80s toys - Atari. I still have
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Công tác chuẩn bị cho buổi cắm trại đã đi đến những công đoạn cuối cùng. Thanh Linh thở phào, mấy ngày hôm nay với nó thật sự là rất mệt, nhưng nó cũng rất vui. Lần đầu tiên nó cảm thấy các bạn nữ vui vẻ như vậy, mọi việc rất thuận lợi, mai sẽ bắt đầu hội trại ngày đầu tiên, cái cảm giác háo hức chờ đợi hiện lên trên gương mặt của tất cả mọi người làm nó thấy vui sướng…. 

Dù sao cũng không thể để xảy ra sai sót gì được, Thanh Linh cẩn thận đi qua khắp các gian hàng đang chuẩn 
bị để kiểm tra. 

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- tiếng hét vang lên 

Thanh Linh chạy ngay lại lớp 12a, lớp học đã bị che phủ hết một màu đen kịt. Hai chữ “ nhà ma” dán bên cạnh hình một con quỷ đen đỏ trên bang lớp đập vào mắt nó nhức nhối! Linh bước vào lớp, bên trong chỉ có ánh sáng hơi mờ mờ ảo ảo của những ánh đèn đỏ. Và trong cái mờ ảo đó, nó nhìn thấy một nữ sinh đang run và kêu la đến sắp khóc khi nhìn thấy một nam sinh vẽ mặt quỷ, người toàn màu đỏ. 

Cái lũ xấu xa này! Lại lợi dụng để động chạm con gái!- mặt nó đã bừng lên sát khi dữ dội 

Bỗng nó giật mình khi một đôi tay đang giữ lấy vai nó:- 

- Ha… bé ơi! Anh bắt được em rồi…- tiếng một tên âm u nhưng đầy ý tà vang lên. 

Nó bẻ tay răng rắc, bụng nó đang sôi lên vì giận, nó quay lại gằn từng tiếng: 

- Cậu….nói là bắt được ai hả? 

Tên kia ngay sau khi nhìn thấy gương mặt ác quỷ thực sự của nó thì chết ngất. Nó chạy đến cứu nữ sinh kia và lôi xềnh xệch hai tên đến lớp dạy cách ứng xử với các bạn gái. Ha ha. Nó cũng phải chấp nhận đây đúng là một ý tưởng thiên tài, bất cứ tên nào có những ý nghĩ xấu xa sẽ bị nó tóm vào đây là chỉnh đốn thật nghiêm. Hội trại lần này phải thực sự là hội trại của những bạn nữ!

Linh đi đến lớp 11a, nó hơi lo vì lớp này rất đông con trai mà nghe chừng chẳng có tên nào cam chịu nghe lời nó cả. Quả nhiên khi đến nơi nó chỉ nhìn thấy vỏn vẹn 10 nữ sinh đang chia nhau làm các việc trang trí một cách khẩn trương. Đúng là không thể tin vào lũ tồi tệ được. Nó bước đến: 

- Các bạn để tớ giúp! 

- A… Thanh Linh… không sao đâu! Bọn mình cũng gần xong rồi!- một cô bạn đang bê thùng các tông to đùng, mặt tái nhưng vẫn cố gắng cười với nó. 

- Ý! Cái đó nặng lắm! để mình bê cho!- nó nói rồi chạy đến đỡ lấy cái thùng 

- Cảm ơn cậu nhiều lắm!- cô bạn mỉm cười. 

- Con trai đúng là không thể tin tưởng được….- nó nhăn mặt 

- Không sao đâu!- cô bạn nhìn nó- bọn mình làm cũng được mà, tớ muốn một hội trại vui vẻ với các bạn trai nữa.. dù nói vậy thôi nhưng các bạn ấy thật không xấu.. 

Nó ngơ ngác vài s rồi cũng mỉm cười, có lẽ đúng là như vậy…. Nhưng hành động hôm nay thì không thể bỏ qua được. Một lúc sau, Linh bỏ đi, nó dự định sẽ đi tìm mấy tên kia để mắng cho một trận cho nhớ! Nó va phải Nhật Nam ở cửa. 

- Úi!!!!- no suýt xoa khi đập mặt vào ngực Nhật Nam- Sao cậu toàn xuất hiện đột ngột thế? 

- À…- Nhật Nam đáp thản nhiên- Tôi đến giúp các bạn nữ… 

- Ồ…- nó tròn mắt nhìn.- ….Ừ…vậy tôi đi đây? 

- Cậu đi đâu thế? 

- Tất nhiên là đi tìm mấy tên đồi bại rồi… 

- Này…- Nhật Nam nhìn nó cười- cậu càng như vậy càng có lí do cho họ ghét và chống đối cậu đấy! 

- Thì tôi cũng đâu có yêu quý con trai đâu mà phải để ý! 

- Cậu cứ giữ thành kiến như vậy không phải là sai sao? 

Nhật Nam nói xong bước vào lớp, nó đứng đó tròn mắt nhìn, có cái gì đó giật thót trong tim nó. 

- Ô! Nhật Nam… 

- Tớ đến xem giúp được gì không?- cậu tươi cười 

Mấy nữ sinh trong lớp đều đỏ mặt, đôi mắt họ long lanh vui vẻ… 

Nó đứng yên nhìn… 

Một không khí vui vẻ với các bạn trai… 

Nó mỉm cười và bước đi, có lẽ nó sẽ không đi tìm mấy tên ngốc kia nữa! 

**********************************8 

Ngày hội trại…. 

- Woaaaa!!!!!!!!!!! Năm nay hội trại đông ghê!!! 

- Các bạn nữ xinh quá!!! 

- Mau…mau!!! Chuẩn bị gian hàng…. 
…………………………………. 

- Cậu nướng cái này cháy quá ! 

- Đâu có ! nó rất thơm mà ! 

- Đừng có giỡn ! Để ý lửa đi ! 
………………………………. 

- Mời quý cô lại đây ! 

- ……. 

- Cảm ơn quý cô rất nhiều ! 

Thanh Linh vui vẻ đi lại khắp các gian hàng, trong lòng cô cảm thấy phấn khích, dường như khuôn mặt ai cũng rất vui vẻ, thật là tốt quá ! 

- Năm nay hội trại đông vui ghê !- nhỏ Lan đi bên cạnh nó nói 

- Ừm ! công tác quảng cáo của chúng ta đã làm rất tốt ! 
……………… 

- Á !!!!!!!

Những tiếng kêu phát ra từ phía nhà ma, Thanh Linh bước lại gần, nhìn vào trong cô mỉm cười ! Tốt ! mấy tên kia đã biết cách cư xử hơn ! Giật mình, nó nhớ đến lớp 11b. Ngoài Nhật Nam ra, hôm qua không có tên con trai nào đến cả..không biết bọn nó lại âm mưu cái gì nữa ! 

Tèn tèn ten…….. 

Mặt nó đông cứng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Mấy cô gái chạy vội khỏi quán cà phê ! Bên trong lộn nhộn những tên con trai ăn mặc đủ các loại trang phục kì dị đang cười hả hê. Một số tên khác thì đang « tiếp khách »

- Quý khách thấy có chỗ nào không hài lòng ư ?- một tên nói giọng đầy đe dọa. 

- Cà phê của bộn tiệm rất ngon ! Quý cô uống đi chứ !- một tên khác mặt đầy sát khí…. 

Hai cô gái ngồi run run, mặt xanh mét không dám nói gì 

Mấy tên khốn ! 

Nó hầm hầm bước vào đầy tức giận, theo sau nó như có cả trời giông bão. 

- CÁC CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ ? 

Hai tên đang « tiếp khách » ngay lập tức nhảy lên như phải bỏng ! 

- ÁC QUỶ !!!!!!!!- bọn nó kêu lên khi nó tóm lấy cổ áo chúng lôi đi. 

- Thanh Linh….- một nữ sinh lớp 11b đang đứng ở quầy run run- Tự nhiên các cậu ấy xuất hiện và nói sẽ 
tiếp quản chỗ này….bọn tớ…. 

- Đừng lo ! để tớ xử lí ! Các cậu lo cho khách đi ! 

Nó nói rồi hằm hằm lôi từng tên một ra ngoài hành lang. Nó chắp hai tay vào hông, quát lên: 

- HÔM QUA CÁC CẬU KHÔNG THÈM ĐẾN LỚP CHUẨN BỊ GIÚP CÁC BẠN GÁI! HÔM NAY THÌ ĐẾN PHÁ PHÁCH! CÁC CẬU ĐỊNH LÀM GÌ HẢ? 

- Bọn tôi chẳng làm gì cả!- Mấy tên đáp thản nhiên 

- Đúng! Chẳng làm gì cả 

- Tất cả là tại cô không lắng nghe chúng tôi muốn làm gì thôi! 

- Độc tài!!! 

- CÁC CẬU MUỐN GÌ??? CÁC CẬU ĐI THAY NGAY ĐỒNG ĐỒ KÌ DỊ ĐÓ ĐI!- nó tức giận hét lên. 

- Đừng tưởng bọn tôi sẽ nghe lời một đứa con gái như cô! 

Nó chợt khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt của mấy tên đó như căm giận nhìn vào mình. Môi nó khẽ run run, nó chau mày lại. 

Mấy tên quay lưng bước đi…. 

Một không khí vui vẻ với các bạn trai… 

Cậu cứ giữ thành kiến như vậy không phải là sai sao? 

Nó cắn môi: 

- Xin các cậu!!!!- nó hét lên làm mấy tên quay lại nhìn nó ngơ ngác. 

Mắt nó long lanh, mặt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi: 

- Hãy giúp đỡ chúng tôi một cách đúng đắn!- nó cúi mặt xuống- Hội trại này cần có sự giúp đỡ của các cậu… 

Mấy tên đều nhìn nó nín lặng như không tin vào mắt mình. 

- Tôi đoán là…tôi đã muộn mất rồi!- nó nói rồi quay mặt đi thật nhanh, thật ra là đôi mắt nó đã hơi ngân ngấn nước. Nó chạy vào lớp và đóng sập cửa lại. 

- Cô….cô ấy khóc ư?- Mấy tên ngơ ngác rồi thấy mặt mình đỏ lên. 

- Không ngờ là cô ấy lại khóc… 

- Mà…cô ấy khóc dễ thương đấy chứ… 

- Vậy bây giờ….bọn mình…- ngơ ngẩn nhìn nhau 

Nhật Nam bước lại gần, từ nãy đến giờ cậu đã đứng ở cuối hành lang và chứng kiến tất cả. 

- Woa!!! Nhật Nam….- mấy tên mắt sáng rỡ nhìn cậu trong trang phục bồi bàn áo cánh trắng, gilê đen, một chiếc nơ bướm, quần âu và đôi giầy đen sang trọng, mái tóc vuốt ngược lên trên một cách lịch lãm như một quý ông. 

Nhật Nam khẽ chỉnh lại nơ trên cổ áo: 

- Tớ đã để một ít đồ phục vụ ở phòng bên cạnh! Hãy thay đồ và làm việc đi thôi!!! 

- Nhanh!!! Nhanh lên!!!- mấy tên hò hét nhau rồi bắt đầu chạy. 

Nhật Nam đẩy cửa lớp bước vào, Thanh Linh đang tất cả chạy khắp các bàn . Sự xuất hiện của cậu làm tất cả mọi người đều phải chú ý, giống như một ánh sáng lạ đầy hấp dẫn thu hút mọi ánh nhìn. Cậu cầm một ấm pha cà phê và đi một lượt các bàn: 

- Cô có muốn một ly cà phê không quý cô? 

Cô gái ngay lập tức bị vẻ lịch lãm và ánh mắt hút hồn của Nhật Nam làm cho đỏ bừng cả mặt: 

- Vâng…vâng….- cô khẽ đáp. 

- Quý ông cũng muốn chứ?- cậu mỉm cười với cậu bạn trai ngồi bên cô gái, cũng đang sửng sốt trước Nhật Nam. 

- Vâng…vâng…cảm ơn! 

Không khí trong quán đã thay đổi hẳn, những vị khách bên ngoài bắt đầu chú ý và bước vào quán, chủ yếu là các bạn gái. Mấy tên con trai lớp 11b đã thay đồ xong từ lúc nào và đứng há hốc ở trước cửa:

- Woa!!!!! Tuyệt quá! Tớ cũng sẽ làm được như vậy! 

- Có vẻ rất vui! 

- Nhiều bạn nữ quá!!! 

Cả bọn đều sung sức chạy vào: 

- Quý cô có cần gì thêm không? 

- Món nem rán này là dành riêng cho quý cô đấy! 

- Hãy uống chút trà cúc! Nó sẽ làm làn da quý cô trở nên rạng rỡ…. 

Thanh Linh đứng dựa vào cửa lớp, một cái gì ấm áp đang lan tỏa trong mạch máu của nó. Tốt quá rồi! nó thở phào nhẹ nhõm. Nhật Nam đừng từ xa nhìn nó mỉm cười trong một cái nháy mắt đầy mê hoặc, nó cũng mỉm cười. 

*************************** 

Buổi tối là thời gian cho các tiết mục văn nghệ và giao lưu giữa các lớp, Thanh Linh cảm thấy người mệt mỏi. Tìm một khóc khuất trên hành lang, nó ngồi phệt xuống thở hắt ra! Khung cảnh dưới sân trường mới đẹp và lung linh làm sao! Đây khẳng định là một hội trại tuyệt nhất….. 

- Ủa? Sao cậu lại ở đây vậy? 

Một tiếng nói cất lên làm nó giật mình, quay ra, Nhật Nam đang bước lại thật chậm về phía nó. Nhìn cậu cũng có vẻ mệt mỏi, thở phù trong miệng, cậu kéo mạnh chiếc nơ cho lỏng bớt. 

- À…. Tôi chỉ muốn ngồi nghỉ một chút thôi- nó nói rồi dựa lưng vào tường- Mà sao cậu lại ở đây? 

- Tôi cũng muốn nghỉ…- Nhật Nam cười, ngồi xuống bên cạnh nó. 

- Nhật Nam…hôm nay thực sự cảm ơn cậu… 

Nhật Nam nhìn nó đang nói xa xăm 

- Tôi là hội trưởng và đáng lẽ phải nghĩ đến nhiều việc hơn… nhưng đúng là tôi đã bị chi phối quá nhiều, 
tôi đã không công bằng với họ… 

- Không….tôi thấy hôm nay cậu đã làm rất tốt- Nhật Nam vỗ nhẹ lên đầu nó. 

- Tôi lại chịu ơn cậu nữa rồi… 

- Vậy thì tôi muốn được trả ơn- Nhật Nam cười, nâng cằm và nhìn thật gần vào mặt nó. 

- CẬU ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ?- nó quát, mặt đỏ bừng- ĐỪNG CÓ MÀ ĐI QUÁ ĐÀ NHƯ THẾ!!! 

- Cậu không thấy tôi đang là một quý ông phong nhã à? Tôi là một người rất ấn tượng đấy! 

- Thôi đủ rồi!!! Cậu lúc nào cũng giỡn được!- nó bối rối đẩy Nhật Nam ra và chạy đi. 

Nhật Nam nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Linh khuất sau những bậc thang, cậu mỉm cười.

- Hội trưởng…. xin hãy nhận lấy bó hoa này! 

- Hội trưởng, xin hãy nhận lời đi chơi vs tớ! 

- Thanh Linh, xin hãy nhận lấy sôcôla dạt dào tình yêu này…. 

- Hôm nay nhìn Linh thật đáng yêu và hiền dịu… 

Linh nhìn vào mấy tên ngốc với ánh mắt hình trái tim đang nhìn mình mà có cảm giác như máu trong người mình đang đông cứng lại. Không hiểu vì sao mà từ hôm hội trại đến bây giờ, mấy tên ngốc lớp 11b này lại trở thành fan của nó, suốt ngày cứ đi theo nó và làm những chuyện điên rồ. 

- Mấy cậu đang làm gì vậy?- nó giật lùi từng bước 

- Bọn tớ rất ngưỡng mộ Thanh Linh!!- cả bọn đồng thanh 

- Thanh Linh có gương mặt của thiên thần trắng khi mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng đáng yêu…. 

- …gương mặt của thiên thần đen khi tức giận đầy sức mạnh và sức hút ghê người…. 

Quỷ thần ơi!! Mấy tên bị lệch dây thần kinh rồi hả trời??? Thanh Linh có cảm giác cả hàm răng mình đang rơi tụt xuống tận mặt đất vì kinh ngạc quá đỗi. 

- Mấy cậu có thôi cái trò nhảm nhí này đi không?- nó tức giận, gằn từng tiếng, cả khuôn mặt tràn đầy sát khí 

- Ôi! Linh thật mạnh mẽ….. 

- VỀ LỚP NGAY CHO TÔI!!!!- nó quát lên 

- Lời của Linh chính là mệnh lệnh…. 

Nó bước đi, không ngừng lầm rầm than thân trách phận trong lòng. 

**************************************888

Giờ ra chơi…. 

Nó đang đi tuần như thường lệ, nhưng dường như hôm nay có vẻ yên bình hơn. Nơi này đang thay đổi dần dần…. 

Trời rất xanh…. 

Nắng nhẹ… 

Có tiếng chim hót lảnh lót sau những lùm cây… 

Rầm rầm rầm!!!!!! 

Yên bình ở chỗ nào chứ? Đầu nó như muốn bốc hỏa khi khung cảnh thần tiên trong giấc mơ của nó bị đánh 
cắp một cách thô bạo vô nhân đạo. Nó kéo mạnh cánh cửa, một toán nam sinh đang ăn bánh mì tranh cướp của mấy nữ sinh, chạy rượt đuổi nhau lố nhố ở bên trong. Nhìn gương mặt của mấy nữ sinh, nó không thể nào kìm giữ được cơn giận đang bùng lên trong đầu. 

- CÁC CẬU MUỐN BỊ PHẠT THẾ NÀO ĐÂY? 

Mấy tên con trai như bị hóa đá khi nó bỏ đi sau khi đã tặng trên trán mỗi tên một chữ “phiền phức” bằng tương ớt chinsu fụt một cách rất nên thơ. Bỗng nó giật mình, có bóng người quen thuộc đang đi ngoặt cuối hành lang. Nó vội vàng tìm chỗ nấp sau gờ cửa lớp. 

Đó chính là Nhật Nam- cậu cảm thấy hơi kì lạ, nhìn quanh một lượt cuối cùng cậu mỉm cười và bỏ đi. 
Không xong rồi! Nó thầm nghĩ rồi ngay lập tức ù té lên sân thượng. Nó đang tránh mặt Nhật Nam và lí do không có gì khác ngoài việc nó sợ cái hợp đồng bất đắc dĩ nó đã “kí”. Nó không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu ta thêm nữa, nhưng cũng chưa tìm thấy cách giải quyết nào, cũng chưa tìm thấy một công việc mới nên tốt nhất tạm thời nó không nên gặp cậu ta. Cứ ra chơi là nó lại tìm cách trốn, công việc của hội nó quyết định mang về nhà làm, mỗi lần ra về là nó ù té chạy.

Thanh linh thở dài, nó khoanh tay trước lan can rồi gục mặt vào đấy, dạo này nhiều chuyện quá mà nó chả biết phải giải quyết ra sao. 

- Để xem cậu còn trốn tôi được nữa không ?- một giọng nói nhẹ nhàng phả hơi ấm vào tai làm nó giật mình, mấy sợi tóc sau gáy dựng đứng cả lên.

Nó giật mình đánh thót, và nếu như không phải đang đứng trước lan can thì nó đã bắn xa hàng mét rồi. Nó quay mặt lại và nhìn thấy nụ cười nghịch ngợm của Nhật Nam đang dí sát vào mặt mình. Mặt nó đỏ bừng, nó cố đẩy đôi tay Nhật Nam đang nắm lấy thanh sắt lan can kẹp nó lại, tìm đường thoát thân: 

- Hả?...- nó phân bua- cậu nói gì thế ? Tôi tránh mặt cậu bao giờ! 

- Cậu còn dám chối hả?- Nhật Nam nói, khuôn mặt càng lúc càng dí sát vào mặt nó. 

Linh thở dồn dập, nó thấy trống ngực đập thình thịch. Nhật Nam nhìn biểu hiện trên gương mặt nó, cậu cười hồn nhiên: 

- Tôi biết hết đấy! Tôi đếm đủ những lần cậu chui xuống gầm bàn, chạy vào nhà vệ sinh, núp sau thùng rác, rúc vào bụi cây để trốn tôi đấy!!!! 

- Hả?- mặt Thanh Linh như hóa đá, miệng nó không khép lại nổi. 

- Thế nên sau giờ học…- Nhật Nam cười khúc khích- cậu phải đến nhà tôi ! 

Nhật Nam giúi vào tay nó một mảnh giấy được gấp gọn gàng, nhìn vào mắt nó, cậu nháy mắt: 

- Nếu cậu không tới, tôi sẽ bắt cậu phải bồi thường cho tôi! 

Nhật Nam bước đi. 

- Tên…tên biến thái!!!- nó lầm rầm trong miệng, tay bóp chặt mảnh giấy ghi địa chỉ nhà Nhật Nam. 
************************* 

Sau giờ học…. 

Thanh Linh đi bộ trên con đường lát đá sạch sẽ dẫn đến khu chung cư cao cấp Star City, ngước mắt lên nhìn tòa nhà đồ sộ trước mắt, nó có cảm giác như hàng ngàn con đom đóm đang lúc sáng lúc tối trong mắt nó. 
Đừng bảo là tên đó sống ở đây nhé! Nó dụi dụi mắt mấy lần rồi quyết định trên tờ giấy rõ ràng là ghi địa chỉ này rồi! Cái tên Nhật Nam rốt cuộc là người thế nào nhỉ?- lần đầu tiên nó tự hỏi mình câu đó. 

Tầng 18, nhà 1802. 

Nó ấn chuông…. 

Im lặng…. 

Lần 2 

Im lặng….. 

Lần 3 

Im lặng…. 

Tên điên này! Chắc là viết nhầm địa chỉ cho mình rồi! Thật là mất công mình hoang mang nãy giờ!- nó lầm rầm trong miệng, đá một phát thật mạnh vào cánh cửa, nó quay người định bước đi thì nó phát hoảng nhìn thấy Nhật Nam đã đứng trước mặt nó từ bao giờ. 


- Này, cậu có biết đá vào cửa nhà người khác như thế sẽ bị phạt rất nặng không? 

- Óa!!!!!- nó giật thót- sao cậu lại ở đây? 

- Đây là nhà tôi mà!- Nhật Nam cười nhe răng 

Hết thuốc chữa!!!!!! 

Bước vào trong nhà , Thanh Linh đứng nhìn quanh, một cái gì đó hiu quạnh và cô đơn len lỏi vào trong tâm trí của nó. Trước mặt nó là một không gian khá rộng, một cửa kính lớn nhìn thấy rõ cả thành phố đang sôi động bên dưới, nhưng bên trong căn phòng lại rất u tối…. chỉ có một bộ salon, một cây đèn chụp cao, một giá sách và trên tường vài bức tranh. 

Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam đang bước vào gian bếp, trên tay xách hai túi lớn. Một cảm xúc gì đó làm mắt nó cứ nhìn theo cậu và cảm thấy sự cô đơn đang bám theo cậu, nó tò mò về Nhật Nam, vì sao cậu lại sống ở đây chỉ có một mình? Những câu hỏi cứ hiện lên lởn vởn trong đầu nó, Nhật Nam đang hiện ra trước mắt nó là một con người bí ẩn. Cậu ta đã làm bạn với nó trong một thời gian dài, giúp đỡ nó rất nhiều nhưng nó thì chưa biết gì về cậu cả. 

- Này, cậu còn đứng đó làm gì?- Nhật Nam nói- Mau đi dọn dẹp và nấu cơm cho tôi đi! Tôi đi tắm đây! 

- Ừ!- nó giật mình đáp ngẩn ngơ. 

Nó bối rối bước lại gần gian bếp, Nhật Nam cười vui vẻ, đột nhiên cậu đi qua và giữ vai nó lại, nói thầm vào 
tai nó: 

- Tôi rất muốn được ăn cơm cậu nấu! 

Mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng, tay nó huơ loạn trong không khí như đỉa phải vôi.

*********************

Căn hộ khá rộng rãi nhưng dường như chủ nhân không thể hiện tình yêu với nó một chút nào. Thanh Linh cầm cây chổi lau nhà đi khắp một lượt, tất cả những gì nó cảm nhận được là trống trải, ngoài những vật dụng cần thiết thì không có lấy một đồ vật trang trí nào: phòng ngủ có một chiếc giường, phòng học có một chiếc bàn, một giá sách, phòng thay đồ có một chiếc tủ và một chiếc gương dài… 

Bước vào đâu nó cũng cảm thấy ngột ngạt khác với gia đình nghèo nàn của nó, dù thật tồi tàn nhưng nó có một đứa em nghịch ngợm luôn thích những đồ vật xinh xắn, một bà mẹ yêu cái bếp của mình và căn nhà lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng vàng ấm áp… Nhưng ở đây thì ngược lại hoàn toàn, lạnh lẽo và cô đơn… Đột nhiên nó thấy Nhật Nam với nó là một ai đó thật xa lạ, ngoài việc cậu ta luôn giúp đỡ nó, làm những điều vớ vẩn ( ngĩ đến đây nó muốn đập cho cậu một trận ) thì nó không biết gì về cậu hết… hoàn toàn không biết gì cả! 

Linh dừng lại trước bức tường bằng kính lớn! Sống ở một nơi xa hoa nhưng sao cảm giác như chỉ có một mình trên thế giới này? Cậu là ai hả Nhật Nam?- nó thở dài. 

Sau khi lau dọn xong, nó tiến về gian bếp. Dường như cũng đã lâu lắm rồi cậu ta không đụng đến nó, trên bàn là những lớp bụi dày, bát đũa cũng thế, tủ lạnh trống trơn… Nó thở dài, cất những đồ ăn cậu vừa mua vào tủ, nó bắt đầu lau dọn và nấu nướng… Có lẽ nó không phải là một đầu bếp cừ, nhưng nó hi vọng việc nó đang làm sẽ có ý nghĩa gì đó đối với cậu ta. Linh mỉm cười… 

Nhật Nam đứng lặng trước cửa nhà tắm, cậu đã đứng ở đó được một lúc lâu. Nhìn cánh Thanh Linh tất tả 
chạy ngược chạy xuôi làm cậu thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên cậu đón một vị khách bước vào căn nhà này, mà đó lại là một cô gái… Không biết điều này là khởi đầu cho một điều tốt đẹp hay cậu sẽ lại xoáy nó vào vòng luẩn quẩn của cuộc đời mình…. 

- Cậu ăn đi chứ? Sao lại nhìn tôi?- nó giục 

- Tôi không ngờ cậu lại là một đầu bếp dở tệ thế này!!!- Nhật Nam phá lên cười làm nó chín dừ cả mặt. Từ ngày đi làm thêm, nó không có thời gian quẩn quanh bên bếp với mẹ nó nữa, làm sao mà nó có thể nấu ngon hơn được. 

Nó bặm môi, không trả lời, nó cảm thấy hương vị cũng đâu đến nỗi tệ, thậm chí nó còn đưa cả tình cảm vào đó… nghĩ đến đây nó giật mình đánh thót! 

Tình cảm!!!!.... 

Nó tròn mắt ngước lên nhìn Nhật Nam, cậu chỉ nói chê thế thôi nhưng có vẻ như đang ăn rất ngon lành, thậm chí ăn liên tục, chẳng thèm ngẩng mặt lên xem mặt nó đang chuyển sang màu gì. 

Đôi đũa dừng lại trên môi nó, nó thấy thần cả người… 

Phải chăng mình thích cậu ta? 

Không…. 

Mình chỉ cảm thấy thương cảm khi hiểu một chút về cậu ta thôi… 

Dù nghĩ vậy, nhưng nhìn Nhật Nam ăn những món ăn nó nấu một cách vui vẻ thế kia lại làm nó không thể kìm giữ được một cái rung nhẹ trong lòng. 

- Này….- nó gọi 

Nhật Nam quay sang nhìn nó: 

- Hửm? 

- À….- nó bối rối cúi xuống bát cơm của mình, nó muốn hỏi cậu rất nhiều nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu và nên hỏi điều gì. Cuối cùng thì nó lại nói- … tôi chỉ muốn biết cậu có thích bánh kem không? 

- Cậu sẽ làm cho tôi ăn?- Nhật Nam cắn đũa, nhìn nó bằng ánh mắt long lanh như chờ đợi. 

Nó chuyển ngay sang tư thế phòng thủ khi nhìn thấy Nhật Nam. 

- Cậu… đang làm bộ mặt kì quái gì thế? 

- Tôi….rất thích đồ ngọt!!!- mắt cậu vẫn long lanh nhìn nó 

- Tôi…tôi biết rồi!!! Cậu đừng có làm bộ mặt đó nữa!!!- nó đỏ bừng mặt 

- Ha ha… tôi rất mong đợi đấy! 

- …….. 

- Hay cậu làm luôn bây giờ đi! 

- Muộn rồi! tôi phải về! 

- Nhưng tôi rất muốn ăn bây giờ! 

- Tôi đã bảo cậu đừng làm bộ mặt đó nữa mà!!!! 

- Tôi năn nỉ đấy!!! 

- Á!!!!! Đừng có lại gần tôi! Tên biến thái này!!!!

không thể viết tiếp được nữa. 

- Đúng vậy! Hội trưởng, Nhật Nam cũng đã đồng ý đóng vai Romeo rồi!- nhỏ Lan mừng rỡ nói. 

- Em rất háo hức nhìn thấy anh ấy trong bộ đồ hoàng tử!!- nhỏ Hoa mơ màng 

- Nhật định anh ấy sẽ rất đẹp trai!- nhỏ Mai tít mắt, xoa hai má đỏ bừng. 
Nhìn cảnh tưởng mấy đứa trong hội sinh viên thao thao bất tuyệt, nó cảm thấy như trời đã sang đông. 

- Nhưng sao lại là chị? Chị không làm được đâu!- nó quát lên 

- Vì ở bên anh ấy, chị là tuyệt nhất- nhỏ Hoa cười- hai người rất đẹp đôi! 

- Đừng…đừng nói vớ vẩn như vậy chứ!- mắt nó hiện ra hai chữ sợ hãi. 

- Và không ai có thể đóng vai Juliet ngoài Thanh Linh… 

Nó nhìn ra cửa, mấy tên ngốc lớp 11b đã đứng đó từ lúc nào. 

- Bọn tớ đã chuẩn bị sẵn cả váy công chúa cho Linh rồi nè!- mắt đứa nào cũng hình trái tim rõ rệt. 
Linh cầm cái váy trong tay mà run rẩy, chiếc váy màu hồng rạng rỡ, những viền đăng ten lóng lánh… 

- Cái gì đây hả trời!!!!!!- nó kêu lên thảng thốt, không biết nó mà mặc cái váy này thì sẽ khủng khiếp thế nào! 

- Thật là rất muốn nhìn thấy Thanh Linh xinh đẹp, dịu dàng… 

- Chắc chắn Linh sẽ rất đáng yêu…. 

- ……… 

- TÔI KHÔNG CHẤP NHẬN!!!!!!- nó hét lên, mặt nó đỏ bừng 

- Không được! Chính chị đưa ra đề xuất này mà! 

- Nhưng…chị không có nói là chị sẽ diễn…- nó thấy hối hận 

- Nhưng hầu hết mọi người đều đã bầu chọn chị với Nhật Nam… 

- Cái gì? 

- Chị đừng ngại! Ai cũng biết hai người là một đôi mà! 

- HẢ???- mặt nó ngạc nhiên đến đần ra. 

- Chiều nào hai người cũng đi về cùng nhau mà! 

- Nhưng…nhưng đó là…. 

Làm sao nó có thể nói là nó làm osin cho Nhật Nam được chứ… 

- Em rất thích tình yêu bí mật!!!... 

Chúa ơi! Người đang đùa con chăng?- Linh cảm thấy mặt mình đang đơ ra như một pho tượng đá. 

- A!!! Romeo đến rôi!- tiếng hét của mấy đứa con gái làm nó giật mình. 

Nhật Nam đang bị một toán con gái đùn đẩy vào trong lớp, mặt cậu ta vẫn thản nhiên ngậm kẹo mút dù đang 
bị lôi xềnh xệch, nhìn thấy Linh, cậu ta he răng cười, giơ tay lên chào: 

- Hi! 

Mặt nó biến sắc, trong khi nó cảm thấy khổ sở thì cậu ta coi như không có gì! Nhật Nam bị đẩy đến trước mặt nó làm má nó nóng bừng lên. 

Những tiếng vỗ tay vang lên giòn tan, những tiếng kêu đầy phấn khích. Linh xấu hổ run cả người, nó nói nhỏ:

- Này, cậu làm gì đi chứ? 

- Hửm? làm gì là làm gì?- Nhật Nam đáp. 

Linh quay sang nhìn điệu bộ thản nhiên của Nhật Nam, cậu ta vô tư dựa lưng vào thành bàn, ngậm kẹo mút giống như trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến cậu ta vậy, nó tức điên lên :

- CẬU ĐỪNG CÓ DỬNG DƯNG NHƯ VẬY CHỨ ??? 

- Ồ !!! Vậy tôi phải làm sao ?- Nhật Nam xoay xoay cây kẹo mút. 

Thanh Linh đập tay vào trán, có cảm tưởng như nó đang bị đập đầu vào tường.


Sân thượng. 

- Sao cậu không phản đối ?- nó cau có, mặt nó đỏ phừng 

Nhật Nam thong thả dựa lưng vào thành lan can, cơn gió thổi bay những sợi tóc.. 

- Có sao đâu ? Tôi thấy đó là một hoạt động rất ý nghĩa mà… Một kỉ niệm đẹp với Thanh Linh 

Cậu nhìn nó, nở một nụ cười, đôi mắt long lanh nhìn nó như đầy tình cảm. Thanh Linh giật mình, nó bất giác lùi lại mấy bước, tim nó đập thật mạnh khi nhìn vào đôi mắt đó. Mặt nó đỏ bừng nhưng không phải vì giận mà vì ngượng. 

- Nhưng…nhưng…tôi không biết diễn…- cuối cùng nó cũng phải chịu thua trước ánh mắt ấy, nó cúi gằm mặt xuống. 

- Không sao đâu….- Nhật Nam đã bước đến bên cạnh nó từ bao giờ, cậu vuốt lên tóc nó làm nó tròn mắt nhìn lên. 

- Tôi sẽ luôn ở bên cậu mà…- Nhật Nam mỉm cười 

Đầu nó muốn phụt khói ! 

******************************** 

Sau giờ học, nó và Nhật Nam bị ép giữ lại tập kịch. 

Nó nhìn Nhật Nam rồi nhìn tập kịch bản trong tay, mặt nó nóng bừng, chân tay run rẩy. Nếu nói ra những lời này nó sẽ xấu hổ chết mất….. 

- Ôi ! Nàng đó ư Juliet ??? 

Thanh linh đứng chết trân một chỗ, ngơ ngác ! Sao cái tên này có thể diễn hồn nhiên thế nhỉ. 

Nhật Nam thấy vẻ mặt của nó thì khựng ngay lại, cậu lại thản nhiên mút kẹo. 

- Sao mặt cậu ngẩn ra thế ??? 

- Chị Thanh Linh sao thế?- Mấy đứa hào hứng ở lại xem lao nhao lên hỏi. 

- Tôi…. Tôi làm sao mà đọc được những lời này chứ! Mà họ cứ nhìn tôi thế kia…- nó hoang mang nhìn xung 
quanh đông đảo hàng trăm con mắt nhòm về mình. Dù phải phát biểu hàng tuần trước toàn trường cũng 
không làm nó đông cứng như thế này. 

- Cố lên Thanh Linh! 

- Hãy cho tớ thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu! 

Thanh Linh như hóa đá! Nó sẽ xấu hổ mà chết mất! 

- Không sao đâu!- Nhật Nam nắm lấy tay nó, hôn lên mu bàn tay, cậu mỉm cười- Hãy tưởng tượng cậu chính 
là nàng Juliet đang yêu đi…. 

Nó nhảy dựng lên trước hành động của Nhật Nam, mặt mũi nó đỏ bừng như gấc chín: 

- Cái… cái gì????- nó hét toáng lên! 

Nhìn hàng trăm con mắt háo hức mong chờ xung quanh, nó run rẩy. 

- Cậu luôn là một người mạnh mẽ mà….- Nhật Nam nhìn nó khích lệ. 

Nó thở phù, nhìn vào tập kịch bản, nó run run, mặt nó biến sắc: 

- Romeo…chàng…ơi…ta…ta…- giọng nó không phát ra được nữa, mặt nó u ám ! 

Rầm!!!!! 

Nó muốn ngất xỉu!!!!!! 

Nó làm sao mà hiểu được cô Juliet khó hiểu đó chứ!!!! 

Cứ như thế! Buổi tập đó và mấy buổi tập sau đó nó không khá lên được. 

*******************

Cầm tập kịch bản trong tay, Thanh Linh đọc đi đọc lại vẫn không thấy nhớ gì hết ! Nó học Toán, học Văn còn dễ chứ học mấy cái ngôn từ này rồi diễn cho nó giống như người đang yêu nhau thì nó làm không nổi. 
Nhật Nam đang ăn cơm, nhìn nó chọc chọc vào bát cơm, mắt không ngừng nhìn vào tập kịch bản trong tay, 
cậu phì cười. 

- Này….- Nhật Nam gọi. 

- Hả ?- nó giật mình 

- Cậu không ăn uống gì sao? 

- Tôi….ừm… tôi ăn đây…- nó lúng túng. 

Nhật Nam nhìn nó đang đau khổ vì không biết làm thế nào, trong đầu cậu nảy ra những ý tưởng, cậu cười ngây ngô nhìn nó. Đúng là một cô gái thú vị! 

- Tôi muốn ăn bánh kem….- Nhật Nam ra lệnh khi nó đã rửa bát xong. 

Nó thở dài, nó đang định sẽ đi về nhà ngay để cố học cho được đống lời thoại rắc rối này. Nhưng nghe Nhật Nam nói thế nó cũng lục đục đi vào tủ lạnh, hôm nay nó đã làm món bánh táo rất ngon. 

- Đây… của cậu đây!- nó quay ra.

Thanh Linh giật mình nhìn thấy Nhật Nam đứng sát vào mặt mình, cậu nhìn nó bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, cầm lấy tay nó, giọng của cậu ngân nga như tiếng đàn vilon tuyệt diệu: 

- Juliet nàng ơi… khi gặp nàng ta mới biết nàng tiên và nàng thơ trên đời này là có thật… Ánh mắt nàng, làn da nàng, đôi môi nàng làm cho ta xao xuyến…Trái tim ta như có ai đó đã đánh cắp đi rồi… 

Thanh Linh ngẩn người trước câu nói của Nhật Nam, nó biết đó là những lời thoại nó vừa đọc nhưng sao giọng của Nhật Nam lại thiết tha như vậy, giống như những lời đó chính là dành cho nó. Tim nó đập thật mạnh, đôi mắt nó ngỡ ngàng và hai má đỏ bừng. 

- Juliet…xin nàng đừng kinh ngạc! Xin nàng đừng nghi ngờ tình cảm của kẻ hèn mọn này… Tình yêu của ta chính là đại dương muốn bao dung tất cả… Dù chỉ mới nhìn thấy nàng một lần, trái tim ta đã hoàn toàn thuộc về nàng… 

Tim nó đập rộn ràng, nó nhìn Nhật Nam, đôi mắt nó dưng dưng xúc động. Phải chăng thực sự nàng Juliet cũng sẽ cảm thấy nó như vậy khi đứng trước Romeo của nàng… 

Đột nhiên nó bật khóc, những lời nói thoát ra từ miệng nó như có ai đó thôi thúc, như có ai đó đang nói hộ nó: 

- Romeo chàng ơi… Chàng hiệp sĩ của lòng em! Trái tim em cũng đã thuộc về chàng kể từ lúc nhìn thấy chàng! Chàng giống như vầng ánh dương chiếu sáng trái tim em… Nhưng hai gia đình chúng ta là hai dòng họ đối đầu muôn kiếp! Có con đường nào cho con cá và con chim được yêu nhau! Em phải đi thôi… trước khi con tim đôi ta phải chịu khổ sở nhiều hơn nữa…. 

Nó nói và ngay lập tức nó cũng bật dậy, tóm lấy túi xách và phi thẳng ra ngoài. Đóng sập cửa sau lưng, nó thở dốc, trái tim nó đang làm việc quá sức, mặt nó nóng bừng, đầu óc nó quay cuồng… Những cảm xúc dâng lên trong lòng nó khi nó nhìn vào ánh mắt của Nhật Nam làm nó cảm thấy khó thở… 

Điều gì đang xảy ra với nó thế này? 

Hình như trái tim nó đang hướng về Nhật Nam… 

Nhật Nam vẫn đứng im như thế, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng cậu…Cậu mỉm cười: 

- Nàng Juliet của anh… em đã hiểu ra được điều gì chưa? 

******************************************

Thanh Linh nhìn vào đồng hồ, đã gần 12h đêm rồi nhưng nó vẫn chưa thấy buồn ngủ. Đống bài tập chất trước mặt nó đã được làm xong xuôi. Nó cầm tập kịch bản lên, nó khẽ run. Cái cảm xúc mà Nhật Nam mang lại cho nó làm nó thấy bối rồi, nó thấy nhớ cậu ta, nhớ ánh mắt cậu ta nhìn nó khi đó… 

So here we stand 
In our secret place 
With a sound of the crowd 
So far away… 
Anh you take my hand… 
Anh it feels like home 
We both understand 
Its where we belong… 

Một tiếng hát nhè nhẹ vang lên làm nó giật mình, hướng mắt ra ban công, một bóng người đang ngồi trên thân cây sấu nhìn thẳng vào nó. 

Thanh Linh sửng sốt, đôi mắt nó mở to vì ngạc nhiên, tim nó đập nhanh rộn ràng khi nó nhận ra đó là ai. 

Tiếng hát đó rất nhẹ, nhẹ như làn gió đêm, chỉ đủ để nó nghe rõ nhưng lại làm trái tim nó xao xuyến…



[ ↑ Trên cùng