CHƯƠNG 8:
NHỚ
Phong dọn về nhà đã được hai ngày, trong hai ngày này anh vẫn đều đặn mỗi sáng dẫn xe đi làm đến chiều tan ca về nhà, tối hơn một chút sẽ cùng Lam đưa Vũ đi chơi, lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố, khi thì xem phim, khi thì ăn uống, có lúc lại vào các trung tâm trò chơi…Nói chung là nơi nào có thể đều sẽ đi qua.
Vũ giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được người lớn dẫn đi, cái gì cũng lạ, cái gì cũng hỏi khiến Lam không khỏi nghi ngờ anh có thực là anh trai cô. Cũng không thể trách, ai bảo anh rời Việt Nam lâu như thế, mọi thứ thì lại luôn thay đổi từng ngày, lúc anh trở về thì những cái gọi là “ngày xưa nó không thế này” đã biến thể thành ra cái khác.
Anh em lâu ngày gặp nhau, cười nói đùa giỡn thật sự rất vui. Nhưng có một người lại không được vui như vậy.
Vũ là người tinh ý nhận ra điểm lạ kỳ này, em trai của anh mặc dù không phải kẻ lưu manh, nhưng trong trí nhớ của anh Phong vẫn là một thằng nhóc con tinh ranh ưa quậy phá. Với vẻ trầm mặc của cậu em lúc này, anh có chút không quen.
_Sao vậy? Có tâm sự à?
Vũ bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng làm Phong ngạc nhiên nhất thời không biết phải nói gì. Nhìn anh chậm rãi tiến vào trong đến khi ngồi hẳn lên giường của mình, Phong mới bắt đầu phản ứng
_Khuya rồi mà anh chưa ngủ sao?
_Anh bị lệch múi giờ, mấy hôm nay đều không ngủ được. – anh nhún vai đáp – Còn em, chưa đi ngủ còn ngồi đó làm gì?
_Em đang xem một số tài liệu! – Phong trả lời
Nhìn em trai lại bắt đầu lật lật tập hồ sơ trên tay, anh khẽ thở dài, lát sau mới khẽ khàng nói
_Anh xin lỗi!
Phong ngừng hẳn động tác, ngước lên nhìn anh, thắc mắc
_Xin lỗi? Tại sao?
_Vì anh quá ích kỷ, chỉ biết quan tâm đến ước mơ cùng hoài bão của mình nên khiến em chịu khổ.
Phong hơi bất ngờ vì lời nói của anh trai, thật sự là trước đây Phong đã từng oán trách anh, thậm chí hận anh đã đẩy trách nhiệm cho mình. Nhưng mà, càng về sau này Phong đã nhận ra, chỉ có mình mới thích hợp cho việc tiếp quản công ty, vậy nên suy nghĩ trách cứ anh từ lâu cũng đã phai nhạt rồi.
_Quên đi! – Phong khoác tay – Dù cho anh có ở lại kế thừa công ty thì không đầy một năm công ty cũng phá sản. Vậy nên – Phong nhún vai – Anh chọn con đường ngao du là cứu công ty rồi đó.
Cái gì? Anh có nghe lầm không? Đứa em này lại dám nói như vậy với anh, có phải là xem thường anh quá không? Nhưng rồi, anh chợt nhận ra, lời của Phong là hoàn toàn đúng.
Anh từ bé đã đam mê hội họa, các con số tính toán với anh giống như mê cung khó thoát ra. Anh chỉ yêu cái đẹp, thích hòa mình vào thiên nhiên hoang dã mà thanh bình, làm gió ngao du đùa giỡn cùng mây nước. Một tâm hồn nghệ sĩ lãng mạn như vậy chắc chắn sẽ sớm bị chôn vùi trên thương trường cạnh tranh nếu như anh trở thành người thừa kế. Nhận thức được điều đó nên khi vừa hoàn tất kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, anh đã khăn gói ra đi, còn không kịp có mặt trong ngày tốt nghiệp. Nó đúng hơn là anh đào tẩu.
_Em là đang nhớ ai sao? – anh đột nhiên xoay chuyển đề tài
_Tại sao anh hỏi vậy! – Phong hơi chột dạ
Nhìn ra phản ứng của Phong, anh có một chút vừa lòng. Anh đã đoán không sai. Dù cậu em có cố gắng che giấu thế nào nhưng cũng nên biết anh là ai chứ. Ít ra anh cũng hơn Phong năm tuổi, lại đi nhiều nơi, gặp được cũng không ít loại người, những cảm xúc đơn giản như vậy không quá khó để anh có thể nhận ra. Quan trọng hơn là, anh cũng đã từng như thế.
_Trên mặt em đang viết rất rõ chữ “miss”, em không nhận ra sao? – anh vừa cười vừa nói, mang theo ý trêu chọc
Miss? Chẳng phải là nhớ ư? Mà không, phải nói là rất nhớ mới đúng. Nhưng mà Phong có thể nhớ ai mới được? Mắt vẫn dán vào tài liệu trước mặt, Phong hờ hững trả lời
_Em thì có ai để mà nhớ! – Phong nói dối
Không cam lòng bị em trai qua mặt, anh hừ giọng, cuối cùng quyết định tung ra chiêu bài của mình để bắt Phong phải thừa nhận tình cảm thật trong lòng.
_Anh có hỏi bé Lam rồi. – anh chép miệng – Không biết vì lý do gì em không chịu thừa nhận, nhưng mà…– anh dừng lại một chút rồi nói tiếp – …Tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng che giấu được đâu.
Lại một khoảng im lặng nữa kéo đế, Phong vẫn không nó gì, còn anh tiếp tục quan sát. Một lúc sau, anh tiếp tục nói
_Trong tình yêu, nếu như đã chọn cho mình giải pháp im lặng thì cũng nên chuẩn bị tinh thần sẽ im lặng suốt đời đi, bởi cơ hội qua rồi không bao giờ quay lại nữa. Anh buồn ngủ rồi nên về phòng đây. Em cũng tranh thủ ngủ sớm đi nhé.
Vũ nói xong thì đứng dậy, liếc nhìn em trai lần cuối rồi vươn vai giả vờ mệt mỏi, còn lấy tay che miệng ngáp một cái thật dài sau đó mới chịu ra khỏi phòng khép cửa lại.
Anh trai đi rồi nhưng Phong vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi, chỉ là, những con chữ trên trang giấy trước mắt đang nhảy múa loạn cả lên khiến anh cảm thấy không còn đủ tập trung để chuyên tâm cho công việc nữa.
Gấp mạnh tập hồ sơ, anh thuận nay ném thẳng lên bàn, buông thả mình ngã phịch về phía sau. Chiếc ghế dựa bất ngờ bị tác một một lực mạnh trở nên đung đưa, xoay vòng. Phong mặc kệ!
Trên đời này, việc khiến con người ta cảm thấy chán ghét nhất chính là tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu được. Lúc này, tâm trạng của Phong chính là như vậy.
Ừ, đồng ý. Anh đang nhớ. Rất nhớ một người! Như vậy thì đã sao? Cho đến bây giờ anh vẫn còn chưa xác định người đó có một chút nào nghĩ đến anh? Trong lúc này anh cảm thấy chán ghét chính mình. Từ khi nào anh trở nên mập mờ như vậy, điều gì đã khiến anh không hành động mà chỉ im lặng đứng nhìn, không phải tác phong vốn có của anh.
Là sợ sao? Rốt cuộc là anh đang sợ cái gì? Anh cũng không biết nữa. Chỉ cảm thấy rằng rất nặng nề thôi!
Phong khép chặt mắt cố gắng không nghĩ nữa, nhưng mà, càng ép mình không nghĩ đến hình ảnh người đó càng ngày một hiện rõ hơn trong đầu. Thật sự đã làm anh muốn phát điên!
Trinh đứng trầm ngâm thật lâu trước cửa căn phòng đối diện với phòng của anh trai. Không biết bao lâu rồi cô chưa ghé lại phòng này, căn phòng vốn được xây để dành cho cô. Nhưng lúc đó, cô đã nằng nặc đòi cho bằng được phòng rộng nhất, chính là phòng của cô hiện giờ, vì vậy mà phòng này trở thành phòng dành cho khách.
Hai tuần nay, cô có thói quen hay ngoái đầu nhìn về phía này, chỉ là một thoáng rất nhanh của khoảng thời gian cô mở khóa phòng mình. Có điều, bắt đầu từ thứ bày tuần trước cô đã không còn thói quen đó nữa, vì cô biết người mà cô muốn “vô tình nhìn thấy” đã dọn đi rồi.
_Suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?
Giọng Huy bất ngờ vang lên bên tai khiến cô giật mình, ngước lên nhìn bạn, phác giác cậu ta vừa từ toilet đi ra, hiện đang cởi trần, tóc vẫn còn ướt nước.
Một giây trước Trinh còn đang trong trạng thái lúng túng như kẻ trộm bị bắt quả tang, nhưng liền một giây kế tiếp thái độ của cô thay đổi hoàn toàn. Trinh nhìn chăm chăm vào ngực Huy, lia từ trên xuống dưới, sau đó lại nheo nheo nhìn mặt anh chàng, hai hàng chân mày khẽ chau lại có vẻ như suy nghĩ. Nhìn biểu hiện kỳ lạ của người trước mặt, Huy hơi lùi về sau một chút, hai tay bắt chéo phìa trước dáng vẻ đề phòng
_Cậu nhìn cái gì?
_Tớ đang nghĩ… – cô gãi cằm – …Không ngờ là cậu cũng có cơ.
Thì ra là vậy. Làm Huy sợ hết hồn, cậu đưa tay vuốt vuốt ngực, nhưng mà cô vừa nói gì? Chẳng lẽ từ trước tới giờ cô nghĩ khác về cậu sao?
_Có ý gì á?
_Không có gì! – cô nhún vai đoạn xoay người mở cửa phòng đi vào trong
_Là đang nhớ người ta sao?
Vừa vào đến trong phòng Huy liền hỏi ngay. Vốn dĩ cậu cũng không cần câu trả lời bởi ban nãy khi cậu vừa mở cửa toilet liền phát hiện trước cửa phòng mình có người đang đứng nhưng lại không có ý muốn vào, thế là cậu không vội đi ra và chỉ hé cửa quan sát. Gương mặt đầy biểu cảm của Trinh lúc đó, Huy đã nhìn thấy hết rồi.
Trinh chư vội trả lời, cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm ngang bụng chiếc gối thật to chăm chú nhìn cậu bạn đang đựa lưng vào cạnh bàn lau tóc, cũng chưa có ý sẽ mặc áo vào.
_Nhớ! – Trinh thờ ơ đáp – Nhưng có tác dụng gì?
Huy dừng lại động tác của mình, cậu là đang bất ngờ vì câu trả lời có mà như không của cô. Khá thành thật!
_Nhớ nhiều không?
_Một chút!
Môi chỉ vừa mới nhếch lên chưa kịp cười liền xụ xuống, Huy nhìn cô đầy ai oán trách
_Làm ơn đi, cậu cứ nói là rất nhớ, nhớ nhiều lắm thì cũng có ai bắt tội hay ép cậu đóng thuế đâu, Tội tình gì mà cứ giấu lòng như vậy?
Dừng một lúc không nghe thấy tiếng trả lời, Huy lại tiếp tụic vừa lau tóc vừa nói
_Anh Phong dọn đi cũng gần một tuần rồi, cậu cũng không hỏi tớ lúc ở cùng phòng với ảnh đã trò chuyện những gì.
_Cảm thấy không cần thiết nên không hỏi.
Nói láo. Huy rủa thầm. Chơi với cô từ nhỏ, cùng cô lớn lên từng ngày, suy nghĩ của cô thế nào chẳng lẽ Huy không thể nhìn ra. Như vậy hóa ra bốn từ “thanh mai trúc mã” được gán cho mối quan hệ của bọn họ chỉ là dư danh sao. Không thể nào!
_Cậu nghĩ tớ là ai vậy? – Huy lại hỏi
_Là Đoàn Huy! – cô mỉm cười đáp
_Đã biết? Vậy sao còn nói dối? – Huy khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn cô
Trinh ngẩn đầu nhìn trực diện vào Huy, mắt đấu mắt không chút e sợ mà còn mang theo phần thách thức. Muốn phủ đầu cô sao? Nằm mơ đi!
_Còn cậu. Biết rồi sao vẫn còn hỏi?
Không gian im lặng, thời gian như đang dừng lại. Hai con người này, rất may là từ lúc chưa sinh ra đã được ông trời kết cho mối nhân duyên tốt, trở thành bạn bè tốt của nhau. Còn bằng ngược lại, nếu như bọn họ ở hai phe đối dịch, dám cá là trên đời này một cục đá cũng không còn! (đừng để ý, tác giả hơi thậm xưng đó mà >.<)
Soạt,
Huy rút chiếc khăn lông trên đầu xuống vắt ngang vai sau đó đi lại tủ đồ lục tìm một chiếc áo.
_Muốn đi đâu đó không?
Trinh theo quán tính lấy điện thoại ra xem giờ. Mới hơn bảy giờ một chút.
_Đi đâu? – cô hỏi
_Đâu cũng được. Chỉ là hóng gió thôi mà! – Huy tươi cười nói
_Uh! – cô mỉm cười gật đầu
Rút chìa khóa ra khỏi chiếc ổ to dùng trên cánh cổng, Trinh một lần nữa xem xét thật cẩn thận xem mình còn sơ sót gì không, sau đó mới nhận lấy nón bảo hiểm từ tay Huy đội vào. Xe vừa ra đến đầu ngõ liền rẽ trái, cả hai vừa cười vừa nói đâu có biết rằng ở hướng ngược lại Phong cũng đang từ từ tiến tới, điều khiển xa chạy vào bên trong con ngõ nhỏ.
Buổi chiều sau khi hết giờ làm việc, Phong như mọi ngày sẽ lái xe về nhà. Nhưng mà hôm nay, không hiểu thế nào mà tay lái của anh cứ bắt buộc phải rẽ xe sang hướng khác, không phải đường đi về nhà anh, mà là nhà của một người nào đó. Đã năm ngày rồi, có vẻ như giới hạn của anh sắp sửa rạn vỡ.
Nhưng, Phong cũng không nghĩ rằng chào đón mình sẽ là một cánh cổng đóng kín cùng với chiếc ổ khóa to đùng. Phản xạ, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ. Bày giờ ba mươi. Anh thầm nghĩ, bình thường ở nhà vẫn có người, chẳng lẽ hôm nay hai anh em đi chơi, hay là Trinh đang tham gia ở chương trình nào đó.
* * *
_Tớ quên mang tiền rồi! – Huy bất ngờ la lên
Bốp.
Trinh không một chút nể nang thẳng tay tát vào đầu cậu tứ phía sau, nhún mũi
_Hậu đậu! Có vậy mà cũng quên. Quay xe lại!
Không dám chậm trễ dù là nửa giây, Huy lập tức điều khiển cho xw quay lại. Đường vắng nên cậu phóng rất nhanh, ước khoảng chừa đầy năm phút đã dừng ở trước con ngõ nhỏ dẫn vào nhà Trinh.
_Cậu vào lấy đi, tớ chờ ở đây.
_Tiền để đâu? – Trinh vừa nhảy khỏi xe vừa trừng mắt hỏi
_Trên bàn, trong phòng.
Nghe được câu trả lời cô liền quay đầu bước đi, cũng không quên để lại cho cậu bạn một cái nguýt dài. (Nhok: cậu chỉ giỏi mắt nạt Jiro thôi/ Jiro: ôi~ iu Nhok quá/ Rei: *liếc* / Nhok*khều Jiro, thì thào*: Cậu ta chỉ được cái hù dọa/ Jiro*gật đầu*: Chính xác!/ Rei: *xắn tay áo* *gầm gừ*/ Nhok+Jiro: *lụm dép, chạy bốc khói)
Cô vừa đi vừa vui vẻ nhảy chân sáo nhanh chóng đi về phía nhà mình, lại không ngờ bắt gặp được Phong đang trầm ngâm dừng xe ở trước cổng nhà cô, và hình như anh có ý rời đi.
Phong một lần nữa nhìn vào chiếc ổ khóa, tâm trạng bỗng chốc nặng nề hơn. Vốn nghĩ có thể gặp được nhưng cuối cùng vẫn là hoài công. Quên đi, có lẽ tại ý trời. Anh chán nản quay xe, chuẩn bị nổ máy lại bắt gặp hình ảnh một ai đó rất quen vừa đi vừa nhảy chân sáo đang từng bước hướng về phía mình, có vẻ rất vui. Mọi hành động cũng tự nhiên dừng lại.
_Anh tìm anh hai sao? – Trinh vừa đến gần liền hỏi, sau đó cũng không đợi anh trả lời vừa mở cửa vừa nói – Lúc chiều anh ấy có nói là đi ăn tối với khách hàng nên sẽ về hơi muộn, nếu…
_Anh không tìm Trung. – anh bất ngờ lên tiếng cắt ngang câu nói, ánh mắt vẫn không nhìn đi chỗ khác, chỉ nhìn cô. Nhưng cô ngoại trừ lúc đầu nhìn thấy anh đến giờ tuyệt nhiên không nhìn anh thêm một lần nào nữa, ánh mắt cứ lảng lảng tận đâu
_Vậy sao anh đến đây? – cô vẫn không dừng động tác
_Tìm em không được sao?!
Câu trả lời mà cũng là câu hỏi của anh khiến mọi hoạt động của cô trong phút chốc ngưng hẳn lại. Cô không nghe lầm chứ, anh tìm cô sao? Nhưng có chuyện gì mới được. Không nén nổi sự tò mò, cô quay đầu, ngẩn mặt nhìn anh, nhíu mày hỏi
_Em? Có chuyện gì sao?
_Anh nhớ em!
Keng…
Chùm chìa khóa từ trên tay cô bông nhiên trượt ra rơi xuống đất. Cô cũng không hiểu tại sao cơ thể của mình lại căng thẳng nhiều như vậy. Hai mắt vẫn không trừng trừng mở lớn, lỗ tai lại có cảm giác lùng bùng, nhịp tim cũng đột nhiên đâp nhanh hơn một chút mặc dù cô vẫn đang đứng yên tại chỗ, không hề dịch chuyển nửa bước chân.
Có thật là anh nhớ cô không? Như vậy không phải chỉ có mình cô là kẻ đơn phương mơ mộng thôi ư? Anh cũng nhớ cô, có thể nào anh cũng thích cô không? Không phải anh vẫn xem cô như em gái sao? Bao nhiêu câu hỏi bị chôn vùi một cách không thương tiếc từ mấy năm trước nhanh chóng tận dụng cơ hội thoát ra khỏi hầm mộ mà trực tiếp bay lởn vởn trên đầu cô, liên tục công kích khiền cô không thể không mở miệng
_Nhớ…nhớ em? – cô muốn xác định
_Ừ! – anh mỉm cười gật đầu – Anh nhớ em!