Snack's 1967
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Cúi mặt xuống tai nó, cậu nói thật nhỏ chỉ mình nó nghe thấy : 

- Tôi đang bị theo dõi… cả cậu cũng vậy… 

Thanh Linh khẽ giật mình, nó cố nín không khóc. Giọng Nhật Nam vẫn nói đều đều : 

- Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu… Cậu phải chờ tôi… Tôi sẽ giải thích mọi chuyện… Bây giờ cậu phải tin tôi... 

Linh khẽ gật đầu. 

Nhật Nam khẽ đẩy nó ra : 

- Lần sau cậu đi phải cẩn thận ! Không có tôi cậu đã ngã mất rồi đấy !

Vỗ nhẹ lên vai nó, cậu bước đi…. 

Thanh Linh nhìn theo, một người đàn ông to lớn trong bộ vest màu xám đi theo cậu. Đi qua Thanh Linh, ông ta nhìn nó rồi cũng mỉm cười bước đi. 

Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế ? 

Đột nhiên nó thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều, đôi mắt buồn và nụ cười kém tươi. 

Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam mà thấy ngỡ ngàng không hiểu. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là được, nó khẽ mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi ! 

Nước mắt khẽ rơi xuống mằn mặt trên môi, nó cũng không hiểu sao lại khóc, chắc là nó đang vui quá đó mà!

3 ngảy trôi qua… 

Nó không có cơ hội nào nói chuyện với Nhật Nam… 

Ngày nào cậu cũng đến lớp và ngồi im đó… 

Người đàn ông không lúc nào cách cậu quá 3 bước. 

Mỗi giờ ra chơi Thanh Linh đều đi tuần qua để nhìn Nhật Nam, khuôn mặt cậu thản nhiên như suy nghĩ đến điều gì đó xa lắm. Nó khẽ thở dài, cậu đã bảo nó đợi thì nó nên đợi vậy… Nhưng thật sự trong lòng nó có quá nhiều câu hỏi, nó rất muốn hỏi và rất muốn biết, rất muốn được giúp đỡ cậu…


Giờ thể dục…. 

Các bạn gái ngồi xúm lại bàn tán xôn xao… 

Các bạn nam đang đá bóng… 

Thanh Linh ngồi bên cạnh nhóm con gái những không muốn tham gia bàn luận gì cả, nó dựa lưng vào tường, ngước lên nhìn bầu trời nắng nhẹ, nó thở dài mệt mỏi. 

Không biết đến bao giờ nó mới được nói chuyện với Nhật Nam ? 

Cái khoảng cách giữa hai người làm nó thấy bức bối ! 

Xoẹt !!!!!!!!!!! 

Một cái bóng đang xoẹt tới…. 

Đôi mắt nó mở to rồi theo phản xạ nó bật ngay dậy… 

Binh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Một tiếng va chạm lớn nổ ra ! 

Tay nó đang chặn một quả bóng lao tới với tốc độ tên lửa… 

Tay nó run run…. 

Trán lấm tấm những giọt mồ hôi… 

Thật sự là rất đau ! 

- Cảm…cảm ơn cậu Thanh Linh…- một giọng nữ run rẩy. Cô nàng đang ngồi phệt dưới tay nó. Không có nó kịp thời chặn quả bóng đó lại, nguy cơ là cô nàng đã bị ngất xỉu rồi cũng nên. 

- Không có gì !- nó khẽ đáp, mặt nó đã chuyển sang màu tái. 

Mấy tên con trai bắt đầu chạy lại. 

- Trời !!! Xin lỗi !! Tớ không để ý quả bóng… 

- Cậu có sao không Thanh Linh ? 

- NÀY!!!- Nó hét lên- CÁC CẬU ĐÁ BÓNG THẾ HẢ? NẾU KHÔNG CÓ TÔI THÌ CÔ ẤY ĐÃ PHẢI VÀO VIỆN RỒI!!! MẮT MŨI CÁC CẬU ĐỂ ĐÂU THẾ HẢ? 

Mặt nó đỏ bừng vì giận, nó đang cố ngăn cơn đau ở cánh tay đang lan ra làm bủn rủn chân tay. 

Nghe nó quát, đứa nào cũng cúi mặt nhận lỗi. 

Thanh Linh quát to hơn: 

- TÔI SẼ VÀO GỌI THẦY THỂ DỤC! CÁC CẬU ĐỨNG IM ĐÓ CHUẨN BỊ CHỊU PHẠT ĐI! 

Rồi nó hằm hằm bỏ đi… 

Ngay sau khi khuất sau bức tường, chân nó khuỵu xuống, người nó run rẩy, phải dựa vào tường nó mới đứng vững được. 

Đau! Thật sự là đau quá! 

Thanh Linh cắn môi thật chặt, nó phải cố lết được đến phòng y tế ! 

Chợt nó thấy mình bị nhấc bổng lên ! 

- Á !!! 

Nó giật mình ngước lên nhìn và thấy Nhật Nam. 

- Yên nào ! Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện !- Nhật Nam mỉm cười. 

- Nhưng… nhưng…- má nó nóng bừng. Nó vội nhìn đằng sau Nhật Nam nhưng người đàn ông không đứng ở đó. 

Nhận thấy nó đang nghĩ gì, Nhật Nam cười : 

- Đừng lo ! Tôi cắt đuôi ông ta rồi…Bây giờ chúng ta phải chạy thật nhanh khỏi đây ! Nên…cậu đừng quẫy trên tay tôi !- cậu nhìn nó bằng ánh mắt đắm đuối. 

Linh nắm chặt lấy áo Nhật Nam, mắt nó rơm rớm… 

***************************** 

Bệnh viện. 

- Phù…- ông bác sĩ thở ra nhẹ nhõm- may mà không bị gãy xương, chỉ bị sưng một thời gian thôi… cháu nhớ 
đến thay băng thường xuyên nhé ! 

- Vâng !- Linh vui vẻ đáp, đúng là tay nó đã đỡ đau hẳn. 

Nhìn xuống cánh tay bị băng kín của mình, nó khẽ cử động đầu ngón tay. 

Phù.. !!! May quá ! Nó vẫn có thể cầm bút. 

Nó bước ra ngoài, Nhật Nam đang ngồi ở ghế chờ đợi nó. Nhìn thấy nó, cậu đứng dậy : 

- Tay cậu sao rồi ?- Nhật Nam lo lắng hỏi. 

- Không sao ! Băng lại rồi…- nó mỉm cười- Mà sao cậu lại ở đó ? 

- Cửa sổ lớp tôi nhìn xuống sân thể dục mà… Va chạm mạnh như vậy ai mà không nghe thấy chứ ! Nhìn mặt 
cậu là tôi biết…Tôi đã phải giả vờ đến nhà vsinh rồi trèo cửa sổ trốn ra đấy!


- Ừm…cảm ơn cậu… 

- Sao cậu phải cố chịu đau làm gì ? 

- Tôi….chỉ không muốn các bạn lo lắng… Hơn nữa, cũng không chảy máu mà… 

-Thật là hết biết ! – Nhật Nam thở dài. 

Thanh Linh cúi mặt xuống, nó chợt thấy ngượng, tim nó đập thật nhanh… Nó có rất nhiều điều để hỏi Nhật Nam nhưng khi đối diện với cậu thì trí khôn của nó dường như bay đi đâu hết. 

Nhật Nam tóm lấy tay nó : 

- Đi thôi! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu!- cậu mỉm cười. 

- Ừm… tôi cũng thế…- nó khẽ đáp! 

***************************** 

- Sao lại là nhà cậu? Ông ta có thể quay về đây bất cứ lúc nào ?- Thanh Linh thảng thốt. 

Nhật Nam mỉm cười, ấn nó ngồi xuống ghế : 

- Không đâu ! Ông ta sẽ không nghĩ đến việc tôi dám về nhà mà sẽ đôn đáo chạy đi tìm khắp nơi… Đây thực ra lại là nơi an toàn nhất…. 

Nhật Nam đặt một lon nước trước mặt nó. 

- Cậu nói đi….tất cả chuyện này là thế nào ?- Thanh Linh nhìn Nhật Nam bằng đôi mắt buồn rười rượi.- Từ đầu đến cuối vẫn là tôi chẳng biết gì về cậu hết… 

Nhật Nam bước đến, cậu khẽ lau những giọt nước mắt đang bắt đầu chảy xuống má nó. 

- Tôi sẽ kể cho cậu…về tôi…. 

Thanh Linh im lặng, nó chăm chú nghe câu chuyện của Nhật Nam… 

30 phút trôi qua…. 

- Khoan đã…- nó hoang mang- Nói như vậy nghĩa là ba cậu biết tôi ???? 

- Ừm… về cơ bản là biết khá rõ. 

- Axxxx !!! Sao cậu có thể làm bộ mặt thản nhiên đó chứ !!- Nó hét lên, cốc vào đầu Nhật Nam. 

- Cậu bạo lực quá đấy !- Nhật Nam xoa đầu. 

Thanh Linh định nói thêm nhưng đôi mắt Nhật Nam dường như đã đi xa hơn, cậu tiếp tục kể : 

- Tôi hiểu rất rõ về ba… Ông ấy có thể làm được những điều không thể ! Mặc dù tôi biết rõ điều đó, biết rõ rằng ba sẽ kiểm soát tôi nhưng tôi đã lơ là…- Nhật Nam nhìn Thanh Linh- Tôi đã lơ là cậu cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của ông ấy… 

- Tôi không bao giờ trách ba… Tất cả những gì ông làm đều đúng! Ông dạy cho tôi cách học, cách sống, dạy tôi tất cả những kĩ năng cần thiết để trở thành một quý ông hoàn hảo. Ông chỉ cho tôi thấy thế giới này cần những con người như thế nào? Ông đưa tôi đến đây cũng vì muốn dạy cho tôi cách trưởng thành hơn… Ba tôi là một người biết nhìn xa… 

- Bảo Ngọc….- giọng cậu trầm xuống- là một câu chuyện của một món nợ ân tình… Tôi nợ ba mẹ Ngọc mạng sống của mình… Ngọc bị suy tim, nó luôn coi tôi là người duy nhất của cuộc đời mình. Từ nhỏ nó đã không chịu rời xa tôi rồi… Tôi đã luôn chăm sóc nó như một cô em gái bé bỏng mà mình hằng mong ước… 

- Nhưng con bé không muốn dừng lại ở đó…. 

Những câu chuyện cứ tiếp diễn, Thanh Linh cúi mặt xuống… Nó có cảm giác nó đang nghe câu chuyện về một ai đó chứ không phải Nhật Nam…. Trước đây Nhật Nam với nó gần gũi bao nhiêu thì bây giờ cậu xa cách bao nhiêu… Giống như cậu là một người ở một thế giới khác và bây giờ cần quay về thế giới đó. 

- Như vậy….- nó khẽ hỏi-… Bảo Ngọc sẽ đến đây? 

- Con bé nói với tôi như vậy… Nhưng tôi cũng không biết là lúc nào? 

- Và ba cậu sẽ canh chừng không cho cậu lại gần tôi… 

- Về cơ bản là như vậy…. 

…………………. 

Nhận thấy sự im lặng của nó, Nhật Nam lo lắng: 

- Cậu không sao chứ? 

- Cậu nghĩ…tôi không sao à?- nó ngẩng mặt lên, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đầy giận dữ, hai má đỏ bừng, 
mím chặt môi lại.- VÌ SAO CẬU CÓ THỂ GIẤU TÔI NHIỀU VÀ LÂU NHƯ VẬY?- Nó túm lấy cổ áo Nhật Nam, hét lên. 

- Vì cậu đâu có hỏi tôi….- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn

- Tôi hỏi thì cậu có nói không?- Nó run run. 

- Tôi sẽ nói… chỉ cần là Thanh Linh hỏi tôi, thì dù là điều gì tôi cũng sẽ nói….- Nhật Nam nhìn nó, đôi mắt đầy 
tình cảm chân thành. 

Thanh Linh run run, đôi mắt nó đã muốn khóc, nó cúi mặt xuống: 

- Tôi….tôi ghét tất cả những điều này…. Tôi ghét tất cả những sự thật về cậu…Tôi thực sự ghét….- giọng nó run run 

Nó bắt đầu khóc. 

- Vì sao cậu lại trở nên xa cách với tôi như vậy? cậu thực sự… quá khác với tôi…- Linh nghẹn ngào, nó không thể giữ được những bức xúc đang dâng lên trong lòng. 

- Nhưng….tôi lại thích cậu… Tôi thực sự thích cậu.- con tim nó đang thổn thức. 

Nhật Nam tròn mắt nghe những gì nó đang nói. 

- Tim tôi như muốn ngừng đập khi cậu hôn và nói thích tôi…. Tôi đã rất nhớ cậu… rất nhớ cậu khi cậu bỏ đi…. 
Đôi vai nó run lên trong tiếng khóc. 

Một bàn tay khẽ chạm lên má nó… 

Một nụ hôn đến bất ngờ… 

Đôi môi Nhật Nam thật ấm, đôi tay cậu vững chắc như truyền cho nó thêm can đảm. 

Nhật Nam nhìn vào mắt nó: 

- Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật nhanh… Tôi sẽ trở lại là Nhật Nam thuộc về nơi này… Tôi nhất định sẽ làm thế và cậu phải đợi tôi.. 

- Hãy hứa là cậu sẽ đợi tôi…. 

Nó khẽ gật đầu, Nhật Nam ôm chặt lấy nó, ở trong vòng tay cậu nó cảm thấy yên bình. 

Nó sẽ đợi… 

Sẽ đợi dù không biết là sẽ đợi đến bao giờ…. 

Chỉ cần Nhật Nam hứa sẽ trở về thì nó sẽ đợi…


Sáng hôm sau. 

Trường Union. 

Lớp 11a. 

- Các em trật tự!!!!!!- Cô giáo chủ nhiệm gõ cành cạch lên bảng, quát to. 

Cả lớp đang nhôn nhao trong buổi sáng bỗng nhiên im bặt. Cô giáo nở nụ cười: 

- Trước khi các em vào lớp! Cô muốn giới thiệu với các em bạn mới! 

Cả lớp đều hướng mắt ra cửa. 

Con trai bắt đầu kêu lên khe khẽ… 

Con gái bắt đầu xôn xao…. 

Thanh Linh mở to mắt nhìn thảng thốt…. 

Đang bước vào lớp chính là cô bé nó nhìn thấy ở cổng trường với Nhật Nam hôm nào. Đúng là mái tóc đen xoăn từng búp, đôi mắt to long lanh và đôi môi xinh xắn dường như lúc nào cũng đang cười. 

Thanh Linh cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay. 

Cuối cùng thì Bảo Ngọc cũng đã đến… 

- Xin chào các bạn!- Bảo Ngọc nói rất dễ thương- Tớ là Bảo Ngọc… Từ nay tớ sẽ học ở đây, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ! 

Bảo Ngọc cười làm tất cả con trai trong lớp đều đỏ mặt. Những tiếng khen ngợi vang lên khe khẽ. 

- Hura…!!!! 

- Cô ấy xinh quá! 

- Cứ như búp bê vậy ! 

- Giọng nói cũng dễ thương nữa… 

- Được rồi ! Các em trật tự !!!!- Cô giáo quát rồi quay sang Bảo Ngọc- Em tự chọn chỗ ngồi nhé ! 

- Vâng…- Bảo Ngọc đáp lễ phép. 

Cô bé bước xuống phía dưới, chỉ đáp lại những tiếng mời gọi của mấy tên con trai bằng một nụ cười mỉm làm tim các chàng điêu đứng. Cuối cùng Bảo Ngọc dừng lại trước mắt Thanh Linh. 

- Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không ? 

Linh bàng hoàng mất mấy s, cuối cùng nó cũng không thốt lên được câu nào mà chỉ khẽ gật đầu. Lần trước nhìn từ xa nó đã thấy Bảo Ngọc thật xinh đẹp, bây giờ ở gần còn cảm thấy cô bé xinh hơn nữa, một vẻ đẹp mong manh khiến cho người ta muốn được chở che. 

Nhận thấy vẻ bối rối trên gương mặt nó, Bảo Ngọc mỉm cười : 

- Cậu giúp đỡ mình nhé ! 

Sự dễ thương của cô bé làm Thanh Linh cảm thấy không thể không có cảm tình với Bảo Ngọc. Nó khẽ đáp : 

- Ừm…. 

Với nó, mọi cô gái yếu ớt đều cần được bảo vệ. 

Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữa đều vây quanh hỏi han Bảo Ngọc. Cô bé cũng rất vui vẻ kể cho mọi người nghe những câu chuyện của mình, thái độ cởi mở của Bảo Ngọc làm cả lớp quý mến. 

- Wa….nghĩa là trước khi về đây, cậu học ở nước ngoài à ? 

- Ừm… - Ngọc khẽ đáp 

- Bên đó chắc chắn là tuyệt hơn ở đây rất nhiều lần !...- cô bạn tỏ ý ngưỡng mộ. 

- Nhưng… nhưng mình thích học ở đây hơn !- Ngọc mỉm cười hiền dịu 

- Sao thế ? 

- Vì…vì…- Ngọc đỏ mặt-… ở đây có người Ngọc thích ! 

- Waaaaaaaaa !!!!!- tất cả cùng đồng thanh kêu lên. 

Thanh Linh ngồi im nãy giờ, nó bỗng thấy tim mình giật thót. 

- Người Ngọc thích là ai thế ????- tất cả cùng tò mò. 

Bỗng nó đứng phắt dậy : 

- Xin…xin lỗi…mình phải đi đến văn phòng hội… 

Thanh Linh vội bước đi thật nhanh, một cảm giác dâng lên làm nó thấy tim mình đau nhói. Một bóng người đi tới làm nó đứng khựng lại ở cửa lớp. 

Nó ngước mắt lên, giật mình nhìn thấy Nhật Nam. 

- Cậu….- mắt nó hốt hoảng. 

- Tớ nghe nói Bảo Ngọc ở đây…- Nhật Nam cười buồn. 

Thanh Linh cúi xuống, nó chưa kịp trả lời thì đằng sau đã nghe thấy tiếng Bảo Ngọc : 

- A ! Anh ấy đến kìa ! 

Nhật Nam bước đi qua nó…. 

- Em đến đây sao không nói trước cho anh biết? 

- Em muốn anh bất ngờ mà… 

Linh nghe thấy tiếng Bảo Ngọc cười rất nhẹ. 

- Thì ra người Ngọc thích là Nhật Nam sao?- tiếng một bạn gái. 

- Ừm….- Ngọc đáp 

- Waaaaaaaaa!!!!!!- mọi người reo lên bất ngờ. 

Thanh Linh nhắm mắt lại, nó có cảm giác mọi tiếng động sau lưng nó đều ở một nơi nào đó rất xa. Mặt nó nóng bừng, mắt nó ươn ướt, tim nó giống như có ai đó đang bóp chặt, một cảm giác khó thở làm nó cảm thấy choáng váng. 

Dựa tay vào tường, nó cố bước đi thật nhanh và không quay đầu lại.

Thanh Linh khó nhọc bước lên sân thượng. Nó cảm thấy mình đang bị thiếu không khí trầm trọng. Ngay khi một luồng gió thổi tấp vào mặt, vào mũi, vào tóc, nó ngồi phịch ngay xuống gờ cửa… Một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể làm nó phải thở dồn dập… 

Linh có cảm giác như nó vừa bị ai đó bóp mũi, và bây giờ nó cần căng lá phổi lên đớp từng luồng không khí trong lành cho cơ thể đang khát dưỡng khí của mình. 

Mặc dù đã biết trước về sự xuất hiện của Bảo Ngọc nhưng bây giờ nó lại cảm thấy nó đang mất tinh thần .Đó là một cô bé dễ thương, đáng yêu và yếu đuối … Làm sao nó có thể tranh giành với một cô bé như thế? Dù trước đó nó đã tự hứa phải giữ Nhật Nam bằng mọi giá nhưng bây giờ khi đối diện với Bảo Ngọc, với nụ cười ngây thơ đó nó lại cảm thấy không đành .Không có Nhật Nam, nó sẽ rất buồn nhưng vẫn có thể sống nhưng cô bé đó thì khác … 

Liệu Nhật Nam trước cô bé đó có thể không động lòng được sao? 

- Thanh Linh…. 

Linh quay mặt lại, thấy vẻ mặt lo lắng của nhỏ Hoa đang nhìn mình .Hoa chạy đến ngồi xuống bên cạnh nó, thở dài: 

- Cậu không sao chứ? 

- Tớ không sao…- nó gượng cười- Tớ chỉ muốn làm dịu cái đầu một xíu thôi… 

- Cậu biết cô bé Bảo Ngọc đó à? 

- Ừm… mình biết một chút… 

- Cô bé đó với Nhật Nam…. 

Thanh Linh không đáp, nó nhìn xa xăm…. 

- Cậu thật sự không sao chứ?- nhỏ Hoa nhìn nó lo lắng. 

Linh khẽ lắc đầu, toàn cơ thể nó như có ai đang rút đi hết sức lực .Nó có cảm giác nó không thể đến với Nhật Nam nữa rồi … 

********************************************

Thanh Linh có cảm giác mình rất muốn chạy trốn, nó không muốn gặp Nhật Nam cũng không muốn thấy Bảo Ngọc, càng không muốn thấy hai người đó nói chuyện vui vẻ với nhau .Nhật Nam đối xử với Bảo Ngọc rất nhẹ nhàng và ân cần . Mỗi giờ ra chơi, Nhật Nam đều tới lớp nó hỏi thăm Bảo Ngọc 

Thấy cảnh đó là nó cảm thấy tim mình đau thắt, nên chuông chưa kịp điểm, nó đã vội vã ra khỏi lớp . Linh đi lang thang khắp hành lang trường, tự thở dài… 

- Này… cậu có biết cô bé dễ thương mới đến lớp 11b không?- một tiếng con trai phát ra từ trong một lớp học. 
Thanh Linh bỗng giật mình đứng lại, cảm giác tò mò trong nó dấy lên . 

- Sao không biết? Tiếc là cô bé đó lại là người yêu của Nhật Nam lớp 11b 

- Công nhận là đáng tiếc….- một tên thở dài 


 Nghe đâu Nhật Nam cũng rất để ý săn sóc cô bé đó … Tôi nghe mấy đứa bên lớp đó nói giờ ra chơi nào Nhật Nam cũng đến lớp 11a, hai người còn về chung nữa!

- Tôi mà có người yêu dễ thương như vậy, tôi còn săn sóc hơn nữa! 

- Ha ha… không đến lượt cậu đâu! Người ta là thiên kim tiểu thư đó! 

- Ha ha… 

- Vậy còn hội trưởng, tôi thấy Nhật Nam với hội trưởng rất thân thiết mà! 

- Thân thiết đâu có nghĩa là người yêu đâu! 

…………………………………

- Thôi mau mang hình mấy em nóng bỏng ra coi.. 

- Đúng đấy! Dạo này không thấy hội trưởng đi tuần nữa! 

- Wa!!!! Em này đúng là hết sẩy!!!! 

- Này….- Linh nhìn vào với ánh mắt tóe lửa- Các cậu có biết báo chí cấm là sẽ bị tịch thu không? 

- Á!!!!!!!!!!!!!! HỘI TRƯỞNG!!!- cả bọn hét lên, chạy ầm ầm ra khỏi lớp 

-MAU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!!!! 

Tiếng hét của Thanh Linh và tiếng kêu than của mấy tên nam sinh làm hành lang bỗng chốc trở nên đỡ ồn ào… 

- Thanh Linh mạnh mẽ thật đấy! – Bảo Ngọc nhìn ra hành lang. 

- Cậu ấy cũng rất dễ thương! 

Cả bọn ngồi xung quanh Bảo Ngọc đều nhìn theo cái bóng đằng đằng sát khí của Thanh Linh, cố tìm xem điểm dễ thương ở đâu .Cuối cùng thì tất cả đều đồng ý Bảo Ngọc mới là dễ thương nhất! 

Nhật Nam cũng nhìn theo, đôi mắt đầy yêu thương, cậu khẽ mỉm cười. 

Hình như cô ấy đã lấy lại được tinh thần 

Cậu phải cố lên… 

Phải đợi tôi…. 

************************************** 

- Hộc…hộc…!!!!- Thanh Linh thở dốc khi kéo cửa bước vào văn phòng hội học sinh .Nó lầm bầm nguyền rủa mấy tên chạy như ma đuổi làm nó muốn hụt hơi . 

Nó bước đến bàn, ngồi phịch xuống .Dù sao vận động một chút cũng làm nó cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc bớt nặng nề . 

Lâu rồi nó chẳng được nhìn thấy Nhật Nam, cũng không được nói chuyện với cậu … 

- Thanh Linh! 

Linh giật mình, nhìn ra cửa lớp Bảo Ngọc đang bước vào, cô bé cười rất tươi… 

- Chào cậu!- nó cười 

- Tớ…không làm phiền cậu chứ!- đôi mắt cô bé long lanh. 

- Không…cậu ngồi đi!- ánh mắt ấy làm nó bối rối. 

Bảo Ngọc ngồi trước mặt nó, mặt cô bé buồn buồn…. 

- Tớ vào học được 1 tuần rồi, nhưng chưa có lúc nào nói chuyện được với Linh… hình như Linh ghét tớ…- đôi mắt long lanh như sắp khóc. 

- Không… không phải đâu! – nó bối rối phân bua- chỉ là tớ…hơi bận việc của hội thôi.. 

- Vậy là Linh không ghét tớ!- Ngọc nhìn nó hi vọng. 

- Ừm…làm sao tớ ghét một cô gái dễ thương như cậu được chứ… !- nó mỉm cười, Ngọc giống như một đứa em gái đang làm nũng nó. 

- Tớ gọi Linh là chị được không ? Dù Linh bằng tuổi tớ nhưng tớ thấy Linh rất mạnh mẽ… Tớ luôn mong được mạnh mẽ như Linh… 

- Ừm….- cảm giác Ngọc mang lại cho nó thật nhẹ nhàng. 

- Chị Linh !!!!- Ngọc reo lên vui vẻ, nhảy lên ôm chầm lấy cổ Linh. 

Trong một thoáng, nó thấy ngạc nhiên rồi nó nở nụ cười vui vẻ. Nó không thể ghét cô bé này được ! 

Những ngày sau đó, Bảo Ngọc bám theo Linh không rời. Nó vừa đến lớp, Ngọc đã chạy ngay tới hỏi han và chia sẻ bữa sáng với nó. Nó đi tuần, Ngọc đi theo. Nó quát, Ngọc cũng quát ! Nó chạy, Ngọc cũng chạy hụt hơi cuối cùng nó lại phải dừng lại dỗ Ngọc. Nó làm việc trong văn phòng hội, Ngọc kiên nhẫn ngồi chờ đến ngủ gục 

Nhật Nam đến lớp, Ngọc cũng không để ý như trước nữa, cô bé chạy theo Linh mọi lúc mọi nơi và vẫy tay chào Nhật Nam một cách vui vẻ. 

Cảm giác Ngọc mang lại cho nó là cảm giác của một cô em gái bé bỏng đáng yêu, nó thật sự sợ làm trái tim yếu ớt này phải buồn. Cảm giác che chở cho Ngọc làm nó cảm thấy ấm áp trong lòng. Nó cũng có một cô em gái nhưng cảm giác Ngọc mang lại cho nó còn mạnh hơn nữa… Nó thật sự đã coi Ngọc là một người mà nó yêu thương. 

Nghĩ đến chuyện của Ngọc với Nhật Nam, nó cảm thấy chạnh lòng. Ngọc là một cô bé ngây thơ, mọi chuyện chắc Ngọc cũng không biết gì cả, nếu vậy thì ba Nhật Nam thật tàn nhẫn, ông ấy lỡ để Ngọc phải chịu thiệt thòi thế này… 


Sân thượng…

Ngọc đang dựa vào vai Linh, ngủ gà gật…

Linh thở dài, nó buông thõng quyển sách trên tay xuống, bầu trời đẹp quá ! 

- Chị Linh buồn hả ?- tiếng Ngọc khe khẽ 

- Không….- nó khẽ đáp- em dậy rồi à ? 

Ngọc ngồi thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn nó bằng ánh mắt buồn rầu. 

- Ngọc thấy chị hay thở dài… 

- Là do chị có nhiều việc phải nghĩ quá thôi- Linh cười. 

- Không đúng…Ngọc biết chị buồn mà… Ngọc cũng buồn nữa… 

- Sao thế ? Em cảm thấy không thoải mái ở đây à ? 

- Không… em…em buồn vì anh Nhật Nam… 

Cái tên Nhật Nam làm Linh thoáng rùng mình. Mắt Ngọc ươn ướt, con bé bắt đầu sụt sịt: 

- Ba anh bảo em chuyển về đây để anh ấy tiện chăm sóc cho em! Nhưng em thấy anh Nhật Nam bây giờ khác lắm… Hình như anh không thích Ngọc nữa!! Ngọc buồn lắm! 

Cô bé bắt đầu khóc nức nở. 

Linh vội vàng vỗ nhẹ lên vai Ngọc, lúng túng: 

- Ngọc, đừng khóc! Chị thấy Nhật Nam rất quan tâm em mà! Ngày nào cũng đến lớp hỏi thăm em… 

- Anh ý chỉ cố tình làm vậy thôi! Nhưng mắt anh Nhật Nam không nhìn Ngọc nữa, Ngọc nói gì anh cũng không cười… Ngọc rất thích anh Nam… không có anh Nam, Ngọc chết mất!!!!! 

Ngọc gục vào vai Linh khóc nức nở 

Linh thở dài, nó vỗ nhẹ lên lưng Ngọc: 

- Một cô bé dễ thương như em làm sao mà Nhật Nam không thích được chứ! 

- Thật hả chị?- cô bé ngước mắt nhìn nó hi vọng. 

- Ừm….- nó buồn rầu đáp 

- Nhưng… nhỡ anh ý thích người khác rồi thì sao?- Đôi mắt Ngọc hốt hoảng. 

Một cái kim khẽ chích nhẹ vào tim Linh, cảm giác nhói đau lan ra khiến toàn thân nó đang bủn rủn. 

- Chị…chị thấy hình như Nhật Nam không thích ai cả đâu…. Em cũng thấy đấy! Ngoài em ra Nhật Nam chẳng để ý đến ai cả! 

- Vâng….- Ngọc khẽ lau nước mắt, hai đôi má khẽ ửng hồng- Em kể cho chị nghe chuyện của em với anh ý nhé! 

Mắt nó bỗng nhiên tối sầm, nhưng không lỡ từ chối ánh mắt vui vẻ của Ngọc, nó gượng gạo gật đầu. 

Mỗi lời nói đều như những mũi kim đâm vào lòng nó .Câu chuyện giữa Nhật Nam và Bảo Ngọc hiện ra thật sinh động trong lời kể mơ màng của cô bé. Linh cắn răng thật chặt, nó sợ rằng mình sẽ khóc 

Nó thật sự không có đủ can đảm làm tổn thương một cô bé như Bảo Ngọc, mà so với Nhật Nam có lẽ nó cũng phải là một người phù hợp. 

Tim nó như chết lặng, từng luồng sinh lực như đang bị từng cơn gió cuốn đi…. 

************************************** 

- Phù…..- Thanh Linh thở hắt khi đặt tập hồ sơ cuối cùng lên bàn. 

Kết thúc công việc trong ngày của hội, Linh nhìn đồng hồ, còn 1h nữa mới đến giờ đi làm . Dựa lưng vào ghế, nó thở dài mệt mỏi . 

Từ hôm nói chuyện với Bảo Ngọc, lòng nó không được yên ổn. Lúc nào cảm giác buồn bã cũng bám theo nó, nó sợ ánh mắt của Nhật Nam, sợ chạm mặt với cậu. Có cảm giác như nó đang chạy trốn…

Đúng! Bảo Ngọc xứng với Nhật Nam hơn mà nó cũng không thể làm Ngọc phải khóc… Nhớ đến vẻ mặt của Ngọc là trái tim nó lại chùng xuống, muốn gục ngã. 

Úp mặt xuống bàn, nó cũng không biết mình phải làm gì nữa.. 

Những giọt nước mắt nó đè nén chợt rơi xuống… 

Cắn chặt môi thì mình thôi yếu đuối… 

Nhưng những đợt cảm xúc đang dội lên tim nó cồn cào… 

Cảm giác khó thở lúc nào cũng vây đến mỗi khi nó nhớ đến gương mặt của Nhật Nam… 

Nó xác định là mình sẽ phải bỏ cuộc, nhưng những nỗi đau này khiến nó không thể đứng vững được… 
Nó day dứt không biết nên làm gì và làm sao cho đúng! 

Thanh Linh đứng dậy, nó có cảm giác hơi loạng choạng, bám tay vào mép bàn để đứng vững, nó lau nước mắt, tự nhủ mình phải cứng rắn lên, nó bước đi…. 

- Á!!!!!!! 

Một bàn tay kéo nó thật mạnh. Ai đó đang bịt chặt lấy miệng nó 

Cánh cửa hé mở. 

- Chị Linh ơi!!!!- tiếng Bảo Ngọc vui vẻ 

- Ủa? Chị về mất rồi à?- tiếng cô bé chùng xuống… 

Tiếng cánh cửa khép lại, cô bé đã đi mất…. 

Đứng sau tủ đựng tài liệu của văn phòng hội học sinh, Thanh Linh cố gắng cử động nhưng không được, bàn tay đang ôm nó chặt quá. Nó cố ngước mắt lên nhìn và mắt nó mở to khi thấy Nhật Nam.

Cậu mỉm cười nhìn nó, suỵt một tiếng rất nhỏ, cậu bỏ tay khỏi miệng nó. 

- Sao…sao cậu lại ở đây ?- mặt nó đỏ bừng, nó bối rối đẩy Nhật Nam ra. 

Nhưng đôi tay cậu ôm nó không hề nhúc nhích, thậm chí còn siết eo nó mạnh hơn. 

- Tôi ở đây từ lâu rồi… nhưng vì ông ta cứ đứng ở ngoài theo dõi cậu nên tôi không ra được… 

- Vậy…vậy à ?- nó ngượng ngùng, cúi mặt xuống- Cậu…cậu buông tôi ra ! 

- Cậu sao thế ? 

-……………..- nó run rẩy không đáp 

- Mấy hôm nay cậu hành động rất lạ… 

- Tôi…tôi không có !- mắt nó ươn ướt 

……………………….. 

Một thoáng im lặng, đôi mắt Nhật Nam cụp xuống nhìn đỉnh đầu Linh, cậu buồn rầu. 

- Sao em lại khóc hả Linh ?- tiếng Nhật Nam rất nhẹ. 

Tiếng em đập vào tim nó nhói đau, chân tay nó run lên. Vì sao cậu lại gọi tôi bằng tiếng em tha thiết như thế 
? nước mắt nó chợt rơi xuống, mọi sức phản kháng của nó đều trôi tuột đi đâu mất. Nó thấy đôi vai mình đang rung lên từng hồi và trái tim đang đập quá sức của nó. 

Nhật Nam xoay vai nó lại, cậu ôm chặt lấy nó vào ngực mình, nói thiết tha : 

- Ngọc đã nói gì với em ? Mấy hôm nay anh thấy nó biểu hiện thân thiết với em rất lạ ! Nó đã nói gì với em mà em lại tránh mặt anh, lại khóc thế này ? 

Một tay nâng cắm nó lên, Nhật Nam nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nó, cậu chua xót : 

- Có phải Ngọc đã yêu cầu em từ bỏ anh không ? 

- Không….- nó lắc đầu lia lịa- Không phải đâu ! Ngọc không nói thế… 

- Vậy thì tại sao ? 

Linh cúi mặt, trái tim nó như có hàng vạn mũi dao đâm. 

- Em…em chỉ thấy Ngọc quá đáng thương….em…không thể làm cô bé đó tổn thương !- Linh đưa tay lên mặt 
khóc nức nở, những uất ức đè nặng trong lòng nó bấy lâu ra đang nổ tung ra không kìm giữ lại được. 

Đôi chân Linh run rẩy muốn khuỵu xuống. Nắm chặt tay lên ngực, cảm giác khó thở đang chiếm lấy nó. Trong một chốc , nó thấy váng vất vì nước mắt và khuỵu hẳn xuống. 

Nhật Nam quỳ xuống bên nó, bóp mạnh hai vai nó, cậu nói đầy bức xúc : 

- Vậy còn anh ? còn em ? cả hai chúng ta đều bị tổn thương thì sao ? 

Linh càng khóc nhiều hơn, úp mặt vào tay, nó không biết nên nói gì lúc này.

Nhật Nam thở dài, cậu hiểu những cảm giác mà Linh đang phải chịu đựng. Không thể trách cô ấy, mà chỉ có thể trách cậu không bảo vệ được người mình yêu thôi ! Kéo Linh vào vòng tay của mình, cậu khẽ nói : 

- Anh không thể yêu Ngọc được… Em nhường anh cho cô ấy anh cũng không yêu Ngọc được ! Chính điều này lại càng làm cô ấy tổn thương hơn… Em không thấy như vậy sao ? 

Linh tóm chặt lấy áo Nhật Nam, nó hiểu chứ ! Nó hiểu tất cả những điều đó nhưng không hiểu sao nó lại hành động như vậy. Nhìn thấy Ngọc yếu đuối và mong manh là nó lại siêu lòng. 

- Linh… em nhất định phải cứng rắn ! em phải tin anh… Em không được nghĩ lung tung như bây giờ nữa ! Em có nghe anh nói gì không ? 

- Anh yêu em… và nhất định anh sẽ chỉ yêu em thôi…- đôi tay cậu siết chặt lấy nó. 

Linh khẽ gật đầu, ở bên cạnh Nhật Nam thế này nó mới hiểu được tình cảm của mình và tình cảm của cậu nhiều như thế nào. Trái tim nó đang đập không ngừng những âm thanh rộn rã, dù chỉ xa cậu một chút thôi nó cũng không muốn một chút nào. Đầu óc nó đang được khai thông và yêu cầu đi vào đúng quỹ đạo của trái tim. Sống đúng với lòng mình thì có gì là sai ? 

Nhìn vào mắt nó một cách đắm đuối, Nhật Nam khẽ nở nụ cười buồn : 

- Em có nhớ anh không ? 

- ….Có…em nhớ anh…- nó đáp ngượng ngùng. 

Nó thấy đôi mắt Nhật Nam đang tiến lại rất gần… 

Hơi thở ấm áp đang phả vào mặt nó… 

Tim nó rung động mãnh liệt… 

Môi cậu rất gần với đôi môi run rẩy của nó… 

- Em phải đợi… và phải tin anh…. 

- Vâng….- nó khẽ đáp 

Nhật Nam ôm nó thật chặt… 

Nụ hôn giống như một cơn mưa tuôn trào mãnh liệt và không muốn dứt. 

Nó cảm thấy trong lòng đang dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả ! 

Nếu không được ở gần cậu làm nó chao đảo biết bao nhiêu thì bây giờ nó đang cảm thấy bình yên và tin tưởng hơn rất nhiều lần.

Trời hôm nay nắng nhẹ…. 

Đi tuần trên sân trường, tiếng Ngọc tíu tít bên tai nó : 

- Đi với chị Linh thích ghê cơ ! 

- Em không mệt sao ?-nó hỏi, lo lắng xoa lên đầu cô bé, nó biết là cô bé bị suy tim. 

- Không ạ !- Ngọc đáp rất vui vẻ- Ý ! Chị Linh ! mấy tên kia đang ném rác vào bụi cây kìa ! Ngọc sẽ đi xử bọn chúng !!!! 

Cô bé nói hào hứng rồi ngay lập tức chạy đi, Thanh Linh cũng giật mình nhìn theo không cản kịp. 

Bỗng một bàn tay tóm lấy nó. 

- Á !!!!! 

Thanh Linh tóm lấy bàn tay đang ôm chặt lấy eo nó từ phía sau,nó biết đấy là ai vì tình trạng lôi nó biến mất tạm thời này đã diễn ra liên tục suốt 2 tuần, mặt nó nhăn nhó : 

- Này, Nhật Nam ngốc !…dạo này anh hay đột ngột xuất hiện quá đấy ! 

- Shhh… yên nào !Ngọc đang đi tìm em đấy ! 

Nó im bặt, đúng là bên ngoài Ngọc đang ngơ ngác phân vân không biết nó đã biến đi đằng nào rồi. Nhưng chỉ vài phút sau, cô bé đã ngán ngẩm bỏ đi. 

Nhật Nam dụi dụi vào tóc làm đột nhiên nó thấy má mình nóng bừng, từng tiếng đập như trống trận liên hồi trong ngực nó. 

- Sao…sao anh lại trốn ra đây được ?- nó lúng túng hỏi. 

- Vì anh nhớ em !- tiếng Nhật Nam rất nhẹ, cậu hôn nhẹ lên má nó- Bây giờ em là bạn gái của anh rồi… Làm sao anh có thể không gặp em được chứ ! 

- Anh là tên ngốc… !!- nó cảm thấy ngượng không biết nói gì nữa chỉ khẽ siết nhẹ vòng tay đang ôm chặt lấy mình. 

- Ừ !- Nhật Nam phì cười. 



[ ↑ Trên cùng