CHAPTER 4:
Ở TRỌ
4.1
Phong mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm nhắm nghiền mắt cảm nhận sự dễ chịu của làn nước ấm đang mơn man da thịt. Anh chính thức tiếp quản công ty đã được một tuần, hồ sơ công việc cứ chất chồng như núi khiến anh có cảm tưởng rằng mấy năm gần đây papa của anh hoàn toàn không làm việc mà chỉ đợi anh về rồi giao lại toàn bộ cho anh.
Phong khẽ thở ra thầm than cho số phận của mình. Thân làm con thứ như anh đáng lẽ ra phải được tự do mới đúng, công việc sẽ chuyển giao cho con trưởng. Nhưng là, anh trai của anh, một người chỉ biết đến hội họa ngay từ khi tốt nghiệp trung học đã vác ba lô rời khỏi nhà, nói là đi ngao du sơn thủy gì gì đó nhân tiện tìm thêm cảm hứng sáng tác. Báo hại anh lúc đó tuy vẫn còn là học sinh cấp hai nhưng đã bị chỉ đích danh trở thành người thừa kế.
Song, tình hình cũng không đến nỗi bi đát như vậy, chí ít anh vẫn còn có một người bạn rất tốt, luôn sẵn sàng hỗ trợ những khi anh cần.
Phong bất chợt nhớ lại buổi tối lúc ở nhà Trung, nhớ lại nụ hôn vụng trộm của mình trong cơn say rượu, anh khẽ đưa tay lên miết miết cánh môi, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười.
Anh nhớ Trinh!
Cảm giác này gọi là gì nhỉ?
Hiện tại anh đã 27 tuổi, cùng tuổi với Minh Trung, bạn thân của anh. Còn cô mới chỉ 19, nói cách khác không phải anh cũng chính là anh trai cô sao. Làm anh trai sao lại có thể có lại cảm giác nhớ nhung như nhớ người yêu thế này. Huống hồ, lúc anh đi du học, cô bất quá cũng chỉ mới 13 tuổi, vẫn là một cô bé con lóc chóc, không nghĩ đến sáu năm sau cô đã trở thành thiếu nữ đáng yêu như vậy. Tuy tính cách có thay đổi một chút, nhưng chẳng phải là anh cũng đã biết bí mật rồi. Cô chỉ là muốn trừng phạt anh trai nên mới tỏ thái độ, nhưng thực tâm vẫn rất yêu quý, thích làm nũng anh mình.
Có thể không? Phong tự hỏi. Nếu như anh thật sự yêu thích Trinh, muốn cô trở thành bạn gái của anh, liệu có gì quá đáng không? Cô cũng giống như em gái, nhưng với anh đâu có quan hệ huyết thống gì, bất quá thì là em ruột của bạn thân thôi mà.
Càng nghĩ Phong càng cảm thấy buồn cười. Anh là vì cái gì mà lại có ý định như vậy? Muốn Trinh trở thành bạn gái của anh. Anh bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn? Hay là vì cá tính ngang ngược của cô?
Đột nhiên anh muốn thử, muốn biết chính xác điều gì đã khiến anh thành ra như vậy.
Khóe môi anh một lần nữa lại nhếch lên, lần này có phần rõ ràng hơn ban nãy. Trong đầu anh vừa nảy ra một ý định rất hay ho.
* * *
Trinh một chân còn chưa bước qua hết bậc thềm nhà đã bị ông anh kéo đến ghế sofa ấn xuống, đối diện với cô là Phong đã ngồi sẵn tự bao giờ. Ngước mắt nhìn anh trai lộ ý không hiểu, Trinh cau mày
_Có chuyện gì?
Trung mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Phong, nhìn em gái một hồi lâu rồi mới trịnh trọng nói
_Em biết là bạn anh mới về nước?
_Biết! – Trinh thờ ơ đáp
_Cũng vừa mới nhậm chức giám đốc công ty bất động sản?
_Rồi sao? – Trinh bắt đầu sốt ruột, cô ngả người hẳn ra sau ghế, khoanh tay trước ngực nhìn anh chờ đợi
_Bạn anh sống ở nước ngoài cũng lâu rồi nên tình hình trong nước hoàn toàn không nắm bắt kịp, vì vậy anh muốn giúp đỡ một chút…
_Nói vấn đề chính đi! – Trinh lạnh lùng cắt ngang lời Trung
Về phần Trung, anh thật sự rất khoái trá trước phản ứng của cô em gái, anh biết rất rõ cho dù mình có đưa thêm vài người bạn nữa về ở cùng thì cô cũng không phản đối, chỉ là anh không thích cái cách thờ ơ dửng dưng mà cô vẫn dùng để đối xử với anh nên muốn trêu chọc cô một chút. Dù có bị ghét bỏ hay giận dỗi, chỉ cần cô quan tâm đến anh thì anh đã hạnh phúc lắm rồi.
Im lặng một lúc lâu đợi cho Trinh thật sự sốt ruột, Tung mới chậm chạp nói
_Bạn anh sẽ ở nhà ta một thời gian, em không sao chứ?
Trinh thở hắt ra nhìn anh trai chán nản. Chuyện chỉ có vậy mà anh lại làm quá, nói vòng vo một hồi mới chịu vào nội dung. Chẳng qua cũng chỉ là một người khách thôi mà, lại còn là bạn thân của anh trai, nhà cô cũng có một phòng dành cho khách, ba mẹ cũng không thường xuyên có nhà…nói chung là, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Trinh khẽ chớp mắt, sau đó lãnh đạm lướt nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng đưa ra ý kiến
_Chỉ cần không tùy tiện vào phòng em thì sao cũng được!
Câu nói của cô khiến cho hai ông anh trong một chốc cứng đờ người. Nói vậy là có ý gì? Lỡ như có ai đó nghe được không khéo ý tốt lẫn ý xấu đều bị người ta liên tưởng tới. Thế nhưng Trinh không có vẻ gì là để ý đến thái độ của hai ông anh, thản nhiên kết thúc cuộc họp
_Em về phòng, không có việc quan trọng đừng gọi em!
Trinh nói xong thì thẳng bước lên lầu bỏ lại hai ông anh vẫn còn ngờ nghệch nơi phòng khách.
* * *
Anh chính thức trở thành khách ở trọ trong nhà cô, nói thế nào thì bước thứ nhất của kế hoạch cũng đã thành công. Nhưng hình như anh đã quên mất một khả năng có thể xảy ra. Kiều Trinh có bạn trai!
Đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống đường, tận mắt nhìn thấy chàng trai đó đưa Trinh về nhà, lại còn tình tứ hôn cô tạm biệt trong lòng anh có một chút khó chịu.
Gương mặt của cậu ta, anh không nhìn rõ, chỉ biết cậu ta cao hơn Trinh một cái đầu, dáng dấp cũng tầm tầm Đoàn Huy. Nhưng cho dù có đẹp như Đoàn Huy thì so với anh vẫn còn kém hơn một chút(!)
Một cánh tay bất ngờ vỗ vào vai Phong từ phía sau, tiếp theo là giọng nói của một người quen thuộc
_Làm gì mà bần thần vậy?
Phong không trả lời, mắt của anh vẫn còn đang dõi theo hình ảnh ở phía dưới. Thấy vậy, Trung cũng nghiêng đầu nhìn xuống lập tức bị cảnh tượng đang diễn ra làm cho tức giận. Tay anh siết chặt lan can, gầm nhẹ
_Thằng nhóc đó, dám hôn em gái của ông!
Phản ứng của Trung tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng gì đến hai người ở phía dưới, nhưng trước mắt đã tác động đến Phong. Trong suy nghĩ của anh lúc này, chướng ngại vật cần phải vượt qua đầu tiên không phải là ai khác mà chính là thằng bạn thân chí cốt của anh.
Dark Win trộm liếc mắt về phía ban công tầng hai nhận thấy vẻ tức giận của Trung thì mỉm cười đắc chí
_Jiro nói không sai, trêu chọc anh trai của Rei cũng là một thú vui!
Trinh nheo mắt nhìn bạn, đưa ngón tay cái lên chùi chùi khóe miệng, nơi mà Dark Win vừa đặt vào đấy một nụ hôn
_Là thằng nhóc ấy nói với cậu như vậy à?
_Trong một lúc hứng khởi! – Dark Win cười đáp – Nhưng, người đứng bên cạnh anh trai cậu là ai vậy?
Trinh không quay đầu lại vẫn có thể đoán biết được người Dark Win nhắc đến là người nào.
_Bạn thân của ông anh, vì công việc nên tạm thời ở đây một thời gian!
Dark Win nghe vậy liền cười, một mặt cậu vẫn trôm quan sát hai con người phía bên trên, mặt khác khoác vai Trinh kéo lại gần, kề tai cô nói nhỏ
_Được ở cùng nhà với hai anh chàng đẹp trai, Rei là sướng nhất rồi nhá! Khi nào giới thiệu cho tớ làm quen đi.
_Cậu đi cùng Jiro riết rồi bị lây bệnh của cậu ta sao? – Trinh hừ giọng hỏi
_Đâu có! Chỉ là hiếu kỳ chút thôi.
_Hiếu kỳ chuyện gì?
_Thì… – Dark Win lấp lửng – Rei tới bây giờ cũng chưa có bạn trai nên rất muốn biết người may mắn nào đó đã được ngủ trong trái tim Rei sáu năm dài…hahaha
Dark Win nói xong vội nhảy phốc lên xe rồ ga phóng đi, bỏ lại Trinh đứng đó với cơn giận dữ. Cô nghiến răng, siết chặt nắm tay gầm nhẹ
_Đoàn Huy chết tiệt. Để rồi coi tớ sẽ xử cậu như thế nào!
Hai khán giả trên ban công chứng kiến hết toàn bộ sự việc. Trung không chỉ tức giận một lần mà là rất nhiều lần. Lúc anh nhìn thấy thằng nhóc kia một lần nữa hôn lên má Trinh (người ta thì thầm vào lỗ tai mà=.=) thì anh đã quyết định chạy xuống dưới nhà để xem xem thằng nhóc ấy rốt cuộc là ai mà to gan đến vậy.
Nhưng khi anh vừa ra đến cổng cũng là lúc Dark Win lên xe phóng đi, chỉ kịp nghe thấy em gái lầm bầm rủa Đoàn Huy trong miệng.
_Thằng đó là ai? – Trung nhìn cô, lên tiếng hỏi
_Là bạn em! – Trinh thản nhiên đáp, bước qua anh trai đi vào nhà
_Bạn trai? – Trung cũng xoay người bước theo sau
_Uh! Bạn trai! – Trinh nhún vai đáp
Cho xin đi. Nếu không phải là bạn trai chẳng lẽ là bạn gái sao? Dù cho Dark Win có hơi bất bình thường một chút, xinh đẹp hơn người khác một chút thì cậu ta cũng chính xác 100% là con trai thuần chủng mà.
Trinh cởi bỏ ba lô đặt trên sofa, chậm rãi đi vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy ra chai nước. Trung cũng ngồi vào ghế nhưng anh vẫn không ngừng hỏi
_Là bạn trai sao em chưa bao giờ mang về giới thiệu với anh?
_Chưa cần thiết! – Trinh đáp cụt ngủn
_Hai đứa đã đến mức hôn nhau trước cổng nhà rồi mà vẫn còn nói là chưa cần thiết sao? – Trung đột nhiên tức giận hỏi – Vậy phải đến mức nào thì em mới cho là cần thiết?
Nghe khẩu khí của Trung, Trinh có thể nhận thức rằng anh hiện đang giận dữ. Nhưng có phải là thái quá lắm không? Trước đây, khi cô thật sự cần anh bên cạnh anh chỉ lo vùi đầu vào công việc, còn bây giờ, khi cô tỏ thái độ chống đối thì anh lại lo cuống cuồng lên, lúc nào cũng xem cô là con nít.
Dẫu biết anh rất yêu chiều, nhưng quan tâm quá mức như vậy khiến cô có cảm giác mình là con búp bên trong tủ kính, chỉ có thể để người khác ngắm nhìn mà không được phép chạm vào. Nếu Dark Win thực sự là bạn trai cô, chẳng lẽ cô phải mang cậu ấy đến trước mặt cho ông anh hạch hỏi hay sao? Không phải chứ. Anh bắt đầu trở thành ông bố thứ hai từ khi nào vậy?
_Mặc kệ em! – Trinh buồn chán đáp
Cô đặt chai nước vào lại trong tủ lạnh, đi tới sofa lấy ba lô thẳng hướng cầu thang chuẩn bị lên phòng liền bị ông anh lớn tiếng gọi giật từ phía sau
_Em đứng lại đó!
Cơn giận của Trung đã lên đến đỉnh điểm, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên tức giận nhiều đến thế. Em gái anh vì lý do gì lại thành ra thế này? Bắt đầu từ khi nào cô luôn chống đối lại anh, coi anh như người xa lạ. Anh nhớ da diết cô em gái bé bỏng lúc nào cũng quấn lấy chân anh, thích làm nũng đòi anh cõng. Nhưng cô em gái ấy bây giờ đi đâu mất rồi, thay vào đó là một người lúc nào cũng thờ ơ lãnh đạm. Tại sao cô đột nhiên thay đổi? Anh không tin chỉ đơn giản là sự thất thường của lứa tuổi đang nổi loạn.
_Hôm nay anh muốn em phải nói cho rõ rốt cuộc anh đã làm gì sai để em phải tỏ thái độ với anh như vậy!
_Em không có gì để nói!
Trinh nhún vai trả lời nhưng vẫn không hề quay nhìn Trung lấy một cái.
_Hôm nay em mệt rồi để khi khác nói tiếp!
Cô nói xong thì thẳng một hướng đi về phía cầu thang dẫn lên lầu, cũng không nghĩ sẽ bắt gặp Phong đang từ trên bước xuống.
Có một chút chấn động dội lên trong lòng, nhưng rất nhanh chóng được cô che đậy. Im lặng bước qua anh, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh nhìn mình như thiêu đốt. Mặc kệ, miễn là không phải lúc này, mọi chuyện về sau tự thuận theo quy luật vậy.
Lên đến tầng hai, cô lục ba lô lấy ra chìa khóa phòng tra vào ổ, cánh cửa mở ra, cô lặng lẽ bước vào sau đó liền khóa lại. Cô không muốn bị bất cứ ai làm phiền, hôm nay!
* * *
_Sao tự nhiên mày lại nổi nóng với cô bé?
Phong chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống đối diện Trung đẩy về phía anh ly nước lạnh.
Ban nãy anh đứng ở tầng một đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai anh em, đến khi biết Trinh chuẩn bị đi lên phòng anh mới vờ như vô tình đi xuống, thẳng một hướng đến bên tủ lạnh rót cho bạn một ly nước thật đầy, anh hy vọng nước lạnh sẽ giúp Trung hạ hỏa.
Cầm lấy ly nước uống một hơi hết sạch, Trung đặt cái ly xuống mặt bàn, giọng vẫn còn hậm hực
_Mày nói xem, con bé rốt cuộc vì cái gì mà thay đổi?
Nhìn Trung khổ sở, Phong bất giác thở dài. Anh em nhà này quả thật rất kỳ lạ, rõ ràng là vô cùng yêu thương nhau nhưng cũng chính vì quá yêu thương thành ra làm cho nhau đau khổ.
Anh rất muốn một lời nói ra hết tất cả, rằng không phải Kiều Trinh thay đổi không còn yêu thương Trung nữa, mà là cô bé chỉ muốn trừng phạt anh thôi. Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn thấy không nên. Thôi thì cứ để Trung tự mình nhận ra vậy.
_Tao nghĩ cô bé cần có không gian riêng! – sau một lúc lâu im lặng, Phong lên tiếng nói
_Không gian riêng? – Trung lặp lại lời Phong – Chẳng lẽ một căn phòng cho nó không phải là không gian riêng, thời gian qua nó muốn làm gì, thích làm gì tao đều không quản. Thậm chí chuyện nó và Đoàn Huy đã lớn như thế rồi mà vẫn ngày ngày quấn lấy nhau tao cũng cho qua. Nhưng đến mức hôn bạn trai trước cửa nhà như hôm nay thì làm sao tao có thể im lặng nữa!
Phong hiểu lý lẽ mà Trung đưa ra để biện minh cho sự giận dữ của mình, nhưng anh khẳng định người bạn này vẫn chưa hiểu rõ thế nào là không gian riêng. Khẽ thở dài, anh nói
_Tao nói không gian riêng ở đây không phải chỉ đơn giản là cho cô bé một căn phòng rồi nhốt mình trong đó, ít ra mày cũng nên biết cô bé cần gì, muốn gì chứ không phải bỏ mặc cho muốn làm gì thì làm.
Trung hơi ngẩn ra vì những lời nói của Phong. Trinh cần gì, muốn gì thật ra anh không hề biết. Là do anh không quan tâm đến em gái đủ nhiều sao? Không phải. Anh vẫn rất quan tâm đến Trinh, vẫn một mực yêu thương con bé, nhưng vì công việc qua bận rộn nên đôi khi anh không có thời gian chăm sóc cô thường xuyên, với lại, anh cũng muốn cô được tự do làm điều mình thích. Nhưng chẳng lẽ vì như vậy mà cô muốn chống đối lại anh?
_Tao vẫn không hiểu! – Trung khổ sở đưa tay vò tóc – Tao phải làm sao mới tốt đây?
Nhìn bạn như vậy Phong lại một lần nữa thở dài
_Tạm thời đừng làm gì cả, đợi khi hai anh em bình tĩnh lại rồi từ từ nói chuyện. Tao cũng không biết nên nói gì với mày, chỉ có một điều mày cần phải biết, là cô bé cũng yêu thương mày nhiều lắm!
Trung ngẩn đầu nhìn bạn, anh có chút gì đó chưa hiểu hết ý tứ trong lời nói của Phong nhưng chỉ thấy Phong nhìn anh nhún vai ra vẻ không muốn nói nhiều.
Cả gian nhà bị bao phủ bởi một bầu không trí trầm mặc đến chết người!
4.2
Trinh sau khi khóa kín cửa phòng mình lại, cô từ hộc tủ lấy ta một cuộn băng keo lớn, cắt ra từng đoạn nhỏ dán kín khe cửa. Một lớp rồi lại một lớp đến khi chắn chắn rằng sẽ không có bất kì tiếng ồn nào có thể truyền ra ngoài cô mới dừng tay lại.
Mặc dù tường đã được cách âm rất tốt rồi, nhưng cánh cửa thì hoàn toàn chưa. Lần trước nếu như cô không nghe lời góp ý của Đoàn Huy, kiên quyết dùng mousse cách âm trang bị thì bây giờ đã không phải vất vả đứng dán từng đoạn băng dính thế này.
Xoay người bước đến bên bàn vi tính, cô đưa tay vặn volum lên mức maximum, sau đó click chọn trên màn hình playlist mà Adventure vẫn thường dùng để luyện tập, nhấp vào nút play, đoạn đi ra giữa phòng, đối mặt với một tấm gương rộng, bắt đầu di chuyển cơ thể theo mỗi giai điệu của từng bài hát.
Cũng không biết cô đã nhảy trong bao lâu, chỉ biết rằng khi Trinh dừng lại, toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực liền đổ ập xuống sàn nhà, mồ hôi nhễ nhại. Mặc cho tiếng nhạc vẫn dội vào lồng ngực ầm ầm, Trinh hít thở dồn dập chong mắt lên trần nhà, đầu hoàn toàn trống rỗng.
Trinh giật mình tỉnh lại khi bầu trời ngoài cửa sổ đã phủ một màu đen kịt. Là cô mệt mỏi đến ngủ thiếp đi sao. Chống tay ngồi dậy, nhận ra quần áo trên người mình đã khô hẳn rồi, tiếng nhạc vẫn như cũ, liên tục dội ầm ầm vào ngực cô không dứt.
Trinh đi đến bàn máy điều chỉnh âm lượng giảm nhẹ một chút rồi cứ như vậy đi vào toilet. Trút bỏ toàn bộ quần áo trên người, cô bước vào buồng tấm bằng kính trong suốt, vặn mở vòi hoa sen để nước được tự do tưới thẳng từ đỉnh đầu chảy xuống. Nước mát cũng phần nào giúp cô thoải mái. Sau một trận tự hành hạ bản thân bằng những vũ đạo chết người, lại trải qua một giấc ngủ dài, hiện tại cô đang cực kỳ bình tĩnh.
Nhớ lại vấn đề phát sinh lúc trưa giữa cô với anh trai, điều đầu tiên khiến cô thắc mắc là tại sao ông anh lại ở nhà vào giờ đó. Đồng ý rằng là giờ nghỉ trưa, nhưng cũng không nhất thiết phải chạy về nhà ăn cơm như vậy. Trước đây chẳng phải anh vẫn thường ăn ở công ty, không hiểu sao gần đây rất thường xuyên có mặt ở nhà vào những lúc lẽ ra không nên có.
Ngay đến Phong cũng vậy, kể từ ngày đầu tiên gặp lại anh, tần suất xuất hiện của anh ở nhà cô cũng tăng dần theo thời gian, khiến cô không khỏi nghĩ rằng vị trí giám đốc anh vừa đảm nhận chỉ là hữu danh vô thực, tức là chỉ cần ngồi vào cho có chỗ, còn mọi công việc đều bị người khác chỉ đạo từ phía sau, giống như một con bù nhìn rơm vậy.
Nhưng mà, nhìn anh thế nào cũng không giống như kẻ dễ dàng bị người khác điều khiển, chí ít anh cũng là bạn thân của anh trai cô, là một kẻ mà khi nhắc tới người ta thường gắn cho một câu không biết là tán thưởng hay chế giễu: “phi gian bất thành thương” (không gian xảo không thể làm kinh doanh)
Nhưng cuối cùng, nguyên nhân cốt lõi của mọi phát sinh chính là Dark Win. Thói quen hôn chào tạm biệt chính là điểm đặc biệt duy nhất của Adventure, thế nhưng lại không phải như nụ hôn mà Dark Win đã làm với cô.
Bình thường lúc tạm biệt nhau, hai người bọn họ chỉ đơn giản là nắm bàn tay trái thành quả đấm, chạm nhẹ vào tay dối phương, vai chạm vai, cuối cùng là một nụ hôn gió. Vậy mà hôm nay, lúc dừng xe trước cổng, Dark Win vô tình liếc mắt lên tầng hai thấy có một bóng người đang đứng bèn nảy ra “ý tốt”, liền cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Không phải ở môi.
Cũng không phải ở má.
Chỉ đơn giản là khóe môi thôi.
Lại còn câu nói cậu ta để lại trước khi lên xe chạy đi nữa.
Nhớ đến đây, tay cô đột nhiên nắm lại, nghiến chặt răng gầm gừ
_Đoàn Huy chết tiệt, cậu sẽ biết tay tôi!
_H..h..á..t..t…xì..ì..ì
Đoàn Huy lấy tay khịt khịt mũi sau hai cái hắt hơi liên tục, theo quán tính cậu ngoái đầu nhìn về phía máy lạnh. Không lầm chứ, 25 độ, đâu có lạnh đến mức phải hắt xì, cậu lại không hề bị cảm. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất là có ai đó đang nhắc đến cậu.
Ngay lúc đó giai điệu bài hát “Kaching” đột ngột reo vang, Huy lười nhác chồm người cầm điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiện độc mỗi chữ Boss, cậu ngay lập tức có thể đoán ra nguyên nhân khiến mình bị hắt hơi.
_Chắc lại có chuyện rồi! – Huy lầm bầm, đoạn nhấn nút trả lời – Alô
_Cậu qua đây ngay! – tiếng Trinh vang lên gay gắt át hẳn cả chữ alô của Huy vừa thoát ra
Huy nhăn mặt, ngay lập tức giơ điện thoại ra xa tránh cho lỗ tai của mình bị tổn thương, một lúc sau đoán chừng người bên kia đã phần nào tiêu giảm sức tấn công, cậu mới lần nữa kề điện thoại lại gần, cười cười hỏi
_Có chuyện gì vậy?
_Tối nay không muốn ở nhà! – giọng Trinh đột nhiên trầm hẳn lại
Nụ cười trên môi Huy vụt tắt, thay vào đó là một màu u ám. Cậu khẽ nhíu mày. Lại nữa rồi! Có vẻ như Huy đã biết chuyện gì đang xảy ra với cô bạn thân của cậu.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, Huy đáp gọn
_Nhận lệnh!
Sau đó cúp máy, không một phút suy nghĩ liền đứng dậy, với tay cầm lấy chùm chìa khóa trên bàn vội vã mở cửa phòng đi ra.
* * *
Phải mất một lúc lâu Trinh mới tháo gỡ hết số băng keo mà cô đã dán lên khe cửa, xong cũng không buồn đọn dẹp mà cứ để yên như vậy. Cô ngồi hờ hững ở mép giường, quần áo vẫn như mọi ngày rộng thùng thình không thể đoán ra giới tính, ba lô đã khoác sẵn trên vai, tay xoay xoay chiếc điện thoại có vẻ như chờ đợi.
Bất thình lình điện thoại rung lên, màn hình nhấp nháy sáng hiện rõ cái tên cô đang muốn thấy. Ngay lập tức đứng dậy, Trinh bấm chốt cửa bước ra ngoài và đóng sập cửa phòng khóa lại.
Đang ngồi trong phòng khách thấy em gái đi xuống Trung theo quán tính ngước nhìn đồng hồ. Chín giờ.
_Trễ rồi mà em còn đi đâu!
Phong nghe bạn hỏi cũng ngoái đầu về phía sau, đập vào mắt anh là một gương mặt lãnh đạm đến đau lòng. Trinh không trả lời, lẳng lặng đi đến kệ giày, xỏ chân vào đôi giày to nhất màu trắng rồi đi thẳng ra cửa lớn. Trung đứng bật dậy đuổi theo. Phong cũng vội vàng đi theo bạn.
Trung vừa ra đến cổng liền nhìn thấy Huy đang đưa cho Trinh chiếc mũ bảo hiểm để cô đội vào. Nhác trông thấy hai ông anh, Huy cúi đầu lễ phép
_Bọn em đi nha!
_Hai đứa đi đâu? – Trung cao giọng hỏi
_Bất cứ nơi nào cậu ấy muốn!
Huy nói xong trên gương mặt liền xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó không nói thêm một lời nào, lẳng lặng ngồi lên xe rồ ga phóng đi trong khi hai ông anh còn đang đứng sững như trời trồng trước cửa nhà.
Con bé này…thật quá đáng lắm rồi! Trung nắm chặt tay, giận dữ.
Xe chạy bon bon trên đường lớn, gió thổi mát rượi làm tung tóe mái tóc của Trinh về phía sau. Kể từ lúc rời khỏi nhà đến bây giờ đã hơn một tiếng trôi qua, cũng không biết họ đã chạy bao nhiêu vòng thành phố thế nhưng cô vẫn im lặng, không có vẻ gì là muốn nói chuyện.
Xăng đang lên giá, nhưng đó cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, cái chính là nếu cứ chạy lòng vòng thế này chắc chắn ngày mai cả hai sẽ phải đến bệnh viện vì đã lỡ hít quá nhiều bụi đường.
Huy cũng không muốn hỏi, bởi đây không phải là lần đầu tiên cậu trông thấy cô như thế này. Hai năm trước lúc cô ở trường bị người ta vu oan đã lấy cắp tiền quỹ lớp, không có bằng chứng cụ thể nhưng có người nói tận mắt trông thấy, thế là cô bị nhà trường tuyên phạt và yêu cầu bồi thường. Uất ức, chán ghét, cô chạy đến anh trai tìm lấy sự chở che nhưng anh lại đang đi công tác.
Một lần hai lần…rồi rất nhiều lần sau đó nữa, khi cô cần anh nhất anh không bao giờ có mặt, những lúc như vậy chính Huy là người ở bên, cùng cô rong ruổi suốt một ngày, không có điểm dừng cụ thể.
Lâu dần, cô tự huấn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ, cứng cỏi hơn, cố gắng để mình không dựa dẫm vào anh trai nữa. Nhưng mà, khi thấy cô trở nên thờ ơ lãnh đạm, anh trai cô lại lo lắng không yên.
Có thật tất cả con người đều là những kẻ ngu ngốc nhất? Những thứ đã mất đi rồi mới hối hận tìm lại sao?
_Đến Bud’s* nhé! – Huy gợi ý
_Chocolate!
Trinh không trả lời cụ thể mà chỉ nói ngắn gọn như vậy. Bud’s cũng tốt, dù sao cô cũng thích kem.
Huy dừng xe trước một cửa hàng Bud’s Ice Cream trên đường Nguyễn Trãi, sau khi lựa chọn cho mỗi người một phần kem vừa ý, cả hai tiến đến ngồi vào chiếc bàn trống ở góc khuất, chỉ đơn giản là chăm chú ăn kem, ngoài ra không còn gì khác.
_Anh hai rất đáng ghét! – một lúc lâu sau Trinh bất ngờ lên tiếng
_Tớ biết! – Huy gật đầu đồng tình
_Còn cậu thì đáng chết! – Trinh trừng mắt nhìn người đối diện
Trong một khắc Huy ngớ người nhìn cô. Cậu có nghe lầm không vậy? Tại sao cậu lại đáng chết chứ? Chẳng lẽ đối xử tốt với cô là một sai lầm sao?
_Lý do? – Huy vô tội hỏi
Câu nói vừa thoát ra ngay lập tức có một lực rất mạnh túm lấy cổ áo cậu kéo thẳng về phía trước. Trinh cũng chồm người qua dí sát mặt mình vào mặt cậu, tưởng chừng như hai gương mặt có thể chạm vào nhau. Cô rít qua kẽ răng
_Tại sao Dark Win lại biết người đó?
_Người đó?
Huy hơi ngẩn ra tỏ vẻ không hiểu, nhưng một lúc sau vẫn thấy ánh mắt cô bạn nhìn mình không thay đổi, cậu lại cố gắng suy nghĩ. Chừng như đã nhớ ra, cậu có một chút giật mình
_Ý cậu nói anh Phong?!
Trinh hừ lạnh một tiếng, thô bạo buông cổ áo Huy ra, lạnh lùng ngồi xuống. Mãi một lúc sau cô mới đem đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra lúc trưa nói lại cho cậu nghe. Trái hẳn với vẻ mặt đang giận dữ của cô, trên môi Huy luôn thường trực những nụ cười, có vẻ như rất thích thú.
_Vui lắm sao? – Trinh lừ mắt hỏi
_Vui…à không… – Huy vội sửa lại – Có một chút thú vị thôi!
Cậu nói nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề tắt. Sau thấy nét mặt cô không hề thay đổi liền giơ hai tay lên ngang đầu tỏ ý đầu hàng
_Được rồi, tất cả đều tại tớ, tớ sẽ giải quyết.
_Giải quyết thế nào đây? – Trinh ngả người ra sau khoanh tay trước ngực nhìn bạn có ý nghi ngờ
_Tớ tự có cách! – Huy nhếch mép cười đắc ý – Nhưng tối nay cậu định ngủ ở đâu?
_Nhà cậu!
_Cái gì?
_Chẳng phải có rất nhiều phòng cho thuê sao? – Trinh nhún vai – Tớ sẽ lấy một phòng!
Huy nghe thấy vậy thì lắc đầu ngán ngẩm, cô gái trước mặt cậu quả là một con người nguy hiểm, luôn luôn quyết định và tiến hành mọi thứ mình muốn một cách nhanh chóng nhất, cố chấp đến độc tài. Tất nhiên, cậu chưa bao giờ có thể nói tiếng “không” trước mọi lời đề nghị.
_Hiểu rồi! – Huy khẽ thở dài – Cứ ngủ ở phòng tớ như mọi lần vậy!
Trung sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên tường. Cứ mỗi lần nhìn lên thấy chiếc kim ngắn chỉ khác đi một số y như rằng gương mặt anh mỗi lúc một âm u.
Không chỉ riêng anh, trên ban công tầng hai, Phong cũng như một pho tượng đứng chôn chân dõi mắt xuống đường. Lúc thì hướng ra xa ngóng đợi, khi thì thu lại trước cổng nhà.
Cả hai có cùng một nỗi bận tâm giống nhau.
Kiều Trinh vẫn chưa về!
Tiếng chuông điện thoại ở phòng khách réo vang khiến cả hai người đàn ông một trên lầu một dưới nhà đồng loạt giật mình. Nhanh chóng bắt máy, Trung nghe thấy từ đầu dây bên kia một giọng con trai trầm thấp
_Là em, Đoàn Huy!
_Con bé bây giờ ở đâu? – anh vội hỏi
_Hôm nay cậu ấy ngủ lại nhà em. – Huy lễ phép nói – Ngày mai, sau giờ học em sẽ đưa cậu ấy về nhà. Còn có…
_Còn có gì nữa? – Trung thắc mắc
_Ngày mai sẽ nói cụ thể hơn. Còn bây giờ, anh có thể yên tâm rồi ạ!
Huy nói xong thì im lặng chờ đợi phản ứng của anh. Trung sau một lúc suy nghĩ khẽ gật đầu
_Anh hiểu rồi!
Sau đó gác điện thoại.
Anh đứng thẳng người, mệt mỏi nghiêng đầu sang trái, rồi sang phải nghe được cả tiếng các khớp xương đánh vào nhau răn rắc. Anh tắt đèn chậm chạp từng bước đi lên cầu thang.
Bước chân vừa chạm đến hành lang tầng hai liền bị hàng chữ thông báo “không có việc gấp miễn làm phiền” một lần nữa đập vào mắt, có một chút gì đó nhói lên trong lòng anh. Trung đi đến xoay nắm cửa liền phát hiện cửa phòng đã khóa, đúng như anh dự đoán.
Khẽ khép mắt thở dài, anh quay người đi về phòng mình, bắt gặp Phong đang đứng ở ban công, anh nhìn bạn nhún vai
_Đêm nay con bé không về!
Phong im lặng nhìn anh rồi lại nhìn xuống đường, gương mặt trầm tư suy nghĩ.
Đêm nay cô bé không về.
Tôi đến ở trọ nhà em, em lại đi ở trọ nhà người khác!
–
Ghi chú:
Bud’s Ice Cream of San Francisco: một thương hiệu kem cao cấp của Mỹ, được tạp chí Time bình chọn là “Một trong những kem ngon nhất thế giới”, và đã có mặt ở Việt Nam từ nhiều năm nay. Hiện tại trong Tp. HCM có khoảng 10 địa điểm kinh doanh thương hiệu này.