CHAPTER 9:
CÔNG KHAI
_Nhớ…nhớ em? – cô muốn xác định
_Ừ! – anh mỉm cười gật đầu – Anh nhớ em!
Không chỉ dừng lại ở đó, khi đôi mắt chạm vào gương mặt vẫn còn đang ngơ ngác nhìn mình của cô, giới hạn mà anh cố gắng gìn giữ cuối cùng cũng bị nỗi nhớ nhanh chóng phá vỡ, thôi thúc anh tiến lại gần, ôm chầm lấy cô, siết chặt.
Cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cô đang phả đều đều vào cô mình, anh mới thực sự tin rằng mình không nằm mơ. Khẽ cúi đầu, anh kề môi thật sát vào tai cô thì thầm nói
_Anh thích em!
Boong!
Câu nói của anh như một tiếng chuông vọng kéo cô từ trạng thái ngơ ngẩn về với thực tại. Anh vừa nói gì? Thích? Là thích sao? Anh thích cô, cũng giống như cô đã thích anh. Như vậy là, tình cảm của cô đâu phải chỉ có một chiều.
Cô vô thức vòng tay ôm lấy người anh, không tự chủ được mở miệng khẽ nói
_Em cũng thích anh, cũng nhớ anh!
Rốt cuộc, câu hỏi của anh cũng đã có đáp án rồi. Phong sung sướng mà siết chặt thêm vòng ôm cứ như là chỉ cần anh nới lỏng tay một chút cô sẽ tan biến mất!
* * *
Đoàn Huy ở bên ngoài chờ đợi quá lâu cũng không thấy Trinh trở ra bèn điểu khiển cho xe tiến vào. Nhưng mà khi vừa đi vào một chút, qua ngã rẽ cậu liền nhìn thấy một cảnh tượng thật đẹp trước cửa nhà. Đầu tiên là bất ngờ, sau đó khóe môi liền nhếch lên ngay lập tức trên môi cậu hiện diện một nụ cười đắc ý.
Nhẹ thở ra một hơi, cậu nhún vai âm thầm điều khiển cho xe quay trở ra. Trước khi chạy đi còn nhớ lấy điện thoại gọi đến Dark Win
_Đi nhậu với tao không?
_Rei đâu? – bên kia điện thoại giọng Dark Win lộ rõ vẻ ngạc nhiên
_Bị bỏ rơi rồi! – Huy làm bộ đau khổ
_Bỏ rơi? – Dark Win hét lên – Tại sao?
_Gặp nhau rồi nói.
Đoàn Huy nói xong thì ngắt điện thoại, nổ máy xe phóng đi. Rất nhanh sau đó cậu và Dark Win đã ngồi đối diện với nhau trong một quán ốc ven đường, trước mặt là hai dĩa ốc mỡ xào me vẫn còn đang bốc khói.
Lại nói lúc vừa gặp nhau ở trườc cổng nhà Dark Win, trên đường đi Huy liền một mạch kể hết những gì mình nghe và thấy được với một vẻ rất hồ hởi, đặc biệt là những khoảnh khắc cậu dấn thân nhận lấy cái ngu đầu tiên trong “tứ đại ngu”(1) của nhân gian. Lúc này trên tay mỗi người cầm một ly bia huơ huơ
_Cụng cái đi, mừng Rei có bạn trai! – Huy hướng ly bia chạm vào ly của Dark Win đánh cạch, cười rạng rỡ
_Còn mày thì bị bỏ rơi toàn tập…hahaha – Dark Win cũng cười, trên mặt còn lộ ra vẻ trêu chọc
Đoàn Huy không chấp, cậu cười cười uống một hơi xong hết ly của mình, sau đó rót đầy ly mới, bốc một con ốc lên xỉa thịt vừa nhai vừa nói
_Qua ngày mai tao dám cá sẽ có khối đứa đau lòng. – Huy nhếch môi cười
_Trong đó có mày! – Dark Win cười bí hiểm
Động tác của Huy đột nhiên dừng lại, sau một giây kinh ngạc hai hàng lông mày cậu khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng dịch chuyển sang hướng khác, giả vờ đánh trống lảng
_Mày nói nhảm!
_Không phải sao? – Dark Win không từ bỏ, ánh mắt cậu vẫn rất chăm chú nhìn thẳng thừng vào người đối diện giống như là bức cung, ép buộc người ta phải thừa nhận.
Mặc dù không nhìn bạn nhưng Huy vẫn cảm nhận được sự mãnh liệt từ ánh nhìn của Dark Win. Sau một lúc lâu biết rằng không thể trốn tránh, cậu liền ngẩn lên, giơ hai tay cao quá vai tỏ ý đầu hàng
_Ok! Tao thua rồi!
Lúc này Dark Win mới chịu thu hồi tầm mắt di chuyển mục tiêu sang mấy con ốc thơm ngon ở trên bàn. Cầm lấy chai rót thêm bia vào ly cho bạn, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười biết tuốt của mình
_Mày thích Rei như vậy sao còn đem cậu ấy giao cho người khác?
_Biết làm sao được! – Huy khẽ thở dài – Người cậu ấy thích đâu phải là tao. Với lại, thời gian gần đây tao phát hiện ra một điều.
_Điều gì?
_Được làm bạn thân ở bên cậu ấy có khi còn tốt hơn làm người yêu. Với vị trí này, tao không cần phải cạnh tranh với bất cứ ai, cũng không cần lo sợ một ngày nào đó hai đứa không còn nhìn mặt nhau nữa. Vả lại cũng có những vấn đề mà chỉ bạn thân mới có thể giúp được chứ không phải là người yêu hay người thân. Nói tóm lại là… – Huy hít một hơi thật sâu, khẳng định – …Tao bằng lòng với tình hình hiện tại!
Huy nói xong thì cầm ly bia của mình lên tu ừng ực. Dark Win cũng gật gì ra chiều suy nghĩ những gì cậu vừa nói. Nhìn tình trạng của Huy hiện giờ, nếu nói là đau lòng thì cũng có một chút, ai bảo cậu ta thích Rei nhiều như vậy. Nhưng mà ngẫm lại Huy nói cũng không sai, cả hai vốn là bạn thân từ nhỏ, có tình cảm gắn bó thân thiết hơn người bình thường một chút cũng là lẽ tất nhiên.
Nếu bây giờ người Rei thích không phải là Phong mà là Huy, cả hai quen nhau chắc chắn là một việc tốt. Rồi sau này thì sao? Nếu như tốt đẹp hoàn toàn sẽ chẳng có gì để lo lắng, còn bằng ngược lại, chẳng phải tình bạn thân thiết gắn bó bấy lâu cũng theo đó mà tiêu tán mất sao.
Người ta thường nói không yêu vẫn có thể làm bạn, nhưng mà con đường đi từ tình yêu sang tình bạn chỉ là đường một chiều mà thôi, không ai dám chắc chắn rằng sau khi chia tay hai người bọn họ vẫn có thể bình thường là bạn.
Càng nghĩ, Dark Win càng khâm phục sự suy tính của Huy. Tuy có hơi “già” một chút nhưng mà phòng bị vẫn tốt hơn.
_Anh Trung sẽ phản ứng ra sao khi biết tin này nhỉ? – Dark Win đột ngột chuyển đề tài
_Tao nghĩ là… – Huy chép miệng – Sẽ không phản đối, vì anh ấy cũng ngấm ngầm đồng ý từ lâu rồi!
_Sao mày biết? – Dark Win ngạc nhiên
_Sao lại không? Vậy chứ mày nghĩ tao là ai? – Huy nhếch môi tự tin –Hồi trước cũng có vài thằng nhóc bày đặt theo đuổi Rei đều bị ổng làm trò hù dọa sợ chạy mất dép. Riết rồi chẳng ai dám hó hé nữa, dù có ý định cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.
_Giống mày phải không? – Dark Win cười phá lên trêu chọc
_Với tao ảnh chưa từng có ý đề phòng! – Huy gân cổ cãi
_Đó là vì ảnh không biết!
Đoàn Huy cứng họng không nói được, cậu tức tối cầm ly bia lên uống. Chợt trong đầu nảy ra một ý, khóe môi một lần nữa lại nhếch lên. Đặt cái ly không xuống bàn, cậu liền lấy ra điện thoại, soạn một cái tin
_Nhắn cho ai vậy? – Dark Win tò mò
_Đùa ổng một chút! – Huy nháy mắt
Nhìn màn hình thông báo tin nhắn đã gửi thành công, Huy cầm cahi bia còn lại phân nửa rót đều vào hai ly rồi nânglên trước mặt Dark Win
_Uống hết đi rồi về nhà xem kịch.
Dark Win hiểu ý, sảng khoái cười. Hai cái ly không vừa đặt xuống Đoàn Huy cũng theo phản xạ đứng lên, lúc cậu dợm chân toan bước đi liền bị cậu bạn níu áo kéo trở về. Xòe ngửa bàn tay ra trước mặt Huy, Dark Win ngoắc ngoắc, nhướng nhướng mày có ý bảo cậu đưa tiền.
Đoàn Huy nhún vai lắc đầu
_Lúc nãy tao nói rồi, tiền để quên trong phòng nên hiện tại không có.
_Không có tiền còn dám rủ tao. – Dark Win chau mày
_Vì không có nên mới rủ mày chứ! – Huy cười đểu, sau đó xoay người hướng chủ quán gọi lớn – Cô ơi tính tiền cho thằng nhóc này!
Nhìn gương mặt cười nham nhở của cậu, Dark Win không thể không nổi khùng. Cậu lừ mắt nhìn, rít qua kẽ răng từng chữ
_Không ngờ tao có thằng bạn đê tiện như mày!
_Cám ơn, quá khen!
Đoàn huy ngửa cổ cười ha hả đi về phía xe, tra chìa vào ổ và nổ máy. Cậu chỉ chờ cho Dark Win vừa ngồi lên là nhanh chóng phóng đi, vừa chạy vừa đưa nón báo hiểm cho bạn đội vào. Cậu muốn thật nhanh phải có mặt ở nhà.
* * *
Nhận được tin nhắn của Huy nói Trinh bị bắt cóc, Trung mặc dù đang tiếp chuyện với một khách hàng quan trọng vẫn không thèm nể nang gì mà vội vàng đứng dậy, chỉ đơn giản nói là em gái ở nhà xảy ra chuyện rồi cứ thế mà xách túi đi thẳng.
Dùng tốc độ của tên lửa chạy về nhà, bắt cóc đâu không thấy chỉ thấy em gái anh cùng thằng bạn quý hóa đang ngồi trong nhà nói cười vui vẻ. Đang trò chuyện ngẩn lên trông thấy Trung, Phong cười tươi rói
_Mày về rồi!
Không thèm để ý thằng bạn, anh cứ thế tiến thẳng về phía Trinh, vừa đi vừa nói cứ như một người say
_Em không bị bắt cóc sao?
_Bắt cóc? Anh nói ai? – Trinh mở to mắt nhìn anh, ngồi bên cạnh Phong cũng ngạc nhiên không kém
_Em! – Trung khẳng định – Đoàn Huy nhắn tin nói với anh như vậy.
Trinh còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài vọng vào tiếng máy xe quen thuộc, liền sau đó xuất hiện hai gương mặt của Đoàn Huy. Dark Win sau khi dắt xe vào trong sân cũng nhanh chóng góp mặt để còn hóng chuyện.
_Sao em nói con bé bị bắt cóc? – Tung thấy Huy liền hỏi ngay
_Dạ! – Huy gật đầu
_Nhưng nó vẫn ngồi đây?
_Vâng! – cậu nhún vai
_Vậy là sao? – Trung bắt đầu nổi cáu. Anh không tin là thằng nhóc này lại có thể ngang nhiên đùa giỡn với anh như vậy, chắc chắn anh sẽ không tha cho nó lần này.
Nhìn thái độ của Trung, Huy biết rằng anh đang phải kiềm chế sự nóng giận của mình. Khóe môi khẽ nhếch lên, cậu nhún vênh cằm hất mặt hướng về phía Phong, cười nói
_Anh hỏi thử bạn anh xem!
Hai hàng lông mày của Trung chau lại. Ý này là sao? Anh ngoái đầu nhìn về phía Phong, trong ánh mắt chứa đầy nghi vấn.
Nhìn sắc mặt bạn, Phong vẫn thật điềm nhiên như không, lại còn cố ý mỉm cười. Trung thấy vậy càng cảm giác khó nghĩ hơn, đột nhiên anh dừng lại, phóng ánh mắt về phía em gái mình. Trong một chốc anh liền nhận ra mọi chuyện
_Hai người…– anh muốn xác nhận
Đáp lại anh là nụ cười khẳng định của Phong kèm theo cái gật đầu
_Nếu như nói tao muốn bắt cóc em gái mày, liệu có được không?!
A, sao lại có thể nói thẳng thừng như vậy? Trinh ngẩn lên nhìn anh nhíu mày vẻ như oán trách nhưng anh không cảm thấy lo lắng mà ngược lại nụ cười mỗi lúc một đẹp hơn.
Quan sát phản ứng của hai người trước mặt, lại thêm tiếng cười khúc khích của Đoàn Huy và Dark Win cứ vang đến từ phía sau lưng, Trung càng thêm chắc chắn điều mình đang nghĩ. Thằng khỉ này, cuối cùng cũng chịu nói rồi. Trung khẽ nhếch môi cười.
_Thằng khỉ gió! – anh nhìn bạn lừ mắt đoạn thẳng tay ném luôn chiếc túi trên tay về phía đó, cười phá lên – Mày nhân lúc tao không có nhà mà ra tay sao? Tội này không thể tha!
Nói xong Trung liền lao tới cặp lấy cổ Phong vật ngược anh ra nghế, sau đó còn thôi liên tục vào bụng anh vài cú nữa khiến anh nhăn nhó khổ sở. Trinh nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ cười, cô hoàn toàn không có ý sẽ ngăn cản hay can gián. Về phần Huy, cậu liếc nhìn Dark Win sau đó hếch hếch cằm ý nói rằng mình thật sự rất may mắn. Dark Win hiểy ú, cậu chỉ còn biết nhún vai lè lưỡi đầu hàng, trong bụng cũng thầm bảo mình may mắn vì đã không phải lòng Trinh.
Sau một lúc lâu tra tấn Trung mới dừng tay. Không chỉ Phong mà cả anh cùng thở hào hển nhưng lại cười thật sảng khoái. Anh nhìn em gái, rồi lại quay nhìn bạn thân giơ giơ nắm đấm
_Chỉ cần nó khóc, cái này sẽ đến thăm của mày!
Anh nói xong liền nhằm thẳng vào bụng Phong mà thoi một cú chắc nịch khiến Phong một lần nữa gập người rên rỉ. Anh đánh rất thẳng tay, không hề kiêng nể. Một mặt là muốn cảnh cáo Phong không được ăn hiếp Trinh, mặt khác anh muốn trừng trị cái tội dám cướp đi đứa em gái bảo bối mà anh yêu thương nhất
_Tao biết rồi! – Phong ôm bụng giơ tay trái cao quá đầu nói – Tao thề sẽ không làm gì để cô bé khóc.
Lời nói đã nói ra chắc như đinh đóng cột. Mà cho dù không nói ra bản thân anh cũng đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để cô phải khóc. Không phải anh lo ngại sự ttừng phạt của Trung, chỉ đơn giản là anh không muốn người anh yêu phải rơi nước mắt mà thôi.
Tối hôm đó Phong lại không về nhà, cả Huy và Dark Win cũng ở lại, năm người cùng bày ra một bàn nhậu đơn giản chỉ có bia với mấy nắm khô bò để ăn mừng. Chỉ có vậy nhưng thật sự rất vui.
Khi nghe Phong hỏi rằng có muốn Rei làm chị dâu không, phản ứng của Lam là kinh ngạc đến mém chút nữa là ngất xỉu. Tin tức này quá bất ngờ khiến cô nhất thời không thể tiếp thu nổi. Là Rei sao? Người mà biết bao nhiêu fangirl vẫn đang lầm tưởng là con trai để rồi mang trong tim mơ mộng sẽ là chị dâu của cô sao? Thật là quá sức tưởngtượng của con người rồi.
Nhìn thấy phản ứng của cô Phong liền nảy ra ý định sẽ không nói ra sự thật mà lại ảo não bảo rằng Rei còn chưa đồng ý, rằng cô chê anh lớn tuổi sẽ kông hiểu được tâm lý của cô…Nghe thấy vậy, Lam bèn hăng hái xắn tay áo lên hì hụi thức liền mấy đêm để vạch ra cho ông anh một kế hoạch chinh phục Rei. Và việc cả hai cùng xuất hiện ở Bud’s ngày hôm nay cũng là một bước trong kế hoạch đó.
Phong tiến hành theo từng bước trong kế hoạch của Lam không phải vì anh muốn chinh phục rei như anh nói, mà chỉ đơn giản là anh muốn mình hiểu hơn về thế giới của cô, muốn ở bên cô và làm cho cô vui vẻ. Từ Lam, anh biết khá nhiều về sở thích cũng như sở trường của cô, anh hoàn toàn tin tưởng em gái bởi vì Lam là một fangirl rất cuồng nhiệt của Rei.
Biết cô rất thích chocolate nên khi vừa vào cửa hàng đã nhanh chóng lấy cho cô một ly đầy, sau đó chọn một chiếc bàn ở canh cửa sổ kéo cô ngồi xuống
_Không ăn sao?
_Anh thích nhìn em ăn! – anh mỉm cười nói
Cô nghe thấy vậy chỉ nhếch mép cười giống như đã quen rồi với cách trả lời như vậy. Cô xắn một muỗng thật đầy đưa lên miệng, nhưng khi kem vừa vào miệng gương mặt cô liền nhăn lại, buông muỗng kem xuống hít hà
_Ai da!
_Sao vậy? – anh lo lắng
_Dạo này trời hầm quá nên lưỡi em bị nổi đẹn(2)? – cô nhăn nhó
_Đâu? Cho anh coi.
Cô ngoan ngoãn thè lưỡi ra, chính mình cũng nhón nhón mắt cố nhìn xuống lưỡi để xem vết đẹn như thế nào, cũng không nghĩ là anh có thể ở chốn đông người như vậy tự nhiên nhoài người về phía trước không ngần ngại há miệng ngậm lấy lưỡi cô, sau đó nhẹ nhàng hôn cô.
_Anh làm gì á! – Cô lúng túng đẩy anh ra, gương mặt đỏ bừng vì gượng
_Rất dễ chịu, đúng không?
Cô trừng mắt nhìn anh hừ lạnh một cái sau đó cắm đầu xuống ly kem tiếp tục chăm chú ăn, mặc kệ anh vẫn chằm chằm nhìn cô cười thích thú. Từ lúc chính thức qua lại cô nhận ra anh không hề hiền như vẻ bề ngoài của anh. Cái gì mà thiên sứ số hai, nếu mang tên gọi ấy so với anh của ngày xưa thì đúng còn bây giờ, nửa điểm cũng không giống.
–
Chú thích:
(1) Tứ đại ngu: Ông bà ta thường nói
“Trên đời có 4 cái ngu: Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”
1. “Làm mai”: chắc ai cũng biết rồi nhưng vì sao lai ngu? Nếu mà 2 người được làm mai sống với nhau hạnh phúc thì không sao còn nếu có chuyện gì họ cũng lấy người làm mai ra mà chửi?
2. “Lãnh nợ”: trả nợ dùm hay vay tiền dùm…nói chung là giúp đỡ về tiền bạc cho người khác hoặc 1 vấn đề nào đó đại loại như là “không ăn ốc mà phải đi đổ vỏ” (bây giờ đất chật người đông Thạch Sanh thì ít Lý Thông quá nhiều) nên ai có ý lãnh nợ dùm là quá ngu.
3. “Gác cu” (đừng có suy nghĩ bậy bạ nha): Đây là một trong những thú vui đồng ruộng của Việt Nam. Người mê “gác cu” (canh bẫy chim cu, đánh cu, sập cu, trập cu, được cu, v.v.) tốn công, tốn của, tốn thì giờ lo cho con chim mồi của mình. Xem tướng chim cho kỹ, nhất là hàng cườm trên cổ để bảo đảm có tiếng gáy dài. Lúa phải “xa cho sạch mày” để khỏi làm hư cổ họng chim làm hại tiếng gáy. Cóng nước phải sạch trong. Trông chừng không cho chim dẫm vào phân của chính nó, nếu dẫm phải, theo kinh nghiệm thì sẽ bị liệt giò, sự thật ra làm sao chưa rõ. Thường xuyên, phải “gù” với chim để luyện giọng, giữ nhịp hai, nhịp ba thật tốt, dễ thắng chim trời. Cho dù được chủ chăm nuôi “hơn con mọn” đã vài ba năm, nhưng nếu vì lý do nào đó, chim “sổ lồng”, là bay vù một mạch cho đến khi mất dấu mà không hề “ngoảnh lại”. Trước cái tính vô ơn, bạc nghĩa của chim cu khíến người nuôi bị mang tiếng là “NGU”.
4. “Cầm chầu”: là người thủ vai đánh cái trống khen/chê khi phường hát chèo/hát bội đến diễn. Việc này thuở xưa chỉ khi làng nào vào đám mới gọi phường hát đến diễn. Họ được trả công tuỳ theo tài hát. Người cầm chầu khen nhiều thì làng phải chi nhiều. Khen ít thì lại bị phường hát trách là keo-kiệt làm tổn-hại đến danh-dự của làng. Vì vậy mà khó mà làm vừa lòng mọi người.
(2) Đẹn: Vết lở trong miệng, thường xuất hiện khi tiết trời quá nong hoặc cơ thể bị nóng, mất nước. Đôi khi trong lúc nhai thức ă9n vô tình cắn phải môi, vài ngày sau cũng trở thành vết đẹn.