Cả hai gia đình nhìn nhau mà cười khổ, họ hiểu hoàn cảnh của nhau nên không ai có lỗi hay phải xin lỗi trong trường hợp này.
Điều là kỳ ở đây là tại sao đằng trai lại đem theo cả luật sư đi theo cùng, họ còn chưa ra mắt nhà đằng gái sao lại mang theo ông này đi làm gì. Mặc dù thắc mắc ở trong lòng nhưng gia đình của Vân không tiện hỏi nên ngồi im xem họ muốn gì.
Ông luật sư chìa ra một tờ giấy đã được soạn sẵn và đã được đóng giấu ra trước mặt ông Chung.
- Đây là cậu chủ của tôi nhờ tôi soạn cái. Cậu ấy muốn ông bà đọc cũng như ký vào bản giao ước này.....!!
Ông Chung, bà Nhung sửng xốt chỉ có ông Chương là ngồi im. Trên môi của ông khẽ nở một nụ cười.
Bà Nhung và ông Chung đọc chung, họ đọc đến đâu họ đều mù mờ không hiểu đến đấy.
Bà Nhung kinh ngạc hỏi ông luật sư.
- Cậu chủ của ông làm như thế này là có ý gì, tại sao lại bắt bố mẹ của cô dâu ký vào cái giao ước vớ vẩn này. Chúng tôi tuy yếu thế hơn nhưng điều đó không có nghĩa là chịu để cho con gái của mình phải khổ đâu nên anh về nói lại với cậu chủ của ông là chúng tôi không đồng ý....!!
Ông luật đẩy cái kính lên, ông từ tốn giải thích.
- Xin lỗi ông bà, nhưng những điều này đều có lợi cho ông bà, vì cậu chủ của chúng tôi là người từ xưa tới nay làm việc gì cũng rất cẩn thận. Cậu chủ của tôi chỉ muốn mọi chuyện phải được rõ ràng ngay từ đầu tránh trường hợp mai sau cả hai bên đều bị tổn thương....!!
Bà Nhung bực hết cả mình, anh chàng con rể tương lai này đúng là quá đáng hết sức cậu ta tưởng cậu ta là ai mà dám khinh thường đứa con gái yêu quý của bà. Bà Nhung liền đứng dậy.
- Tôi nghĩ là chúng ta không còn gì để bàn với nhau nữa, vì chúng tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này....!!
- Bà nên suy nghĩ lại đi thì hơn vì cậu chủ của chúng tôi cũng không muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng này nhưng tôi đại diện cho cả bà chủ là mẹ của cậu ch ủ tôi và cả cậu chủ của tôi nữa....!!
Bà Jenny Phạm tươi cười bảo bà thông gia tương lai.
- Bà chị cứ bình tĩnh chúng ta phải vì con cái để bàn luận chuyện tương lai của hai đứa....!!
Bà Nhung vẫn còn tức liền hỏi bà thông gia.
- Bà nói như vậy là ý làm sao, tôi không hiểu ý của con trai của bà...!!
Bà Jenny Phạm thở dài bảo bà Nhung.
- Khổ lắm bà ạ, thằng con trai của chúng tôi nó cũng như đứa con gái của bà, nó không chấp nhận chuyện gia đình hai bên sắp xếp cuộc hôn nhân này. Tôi đã phải dùng hết cách nó mới đồng ý nhưng với một điều kiện là nó được làm những gì mà nó muốn với cô dâu của mình.....!!
Bà Nhung càng nghe càng điên tiết.
- Bà nói như vậy là bà khinh thường gia đình của tôi quá, tôi không thể nào và không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân mà gia đình đằng trai khinh thường gia đình đằng gái....!!
Ông Chung cũng bực mình không kém gì vợ của mình, sao bà thông gia lại có thể nói ra được những lời như thế chứ, ít ra bà ta cũng phải nhún nhường hay ăn nói biết điều một chút. Đằng này bà ta lại nói như thế là gia đình của ông may mắn lắm mới được làm thông gia của gia đình họ vậy.
Ông Chung cười mát hỏi.
- Tôi không hiểu ý tứ của bà, bà bảo là vì hạnh phúc của con cái nhưng tôi thấy gia đình của bà đang bắt chẹt gia đình của tôi thì phải....!!!
Bà Jenny Phạm vội cãi lý.
- Anh chị lại hiểu lầm ý của tôi rồi. Anh chị cũng hiểu giới trẻ bây giờ cái gì chúng nó cũng muốn được tự do làm những gì mà mình thích nhất là trong chuyện yêu đương và thành lập gia thất. Đứng trên tư cách làm cha làm mẹ, chúng ta ai chẳng muốn con cái mình được hạnh phúc nhưng chúng ta đi ép chúng nó như thế này thì không phải lắm....!!
Ông Chương bây giờ mới lên tiếng.
- Cô có thể nói rõ ràng hơn được không, vì chúng tôi vẫn chưa hiểu được thông suốt cho lắm....!!
Bà Jenny Phạm lễ phép nói.
- Tôi sang đây là muốn chúng ta bàn cho xong chuyện này, nhưng hình như con dâu của tôi lại không có mặt mà con trai của tôi cũng vắng thành ra người lớn hai bên phải ngồi bàn thay chuyện của chúng nó. Cái bản giao ước kia hoàn toàn là ý của nó mà không hề liên quan gì đến tôi. Đến hôm nay tôi mới biết là nó ông luật sư của gia đình soạn cho nó. Tôi cũng như anh chị không biết là nó muốn gì. Tôi mong anh chị và ông đây thông cảm cho nó, và cho gia đình tôi. Vì nó tuy là con trai của tôi mà tôi cũng bó tay không thể nào lay chuyển được cái tính cố chấp và ương bướng của nó....!!
Trên khuôn mặt của bà Jenny Phạm biểu hiện sự bất lực và vô vọng với thằng con trai của mình. Bà nói tiếp.
- Có lẽ gia đình sẽ bị xốc khi tôi nói thẳng và nói thật tình hình của mình. Nhưng sớm hay muộn chúng ta cũng thành thông gia, tôi không muốn mai sau chúng ta phải ngỡ ngàng và trách móc nhau vì không nói ngay từ đầu. Tôi không phải là người giỏi ăn nói và giỏi thuyết phục nhưng tôi mong anh chị hãy chấp nhận cuộc hôn nhân này.....!!
Bà Nhung sửng xốt ngồi nghe bà thông gia nói. Bà nghĩ.
- Đây đúng là cách đi hỏi vợ cho con trai ngược đời và kỳ lạ nhất thiên hạ, đầu tiên là khó người ta sau đó năn nỉ người ta gả con gái cho. Bà này đúng là làm theo kiểu vừa đấm vừa xoa. Nhưng bà ta thẳng thắn như vậy cũng tốt, tuy có hơi mất lòng một chút nhưng ít ra mình cũng hiểu rõ hơn về hoàn cảnh mà con gái mình phải đối diện khi bị gả vào nhà của bà thông gia này. Bà mẹ chồng thì quá thẳng thắn nhưng có vẻ như bà ta là một người tốt và biết điều, còn cậu quý tử chỉ tiếc là mình không được tiếp xúc và nói chuyện cùng nếu không mình cũng biết cậu ta là người thế nào. Bây giờ mà mình không đồng ý cũng không yên ổn với ông bố chồng, còn nếu mình nói có mình lại không yên tâm về hạnh phúc của con gái. Mình nên làm gì bây giờ....!!
Ông Chung nói.
- Nếu bà muốn chúng ta thẳng thắn với nhau thì tôi cũng có điều cần nói. Con bé Vân nhà tôi cũng đã bỏ nhà ra đi được hơn một tuần rồi, nó không hề đồng ý cuộc hôn nhân này, nó chống đối bằng cách ra đi và tự sống tự lập. Chúng tôi cũng đau cả đầu vì nó. Bây giờ bà đã biết rồi, bà có ý kiến gì thì cho chúng tôi biết để chúng ta còn bàn tiếp....!!
Bà Jenny Phạm cũng kinh ngạc không kém gì bà Nhung khi nghe bà nói thẳng về thằng con trai. Bà lắc đầu nghĩ.
- Xem ra hai đứa này đúng là một đôi trời sinh, chúng nó giống nhau quá, nếu mà lấy nhau không biết có hạnh phúc hay không. Mình nên làm gì bây giờ. Con dâu của mình xem ra cũng là một con bé mạnh mẽ và nóng tính đây, nó táo tợn quá chỉ có thế thôi mà nó dám bỏ nhà ra đi. Bọn trẻ này làm cho mình đau cả đầu.....!!
- Tôi cũng không biết làm gì vào lúc này nữa. Tôi nghĩ thôi thì mình cứ bàn chuyện cưới xin dần đi. Sau khi gặp chúng nó chúng ta sẽ nói chuyện này sau...!!
Bà Nhung lo lắng hỏi.
- Chúng ta làm như thế này liệu có quá vội vàng không vì biết đâu chúng nó lại không chấp nhận và cả đời của chúng nó vì chúng ta mà giang dở thì sao....!!
Bà Jenny Phạm cũng hơi do dự, bà cũng sợ làm cho hai đứa khổ. Nhưng ông Chương lại mỉm cười.
- Các con yên tâm vì bố tin là chúng nó sẽ nên đôi và sẽ sống rất hạnh phúc...!!
Ông Chung mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng ông cũng nói vào để động viên vợ.
- Anh nghĩ là mình nên làm theo lời của chị thông gia đi. Khi nào tìm được con bé Vân, chúng ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa luôn....!!
Bà Nhung nắm lấy tay của chồng. Bà Jenny Phạm nhìn hai vợ chồng, bà hiều.
- Họ đang lo cho đứa con gái của họ...!!
Bà cũng đang lo cho thằng con trai của mình, bây giờ bà cũng không biết là nó đang ở chỗ nào. Bà mệt mỏi nghĩ.
- Sau khi lo xong cho chúng nó có lẽ bà cũng sẽ phải vào viện để điều trị bệnh thần kinh...!!
Ông Chương quan tâm hỏi bà Jenny Phạm.
- Bây giờ cô định ở đâu. Nếu cô không ngại có thể dọn hành lý về nhà của chúng tôi...!!
Bà Jenny cười.
- Cám ơn bác, nhưng cháu đã thuê phòng ở khách sạn rồi. Cháu sẽ tới thăm anh chị và sáng mai....!!
- Cô định ở đây bao lâu...??
- Chắc khoảng một tuần, vì sau khi lo cho xong chuyện cưới xin này, cháu cần bay về nước để giải quyết chuyện của gia đình....!!
Họ vừa ăn vừa nói chuyện. Cả hai gia đình đều cố tìm hiểu và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Họ kể về con gái và con trai của họ. vì dù gì mai sau họ cũng trở thành thông gia. Mặc dù bố mẹ của Vân không đồng ý cuộc hôn nhân gượng ép này nhưng họ không dám có ý kiến phản đối vì ông Chương đã đứng ra giải quyết hết vụ này rồi. Bà Nhung đành nuốt hận và lo lắng vào trong lòng. Bà cầu trời cho Vân bình an trở về và không gặp bất cứ chuyện gì.
Bà Jenny Phạm đang lo cho thằng con trai, bà không hiểu tại sao nó lại biến mất một cách thần bí như vậy. Bà không biết là nó đang định làm gì.
Tay cầm túi xách, hành lý theo sau. Anh chàng nheo mắt lại để nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên anh chàng sang đây, thành phố này không hề cuốn hút anh chàng mà chàng chàng sang đây vì một lý do hết sức tế nhị, đó là muốn được yên thân.
Bắt cho mình một chiếc tắc xi, anh chàng tài xế tươi cười hỏi khi thấy hành khách đã yên vị trên ghế của mình.
- Cậu cần đi đâu để tôi đưa đi...??
- Anh có biết khách sạn nào gần đây không...??
Anh chàng tài xế hỏi.
- Đây là lần đầu tiên cậu sang đây hay sao mà không biết nên nghỉ ở khách sạn nào...??
- Vâng, phiền anh đưa tôi đi....!!
Anh chàng tài xế không nói gì mà tập trung vào lái xe, anh chàng lái xe qua mấy con đường và qua mấy cái ngã tư. Cuối cùng anh chàng cho xe dừng lại ở một cái khách sạn to và đẹp nhất ở đây.
Sau khi trả tiền xong cho anh chàng tài xế. Anh ta bước vào trong. Một anh chàng nhân viên đã đứng sẵn ở cửa để mở cửa cho khách. Anh ta lịch sự hỏi.
- Cậu cần tôi mang hành lý hay giúp gì cho không...??
- Tôi muốn thuê một phòng...!!
Anh chàng nhân viên đon đả mời.
- Vậy phiền anh đi theo hướng này để đăng ký phòng...!!
Anh chàng kia theo hướng chỉ. Anh chàng hỏi cô tiếp tân.
- Chị làm ơn cho em một phòng....!!
Cô tiếp tân nhìn anh chàng trước mặt rồi mỉm cười hỏi.
- Em đi một mình hay đi với bạn.....!!
- Em chỉ có một mình....!!
Cô nhân viên kiểm tra trên máy tính rồi đọc số phòng và kiểu phòng cho anh chàng chọn.
Vứt hành lý ở trên sàn, anh chàng nằm dài ở trên giường, tay vắt ở trên trán. Anh chàng cười khẩy nghĩ.
- Mình là một thằng xui xẻo, tại sao bố mẹ lại bắt mình kết hôn với một con bé lạ hoắc như thế chứ, mà cô ta là một người như thế nào mình cũng không biết thì kết hôn cái nỗi gì. Đúng là bực cả mình....!!
Anh chàng lấy quần áo và một cái khăn bằng bông rồi bước vào phòng tắm. hơi nước làm cho anh chàng tươi tỉnh lên một chút nhưng nỗi bực dọc ở trong lòng thì không làm sao mà quên được, mình cần phải tìm cho ra con bé đó và yêu cầu nó hủy bỏ hôn ước này cho mình. Tuy mình yêu cầu bố mẹ của cô ta ký vào tờ giấy đó nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, mình không đời nào chịu đi cưới một con bé như cô ta.
Mặc một quần áo mà anh chàng cho là thoải mái nhất, anh chàng khép cửa rồi bước ra ngoài.
Thành phố này có quá nhiều xe cộ và đông người, khói bụi và nắng nóng là cho anh chàng muốn điên cả lên.
Anh chàng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đi ra ngoài đường như thế này, biết thế ngủ ở trong phòng còn sướng hơn.
Có nhiều bác xe ôm mời chào anh chàng nhưng anh chàng lờ đi vì anh chàng muốn đi dạo ở quanh đây cho thư giãn đầu óc.
Vân sau khi nói là mình muốn đi ăn, cô nàng vớ lấy cái túi sách của mình rồi chạy biến ra cửa mà không cần sự cho phép của Khoa.
Khoa tức khí lẩm bẩm.
- Cô ta đúng là một cô nhân viên vô phép tắc nhất trên đời....!!
Nhìn mấy tờ giấy của Vân để ở trên bàn, anh chàng ngồi suy tư tuy là còn non nớt nhưng Khoa phải công nhận một điều là Vân rất có tài và có triển vọng, nếu được đào tạo cẩn thận Vân sẽ trở thành một nhà kinh tế giỏi trong tương lai.
Vân phóng ra cổng thật nhanh, cô nàng vừa chạy vừa chào bác bảo vệ khi thấy bóng dáng của ông.
- Chào bác....!!
Ông bảo vệ từ khi quen biết Vân đến giờ ông đâm ra thích cái tính trẻ con và hơi ngố của con nhỏ. Ông cười tươi bảo.
- Cháu đi ăn đấy à, mà chạy vừa thôi không lại va vào ai bây giờ...!!
- Không sao đâu mà bác vì cháu chạy như thế này quen rồi....!!
Vân nhảy tung tăng như một con chim sáo ở trên đường, cô nàng vừa đi vừa hát nhỏ ở trong miệng.
Hát chán cô nàng huýt sáo lên một giai điệu vui tươi, mấy người đang đi trên vỉa hè quay cả lại để nhìn cô con nhỏ nhưng Vân không quan tâm, vì trong lòng của Vân đang vui nên không thể ngăn được sự hạnh phúc của cô nàng.
Mùi thức ăn bay ra làm cho Vân cảm thấy đói, con nhỏ quẹt ngang mũi rồi lẩm bẩm.
- Giờ ăn đã đến rồi....!!
Vân phóng hết tốc lực và chạy thật nhanh đến cái quán quen. Cô nàng đi nhanh quá đến nỗi va cả vào một anh chàng đang đi ngược hướng với với mình, anh chàng liền túm ngay lấy tay của Vân rồi quát.
- Cô đi đứng như thế hả...??
Mái tóc của Vân bay theo chiều gió khi cô nàng quay một vòng và khi ánh mắt của họ nhìn vào nhau cả hai đều sững sờ.
Anh chàng sửng xốt nhìn Vân cho thật kỹ rồi hỏi tên của con nhỏ.
- Cô tên là gì...??
Vân giật mình, thôi không còn nhìn anh chàng va vào mình nữa mà hỏi vặn lại.
- Anh hỏi tên của tôi làm gì và anh còn không mau buông tay của tôi ra....!!
Anh chàng kia vẫn nắm cứng và yêu cầu Vân.
- Chỉ cần cô nói tên của mình cho tôi biết tôi sẽ buông tha cho cô, nếu không tôi sẽ bắt đền cô vì tội dám va vào tôi....!!
Vân chưa thấy có tên nào vô lý như tên này.
- Anh có bị làm sao không hả, anh nên nhớ tôi tuy va vào anh nhưng đó chỉ là vô tình thôi. Tôi thấy anh có bị làm sao đâu mà tôi phải đền cho anh là thế nào....!!
Anh chàng không nói gì mà vác Vân luôn lên vai của mình. Anh ta huýt sáo có một chiếc xe đang chờ sẵn.
Vân kinh hoàng và sợ hãi kêu lên.
- Anh làm gì thế hả, mau thả tôi xuống....!!
Anh ta không nói gì mà tống luôn Vân vào xe, anh ta cũng theo luôn vào. Anh ta ra lệnh.
- Lái xe đi cho tôi....!!
Vân gào lên.
- Có ai không cứu tôi với....!!
Anh ta bịp miệng của Vân lại và dọa.
- Cô mà còn to mồm nữa là tôi sẽ trói cô lại và tống giẻ vào mồm của cô bây giờ...!!
Vân gật gật đầu coi như đã hiều, anh chàng kia vừa buông tay ra.Vân lại gào lên và đánh vào người của anh ta, nhưng anh giữ Vân thật chặt trong vòng tay của mình. Vân không tài nào cựa quậy nổi.
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn. Vân không hiểu gì cả tại sao anh ta vừa mới nhìn thấy mình là bắt cóc mình là thế nào. Vân run sợ, con nhỏ sợ gặp phải mấy tên biến thái. Cả người của cô nàng run lên cầm cập và nước mắt của cô nàng tuôn cả ra.
Anh chàng kia cúi xuống hỏi.
- Cô sợ đến thế kia à, nếu lúc nãy cô nghe lời của cô thì đâu phải khổ như thế này nhưng bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau theo cách khác....!!
Anh ta hất hàm bảo anh chàng kia.
- Anh có thể lên phòng của tôi để mở cửa ra trước được không, tôi cần nói chuyện với con nhỏ này.....!!
Anh chàng kia nghe lời rồi bước xuống đất. Anh chàng từ từ buông tay ra khỏi miệng của Vân. Mắt trừng lên đầy đe dọa.
- Tôi yêu cầu cô cho tôi biết tên thật của cô ....!!
Vân sợ hãi nên run bắn cả người, cô nàng cố cạy tấm cửa kính xe để thoát ra ngoài nhưng vô vọng.
Anh chàng kia bảo Vân.
- Cô có gào lên cũng vô ích vì đây là khách sạn của tôi, cô nghĩ họ sẽ cứu cô khi tôi là ông chủ của họ à. Nào nói đi, chỉ cần cô trả lời của tôi, tôi sẽ thả cho cô đi...!!
- Anh... anh hỏi tên của tôi làm gì...??
Anh chàng kia quát.
- Tôi chỉ cần cô trả lời tôi thôi sao cô còn lắm mồm như thế làm gì...??
Vân định nói đại một cái tên nào cũng được nhưng khi thấy anh ta nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Vân hãi quá bảo.
- Tên của tôi là Vân....!!
Từ Vân vừa thoát ra khỏi miệng. Hắn ta cầm chặt lấy tay của Vân, hắn nhìn cho thật kỹ và gặn hỏi.
- Cô nói thật chứ....??
Vân tức khí nói.
- Anh quá đáng vừa thôi, tôi đã nói tên của mình rồi anh còn không mau thả tôi xuống. Anh mà không thả tôi, tôi sẽ báo công an bắt anh về tội bắt cóc bây giờ...!!
Anh ta cười khẩy bảo Vân.
- Cô sẽ kiện tôi về chuyện gì, chuyện tôi bắt cóc vợ chưa cưới của mình à....???
Vân bị xốc và kinh ngạc tột độ, con nhỏ cảm tưởng mọi thứ như bị gãy vụn xung quanh mình.
Vân không còn tin vào tai của mình nữa. Vân bịp tai lại và mắt nhìn anh chàng trước mặt của mình. Con nhỏ lắp bắp hỏi.
- Anh...anh đùa tôi đúng không, làm gì có chuyện phi lí như vậy được, tôi không quen biết anh và anh cũng không quen biết tôi làm gì có chuyện chúng ta là vợ chồng chưa cưới, thật là khôi hài. Anh mau hạ cửa kính xe cho tôi xuống....!!
Anh ta lấy một tấm hình rồi đưa cho Vân, anh ta hất hàm bảo Vân.
- Cô hãy tự mình xem đi...!!
Vân run run cầm lấy. Con nhỏ sửng xốt vì đây là hình của nó, tại sao cái tên kia lại có trừ phi.
Vân ôm đầu kêu khổ, con nhỏ đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới trốn thoát và sống xót cho đến bây giờ tại sao tên chồng chết tiệt này lại xuất hiện ở đây làm gì, mà có chắc hắn là chồng của mình không, biết đâu đây chỉ là một trò lừa đảo để mình xa vào bẫy thì sao.
- Anh lừa tôi đúng không, anh không thể nào là chồng của tôi được....!!
Anh ta bực mình liền lầy thếm mấy tờ giấy và cả lá thư của ông nội của Vân nữa. Nét chữ này thì không thể nhầm được, chưa hết còn có cả một tấm hình chụp ảnh gia đình của Vân. Anh ta còn mang cho Vân xem một album ảnh toàn là ảnh của Vân. Vân bực mình hết sức. Con nhỏ nghĩ.
- Chắc đây là một trò của ông nội mình đây mà, thảo nào mình tìm mãi cũng không thấy cuốn album của mình ở đâu, hóa ra ông mình gởi cho hắn. Ông mình đúng là không biết thương cháu gái gì hết, ông định bán mình đi luôn hay sao mà làm cái trò hôn nhân vớ vẩn này....!!
- Tôi không cần biết và tôi cũng không tin anh. Vì vậy phiền anh mở cửa để tôi đi cho, nếu không tôi sẽ gào to lên và gọi cảnh sát bây giờ...!!
Anh chàng yêu cầu Vân.
- Tôi muốn cô hủy đám cưới này cho tôi vì tôi không thể nào đồng ý lấy một con nhỏ như cô được....!!
Vân mặc dù vẫn chưa tin và không muốn tin tên này là chồng của mình nhưng nghe anh ta nói muốn hủy hôn. Vân mừng quá, con nhỏ cười thật tươi rồi nói luôn mà không cần suy nghĩ đến một giây.
- Được tôi đồng ý, nếu anh không yêu cầu tôi, tôi cũng muốn làm điều này từ lâu rồi nếu không tôi đâu bỏ nhà đi chốn làm gì. Vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong, coi như từ nay tôi và anh không quen và cũng không biết....!!
Anh chàng kinh ngạc, anh ta cứ tưởng là sẽ rất khó khi yêu cầu cô vợ của mình hủy bỏ hôn ước của hai gia đình nhưng điều này lại vượt ngoài mong đợi của anh chàng. Tự nhiên anh ta lại muốn kéo dài trò chơi này.
- Cô không hối hận khi từ chối một người như tôi chứ...??
Vân bĩu môi nói.
- Dạ, tôi không dám, anh đi mà tìm người nào có thể thích anh và muốn lấy anh còn tôi....
Cô nàng bắt chéo hai tay trước ngực rồi nói tiếp.
- Tôi không thích loại công tử bột như anh...!!
Anh chàng kia tái mặt, anh ta mở cửa và tống Vân ra ngoài.
- Chào cô, tôi cũng không hy vọng gặp lại cô nhưng chúng ta cần phải gặp nhau thêm một lần nữa vì chúng ta còn có một số vấn đề cần thảo luận với nhau...!!
Vân được thoát ra ngoài. Vân mừng quá, vừa đi cô nàng vừa lẩm bẩm.
- Toi mạng rồi chúa ơi mình phải làm sao khi đối diện với sự thật này đây. Nhưng mà may quá không phải là hắn không hề muốn có cuộc hôn nhân này hay sao vậy là mình không cần phải chốn chui chốn nhủi nữa và có thể về với gia đình rồi. Tuyệt quá đi....!!
Vân quên luôn cả nỗi sợ hãi khi tưởng bị bắt cóc như vừa rồi, trên môi của cô nàng nở một nụ cười thật tươi, bao nhiêu buồn phiền và lo lắng ở trong lòng như tan biến vì cái gai của cô nàng đã được tháo bỏ.
- Này cô....!!
Vân giật mình quay lại, nụ cười trên môi của Vân tắt ngấm khi thấy hắn ta đứng trước mặt mình. Vân lo lắng hỏi.
- Anh còn muốn gì nữa...??
Hắn ta ngắm Vân từ đầu tới chân. Mặc dù tấm hình của Vân suốt ngày ở trong túi quần của mình nhưng nay được gặp mặt và nhìn thấy người thật như thế này, anh ta muốn ngắm cho thật kỹ.
Có thể nói về nhan sắc Vân sẽ là một người vợ mà nhiều người thèm muốn và ao ước còn về tính cách thì anh chàng không biết. Có một điều là anh chàng không muốn lấy vợ và không thích những loại phụ nữ hay vây quanh mình. Anh ta là một tên công tử lạnh lùng và có một lòng tự trọng quá cao nên cách nhìn người của anh ta cũng khác.
Ngay khi được bố mẹ thông báo là mình có một người vợ được đính ước từ nhỏ, anh chàng đã bị xốc cực độ và không thể nào tin nổi là đã thế kỷ nào rồi mà còn có chuyện bố mẹ đặt đâu con cái ngồi đấy như thế. Anh chàng đã nói thẳng thừng với bố mẹ của mình.
- Con nhất định không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép và không có tình yêu này đâu, bố mẹ nên tìm cách mà từ chối người ta đi...!!
Bà Jenny Phạm và ông John đã phải nói hết lời, mặc mẹ khóc lóc và van xin. Anh chàng cũng nhất định không lay chuyển nhưng bà nội của anh chàng đe dọa làm cho anh chàng phải nhượng bộ.
Tuy chỉ là tạm thời nhưng anh chàng là một người thông minh nên đã nghĩ ra được cái bản giao ước kia vì anh chàng biết khi bố mẹ của cô vợ tương lai đọc nó thế nào cũng không thích và không đồng ý gả con gái của họ.
Vấn đến thứ hai anh chàng cần làm là tìm cách để cho cô gái mà anh ta phải lấy từ chối kết hôn với mình. Anh ta sang đây là để nghỉ ngơi và dò tìm về Vân. Anh chàng định đi cùng mẹ của mình nhưng nghĩ như thế nào anh chàng lại muốn đi sau nên khi đi cùng ra sân bay anh chàng biến mất mà chỉ nhắn tin cho mẹ của mình và bảo bà đi trước.
Bà Jenny Phạm tuy hơi tức nhưng cũng đành nén để bước lên máy bay. Chờ cho mẹ mình đi rồi, anh chàng đổi chuyến bay thay vì đến nhà của Vân, anh chàng lại đổi đến thành phố mà Vân đang sống. Anh chàng chỉ muốn được nghỉ ngơi một ngày và đến khách sạn của gia đình để kiểm tra.
....................
Cuộc gặp mặt hai bên gia đình kết thúc. Bà Jenny Phạm vì lo lắng cho cậu con trai nên gọi điện để hỏi thăm và muốn biết thằng con trai của mình đang ở đâu.
Duy bắt máy ngay sau tiếng tút đầu tiên.
- A lô con nghe đây...!!
Bà Jenny quát.
- Con trốn đi đâu đấy hả, con có biết vì con mà mẹ bị đau đầu và phải mất mặt với người ta không...??
Duy hối lỗi nói.
- Con cũng biết thế nhưng con không muốn gặp họ vào lúc này...!!
- Con thì hay rồi chỉ tội cho bà mẹ này của con phải chườm mặt ra để chịu thay cho con....!!
Duy trêu mẹ của mình.
- Đây không phải là điều mà mẹ mong ước bao lâu nay hay sao, mẹ ép con kết hôn với con gái của người ta bây giờ được gặp mặt thì mẹ phải mừng mới đúng chứ...!!
Bà Jenny thờ dài bảo Duy.
- Gia đình của Vân thì mẹ đã gặp rồi còn con nhỏ nó trốn mất tiêu rồi nên mẹ làm sao mà gặp được nó ngay cả gia đình củ a nó cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu nữa là huống chi là mẹ....!!
Duy kinh ngạc hỏi mẹ của mình.
- Mẹ nói như vậy là sao không lẽ cô ta trốn vì không muốn kết hôn với con...!!
Bà Jenny lắc đầu nói.
- Nó cũng như con thôi, cả hai đều không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng có vẻ con bé mạnh mẽ hơn con khi nó dám bỏ nhà ra đi. Mẹ bắt đầu thích nó làm con dâu của mẹ rồi, vì chỉ có những đứa như thế mới trị nổi con....!!
Duy tức khí nói.
- Mẹ lúc nào cũng chỉ bênh người ngoài, mẹ thì biết gì về cô ta mà chưa chi mẹ đã khen cô ta rồi. Bây giờ mẹ định tính sao, cô ta đã bỏ đi thì chúng ta nên hủy hôn đi cho rồi, con cũng không cần phải tới đó nữa....!!
Bà Jenny quát lên ở trong máy.
- Xin lỗi nhé con trai, cả hai bên gia đình đã quyết định vẫn tiến hành làm đám cưới cho hai đứa như ban đầu mà không có một chút thay đổi nào hết. Mẹ còn chưa xử con vì cái tội dám làm cái bản giao ước vớ vẩn kia, mẹ mà gặp con bây giờ thế nào mẹ cũng cho con vài cái vụt....!!
- Mẹ làm thế mà nghe được à, mẹ có biết là bây giờ cô ta ở đâu mà kết hôn, nhỡ đâu cả đời cô ta cũng không về thì mẹ định để cho con trai của mẹ mòn mỏi đợi chờ cô ta trong vô vọng hay sao....!!
- Đó không phải là điều mà con muốn hay sao, con chẳng đã từng tuyên bố là cả đời này không lấy ai là gì, vậy thì con và con nhỏ Vân cứ chơi đùa với nhau đi, mẹ và bố của con có thể chờ được hai đứa.....!!
Duy dọa.
- Vậy là mẹ không muốn có cháu bế hay có cháu để nối dõi tông đường, như vậy cũng hay con chấp nhận điều này....!!
Bà Jenny chột dạ, đúng rồi sao bà lại quên mất điều này, bà chỉ có mỗi mình Duy là con trai trưởng trong nhà, nhà bà lại vắng nên bà mong Duy sớm lấy vợ để bà còn có cháu bế cho vui cửa vui nhà. Đúng là nếu bà gân lên với nó, bà càng thua nó hơn mà thôi.
Thấy mẹ của mình không nói gì. Duy cười cười hỏi.
- Kìa mẹ, sao mẹ không nói gì thế....!!
- Con im miệng đi, việc đó cứ thế mà làm. Mẹ tin là Vân sẽ sớm về nhà thôi, mà nếu nó không chịu vệ mẹ sẽ thuê thám tử đi tìm nó. Con phải tới đây vào ngày mai để chào gia đình của Vân. Đó là lệnh con mà làm trái những lời vừa rồi của mẹ, thì con liệu hồn đấy....!!
Bà Jenny cúp máy. Duy thừ người ra để nghĩ. Anh chàng không thể nào tin được là cô vợ tương lai của mình lại bỏ chạy khi biết phải lấy chồng. Nhưng mà cũng hay đấy, xem ra trong trò chơi này, cô ta và mình ngang sức với nhau.
Duy đi dạo trên vỉa thì va phải vào Vân. Anh chàng kinh ngạc và sửng xốt khi thấy có một cô gái giống hệt Vân ở trong bức hình. Đầu tiên Duy không tin là có người lại giống nhau đến thế, cô gái này có vẻ xinh hơn ở trong ảnh nhiều nhưng không phải là mẹ đã nói là Vân bỏ chốn khỏi nhà hay sao. Biết đâu cô ta là Vân thì sao.
Anh chàng cố gặn hỏi mà Vân nhất định không chịu nói, cực chẳng đã anh chàng liền dùng cái cách như là muốn bắt cóc kia. Khi xác định được cô gái trước mặt của mình là Vân rồi, anh chàng cảm thấy số phận của mình và cô gái này có một sự trùng lặp đến khó tin.
Duy vừa nghe điện thoại của mẹ và biết được là Vân không có nhà, gia đình của Vân tìm Vân đã lâu rồi mà không gặp, thế mà anh chàng vừa đặt chân lên thành phố này lại gặp ngay cô nàng ở ngoài đường.
Anh chàng còn kinh ngạc hơn khi cô nàng thẳng thừng từ chối kết hôn của mình trong vòng chưa đầy một giây. Lòng tự trọng của anh chàng bị tổn thương nặng, mặc dù anh chàng sang đây là muốn hủy hôn nhưng khi được đồng ý một cách dễ dàng anh chàng lại đâm ra chán và muốn chơi tiếp với Vân.
Vân thấy tên này cứ nhìn mình mãi mà không chịu nói gì, Vân bỏ đi luôn. Nhưng anh ta gọi giật Vân lại.
- Cô có thể dùng bữa cùng tôi chứ...??
...........................
Xin lỗi anh nhưng tôi không muốn dùng bữa với anh và tôi cũng còn công việc cần phải làm....!!
Anh chàng khẽ nhếch mép lên rồi bảo Vân.
- Tôi không thể nào dùng bữa với vợ chưa cưới của mình được hay sao....!!
Vân bịt tai lại, con nhỏ hét.
- Đề nghị anh ăn nói cẩn thận cho, lúc nãy anh chẳng bảo là tôi không phải là vợ của anh là gì, chúng ta đã đồng ý hủy hôn ước rồi nên chúng ta không có quan hệ gì nữa, anh cứ coi tôi như một người lạ là được rồi....!!
Duy hai tay đút vào túi quần. anh chàng nghĩ.
- Con nhỏ này thật là ương bướng, mình bắt đầu bực mình rồi. Cô tưởng là tôi muốn có quan hệ hay muốn giây dưa gì với cô hay sao....!!
Duy bảo anh chàng vệ sĩ.
- Phiền anh đưa cô chủ của mình vào trong khách sạn này cho tôi. Không cần biết anh dùng cách nào, tôi chỉ cần biết là anh hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi...!!
Duy nói xong bỏ đi luôn.Vân không hiểu gì cả, lợi dụng cơ hội không có ai để ý đến mình. Vân định phóng vọt ra cổng nhưng không may cho cô nàng. Anh chàng vệ sĩ chắn trước mặt, anh ta lễ phép nói.
- Phiền cô chủ đi theo tôi vào trong....!!
Vân tức quá liền hét to lên.
- Anh mau tránh ra cho tôi, nếu không anh đừng trách tôi độc ác....!!
Vân xông vào đánh anh chàng, nhưng Vân cảm thấy tay của mình tê dại, con nhỏ đánh vào người của anh chàng vệ sĩ mà như đánh vào cục đá. Vân nhăn mặt lại vì đau.
Anh chàng kia vẫn kiên nhẫn bảo Vân.
- Xin mời cô theo tôi....!!!
Vân nhất định không chịu đi. Anh chàng vệ sĩ định cầm tay của Vân lôi vào nhưng Duy quát.
- Không được đụng vào cô ấy, anh đi làm việc của mình đi....!!
Anh chàng kia dạ một tiếng rồi bỏ đi.Vân muốn xạc cho tên kia một trận nhưng Vân nghĩ mình cần thoát ra khỏi đây mới là quan trọng, con nhỏ vừa chạy được hai bước, cái mũ áo khoác ở đằng sau bị tóm chặt lấy. Vân bị lôi giật về phía sau.
Duy cười cười bảo Vân.
- Em yêu mình lên phòng trên kia rồi nói chuyện. Em không thấy là người ta đang nhìn mình à...??
Vân nhìn xung quanh đúng là có nhiều người đang nhìn hai người nhưng con nhỏ không quan tâm.
- Anh buông tôi ra để cho tôi đi....!!
Duy không nói gì, anh chàng lại vác Vân lên vai mặc cho Vân giãy dụa và kêu gào. Duy quát.
- Cô có câm đi không hả, cô có tin là tôi sẽ ném cô như một bao gạo xuống đất không...??
Vân uất quá nước mắt của cô nàng đã lăn dài trên mi. Vừa đánh nó vừa quát.
- Buông tôi ra, anh đang giở trò gì thế hả. anh có biết là mình đang vi phạm đời tư và nhân quyền của người khác không...??
- Cô nên nhớ cô là vợ của tôi. Chồng vác vợ trên vai của mình có gì là sai....!!
- Anh im đi ai là vợ của anh....!!
Mấy cô nhân viên hỏi Duy.
- Cậu chủ có chuyện gì vậy....!!
Duy mỉm cười bảo họ.
- Cô vợ của tôi bị đau chân nên tôi vác cô ấy lên phòng....!!
Họ ngạc nhiên nhìn Vân. Vân vội bảo với họ.
- Mọi người làm ơn cứu tôi hay gọi cảnh sát đi. Tên này không phải là chồng của tôi đâu....!!
Nhưng họ đều không nhúc nhích hay di chuyển mà tất cả đều sửng xốt nhìn hai người. Vân thấy họ vô tình như vậy, con nhỏ gào lên.
- Mọi người làm gì vậy sao không gọi cảnh sát hay giúp tôi đi mà còn đứng ở đó làm gì...??
Duy gắt.
- Tôi bực cô lắm rồi đấy, cô càng gào to lên thì tôi càng hành cô nên cô biết điều thì im cái mồm đi.....!!
Vân đấm vào sau lưng của Duy, Vân mong hắn buông mình xuống nhưng Duy không buông. Hắn ném Vân xuống giường, rồi trừng mắt lên quát.
- Con nhỏ kia, cô có biết là mình đánh người khác đau lắm không hả....??
Vân bật dậy rồi chạy ra cửa nhưng xui cho cô nàng vì hai cánh tay của hai anh chàng vệ sĩ đã chặn mất lối.
..................
Vân căm hận hỏi Duy.
- Anh làm như thế này là có ý gì, anh có biết tội giam giữ và bắt cóc người khác sẽ bị tội gì không hả...???
Duy ung dung bưng một tách trà, anh chàng nhấm từng ngụm như mấy tao nhân ngày xưa cùng nhau uống trà và ngâm thơ. Vân ngứa mắt, cô nàng cãi nhau và quát tháo nhiều nên khát nước. Không cần ai phải mời Vân bưng một cốc nước rồi cho lên miệng, cô nàng tu một hơi.
Duy ngắm nhìn Vân một cách thích thú. Con nhỏ này đúng là không giống những cô gái khác mà anh chàng đã từng gặp. Mình nên vui đùa với nó trước khi thả cho nó đi, nếu mà kết thúc cuộc chơi ở đây thì hơi chán.
Duy liền nhấc điện thoại và bấm số. Bà Jenny đang ngồi trong phòng khách sạn của mình, nghe tiếng chuông điện thoại bà liền bắt máy.
- Mẹ, con là Duy đây....??
Bà Jenny ngạc nhiên hỏi Duy.
- Con gọi cho mẹ làm gì, không phải lúc nãy mẹ con mình vừa nói chuyện với nhau hay sao...??
Duy dựa người vào chiếc bàn cạnh tường, anh chàng khẽ co một bên chân lên. Mắt của anh chàng đang quan sát từng cử chỉ và hành động của Vân, miệng trả lời mẹ của mình.
- Mẹ có tin được không, con đang giữ cô vợ của mình ở trong phòng khách sạn của gia đình....!!
Bà Jenny vừa kinh ngạc vừa sung sướng hỏi Duy.
- Con đùa mẹ đúng không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được, hay là con nhầm Vân với một cô gái nào khác....!!
- Mẹ tưởng là mắt của con mù hay sao, chính cô ta cũng thừa nhận mình là Vân. Con trai của mẹ bị cô ta đánh cho ê ẩm cả người đây này....!!
Bà Jenny cười to lên ở trong máy. Bà thích thú bảo.
- Làm sao mà con tìm được nó. Vừa mới gặp nhau mà hai đứa đã đánh nhau rồi cơ à, xem ra hai đứa có duyên ghê, mẹ sẽ gọi điện cho gia đình của Vân. Có lẽ chiều này mọi người sẽ vào trong đó....!!
Duy ngán ngẩm bảo bà Jenny.
- Mẹ nên nói khéo với họ một chút vì con không muốn mình bị hiểu lầm...!!
Bà Jenny trêu.
- Thế nào hả ông con trai, con đã cảm người ta rồi à...??
Duy bực mình ngắt lời của mẹ.
- Mẹ cho con xin đi, bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn đùa được. Con tìm được cô ta có nghĩa là chuyện hôn nhân này không thể nào hoãn được phải không mẹ...??
- Còn thế nào nữa, con đã tìm được nó thì phải kết hôn nhanh chứ, không lẽ con không muốn hay lại giở trò gì ra nữa, con không sợ bà lại lên cơn đau tim rồi chết luôn hay sao....??
- Mẹ đừng lấy bà nội ra để dọa con vì con nhật định không lấy cô ta đâu, người gì mà dữ như quỷ và to mồm phát khiếp....!!
Bà Jenny gắt.
- Con thì đứa nào mà chả chê, mẹ nói cho con biết con muốn làm sao thì làm khi gặp gia đình của Vân còn phải ăn nói cho lễ phép một chút, con mà còn làm mất mặt mẹ nữa là không xong với mẹ đâu....??
- Con biết rồi, vì mẹ yên tâm đi, đây sẽ lần cuối cùng con gặp mặt gia đình của cô ta....!!
Bà Jenny quát.
- Con dám ăn nói như thế hả. Con đúng là đồ vô phép tắc....!!
- Con chào mẹ....!!
Duy nói xong liền cúp máy. Vân nghe anh ta nói từ nãy tới giờ, con nhỏ điên lên.
- Tên kia, ai cho phép anh khinh thường ngư ời khác như vậy hả, hứ, đồ công tử bột, dù có cho tôi vàng tôi cũng thèm vào lấy anh, nên anh làm ơn hạ bớt cái kiêu của mình lại cho tôi nhờ, nếu không anh lại giống như mấy con diều đứt dây, cứ lơ lửng mãi mà không biết đường xuống....!!
................
Duy bóp thật chặt vào hai bả vai của Vân.
- Cô nên biết ăn nói giữ mồm và giữ miệng một chút vì tôi không dễ dàng bỏ qua cho những người mà dám xúc phạm tôi đâu....!!
Vân gạt tay của Duy ra khỏi vai của mình.
- Thế còn anh thì sao, ai cho anh cái quyền được bắt cóc và ép người khác phải làm theo ý của anh....!!
Duy khoanh tay lại, hắn hếch mặt lên rồi bảo Vân.
- Vì tôi là chồng của cô nên đương nhiên tôi có cái quyền đó...!!
Vân cười khẩy bảo Duy.
- Thật là nực cười, tôi không bao giờ lấy một người mà tôi không yêu. Tôi chưa yêu ai và vẫn còn chưa nến trải nụ hôn đầu tiên thì làm sao mà đồng ý lấy anh được....!!
Duy kinh ngạc và thích thú hỏi Vân.
- Cô đang nói đùa đúng không, một người như cô mà cũng chưa có người yêu và vẫn chưa hôn ai thì khó tin quá....!!
Vân bực mình ngắt lời của Duy.
- Anh tin hay không tin thì có liên quan gì tới tôi. Anh còn không mau bảo hai anh chàng vệ sĩ kia tránh ra cho tôi đi về....!!
Duy nhìn thẳng vào mắt của Vân mà hỏi.
- Cô nói thật cho tôi biết đi, cô đã yêu ai và hôn ai rồi đúng không...??
Vân đẩy Duy tránh xa mình ra. Con nhỏ đi ra cửa, nó cầu xin hai anh chàng vệ sĩ.
- Hai anh làm ơn tránh ra cho em đi vì em sắp muộn giờ làm rồi....!!
Hai người kia không nói gì. Vân kêu khổ, sao hôm nay mình gặp toàn xui xẻo thế này, hết cãi nhau với Vũ và Khoa, bây giờ lại bị cái tên trời đánh tự xưng là chồng chưa cưới kia bắt cóc và giam giữ ở đây.
Duy lôi Vân lại phía mình, anh chàng gặn hỏi.
- Cô nói đi....!!
- Tôi đã nói với anh rồi, sao anh còn lắm mồm thế. Thả tôi ra mau....!!
Duy cười cười rồi lôi Vân lại, anh chàng đặt môi của mình lên môi của con nhỏ. Hai anh chàng vệ sĩ kia vội quay mặt ra hướng khác. Vân chưa từng hôn ai nên cô nàng chỉ biết đứng im chịu trận, mặt của Vân đỏ lên và tim đập rất nhanh. Nước mắt lăn dài trên má, Vân cố đẩy Duy ra.
Lưỡi của anh chàng lùa cả vào răng của Vân, một hơi nóng bốc lên ở trong cổ họng. Vân bị ôm chặt vào người, cô nàng bí thế liền dậm cho Duy một phát thật đau vào chân.
Duy buông Vân ra, anh chàng thỏa mãn hỏi.
- Cô thấy thế nào, tuyệt đấy chứ...??
Vân quẹt môi của mình, con nhỏ vằn mắt lên quát Duy.
- Anh đúng là đồ biến thái, anh mau trả lại nụ hôn đầu của tôi đây....!!
Duy giả vờ thở dài bảo Vân.
- Xin lỗi nhưng hôn nhau thì làm sao mà trả lại được, hay là cô hôn lại tôi như thế cho công bằng...!!
Vân uất quá, con nhỏ xông lại đánh túi bụi vào người của Duy. Duy nắm lấy tay của Vân. Anh chàng dọa.
- Cô mà còn đánh tôi nữa thì tôi không chỉ là hôn cô đâu mà còn làm hơn thế nữa, thế nào cô có muốn tôi làm như thế không...??
Vân hơi ớn nên vội rời xa người của Duy ra. Môi của con nhỏ run run. Vân xuống giọng cầu xin Duy.
- Anh làm ơn thả tôi ra vì sếp của tôi đang chờ....!!
Duy nhướng mắt lên điều tra Vân.
- Sếp của cô là ai và cô đang làm gì...??
Vân chưa bao giờ bị bắt nạt như thế này, từ xưa tới nay chỉ có Vân bắt nạt người ta nên con nhỏ cảm thấy uất ức, và một nỗi hờn giận đang trào lên ở trong lòng. Vân nghĩ tên này đúng là đồ xấu xa và độc ác, có chết mình cũng nhất định không bao giờ lấy hắn.
- Tôi làm trợ lý cho một công ty ở gần đây....!!
Duy ngắm nhìn Vân từ đầu đến chân để xác định xem một con nhỏ vắt mũi chưa sạch thế này thì làm được gì.
- Cô lại nói dối tôi đúng không, một con bé con như cô thì làm sao trở thành một trợ lý được....!!
- Mặc xác anh, còn không mau thả tôi ra...!!
Duy đẩy Vân sát vào tường, anh chàng nói từng tiếng một.
- Tôi yêu cầu cô nghỉ việc ngay lập tức....!!
Vân sửng xốt và run sợ khi thấy Duy đứng quá gần mình, từng hơi thở của Duy phả ra mặt của Vân. Cô nàng ngửi được cả mùi nước hoa toát ra từ thân thể của Duy. Vân quay mặt sang hướng khác, bàn tay của cô nàng cố đẩy Duy ra xa.
- Tại sao tôi phải nghỉ việc, anh có biết là tôi sẽ phải trả bao nhiêu tiền khi bỏ ngang xương không hả...??
- Cô cứ nghỉ việc đi còn việc đó để tôi lo....!!!
Vân chưa bao giờ được nếm trải cảm giác sợ hãi nào như thế này ở trong đời. Vân trào cả nước mắt ra, nhưng miệng vẫn nói cứng.
- Tôi không bao giờ và không thể nào bỏ việc được....!!
Duy thấy Vân khóc, anh chàng lấy tay của mình lau hai dòng lệ đang chảy trên má của Vân, rồi dịu dàng hỏi.
- Tại sao cô lại không muốn bỏ việc....??
- Tôi không muốn người ta khinh mình và tôi cũng không muốn nhờ vả anh hay muốn nhận ơn từ anh.....!!
Duy nhếch mép lên hỏi Vân.
- Có phải vì anh chàng giám đốc của cô đẹp trai quá nên cô không thể nào dứt lòng ra đi được chứ gì...??
Vân lấy tay quẹt nước mắt, cô nàng vênh lên nói.
- Đúng thế, anh ấy rất đẹp trai nên tôi không thể nào dứt được. Tôi trả lời như vậy đã thỏa mãn câu hỏi của anh chưa....??
Duy cười khẩy bảo Vân.
- Nếu thế thì cô càng phải nghỉ và phải nghỉ ngay lập tức....!!
Vân điên máu quát Duy.
- Anh là gì của tôi mà dám yêu cầu tôi làm hết cái này tới cái khác cho anh là thế nào. Tôi không phải là một con rối của anh....!!
- Nhưng bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là con rối của tôi....!!
Vân sửng xốt hỏi Duy.
- Anh nói như vậy là sao. Tôi không hiểu gì cả...??
- Rất đơn giản, vì tôi muốn chúng ta kết hôn với nhau....!!
- Anh đang đùa tôi đúng không, lúc nãy anh nói muốn hủy hôn ước với tôi cơ mà, tại sao bây giờ anh lại thay đổi quyết định của mình. Mà dù anh có muốn tối cũng không bao giờ đồng ý đâu....!!
Duy trừng mắt lên nhìn thẳng vào mắt của Vân. Anh chàng dí sát mặt của mình vào mặt của Vân.
- Cô có không muốn cũng không được, vì tôi là một người khi đã muốn có được cái gì thì phải có cho bằng được....!!
Vân cảm thấy đất dưới chân mình như đang lún sâu xuống, cái hố địa ngục đang chờ mình. Vân run run nói.
- Dù anh có ép, tôi cũng không bao giờ khuất phục anh đâu....!!
- Cô cứ làm những gì mà mình thích còn tôi cũng sẽ làm những gì tôi thích. Chúng ta cứ đấu với nhau đi xem ai sẽ gục xuống trước....!!
Duy nói tiếp.
- Cô cũng nên chuẩn bị tinh thần đi vì chiều nay gia đình của cô sẽ tới đây...!!
Nhắc đến gia đình, Vân cảm thấy tội lỗi. Mình đã bỏ nhà ra đi lâu như vậy rồi, chắc bố mẹ và ông nội lo cho mình lắm, tất cả cũng tại cái tên chết tiệt kia, hắn làm cho mình phải rời bỏ mái ấm gia đình. Mình phải làm sao bây giờ, mình không thể nào lấy hắn, chúa ơi, mới ở bên hắn có mấy phút thôi, cả người mình như muốn chết mấy lần rồi, nếu phải ở bên hắn cả đời thì làm sao mà mình chịu nổi.
Ai có thể cứu mình ra khỏi tình trạng này không...?? Khuôn mặt của Vân rầu rầu, cô nàng đang đau khổ. Duy thích thú ngắm nhìn, trong ánh mắt của Duy ánh lên một sự thỏa mãn.
Duy muốn trêu đùa cô vợ chưa cưới của mình. Con nhỏ này thật là láo toét, nó dám chửu rủa mình không tiếc lời, mình phải giữ nó lại ở bên cạnh để trị cho nó bớt cái tính đanh đá và hung hăng kia đi.
Nhưng mình có sai lầm không khi giữ một con bé như nó ở bên mình. Duy khẽ vuốt mái tóc ra đằng sau.
Vân và Duy không ai nói với ai câu nào.Vân xoa xoa vào cái bụng đói, mặt của cô nàng nhăn lại.
- Anh có thể cho tôi đi ăn được không vì tôi đã đói lắm rồi...???
Duy giật mình, anh chàng mải cãi nhau và gây sự với Vân nên quên mất.
- Cô chờ một chút. Tôi sẽ gọi người mang thức ăn lên....!!
Vân định nhân cơ hội đi ăn để trốn thoát không ngờ cái tên chết tiệt kia lại ép ăn ở đây. Vân tiu nghỉu hỏi Duy.
- Anh định không thả cho tôi đi thật à...??
Duy cười cười bảo Vân.
- Đúng thế, và có khi cô sẽ phải ở luôn với tôi trong căn phòng này cũng nên....!!
Vân quát.
- Anh quá đáng vừa thôi, tôi đã xuống nước năn nỉ anh mà anh không buông tha cho tôi là thế nào...!!
- Cô làm ơn hạ bớt cái giọng của mình xuống, nếu không tôi lại trừng phạt cô bây giờ...!!
Vân nhìn đồng hồ, đã quá giờ làm việc vào ban chiều. Vân nhăn mặt lại vì khổ, kiểu này đành phải gọi điện xin lỗi Khoa và nói dối là mình bị ốm nặng nên phải ở nhà vậy.
Khoa đã bắt đầu làm việc được một lúc lâu rồi mà cô nhân viên của mình vẫn chưa tới. Khoa gồng mình lên vì tức, con nhỏ chết tiệt này càng ngày càng vô phép tắc. lúc nữa nó về đây mình phải trị cho nó một trận, nếu cứ để cho nó nhờn mình mãi thì còn gì là quan hệ cấp trên với cấp dưới nữa.
Khoa giật mình vì có điện thoại bàn. Anh chàng cầm lên nghe.
- A lô, chào sếp. Em là Vân đây....!!
Khoa cáu quá nên quát phủ đầu Vân luôn.
- Cô đang làm cái gì thế hả còn không mau về công ty để bắt đầu làm việc đi...!!
Vân khẽ liếc nhìn Duy khi thấy anh chàng đang khoanh tay và đang quan sát mình. Vân gãi gãi đầu.
- Em xin lỗi sếp, nhưng sếp có thể cho em nghỉ hôm nay được không, tại vì nhà em có chuyện nên em không thể nào đi làm được...!!
Khoa cười khẩy hỏi Vân.
- Cô lại viện cớ chứ gì, nói thật cho tôi biết đi cô đang lang thang hay vui chơi ở đâu hả, tại sao những mệnh lệnh và yêu cầu của tôi không có tác dụng với cô là thế nào...??
- Xếp thông cảm, hôm nay em bận công chuyện thật mà....!!
Khoa đập bàn cái dầm. Vân mặc dù chỉ nghe trên điện thoại di động của mình thôi mà cũng giật cả mình.
- Xếp không thể nào thông cảm cho em được hay sao, người ta bận người ta mới xin phép nghỉ sao sếp cứ bắt bí người khác mãi thế....!!
- Cô mà bận cái gì, tôi cho cô mười phút cô phải về ngay công ty cho tôi...!!
Vân kêu khổ, bị nhốt như tù nhân ở đây thì đi cái nỗi gì, trừ phi mình có phép thuật hay cái tên ác quỷ kia tha cho mình.
Duy tước chiếc điện thoại trên tay của Vân. Anh chàng tươi cười nói ở trong máy.
- Chào anh, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Anh làm ơn cho cô ấy nghỉ vì hôm nay gia đình của cô ấy lên thăm để bàn chuyện của hai chúng tôi nên cô ấy không thể nào đi được đâu...!!
Vân kinh ngạc và căm hận tên Duy này, tại sao hắn phải quảng cáo cho Khoa biết hắn là chồng của mình chứ, đồ độc ác, không biết Khoa sẽ nghĩ gì về mình đây. Tại sao cái số của con lại đi gắn với hắn làm gì.
Khoa thấy lùng bùng hết cả lỗ tai. Anh chàng không tài nào tin ngay được. Con nhỏ Vân có tí tuổi đầu mà cũng đòi kết hôn là sao. Khoa cảm thấy đây đúng là một trò đùa của số phận.
- Xin lỗi tôi không hiểu cậ u nói gì vì chuyện cô ấy nghỉ thì có liên quan gì tới chuyện kết hôn của cô ấy đâu....!!
Duy khiêm tốn giải thích. Anh chàng nhướng cao người lên vì Vân đang muốn giật lại cái điện thoại của mình.
- Tại sao lại không liên quan, chiều nay gia đình hai bên họp mặt với nhau. Nếu mà vắng Vân thì chúng tôi làm sao bàn chuyện kết hôn được. Anh là một ông sếp tốt chắc sẽ không phá hỏng hạnh phúc và chuyện riêng tư của nhân viên chứ...??
Khoa cười khẩy bảo anh chàng Duy.
- Cậu hãy nói với Vân là cứ nghỉ đi, còn chuyện công việc tôi sẽ bắt cô ấy làm bù sau cũng được...!!
Duy nheo nheo mắt trêu Vân.
- Cám ơn anh rất nhiều. Chào anh, chúc anh một ngày làm việc vui vẻ...!!
Khoa thẫn thờ đặt cái điện thoại của mình xuống bàn. Trong lòng của anh chàng tự nhiên đau nhói và trái tim của anh chàng đang rung lên.
Cả buổi chiều hôm ấy Khoa như người mất hồn. Khoa không tài nào tập trung vào làm việc được như mọi khi, đôi mắt của Khoa cứ liếc nhìn chiếc bàn mà Vân hay ngồi. Bây giờ anh chàng cảm thấy nhớ cô nàng Vân.
Khoa không hiểu tại sao hôm nay của mình lại bị như thế này. Khoa cảm thấy bồn chồn lo lắng và hay cáu giận vô cớ. Khoa chán nản vì không thể nào làm được cái gì. Anh chàng gọi điện cho bà Liên và thông báo cho bà biết là mình sẽ về nhà sớm. Đây là lần đầu tiên Khoa rời công việc để về nhà khi giờ tan ca thì phải mấy tiếng nữa mới tới.
Khoa tự hỏi có phải do Vân đi lấy chồng nên Khoa buồn bã như thế này không...??
Vân cáu tiết quát Duy.
- Anh có biết là mình bất lịch sự lắm không hả, tại sao anh lại dám cướp đồ của người khác và xen vào chuyện riêng tư của người khác là thế nào...??
Duy không trả lại điện thoại cho Vân ngay mà anh chàng còn mở máy ra kiểm tra một hồi. Duy chăm chú nhìn vào màn hình, anh chàng mỉm cười. Vân thấy lạ liền bước đến xem. Cô nàng đỏ mặt, rồi tiện tay giật ngay lại.
.................................
Cô gái phục vụ phòng mang thức ăn lên cho hai người. Vân vừa nhìn thấy là xà xuống ăn, vì cô nàng đã đói lắm rồi nên không còn ngại ngùng gì hết.
Duy ngồi trên chiếc bàn cạnh giường ở góc phòng. Anh chàng nhìn cô vợ của mình đang ăn ngon lành, anh chàng phì cười. Anh chàng nghĩ.
- Cô vợ của mình cũng dễ thương và trẻ con quá. Nhưng mà xem ra mình và cô ấy sẽ có nhiều chuyện để làm với nhau đây....!!
Duy ngồi đối diện với Vân. Anh chàng nheo nheo mắt hỏi Vân.
- Thế nào vừa miệng với cô chứ...??
Vân mỉm cười nói.
- Cũng ngon. Khi nào tôi ăn xong, anh sẽ thả tôi ra chứ...??
Duy cầm một đôi đũa lên. Anh chàng gắp cho Vân một cọng rau, miệng anh chàng trả lời Vân.
- Sao cô vội thế, mà bố mẹ và gia đình của chúng ta vẫn chưa đến đây cơ mà. Tôi làm sao mà yên tâm để thả cô đi được, nhỡ đâu cô trốn đi mất tiêu thì sao...!!
Vân đang ăn ngon miệng, tự nhiên cô nàng hết muốn ăn. Vân thở dài buông đũa, rồi uống một ít nước ở trong ly. Vân đứng dậy, chầm chầm bước đến bên cửa sổ. Vân mở rộng cánh cửa bằng gỗ cho gió lùa vào phòng. Làn gió thổi tung mái tóc và bộ quần áo trên người của Vân. Vân nhắm mắt lại, rồi hít một hơi thật sâu, cô nàng đang cảm thấy bối rối và lo lắng. Vân trốn nhà đi mà không có được sự cho phép của gia đình nên Vân không biết sẽ phải đối diện với người thân của mình như thế nào.
Duy đã đứng đằng sau của Vân từ khi nào rồi. Anh chàng đứng im không nói gì. Duy quan sát từng sắc thải biểu cảm trên nét mặt của Vân. Đây là khoảng lặng duy nhất giữa hai người kể từ khi gặp nhau. Họ chỉ ở bên nhau có mấy tiếng ngắn ngủi nhưng hai người đã có nhiều ấn tượng sâu đậm về nhau.
Dù họ có ghét nhau thì chuyện đính ước giữa hai người là sự thật, họ phải tìm cách để giải quyết chuyện này nếu không muốn mai sau phải hối hận hay tiếc nuối.
Duy quan tâm hỏi Vân.
- Cô đang suy nghĩ gì à mà sao cô lại thần người ra như thế...??
Vân buồn buồn bảo Duy.
- Tôi đang lo vì tôi không biết phải đối diện với gia đình của mìn như thế nào. Anh cũng biết rồi tôi đã trốn đi mà không được phép của họ....!!
Vân siết chặt lấy cái rèm cửa, rồi quay phắt lại quát Duy.
- Tất cả cũng tại anh. Nếu không phải lấy anh thì tôi đâu đến nỗi biến thành một đứa con bất hiếu và nếu không phải tại anh thì tôi đâu bị gian giữ ở đây. Anh còn không mau thả tôi ra....!!
Duy hai tay đút vào túi quần, hắn đứng sát vào người của Vân.
- Xin lỗi cô nhưng mà tôi không có lỗi gì trong chuyện cô bỏ nhà ra đi hay cô bị giam giữ ở đây. Nếu muốn trách cô hãy trách mình ngốc thì hay hơn....!!
Vân bực cả mình, liền đẩy Duy lùi về phía sau. Cô nàng chống hai tay vào sườn rồi ra lệnh cho Duy.
- Đề nghị anh tránh xa tôi hai mét, anh mà lại gần tôi thì đừng trách tôi độc ác....!!
Duy thích thú cười thật to.
- Cô nghĩ là mình có thể làm gì được tôi. Cô thử nói cho tôi nghe xem nào...!!
Vân liền vớ lấy một cái gối thật to ở trên đầu giường rồi dơ lên đầy đe dọa.
- Anh cứ thử bước lại gần tôi xem. Tôi sẽ đánh cho anh bầm dập lên thì thôi...!!
Duy càng cười to hơn. Anh chàng ôm lấy bụng của mình, vừa cười anh chàng vừa bảo Vân.
- Cô có biết là nếu đánh cái gối mà cô đang cầm có thể làm cho người khác bị thương thì bọn con gái như các cô sẽ không bao giờ chơi đùa với nó....!!
Vân quan sát khắp phòng để tìm vật khác, nhưng cô nàng vội ngừng ngay cái ý nghĩ độc ác ở trong đầu. Vân run run đặt trả cái gối ở chỗ cũ. Cô nàng khoanh tay trước ngực rồi vênh mặt lên.
- Tôi không cần nó tôi cũng có thể xử được anh, anh đừng có khinh thường và đánh giá thấp bản lĩnh của tôi....!!
Duy lại quan sát Vân từ đầu xuống chân. Vân co rúm người lại vì anh chàng Duy này đang nhìn Vân với một ánh mắt thèm thuồng cứ như một con sói đang nhìn một con thỏ.
Duy thấy Vân sợ hãi như vậy, Duy lại phá ra cười thật to. Anh chàng nói.
- Dù sao phụ nữ vẫn là phụ nữ, cô nên van xin hay cầu khẩn tôi thì hơn vì cô càng cố tỏ ra mạnh mẽ tôi càng phải làm cho cô yếu đuối hơn....!!
Hoàng và Vũ lôi nhau đi ăn. Hai anh chàng vừa lái xe vừa nói chuyện rôm rả. Vũ ngán ngẩm bảo Hoàng.
- Mày có tin là tao vì con nhỏ Vân mà gặp toàn chuyện xui xẻo không hả...??
Hoàng thích thú hỏi Vũ.
- Ủa, mày gặp nó khi nào mà tao không biết...??
- Gặp ở siêu thị của tao. Và điều nực cười hơn, tao được nó nhận làm chồng chưa cưới....!!
Hoàng phá ra cười thật to, anh chàng sung sướng vỗ vai thằng bạn thân.
- Tao xin chúc mừng mày. Cầu cho mối duyên tình của hai người được nên đôi và hạnh phúc...!!
Vũ quay sang nhìn Hoàng với ánh mắt tức giận và cau có. Vũ dọa.
- Thằng kia mày có câm miệng đi không hả, tao mà không bận lái xe thì tao cho mày chết....!!!
Hoàng thôi cười, anh chàng quan tâm hỏi.
- Tại sao khi không nó lại nhận mày làm chồng chưa cưới làm gì, không lẽ con nhỏ đó không có ai để phá nên chọc mày cho vui....!!
Vũ thở dài bảo Hoàng.
- Thật ra nguyên nhân đầu tiên là do tao, vì lúc đó Lan bám tao và làm phiền tao ghê quá nên tao mới lợi dụng sự có mặt của con nhỏ Vân, tao nhờ nó đóng giả làm vợ chưa cưới của mình để đuổi cô ả kia đi. Nhưng tao không ngờ được là vì thế mà tao bị làm phiền suốt từ tối hôm qua tới giờ....!!
- Vân gọi điện hay đến siêu thị tìm mày à....??
Vũ khẽ vuốt mái tóc của mình ra đằng sau, anh chàng vuốt mặt mình thêm một cái nữa cho tỉnh táo rồi trả lời Hoàng.
- Vân không gọi điện hay đến siêu thị làm phiền tao mà ông bác sĩ của bệnh viện gọi điện cho tao suốt từ sáng tới giờ để hỏi tin tức của con nhỏ Vân. Hôm qua nó bị bệnh nên tao đưa vào đó, không ngờ nó chốn mất tiêu thành ra tao là người duy nhất mà ông bác sĩ kia biết.....!!
Hoàng không hiểu gì cả, chuyện con nhỏ Vân bị bệnh thì có liên quan gì tới tên này mà hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm là thế nào, không lẽ nó cũng giống như mình gây ra tai nạn cho con nhỏ Vân.
- Mày đừng có nói với tao là vì mày mà con bé Vân phải nhập viện, nếu thế thì cái số của mày xui xẻo rồi....!!
Vũ ngắt lời của Hoàng.
- Mày điên hay sao, nó bị bệnh là do bản thân của nó chứ có liên quan gì tới tao đâu, chẳng qua là tối hôm qua lúc tao đang trên đường về nhà thì gặp nó đi dạo rồi nó nhăn mặt lại kêu đau bụng dữ dội tao hoảng quá nên bế xốc nó lên rồi đưa vào bệnh viện. Mày bảo lúc đó nhìn nó xanh xao và sắp xỉu vì đau đến nơi tao lại bắt nó tự đi làm thủ tục nhập viện cho mình hay sao nên tao đành phải làm thay cho nó....!!
Hoàng gật gù anh chàng đã hiểu gần như toàn bộ câu chuyện.
- Sao mày không gọi điện cho con nhỏ Vân để hỏi lý do vì sao nó chốn viện và bảo nó nên quay lại bệnh viện để người ta còn khám cho nó....!!
Vũ nghĩ đến đoạn cãi nhau với Vân lúc sáng, anh chàng siết chặt cái vô lăng tay lái.
- Mày đừng bao giờ nhắc đến con nhỏ đó trước mặt của tao nữa, mày có biết khi tao tình cờ gặp nó vào sáng nay lúc nó đang đón xe buýt, nó bảo gì với tao không. Nó bảo là từ nay tao đừng bao giờ làm phiền nó hay là muốn gặp mặt của tao nữa....!!
Hoàng không nhịn được cười, anh chàng nheo nheo mắt trêu Vũ.
- Mày và con nhỏ đó có duyên ghê, chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ mà tình cờ gặp không biết bao nhiêu lần. Mày đúng là một tên ngốc, sao không lợi dụng lúc cô nàng đau bệnh mà xin luôn số điện thoại của cô nàng đi....!!
Vũ dùng tay trái của mình, anh chàng gõ cho Hoàng một cái vào đầu rồi quát.
- Tao đã bảo mày câm họng rồi cơ mà, tên kia hay là mày muốn tao xử mày luôn tại đây. Mày mà còn trêu tao thêm một lần nào nữa thì chúng ta không ăn và không uống gì nữa, mày đã nghe rõ chưa hả....!!
Hoàng cười khì bảo Vũ.
- Dạ, em biết rồi anh hai, chẳng qua là em lo cho hạnh phúc của anh nên em mới gợi ý cho anh như vậy, sao anh lại cáu với em. Anh mà cứ găng lên mãi như thế anh không sợ mình bị ế hay sao....!!
Vũ cáu quá anh chàng phanh xe đánh két một cái rồi quay sang tóm cổ áo của Hoàng. Vũ trừng mắt lên anh chàng hét.
- Thằng kia, tao đã bảo bao nhiêu lần rồi là nếu mày muốn trêu đùa thì cũng phải tùy trường hợp tại sao mày lại chọn đúng lúc tao đang cáu giận là thế nào, mày có phải là bạn của tao không hả....!!
Hoàng nặn ra được một khuôn mặt thật dễ thương, anh chàng cười khì khì rồi giả vờ năn nỉ.
- Dạ, đại ca tha cho em, em hứa là từ nay sẽ không trêu đại ca nữa. Đại ca là một người đại từ đại bi, đại ca trách một người như thằng em làm gì đúng không...??
Vũ mặc dù đang tức nhưng cũng phải phì cười khi trông thấy cái mặt giả nai của Hoàng. Anh chàng thở dài và bó tay cho cái tính hay đùa của thằng bạn.
Vũ và Hoàng chọn được cho mình một nhà hàng quen. Vũ thích nhất là thức ăn và âm nhạc ở đây. Anh chàng yêu nhạc của Trịnh Công Sơn. Hoàng bực mình bảo Vũ.
- Tại sao họ không mở được loại nhạc nào khác hay sao mà tối ngày cứ phải là nhạc Trịnh là thế nào...??
Thấy thằng bạn dám chê thần tượng và sở thích âm nhạc của mình. Vũ nhăn mặt lại gắt Hoàng.
- Mày thì biết cái gì, đây là một tuyệt phẩm của tạo hóa ban cho con người, mày cứ thử nhắm mắt và nghe thử xem, mày sẽ cảm nhận được hết cái hay của nó, đến lúc đó tao sợ mày lại mê loại nhạc này thì sao....!!
Hoàng cười khẩy bảo Vũ.
- Thảo nào bọn con gái nó mê mày là phải, đúng là già cỗi, chúa ơi mày mới gần ba mươi tuổi thôi mà, mày vẫn còn trẻ thì nên chọn loại nhạc cho phù hợp với tuổi tác của mình chứ....??
Có một tiếng nói bên cạnh.
- Không lẽ nói như anh thì cứ phải là già mới nghe được loại nhạc này, tôi còn trẻ nên không nghe được à....??
Hai anh chàng giật mình quay sang nhìn. Đây đúng là một cô gái Tomboy chính hiệu, áo quần rộng thùng thình chưa hết cái mũ lưỡi chai của cô nàng cũng in những hình nhân cổ quái, cô nàng đội lật ngửa nó ra đằng sau.
Hoàng và Vũ kinh ngạc nhìn con nhỏ không chớp mắt. Họ không thể nào tin được là có một cô gái như vậy ở trên đời. Cô ta co cả chân lên ghế để ăn mà không ngồi buông chân xuống một cách bình thường như mọi người, cái đầu của con nhỏ gật gật trông như một là một cái hình nhân bay trong gió.
Hoàng thích thú hỏi con nhỏ.
- Vậy theo cô tôi thuộc loại người gì....??
Con nhỏ vừa ăn vừa trả lời.
- Anh thuộc loại người vừa ngây thơ vừa có một chút vấn đề về não vì theo như tôi biết anh chỉ suốt ngày chỉ có công việc và công việc nên không cảm nhận được hết cái hay và cái dở ở đời....!!
Hoàng bực cả mình, tại sao cô ta vừa mới gặp mặt mình mà đã chê bai mình một cách không thương xót là thế nào, đúng là một con nhỏ khó ưa.
Vũ bàng quang ngồi nghe hai người này đối đáp với nhau. Anh chàng cảm thấy con nhỏ này xem ra không giống như hình thức bề ngoài mà nó có một kiến thức sâu sắc đấy.
- Con nhỏ kia cô ăn nói cho cẩn thận, ba tuổi nhóc con mà dám có thái độ bất kính với người lớn là thế nào...!!
Con nhỏ quay ngược lại cái mũ của mình. Con nhỏ đập bàn một cái dầm, cô nàng chống hai tay vào sườn. Con nhỏ chỉ thẳng vào mặt của Hoàng rồi quát.
- Tên kia anh tưởng mình là ai tại sao anh dám bỏ trốn mà không nói với tôi một lời nào, anh tưởng là tôi muốn lấy anh lắm hả, tên chết tiệt hôm nay tôi sẽ cho anh nếm mùi đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng....!!
Hoàng há mồm ra vì kinh ngạc, anh chàng bây giờ đã hóa thành đá rồi. Anh chàng không thể nào tin được cô vợ mà người mẹ thân yêu chọn cho mình lại là một con nhóc và lại dữ dằn như thế này hay sao.
Vũ đầu tiên kinh ngạc và sửng xốt không kém gì Hoàng nhưng anh chàng lại sung sướng mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt đơ ra của Hoàng.
Vũ cười thầm ở trong lòng.
- He he he, cho mày chết, ai bảo mày dám trêu tao. Ha ha ha.... Cuối cùng cô vợ mà mày trốn suốt bao nhiêu ngày qua nay đã xuất hiện rồi, tao muốn biết là mày sẽ làm được gì và giải quyết như thế nào...!!
Hoàng ngây dại như một người điên, anh chàng nhận được tin này như là bị sét đánh ngang tai.
Hoàng cảm tưởng mọi cảm giác của mình như đang bị đóng băng lại. Anh chàng lắp bắp hỏi con nhỏ.
- Cô... cô đang nói đùa tôi đúng không...??