- Thì cô cứ đoán đại đi có ai bắt cô phải chịu phạt vì lời nói của mình đâu....!!
Vân ậm ừ nói.
- Nếu thế tôi đoán nó sẽ biến mất....!!
Duy mỉm cười không nói gì, anh chàng lắc tay của mình hai ba lần rồi nheo mắt bảo Vân và thằng nhóc.
- Bây giờ tôi mở tay của mình ra đây. Hai người nhìn cho kỹ xem chiếc khăn tay biến ra cái gì nhé...!!
.....................
Duy mở bung hai lòng bàn tay của mình ra, trong tay của Duy chiếc khăn không còn nữa mà thay vào đó là một bông hoa hồng nhỏ xinh bằng giấy.
Vân và thằng nhóc tròn xoe mắt nhìn thật chăm chú vào lòng bàn tay của Duy. Hai người muốn tìm hiểu xem Duy có đang đùa bỡn với thị giác của mình hay không. Vân và thằng nhóc mất năm giây mới thôi không nhìn lòng bàn tay của Duy nữa mà nhìn vào mặt của anh chàng.
Thằng nhóc tò mò muốn biết bông hoa trên tay của Duy có phải là ảo giác không nên nó dùng bàn tay phải của mình sờ vào bông hoa hồng làm bằng giấy kia. Nó ngạc nhiên vì bông hoa là thật, cái cảm giác gờn gợn đang rung lên trên những đầu ngón tay của nó cho nó biết điều đó.
Thằng nhóc khâm phục trước tài nghệ của Duy nên nó cười toe toét bảo Duy tuy giọng nói của nó vẫn còn ngượng ngịu nhưng cũng không đến nỗi khó nghe lắm.
- Anh biểu diễn thêm cho em xem đi...!!
Hai bàn tay nhỏ xíu của nó đập vào nhau tạo thành những âm thanh vui tai. Vân thấy nó vui vẻ như vậy, cô nàng cười thật tươi rồi cùng hoan hô với nó. Vân cười khì bảo Duy.
- Anh giỏi thật đấy. Tôi không ngờ là anh cũng biết làm ảo thuật...!!
Duy thấy mình làm cho Vân và thằng nhóc hài lòng, anh chàng sung sướng bảo hai người.
- Nếu hai người muốn xem nữa thì tôi sẽ làm tiếp...!!
Duy lấy một đồng xu trong túi quần ra. Đồng xu này có từ lâu rồi nên màu sắc trên hai mặt của nó đã đen cả lại và có những hình thù rất kỳ quái. Vân chăm chú nhìn rồi con nhỏ không nén nổi nỗi tò mò nên ngón tay trỏ khẽ sờ nhẹ lên mặt của nó.
Ngón tay của Vân khẽ chạm nhẹ và lòng bàn tay của Duy. Anh chàng rùng hết cả mình vì một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và lâng lâng đang dâng lên ở trong lòng. Duy tự hỏi là tại sao chỉ một cái chạm nhẹ của Vân lại có thể làm cho cơ thể của Duy hồi hộp một cách lạ thường như thế này, không lẽ bản thân của Duy đang dần thích Vân.
Vân tò mò hỏi Duy.
- Anh có thể cho tôi biết đồng xu này có từ bao giờ được không. Trông nó hình như có từ lâu lắm rồi...??
Duy mỉm cười đáp lại lời của Vân.
- Đồng xu này là do ông nội của tôi tặng, tôi cũng quên mất nó có từ bao giờ rồi vì tôi chỉ nhận được nó sau khi ông nội tôi mất nên tôi không có cơ hội hỏi ông về nó....!!
Vân gật gù, con nhỏ quan sát đồng xu thật kỹ. Thằng nhóc thấy Vân chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của Duy, nó cũng bắt chước làm theo. Cả hai nhìn đồng xu không rời mắt. Thằng nhóc mặc dù chẳng hiểu gì cả nhưng nó vẫn cứ nhìn và đưa đôi mắt chứa đấy các câu hỏi lên nói.
- Anh mau làm ảo thuật cho em xem đi....!!
Duy kẹp đồng xu vào hai ngón tay giữa của mình, anh chàng đảo qua đảo lại hai ba lần rồi khẽ nheo mắt bảo hai người.
- Hai người nhớ tập trung vào những gì tôi làm rồi lại phán đoán xem nó sẽ biến ra cái gì nhé...!!
Vân và thằng nhóc ngồi im ở trên ghế, họ chăm chú quá nên không hề nhúc nhích hay cử động nhiều. Thằng nhóc mở to mắt ra, miệng của nó khẽ hé lên. Đôi mắt không hề rời khỏi bàn tay đang đưa đi đưa lại của Duy một giây, nó cũng như Vân đang muốn biết Duy sẽ biến đồng xu kia thành cái gì.
Sau một loạt những hành động đẹp mắt và tỏ ra bí ẩn kia. Duy cười nói.
- Bây giờ tôi mở tay của mình ra đây...!!
Duy mở lòng bàn tay của mình ra. Trong đó chẳng có gì cả, đồng xu kia đã bốc hơi vào không khí. Vân và thằng nhóc kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- À.....!!
Thằng nhóc ngạc nhiên tột độ, nó không hiểu đồng xu kia đã bay đi đâu mất. Lúc nãy rõ ràng nó thấy đồng xu vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của Duy kia mà sao tự nhiên lại không thấy đâu nữa.
Vân tự nhiên cầm bàn tay của Duy rồi lật lên lật xuống, con nhỏ làm cho Duy đỏ mặt. Vân thì chỉ chú ý đến sự tò mò của mình nên không để ý đến cử chỉ ngượng ngùng và hơi bẽn lẽn của anh chàng.
Vân háo hức hỏi Duy.
- Anh đã để nó ở đâu vây, sao tôi không thấy nó....??
Bàn tay của Duy vẫn nằm yên tr ong lòng bàn tay của Vân. Con nhỏ không hay hành động vô thức của mình đã reo một niềm sao động và cảm giác hạnh phúc trong lòng của Duy.
Duy đánh đố Vân và thằng nhóc.
- Nếu tôi nói ra nó đang ở đâu thì còn gì là hay nữa, hai người thử tài đoán đồ của mình xem nào. Biết đâu lại đoán trúng thì sao....??
Thằng nhóc quan sát Duy từ đầu xuống chân, nó đang cố đoán xem Duy đang dấu đồng xu ở đâu, nhưng nó đành chịu nên lắc đầu bảo Duy.
- Em chịu. Anh có thể nói nhanh lên được không...??
Vân nhỏm hẳn người lên, con nhỏ chồm sát vào người của Duy. Vân nhìn Duy kỹ quá đến nỗi khuôn mặt lạnh băng của Duy từ từ biến dần thành đỏ, anh chàng thấy trái tim của mình đang đập thật nhanh. Duy nghĩ.
- Chúa ơi, hôm nay con bị gì thế này. Tại sao lúc nãy mình còn ghét nó thậm tệ sao bây giờ trái tim của mình lại đập thật nhanh và khuôn mặt của mình đang đỏ lừ lên khi được nó nắm tay và nhìn thật sâu vào khuôn mặt của mình là thế nào. Đúng là khó hiểu thật, hay là mình bị bệnh...??
Duy cứ phán đoán tình trạng và cảm giác hồi hộp của mình mãi. Vân sau một hồi quan sát. Con nhỏ cũng giống như thằng nhóc đành chịu thua vì không biết Duy dấu nó ở đâu để tìm.
Vân thất vọng bảo Duy.
- Tôi đành chịu vì không tài nào biết được là anh dấu nó ở đâu. Thôi anh nói nhanh lên nếu không tôi và thằng nhóc chết vì tò mò mất...!!
Duy khẽ phẩy tay của mình một cái, đồng xu hiện ra như có một phép màu. Vân và thằng nhóc lại reo lên kinh ngạc.
- Ồ....!!
Cả hai lại tập trung nhìn thật chăm chú vào lòng bàn tay của Duy. Đồng xu vẫn đen xì và có những hình thù thật kỳ quái, nó vẫn là đồng xu lúc nãy. Vân và thằng nhóc thấy khó hiểu rõ ràng Vân đã nhìn thật kỹ và lật đi lật lại bàn tay của Duy kia mà tại sao lúc nãy không có gì mà bây giờ đồng xu lại hiện ra là sao.
Vân mù mờ không hiểu gì cả. Thằng nhóc và Vân ngồi im lặng như hóa đá, cả hai đang cố giải thích vấn đề biến mất và xuất hiện của đồng xu nhưng cả hai đành chịu vì không tài nào giải thích nổi.
Vân tò mò hỏi Duy.
- Anh làm cách nào mà hay thế. Anh có thể chỉ cho tôi được không...??
Duy thấy Vân ham học hỏi và muốn biết nhiều thứ, anh chàng vui vẻ nói.
- Tôi xin lỗi vì đây thuộc về bí quyết rồi nếu cô chịu nhận tôi là thầy của cô thì tôi sẽ đồng ý truyên thụ bí kíp cho cô...??
Vân muốn hiểu và biết thêm về ảo thuật nên con nhỏ nói ngay.
- Chỉ cần anh đồng ý dạy tôi thì anh muốn tôi gọi anh là thầy hay sư phụ cũng được....!!
Duy phì cười hỏi Vân.
- Cô muốn học đến thế hay sao, còn nhiều thứ khác nữa cơ mà. Theo học ảo thuật đòi hỏi sự khéo léo và rất là tốn thời gian. Cô nghĩ mình có thể kham nổi hay không...??
Vân quyết tâm nói.
- Dù khó khăn như thế nào thì tôi cũng muốn học. Có khó và có tốn thời gian thì mới thú vị chứ. Cái gì cũng đơn giản và dễ thành công quá thì còn đâu ý nghĩa nữa....!!
...............
Duy ngây ra trước cái lỹ lẽ và lòng quyết tâm muốn học ảo thuật của Vân. Duy thở dài vì từ trước đến nay Duy luôn làm theo những gì mà cha mẹ và ông bà thích. Mặc dù trong lòng của Duy không thích nhưng vì Duy đã sẵn giỏi và thông minh nên làm những điều đó không khó lắm.
Duy không thích và không muốn tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, cái anh chàng thích là trở thành một nhà văn hay một nhà nhiếp ảnh. Nghe thì có vẻ là mộng mơ và theo đuổi một thứ đòi hỏi nhiều tâm huyết và hão huyền nhưng đó là ước mơ và khát khao từ bé của Duy.
Duy đã đánh mất dần bản tính hay cười và hay tưởng tượng của mình để biến thành một con người đầy lạnh lùng và xa vời với lửa tuổi còn trẻ con của mình. Nay Duy gặp được Vân một cô bé dám nói dám làm, trái tim hồn nhiên và tươi trẻ. Duy tự nhiên cảm thấy mình muốn được trở lại một thằng nhóc khi lên bảy.
Duy còn nhớ đã từng vẽ rất nhiều tranh. Trong những bức tranh đó Duy vẽ trời, vẽ mây. Duy cho tất cả vào một cái hộp rồi chôn nó xuống đất ở sau hông nhà. Duy từng nói.
- Khi nào mình lớn lên, mình sẽ đào cái hộp này lên để xem mình có làm được những gì mà mình muốn hay không...!!
Duy thở dài vì ước mơ kia nay tan thành mây khói rồi. Trách nhiệm của một thằng con trai trưởng trong dòng họ bắt buộc Duy phải nối nghiệp theo gia đình. Duy phải học tất cả những gì có thể để có sức quản lý cả một sản nghiệp to lớn mà người ông nội thân yêu phải mất cả đời để xây dựng nên.
Duy yêu ông nội và kính trọng ông rất nhiều nên không muốn ông phiền lòng và phải thất vọng về mình. Duy đã cố gắng học và phấn đấu rất nhiều. Mọi người có biết đâu để có thể trở thành một học sinh ưu tú và đứng đầu trong trường. Duy đã phải hy sinh thời gian đi chơi và sinh hoạt cùng bạn bè để vùi đầu vào những trang sách và giáo án của mình.
Đời sống của Duy từ lâu đã trở nên vô vị rồi, Duy không hiểu là mình đang sống cho bản thân hay cho những người xung quanh. Mỗi lần họp mặt gia đình. Duy luôn nhận được những câu khen và tự hào của mọi người, nhưng Duy không thể nào vui nổi vì điều mà Duy thực sự muốn làm Duy không thể làm được thì làm sao anh chàng có thể vui và có thể tự hào.
Nhiều lúc Duy muốn quẳng bỏ trách nhiệm nặng nề đang đè nặng trên vai để làm một người con bình thường trong một gia đình bình thường thôi, nhưng Duy không thể nào chọn lựa cho mình một con đường nào khác. Duy phải làm sao vì Duy được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có. Nếu sản nghiệp của gia đình Duy phá sản thì không chỉ gia đình Duy nghèo khổ mà còn biết bao nhiêu con người đang làm công cho gia đình Duy cũng sẽ thất nghiệp và lâm vào cảnh khốn cùng.
Duy đi làm và học như một cái máy. Duy đang dần giết chết đi niềm hứng khởi và ao ước của bản thân. Duy mặc dù không thích nhưng vẫn hoàn thành tốt và suât sắc vai trò của mình. Duy nhiều đêm mất ngủ chỉ để trả lời câu hỏi.
- Mình có đang đi đúng hướng hay không...??
Duy chưa bao giờ tâm sự với bố mẹ hay bạn bè xung quanh về những thắc mắc và những khó khăn trong cuộc sống. Anh chàng luôn giữ nó trong lòng để rồi từng ngày trôi qua đi hàng tá câu hỏi dồn nén lại với nhau đang hoành hành ở trong đầu của Duy.
Duy chưa từng yêu và cũng chưa từng có bạn gái. Duy cũng giống như Vân, đứng trước hai từ "tình yêu", hai người còn quá nhiều bỡ ngỡ và ngỡ ngàng vì không biết cách bày tỏ và quan tâm gì đến cảm xúc của đôi bên mà chỉ có cãi nhau rồi đánh nhau. Có khi nào những biểu hiện đó là dấu hiệu của tình yêu hay không.
Vân thấy Duy đang dõi ánh mắt xa xăm vào khoảng không trước mắt, trên khuôn mặt đang trầm tư và trong vầng trán rộng đang nhăn cả lại. Vân nghĩ chắc là Duy đang suy nghĩ gì đó ở trong đầu. Thằng bé nắm nhẹ tay áo của Duy. Nó nũng nịu nói.
- Anh làm ảo thuật hay kể chuyện cho em nghe đi....!!
Duy giật mình quay xuống nhìn thằng nhóc, anh chàng mỉm cười dễ dãi bảo nó.
- Anh xin lỗi nhưng anh hết trò để làm ảo thuật cho em mất rồi. Còn kể chuyện thì anh không biết chuyện gì để kể cho em hay là em nhờ chị Vân kể cho em nghe nhé....!!
Thằng bé hơi thất vọng vì Duy không làm ảo thuật cho nó xem nữa. Nó đưa đôi mắt ao ước nhìn Vân. Nó cũng nũng nịu bảo Vân.
- Chị kể chuyện cho em nghe đi. Em thích nhất là mấy câu chuyện cổ tích....!!
Vân kêu khổ vì con nhỏ từ xưa tới nay ghét nhất là mấy câu chuyện sên sến đó. Vân cố vận dụng lại trí nhớ của mình để xem bản thân có nhớ được gì từ những câu chuyện mà mẹ hay kể cho nghe trước lúc đi ngủ khi còn nhỏ hay không.
Vân thở phào vì mấy câu chuyện như Tấm Cám, hay Sự tích Sọ Dừa, Vân đều nhớ. Con nhỏ cười khì bảo thằng nhóc.
- Chị chỉ biết mấy câu chuyện đơn giản thôi nếu em không thích thì chị cũng đành chịu....!!
Nó hối thúc Vân.
- Chị mau kể chuyện cho em nghe đi....!!
Vân bắt đầu kể, con nhỏ cố gắng dịu giọng của mình xuống. Nghe Vân kể chuyện lúc này cứ như là ru người ta ngủ, thằng bé đầu tiên còn chăm chú nhìn Vân, sau cùng hai mí mắt của nó từ từ khép lại. Nó đã phải chống trọi với cơn buồn ngủ mấy lần nhưng nó không còn chịu đựng được nữa nên lăn ra ngủ luôn. Người của nó dựa hẳn vào ghế và nó ngủ thật ngon lành.
Duy chú ý lắng nghe giọng kể chuyện truyền cảm của Vân. Anh chàng cảm thấy thật nhẹ nhõm vì đã từ lâu rồi. Duy đã quên rằng mình từng có một tuổi thơ đầy mộng ước và ảo tưởng như thế. Duy thở dài vì anh chàng đã đánh mất nhiều thứ quá, thời gian trôi đi Duy chỉ còn nhớ được duy nhất một điều đó là học mà thôi.
Duy không có kỷ niệm hay ký ức gì về tuổi thơ của mình. Ngoài hai buổi cắp sách đến trường, tối vùi đầu vào sách vở. Nếu mệt mỏi quá Duy chìm đắm vào trong âm nhạc, hay chơi đàn. Đó là cách giải trí duy nhất của Duy. Duy chưa từng cùng gia đình đi mua sắm hay là đi xem phim cùng ai đó.
Duy đi xem phim với Vân đây là lần đầu tiên nên anh chàng mới chọn một bộ phim kinh dị thay vì một bộ phim hài hay lãng mạng. Duy tự chế giễu bản thân.
- Xem ra mình đúng là một thằng ngốc, mặc dù kiến thức về kinh tế hay chính trị xã hội mình có thể giỏi nhưng kiến thức về tình yêu thì mình mù tịt...!!
Duy ngội dựa hẳn vào cái ghế màu đỏ gần tường. Duy chưa bao giờ cảm thấy bình yên và nhẹ nhõm như lúc này. Duy tạm quên đi những trách nhiệm và nghĩa vụ mà mình đang trông chờ khi mình về tới nhà và quên luôn mình phải đối diện như thế nào với cái không khí gia đình lạnh tanh nhuốm đây mâu thuẫn và hận thù vì tranh giành gia sản của gia đình.
Duy mệt mỏi quá rồi, anh chàng nghĩ.
- Nếu mình có thể trốn tránh được thì có lẽ mình đã bỏ đi từ lâu rồi...!!
Duy không muốn nghĩ đến đứa em trai con chú con bác của mình. Ngày xưa hai anh em là những người bạn tốt của nhau nhưng chỉ vì mâu thuẫn của gia đình mà hóa ra kẻ thù. Duy chán không khí gia đình lúc nào cũng lạnh tanh, có hội họp hay tổ chức gặp mặt nhau thỉ chỉ lôi nhau nhau ra nói móc hay nói kháy nhau mà thôi.
Duy tự hỏi tình và tiền là gì mà người ta phải khổ sở vì nó đến thế. Duy đau cả đầu. Anh chàng đã đánh mất dần đi tuổi thơ trong sáng và hồn nhiên của mình và đánh mất dần đi ý nghĩ tốt đẹp của gia đình vì từ khi còn nhỏ đến giờ cái mà Duy chứng kiến chỉ là những mâu thuẫn và cãi vã của những người thân xung quanh mình mà thôi.
Duy ngửa cổ ra đằng sau ghế, đôi mắt nhắm chặt lại. Duy đã cố thư giãn đầu óc của mình. Duy tự hỏi là ai trên đời này có thể san sẻ và hiểu cho những gì mà Duy đang phải chịu đựng . Duy chán nản những cô gái xung quanh vì họ chỉ nhìn thấy những cái gì bề ngoài mà Duy đang có thôi, họ không đủ sâu sắc để hiểu được cặn kẽ con người bên trong của Duy.
Duy đưa ánh mắt buồn rầu và tò mò sang nhìn Vân. Duy tự hỏi là liệu con nhóc này có phải là một nửa và có thể hiểu được con người thật của Duy hay không.
Cơn mưa và bầu trời tối đen đã ngăn cản bước chân của Vũ. Anh chàng đành ngậm ngùi bảo anh tài xế.
- Anh làm ơn cho xe quay lại vì trời tối nhanh quá nên tôi không thể ra đó vào lúc này...!!
Cơn mưa dai dẳng không chịu dứt, từng đoàn người vẫn nối đuôi nhau tạo thành một tập thể đang biểu tình ở ngoài đường, ai cũng lụng thà lụng thụng trong những chiếc áo mưa xanh đỏ tím vàng.
Con đường đã có dấu hiệu thông thoáng hơn, mọi người ai cũng vội vã muốn về nhà thật nhanh nên mơi có chuyện xô đẩy và dồn nén lại một cục như thế này.
Vũ dựa người ra sau ghế, đôi mắt liếc nhìn những người xung quanh. Vũ thở dài, cuộc sống vẫn nối tiếp nhau và không bao giờ dứt nhưng trái tim của Vũ vẫn dừng lại ở thời điểm tám năm về trước.
Vũ nghĩ trái tim của mình có lẽ đã chết thật rồi nên nó mới không đập nhanh hay loạn nhịp trước bất cứ ai nữa. Tại sao trên đời này lại sinh ra mọt cô gái như Hoa để rồi lại cướp mất cô ấy đi.
Vũ đau khổ vì Vũ nghĩ chỉ mình Hoa là người phù hợp và hoàn hảo với Vũ mà thôi. Nay cô ấy mất rồi thì có lẽ suốt cả cuộc đời này Vũ sẽ phải chịu cảnh cô đơn và không có ai chia sẻ, chăm lo những lúc Vũ buồn hay những lúc Vũ ốm đau.
Chiếc xe tắc xi lăn bon bon trên đường, anh chàng tài xế thở dài không nói gì. Anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi vì suốt ngày phải chạy xe mà nhất là trong những ngày mưa như thế này. Trời về chiều làm cho mọi thứ như nhuốm màu buồn bã và không khí như trùng xuống hắn nó không còn tươi sáng và ồn ào như ban sáng nữa.
Vũ không muốn trở về nhà của mình. Anh chàng muốn quay lại siêu thị để tiếp tục làm việc. Vì nếu phải về nhà và đối diện với bốn bức tường màu trắng lạnh lùng thì Vũ thà ở lại làm việc thật khuya tại siêu thị của mình còn hơn. Ít ra công việc cũng làm cho đầu óc và tâm trí của Vũ bận rộn, nó không còn chỗ trống để nhớ tới những chuyện không nên nhớ nữa.
Bó hoa hồng nhung vẫn nằm bên cạnh cái ghế xe đằng sau mà Vũ đang ngồi. Nhìn từng cánh hoa màu đỏ đang rung lên rung xuống theo từng nhịp xe và theo từng cái ổ gà mà chiếc xe đang đi lên. Vũ lắc đầu thở dài, bàn tay khẽ vuốt những chiếc lá trơn bóng. Vũ thì thầm.
- Không biết cô ấy có hiểu là tao đang muốn tặng cho cô ấy hay không. Hay cô ấy lại giận dỗi tao vì tao không thể nào tới nơi được. Tao hy vọng là cô ấy không giận mà phải vui lên vì tao lúc nào cũng muốn tặng hoa cho cô ấy...!!
Anh chàng lái xe tắc xi hỏi lại Vũ.
- Anh có muốn tôi lái xe vào tận trong siêu thị của anh luôn không....??
Vũ nhìn con đường mưa đang ướt sũng và từng vũng nước màu đen do đất đá và những chiếc xe cộ để lại. Vũ lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ và đôi giày bóng loáng của mình. Anh chàng thở dài bảo anh lái xe.
- Anh làm ơn cho tôi xuống trước cổng của siêu thị....!!
Anh lái xe bóp còi rồi bật đèn xi nhan bên phải. Anh ta lái xe rất điệu nghệ, chiếc xe khẽ quay vòng rồi dừng ngay cạnh cái cổng siêu thị màu xanh.
Bây giờ vẫn còn sớm và đúng vào giờ người ta đi làm về nên người ta đi mua hàng hóa ở siêu thị rất đông. Vũ bước xuống xe anh chàng trả tiền cho anh tài xế. Vũ cầm lấy bó hoa hồng nhung để sau xe của mình rồi bước vào trong.
Hoàng và Trúc sau khi lái xe một vòng cuối cùng cũng đến cái khách sạn Hoàng Vi nơi mà Trúc đăng ký phòng ở một tuần. Trúc bước luôn xuống xe mà không cần Hoàng phải mở cửa cho mình.
Trúc không thèm chờ Hoàng, còn nhỏ bước vào trong khách một mình. Hoàng bực cả mình vì cái tính bất lịch sự và táo tợn của Trúc. Anh chàng lẩm bẩm.
- Đúng là một con ngựa non háu đá. Tôi ước có ngày cô sẽ phải hối hận cho cái tính bồng bột và cố tỏ ra bất cần ai của cô....!!
Trong khi Hoàng còn lẩm bẩm nói chuyện một mình, con nhỏ đã vào hẳn bên trong tiền sảnh của khách sạn rồi. Trúc bước lên cầu thang, Trúc vừa đi vừa chạy. Con nhỏ đi nhanh quá nên tí nữa là va vào một chị đang đi xuống. Trúc lí nhí nói.
- Em xin lỗi chị....!!
Chị kia chưa kịp có phản ứng gì, con nhỏ lại chạy biến đi thật nhanh. Trúc quẹo phải, con nhỏ đếm từ cánh cửa thứ nhất đến cảnh cửa thứ ba là phòng của con nhỏ. Trúc lôi một chiếc chìa khóa trong túi quần ra.
Trúc khẽ xoay cái khóa cửa một cái rồi mở rộng hai cánh cửa sang hai bên. Trúc đi vào trong phòng, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn kể từ lúc Trúc đi. Điều đó có nghĩa là người ta vẫn chưa dẹp phòng cho Trúc. Trúc không hài lòng lắm vì ở đây làm ăn cẩu thả quá. Trúc lẩm bẩm.
- Mà việc đó thì cũng có liên quan gì tới mình nữa đâu. Vì hôm nay mình dọn đi rồi mà....!!
Trúc lôi một cái va ly màu xanh nhạt trong gậm giường ra. Trúc kéo khóa rồi mở rộng hai cánh cửa tủ chứa quần áo. Trúc cẩn thận xếp từng cái áo và cái quần vào va ly. Trúc nhìn quanh và đi kiểm tra một lượt. Trúc muốn kiểm tra xem mình có quên gì không. Con nhỏ hài lòng vì không quên gì cả.
Trúc lôi cái va ly theo mình ra khỏi phòng. Trúc khóa cửa lại rồi đi xuống lấu. Khoa không muốn vào trong khách sạn nên anh chàng vẫn ở trên ô tô đợi Trúc. Hoàng đang phân vân là mình có nên gọi điện cho bố mẹ để thông báo là Trúc đang ở đây không.
Lưỡng lự một hồi, cuối cùng Hoàng quyết định gọi điên cho mẹ. Hoàng lôi cái điện thoại trong túi áo khoác ra. Anh chàng bấm số di động ở nhà rồi chờ máy.
Bà Kim đang ngồi nói chuyện với chồng ở trong phòng khách, bà nghe có tiếng chuông điện thoại bàn. Bà liền bảo chồng.
- Anh chờ em một chút vì hình như có ai đó đang gọi điện cho nhà mình thì phải....!!
Bà bước thật nhanh lại rồi cầm lấy. Bà lịch sự hỏi.
- Xin hỏi ai đấy...??
Hoàng ngập ngừng bảo mẹ.
- Là con đây....!!
Bà Kim vui mừng hỏi Hoàng.
- Hoàng đấy hả con. Con biến đi đây mà bây giờ mới gọi điện cho mẹ là thế nào, không lẽ con định để mẹ đăng báo tìm con hay sao...??
Hoàng cười khổ bảo bà Kim.
- Mẹ thông cảm cho con đi vì con bận nhiều chuyện quá nên không có thời gian gọi điện thoại cho mẹ....!!
Bà Kim gắt Hoàng.
- Con thì lúc nào mà chả nói thế. Con cho mẹ hỏi Trúc đã đến chỗ của con chưa...??
Hoàng đưa mắt nhìn vào trong khách sạn. Hoàng thấy bóng dáng của Kim đang đi xuống cầu thang, đằng sau con nhỏ là một chiếc va ly màu xanh nhạt. Hoàng chán nản nói.
- Cô ta đang ở cùng với con....!!
Bà Kim vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vì không ngờ con nhỏ Trúc lại có thể tìm được Hoàng nhanh như thế và vì hai đứa bây giờ đang ở cùng với nhau. Như thế không phải bà đang có hy vọng là chúng nó sẽ nên đôi hay sao.
Bà Kim dặn dò Hoàng.
- Con nhớ là phải chăm sóc và bảo vệ Trúc đấy nhé. Con mà để cho con bé Trúc có chuyện gì xảy ra là không xong với mẹ đâu. Con nên nhớ là mẹ vẫn còn chưa xử và chê trách con cái tội bỏ nhà đi đâu đấy....!!
Hoàng ngán ngẩm nói.
- Nếu con mà biết mẹ bắt ép con lấy một con nhóc làm vợ thì thà rằng con đi tu ngay từ đầu còn hơn....!!
Bà Kim cười to lên ở trong máy, bà trêu Hoàng.
- Con nghĩ là con trưởng thành hơn con bé Trúc hay sao. Mẹ nghĩ hai đứa mà lấy nhau là hợp lắm rồi, vì nó trẻ con, con cũng trẻ con. Hai cái tính trẻ con gộp lại biến thành một cái hay và có nhiều trò để xem như thế cuộc sống sẽ bớt buồn chán và cô đơn đi....!!
...................
Hoàng lẩm bẩm bảo mẹ.
- Con xin lỗi nhưng con nghĩ là mẹ đang đùa bỡn với hạnh phúc của con trai mẹ đấy. Con nghĩ là mẹ nên bảo gia đình của Trúc sang đón cô ấy về và kết thúc giao ước đó đi vì con và cô ta không hề hợp nhau đâu....!!
Bà Kim không lý gì đến yêu cầu của Hoàng. Bà ân cần nói.
- Mẹ nghĩ là con đang muốn tìm hiểu thêm về con bé Trúc đúng không. Con đừng cô dấu lòng của mình làm gì vì ngay từ lần đầu tiên gặp con nhỏ mẹ đã linh cảm là con và Trúc rất hợp nhau....!!
Hoàng giật mình vì không ngờ mẹ lại hiểu Hoàng đến thế. Anh chàng cứ tưởng mình có thể thắng và đang điều khiển được mẹ hóa ra bản thân của Hoàng lại chính là người bị điều khiển. Cái lưới mà mẹ giăng ra to quá nên Hoàng không tài nào thoát nổi.
- Cứ cho là con tìm hiểu cô ta vì tò mò đi nhưng điều đó đâu có nghĩa là con muốn kết hôn với cô ta. Mẹ thừa biết là con rất tôn trọng cuộc sống cá nhân của mình cơ mà....!!
Bà Kim nháy mắt cho ông Tùng biết là Hoàng đang gọi điện về nhà. Ông bước nhẹ nhàng trên nền gạch men sáng bóng, ông khẽ bảo bà Kim.
- Bà đưa điện thoại cho tôi....!!
Bà Kim cười tươi bảo Hoàng.
- Con cứ thử tìm hiểu kỹ con người của Trúc đi rồi hãy tuyên bố như thế vì mẹ tin là con sẽ phải nhanh chóng rút lại lời nói của mình một cách vội vàng ngay thôi....!!
- Con thì chẳng tin những gì mà mẹ nói. Không lẽ bản thân con muốn gì con lại không biết....!!
Ông Tùng cầm điện thoại, ông khẽ e hèm một cái rồi bảo thằng con trai bướng bỉnh.
- Thế nào hả con trai, đi chơi và rung rẩy bên ngoài chán chưa. Con có về để lo việc kinh doanh của gia đình nhanh không hả. Hay là con muốn bố phải đích thân bay sang Việt Nam để đón con về....??
Hoàng giật mình khi nghe giọng nói của bố. Anh chàng kêu khổ vì ông Tùng là một người tuy có đôi lúc tỏ ra dễ dãi với Hoàng nhưng thực ra ông là một người cha rất nghiêm khắc với con. Ông có thể rất thả lỏng trong cách dạy con cái cũng có thể rất chặt khi ông tức giận.
- Con xin lỗi bố nhưng con không thể bỏ công việc của con ở đây để bay sang bên ấy được. Con hứa là khi nào làm xong thì con sẽ về nhà ngay....!!
Ông Tùng đe dọa.
- Bố lúc nào cũng nghe con hứa này hứa nọ nhưng con có bao giờ làm được đâu. Bố không thể nào buông lỏng cho con muốn làm gì thì làm nữa. Con mau thu xếp công việc của mình ở bên ấy rồi bay về đây ngay lập tức. Con đã nghe rõ lời của bố chưa hả...??
Hoàng cố cãi.
- Con làm sao mà thu xếp mọi chuyện trong một thời gian ngắn được. Công việc của con bây giờ mới đang trong quá trình tiến hành, bố bảo con phải bỏ hết tất cả những thứ mà con phải mất bao nhiêu công sức và tâm huyết của mình hay sao. Bố mà làm như thế chẳng khác nào bảo con đi đốt bỏ mồ hôi nước mắt của mình....!!
Ông Tùng biết Hoàng là một người tham công tiếc việc, anh chàng đam mê nghệ thuật đến nỗi sẵn sàng từ bỏ tất cả để vẽ nên những công trình kiến trúc và thiết kế nên những căn nhà thật đẹp. Ông Tùng tuy có hài lòng vì Hoàng có thể đặt ra và sống đúng với mục tiêu và lý tưởng của bản thân. Nhưng nếu đam mê quá mà bỏ bê đi những thứ quan trọng khác trong cuộc đời là không được.
- Bố biết con coi công việc là lẽ sống và mục đích của con nhưng con cũng phải có trách nhiệm với bản thân và hạnh phúc của con đi chứ. Bố mẹ cũng đã già cả rồi. Con thấy năm nay bố mẹ ít ra cũng đã hơn sáu mươi, gần bảy mươi đến nơi, không lẽ con định để cho bố mẹ chết già và phải lo lắng cho mãi hay sao...??
Hoàng thở dài, anh chàng lại liếc nhìn Trúc thêm một lần nữa. Bố nói đúng vì dù sao năm nay Hoàng cũng đã 29, 30 tuổi rồi nếu còn chần chờ không lập gia đình nữa thì có lẽ anh chàng sẽ bắt bố mẹ chờ thêm mười năm nữa mất.
Trúc lôi cái va ly màu xanh đến quầy tiếp tân. Con nhỏ đưa chìa khóa phòng mà con nhỏ đã đăng ký cho chị nhân viên rồi nói.
- Chị làm ơn cho em trả lại phòng và cho em xin lại CMND của mình....!!
Chị kia cầm lầy chiếc chìa khóa phòng trên mặt bàn. Chị hỏi tên của Trúc.
- Em cho chị biết tên của em...??
Trúc liền đọc tên của mình. Chị ta kiểm tra trên máy tính rồi mỉm cười bảo con nhỏ.
- Em đã ở đây được hai hôm nên chị sẽ tính tiền cho hết ngày hôm nay là ba hôm vì em lỡ đăng ký hết cả ngày hôm nay rồi....!!
Trúc không có phản ứng gì, con nhỏ hỏi chị nhân viên.
- Chị nói số tiền em cần phải trả là bao nhiêu...??
Chị kia nhìn trên màn hình máy tính rồi đọc cho Trúc nghe. Con nhỏ mở bóp tiền của mình. Trúc trả đúng số tiền mà chị kia đọc. Sau khi hoàn tất hết mọi thứ, Trúc cầm lấy cái thẻ CMND của mình. Con nhỏ nói.
- Cảm ơn chị nhiều....!!
Chị kia cũng mỉm cười lịch sự đáp lại.
- Chúc em một ngày vui vẻ và hẹn gặp lại....!!
Trúc phì cười vì cái tính hay tếu của chị nhân viên. Bây giờ là xẩm tối rồi còn một ngày vui vẻ gì nữa mà có cho tiền mình cũng không bao giờ quay lại đây đâu.
Trúc bước ra cửa, cảnh cửa tự động mở ra đóng lại khi có người đến gần thật là tiện lợi. Hoàng vẫn chưa kết thúc cuộc gọi của mình. Anh chàng lễ phép trả lời ông Tùng.
- Bố mẹ đừng lo lắng quá, con hứa là sẽ hoàn thành công việc ở đây một cách nhanh chóng nhất để về bên ấy. Còn chuyện tình cảm con không thể nào hứa chắc với bố được vì cái này còn phụ thuộc vào duyên phận nữa....!!
Ông Tùng hài lòng bảo Hoàng.
- Ừ, con muốn làm gì thì làm nhưng cũng phải biết đừng đúng lúc đấy. Bố biết là khi ép con làm theo ý của bố mẹ là làm khó con nhưng con phải hiểu bố mẹ làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi....!!
Hoàng ngán ngẩm, việc đó thì anh chàng hiểu nhưng bố mẹ nào cũng lấy cái lý do này ra để làm khó con cái thì ai mà chịu nổi. Hoàng mặc dù không được thoải mái lắm nhưng anh chàng vẫn nói.
- Con hiểu và thông cảm cho bố mẹ nhưng con cầu xin là từ nay chuyện tình cảm của con và Trúc cứ để cho mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên được không, vì con không muốn mai sau chúng con phải đưa nhau ra tòa hay là hối hận cả đời vì không hợp nhau đâu....??
Ông Tùng gật gù bảo Hoàng.
- Con cứ làm như con nói đi, bố mẹ hứa là không xen vào chuyện kết hôn của con nữa. Vì bố mẹ của Trúc đã gặp bố mẹ để nói chuyện về tương lai của hai đứa rồi, họ cũng muốn cho hai đứa có thời gian tìm hiểu nhau để hiểu hơn về đối phương và không cảm thấy bỡ ngỡ và hụt hẫng khi kết hôn với nhau....!!
Hoàng nghĩ.
- Việc tìm hiểu vẫn chưa có dịp thì kết hôn cái nỗi gì, nếu mình tuyên bố là không muốn kết hôn với cô ta ngay bây giờ thì họ lại thất vọng về mình. Thôi thì cứ làm như vậy đi có lẽ hay hơn....!!
Trúc bước ra xe của Hoàng, con nhỏ mở cốp xe, rồi cố gắng nâng cái va ly màu xanh nhạt nặng trĩu của mình lên. Hoàng trông thấy con nhỏ đang dùng cái sức mảnh khảnh của mình để làm một việc quá sức như thế. Hoàng không đành lòng nên vội vàng bảo ông Tùng.
- Con chào bố nhé, khi nào con về nhà thì con sẽ điện thoại cho bố sau. Bố nói lại với mẹ là mẹ yên tâm đi vì con sẽ chăm sóc tốt cho con nhỏ Trúc....!!
Trúc nghe Hoàng nhắc đến tên của mình ở trong máy. Con nhỏ ngạc nhiên hỏi Hoàng.
- Anh đang gọi điện cho ai đấy. Đừng nói với tôi là anh đang gọi điện cho bố mẹ của anh và thông báo cho họ biết tôi đang ở đây với anh đấy....??
Hoàng cúp máy, anh chàng mở cửa xe rồi bước luôn xuống. Hoàng chỉ cần nâng nhẹ một cái là chiếc va ly nằm ngọn ở trong cốp xe rồi. Hoàng hất hàm bảo Trúc.
- Còn không mau lên xe đi, hay là cô thích tắm mưa ở đây...??
...............
Vân thấy thằng nhóc ngủ ngẹo cả đầu sang một bên. Đôi tay của nó buông thỏng sang hai bên và người của nó trực ngã ra khỏi ghế. Vân sợ thằng nhóc bị ngã xuống đất nên con nhỏ khẽ xốc lấy nách của nó rồi nhẹ nhàng kéo vào lòng của mình.
Vân để đầu của thằng nhóc dựa vào vai của mình.Vân bế nó như một người mẹ bế con. Duy say sưa ngắm Vân, anh chàng không tài nào dứt ra được, có lẽ người phụ nữ yêu trẻ nào cũng làm được như Vân vì chỉ có tình thương người ta mới sẵn sàng san xẻ cho bất cứ ai.
Vân sợ nó bị lạnh nên con nhỏ khẽ hỏi Duy.
- Anh có thể cho tôi mượn cái áo khoác của anh được không...??
Duy cầm lấy cái áo khoác rồi đưa nó cho Vân. Con nhỏ khẽ đắp lên người của thằng bé. Nó mở to mắt ra nhìn Vân rồi ngượng ngịu hỏi.
- Mẹ của em đến chưa...??
Vân dỗ dành.
- Em cứ ngủ cho ngoan đi khi nào mẹ em đến chị sẽ gọi em dậy....!!
Thằng bé khẽ dụi đầu vào vai của Vân, đôi mắt của nó từ từ nhắm lại, miệng của nó khẽ ngáp ngủ một cái rồi nó chìm sâu vào trong giấc mộng. Vân nghe được những tiếng thở nhịp nhàng của nó, có lẽ thằng nhóc đã buồn ngủ lắm rồi nên chỉ khẽ cựa quậy rồi nó nằm im luôn.
Duy phì cười bảo Vân.
- Có lẽ mai sau cô nên thi vào ngành mẫu giáo vì nó rất phù hợp với cô....!!
Vân mơ màng nhìn ra xa. Con nhỏ khẽ mỉm cười bảo Duy.
- Tôi là con một nên từ nhỏ tôi luôn mong muốn có một đứa em cho vui cửa vui nhà. Nhớ những lúc đi học về nhà chỉ có một mình, không có ai để cãi nhau và chia sẻ những chuyện buồn trong ngày tôi cảm thấy cô đơn và buồn chán....!!
Vân nói tiếp.
- Tôi rất thích trẻ con vì chúng đáng yêu và ngây thơ. Nhà tôi cách nhà trẻ của Phường cũng không xa nên ngày nào tôi cũng đến đó chơi đùa cùng bọn trẻ, tôi còn thay cô giáo dạy chúng nó hát hay là dạy chúng đánh vần....!!
Duy nhìn nụ cười hạnh phúc và trong sáng của Vân. Anh chàng ước mình cũng có thể tìm được một niềm vui và hạnh phúc trong mọi điều và trong mọi công việc khi bản thân thực sự cố gắng muốn thực hiện nó cho bằng được.
Duy chịu thua Vân ở cái tính hay nhìn thấy những điều tốt đẹp và tươi sáng vào những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống, có lẽ vì thế con nhỏ luôn vui vẻ và luôn vô tư làm theo những gì mà mình thích, chẳng phải nó đã bỏ nhà ra đi ngay sau khi biết mình bị ép lấy Duy hay sao. Vân cũng là người nói thẳng và nói thật những suy nghĩ của bản thân ra mà không cần phải dấu giếm điều gì.
Duy thì lại khác anh chàng luôn phải nói những gì mà anh chàng cho là đúng và phù hợp với từng hoàn cảnh, chỉ có khi ở gần bên mẹ và bên Vân, Duy mới là chính mình. Duy chưa bao giờ làm những điều như là làm với Vân. Duy đã hành dộng một cách độc tài và có hơi chút gia trưởng đối với Vân, đây là lần đầu tiên con người trẻ con và có hơi chút muốn kiểm soát người khác trong Duy trỗi dậy.
Nếu còn ở bên Vân thêm nữa thì có lẽ anh chàng phải quay lại cảm giác của một đứa trẻ lên bảy. Trong lòng của Duy đang dao động dữ dội vì Duy nửa muốn duy trì con người hiện tại của mình, nửa lại muốn quay về những ký ức tuổi thơ tươi đẹp mà anh chàng đã chôn sâu xuống mấy tấc đất ở sau nhà kia.
Duy thở dài bảo Vân.
- Tôi không có được những phút giây vui vẻ như cô, cuộc sống của tôi gắn liền với hai từ "trách nhiệm". Tôi đi đâu và làm gì cũng có người dòm ngó và dõi bước theo nên tôi phải cẩn thận trong từng lời ăn và tiếng nói của mình. Không biết từ bao lâu rồi, tôi biến thành một người lạnh lùng và không còn cảm xúc với bất cứ thứ gì nữa....!!
Vân kinh ngạc vì không ngờ cuộc sống của anh chàng Duy này lại buồn tẻ và nhạt nhẽo như thế. Đầu tiên Vân nghét Duy vì anh ta độc tài và không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Nhưng bây giờ thì Vân hiểu rồi, anh ta là một con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng của mình nên không thể sổ cánh bay một cách tự do và thoải mái như Vân.
Vân nhẹ nhàng vỗ vào tay của Duy, con nhỏ an ủi Duy như một người bạn tốt.
- Anh đừng có buồn quá vì không ai muốn cuộc sống của mình bị buồn chán và không được làm những gì mình thích nhưng tôi nghĩ cũng có nhiều người ước được như anh lắm....!!
Duy giật mình vì ngay cả với mẹ, Duy cũng chưa bao giờ tâm sự hay nói thật ra những suy nghĩ buồn chán và yếu đuối của bản thân tại sao Duy lại đi nói cho Vân biết.
Anh chàng Duy không hiểu Vân nói như thế là ý làm sao nên vặn hỏi lại con nhỏ.
- Cô nói gì tôi không hiểu, cuộc sống buồn tẻ và có quá nhiều trách nhiệm như thế thì có gì là vui chứ...??
Vân giải thích cho Duy hiểu.
- Anh có biết những đứa trẻ lang thang ngoài đường như thế này vì không có nhà và không có nơi nào để đi hay không. Nó giương đôi mắt buồn phiền và thèm muốn được như chúng ta, nó mong nó có thể có ai đó cho nó ăn, chăm sóc cho nó khi nó ốm và bảo vệ cho nó khi có ai đó bắt nạt nó. Nó chẳng có gì cả nên nó mới ước được như chúng ta. Tôi và anh may mắn được sinh ra và lớn lên bên cha mẹ. Chúng ta được yêu thương, được bảo vệ và chăm sóc....!!
Vân thở dài bảo Duy.
- Khi tôi bỏ nhà ra đi, đã bao đêm tôi khóc thầm vì tôi cũng lang thang như một con khùng ở ngoài đường. Tuy tôi chỉ có một chút nếm trải cảm giác không nhà và không có cái gì để ăn khi bụng đói thôi, tôi đã muốn khóc và sợ hãi lắm rồi. Thế mà một đứa trẻ chỉ có sáu bảy tuổi thì có thể làm được gì, tôi còn sức và còn có kiến thức để đi xin việc làm, còn bọn trẻ đó chỉ có thể đi xin ăn hay đi làm những công việc như bán báo hay đánh giày mà thôi. Cuộc sống của chúng nó mới đáng thương làm sao...!!
Vân rơi lệ, con nhỏ đang cảm nhận nỗi đau của những đứa trẻ mồ côi và không nhà. Duy sửng xốt ngồi nghe Vân nói và kinh ngạc vì con nhỏ có thể dễ dàng rơi lệ khi nói đến một câu chuyện thương tâm của một người khác. Duy mỉm cười hỏi Vân.
- Vậy thì theo cô, tôi và cô may mắn hơn bọn trẻ mồ côi ở điểm nào ngoài cha mẹ giàu có, được nuôi dạy tử tế ra thì còn điểm gì khác nữa...??
Vân nhìn Duy đầy tin tưởng con nhỏ mơ màng nói.
- Tại sao lại không. Anh có thể dùng tài năng và trí tuệ của mình để tạo dựng nên nhiều quỹ hỗ trợ cho những đứa trẻ mồ côi và cho những người nghèo ở khắp nơi như thế không phải anh đang sống có ích và đang giúp cho đời đấy hay sao....!!
Duy giật mình vì đó là điều mà anh chàng chưa bao giờ nghĩ ra và chưa bao giờ thấy hết được ý nghĩa của việc làm từ thiện do những quỹ hỗ trợ mà ông nội của Duy lập ra. Anh chàng vẫn tuân thủ theo quy tắc của ông nhưng Duy làm điều đó với một thái độ thờ ờ và lãnh đạm. Chưa bao giờ Duy đặt hết tâm huyết, niềm tin và tấm lòng của mình vào những đồng tiền mà Duy cho người xuất ra để đi cứu trợ cho trẻ em nghèo hay quỹ khuyến học mà Duy đã ký như lúc này.
Duy nhắm mắt lại, anh chàng hít một hơi thật sâu. Vân đã cho Duy một cái nhìn khác về ý nghĩa cuộc sống. Có lẽ Vân nói đúng người ta không nên quá chú ý đến những nỗi đau và buồn chán của bản thân mà nên mở rộng lòng mình ra đối với những khó khăn và những đau khổ của người khác thì hay hơn.
Đôi môi của Duy từ từ mở rộng ra, trên khuôn mặt của Duy một nụ cười rạng rỡ mà anh chàng chưa bao giờ có. Khuôn mặt của Duy lúc này bừng sáng như ánh bình minh, Duy nhìn Vân rồi hỏi.
- Cô có muốn chung tay góp sức với tôi trong chuyện này hay không...??
Vân nhìn sững vào khuôn mặt hạnh phúc của Duy. Vân ngây người ra ngắm Duy, con nhỏ không ngờ là cũng có những lúc Duy có thể mỉm cười thánh thiện và hiền từ như thế này. Tim của Vân đập thật nhanh vì trông Duy quyến rũ quá nhất là nụ cười của Duy.
Vân bẽn lẽn nói.
- Tại sao anh lại đi hỏi tôi vì tôi có biết làm gì đâu...!!
................
Duy nheo mắt hỏi Vân.
- Tại sao cô lại coi khinh khả năng của bản thân thế. Với một người biết nhiều ngôn ngữ và nhiệt tình như cô thì có thể làm tốt điều này hơn bất kỳ ai...!!
Vân không tin vào khả năng của mình lắm, mặc dù con nhỏ yêu thích và quý trẻ em nhưng phải đứng ra làm một người quan trọng trong một tổ chức nào đó thì thà là một người bình thường góp nhặt những việc nhỏ nhoi cho mọi người còn hơn.
Vân tự biết lượng sức của mình vì con nhỏ kinh nghiệm không có, kiến thức bản thân về kinh tế và chính trị cũng không thì làm được gì. Vân từ tốn bảo Duy.
- Tôi biết là anh muốn động viên tôi nhưng tôi hiểu mình còn non nớt và yếu kém lắm nên anh nên tìm một người nào khác có đủ kinh nghiệm và có tiềm năng hơn tôi để hợp tác cùng thì hơn...!!
Duy hơi thất vọng vì Vân từ chối hợp tác cùng mình. Duy nhìn thằng nhóc ngủ say sưa trong lòng của Vân. Duy khẽ thở dài nói.
- Cô lẽ nào lại muốn bỏ mặc tôi một mình với một đống công việc không có một niềm vui đó hay sao. Đã bao lâu rồi tôi cũng không biết nữa, tôi đã đánh mất đi niềm vui và hứng khởi của mình đối với công việc và sinh hoạt hàng ngày. Tôi nghĩ chúng thật nhạt nhẽo và chán nản. Ngày nào tôi cũng phải làm đi làm lại những công việc trong một lập trình có sẵn và không bao giờ thay đổi. Tôi nghĩ mình có thật sự trưởng thành và có khả năng gánh vác một sản nghiệp to lớn của gia đình hay không...??
Vân chăm chú lắng nghe từng lời nói của Duy. Đây là lần đầu tiên Duy và Vân có thể ngồi im nghe hai người nói về bản thân mình. Vân an ủi Duy.
- Tôi nghĩ là anh cũng sẽ tìm được cho mình một người có thể hiểu được anh và san sẻ với anh những lo toan và vất vả trong cuộc sống thôi, chỉ cần anh chịu mở lòng của mình ra thì thế nào cũng có người sẵn sàng làm điều đó cho anh....!!
Duy nhìn Vân như ngắm một bức tượng bằng thạch cao. Anh chàng đang ngẫm nghĩ lại những lời mà Vân đang nói. Duy thấy Vân nói đúng nhưng nói là một chuyện còn thực hành theo nó lại là một chuyện khác. Duy có thể tin tưởng được ai đây và ai có thể sẵn sàng làm điều đó cho Duy.
Mười tám năm qua mới có người nói cho Duy biết điều này và có thể khuyên bảo Duy nên làm những gì một cách trân tình như Vân đang làm. Duy tò mò hỏi Vân.
- Cô có thể trở thành một người bạn của tôi được không vì nói thật từ bé tới giờ tôi chưa hề có bạn thân, những người bạn học cùng trường với tôi, tôi chưa bao giờ thật sự nói chuyện với họ và coi họ là bạn bè của mình....!!
Vân ngơ ngác không hiểu. Vì cuộc sống của Duy khác với cuộc sống của Vân quá. Con nhỏ có một người bạn thân từ hồi còn bé đó là Thu và không biết bao nhiêu bạn học. Vân và bạn bè của mình có thể nói và buôn đủ thứ chuyện trên đời.
Vân chưa bao giờ thấy cuộc sống của ai lại buồn tẻ và chán nản như cuộc sống của Duy. Vân tự hỏi là hắn đã sống và làm việc như thế nào trong suốt mười tám năm qua khi không có bạn bè và không có ai san sẻ những khúc mắc trong cuộc sống, không lẽ hắn có thể tự giải quyết những khó khăn của bản thân bằng sức mạnh của mình.
- Chẳng lẽ anh lại không có ai là bạn hay sao, nếu thế cuộc sống của anh chắc phải nhạt nhẽo và buồn chán lắm. Tôi chỉ xa bạn của mình có hơn hai tháng thôi mà đã buồn não cả lòng rồi mặc dù ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện điện thoại với nhau thế mà anh có thể chịu đựng trong suốt mười tám năm qua thì anh thật tài giỏi....!!
Nghe giọng nói của Vân không có chút nào là giễu cợt cả mà chứa đựng sự thông cảm và chia sẻ. Duy tin tưởng bảo Vân.
- Không phải là tôi không muốn kết bạn nhưng cô cũng biết rồi đấy, tôi sinh và lớn lên trong một gia đình thế phiệt. Gia đình tôi nắm gần như toàn bộ khách sạn của một thành phố và những nơi khác nên mọi người đều biết tôi là ai. Tôi đi đâu và làm gì họ cũng đều chú ý đến tôi. Đầu tiên tôi cũng có được cho mình những người bạn thật tốt nhưng cuộc sống của họ khác xa với tôi quá, tôi không muốn dùng tiền và quyền lực của gia đình làm bàn đạp cho sự tiến thân của cá nhân mà tôi muốn đi lên bằng chính sức lao động của mình....!!
Duy ngừng lại mấy giây rồi nói tiếp.
- Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ và vô ích đó như là ăn chơi hay tổ chức tiệc tùng. Tôi chán ngán tất cả, nhìn những ánh đèn xanh đỏ đang chạy lên chạy xuống trên sàn nhảy. Tôi đau cả đầu, và cảm thấy mình sẽ trở thành một kẻ sa đọa khi chỉ biết hưởng thụ những gì mà ông bà và bố mẹ vất vả kiếm ra. Từ đó tôi xa rời họ và xa rời luôn những giờ đi chơi vô ích đó. Tôi lao vào học như điên, tất cả thời gian và tâm huyết của bản thân tôi đều ở trường, thư viện và nhà sách....!!
- Cô có thấy một kẻ học như điên mà không bao giờ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như tôi không. Tôi có tất cả tiền bạc, sức khỏe, học giỏi. Nói chung trong ánh mắt của người khác tôi không thiếu gì cả nhưng từ sâu thẳm trong trái tim của mình tôi biết là tôi vẫn còn thiếu rất nhiều mảnh ghép. Ước mơ từ bé của tôi là trở thành một người làm nghệ thuật nhưng bây giờ tôi lại trở thành một người có bằng về kinh tế....!!
Vân thấy Duy không hề hài lòng hay tự hào khi nói về những thứ mà mình có hay đang thành công. Anh chàng thất vọng và chán nản thấy rõ. Vân vỗ một cái thật đau vào vai của Duy làm cho anh chàng giật mình. Cô nàng hăng hái bảo Duy.
- Anh là một thằng ngốc hay sao mà không biết phân chia thời gian của mình...??
Duy ngạc nhiên hỏi Vân.
- Cô nói gì tôi không hiểu, làm việc gì thì phải tập trung vào việc đó thì mới thành công được chứ...??
Vân mỉm cười, con nhỏ từ tốn nói.
- Ai bắt anh phải giành toàn bộ thời gian cho nó đâu. Mỗi ngày anh chỉ cần giành mấy tiếng cho nó thôi, coi như là thỏa nguyện ước mơ của mình cho đỡ nghiền, nếu anh có thể tin tưởng để giao phó công việc hiện tại của mình cho ai đó thì anh có thể rảnh giang làm những gì mà mình thích rồi....!!
Duy bật cười thật to trước lời đề nghị ngô ngê của Vân.
- Cô có ngốc lắm không hả, cô có biết để giao sản nghiệp và mọi thứ của mình cho người khác đâu có dễ dàng gì. Có khi vì việc này cô sẽ mất luôn đi một người bạn tốt hay là gia đình của cô sẽ không còn một xu dính túi vì bị lừa hay công ty phá sản không...??
Vân cười tươi nói ngay.
- Tôi biết anh là một người có trách nhiệm với gia đình nên không thể nào vì hạnh phúc và những ước mơ của bản thân mà làm hại đi hạnh phúc và ước mơ của mọi người vào anh đâu nên anh hãy cố mà phát huy tinh thần vì mọi người của anh đi nhé...!!
Duy vỡ lẽ hóa ra con nhỏ chỉ thử lòng của Duy thôi. Duy mỉm cười hỏi Vân.
- Cô có muốn làm một người đặc biệt của tôi không...??
Vân ngơ ngác không hiểu hai từ "đặc biệt" là gì. Con nhỏ thắc mắc hỏi gì.
- Anh nói như thế là nghĩa làm sao. Tôi không hiểu ý của anh...??
- Rất đơn giản cô có muốn làm một người tri kỷ suốt đời của tôi không...??
Vân trả lời Duy ngay lập tức.
- Tôi không muốn làm một người tri kỷ cả đời của anh mà tôi chỉ muốn làm một người bạn bình thường của anh thôi...!!
Duy nhướng mắt lên hỏi Vân.
- Tại sao cô lại không đồng ý làm một bạn tri kỷ của tôi. Không lẽ cô chê tôi không xứng với cô...??
Vân kêu khổ, con nhỏ bảo Duy.
- Anh không hiểu gì cả. Trở thành một người bạn tri kỉ cả đời đâu có dễ, tôi sợ mình không thể nào hoàn thành tốt vai trò và trách nhiệm đó nên tôi mới từ chối anh. Vấn đề không phải là xứng và không xứng mà là có phù hợp hay không, anh đã hiểu ý của tôi chưa...??
Duy lắc đầu nói.
- Đấy là suy nghĩ của riêng cá nhân của cô. Còn đối với tôi, tôi rất mong cô sẽ là một người có thể san sẻ và chia bớt những suy nghĩ những thắc mắc trong cuộc sống của tôi. Vì cô cho tôi một cái nhìn khác và một đánh giá mới mẻ về mọi vấn đề mà tôi luôn đóng khuôn nó lại trong một mớ những suy luận của mình. Cô như mở mang thêm cho tôi một tầm nhìn mới nên tôi mới cần cô ở bên tôi...!!
Vân giật mình vì nếu Duy bảo Vân làm như thế không khác gì bảo Vân phải kết hôn với Duy.
Thằng bé giãy giụa trong lòng của Vân và trong miệng của nó đang nói lảm nhảm cái gì đấy. Vân nhè nhẹ vỗ vào lưng của nó. Thằng bé nằm im không còn cục cựa gì nữa. Duy nhìn cử chỉ dịu đàng và biết cách chăm sóc trẻ của Vân, anh chàng ngạc nhiên hỏi con nhỏ.
- Cô đã chăm sóc trẻ con bao giờ chưa mà nhìn cô làm một cách thành thạo quá...??
Vân từ tốn đáp.
- Tôi thường hay bế hộ con hàng xóm nên đương nhiên là tôi quen thuộc với công việc này rồi...!!
Duy tò mò hỏi tiếp Vân.
- Chắc là cô hay quậy phá và hay tham gia công tác xã hội lắm vì một người ưa giúp đỡ người khác như cô thì làm sao có th ể ngồi yên một chỗ được...??
Vân kéo lại cái áo khoác của Duy lên ngang người của thằng bé. Vân thích thú ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương và ngủ ngon như thiên thần của thằng nhóc. Con nhỏ từ tốn đáp.
- Tôi không thể nào chịu đựng được không khí bức bối ở trong phòng một mình nên tôi luôn đi đâu đó ở bên ngoài. Tôi thường xuyên sinh hoạt nhóm, đoàn ở trường và ở phường nơi mà tôi sinh sống. Tôi yêu cuộc sống tự do và có thể làm những gì mà mình thích....!!
Duy nghe Vân nói về những ước mơ và khát vọng của bản thân một cách say sưa và đầy nhiệt huyết. Niềm vui sướng và hạnh phúc của Vân như lan truyền cả sang bên Duy. Anh chàng đề nghị Vân.
- Tôi với cô có một thỏa thuận ngầm với nhau về chuyện kết hôn của chúng ta được không...??
Vân kinh ngạc hỏi Duy.
- Anh muốn tôi phải làm gì...??
- Cô và tôi cứ đóng giả là đồng ý kết hôn với nhau, chúng ta sẽ có một cuộc sống thử nghiệm trong ba tháng. Trong thời gian đó nếu cô tìm được một người mà cô thích và tôi tìm được một người mà tôi thích thì chúng ta chia tay nhau....!!
Vân lắng nghe chăm chú lời đề nghị của Duy. Con nhỏ vặn hỏi.
- Nếu như anh không tìm được ai thì tôi phải ở với anh trong tình trạng lấp lửng như vậy cả đời hay sao...??
Duy đáp luôn lời của Vân.
- Đúng thế...!!
Vân phản đối.
- Xin lỗi anh nhưng tôi không chấp nhận lời đề nghị này của anh đâu vì như thế thì chúng ta đang chơi một trò chơi mạo hiểm. Tôi nghĩ hai chúng ta nên nói thẳng cho bố mẹ của hai bên biết đi thì hơn cần gì phải đóng kịch làm gì...!!
Duy ngắt lời của Vân.
- Cô có ngốc hay là cô giả vờ không biết, chuyện kết hôn của chúng ta dù cô có muốn hay không thì chuyện này vẫn phải diễn ra. Bà nội của tôi và ông nội của cô là những con người cứng rắn, khi họ đã quyết định điều gì rồi thì sẽ mãi không thay đổi. Nếu mai sau chúng ta tìm được một người yêu mới rồi thì may ra họ còn thông cảm mà buông tha cho chúng ta...!!
Vân thấy Duy nói đúng, trong tình hình hiện tại cả Vân và Duy đều không có người yêu nên bố mẹ hai bên sẽ viện vào cái lý do này để ép Vân lấy Duy.
Vân yêu cầu.
- Tôi muốn từ bây giờ cho đến lúc đó anh không được phép xen vào chuyện đời tư của tôi mà để cho tôi tự do làm những gì mà tôi thích. Tôi cũng sẽ làm những điều tương tự đối với anh. Anh có đồng ý với những điều mà tôi nói hay không...??
- Tôi đồng ý nhưng cô phải đảm bảo với tôi một điều là cô không được làm cho tôi mất mặt và làm tổn hại đến thanh danh của gia đình tôi....!!
Vân bực mình nghĩ.
- Anh lúc nào cũng thanh danh và tổn hại này nọ. Anh coi tôi là gì một kẻ không biết điều hay sao....!!
- Anh khỏi cần phải nhắc, tôi tự biết mình cần phải làm gì cho đúng....!!
Vân sốt cả ruột vì đã gần mười giờ đêm rồi mà không thấy bóng dáng mẹ của thằng bé đâu không lẽ bà ta định bỏ đứa con trai bé bỏng của mình hay sao. Nếu thế bà ta là một bà mẹ tàn nhẫn nhất trên đời.
Vân thở dài hỏi Duy.
- Tôi phải làm gì với nó đây. Nếu mẹ của nó không quay lại, chúng ta không thể nào đem nó về khách sạn được, mà nếu bỏ nó lại ở đây cũng không xong....!!
Duy còn chưa kịp đáp lời của Vân. Cả hai nghe tiếng gọi con của một bà mẹ trẻ. Vân giật mình nhìn xuống. Con nhỏ thấy đó là một người phụ nữ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Trông cái dáng vội vã và hốt hoảng tìm con của cô ta làm cho Vân cũng bớt bực mình được một chút.
Vân nhẹ nhàng đứng lên. Con nhỏ không muốn đánh thức thằng nhóc dậy. Vân muốn nó được ngủ ngon. Duy hỏi Vân.
- Cô có cần tôi bế nó thay cô không...??
- Không cần đâu anh, tôi có thể tự làm được...!!
Vân và Duy đi xuống lầu cầu thang. Vân cố bước thật nhanh lại chỗ bà mẹ trẻ đang đứng. Cô ta lo quá nên nước mắt nước mũi chảy ra tùm lum hết cả rồi. Cô ta run run đi hỏi từng người nhưng họ đều lắc đầu và bảo là không. Cô ta ngồi thụp xuống đất rồi gào lên thật to.
- Con ơi là con. Con đang ở đâu ...??
Vân nhẹ nhàng hỏi cô ta.
- Chị có phải là mẹ của thằng bé này không...??
Bà mẹ trẻ ngước mắt nhìn lên. Cô ta mừng quá liền ngồi ngay dậy và gấp gáp nói.
- Đúng rồi, tôi là mẹ của nó....!!
Cô ta thấy thằng con trai của mình ngủ ngon lành trong vòng tay của một cô gái lạ. Cô ta nói với giọng biết ơn.
- Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền hai người trông dùm nó trong suốt mấy tiếng vừa qua....!!
Vân muốn xạc cho bà mẹ liều lĩnh này một trận lắm nhưng nghĩ thế nào Vân lại thôi. Vân nhẹ nhàng chuyển thằng nhóc đang ngủ say cho mẹ của nó. Vân dặn dò.
- Chị nên để cho nó ngủ vì em thấy nó buồn ngủ lắm rồi. Nếu đánh thức nó vào lúc này thì e rằng hơi tội...!!
Chị kia gật đầu rồi ríu rít nói.
- Hai em đã ăn gì chưa vì chị có hai vé ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng lắm, hai em làm ơn nhận cho chị vui lòng...!!
Chị liền đưa cho vân hai cái vé ăn cơm ở một nhà hàng của Pháp. Vân đưa trả cho chị, con nhỏ từ tốn nói.
- Chị cất đi vì em thấy thằng nhóc tội nghiệp nên chơi cùng với nó thôi, còn nhận ơn thì em không muốn. Chị hãy dùng nó khi hai mẹ con đi ăn ở đó...!!
Chị kia nhất định không cầm lại hai tấm vé. Chị năn nỉ Vân.
- Em làm ơn nhận dùm cho chị đi nếu em không nhận chị không thể yên tâm đi về nhà của mình được...!!
Vân và chị cứ nói đi nói lại mãi mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề, thằng bé đang ngủ say nghe tiếng nói xung quanh nên nó hơi giật mình một chút. Chị sợ nó thức giấc nên khẽ vỗ nhẹ vào mông của nó. Chị nhẹ nhàng bảo Vân.
- Em hãy nhận và đi ăn cùng bạn trai của em đi nhé. Chào hai em và cám ơn hai em thật nhiều....!!
Chị bước đi luôn mà không hề quay đầu lại. Vân đứng im một chỗ, trên tay của con nhỏ đang cầm hai tấm vé ăn cơm. Vân cười khổ hỏi Duy.
- Chúng ta làm gì với nó bây giờ...??
.........................
Duy cầm hai cái vé trên tay của Vân. Duy sau khi quan sát và xem xét một hồi. Anh chàng mỉm cười bảo con nhỏ.
- Chúng ta đến nhà hàng đó ăn thôi. Nếu mà vứt bỏ thì cũng phí và phụ lòng của bà mẹ trẻ kia...!!
Vân không muốn đi ăn một chút nào vì con nhỏ đã ngang dạ rồi thì làm sao mà chứa cho nổi nữa. Vân nhăn mặt nói.
- Chúng ta có thể cho người khác kìa mà, tại sao nhất định cứ phải đi ăn ở nhà hàng đó khi chúng ta đã ăn cơm rồi....!!
Duy cốc cho Vân một cái vào đầu. Anh chàng nhẹ nhàng nói.
- Dù chúng ta đã ăn rồi, nhưng đến đó đâu nhất thiết là để ăn. Chúng ta có thể thưởng thức không khí ấm cúng và yên bình xung quanh ở đó kia mà...!!
Vân lắc đầu cho cái lỹ lẽ ngớ ngẩn của Duy. Ai đời lại đi đến một nhà hàng ăn uống để thưởng thức cảnh bao giờ. Tên này bị điên hay bị khùng nên mới có sở thích khác người như thế.
- Đi thì đi mà anh có thể bớt đánh vào đầu của tôi được không hả. Ngày nào anh cũng đánh tôi thì còn gì là đầu của tôi nữa...??
Duy nhướng mắt lên trêu Vân.
- Tôi chỉ đánh nhẹ vào đầu của cô thôi mà cô đã kêu toáng lên như thế rồi nếu mai sau tôi có tức cô thì không lẽ tôi phải đánh vào mông của cô hay sao...??
Vân đỏ bừng cả mặt, con nhỏ gắt.
- Anh ăn nói vô duyên vừa thôi. Ai cho phép anh phát biểu bừa bãi ở đây thế hả...??
Duy phì cười anh chàng dịu dàng nói.
- Tôi chỉ trêu cô thôi. Cô phải hứa với tôi là hôm nay chúng ta không được phép cãi nhau hay gây sự với nhau nữa. Tôi muốn được một lần thoải mái đi chơi với ai đó....!!
Vân thở dài và thương hại cho đời sống cô độc một mình của Duy. Vân thấy tội nghiệp cho anh chàng khi không có bạn bè chơi cùng. Vân tự nhiên nắm tay của Duy, con nhỏ lúc này coi Duy như một người anh trai xa quê lâu ngày trở về đất tổ nên con nhỏ có trách nhiệm làm một người hướng dẫn viên du lịch.
- Đi nào, tối hôm nay chúng ta phải đi dạo quanh những nơi đẹp nhất ở đây rồi về....!!
Vân chủ động lôi Duy ra khỏi cửa tiền sảnh của rạp chiếu phim. Con nhỏ vừa đi xuống bậc thang vừa cười bảo Duy.
- Anh có muốn chúng ta chụp một kiểu ảnh làm kỷ niệm hôm nay đi chơi hay không...??
Duy bật cười vui vẻ vì đã từ lâu rồi Duy mới được thoải mái tự do là chính mình như lúc này. Anh chàng đã gỡ bỏ đi lớp hóa trang lạnh lùng và đạo mạo mà thay vào đó là sự hồn nhiên và vô tư của một đứa trẻ đang trưởng thành. Duy tự nhủ.
- Hôm nay hãy tạm quên đi mình là ai và đang phải làm gì mà hãy thả lỏng cơ thể và mở rộng lòng của mình ra để đón nhận những niềm vui và mật ngọt của cuộc sống...!!
Vân thấy Duy vui vẻ như một đứa trẻ và mỉm cười thật ngây thơ trong sáng. Trái tim của Vân khẽ rung lên, cơ thể của con nhỏ hồi hộp một cách lạ thường. Vân ôm lấy ngực vì nhịp tim đang đập nhanh quá mức bình thường.
Duy khoe chiếc răng khểnh có duyên ra hỏi Vân.
- Thế nào hả cô hướng dẫn viên, cô định đưa tôi đi đâu đây...??
Vân giật mình, con nhỏ cố che dấu đi những cảm giác lạ lùng và sao xuyến ở trong lòng đối với Duy bằng một nụ cười thật ngọt. Đôi má của Vân lóm lại thành hai cái núm đồng tiền thật xinh. Vân reo vui bảo.
- Đầu tiên chúng ta đến nhà hàng của Pháp rồi sau đó tôi đưa anh đến chỗ này hay lắm...!!
Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Vân và Duy đứng bất động trong vài giây vì kinh ngạc và vì họ như đang cố đọc xem người kia đang nghĩ gì. Tự nhiên không khí giữa hai người như trùng cả xuống, một sự ngượng ngùng và bẽn lẽn bao trùm lấy hai người. Vân và Duy chưa bao giờ trải qua cảm giác nào giống như cảm giác hồi hộp và một sự cuốn hút về đối phương đang vây lấy như lúc này.
Vân quay mặt đi hướng khác, con nhỏ nhẹ nhàng nói.
- Chúng ta đi thôi....!!
Duy đứng lặng một chỗ, anh chàng cảm thấy trái tim và khuôn mặt của mình không được ổn vì trái tim đang đập lên những nhịp liên hồi, còn khuôn mặt lại đang đỏ lừng lên như người bị xốt. Bàn tay của Vân vẫn nắm lấy bàn tay của Duy. Vân bước đi trong khi Duy vẫn đứng một chỗ nên con nhỏ bị lôi giật lùi lại.
Vân quay lại nhìn Duy, con nhỏ hối thúc.
- Sao anh còn đứng đó, không lẽ anh muốn chúng ta về nhà...??
Duy mỉm cười đáp lại lời của Vân.
- Tôi chỉ đang nghĩ là mình có bị bệnh gì hay không thôi...!!
Vân kinh ngạc và lo lắng hỏi Duy.
- Anh bị mệt hay đau ở đâu à. Có cần tôi đi mua thuốc hay đưa anh vào bệnh viện hay không...??
Anh chàng Duy ngốc nghếch liền dùng bàn tay phải đặt lên trán của Vân rồi lại đặt lên trán của mình. Vân không hiểu Duy làm như thế này là có ý gì. Vân tự hỏi có phải anh chàng bị xốt nên mới muốn kiểm tra nhiệt độ trên cơ thể của Vân hay không.
Duy lẩm bẩm.
- Rõ ràng c ô ấy và mình không khác nhau bao nhiêu. Vậy tại sao mặt của mình tự nhiên lại đỏ bừng lên và tại sao trái tim của mình lại đập thật nhanh như thế...!!
Vân thấy Duy cứ đứng lẩm bẩm một mình, cái gì mà tại sao với lại đỏ lên gì đó. Con nhỏ nghe lùng bùng hết cả lỗ tai. Vân lấy tay sờ lên trái của mình rồi sờ lên trán của Duy. Con nhỏ phán.
- Anh có bị đau ốm hay bị sốt gì đâu vì trán của anh rất mát. Anh định kiểm tra cái gì mà so sánh nhiệt độ của tôi với nhiệt độ của anh...??
Vân và Duy đứng sát vào nhau. Hai ánh mắt lại nhìn thẳng vào nhau, chỉ trong một thoáng thôi cũng đủ làm cho hai con tim thêm hồi hộp và đập thật nhanh. Duy và Vân đều tự hỏi.
- Hôm nay là ngày quái nào thế nhỉ, tại sao mọi chuyện lại trở nên khó hiểu và kỳ cục như thế này...??
Cả hai cùng thở dài rồi cùng nhìn vào mặt của nhau để rồi lại quay ra hai hướng khác nhau. Vân thẹn thùng chìa bàn tay trái của mình ra. Con nhỏ hỏi.
- Anh có thể cho tôi xin lại chiếc khăn tay của mình không...??
Duy sờ vào trong túi quần, chiếc khăn tay vẫn nằm yên ở trong ấy. Lúc Vân đưa cho Duy, anh chàng ngửi được một mùi hoa nhài thật thơm trên chiếc khăn. Duy cảm thấy hơi tiếc khi phải trả lại Vân chiếc khăn nên anh chàng giả vờ thở dài bảo Vân.
- Tôi xin lỗi nhưng hình như tôi đã đánh rơi ở đâu đó rồi thì phải...??
Vân tiếc chiếc khăn yêu quý do con nhỏ Thu tặng. Vân định chạy vào tìm kiếm nhưng Duy lôi ngay Vân lại, anh chàng khuyên.
- Thôi cô hãy bỏ nó đi để tôi mua đền cho cô một cái khác...!!
Vân lắc đầu bảo Duy.
- Đó là chiếc khăn của bạn tôi nên tôi không thể nào bỏ nó được. Anh đợi tôi một chút, tôi phải vào tìm lại nó...!!
Duy kêu khổ vì nếu nói là mình đang giữ nó thì hóa ra là một người nói dối, còn nếu không con nhỏ sẽ phải tìm đến sáng mai cũng chưa chắc thấy vì anh chàng đang giữ nó.
..................
Duy không biết nói như thế nào với Vân cho phải. Vì Duy không muốn mình là một kẻ nói dối còn nếu không nói Duy sợ Vân sẽ phải thất vọng vì tìm không thấy chiếc khăn tay.
Cơn mưa rơi xuống đúng lúc đã giúp cho Duy không phải trả lời Vân. Anh chàng kéo Vân chạy thật nhanh ra cổng, rồi mở cửa xe cho Vân. Duy hối thúc.
- Cô mau lên xe đi nếu không lại bị ướt hết bây giờ...!!
Vân trước khi trèo lên xe, con nhỏ còn đưa mắt nhìn vào rạp chiếu phim một lần nữa. Trên khuôn mặt đang hiện lên nỗi thất vọng và hơi buồn chán vì đánh mất một món đồ thân thương đã dùng từ lâu.
Duy thấy mình hơi tội lỗi khi lừa dối con nhỏ nhưng nếu không làm thế Duy sẽ không bao giờ có cơ hội được động vào chiếc khăn tay của Vân. Duy giật mình nghĩ.
- Tại sao mình lại thích sở hữu đồ của cô ấy là thế nào, không lẽ mình đã không coi Vân là một con nhỏ đáng ghét nữa rồi hay sao...!!
Duy thần người ra để nghĩ nên quên lên xe. Vân kinh ngạc gắt Duy.
- Anh còn đứng ở đó làm gì mà không lên xe nhanh đi. Anh định dầm mưa để ốm luôn hay sao...??
Duy bừng tỉnh, chàng ta bối rối bước lên xe. Vân và Duy ngồi cùng hàng ghế, con nhỏ không còn đòi ngồi xuống ghế sau nữa mà ngồi im một chỗ. Thấy mái tóc ước nhẹp vì nước của Duy. Vân đưa cho Duy một tệp khăn giấy và một chiếc khăn bông được vắt ngang trên ghế xe. Con nhỏ hối thúc.
- Anh lau cho khô tóc và quần áo của mình đi nếu không nước mưa ngấm vào người rồi bị cảm lạnh là không hay đâu...!!
Duy quay sang nhìn vào khuôn mặt lo lắng và ân cần chăm sóc của Vân. Anh chàng không kìm được nên khẽ hôn nhẹ lên má của con nhỏ. Vân sửng xốt và ngượng ngùng nhìn lại Duy. Con nhỏ đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Vân tức khí hỏi Duy.
- Anh làm gì thế hả...??
Duy mỉm cười, bàn tay cầm lấy chiếc khăn trên tay của Vân. Anh chàng từ tốn đáp.
- Đây chỉ là biểu hiện lòng biết ơn của tôi đối với cô mà thôi. Cô đừng hiểu lầm là tôi có ý định gì hay là đang lợi dụng cô đấy nhé...!!
Vân lặng thinh không nói gì. Con nhỏ chìm sâu vào trong suy tư của mình. Duy lau nhẹ lên tóc lên quần áo rồi đưa trả lại cho Vân. Anh chàng bảo.
- Cô cũng nên lau cho mình đi vì tóc của cô cũng ướt đôi chỗ rồi kìa...!!
Vân không muốn lau nên nói.
- Không cần đâu vì tôi chỉ bị dính đôi hạt nước mưa trên tóc thôi...!!
Duy không lý gì đến lý lẽ của Vân. Anh chàng nhẹ nhàng vuốt hai cái lên đầu của Vân. Làm xong cái hành động tử tế và dịu dàng đó, anh chàng mỉm cười bảo Vân.
- Xong rồi đó, bây giờ cô có thể yên tâm vuốt tóc của mình rồi....!!
Vân bối rối vuốt lại mái tóc rồi buộc lại cho gọn. Tóc của Vân dài nên cô nàng vung tay làm cho mấy sợi tóc đen dài bay cả vào mặt của Duy. Duy cầm lấy, anh chàng khẽ nâng mấy sợi tóc của Vân lên mũi, Duy ngửi được một mùi hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí. Duy nghĩ.
- Con nhỏ này chắc là thích mùi hoa này lắm đây nên trên cơ thể của nó từ tóc tai quần áo rồi đến cả chiếc khăn tay cũng có mùi hoa nhài...!!
Vân cột tóc mãi mà vẫn chưa xong. Con nhỏ bối rối quá nên quấn lộn mất mấy vòng thành ra Vân phải buộc đi buộc lại mất hai ba lần. Duy cấm lấy cái vòng buộc tóc của Vân, anh chàng từ tốn bảo.
- Cô để tôi buộc tóc cho. Cô mà làm mãi thế này có khi đến sáng mai cô cũng không buộc được...!!
Vân nhìn Duy đầy khó hiểu. Con nhỏ không tin là một người lạnh lùng và suốt ngày chỉ biết có sách vở, công việc như Duy lại có thể làm được những chuyện mà chỉ có con gái làm được như thế này. Vân lúng túng hỏi Duy.
- Anh đang trêu tôi chứ gì, vì tôi không tin được là anh có thể buộc được tóc cho con gái...???
Duy giải thích cho Vân hiểu.
- Tôi thường hay buộc tóc cho bà nội của tôi những lúc hai bà cháu nói