CHAPTER 10:
ĐỪNG UỐNG SAY KHI KHÔNG CÓ ANH
Đoàn Huy quyết định dọn về nhà mặc dù mẹ cậu không hề đi tìm cũng không từ bỏ ý định bắt ép cậu đi du học. Lý do ư? Rất đơn giản. May từ Texas gọi điện thoại đường dài về cho cậu, một mặt là ỉ ôi kể chuyện học hành buồn chán, mặt khác đưa ra tối hậu thư nếu cậu không bay sang cùng cô thì sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa, đường ai nấy đi. Nói ngắn gọn hơn một chút là chia tay.
Nhưng cái chính là, tại sao ông trời đã sinh ra một Đoàn Huy là cậu lại còn sinh ra thêm một Kiều Trinh ở trên đời. Một người mà lúc nào cũng có thể nắm hết mọi bí mật cũng như điểm yếu của cậu, báo hại từ lúc mở mắt nhìn đời cho đến bây giờ luôn phải chịu sự hành hạ của người đó.
Ban đầu là May gọi điện cho Trinh để than vãn, nhưng không biết cô bạn tốt ấy đã nói những gì mà May có thể dễ dàng đưa ra quyết định độc ác như vậy với cậu. Đi du học ư? Cậu không sợ phải sống ở ngước ngoài, chỉ là cảm thấy luyến tiếc khi phải rời bỏ Adventure.
Nói đi cũng phải nói lại, lý do trọng yếu khiến cậu không thể rời đi là Trinh. Cùng nhau lớn lên, cậu chính là người hiểu Trinh nhất, vì vậy cậu biết rất rõ đằng sau vẻ bề ngoài thờ ơ lãnh cảm kia là một cô gái mỏng manh, rất cần được che chở. Lại nói, cô còn là một con người cực kỳ ngoan cố, nếu như không phải chính cô tự nguyện thì dù có tra khảo, bắt ép cỡ nào cô cũng nhất quyết không mở miệng.
Vì vậy mà Huy lo lắng cho mối quan hệ của cô với Phong sẽ mãi dậm chân tại chỗ, không bao giờ có bắt đầu và kết thúc. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hai người bọn họ cuối cùng cũng đã công khai quan hệ, như vậy là cậu có thể yên tâm đi du học với May.
Tiệc chia tay Huy được tổ chức ở một phòng karaoke quen thuộc, có đầy đủ các thành viên của Adventure và những người bạn riêng của Huy mà Adventure quen biết. Mặc dù cậu có nói qua từ sớm nhưng vì bận công việc nên Trung và Phong đều không đến.
Đúng sáu giờ, Huy xuất hiện trước cửa nhà réo gọi, một lúc sau Trinh đi ra liền khiến cậu ngạc nhiên khi mà Phong cũng ở đó. Nhìn sắc mặt âm u của anh lúc Trinh ngồi vào phía sau lưng cậu tự nhiên Huy cảm thấy buồn cười. Không phải ông anh này đang ghen đấy chứ. Những lời bông đùa cậu nói hôm đó ở trong phòng anh đều tin hết cả sao? Thú vị thật!
Phong cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy yên xe của Huy, hơi cao lại dốc nên chỉ cần vô tình một chút người ngồi sau sẽ bổ nhào ngay về phía trước, như vậy sẽ phát sinh đụng chạm, nếu như chỉ là bạn bè bình thường anh cũng không để ý nhiều như vậy, nhưng thằng nhóc này, anh vẫn còn nhớ như in những gì cậu ta nói với mình hôm đó, kông thể không đề phòng.
Tuy nhiên, dù anh có tức giận thì cũng chỉ biết giấu trong lòng bởi vì bạn gái hiện tại của anh, Kiều Trinh, trên danh nghĩa vẫn là bạn rất thân của thằng nhóc đó. Từ trước khi gặp anh, quen anh thì hai người bọn họ đã thân thiết với nhau như vậy rồi, nếu bây giờ anh tỏ ra đố kỵ, độc chiếm như vậy có khi cô sẽ quay ra trở mặt với anh cũng nên.
_Tụi em đi nha!
Đoàn Huy lên ga ngoái đầu nhìn hai ông anh cười tươi rói. Trước khi cậu phóng xe đi, Phong cũng tranh thủ nói với theo
_Tối anh đón em!
_Không cần phiền phức vậy đâu, cậu ấy sẽ đưa em về! – cô vừa nói vừa vòng tay qua cổ Huy kéo cậu hướng về phía mình, cô đâu biết rằng hành động vô tư đó của cô lại khiến anh trào ruột – Thằng nhóc này không có gan bỏ em giữa đường đâu! Bye bye!
Nhìn phản ứng của anh qua kính hậuĐoàn Huy khẽ nhếch môi cười. Ông anh này đúng là đang ghen rồi, thiệt là vui quá đi! Cậu cũng thầm khen mình thức thời, biết dừng lại đúng lúc. Chỗ đứng của cậu lúc này trong lòng Trinh tuy không phải là quan trọng nhất nhưng lại tuyệt đối an toàn. Thứ nhất là không phải nơm nớp lo sợ ông anh sát thủ, lúc nào cũng rình rập canh me, chẳng may lở tay làm Trinh khóc, có khi cậu sẽ chẳng nhìn thấy nổi mặt trời. Thứ hai là không cần phải cạnh tranh hay đối phó với những cái đuôi lẵng nhẵng bám theo cô, lại càng không lo ngại chuyện cô sẽ trở mặt hay giận dỗi.
Tóm lại là, tiếp tục duy trì tình bạn vẫn là kế sách vững vàng nhất!
Cả hai đến nơi bạn bè cũng họp mặt đủ cả rồi, lại còn không nể nang mà nhập tiệc trước. Thân là nhân vật chính lại sắp phải đi xa, Đoàn Huy bị cả nhóm hùa nhau chơi hội đồng, bắt ép cậu phải “uống chia tay” liên tục. Lần lượt hết người này đến người khác, có vẻ như muốn cậu uống đến không thấy được đường về.
Bạn tốt thì phải làm sao? Đã là bạn tốt cũng có nghĩa khi sung sướng sẽ sung sướng cùng nhau cũng như trong lúc khó khăn sẽ cùng nhau gánh vác, mới danh nghĩa “bạn thanh mai trúc mã”, Kiều Tinh hoàn toàn bị lôi vào cuộc mà không thể chối từ. Nếu Huy bị uống hai thì cô không thể nào không uống một. Cứ như vậy cho đến tàn tiệc thì thôi.Hết uống lại hát, hết hát thì nhảy…buổi tối hôm đó quả thực rất vui. Chưa có buổi tiệc chia tay nào lại vui như vậy.
Cuối buổi, mặc dù không tệ đến mức đi không nổi nhưng Đoàn Huy cũng không thể nào chở Trinh về như đã hứa mà chính bản thân mình còn phải để Dark Win hộ tống về nhà. Vì vậy cậu liền bấm máy gọi cho Phong, cũng không nghĩ anh sẽ tức giận khi nghe thấy âm điệu lè nhè của cậu
_Anh đến đón Rei được không? Em uống hơi nhiều nên không thể đưa cậu ấy về được.
_Ở đâu? – giọng anh lạnh ngắt
_Ở đây là…
Sau khi đọc cho anh địa chỉ, khóe môi liền nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý, đoạn đi tới bên cạnh Trinh, khoác tay qua vai cô giả vờ như sắp ngã làm cô hoảng hồn vội vã vươn cánh tay ra ôm lấy cậu kéo lại. Thuận đà, cậu ôm ghì lấy cô lè nhè nói
_Rei này, cậu có biết tớ rất thích cậu không?
_Biết! – giọng cô tỉnh queo
Dark Win đứng cạnh bên nghe thấy vậy liền quay đầu 180 độ nhìn về phía Trinh, nhanh đến nổi khiến người ta có cảm giác đầu của cậu giống như là quả bóng đang quay trên trục. Cậu trừng mắt nhìn cô đầy nghi hoặc. Biết sao? Rei biết Jiro thích cô?
Nhìn bộ dạng của hai người, tự nhiên Dark Win cảm giác có chút gì đó là lạ, ánh mắt liền di chuyển đến hõm vai cô liền bắt gặp cái nháy mắt của Huy, cậu hiểu ra tất cả. Thằng nhóc này là đang giả vờ.
_Vậy cậu có thích tớ không? – vẫn giữ một giọng lè nhè, Huy tiếp tục hỏi
_Thích! – Trinh khẳng định – Nếu không thích thì đã không làm bạn đến bây giờ. Vì thích nên sẽ rất buồn! – giọng của cô đột nhiên trầm hẳn lại – Qua bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, quan tâm May một chút, chăm học một chút, không được lười biếng, biết không?
Huy im lặng không trả lời, đối mắt cậu nhẹ nhàng khép lại, vòng tay siết chặt thêm một chút, thì thào
_Tớ sẽ rất nhớ cậu!
_Tớ cũng vậy! – Trinh mỉm cười
Cả hai giữ yên tư thế như vậy trong một lúc lâu, cũng không biết là bao lâu nữa. Dark Win ở bên cạnh tỏ ra như không biết, hoàn toàn không có ý chen vào vì cậu biết rất rõ Jiro, bạn của cậu rất trân trọng phút giây này.
Phong từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng đó liền cảm giác được máu mình đang sôi. Cô là đang say sao? Cũng giống như lần trước đang tưởng nhầm thằng nhóc đó là Trung?
Nhìn thấy anh, Dark Win lên tiếng chào vừa là để đánh động hai người bên cạnh
_Anh Phong tới rồi!
Theo lẽ thường một người đã có bạn trai mà ôm một ngưới con trai khác khi bị người yêu bắt gặp chắc chắn sẽ cuống cuống lên giải thích, Trinh cũng đang trong hoàn cảnh như vậy nhưng phản ứng của cô lại khiến người khác phải phát khùng.
Không nhanh không chậm, cô buông Huy ra nhưng vẫn giữ cơ thể cậu cứ như là nếu cô thực sự buông tay thì cậu sẽ té liền xuống đất, một mặt giữ lấy Huy, mặt khác cô quay nhìn anh mỉm cười.
Trông thấy hai gò má ửng hồng của cô cùng với nhiều vết lăn tăn đỏ trên cổ, anh khẽ nhíu mày
_Em say à?
_Có uống một chút! – cô thừa nhận – Nhưng không say!
Trao toàn bộ cơ thể Đoàn Huy cho Dark Win, cô đi lại nhận lấy nón bảo hiểm trong tay anh đội lên đầu, ngoái cổ nhìn hai người bạn.
_Tớ về trước, thằng nhóc đó giao cho cậu nhé!
Dark Win chỉ cười mà không trả lời. Đợi cho Phong và Trinh đi khuất hẳn rồi cậu mới tàn nhẫn buông tay khiến Huy không kịp phòng bị liền té ngay xuống đất. Ngẩn lên nhìn bạn đầy ai oán, Huy gào thét ra vẻ thê lương
_Đối xử với người say thế à?
_Đi hết rồi, đóng kịch cho ai coi! – Dark Win sụp mắt nhìn Huy từ trên xuống, vẻ khiêu khích
Lúc này Đoàn Huy mới ngoái đầu nhìn về phía sau, xác định thật sự không còn ai mới miễn cưỡng phủi mông đứng dậy. Cậu đứng thẳng người, vươn vai hít một hơi thật sâu thu lấy không khí vào lồng ngực cho thật căng phồng rồi cứ thế thở mạnh ra, giống như là muốn trút sạch cái gì đó.
Xong xuôi, cậu khoan khoái đi về phía để xe, Dark Win đi phía sau buông tiếng hỏi
_Nói ra rồi có thoải mái hơn không?
_Có! – Huy mỉm cười – Tuy đã biết trước kết quả nhưng chính tai nghe được vẫn có chút cảm giác!
_Vui không? – Dark Win nheo mắt
_Rất hạnh phúc! Có thể yên tâm đi rồi!
Dark Win nghe thấy vậy chỉ lắc đầu cười không đáp. Thằng nhóc này, đúng là hết thuốc chữa mà!
* * *
Xe dừng trước cửa nhà nhưng anh còn lưu luyến chưa vội rời đi, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô không có ý buông ra. Thấy vậy cô liền cười
_ Về đi, trễ rồi. Mai không phải đi làm sao?
_Có đi làm, còn một cuộc họp giao ban nữa.
_Vậy thì về nhanh đi. Mai em cũng đi học.
Cô nói xong thì nhanh rút tay mình ra khỏi tay anh, lúc cô quay lưng chuẩn bị bước vào nhà liền bị anh gọi lại. Xoay người nhìn anh, cô nhíu mày
_Còn chuyện gì?
_Đừng bao giờ uống say khi không có anh.
Lại nữa, câu nói này không biết anh đã nhắc bao nhiêu lần trên đoạn đường từ buổi tiệc về nhà. Ban đầu chỉ đơn giản nghĩ là anh không vui khi nhìn thấy cô vì vui mà nghiêng ngả. Biết là con gái thì không nên say xỉn ở bên ngoài, nhưng party chỉ toàn là bạn thân, Đoàn Huy, Dark Win…đều là những người anh em tốt của cô, uống nhiều một chút thì có làm sao. Thái độ của anh đột nhiên khiến cô tò mò
_Tại sao? – cô hỏi
_Vì khi say em thật sự rất nguy hiểm.
_Nguy hiểm…
Ba chữ “như thế nào” còn chưa kịp thoát ra liền bị đóng chặt lại trong cổ họng, cô định hỏi anh nhưng hình như cũng đã lờ mờ đoán ra đáp án.
_Buổi tối hôm đó… – mặt cô hơi ngệt ra – Là anh sao?
_Em còn nhớ? – anh cười gian, từng bước tiến gần về phía cô – Vậy em có nhớ đã nói những gì nữa không?
_Nói gì? – cô lùi lại một chút, nheo mắt nhìn anh
_Nói rằng body của anh rất đẹp, rất hấp dẫn….
_Phải không? Sao em không ấn tượng? – cô một lần nữa tỏ ý nghi ngờ
_Em không chỉ nói mà còn hành động… – anh hấp háy mắt cười, lúc này đã thật sự đứng trước mặt cô còn lưng cô lại đang dính chặt với bức tường, không có đường lùi nữa
_Em…làm gì? – cô nuốt nước miếng đánh ực, lúng túng hỏi
_Là thế này…
Khóe môi nham hiểm nhếch lên, anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn…
Trên ban công tầng hai, một bóng người cao lớn đứng khoanh tay nhìn xuống, thấy rõ tình cảnh diễn ra trước mắt, khóe môi bất giác nhếch lên có vẻ hài lòng, đoạn ngẩn đầu nhìn trời.
Trăng hôm nay thật đẹp!