, thế thì con nhóc em họ Triệu Linh Lan sau mấy năm không gặp đã trở nên thế nào đây?? 

Bước qua cánh cửa cổng đầy dây leo quấn quýt, nó và ba đi qua 1 khoảng sân rộng trồng toàn hoa linh lan. Con bé có vẻ thích cái tên của mình nên yêu luôn loài hoa này. Bà ngoại thì đang tỉ mẩn nhổ cỏ cho đám rau trong vườn. Nó lại sau bà và hét toáng lên:

- CHÁU CHÀO BÀ Ạ!!!

Bà nó giật thót lên:

- Ôi trời!! Anh Long đấy à? Còn đây là...... thằng Minh của bà đấy à? Lớn thế này rồi cơ đấy. Ha ha, đi, đi vào nhà cho mát. Gớm, hai bố con anh lâu lắm mới đến đấy.

Nó đau khổ nhìn bà:

- Bà ơi, cháu là con gái mà!!

Bà nó ngớ người ra nhìn nó rồi cười:

- À, bà quên mất! Chết thật, già cả rồi. Cháu gái ngoan của bà, được chưa!!

Nó vờ hờn dỗi:

- Chưa đâu bà, bà phải làm bánh cho cháu ăn để chuộc lỗi đấy nhá.

Bà nó cười tươi kéo nó vào nhà:

- Được rồi! Con Lan nó đang ở sau nhà ấy, hai chị cũng lâu rồi chưa gặp, vào mà chơi với em.

Nó dạ 1 tiếng rõ to rồi lao ngay về phía nhà sau. Vừa thấy cửa phòng Linh Lan mở nó đã nhảy vào:

- Linh Lan!!

Nó lao đến ôm chầm Linh Lan nhưng bị con bé dùng chân cản lại:

- Anh là thằng nào? Sao vào đây? Dám ôm tôi? Muốn chết hả?????

Nó giữ nguyên trạng thái cứng đơ mà nói:

- Là chị mà.......

Con bé không chịu nghe, quát lên:

- Chị, chị nào? Tôi làm gì có chị? Chỉ có 1 bà chằn Bê đê Hoàng M.......

Mặt nó tối sầm lại, Linh Lan hốt hoảng lấy tay che miệng:

- Ch.... chị.... đấy à?

Thật không nhận ra nó sao trời? Dù con bé đi du học 3 năm về nhưng ngày trước 2 đứa thân lắm cơ mà, sao lại có thể không nhận ra nó? Mà con nhóc nói gì hả?? "BÀ CHẰN..... BÊ ĐÊ.....????"


[ ↑ Trên cùng