CHAPTER 7:
QUAY VỀ NHÀ
Phong thức dậy khi trời còn mờ đất, nói chính xác hơn một chút là suốt đêm anh không hề ngủ. Bị câu chuyện của Huy làm cho suy nghĩ đến mệt phờ cả người, còn cậu chàng thì vô tư chiếm lấy cả chiếc giường, một cách rất tự nhiên.
Anh bước xuống lầu, cảm nhận không gian hoàn toàn yên ắng, đoán biết mọi người vẫn còn đang ngủ anh liền đi vào bếp chẩn bị bữa sáng.
ỞViệt Nam, người thành phố không thường có thói quen ăn sáng ở nhà, thứ nhất là vì học sinh phải đi học từ rất sớm, còn các bậc phụ huynh lại đầu tắt mặt tối lo cho công việc nên không thể nào mới tờ mờ sương đã thức dậy để chuẩn bị cơm sáng. Với lại, thú vui khi lê la hàng quán trước khi vào lớp cũng là một nét rất riêng của học sinh.
Nhưng mà, trong ngôi nhà này có bốn con người. Hai người đang là sinh viên đại học, giờ giấc thất thường, hai người còn lại đã đi làm, giờ bắt đầu vào việc cũng được đếm từ mức tám giờ. Mà hiện kim ngắn đang dừng ở số sáu, còn kim dài cũng chỉ mới nhích qua một chút. Còn rất là sớm, thích hợp để nấu bữa sáng.
Nói là nấu nghe cho hoành tráng chứ thực ra chỉ là chiên vài quả trứng, bánh mì có sẵn, vậy là xong. Nhưng mà, hôm nay Phong tìm thấy trong tủ lạnh một ít rau cải, còn có trứng chiên hôm qua vẫn còn dư, cơm nguội cũng còn nhiều, vậy là anh quyết định sẽ chiên cơm làm điểm tâm cho bữa sáng.
Đợi đến khi anh gần hoàn tất công việc thì ba người còn lại cũng đã quần áo chỉnh tề tử trên lầu đi xuống, nhìn đồng hồ điểm đúng bảy giờ, chính xác như đã được hẹn lịch từ trước.
Chưa ngồi vào bàn ăn Huy đã nhanh miệng hít hà tán thưởng
_Woa…anh Phong siêu quá ta, còn biết làm bữa ăn sáng nữa. Em thiệt là ngưỡng mộ.
Phong nghe vậy liền phì cười
_Đơn giản thôi mà, ngày trước đi du học cái gì cũng phải tự làm nên nếu ăn cũng phải biết để mình không bị đói.
Huy nhón tay bốc một ít cơm bỏ vào miệng nhóp nhép nhai, tấm tắc khen
_Ngon lắm. Sau này cô nào cưới được anh Phong là sướng như tiên rồi, có ông xã nấu ăn mỗi sáng.
Nói đến đây Huy khẽ liếc mắt về phía bạn, bí hiểm nhếch môi cười.
Phong tuy bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng kỳ thực anh thầm đưa mắt quan sát Trinh, nhận ra trên mặt cô không hế có bất kì phản ứng nào, vẫn giống mọi lần thờ ơ đến chán ngắt càng làm anh thêm tin tưởng rằng cô chưa một lần nghĩ đến cảm nhận của anh.
Bất thình lình tiếng chuông điện thoại reo vang, bốn người lập tức nhìn xem có phải là điện thoại của mình, cuối cùng, Phong bắt máy
_Có gì mà gọi anh sáng sớm vậy, út Lam?
Ở bên kia điện thoại giọng Lam nhẹ nhàng thông báo
_Anh hai mới về tối qua. Ba kêu em gọi cho anh nói trưa nay về nhà ăn cơm, với lại, anh dọn qua nhà người ta gần hai tuần rồi, định đi bụi luôn sao?
_Anh biết rồi, trưa anh về.
_Vậy bye anh ba, em vào lớp đây!
Lam nói xong liền cúp máy, Phong cũng nhanh chóng gập lại điện thoại của mình. Cuộc nói chuyện của anh ba người còn lại đều nghe thấy, mặc dù không xác định cụ thể nội dung nhưng cũng có thể nghe ra là anh sắp về nhà.
_Sao vậy? – Trung quan tâm hỏi
_Anh hai tao mới về tối qua, ông già kêu trưa về ăn cơm.
_Vậy sao? – Trung bật cười – Anh Vũ sau bao ngày lang thang cuối cùng cũng chịu về rồi.
Tao không nghĩ vậy – Phong xúc một muỗng cơm đưa lên miệng vừa nhai vừa nói – Những lần trước ổng về được vài ngày lại đi mất dạng đến một hai năm, lại về, vài ngày sau lại đi. Lần này chắc cũng không ngoại lệ.
_Anh của anh Phong làm nghề gì mà đi suốt vậy? – Huy tò mò hỏi
_Họa sĩ! – Trung trả lời thay bạn
_Wow…rất hoành tráng nha~ – cậu trầm trồ ngưỡng mộ – Đi nhiều như vậy chắc là ảnh có rất nhiều cảm hứng, tranh cũng sẽ rất đẹp!
Nghe những lời Huy nói Phong có vẻ ngờ ngợ, anh nhận thấy cách nói này hơi quen, hình như đã từng một lần nghe qua ở đâu đó. Nhưng thắc mắc của anh nhanh chóng được giải đáp ngay
_Em có vẻ biết về hội họa? – Trung nhìn Huy ngạc nhiên hỏi
_Không chỉ biết! – Trinh vừa nhai cơm vừa nói – Cậu ấy đã từng đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh toàn quốc hồi cấp ba, hiện tại là một arter khá có tiếng trong lĩnh vực graffiti*.
Trung nghe em gái nói mặc dù không hiểu hết vì cô dùng thuật ngữ nhưng anh cũng lờ mờ nhận ra Đoàn Huy không phải tầm thường. Phát hiện này có một chút làm Phong chấn động. Anh vốn chưa từng nghĩ đến việc sẽ xuất hiện thêm một chướng ngại nữa, mà vấn đề là chướng ngại này có quá nhiều lợi thế hơn so với anh.
* * *
Buổi trưa Phong về đến nhà đã có mặt mọi người đầy đủ, Lam vừa trông thấy anh liền hồ hởi reo to
_Anh ba về rồi!
Trong phòng khách, ngồi đối diện với ba mẹ anh là một người đàn ông với gương mặt râu ria bặm trợn, nhìn có một chút gì đó rất giống kẻ lang thang bụi đời, nhưng ẩn giấu sau mái tóc dài lòa xòa là một đôi mắt sáng tinh anh. Nghe Lam kêu lên như vậy người đó quay đầu lại nhìn Phong hấp háy cười
_Chú ba, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?
Hừ! Phong làm mặt lạnh đi tới, thuận tay để túi xách lên ghế nhìn anh trai, châm biếm
_Nhờ phúc của anh, em đến tự do cũng mất!
Nghe câu trả lời của anh, Thanh Vũ liền phá ra tiếng cười lớn. Chú em này quả thực vẫn còn rất giận việc anh bỏ đi ngao du sơn thủy.
Đang trong lúc tình hình căng thẳng, Lam từ trong bếp chạy ra phá vỡ bầu không khí, cô hết lăng xăng bên này lại líu ríu bên kia, bắt ép mọi người phải ngồi vào bàn ăn trong phòng bếp.
Ngay khi vừa ngồi ổn định, Lam liền níu tay áo Phong, tò mò hỏi
_Anh ba, hai tuần nay anh ở đâu? Có tốt không?
Vũ ngồi đối diện nghe được như vậy liền vươn tay qua dí dí vào trán cô em, tỏ vẻ ghen tỵ
_Út Lam hay thật, anh hai đi lâu như vậy mà khi về lại không hỏi thăm lấy một câu, còn tên nhóc này chỉ mới ra khỏi nhà có hai tuần đã cuống cuồng lo lắng, thế này có gọi là phân biệt đối xử không?
Lam một mặt di chuyển cái đầu để tránh ngón tay anh, mặt khác nhìn anh trề môi làm xấu, nói
_Anh hai mỗi lần đi là biệt tích đến mấy năm với về được một lần, ở vài ngày lại đi nên người ta từ sớm đã không còn biết anh hai là ai nữa rồi! Anh ba vẫn là nhất!
Câu trả lời của Lam khiến cả nhà bật cười ha hả, riêng Phong, anh cảm thấy rất thỏa mãn, ít ra trong gia đình này, với một người nào đó vai trò của anh vẫn hơn hẳn ai kia.
Ông Nam, bà Vân nhìn đám con đùa giỡn cũng chỉ mỉm cười. Thằng con lớn mặc dù đã khiến ông bà hao tâm tổn sức rất nhiều, buồn bực cũng không ít, nhưng bù lại cậu con trai thứ lại khiến ông bà vừa lòng. Cô con gái út lại rất ngoan, học hành cũng không quá tệ để ông bà phải lo lắng. Nói chung là, gia đình của họ không đến nỗi hơn người nhưng cũng khiến không ít gia đình thầm ghen tỵ.
_Con sẽ lấy vợ! – Vũ vừa nhai cơm vừa nói
Nghe lời tuyên bố của anh, trong một chốc cả nhà cùng nhìn nhau không nói. Dường như hiểu được nghi vấn của mọi người, anh mặc dù vẫn chuyên chú gắp thức ăn đồng thời cũng mở lời giải thích
_Cô ấy tên Jennifer, là người Anh ngốc Mỹ. Nhỏ hơn con hai tuổi, cũng rất yêu hội họa và thích đi đây đó như con. Chúng con gặp nhau ở Anh từ cuối năm ngoái, gia đình cô ấy đều biết con, chúng con định cuối năm nay sẽ cưới, sau khi kết hôn sẽ tiếp tục chu du thế giới.
Phong và Lam trợn mắt nhìn anh, còn hai ông bà lại ngớ người nhìn nhau. Lập gia đình là chuyện lớn vậy àm anh có thể dễ dàng nói ra như là một việc rất hiển nhiên, lại còn vừa ăn cơm vừa nói
Một hồi lâu không nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào cũng không cảm giác được phản ứng xung quanh, anh mới rời mắt khỏi bàn ăn, ngẩn đầu lên nhìn mọi người, nhún vai.
_Cả nhà không có ý kiến gì sao?
Không phải là không có ý kiến, chỉ là họ đang bị shock đến nỗi không biết phải nói gì. Hai người lớn không hẹn mà cùng cầm lấy ly nước bên cạnh, uống một hơi trấn tĩnh, sau đó chỉ nhẹ nhàng hỏi anh một câu.
_Cô ấy như thế nào?
Phong quay đầu nhìn ba mẹ, giây đầu tiên anh còn ngẩn người không hiểu nhưng ngay khi nhìn thấy sắc mặt của ông bà, anh liền nhận ra mọi chuyện. Anh hai của anh gây ra chuyện không phải mới lần một lần hai, mười năm qua ba mẹ anh chắc chắn cũng được tôi rèn không ít. Đừng nói là kết hôn, bây giờ cho dù anh nói rằng mình sắp đi lên vũ trụ có thể họ cũng không quá kinh ngạc nữa.
Vũ nhìn mọi ngưới, cưới rạng rỡ
_Tuần sau cô ấy đến, tới lúc đó con chắc chắn sẽ ra mắt cả nhà.
Tuần sau, như vậy lần này anh về nhà được một tuần. Phong thầm nghĩ. Lâu hơn hẳn những lần trước. Nhưng mà, có khi nào lần này anh về lâu như vậy rồi sau đó sẽ đi mãi luôn không? Như vậy chẳng phải anh sẽ còn chịu khổ dài dài với trách nhiệm công ty. Mà thôi quên đi, cho dù anh trai có ở lại thì anh cũng không thoát khỏi trách nhiệm đó. Mèo vẫn hoàn mèo thôi, không thể nào là chó được.
Cơm nước xong xuôi, Phong đang định đi thì Lam níu áo anh, nũng nịu
_Chiều anh nay ba cũng phải đi làm à? Thứ bảy mà.
Không, anh là đang muốn về nhà bạn. – Phong trả lời em gái, anh là không yên tâm khi Huy cũng đang ở đó
_Hay là anh ba về nhà đi, hiếm khi anh hai về lâu như vậy, ba anh em mình sẽ cùng nhau đi chơi, chứ hai anh cứ thay phiên nhau đi mất bỏ em một mình, buồn lắm!
Lam nói mà như muốn khóc, nhìn Lam, anh lại nghĩ đến Trinh. Chẳng phải vì Trung suốt ngày lo làm việc không thèm ngó ngàng tới nên cô mới nổi loạn sao, anh thì không muốn một ngày nào đó, Lam cũng trở thành như vậy. Mà, cái gì đã qua, dù có muốn giữ lại cũng không thể nào toàn vẹn như lúc đầu.
_Được rồi! – Phong xoa đầu Lam – Anh về bên đó thu dọn quần áo!
_Cho em đi với, em cũng muốn biết bạn tốt của anh ba. – Lam đề nghị
_Được rồi, anh sẽ chở em đi! – Phong mỉm cười gật đầu
Vừa nghe xong đáp án của anh Lam liền nhảy cẫng lên thích thú, vừa lúc ấy nghe có tiếng xe ngoài cửa, cô chạy ra mở cổng ngay lập tức vui vẻ mỉm cười khi trông thấy Tuấn
_Làm gì mà hớn hở vậy? – Tuấn hỏi
_Anh hai mới về. – Lam khoe – Anh ba cũng sắp về.
_Là sao? – cậu ngạc nhiên không hiểu
_Lát nữa nói sau! – Lam khoác tay – Bây giờ cậu đi với tớ!
Tuấn vẫn cứ ngẩn người như một kẻ khờ ở trước cổng, chẳng phải cô hẹn cậu sang để học nhóm sao, bây giờ còn dòi đi đâu nữa. trộm liếc mắt vào trong nhà thấy Phong cũng đang dắt xe ra, liền tự đoán mò câu trả lời
_Đi với anh Phong hả?
_Ừ, hai tuần nay ảnh ở nhà bạn để lo công việc, bây giờ anh hai về rồi nên Lam muốn anh ba cũng về luôn cho cả nhà cùng vui. – Lam vẫn tươi cười giải thích
Nhìn thấy bạn gái vui như vậy Tuấn bất giác cũng cảm thấy vui theo. Cậu đã nhiều lần nghe Lam kể về các anh, còn không giấu diếm mà khoe rằng anh ba là người thương cô nhiều nhất. Đổi lại là Tuấn, nếu cậu có ông anh như thế tội gì mà không khoe cho thiên hạ cùng ghen tỵ.
Ba anh em đến trước nhà Trung cũng quá trưa rồi nhưng trong nhà lại không yên ắng mà còn rộ ra nhiều tiếng cười đùa có vẻ như bên trong đang diễn ra một buổi họp mặt sôi nổi lắm. Phong bấm chuông chờ đợi, và người ra mở cổng cho anh không ai khác chính là Dark Win.
Tại sao cậu ta lại ở đây? Phong thầm hỏi. Bình thường anh cùng Trung cũng ở nhà giờ này nhưng mọi người chỉ đơn giản là đi ngủ. Còn Trinh thì đã nhanh chân chạy đến phòng tập để tập luyện với Adventure rồi.
Trái ngược với Phong, cô em gái đứng bên cạnh anh ngay từ giây đầu tiên đã nhận ra người mở cổng là ai, lấy cả hai tay che đi chiếc miệng nhỏ nhắn để kiềm chế cảm xúc, cô không thể tin vào mắt mình là người này có thể xuất hiện ở đây
_Dark Win! – Lam hét lên
Không chỉ một mà là ba người cùng giật nảy mình kinh ngạc, đặc biệt là Dark Win. Cậu không nghĩ rằng ai đó có thể nhận ra mình, nhất là trong bộ dạng rất bình thường này.
Mọi người ở trong nhà nghe thấy tiếng thét cùng đồng loạt xông ra, nhưng vừa đến trước cửa ngay lập tức cùng dừng lại hết. Trước mắt họ là ba con người vừa quen vừa lạ, quen vì hai trong số ba người họ đã từng gặp qua, còn lạ là vì có một người chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngược lại, người đầu tiên ngạc nhiên là Phong, anh tò mò không hiểu vì sao hôm nay lại có rất nhiều người. Người thứ hai không thể nói là ngạc nhiên mà phải dùng từ “hoàn toàn kinh ngạc” để diễn tả, khi mà rõ ràng nhìn thấy trước mắt mình với khoảng cách thật sự rất gần chính là nhóm Adventure. Không quá hào nhoáng, lạnh lùng như những lần xuất hiện trong các chương trình hội diễn, trái lại còn rất chân thực cùng gần gũi.
Lam nhanh chóng nhận ra trong đám người đứng trước mặt có gương mặt của một người mà cô luôn yêu thích, lách mình tiến về phía trước, cô lao thẳng vào Trinh ôm lấy cô mừng rỡ
_Rei, đúng là Rei rồi.
Rei? Là Rei sao? Tuấn nhìn người tóc dài mảnh khảnh mà Lam đang ôm, thắc mắc. Thực sự là con gái? Không phải là cậu hoa mắt vì say nắng đấy chứ. Như vậy là Lam nói thật, nếu như Lam nói thật, chẳng phải từ trước đến giờ cậu là đi ghen tỵ với một đứa con gái ư?
Không biết tình cảnh ngẩn người, kinh ngạc, ngớ ngẩn sẽ còn diễn ra trong bao lâu dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa nếu như không có một người sáng suốt lên tiếng cảnh tỉnh. Trung ở trong nhà đợi rất lâu mà không thấy ai trở vào bèn đứng dậy đi ra, bắt gặp một cảnh hỗn độn trước nhà thì lắc đầu ngán ngẩm. Anh tằng hắn
_Vô nhà hết đi, muốn bị cảm nắng à?
Đến khi mọi người đã ngồi vào hết trong nhà cùng nhau uống nước mát thì lý do khiến nhà trở nên đột ngột đông khách cũng mau chóng được nói ra. Nguyên nhân chính không phải là vì Đoàn Huy sao?
Vừa nghe tin Huy bị đuổi ra khỏi nhà và đang tá túc ở nhà Trinh, cả nhóm Adventure cảm thấy rất thú vị, lại nghe nói nhà Trinh không có ai ngoài ông anh trai rất dễ thương nên nhóm quyết định kéo sang nhà cô quậy một trận ra trò, cũng là để chúc mừng cuộc sống…ăn nhờ ở đậu của Huy.
Lam ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện thật vui, cô khẽ kéo tay Phong nhỏ giọng trách
_Anh ba xấu, ở chung nhà với Rei mà cũng không nói cho em biết một tiếng.
_Nói với em làm gì? – Trung đột ngột chen ngang, giọng có vẻ đùa – Để em níu áo nó xin chữ ký sao?
Câu nói của Trung khiến cả nhà cười ầm lên, còn Lam thì gượng gùng đỏ mặt. Lúc này, Dark Win đã nhận ra cô bé chính là người lầm lẫn Rei là con trai dạo nọ, liếc sang cậu bạn ngồi kế bên, tự nhiên trong đầu cậu phát sinh ra “ý tưởng tốt”.
_Hóa ra bạn là cô bé hôm nọ nhận nhầm Rei là con trai, lại còn khiến bạn trai lên cơn ghen nữa, phải không?
_A…
Lam vội ngẩng đầu nhìn Dark Win, không nghĩ ra anh chàng này còn nhớ chuyện cũ, mà lại còn nhớ rất chi tiết nữa chứ. Cô khẽ nhìn sang Tuấn, thấy gương mặt cậu cũng đang dần đỏ lựng, tự nhiên áy náy vô cùng.
_Thằng khỉ này! – Huy cốc đầu thằng bạn – Không trêu chọc được người ta thì mày chết à?
_Nhưng, chẳng phải là rất vui sao? – Dark Win ôm đầu nhăn nhó nhưng cũng không quên pha trò
Cả gian nhà lại một lần nữa tràn ngập trong tiếng cười. Trung cảm thấy rất vui, trong không khí náo nhiệt như vậy, cùng những chàng trai cô gái trẻ tuổi thế này, anh cảm nhận được mình trẻ hơn vài tuổi. Đột nhiên nhìn tới sắc mặt cười mà như không cười rất gượng gạo của Phong, anh ngay lập tức không cười nữa. Đoán biết bạn đang gặp rắc rối, anh liền quan tâm
_Về bên nhà bộ có chuyện gì sao?
_Huh? – Phong hơi bất ngờ khi nghe bạn hỏi, song, anh liền trả lời – Không có gì, chỉ là anh Vũ nói muốn lấy vợ, cuối năm nay sẽ cưới.
_Cái gì? – Trung kêu lên – Con ngựa bất trị đó cuối cùng cũng chịu dừng bước giang hồ rồi sao? (anh nha, sao dám kêu người ta là con ngựa =.=)
Câu nói đầy cảm thán của Trung khiến những người trẻ tuổi vẫn còn đang cười nói lập tức dừng lại, với sự tò mò tột độ, cả bọn quyết định im lặng lắng nghe.
_Được vậy thì mừng! – Phong thở hắt ra – Nghe đâu vợ sắp cưới của ảnh cũng là một người thích đi đây đó, nên sau khi kết hôn vẫn sẽ tiếp tục lang thang.
_Vậy lần này, ảnh về bao lâu?
Câu hỏi này không kịp đợi cho Phong trả lời Lam đã tranh phần trả lời thay anh
_Anh hai nói tuần sau chị dâu sẽ tới, nên có thể lần này ảnh ở hơi lâu. Hôm nay em đi với anh ba qua đây là muốn giúp ảnh thu dọn đồ về nhà, ba anh em sẽ đi chơi với nhau.
_Mày về bển hả? – Trung ngạc nhiên hỏi
Ừ! – Phong gật đầu
Hóa ra là vậy. Trung thầm nghĩ. Hèn chi mày không được vui. Mày là không muốn rời khỏi nhà tao? Hay là không muốn xa con bé? Anh khẽ xoay đầu về em gái, phát hiện trên gương mặt cô vừa thoáng một gợn buồn. Cuối cùng anh cũng hiểu.
_Anh Phong phải dọn đi rồi sao? – Huy kêu lên tiếc rẻ đồng thời cũng thầm liếc mắt về phía Trinh, cảm thán – Như vậy còn gì là vui!
Lam thật sự ngạc nhiên khi nhìn ra phản ứng kỳ lạ của mọi người. Mấy người này rốt cuộc là có ý gì đây? Có vẻ như họ không muốn anh trai của cô dọn đi. Lại nói, khi cô quan sát Phong, cũng phát hiện ra một chút gì đó trong lời nói của anh. Anh trai cô cũng không muốn về nhà.
–
Chú thích:
Graffiti: Là một thể loại khác của Hiphop, arter sẽ dùng các bình sơn xịt để làm công cụ để vẽ, và nơi phóng bút chính là ở các bức tường, cửa kính…Ở nước ngoài graffiti là một loại hình nghệ thuật được ủng hộ và có sân chơi hẳn hoi, tuy nhiên ở Việt Nam vẫn còn hạn chế, đặc biệt là các arter chỉ có thể vẽ “chui”