Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhật Nam không nói gì, ngồi vào một góc bàn, gọi một cốc cà phê và cứ ngồi đó chiếu tướng nó ! 

Cái gì thế này ???? Nó chột dạ. Sao cậu ta lại có mặt ở đây ?Đồ xấu xa Nhật Nam !!! Làm thế nào thoát được cậu ta hả trời? 

Đột nhiên khuôn mặt Nhật Nam đầy giận dữ, chiếc thìa trong tay bị bẻ cong ! 

**************************** 

- Cửa này tự động khóa, nên dọn dẹp xong em cứ việc đi về nhé !- chị quản lý dặn dò nó trước khi bỏ đi với một người đàn ông. 

Nó cảm thấy hơi sợ con ngõ tối om vắng vẻ này, chỉ muốn xong việc nhanh còn về. Có lẽ nó sẽ đi tìm một công việc khác… 

Cạch !!! 

Tiếng động làm nó giật mình đánh rơi cây chổi đang lau xuống đất ! Hả ??? có người ở đây ! Nó bỗng có cảm giác run sợ !

Phụt !!! 

Ánh đèn vụt tắt !!!! 

Nó thở mạnh !!!! Bình tĩnh !!!Mình phải bình tĩnh !!! Nhưng chân nó run quá, nó cảm nhận trong bóng tối đen ngòm có bóng người đang di chuyển, Linh ngồi xuống sàn, nó bắt đầu di chuyển chầm chậm, cố gắng để thở thật bình tĩnh, nhưng tim nó thì không ngừng đập… 

Cửa đây rồi !!!! Nó nhẹ nhàng đặt lên nắm đấm xoay cửa nhưng không được !!! Nó không di chuyển !!! 

- Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Nó hét lên khi có một cạnh tay đang lôi tay nó lại, mùi rượu tanh tưởi làm nó muốn mửa, tiếng một tên đàn ông đục đục khàn khàn : 

- Bé con đây rồi….. 

- Buông tôi ra !!!!- nó gào lên điên cuồng, sức nó không cản được cánh tay to đang lôi nó đi 

Xoảng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Tiếng kính vỡ làm cả nó và hắn ta đều khựng lại ! Chuyện gì đang xảy ra vậy ? 

Binh !!!!! 

- Á !!!- nó bị ngã xuống sàn, miếng kính vỡ đâm vào tay nó đau nhói 

Bốp !!!!! 

Binh !!!!! 

- Hự….- tiếng gã đàn ông kêu lên 

Chuyện gì vậy ? Chân tay nó run quá ! Nó không thể biết được chuyện gì đãng xảy ra nhưng chắc chắn một điều là gã đang bị ai đó đánh. Trong bóng tối nó nhận một bóng người quen quen… 

Im lặng….. 

Một đôi tay quen thuộc nhấc bổng nó lên… 

- Cậu không sao chứ ?- tiếng Nhật Nam hỏi nó rất nhẹ 

- Nhật Nam…..- nó run run bám lấy áo cậu và òa khóc 

- Không sao nữa rồi….- cậu an ủi nó, rồi đạp tung cửa bế nó ra ngoài. Hình như tiếng động mạnh đang bắt đầu làm hàng xóm khó chịu, hai người nên tránh đi thì hơn. 

Công viên… 

- Này…..cậu không đau chứ ?- nó ngước mắt lên nhìn Nhật Nam trong khi tay vẫn run run rửa sạch vết máu trên tay cậu, những mảnh kính vỡ đâm ghê quá, nhưng cậu vẫn chưa kêu lên một tiếng nào. 

- Rất đau nên tớ nghĩ tớ rất cần một nụ hôn… haha.- Nhật Nam cười tinh quái. 

- Cậu…- mặt nó bắt đầu đỏ phừng-… đừng nói như thế nữa!!!! 

Nó bật dậy, định cốc đầu cậu ta một trận. 

- Này…cậu định đánh ân nhân vừa cứu cậu đấy à? 

Nó cúi mặt, run run rồi lại ngồi xuống. Nhật Nam cúi xuống nhìn nó: 

- Mặc dù khi cười cậu rất dễ thương… nhưng khi cậu mạnh mẽ còn dễ thương hơn nữa…. 

Nó ngượng, mặt nóng bừng muốn phụt khói!


- Mà tôi thật nghi ngờ về khoản ngây thơ của cậu đấy- Nhật Nam nói khi nó đang quấn băng – Tại sao nơi đó mà cậu cũng vào xin việc, cậu không thấy nghi ngờ gì sao? 

- Ừm…. hôm nay cảm ơn cậu..- nó ngượng ngiụ- tôi lại làm cậu lo lắng rồi… 

- Dù cậu luôn ngĩ mình mạnh mẽ…nhưng đừng quên cậu cũng chỉ là một cô gái…- Nhật Nam nói, đưa tay lên vuốt tóc làm nó giật mình.- tôi sẽ luôn ở đây bảo vệ cho cậu… 

- Tôi…sẽ không thua cậu đâu..- nó mỉm cười- dù bây giờ cậu đang ở phía trước tôi, nhưng nhất định sẽ có lúc tôi sẽ là người lo lắng cho cậu… 

- Ừm..- Nhật Nam cười, khuôn mặt cậu cũng hơi đỏ- tôi sẽ đợi… Mà sao cậu phải vào chỗ đó làm..nhìn là biết không có gì tử tế.. 

- Tôi…..- nó cúi xuống- tôi không có nhiều lựa chọn như vậy… 

- Sao? 

- Em gái tôi cần tiền đóng học phí… nên tôi không còn cách nào khác…Xong rồi đó!- nó nói 

Nhật Nam im lặng không nói, cậu nhìn nó thở dài, có quá nhiều thứ đặt lên vai nó! 

- Mà tại sao cậu lại ở đó? Cậu đi theo tôi à?- nó cười ngờ vực 

- Ừ…- Nhật Nam đáp thản nhiên làm mặt nó lại đỏ phừng- Tôi đi theo cậu- nhe răng cười. 

- Cậu….-nó bối rối- sao lại đi theo tôi???? 

- Vì tôi là kẻ bám đuôi cậu mà…- Nhật Nam cười hồn nhiên 

- tôi không thể chịu nổi khi mấy lời đồi bại tên đó đã nói lúc ở trong quán… Nhưng nếu lúc đó tôi lôi cậu đi thì cậu cũng đâu có chịu! Nên tôi đành đứng ngoài chờ… Cậu đã làm tôi rất lo đấy biết không?- Nhật Nam nói, cái nhìn xoáy sâu vào mắt nó thật quyến rũ, đôi mắt cậu rất đẹp, đen láy và trong vắt, mí mắt dài, lúc nào cũng như khép hờ. 

- Dù sao thì….cũng cảm ơn cậu…- nó nói ngượng ngùng. 

- Tôi thích cậu, Thanh Linh…. 

Tiếng Nhật Nam nhẹ nhàng làm tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nó chỉ biết Hả một tiếng rồi bối rối nhìn cậu như một sinh vật lạ. 

- Này…này…- nó lắp bắp- Đừng có nói…mấy lời đó dễ dàng như vậy chứ!!!!- nó lùi lùi 

Nhật Nam cười, trong ánh đèn đường hiện rõ một nụ cười tinh ngịch, cậu lôi lấy tay nó, ôm lấy nó, tì cằm vào vai nó, nói: 

- Tôi nói thật đấy!!! và vì sự dũng cảm của tôi… đêm nay cậu về nhà chăm sóc tôi được chứ! 

- Cậu…..- bây giờ thì đầu nó đang phụt khói thật sự- …CẬU NÓI BẬY BẠ GÌ THẾ HẢ??????? 

Nó hét toáng lên làm mấy đôi tình nhân đang hun nhau thắm thiết cũng phải quay ra nhìn hai đứa: 

- Đừng nhìn quái nhân em… 

- Bọn trẻ bây giờ ghê gớm thật…. 

Nó tức run người khi nge mấy tiếng to nhỏ đó, họ không nghĩ là mình đang làm gì sao? Thật là tức…chết mà!!!!

- Ha ha ha ha…!!!- Trong khi đó thì Nhật Nam vẫn cười hả hê 

- Cậu cười gì?- nó cau có, đập đập vào vai Nam- tất cả là tại cậu đấy! Tên biến thái…!!!! 

- Tôi nói thật đấy chứ!..- Nhật Nam cười – Tại cậu phản ứng mạnh quá thôi! 

Chụt!!! 

Hả???? Linh ngơ ngác, cậu ta vừa mi nó một cái vào má! 

- Á!!!!!!!!!!!!!!!! TÊN XẤU XA NÀY!!!!!!!!!!!!!!!! 

- IM LẶNG CÁI COI- Mấy đôi đều đồng thanh hét lên khi một lần nữa tiếng nó lại cắt ngang cảm xúc của họ. 

- Ha ha ha ha… 

- Cậu có im đi không?- nó dứt dứt tóc đau khổ 

- Để tôi mi thêm một cái nữa nhé!!!!! 

- CẬU MUỐN CHẾT HỬ? TÊN HƯ HỎNG NÀY!!!!!!!!!!!! 

- IM LẶNG!!!!!!!!!!!!!!! 

- Ha ha ha ha…. 

- Grrrrrrr……đồ biến thái Nhật Nam…hic hic…..


Trong văn phòng hội học sinh, những nhân vật cốt cán đang bàn bạc những chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Linh ngồi giữa, vạch vạch những chi tiết trên giấy: 

- Như vậy thì ngày mai Lan đi mua nước uống nhé! 

- Sao rồi? Các lớp trưởng đã gửi báo cáo nội dung họp lớp chưa? 

- Đây…chị có cần xem qua không? 

- Hmmmm… xem ra cần có thêm nhiều người khênh bàn, Huy! Mai em nhờ mấy bạn bên lớp em được không? 

- Ok chị…. 

Xì xầm…. 

Xì xào…. 

Thanh Linh ngẩng mặt lên, nó nhìn ra cửa với ánh mắt không hiểu: 

- Chuyện gì mà ầm ĩ ngoài kia thế??? 

Bên ngoài đang lao nhao mấy nhóc lớp 10 không hiểu sao cứ nhìn nó đầy dò xét. 

- Bọn nó là bạn em đấy!- Huy lên tiếng- Bọn nó cũng giống như em, rất ngưỡng mộ chị Linh. 

Hả ?????????? Nó như bị hóa đá : 

- Chị vừa mạnh mẽ, lại giỏi giang, xinh đẹp nữa…. Chị đúng là một tấm gương mẫu mực mà bọn em cần phải học hỏi….

- Này….này…- nó phân bua- Chị không tốt được như vậy đâu… Đừng nói thế !!!!! 

- Không ! Chị là số một !!!- Mắt Huy hiện hình thành hai ngôi sao- Bọn em quyết định tôn chị là sư phụ từ hôm nay !!!!! 

HẢ ??????????????????????? 

Cái gì đây trời !!!!!- nó phiền não. 

******************************************** 

- Này….các cậu đừng đi theo tôi nữa…- Nó nói một cách đau khổ khi mấy tên nhóc bạn Huy cùng cậu ta cứ bám theo nó từ lúc tan học đến giờ. 

- Không ! Bọn em phải đi theo sư phụ… 

- Bọn em muốn học hỏi từ chị… 

- Bọn em muốn trở thành một người mẫu mực như chị… 

- Sư phụ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Cả bọn đồng thanh 

Trời ơi! Làm sao bây giờ… nó còn phải đi tìm việc nữa!!!! 

Thôi nghĩ nhiều làm gì, “tẩu vi thượng sách” 

- Thôi chị đi trước, hẹn các em sau nha!!!!- nó nói nhanh gọn rồi ù té chạy, riêng về mấy khoản vận động này thì hiếm người theo kịp được nó. 

- Sư phụ!!!!!!!!!!!!!- tiếng gọi nhí nhéo làm nó muốn đau thái dương! 

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- nó kêu 

.................................................. 

- Ý! Vừa nghe tiếng sư phụ đâu đây mà!!! 

- Sư phụ chạy nhanh thật…. 

- Ngầu quá! 

- Thế mới là sư phụ của chúng ta chứ!....

- Cậu xuất hiện đúng lúc nhỉ ?- nó nói khi Nhật Nam đang ôm nó- đây là lần thứ hai cậu đột ngột xuất hiện rồi tóm lấy tôi rồi đấy ! 

- Xem ra đúng lúc cậu cần tôi nhỉ ?- Nhật Nam cười 

- Này…. Cậu tính ôm tôi đến bao giờ đây ?? 

- Phì !!!!!- Nhật Nam cười tinh quái- Cậu mà phản đối tôi sẽ bế cậu ra cho bọn nhóc đó ăn thịt đấy ! 

- Axxx…. 

- Này…- Nam đặt tay lên miệng nó- cậu mà kêu lên lộ tẩy bây giờ ! 

Tên xấu xa này !!!- nó thầm nghĩ mặt đỏ bừng ! 

- Sao tự nhiên cậu trở nên nổi tiếng thế ? 

- Tôi biết làm sao được ! tự nhiên lại như vậy đấy ! 

- Xem ra cậu lại càng có cái cớ để ghét con trai rồi…. 

- Cũng không hẳn….tôi cũng có cảm giác mấy đứa đó rất dễ thương… mà cũng không có gì đáng ghét 

- Phì….- Nhật Nam phì cười- vậy còn tôi thì sao ?

- Tí nữa tôi sẽ giết cậu đấy, Nhật Nam ngốc….- mặt nó nóng bừng. 

- Ừ…. – cậu nói khẽ rồi hôn lên tóc nó. 

Thanh Linh giật mình, cái động chạm đó làm tim nó đập thình thịch, má nó càng nóng hơn… Tên ngốc này !!!! 

***************************************************

- Sao cậu lại đi theo tôi ?- nó kì kèo khi Nhật Nam cứ nhất quyết đi theo nó. 

- Cậu đi một mình, tôi không yên tâm !- Nhật Nam nói, xoay xoay cây kẹo mút một cách vui vẻ. 

- Tôi biết tự lo cho mình- nó cau có 

- Ờ há !!! Cậu giỏi đến nỗi bị….. 

- Thôi !!!!!- nó nhăn mặt thiểu não- tôi biết rồi…. 

- Ha ha… đừng làm bộ mặt đó chứ ! Nó làm tôi muốn tấn công cậu đấy ! 

- Axxxx…. TÊN BIẾN THÁI NÀY !!!!!- mặt nó đỏ bừng, nó kêu lên làm mọi người đi đường cứ nhìn nó chằm chằm. 

- Không hiểu sao nhưng ở cạnh Thanh Linh tôi luôn có cảm giác muốn tấn công cậu…. 

- CẬU THÍCH CHẾT HỬ ???? 

- Nhất là bộ mặt đó đấy !- Nhật Nam chớp chớp mắt, ngậm cây kẹo mút, tay cậu cứ như muốn ôm nó đến nơi rồi ! 

- Á !!!!!!- nó vội ôm hai tay lên người, lùi ra xa. 

- Tôi đùa đấy !- cậu lại trở về khuôn mặt thản nhiên 

Tên ngốc này !!!!! Thật là làm nó muốn phát điên ! 

Thanh Linh với Nhật Nam đi đến tận tối muộn nhưng vẫn không tìm được chỗ nào tuyển nhân viên. Nó ngồi phệt xuống ghế đá bên bờ hồ, thở dài, đi tìm việc cũng cực ghê ! 

- Nè !..- Nhật Nam nói rồi đưa cho nó lon nước ngọt.- Ngày mai sẽ đi tìm đến khu phố khác ! cậu rầu rĩ làm gì ? 

- Ừ…- nó thở hắt !- điều kiện học sinh như nó đi tìm việc đâu có dễ dàng vậy được. 

- Này… !!!! Cậu làm gì vậy ???- nó quát khi Nhật Nam đang vòng tay qua vai nó.

- Tôi đang an ủi cậu mà- Nhật Nam đáp tỉnh bơ 

- Này !! Tôi đánh chết cậu đấy nhé !!!!- mặt nó lại nóng bừng rồi ! 

- Sao thế ? Cậu không thấy tôi là một quý ông lịch lãm đầy quyến rũ à ?- cậu cười, ghé sát vào mặt nó. 

- CẬU CÓ THÔI ĐI KHÔNG ???TÊN TRỜI ĐÁNH NÀY ! 

- Ha ha…. Đừng nóng vậy chứ ! 

Những ngày sau đó vẫn tiếp diễn như vậy, mỗi chiều đi học về, Nhật Nam lại tóm nó giấu một chỗ để lũ nhóc chạy qua rồi hai người lại đi tìm một công việc. Nhưng đã một tuần trôi qua ! Không có kết quả gì ! 

Rầm rầm rầm !!!!!! 

- Sư phụ !!!! 

- Sư phụ đâu rồi nhỉ ? Sao bọn mình lại không đi theo chị ý được chứ ??? 

- Đi tìm đã !!! 

Rầm rầm rầm !!!!!!!!!!!!!!!!! 

- Này, cậu định cứ trốn bọn nhóc như thế này mãi à ?- Nhật Nam hỏi khi đã kéo nó vào một góc ! 

- Vậy, tôi làm gì đây ? 

- Cậu có thể bước ra và nói gọn gàng rằng đừng đi theo chị nữa mà ! 

- Liệu… có được không ?- nó ngờ vực

- Dù sao thì cũng không thể như thế này được… 

- Ừ…vậy cậu bỏ tôi ra được rồi đấy !!!- nó nghiến răng. 

- Ha ha… 

Đồ ngốc Nhật Nam ! Đúng là con lợn mà ! 

- Sao thế sư phụ ??? bọn em chỉ muốn học hỏi từ sư phụ thôi mà !!- Cả bọn đồng thanh với con mắt hình sao nhìn chằm chằm vào nó. 

- À….- chết thật ! nó bối rối- À…. Các em chỉ cần cố gắng chăm chỉ học tập, chấp hành nội quy là được… không cần đi theo chị đâu ! 

- Nhưng tại sao bọn em lại không theo chị được ạ ?- bọn nhóc mắt cầu xin. 

Trời ! Làm sao mà mình nói bọn nó đi theo sẽ phiền phức cho mình được chứ !! cái lũ nhóc này ! 

- Hả ?????- nó giật mình, một bàn tay nắm lấy tay nó 

- Vì chị ấy đang làm trợ lý cho anh- Nhật Nam từ đâu bước đến, tươi cười- mà đó là một việc rất cần giữ bí mật !- cậu nháy mắt- nên các em có thể để chị Linh đi với anh được không ? 

- Whoa…..- cả bọn cùng đồng thanh- hai người thật đẹp đôi ! Một công việc bí mật !!! Đúng là hội trưởng của chúng mình !!! 

Nhật Nam lôi nó đi : 

- Này… cậu có nhất thiết để bọn nhóc nhìn theo với ánh mắt đó không? Lừa gạt trẻ con quá đấy! 

- Vậy cậu sẽ trả ơn tôi nhé!- Nhật Nam cười tinh quái- Tôi muốn một nụ hôn! 

Hả? cái đồ ngốc này! Lại nói gì thế không biết!!! 

- Tôi đi trước đây!- nó nói rồi quay ngoắt đi. 

Nhưng nó cũng biết chắc rằng Nhật Nam sẽ chẳng để nó đi một mình, cậu cứ đi theo nó và dù nó nói gì cũng không thể làm cậu ta thôi cười. Không biết từ lúc nào, nó chẳng còn thấy cậu ta phiền phức nữa… ngược lại còn có chút gì đó làm nó xao xuyến…

- Ha ha….- nó cười vô hồn khi nhìn thấy Nhật Nam đang ngồi trong nhà nói chuyện vui vẻ với mẹ nó- cậu làm gì ở đây thế? 

- A , Thanh Linh con về rồi à? Bạn con đã đứng đợi rất lâu đấy! Nên mẹ đã mời cậu ấy vào nhà! 

Nhật Nam vui vẻ vẫy tay chào nó. Mẹ nó có vẻ rất vui: 

- Để mẹ đi dọn cơm! Cháu ở lại ăn cơm với bác luôn nhé! Cũng là để cảm ơn lần trước cháu đã đưa Linh về… 

- Dạ….- Nhật Nam đáp hồn nhiên. 

Mặt nó như có sao chổi vừa xẹt qua! Thất thần!!!! Mẹ vừa đi khỏi nó đã ngồi xuống hỏi Nhật Nam: 

- Sao cậu lại ở đây?- nó hỏi, mặt vẫn ngỡ ngàng 

- Ai bảo cậu trốn tôi làm chi!- Nhật Nam đáp tỉnh bơ- Tôi lo cho cậu nên đến đây… Mẹ cậu là một người tốt!- cậu cười. 

Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy?- nó nghĩ thầm, nhìn Nhật Nam đầy dò xét. Đúng lúc đó thì em gái nó cũng về tới, nhìn thấy Nhật Nam, mắt nó sáng lên: 

- Wa!!!!! Chính là anh đưa chị về lần trước!! 

- Hi em..- Nhật Nam cười vui vẻ! 

- Không phải chị mang anh ấy về giới thiệu đấy chứ! 

- Sặc!!!!!!!!!!!!!!!- nó phì cả nước đang uống, mặt đỏ bừng, quay sang nói- Em định ám sát chị hả? 

- Có gì đâu mà chị phản ứng dữ vậy?- con bé nói tỉnh queo rồi quay sang bắt chuyện với Nhật Nam 


Nó bối rối quay đi! 

Thái độ của Nhật Nam cũng rất nhã nhặn, có vẻ như mẹ và em gái nó rất có cảm tình với cậu ta. Nhưng riêng nó thì không nói gì, nó cúi mặt và thỉnh thoảng nhìn cậu với ánh mắt ngại ngùng. Không biết hắn nghĩ gì nữa? Sao tự nhiên lại đến nhà mình vậy trời? 

- Cháu xin phép….- Nhật Nam đứng dậy 

Cả mẹ và em nó đều ngạc nhiên khi thấy cậu đứng dậy, bữa ăn mới chỉ vừa kết thúc. 

- Cũng muộn rồi…cảm ơn bác vì bữa ăn rất ngon ạ… 

Cả hai người đều quay sang nhìn Thanh Linh làm nó hơi chột dạ, sao lại nhìn mình chứ? 

- Cháu ở lại ăn hoa quả rồi hãy đi… 

- Dạ thôi…- Nhật Nam nói rất lễ phép. 

- Thanh Linh… con tiễn bạn đi! 

- Dạ…- nó ấp úng. 

Nó và Nhật Nam bước ra cửa, cậu không nói gì với nó chỉ quay lại nhìn nó một lần, cười: 

- Chào… 

- Ơ….- nó chưa kịp nói gì thì cậu đã bước đi. Sao thế nhỉ? Hình như có chuyện gì đó làm Nhật Nam giận thì phải. Nó nhìn theo dáng cậu đi xa dần… 

- Á!!! Mẹ!!- nó giật mình khi quay lại, mẹ nó đang đứng đó 

- Con mau đuổi theo nó đi!- mẹ nó cười- đưa cho nó hộp hoa quả này nữa… 

- Mẹ… con không…- nó định phân bua là nó không có quan hệ gì với Nhật Nam cả, tình cảm với nó lúc này sợ mẹ nó sẽ khó chấp nhận. 

- Con đi đi…- mẹ nó cười hiền- mẹ hiểu con đang nghĩ gì mà… mẹ không có ý định trở thành một bà mẹ khắt khe đâu… Đó thật sự là một cậu bé tốt! 

- Mẹ……- nó ngập ngừng vài s rồi mở cổng- con sẽ về ngay!

- Nhật Nam!!!!!! 

Có tiếng gọi làm cậu quay lại, cậu ngạc nhiên nhìn thấy Thanh Linh đang chạy theo cậu, thở hổn hển. 

- Sao thế?- cậu chớp mắt nhìn nó như không tin được 

- Cậu đi nhanh thật đấy!- nó vẫn thở gấp 

- Vậy thì dừng lại….- cậu mỉm cười. 

Nó ngước lên nhìn Nhật Nam, ngượng ngùng: 

- Đây là… ờ . Hoa quả mẹ tôi muốn tôi đưa cho cậu…. 

Nhật Nam nhìn nó, mắt mở to chớp chớp không hiểu làm nó càng nóng bừng, giống như nó đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy! 

- Chỉ có vậy mà cậu phải chạy theo tôi đến tận đây hả?- Nhật Nam phì cười 

- Ơ…ơ…ờ thì… - nó bối rối…tại lúc nãy…tôi thấy cậu hình như đang giận chuyện gì? Tôi…tôi cảm thấy hơi lo… 

- Đúng là có chuyện làm tôi rất lo lắng... nhưng thấy cậu chạy theo tôi như vậy... nên tôi cảm thấy rất vui rồi!- Nhật Nam cười, đôi mắt cậu lấp lánh nhìn nó làm nó cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. 

- Cậu bắt đầu linh tinh rồi đấy!- nó bối rối quay mặt đi. 

- Vì tôi sợ rằng tôi đang làm phiền Linh- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn- Hôm nay Linh tránh mặt tôi, lúc nãy thì không muốn nói chuyện với tôi… Tôi đang làm Linh khó chịu thì phải… Vì tôi thích Linh nên Linh ghét tôi? 

- Không phải vậy đâu!- nó chợt nói to, chính bản thân nó cũng phải giật mình, nó vội bịt miệng lại, bối rối. 

Nhật Nam mỉm cười: 

- Thật sự cậu đuổi theo làm tôi rất bất ngờ… 

- Vì…vì… tôi… tôi cũng thấy rất buồn khi cậu giận tôi…- cuối cùng thì cũng nói được rồi, tim nó đập thình thịch. 

Nhật Nam bước đến và ôm lấy nó. 

- Này…này…- nó giật mình xấu hổ 

- Chỉ một chút thôi mà…. Tôi hứa đấy!! 

Tên ngốc này! Nhưng vòng tay hắn thì thật là ấm….. 

- Tôi thích cậu, Thanh Linh!! 

- Cậu là tên đầu heo… đừng có nói dễ dàng thế chứ…- mặt nó nóng phừng. 

- Tôi đã phải nghĩ rất lâu đấy.. ha ha… 

- Tôi muốn đánh cậu bay tuốt khỏi đây!!!!! 

- Ha ha…

Sau giờ học, nó ngồi lại trong văn phòng hội học sinh, sắp đến buổi cắm trại và nó thì phải lo biết bao nhiêu thứ…. Thêm vào đó, nó vẫn chưa thể tìm được một công việc nào phù hợp… Mà bây giờ nó cũng không có thời gian để mà đi tìm việc nữa… Ngày nào cũng phải đi khắp trường, bàn việc đến tận tối sau đó lang thang khắp nơi tìm việc, đêm đến vẫn phải cố gắng học bài, thời gian ngủ thậm chí nó còn không có nữa… Mệt thật! mí mắt nó nặng trĩu…. 

- Haizzzz…- nó thở dài, gục mặt xuống bàn 

- Hội trưởng nhìn có vẻ mệt mỏi quá đấy…. 

Nó giật mình nhỏm dậy, Nhật Nam đang ngồi vắt vẻo trên bàn, nhìn nó: 

- Này!!!!- nó quát- dạo này cậu vào đây tùy tiện quá đấy! 

- Tôi bám theo cậu mà – Nhật Nam nói thản nhiên 

- Đừng có nói thế chứ!!!- nó đỏ mặt 

- Hình như lúc nào ở cạnh tôi, hội trưởng cũng đỏ mặt…- Nhật Nam cười. 

- Cậu…cậu….- nó ngượng không nói lên lời 

- Cậu không cần lúc nào cũng phải gắng gượng như vậy…- cậu xoa đầu nó- cậu có thể ngủ một lúc mà… 

Một nụ cười như mùa xuân tỏa nắng, nó bặm môi không nói nữa, cúi mặt xuống bàn. 

- Nhật Nam ngốc…. 

- Tôi sẽ ở đây với cậu…- cậu nói rồi nắm tay Linh- cậu ngủ đi… 

Trong lòng cả hai người đang dâng lên những cảm xúc khó tả… 

Một lúc sau…. 

Bỗng…. 

Rầm rầm rầm!!!!!! 

Linh nheo mắt tỉnh dậy, ngước mắt ra cửa, một toán con trai đang ùn ùn kéo đến. Lại cái lớp 11b khó chịu này, không biết mấy tên đồi bại này đã nghĩ ra được ý tưởng nào mới cho buổi cắm trại chưa. 

- Hở??- nó ngồi khoanh tay trước ngực, nheo mắt- các cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? 

- Rồi!!!! bọn tôi muốn mở cuộc thi oằn tù tì cởi đồ!!!!- tên lớp trưởng nói hào hứng! 

- Loại!- nó kết luận một cách thản nhiên làm cả bọn kêu lên thất thanh.

- Sao cái gì cô cũng loại hết thế???? Phải để chúng tôi làm những gì tôi muốn một lần chứ?? 

- Vậy thì hãy chọn cái nào lành mạnh để các bạn gái có thể tham gia được đi!- nó đã thấy hơi nóng đầu. 

- Vậy hãy mở cuộc thi vật tay các bạn nữ. 

- Loại! 

- Cuộc thi nụ hôn các bạn nữ 

- Loại! 

- Triển lãm các bức hình sexy các bạn nữ. 

- Loại! 

- Axxxx!!!! CÔ PHẢI CHẤP NHẬN MỘT CÁI ĐI CHỨ??? 

- VẬY THÌ HÃY NÓI CÁI GÌ TÔI CHẤP NHẬN ĐƯỢC ẤY!!!!- Nó hét lên làm cả bọn xanh mặt. 

- Nhật Nam….- một tên chạy xuống cuối lớp. 

Tên này…nhanh thật…. đã đi xuống đấy từ bao giờ rồi. 

- Gì?- Nhật Nam dửng dưng 

- Hãy giúp bọn tớ đi…. Chỉ có cậu mới nói được cô ấy!!!- cả bọn năn nỉ 

- Nhật Nam!!!!!!!

Gì….cái gì thế này hả trời??? Nó thấy đầu mình quay quay khi Nhật Nam đứng trước mặt nó: 

- Vậy tôi phải nói gì?- Nhật Nam quay đầu lại hỏi. 

- Yêu cầu oẳn tù tì cởi đồ…. 

- Yêu cầu oằn tù tì cởi đồ- Nhật Nam nhìn nó nhắc lại như một cái máy 

Khuôn mặt nó hiện rõ hai chữ “đồ khùng” to đùng. 

- Này! Cậu phải thể hiện cảm xúc thì cô ấy mới đồng ý được chứ! 

- Cảm xúc gì? 

- Đừng dửng dưng như vậy! 

- Nhưng tớ cũng không thích ý tưởng đó- Nhật Nam khoanh tay- tớ đi đây….- cậu nói rồi thản nhiên quay đi. 

- Á!!!! Này…Nhật Nam 

- Sao không hỏi ý kiến các bạn gái nhỉ?- nó gợi ý rồi quay luôn sang 10 nữ sinh ít ỏi trong lớp 11b- Các cậu 
muốn làm gì?- nó nhẹ nhàng. 

- À…..à….bọn tớ…muốn mở quán cà phê- một nữ sinh nói bối rối 

- Duyệt! Lớp 11b đăng kí quán cà phê. 

- ĐỪNG TỰ TIỆN QUYẾT ĐỊNH NHƯ THẾ CHỨ?- cả đám con trai hét ầm lên 

- CÁC CẬU MUỐN Ý KIẾN GÌ?- Nó ngước mắt lên, trên đầu là cả một ngọn núi lửa đã chịu đựng hết cỡ. 

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Thanh Linh thở dài, con trai đúng là một lũ rắc rối và chẳng ra làm sao. Aaaaaaa… nó kêu lên mệt mỏi, nó còn cần một công việc nữa. 

Sau giờ học, nó bước nhanh ra khỏi trường, nhìn vào tờ báo tuyển việc làm, nó thở dài thất vọng, đúng là chẳng có nơi nào muốn tuyền một con nhóc chưa học xong cấp 3 cả. Thật là phiền phức. 

- Á…!!!- nó kêu lên nhảy ra vài mét khi quay sang Nhật Nam đang đi bên cạnh nó từ lúc nào.- Cậu đừng có hù tôi như ma vậy chứ! 

Nhật Nam không để ý đến phản ứng của nó, cậu nói thản nhiên: 

- Cậu lại đi tìm việc đấy à? 

- Ừm… 

- Sắp đến buổi cắm trại rồi… cậu thực sự có thời gian sao? 

- Nhưng tôi cũng không thể không đi được, việc gì cũng không thể bỏ…- nó đập tay lên trán bôm bốp. 

- Nan giải thật đấy… 

Nhưng kết quả cuối cùng là cả buổi nó vẫn chẳng tìm thấy việc gì cả. Nếu đó là một công việc tốt thì lại cần quá nhiều thời gian, nếu không thì toàn những việc đòi hỏi sức khỏe mà nó thì đang cần sức khỏe cho rất nhiều việc khác nữa. Bến xe bus vắng toe, chỉ có nó với Nhật Nam. 

- Này….- cậu nhìn nó- cậu nghĩ sao nếu đến nhà tôi? 

- Hả???- mặt nó đỏ bừng- cậu nghĩ cái quái gì thế hả? 

- Đừng có nghĩ đen tối như vậy chứ!...- Nhật Nam vẫn thản nhiên- Tôi muốn cậu đến làm osin cho tôi… 

Mặt nó đần ra vài s rồi nó ngơ ngác: 

- Cậu đùa gì mà chẳng buồn cười tí nào cả! 

- Tôi đâu có đùa, mặt tôi rất ngiêm túc mà! 

- MẶT CẬU THÌ LÚC NÀO CHẢ THẢN NHIÊN NHƯ VẬY CHỨ!!!- nó hét lên 

- Vậy sao?- Nhật Nam cười nhăn răng- Nhưng tôi nói thật đấy! Tôi sống một mình nên rất cần osin đấy! 
Tôi sẽ trả lương đàng hoàng cho cậu mà! 

- Gì?? Sao cậu lại sống một mình- nó vẫn chưa hết ngạc nhiên. 

- À….- Nhật Nam quay đi- cái đó thì có gì đâu! Quan trọng là cậu đang cần một công việc mà tôi thì đang cần một osin…ha ha.. Yên tâm đi! Tôi không tấn công cậu đâu ... 

- CẬU NGHĨ CÁI GÌ THẾ HẢ???- nó thấy mặt mình nóng phừng 

- Ha ha.. tôi đùa mà.. Quyết định vậy nha ! Sau khi cắm trại kết thúc cậu bắt đầu đi làm đấy ! 

- Cậu…cậu đừng có quyết định thay tôi thế chứ !!!! 

Nhật Nam vẫn không để ý những gì nó nói, cậu thao thao bất tuyệt một mình : 

- Sau giờ học cậu sẽ phải đến lau nhà, nấu cơm, giặt giũ… tức là mọi việc nhà ! Sau khi tôi ăn cơm xong, cậu phải rửa bát xong mới được về…abcxyz… 

- NÀY…- mặt nó hiện rõ sát khí phừng phừng- TÊN NGỐC NÀY ! CẬU PHẢI NGHE NGƯỜI KHÁC NÓI CHỨ 
!!!! 

- Xong…. 

- Hả ? – Nó ngơ ngác nhìn xuống, Nhật Nam đang cầm tay nó, ngón cái nó đang ấn vào một tờ giấy nào đó, và ngón tay nó có màu đỏ. 

- Coi như là cậu đã điểm chỉ vào hợp đồng tôi thuê cậu rồi đấy !! ha ha- Nhật Nam nở nụ cười tinh quái còn nó thì như bị hóa đá.- Ô ! xe bus đến rồi ! Tôi về trước đây ! mai tôi sẽ photo thêm một bản cho cậu đọc.. 

Nhật Nam vẫy tay chào nó lên xe bus rồi mà nó vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng. Cái gì thế này ? 

- TÊN NGỐC KIA ! ĐỨNG LẠI CHO TÔI !- Nó hét lên khi chiếc xe bus đã đi khỏi. 

Mặt nó đỏ bừng, cậu ta đang cố giúp nó… Đúng là tên ngoài hành tinh xấu xa !!!

Thanh Linh thở dài, nó đã mất cả đêm suy nghĩ rất kĩ. Đúng là nó đang cần một công việc, nhưng sự giúp đỡ của Nhật Nam lúc này làm nó bối rối ! Làm sao có thể dễ dàng mang ơn người khác như vậy ? Nhất là lại là một tên con trai mặc dù cậu ta cũng không đáng ghét lắm… Dù sao thì bây giờ nó nên tìm một công việc… 

- Tôi biết trong đầu cậu đang nghĩ gì đấy ? 

Thanh Linh nhảy dựng lên khi có tiếng nói nhè nhẹ vào tai nó, nó té rầm xuống đất. 

- Ui da….- nó nhăn mặt 

Nhật Nam đỡ nó dậy : 

- Sao cậu phải ngạc nhiên thế ?- cậu cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. 

- DẠO NÀY CẬU TÙY TIỆN VÀO ĐÂY QUÁ ĐẤY!!!- nó quát 

- Bất cứ nơi nào có Thanh Linh thì Nhật Nam sẽ đến!- cậu cười hồn nhiên.

- Đừng nói mấy câu làm người khác hiểu lầm!- mặt nó đỏ bừng khi nhận thấy mấy nhỏ trong phòng đang nhìn hai đứa nó cười khúc khích. 

- Tôi đến đưa cậu bản photo nè! 

- Hả?- nó nhận tờ giấy từ tay Nhật Nam ngơ ngác! 

- Nhìn kĩ đấy! phía dưới khoản cuối cùng ý! Cậu mà xù hợp đồng sẽ phải bồi thường cho tôi đấy!- Nhật Nam cười tinh quái 

Thanh Linh nhìn vào tờ giấy, cái nhìn như bị hóa thành tro bụi và bay đi… 

- Cậu đừng mơ đến việc thoát khỏi tôi..- Nhật Nam nói thầm vào tai nó, nó cảm thấy hồn nó đang tiêu tán đi.. 

Tên… tên đồi bại này!!!!! 

- Ha ha…- Nhật Nam đút tay vào túi quần rồi thong thả bước ra khỏi phòng.

Mặt nó nóng bừng, tay nó run run vò nát tờ giấy trong tay làm mấy nhỏ trong phòng mặt xanh mét, tập trung làm việc không dám nhìn nó nữa. 

Thực ra thì nó đang run rẩy vì cảm động, nhưng ngoài Nhật Nam ra thì ai cũng thấy nó giống ác quỷ hiện hình! 



[ ↑ Trên cùng

Ring ring