Hải Nam đánh xe đến trước mặt Mai Mai, đích thân mở cửa xe mời cô vào.
- Vào đi.
Mai Mai nhìn Hải Nam, rồi nhìn vào chiếc ghế trong xe.
- Sao vậy? Đừng nói với anh là em không quen ngồi xe của người lạ đấy.
Mai Mai vẫn đứng lặng tại chỗ.
Hải Nam thở dài, lắc đầu, rồi… anh ta đẩy Mai Mai ngồi vào trong.
Phịch.
Cửa xe đã bị Hải Nam đóng lại. Ngoái ngoắc một hồi, Mai Mai tự cười nhạo mình.
Hay thật. Chỉ là ngồi lên một chiếc xe thôi mà. Sao mình phải suy nghĩ nhiều vậy chứ?
Nhưng rồi cô lại nhận ra
Hình như ngoài xe riêng của gia đình, chỉ có duy nhất xe của Nhất Bảo mình từng ngồi qua. Mình đã ngồi trên xe của anh ấy bao nhiêu lần rồi nhỉ? Chẳng thể nhớ nổi. Chỉ nhớ là mỗi lần ngồi trên xe của anh mình đều thấy rất vui, thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Mà không, chỉ cần được ở bên anh thôi, thời gian những lúc đó… Thời gian đó… Mình rất nhớ khoảng thời gian đó, nhớ nụ cười của anh, những nụ cười hiếm hoi có lẽ chỉ dành riêng cho mình… Những khi chỉ có mình và anh bên nhau… Những ngày tháng ấy... Có thể có một ngày, ngày hạnh phúc như thế quay lại với mình không? Liệu có ngày đó không?... Nhất Bảo, anh đang ở đâu???
Cảm xúc của Mai Mai đã vượt ra khỏi sự chi phối của lý trí, những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn xuống từ lúc nào. Có những lúc bần thần nhớ về Nhất Bảo, Mai Mai đều nhớ những kỉ niệm từng có với cậu. Nhớ đến những câu chuyện vui của hai người, gương mặt rạng rỡ của Nhất Bảo, tiếng cười giòn giã của Mai Mai, không biết có bao nhiêu chuyện để kể. Nhưng rồi gương mặt rạng rỡ biến mất, tiếng cười giòn giã cũng không còn. Giờ đây khi nghĩ lại, Mai Mai mới nhận ra rằng đã rất nhiều, rất nhiều lần Nhất Bảo ở bên cô không giống như khi cô ở bên anh. Cô trong sáng, ngây thơ đến mức ngốc nghếch, có những khi nụ cười của Nhất Bảo đâu hoàn toàn vui vẻ như cô vẫn nghĩ nhưng tại sao cô lại không nhận ra điều đó, để rồi cô vô tư cho rằng Nhất Bảo đang rất vui, trong khi thực tế lạ không như vậy, bên trong cậu ấy đang có biết bao phiền muộn mà cô không hề hay biết. Những nụ cười gượng ghạo của Nhất Bảo hiện lên trong tâm trí cô mỗi lần nhớ lại chẳng khác nào một lưỡi dao đang liếm rạch từng đường lên trái tim cô. Nỗi đau đớn, giày vò trong cô cũng vì thế mà tăng lên.
Đường phố đêm tối hóa ra không phải hoàn toàn tĩnh lặng. Mai Mai chưa từng ra khỏi nhà vào lúc muộn như thế này bao giờ. Cuộc sống dù không tấp nập như ban ngày nhưng hoạt động thì hối hả không kém.
Một chiếc xe máy phóng vụt qua, âm thanh động cơ vang trong đêm tối vang lên gấp bội.
Giật mình nhìn lại ra xung quanh. Chiếc xe của Hải Nam đã dừng lại từ bao giờ, con phố hoàn toàn lạ lẫm hiện ra trước mắt, những bóng cây to đen kịt ẩn hiện trong ánh đèn đường. Chiếc ghế bên cạnh, Hải Nam không còn ngồi ở đó.
Mai Mai hoảng hốt tìm nhưng anh ta không ở đâu xa, ngay cạnh cô, Hải Nam đã mở sẵn cánh cửa xe bên cô đứng đó chờ đợi.
Anh ta đứng đây từ lúc nào? Sao mình chẳng biết gì thế?!
Mai Mai vội quay mặt ra chỗ khác lau nước mắt, khi quay lại đối diện với Hải Nam, không hiểu sao cô lại cười với anh ta.
Thôi rồi, chưa đánh đã khai. Cười với anh ta làm gì kia chứ?
Nụ cười tắt ngóm Mai Mai quay lại với bộ mặt lạnh tanh thường ngày.
Hải Nam cười nói:
- Xuống xe đi.
Mai Mai không biết đây là nơi nào. Nhưng theo lời Hải Nam nói thì anh ta đang muốn dẫn cô đi ăn đêm. Mai Mai xuống xe. Cửa hàng trước mặt cô, không biết gọi đây là cửa hàng có đúng không nữa, ánh đèn LED nhấp nháy hoa cả mắt
- Anh đưa tôi đến nơi này? Để làm gì đây?
- Ăn đêm. Vào thôi.
Hải Nam định đưa giơ tay khoác vai Mai Mai nhưng bị cô lập tức gạt ra.
Hải Nam thở dài.
- Thực ra anh cũng không biết ở trong này có đồ ăn không nữa. Anh chưa gọi thử bao giờ.
- Về nhà, nhà tôi đâu phải không có đồ ăn.
- Bây giờ là mấy giờ rồi? Đi nãy giờ cuối cùng vẫn bụng đói về nhà, anh biết ăn nói với bố em thế nào đây?
Mai Mai quắc mắt lườm anh ta, cô thực sự chán chẳng buồn nói nữa rồi.
BENG BENG BAR.
Mai Mai vào quán bar.
Chỉ ngăn cách bởi cánh cửa mà như hai thế giới khác nhau đang song song cùng tồn tại. Âm thanh ánh sáng thật khiến người ta nhức đầu hoa mắt. Tuy mặt đất bằng phẳng nhưng Mai Mai vẫn thấy khó đi lại, người qua người lại đông như kiến ý.
Hải Nam gần như ôm Mai Mai giữa hai cánh tay để cô có thể đi được dễ dàng đến một cái bàn trống. Mai Mai ban đầu thấy không thoải mái nhưng sau đó cô phải biết ơn Hải Nam bởi có anh ta cô mới đến được chỗ ngồi an toàn. Hơn nữa, hành động vừa rồi của Hải Nam, anh ta cũng không làm gì mạo phạm đến cô.
Vừa ngồi xuống, Hải Nam đã vẫy người phục vụ.
- Em muốn ăn gì?
- Ở đây có cái gì?
- Phở nhá? Cho một tô phở! Với một Voska – Hải Nam hỏi Mai Mai nhưng cô mới chỉ nghệt mặt ra chưa kịp đáp lại thì đã đến lượt người phục vụ mặt nghệt y hệt.
- Tôi không nghĩ là ở đây có phở đâu. – Mai Mai gân cổ lên để nói át tiếng nhạc.
Hải Nam chỉ cười không đáp. Mai Mai nhìn theo hướng mắt của Hải Nam. Dưới ánh đèn mập mờ lại còn nháy liên tục, những cánh tay đưa lên rồi hạ xuống, những đôi chân dẫm chỗ nọ dẫm chỗ kia, những thân hình lắc từ bên này qua bên khác. Không phải cố tình mà hình ảnh của những cô gái trên sàn gây được sự chú ý nhiều hơn của Mai Mai, da thịt lộ rất nhiều và nhảy rất hăng.
- Nhố nhăng. – Mai Mai lẩm bẩm.
- Em nói cái gì?
- TÔI NÓI LÀ NHỐ NHĂNG.
Hải Nam giật bắn cả mình nhưng ngay sau đó là tràng cười như điên như dại.
***
Hóa ra là nơi này có phục vụ phở – là phở ăn liền.
Khi đặt tô phở xuống bàn, người phục vụ tuy vẫn mang tác phong chu đáo, thân thiện nhưng nụ cười của anh ta rõ ràng là bất bình thường, dường như anh ta đang cố giữ cho nụ cười của mình không được… tươi hơn.
- Anh đã thấy có ai đến đây để ăn phở chưa? - Mai Mai như vừa bị chơi xỏ, ủ rũ hỏi.
- Sắp được thấy rồi.
Nhìn điệu cười của anh ta mà Mai Mai chỉ muốn có cái lỗ nẻ mà nhảy xuống cho đỡ xấu hổ.
- Ngồi lùi ra đây là không ai thấy đâu.
Hải Nam cũng biết là Mai Mai đang xấu hổ, anh đẩy bát phở của Mai Mai đi trước, Mai Mai tự dịch người theo sau.
Lưng ghế ở quán bar này cao qua đầu người nên một bàn là một không gian riêng. Hơn nữa, ghế quây giống hình chữ C nên ngồi sát ra mép cũng hạn chế được tầm nhìn từ sàn nhảy nhìn vào.
Mai Mai thực sự đã đói quá rồi. Dù không mấy thoải mái cũng phải chịu đựng mà ăn.
Cái bàn này. Một thanh niên ưu tú, khôi ngô vai tựa thành ghế, chân vắt lên đùi, ung dung nhâm nhi ly Voska, ngồi rìa ghế, một cô gái không còn thấy dung nhan ở đâu vì cô còn bận đang chiến đấu với từng sợi phở. Nếu đây là một bức tranh, không biết nên đặt tên gì cho phù hợp?!
- No chưa? – Hải Nam hỏi, chìa cái khăn ướt cho Mai Mai.
Mai Mai gật đầu nhận lấy.
- Có muốn ra kia làm một điệu không?
Mai Mai lắc đầu:
- Tôi vừa ăn xong, cứ để tôi ngồi đây được rồi. Anh ra đó đi!
Hải Nam đưa ly rượu trong tay cho Mai Mai. Mai Mai nhận lấy, uống luôn một hơi hết cốc.
Gương mặt cô đang nóng bừng bừng, nếu ánh sáng ở đây tốt chắc Hải Nam có thể nhìn thấy gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai rồi.
- Hảo tửu lượng.
Hải Nam nói rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má Mai Mai hai cái trước khi đứng lên rời bàn.
Mai Mai không hiểu hành động vừa rồi có ý nghĩa gì, cô cũng không bận tâm nhiều.
- Dịch ra giữa ghế ngồi sẽ dễ nhìn hơn. – Mai Mai nói chuyện một mình.
Tiện thấy chai rượu trên bàn, cô tự rót cho mình một cốc, rồi một hơi nốc sạch.
Âm thanh, ánh sáng, men rượu khiến lòng người lâng lâng. Thảo nào mà đám người kia vào đây lại thích vận động như vậy.
Lại một cốc rượu nữa, trăm phần trăm.
Càng ngồi, Mai Mai lại càng thấy thích không khí ở đây.
- Yoo. – Cô nàng ngồi cạn với chai rượu.
***
- Hải Nam, anh ta đang nhảy ở góc nào thế nhỉ?
Mai Mai ật ưỡng đứng dậy. Sau khi ngồi phịch lại xuống ghế hai phát, cô mới đứng được một cách hẳn hoi. Men theo thành ghế, đứng gần hơn về phía sàn nhảy.
Ra chỗ này mới thấy có không khí!
Mai Mai cũng thử lắc lắc thân mình vài cái rồi bịt miệng cười một mình.
- Cô em, nhảy với anh bài này nha!
Một người lạ hoắc từ đâu ra nói chuyện với Mai Mai. Cô nhìn rồi vừa cười vừa lắc đầu quầy quậy:
- không thích. Không thích.
Rồi một hình ảnh hiện ra trước mắt cô, khiến tất cả mọi thứ quanh cô như sụp đổ, tan biến hết…
Từ trong đám đông đang nhảy nhót, người con trai đó bước ra. Dáng hình mà Mai Mai vẫn luôn nhớ tới, gương mặt đó, giống, rất giống.
Mặc kệ gã đàn ông lạ hoắc đang gạ gẫm Mai Mai nhảy với hắn, Mai Mai vội vàng bước về phía người con trai kia.
- Ối.
- Ôi xin lỗi, xin lỗi.
Người phục vụ xô phải Mai Mai rối rít xin lỗi. Mai Mai không còn tâm trạng đâu mà để ý đến anh ta. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy người con trai kia đâu nữa. Mai Mai đi đến vị trí mà người đó vừa xuất hiện, nhưng chẳng thấy đâu, cô ngó vào mấy bàn ở gần đó, cũng không bàn nào có cậu ta. Đã thế cô còn bị mấy tên nam ngồi đó đùa cợt.
Mai Mai đứng căng mắt tìm kiếm.
Đâu rồi? Lẽ nào mình nhìn nhầm? Không, chắc chắn là anh ấy. Không thể nhầm.
- Tìm anh à?
Là Hải Nam. Trái tim Mai Mai trùng xuống, cô rầu rĩ hỏi:
- Về được chưa?
***
Chưa bao giờ Mai Mai về nhà muộn như hôm nay. 2h kém đêm cô mới có mặt ở nhà. Nằm lăn qua lăn lại mãi trên giường, Mai Mai vẫn không tài nào ngủ được. Cô ngồi dậy, tiến đến bên cái bàn, lấy tấm ảnh trong ngăn tủ.
Nhất Bảo... anh đã quay về bên em? Hãy anh vẫn luôn ở bên em mà em không biết?... Nhưng dù là gì đi chăng nữa thì tại sao anh lại không đến tìm em? Là anh không muốn gặp em hay là… anh đã quên em rồi?
***
Đêm qua Mai Mai về muộn, trong người lại có hơi men, ông Lâm thì không biết nhưng dì Minh thì tỏ ra không hài lòng. Món cháo tim tía tô dì Minh đặc biệt chuẩn bị cho Mai Mai, bữa sáng cũng là bữa trưa của cô vì Mai Mai hôm nay ngủ đến trưa mới dậy.
- Cô chủ có thấy đau đầu không?
- Hơi hơi.
Mai Mai nhìn dì Minh:
- Con xin lỗi, đã làm dì lo lắng.
Dì Minh chỉ thở dài, không nói gì mà bỏ đi.
Giải quyết xong tô cháo to đùng, Mai Mai cũng bỏ lên trên lầu, nơi đặt cái kính thiên văn, cũng là nơi cô dành để tâm sự với mẹ mình.
- Hôm qua con đã trông thấy anh ý. Có phải mẹ đã đưa anh ý về với con không? Con biết, mẹ vẫn luôn thương con mà. Con cám ơn, cám ơn mẹ rất nhiều…
***
Từ ngày gặp lại Nhất Bảo, Mai Mai lại càng suy nghĩ về anh ấy nhiều hơn. Và câu hỏi lặp lại trong đầu cô nhiều nhất đó là: Nhất Bảo đang ở đâu? Và: Tại sao Nhất Bảo không đến tìm cô?
Và chiều nào sau khi tan ca, Mai Mai cũng đến BengBeng Bar với hy vọng có thể gặp được Nhất Bảo ở đây.
- Giám đốc. Giám đốc.
- Ừm.. Có chuyện gì à?
- Cô đang lo lắng cho dự án ở Đà Nẵng ạ? Mọi thứ sẽ ổn thôi, cô cứ yên tâm đi.
Cô trợ lý động viên Mai Mai mặc dù những gì cô ta nói chẳng liên quan gì đến chuyện Mai Mai đang nghĩ đến thất thần.
Dù vậy Mai Mai cũng gật đầu cười nhẹ với cô trợ lý.
- Chủ tịch cho gọi cô. – Cô trợ lý thông báo.
Côc. Côc.
- Vào đi. – Tiếng của chủ tịch tập đoàn Nhất Mai – ông Mai Lâm.
- Chủ tịch cho gọi có việc gì vậy ạ? – Mai Mai hỏi.
Từ khi bước chân vào công ty cô luôn tỏ ra mình là một nhân viên của công ty chứ không phải con gái của ngài chủ tịch. Nhưng sự thực và trong mắt của các nhân viên khác thì cô lại là người lạnh lùng khó gần, và họ cho rằng đó là bệnh của cô đại tiểu thư này.
- Dự án ở Đà Nẵng đến đâu rồi?
- Chỉ còn xuống tận nơi khảo sát thực tế, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất vốn tiến hành được rồi, thưa chủ tịch.
Ông Lâm gật gật đầu nhìn Mai Mai vẻ dò xét:
- Lần này con có thể đích thân đi một chuyến được chứ?
- Việc này có cần thiết không thưa chủ tịch?
Ông Lâm thôi xoay cây bút trong tay, nói:
- Dự án này đòi hỏi vốn đầu tư khá lớn. Hơn nữa ngoài Nhất Mai là đơn vị đầu tư chính, vẫn còn ba đơn vị khác cũng đầu tư vào đây. Lần này đi, ngoài việc khảo sát ra còn phải hợp đồng lợi nhuận sòng phẳng với ba đơn vị kia. Lời thiệt về công ty ta thế nào, đều quyết định trong chuyến đi lần này. Giao cho người khác, bố thấy không yên tâm. Con có thể suy nghĩ lại không?
Thấy Mai Mai do dự, ông Lâm tiếp tục nhẹ nhàng động viên con gái:
- Đà Nẵng là địa điểm du lịch rất lí tưởng, bố cũng muốn con đến đó để được thư giãn vài ngày.
Mai Mai cười nhạt, nghĩ ‘Chuyến đi quan trọng có bao nhiêu việc phải làm như vậy mà vẫn có thời gian nghỉ ngơi. Không phải bố lại đang có kế hoạch gì với mình đấy chứ?’
Mai Mai nhẹ gật đầu.
- Cứ làm theo lời chủ tịch đi ạ. Vậy còn buổi gặp mặt với đại diện của GOLD WALL Hoa Kỳ thì sao, thưa chủ tịch?
Ông Lâm đang vui ra mặt, tươi tỉnh nói:
- À hà, việc đó, buổi gặp mặt đầu tiên sẽ giao cho Tổng giám đốc Minh.
Lần hợp tác này với GOLD WALL, nếu thành công, thương hiệu Nhất Mai sẽ vươn ra khỏi châu Á và tiếp tục khẳng định vị trí trên trường quốc tế, đây cũng là điều mà ông Lâm đã mong muốn từ lâu.
Thoát khỏi không khí ngột ngạt đầy khói bụi của thành phố, không gian khoáng đạt, trong lành của vùng biển thật khiến người ta thấy vô vùng thư thái.
Mai Mai một mình dạo bước bên bờ biển, từng tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, đôi chân Mai Mai ngập trong nước biển mát lạnh, đá những bọt nước lăn tăn, cảm nhận từng cơn gió thổi tới, Mai Mai chợt nghĩ ‘Bố nói đúng, đi du lịch thấy tâm tư thoải mái hơn nhiều… Đã bao lâu mình không đi du lịch rồi nhỉ?’
Hôm nay là buổi tối cuối cùng Mai Mai ở lại Đà Nẵng. Suốt một tuần nay, ngoài những lúc phải giải quyết công việc, thì Mai Mai nghỉ ngơi và đi dạo, không thấy có gì khác thường. Không lẽ lần này do mình suy nghĩ quá nhiều? Bố đơn thuần chỉ muốn mình đi công tác và tranh thủ nghỉ mát?!
Đang vẩn vơ suy nghĩ, thì có một đứa bé nô đùa gần đó, không cẩn thận bị ngã ngay trước mặt Mai Mai. Mai Mai cúi xuống đỡ cậu bé dậy, quần áo cậu bé đã ướt sũng nước.
- Cháu có sao không?
- Bẩn tay rồi.
Cậu nhóc giơ hai bàn tay bị dính đầy cát nhăn nhó.
Mai Mai cười:
-Không sao, không sao. Cháu cho tay xuống đây, sóng xô tới là sẽ cuốn hết cát đi ngay.
Thằng bé làm theo. Rồi thích thú đứng đấy nghịch luôn.
- Thôi đừng nghịch nữa. Cháu đi cùng ai, mau quay về đi kẻo bố mẹ đi tìm.
Cậu bé thôi nghịch sóng, nhìn Mai Mai. Cậu bé cứ nhìn Mai Mai như vậy, nhất thời Mai Mai cũng không biết phải làm gì.
- Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Còn không nghe lời là lần sau mẹ không cho đi nữa đâu nghe chưa?
Mẹ cậu bé đến, môi bặm lại quở trách. Cậu bé không để ý lời mẹ nói, hồn nhiên đáp:
- Mẹ ơi, vừa nãy con bị ngã, là cô xinh xinh này đỡ con dậy, còn rửa tay cho con nữa.
Mẹ cậu bé nhìn Mai Mai:
- Ôi, cám ơn cô nhé.
- Uhm.. không có gì, chị nên để ý cháu nhỏ nhiều hơn.
- Cô ơi, cô xinh hơn cả cô diễn viên trên ti vi mà bố cháu thích đấy!
- Cái thằng bé này. Thôi, cám ơn cô, mẹ con tôi đi trước nhé.
Mai Mai vẫy tay chào cậu bé. Lần đầu tiên, cô thấy trẻ con thật đáng yêu, hay là tại cô chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ.
- Mai Mai.
Cô gái cũng đang đi dạo trên bờ biển, đứng đối diện với Mai Mai gọi lớn.
- Không ngờ lại gặp cô ở đây. Cùng đi dạo nhé!
Không chờ Mai Mai trả lời, Thùy Linh đã chạy lại kéo Mai Mai đi.
- Có phải cô còn giận tôi vụ lần trước không?
Đúng là ấn tượng của Mai Mai về Thùy Linh không tốt đẹp gì, nhưng lần cô ta làm loạn trước cổng công ty, Mai Mai từ đầu đã không để bụng rồi.
- Không.
- Uhm… Dạo này cô có gặp Hải Nam không?
Cô ta lại bắt đầu nghi ngờ về mối quan hệ của mình với Hải Nam đây mà.
- Cũng phải hai tuần rồi không gặp.
Hai người bước đi ngang nhau, Mai Mai không nhìn được gương mặt của Thùy Linh nhưng qua giọng nói thấy cô ta không hề có ý muốn gây sự gì hết.
- Tôi và anh ý chia tay rồi.
Mai Mai nghe mà thấy hơi kì lạ, nếu hai người họ chia tay thật thì đáng lẽ Thùy Linh phải trút giận lên cô mới phải, dù gì cô ta cũng từng nghi ngờ cô là kẻ thứ ba.
- Cô đúng là rất giỏi đóng kịch. – Thùy Linh nói – Rõ ràng trong lòng đang rất vui mà ngoài mặt cứ làm như không quan tâm.
Mai Mai cười nhạt, ‘ Vừa mới nghĩ về cô ta tốt hơn một chút nào ngờ vẫn chứng nào tật đấy.’
- Cô cho rằng tôi đang đóng kịch? Chuyện của hai người tại sao tôi lại phải vui?
Thùy Linh dừng lại nhìn Mai Mai:
- Không phải cô và Hải Nam… Anh ấy nói rằng anh ấy không thể thiếu cô.
Mai Mai cười khẩy.
- Vậy cô có thể thiếu anh ta sao?
Thùy Linh lắc đầu:
- …Nhưng nếu cố gắng níu kéo một người không yêu mình thì cũng chẳng có kết quả.
Cô gái này cũng là người rất có lý trí. – Mai Mai nghĩ.
- Còn cô? – Thùy Linh hỏi – Cô có tình cảm với Hải Nam?
Mai Mai quay người bước tiếp:
- Với tôi anh ta đơn thuần chỉ là một đối tác.
- Vậy mà anh ấy lại rất thích cô… Cô có người yêu rồi phải không?
Mai Mai không đáp nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi.
- Cô đã từng yêu chưa? – Thùy Linh lại hỏi.
Mình đã từng yêu chưa? Cô lại nghĩ đến quãng thời gian bên Nhất Bảo, nghĩ đến tình cảm Nhất Bảo dành cho cô, và tình cảm của cô giờ đây dành cho anh.
- Tôi không biết… như vậy có được gọi là tình yêu không?!
Buổi gặp mặt đầu tiên giữa tập đoàn Nhất Mai và Gold Wall diễn ra rất suôn sẻ. Một buổi party quy mô được tổ chức để ăn mừng cho sự kiện này.
Đến với buổi tiệc, Mai Mai thật sự không có mấy hào hứng bởi vì cô không thích những chốn đông người. Mai Mai chọn cho mình chiếc đầm đỏ lệch vai, cô không muốn làm mình trở nên quá nổi bật nhưng sự thật thì ngược 180độ.
- Oa, giám đốc, cô đẹp quá đi mất.
- Trời ơi, hôm nay trông cô đẹp thật đấy.
- Giám đốc ơi, quyến rũ quá đi.
...
Mai Mai phản ứng một cách lịch sự rồi sớm tìm cho mình một góc yên tĩnh trong hội trường.
Người phục vụ bê khay rượu đi tới, Mai Mai với tay lấy cho mình một ly, và cùng với cô, cũng có một người khác muốn lấy rượu. Mai Mai quay sang nhìn theo phản xạ tự nhiên và…
- Chào cô.
Người kia mỉm cười chào Mai Mai.
Có phải mình đang mơ không? Nhất Bảo, anh đang đứng trước mặt em, là thật sao?
- Không phải cô cũng đang muốn uống một ly sao? Đây.
Nhất Bảo đưa cho Mai Mai một ly. Mai Mai cầm ly rượu trong tay, không dám tin đây là sự thật. Cô run run nói:
- Nhất Bảo.
Người kia nhìn Mai Mai, rồi ngó nghiêng xung quanh, hỏi:
- Uhm, cô gọi tôi?
Mai Mai gật đầu cái rụp:
- Là anh đó. Nhất Bảo.
Người kia bỗng bật cười:
- Hì, chắc cô nhầm tôi với ai rồi. Tôi là Jimmy, không phải… Nhất Bảo.
Trái tim Mai Mai như bị bóp chặt:
- Nhất Bảo, anh nói gì? Đừng trêu em nữa.
- Hay quá, hai người đều ở đây.
Tổng giám đốc của tập đoàn Nhất Mai từ đâu đến đang hồ hởi, nhìn thấy gương mặt của Mai Mai thì mặt tái mét.
- Ờ… hai người quen nhau sao?
- Không có. – Nhất Bảo nói.
Mai Mai như chết đứng sau câu trả lời đó.
- Hà hà.. Đây, để tôi giới thiệu. Đây là Mai Mai giám đốc điều hành, có thể nói là nhân tài quốc gia đấy, tất cả các dự án cô ấy tham gia từ trước đến nay chưa bao giờ thất bại. Giới thiệu với cô, đây là Jimmy,…
Jimmy, Jimmy, tại sao lại là Jimmy? Không đúng, không thể nào…
Mai Mai không biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi trên gương mặt mình, gây lúng túng cho cả Tổng giám đốc và vị đại diện kia.
Tổng giám đốc liền kéo Mai Mai qua một bên:
- Em làm sao vậy? Sao lại cứ nhìn chằm chằm người ta mà khóc là thế nào?
Mai Mai không biết phải làm sao, cũng không biết làm thế nào để ngăn dòng nước mắt. Chỉ biết là bây giờ cô rất muốn khóc, khóc thật to. Đã bao lâu rồi cô luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ, đã bao lâu cô chờ đợi giây phút này. Nhưng bây giờ thì sao, Nhất Bảo đã đứng trước mặt cô, nhưng lại không phải là Nhất Bảo. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Mai Mai lẳng lặng rời khỏi hội trường, để mặc cho đôi chân bước đi.
- Mai Mai.
Trái tim của Mai Mai đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Giọng nói này, tiếng gọi này…
- Nhất Bảo.
Mai Mai nói nhưng rồi nhớ ra, anh ta nói anh ta là Jimmy, cô ủ rũ quay người bước đi.
- Cô có phiền không nếu tôi đi cùng?!
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Mai Mai, cô cầm tay Jimmy lôi anh ta đi đến một chỗ không có ánh đèn chiếu tới, nhìn trước nhìn sau cẩn thận rồi mới nói:
- Ở đây không có ai. Nói cho em nghe đi, anh là Nhất Bảo, đúng không? Anh không phải Jimmy, anh là Nhất Bảo, em là Mai Mai, anh quen em mà, đúng không?
Mai Mai túm chặt hai cánh tay Jimmy, nói như van nài.
- Xin lỗi.
Jimmy nói, nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay của Mai Mai ra.
Người Mai Mai chết lặng, cô khụyu xuống, ôm mặt khóc nức nở.
- Mai Mai. Em ở đây mà anh đi tìm mãi.
Hải Nam chạy đến, nhìn tình cảnh lúc đó, anh ta đổ đôi mắt nghi ngờ cho Jimmy.
- Chúng ta về thôi.
Hải Nam đỡ Mai Mai đứng dậy, người cô bây giờ chẳng còn chút sức sống nào.
***
- Gặp lại cô ấy rồi, anh thấy sao? - Alice, trợ lí của Jimmy, cũng là Việt kiều Mỹ.
Jimmy lắc đầu.
- Anh không biết lần trở về này là tốt hay xấu nữa?
- Cô ấy không quên anh. Mà ngược lại, vẫn luôn nhớ đến anh… Nhất Bảo, đây là thời điểm nhạy cảm, anh phải luôn nhớ anh là Jimmy… Thời gian tới, vất vả cho anh rồi.
...............................................................
Bạn đang đọc truyện tại eCute.wap.sh
Chúc bạn online vui vẻ.
................................................................
Không lẽ tất cả những gì Mai Mai chờ đợi trong bao nhiêu năm qua, nó bất chợt hiện ra nhưng chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất, giống như một quả bóng bay, phải mất công thổi trong bao lâu, nhưng chỉ cần một cái chích nhẹ, quả bóng sẽ không còn.
Lái xe lòng vòng cho khuây khỏa, không ngờ Mai Mai lại lái tới chỗ này. Nhà cũ của Nhất Bảo.
Đằng nào cũng đến rồi, Mai Mai quyết định xuống xe đi bộ.
Kể từ ngày đó, Mai Mai không còn quay lại nơi này. Rất nhiều lần cô muốn đến đây với tâm trạng đầy hy vọng nhưng rồi cô lại sợ làm mình thất vọng.
Đây là lần thứ hai cô đi bộ trên con đường này, và cũng là lần thứ hai cô đi một mình trên con đường này. Không biết đó có phải là số phận!
- Chú cho con xin lại quả bóng.
Tiếng cậu bé con này nghe rất hay. Mai Mai nhìn về hướng cậu bé. Đám trẻ con đang chơi đá bóng. Nổi bật trong số đó là một thân hình cao lớn, trên tay anh ta đang cầm quả bóng.
Trong phút chốc, ánh mắt của anh ta và Mai Mai chạm nhau.
Trả lại quả bóng cho đứa trẻ, Jimmy còn kèm theo nụ cười rất hiền, nụ cười mà trước đây Nhất Bảo chỉ dành cho Mai Mai.
- Chào cô. – Jimmy chạy lại phía Mai Mai.
Mai Mai cười nhẹ:
- Chào anh. Sao anh…
- Sao cô…
Cả hai cùng nói.
Jimmy cười, anh ta cười tự nhiên thôi, đâu biết rằng nụ cười ấy lại đang làm cho Mai Mai xáo động đến thế nào.
- Hì hì, cô nói trước đi?
- Tại sao anh lại đến đây?
Jimmy tỏ ra ngạc nhiên:
- Tôi cũng đang định hỏi cô câu đấy đây.
- Vậy anh trả lời tôi trước đi. – Mai Mai nói.
Jimmy giơ cái máy ảnh đang treo trước ngực lên:
- Nhận ra chưa? Tôi thấy khu phố này có một nét cổ kính rất hấp dẫn, muốn lưu lại vài bức hình. Đây, cô nhìn ngôi nhà này… - Jimmy đưa máy ảnh chụp ngôi nhà gần nơi họ đang đứng.
Mai Mai không biết cảm giác của mình lúc đó thế nào, cô nhìn ngôi nhà, rồi nhìn Jimmy, lòng cô gần như trống rỗng. Đó chính là ngôi nhà của Nhất Bảo.
- Mai Mai, Mai Mai.. Cô sao thế?
Rất giống, thật sự là rất giống mà. Nhưng tại sao, từ thái độ, cách nói cho đến cử chỉ… rốt cuộc thì anh là ai?
- Jimmy này, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?
- Được chứ.
- Uhm, anh… anh còn có anh em nào khác không?
Jimmy lắc đầu:
- Tôi là con một.
Jimmy trả lời, tay vẫn nháy máy ảnh liên hồi.
- Anh có chắc không? Có khi nào anh còn có một người anh em sinh đôi mà anh không biết không? Ví dụ như cảm giác còn có một suy nghĩ hay một cuộc sống, một linh hồn khác cũng đang tồn tại cùng lúc trong anh…
Jimmy hạ cái máy ảnh trong tay, nhìn Mai Mai có phần cảnh giác:
- Cô nói gì nghe ghê vậy?
Mai Mai biết là mình đang hơi quá đà. Nhưng thực sự, nếu không phải anh em sinh đôi thì làm sao có chuyện hai người giống nhau đến như vậy. Cô lại đang hy vọng, nếu như Jimmy và Nhất Bảo là hai anh em thì cô có hy vọng có thể tìm lại Nhất Bảo. Nhưng nhìn Jimmy thì đúng là anh ta không nói dối.
- Bỏ đi. – Mai Mai chán nản nói.
- Jimmy.
- Tôi đang nghe đây.
Mai Mai chỉ ngôi nhà nói:
- Ngôi nhà này có gợi lên trong anh điều gì không?
- Ngôi nhà rất đẹp. Là của cô à?
Thực sự càng nói chuyện với Jimmy chỉ càng khiến cho Mai Mai thêm thất vọng.
- Không. Là của anh ấy. Tôi chỉ là từng đến nơi này… Cũng gần bốn năm rồi tôi không còn quay lại nơi đây nữa. Tôi còn nhớ lần cuối cùng, tôi đã phải vất vả thế nào mới đến được đây. Hôm đó ngoài trời rất lạnh, tôi đã phải trốn ra khỏi nhà, lại còn phải chạy bộ từ đầu đường vào đây. Lúc đó tôi không quan tâm nhiều đến hoàn cảnh, chỉ mong sớm gặp được anh ấy… Nhưng không ngờ, khi tôi đến được nơi này, thì đã quá trễ. Anh ấy đã bỏ tôi mà đi.
Mai Mai nói và không quên để ý phản ứng của Jimmy. Nhưng anh ta lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
- Suốt thời gian qua, tôi vẫn luôn chờ đợi ngày anh ấy quay về. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu như anh ấy biết tôi đang chờ anh ấy thì anh ấy có quay về bên tôi không.
Rồi Mai Mai quay sang nhìn thẳng vào mắt Jimmy, hỏi:
- Nếu là anh, anh biết được người con gái ấy vẫn luôn chờ đợi mình. Anh sẽ làm thế nào?
Mai Mai cố gắng đọc suy nghĩ của Jimmy qua đôi mắt anh ta.
- Ấy, xin lỗi tôi có điện thoại.
Jimmy nói rồi quay ra nghe điện thoại.
- Alice…
Là Alice.
- Xin lỗi, Alice vừa gọi, cô ấy… À thôi, có lẽ tôi phải về trước.
- Anh có vẻ rất quan tâm đến cô trợ lí của mình. – Mai Mai nói. (Cô nàng có vẻ đang ghen)
Jimmy chỉ cười không đáp.
- Nếu vội thì anh về trước đi.
- Ok. Vậy tôi đi trước. Bye.
Nhìn Jimmy từ đằng sau, vẫn câu nói ấy ‘Rất giống Nhất Bảo’.
- Thấy người ta quan tâm người con gái khác, thấy rất khó chịu, đúng không?
Mai Mai quay người lại, Hải Nam từ trong con hẻm bước đến.
- Sao anh lại ở đây?
Hải Nam vừa đi vừa nói:
- Anh ta là Jimmy, bố mẹ là Việt kiều Mỹ, là con một. Từ năm 5 tuổi, anh ta đã cùng bố mẹ sang Mỹ và định cư ở bên đó cho đến nay. Những chuyện sau này chắc em cũng đã biết. Đâu phải em chưa từng điều tra anh ta.
Hải Nam đã đi đến trước mặt Mai Mai.
- Em đã biết anh không phải là Nhất Bảo?!
Mai Mai trừng mắt nhìn Hải Nam.
Tại sao anh ta lại biết về Nhất Bảo? Lẽ nào là bố nói? Không, không phải, bố từng gặp mặt Jimmy rồi, nhưng bố không có phản ứng gì cả, cho thấy bố chưa hề biết mặt của Nhất Bảo. Hơn nữa chuyện của mình và Nhất Bảo đã bị ém nhẹm từ lâu. Không đời nào bố đi kể cho anh ta...
- Đừng quan tâm vì sao anh lại biết chuyện về Nhất Bảo.
Hải Nam nắm tay Mai Mai trong tay mình, nói:
- Mai Mai, chuyện của Nhất Bảo đã là quá khứ rồi. Đừng nhớ đến anh ta nữa. Anh ta đã quên em rồi. Jimmy là Jimmy, không phải là Nhất Bảo. Đừng tự lừa dối mình nữa… Hãy chấp nhận anh, được chứ?
Mai Mai cắn chặt môi. Tất cả những gì Hải Nam vừa nói chính là những gì mà lâu nay Mai Mai vẫn luôn tìm cách lẩn trốn. Nhưng... anh ta đã phạm phải một sai lầm đó là Mai Mai rất ghét bị người khác bới móc đời tư.
Mai Mai giật tay mình ra khỏi tay của Hải Nam. Gương mặt của cô đầy vẻ hăm dọa.
- Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh. Anh không có quyền xen vào.
Dù rất kiên quyết với Hải Nam nhưng những gì anh ta nói thật sự khiến Mai Mai phải suy nghĩ rất nhiều, hay nói cách khác, nó đã khiến cho những suy nghĩ cố chấp lâu nay của Mai Mai lay động, rằng Jimmy không phải là Nhất Bảo.
Mai Mai không biết mình đang hành động theo lý trí hay tình cảm, tuy nhiên ở góc độ nào đó, cô vẫn cảm nhận thấy Jimmy không phải hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng sau những lời Hải Nam đã nói, Mai Mai lại phân vân, cảm giác của cô có thật sự đúng, hay tại cô quá mong nhớ Nhất Bảo nên lú lẫn vậy?
Hôm nay là buổi họp đầu tiên của hai tập đoàn. Chỉ là lên kế hoạch cho một hợp tác lâu dài. Tổng giám đốc của Tập đoàn Nhất Mai cũng tham gia buổi họp này, và đã cùng với đại diện của Gold Wall – Jimmy có một buổi nói chuyện khá thoải mái.
Mai Mai cũng có mặt, và trong suốt buổi họp cô đã phải rất nhiều lần tự kiềm chế mình để không nhìn như mất hồn vào Jimmy, để rồi lại tưởng tượng ra anh ta là Nhất Bảo. Nhưng sự thật, là đã có lúc Mai Mai tưởng Jimmy là Nhất Bảo thật, rồi cô hình dung , sau buổi họp, cô sẽ khoác tay anh ta, vui vẻ nói chuyện, và trở thành một cặp đôi lý tưởng trong mắt mọi người. Mơ mộng chỉ kết thúc khi Mai Mai nhìn thấy Alice thì thầm gì đó vào tai Jimmy, hai người rất tự nhiên. Mỗi lần nhìn thấy như vậy, Mai Mai lại chạnh lòng nghĩ rằng hai người họ mới là một cặp.
Cho đến khi buổi họp kết thúc, Mai Mai tìm cách đến gần Jimmy.
- Jimmy.
- Chào cô, Mai Mai.
- Buổi họp hôm nay rất thoải mái.
Jimmy gật đầu, cười:
- Đúng vậy. Chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ.
Mai Mai cũng gật đầu rồi nói chuyện chính:
- Bây giờ anh có…
Nhưng còn chưa kịp nói thì Alice đã đi đến cạnh Jimmy.
- Chào cô, Mai Mai… Jimmy, bên Mỹ họ yêu cầu mình nộp bản dự thảo trong ngày mai, em đã chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ anh kiểm tra lại thôi.
- Uhm, về văn phòng anh sẽ đọc.
Alice hớn hở nói:
- Việc công thế là có thể tạm dừng rồi. Tối nay chúng ta đi đâu chơi?
- Tùy em, em muốn đi đâu thì anh sẽ đưa em đi đấy!
………..
Hai người họ nói qua nói lại chuyện đâu đâu. Mai Mai nghe vừa buồn vừa tức. Lần đầu tiên, cô thấy mình chẳng khác nào người thừa.
- Alice. – Mai Mai lên tiếng.
- Ồ, sorry, Mai Mai, tôi quên mất cô vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy?
- Tôi có chuyện muốn nói với Jimmy, cô có thể tránh ra chỗ khác không? – Mai Mai nói thẳng thừng.
Alice nhìn Jimmy. Jimmy ậm ừ:
- Uhm, Alice, em đi làm việc trước đi.
Alice đi rồi, Jimmy hỏi Mai Mai:
- Xin lỗi cô. Cô nói có chuyện muốn nói với tôi. Chuyện gì thế?
Mai Mai mặt lạnh tanh (dỗi vì chuyện vừa nãy đấy mà):
- Bây giờ anh có bận không?
Jimmy lắc đầu.
- Vậy anh đi cùng tôi nhé!
***
- Cô lái xe giỏi thật đấy. – Jimmy nói.
Mai Mai im lặng một lúc mới nói:
- Chiếc xe này, trừ tôi ra, anh là người đầu tiên ngồi lên đấy.
- Vậy à? Vinh dự cho tôi quá. – Jimmy cười nói.
Trên cả quãng đường đi, Mai Mai không nói gì nhiều. Trong lòng cô đang có một toan tính, là một phép thử, một phép thử cuối cùng với Jimmy.
Chiếc xe dừng lại. Hai người xuống xe.
Mai Mai mở cổng:
- Anh vào đi.
Trên con đường dẫn vào căn nhà gỗ. Mai Mai còn nhớ, lần đầu cũng là lần cuối Nhất Bảo cùng cô đến nơi này, Nhất Bảo đã nắm tay cô đi trên con đường với hai bên là hai hàng cây rậm rạp xanh rì. Còn giờ đây, cô đang nhìn từ phía sau con người này. Jimmy đi rất bình thường, không hề quay đầu lại. Bọn họ cứ người đi trước, người đi sau không hề quay đầu lại cho đến khi tới căn nhà gỗ.
Lúc này Mai Mai mới tiến lên trước để mở cửa.
Hai người leo lên gác hai. Hoàn toàn im lặng. Mai Mai ra ngồi cạnh cửa sổ.
Qua ô cửa sổ, Mai Mai nhìn về quá khứ…
- Mai Mai… cô đưa tôi đến đây để làm gì vậy? – Jimmy nói sau một hồi lâu im lặng.
- Anh có còn nhớ lần anh đưa em đến nơi này không? Mỗi khi nhớ về anh em đều nhớ đến những lời anh nói với em tại căn nhà này. – Mai Mai vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng cô run run – Nếu như ngày đó em thông minh hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay… Nếu như em nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ, em đã có thể giữ anh ở lại… - Mai Mai quay đầu lại, nhìn Jimmy bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt - … Ngay chính tại ngôi nhà này, anh đã từng hỏi em, nếu như có một ngày anh rời xa nơi này, em sẽ cảm thấy thế nào? Em đã trả lời ‘chắc là sẽ rất buồn’. Nhưng lúc đó, em thật không biết nếu điều anh nói là thật thì sẽ buồn đến mức nào?... Lúc đó… em còn nói… - tâm trạng của Mai Mai thổn thức đến tột độ, khiến cho câu nói của cô cũng bị ngắt quãng - …còn nói, muốn anh là bạn thân mãi mãi của em. Bởi vì em không muốn… anh rời xa em, muốn anh… ở bên em mãi mãi..
- ...Nhưng tất cả, chỉ đến khi anh thực sự bỏ em ra đi… em mới biết, không chỉ có buồn, mà còn cả đau đớn.. nuối tiếc.. dày vò.. ân hận… Và cũng chỉ đến khi anh đi rồi.. em mới biết, hóa ra, không phải mình muốn anh chỉ là bạn thân.. mà còn.. hơn thế…
- … Anh có biết, em đã đặt tên cho ngôi nhà này là gì không?.. Là Hồi Ức.. Bởi vì lần nào đến đây,em đều nhớ về những hồi ức giữa anh và em.. Tất cả đều là quá khứ.. em không sao quên được…
- Mai Mai…
- Nhất Bảo… lẽ nào anh đã quên em thật rồi sao?.. Lẽ nào sai lầm của em không thể sửa chữa được nữa sao?.. Em đau khổ lắm rồi.. Xin anh đừng để em phải đau khổ hơn nữa… Bao nhiêu năm qua, em luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ, và chờ đến ngày anh quay về… Nhưng tại sao… người thì đã quay về, mà em vẫn phải đau khổ thế này?... Nhất Bảo.. thật sự em không thể gắng gượng được nữa rồi..
Jimmy tiến lại, quì xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên vai Mai Mai. Mai Mai khóc nức nở, bất ngờ nhổm dậy, vòng tay ôm chầm lấy Jimmy.
Chap 68
Mai Mai muốn thời gian mãi mãi ngừng lại tại thời điểm này. Ngay cả khi Jimmy không phải Nhất Bảo, cô cũng chấp nhận.
Cái ôm của Mai Mai rất chặt. Cằm cô đặt trên vai anh. Jimmy cảm nhận từng tiếng nấc nghẹn ngào của Mai Mai. Mỗi tiếng nấc là mỗi tiếng đau đớn, day dứt, ân hận mà Mai Mai đã âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua. Mỗi tiếng nấc càng làm trái tim Jimmy thêm đau khổ.
Từ từ, Jimmy cũng vòng tay ôm lấy Mai Mai. Cái ôm này anh đã mong từ rất lâu rồi.
- Tại sao không ôm em chặt hơn? – Mai Mai bất ngờ lên tiếng.
Jimmy đột nhiên buông tay, tách mình ra khỏi Mai Mai, làm ra vẻ lúng túng:
- Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên làm vậy. Tôi nên đi trước.
Nói rồi Jimmy vội vàng đứng lên. Nhưng vừa bước xuống được một bậc thang đã nghe Mai Mai hỏi:
- Anh có dám nói mình không phải Nhất Bảo không? Như vậy, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. – Giọng nói của Mai Mai chưa bao giờ sắc bén như thế.
- Sao? Không trả lời được à?
Jimmy im lặng. Anh chưa bao giờ thấy Mai Mai như vậy. Mạnh mẽ đến lạnh giá. Với những gì hiểu về Mai Mai, nếu đúng những gì anh linh cảm, thì lần này nếu không thừa nhận thật chẳng khác nào giọt nước tràn ly.
Cố giữ cho giọng nói bình thường, Jimmy nói:
- Tôi biết mình rất giống với một người quen cũ của cô. Nhưng xin lỗi, đó không phải điều tôi muốn.
Nói xong Jimmy bước nhanh xuống cầu thang. Từ ô cửa trong nhà, Mai Mai nhìn theo Jimmy từ đằng sau. Bất giác cô nhếch mép cười, miệng lảm nhảm:
- Không phải anh. Nhất Bảo. Không phải anh.
Mai Mai hờ hững vớ lấy cái túi xách, dốc ngược làm cho toàn bộ đồ đạc trong túi rơi hết xuống sàn. Cô lấy từ trong đống hỗn độn đó một lọ thuốc. Từ từ mở nắp, những viên thuốc trắng tinh được đổ đầy lên bàn tay cô…
***
- Mai Mai, Mai Mai nghe anh nói đã.
Hải Nam đuổi theo giữ Mai Mai lại. Mai Mai giật mạnh tay mình không để Hải Nam động vào người.
- Tôi đã nói rồi, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi. Anh là gì chứ? Anh là gì mà dám nhắc đến Nhất Bảo? Tôi nói cho anh nghe Nhất Bảo nhất định sẽ quay lại, anh ấy nhất định sẽ đến tìm tôi. Hải Nam, nếu anh còn muốn chúng ta nhìn mặt nhau thì đừng bao giờ xen vào chuyện riêng của tôi một lần nữa. – Mai Mai nói như hét vào mặt anh ta.
Nhưng ngay sau câu đó, Hải Nam cũng gầm lên.
- Nhưng anh không muốn nhìn thấy người mình yêu lại đi đợi chờ một người đã chết.
Mai Mai mở trừng mắt, chân cô bỗng nhiên mềm nhũn, run rẩy nói:
- Anh.. anh nói.. nói gì..?
Hải Nam dịu giọng trở lại, nói:
-Chuyện này anh không có ý định muốn để em biết. Nhưng anh không thể đứng nhìn em lún ngày càng sâu được.
- Bằng chứng.. bằng chứng đâu? Anh đừng có dựng chuyện lừa tôi.
Hải Nam đi lấy từ trong ngăn kéo một tập giấy, đưa lại cho Mai Mai.
Danh sách khách hàng trên chuyến bay ngày / / .
Là danh sách hành khách trên chuyến bay định mệnh 4 năm trước.
Mai Mai run rẩy dò danh sách. Cô liên tục phải giơ tay gạt nước mắt vì nó khiến mắt cô nhòe đi, không còn nhìn thấy gì cả, nhưng sao càng lau nó lại càng xuất hiện. Lật qua hai trang đầu và rồi.. cái tên Nhất Bảo nhanh chóng đập vào mắt cô ở trang tiếp theo.
Mai Mai buông thõng tay, tập giấy rơi xuống đất, người cô cũng gục ngã ngay khi ấy.
***
- Nhất Bảo nếu anh đã không đến tìm em, vậy thì để em đi tìm anh. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Cả chục viên thuốc trắng yên vị trong lòng bàn tay Mai Mai. Thuốc là để cứu người nhưng với Mai Mai lúc này, thuốc còn giúp cô có thể đoàn tụ với người cô yêu.
- Nhất Bảo, chờ em nhé.
Chap 69
Trước mắt Mai Mai là một màn sương dày đặc, mờ mờ ảo ảo. Mai Mai cố phóng tầm mắt nhìn cho thật xa, nhưng vẫn chỉ là một màu trắng đục.
- Mai Mai, ơn trời, con tỉnh lại rồi.
Tiếng người phụ nữ nghe rất quen và rất gần, trong phút chốc Mai Mai tưởng đó là người mẹ đã qua đời của mình, nhưng nghĩ lại thì không phải.
- Bác sĩ, bác sĩ…
Tiếng người đó kêu lớn và xa dần..
Lẽ nào…. – Mai Mai nghĩ, cô như đã nhận ra, đây không phải âm phủ.
- Mai Mai, con tỉnh lại rồi!
Ông Lâm xuất hiện trước mắt Mai Mai.
Lẽ nào mình vẫn còn sống?!
Một bóng trắng tinh tiến đến bên, vạch hết mắt phải đến mắt trái của cô.
- Bệnh nhân không sao nữa rồi. Nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy hôm.
- Dạ.. dạ.. cám ơn bác sĩ. – Dì Minh phấn khởi nói.
Ông Lâm xoa xoa đầu Mai Mai, mắng yêu:
- Con nhỏ này, làm bố hết hồn, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa biết lo cho mình? Phải cho con đi lấy chồng mới chững chạc hơn được.
Dì Minh gương mặt đã nhẹ nhõm hơn, trông hai mắt dì xưng húp, chắc đã khóc rất nhiều, cũng cười nói:
- Cô chủ muốn ăn gì sao không nói với tôi, lại đi ăn lung tung ngoài vỉa hè, rất mất vệ sinh, để ra nông nỗi phải cấp cứu rửa ruột…
Mai Mai nghe chẳng hiểu gì cả.
Ông Lâm chợt nhớ ra, nói:
- Hải Nam đâu rồi? Dì mau đi báo cho cậu ấy biết Mai Mai tỉnh rồi để cậu ấy yên tâm. À thôi, để tôi báo cho cậu ta.
Ông Lâm đi được một lát, dì Minh cũng đi chuẩn bị đồ ăn cho Mai Mai.
Mai Mai ở một mình cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Sau khi uống thuốc, cô thấy người mình rất mệt, rồi lịm đi. Lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy có tiếng người đàn ông liên tục gọi tên cô. Cô nhớ là cô đã cố mở mắt để nhìn gương mặt của người đó, nhưng bây giờ cô lại không nhớ nổi gương mặt người đó như thế nào.
Cốc.. Cốc..
Mai Mai nhìn ra cửa. Là Hải Nam.
Hải Nam bước vào phòng, đến ngồi bên giường Mai Mai.
Hôm nay anh ta thật lạ, không nói câu nào.
- Là anh cứu tôi? – Mai Mai hỏi.
Hải Nam không đáp, chỉ gật đầu.
- Tại sao anh lại cứu tôi? Tôi không cần. – Mai Mai tức giận nói.
Hải Nam vẫn im lặng, mắt anh ta chỉ chằm chằm nhìn xuống đất.
Mai Mai lại chợt nhận ra, hỏi:
- Nhưng tại sao anh lại có mặt ở đó đúng lúc đấy?
- Anh vẫn luôn theo dõi tôi?
Mai Mai với cái gối nem mạnh vào người anh ta, quát:
- Trả lời đi, tôi đang hỏi anh đấy!
Lúc này Hải Nam mới vội vã đứng dậy, giữ lấy hai vai Mai Mai trấn an:
- Em bình tĩnh đi, không được làm gì quá mạnh đâu.
- Nói đi. – Mai Mai nhắc lại.
Hải Nam gật đầu, thở dài:
- Đúng. Anh vẫn luôn đi theo em, bởi vì anh không yên tâm về em... Từ sau khi Jimmy xuất hiện, anh đã luôn có một dự cảm không lành. Rồi.. rồi khi anh đưa em danh sách đó, anh đã rất ân hận. Anh nghĩ anh đã gây cho em cú sock quá lớn. Mai Mai, anh xin lỗi.
Mai Mai thổn thức nói:
- Nhưng tôi không cần anh cứu tôi. Đó là cách duy nhất để tôi gặp lại anh ấy. Tại sao anh lại cướp cả cơ hội cuối cùng đó của tôi?
- Em đừng ngu ngốc nữa có được không?
Hải Nam bỗng hét lớn, Mai Mai bật khóc nức nở.
Hải Nam cũng dịu lại.
- Mai Mai, em chắc chắn rằng chết đi rồi, em sẽ gặp được Nhất Bảo sao? Em có dám chắc chắn điều đó không? Nhưng anh tin rằng có một điều mà cả anh và em đều có thể chắc chắn, đó là những người thân của em sẽ đau khổ đến thế nào? Hãy nghĩ đến bố em, mẹ em ra đi với ông đã là quá đau khổ rồi, nếu em cũng bỏ ông mà đi, em nghĩ ông còn có thể gượng dậy được nữa không? Cả dì Minh nữa, dì chăm lo cho em từ nhỏ, từ lâu em cũng đã coi dì như mẹ rồi, đúng không?
Mai Mai càng nghe càng khóc dữ.
Chẳng lẽ mình đã quá ích kỷ!
Mai Mai dương đôi mắt đỏ hoe nhìn Hải Nam, đó đã không còn là đôi mắt đầy oán trách lúc đầu nữa.
Hải Nam cười nói:
- Nghĩ thông rồi phải không? Nghĩ thông rồi thì nghỉ ngơi đi.
Mai Mai muốn nói lời cảm ơn đến anh ta, nhưng cô không thốt ra lời được, nên chỉ ngoan ngoãn nằm xuống.
***
Sau hai tuần nằm viện, dưới sức ép của bố, dì Minh, và cả Hải Nam, Mai Mai lại tiếp tục ở nhà dưỡng bệnh thêm ba tuần nữa. Hải Nam cứ cách một ngày lại đến thăm Mai Mai một lần. Mới đầu, Mai Mai còn giữ khách khí với Hải Nam nhưng dần dần, cô đã nói chuyện và cười với anh ta nhiều hơn.
Trong thời gian, Mai Mai nằm viện, Alice có thay mặt Jimmy đến thăm cô. Alice nói chuyện rất cởi mở, nhưng có lẽ do quan hệ giữa cô ta và Jimmy nên Mai Mai vẫn thấy không thoải mái. Dù đã cố gắng tự điều chỉnh, nhưng có lẽ cô vẫn cần thêm thời gian.
- Nghĩ gì mà ngây người ra vậy?
Hải Nam vỗ nhẹ vai Mai Mai từ phía sau làm cô giật cả mình.
- Không có gì.
- Thật không? Vậy mà anh còn hy vọng em sẽ trả lời rằng em đang nghĩ đến anh..
Mai Mai cười chừ, lảng sang chuyện khác:
- Ngày mai em sẽ đi làm, ở nhà hơn một tháng rồi, khỏe lắm rồi.
- Sao em không ở nhà thêm vài hôm nữa?
Mai Mai chẹp miệng:
- Lần nào nói đi làm mọi người cũng nói câu này.
Hải Nam bỗng nghiêm túc:
- Em muốn đi làm đến thế à?
Mai Mai nhìn Hải Nam, cô biết anh ta đang nghĩ gì, anh ta đang lo về mối quan hệ của cô với Jimmy. Nhưng Mai Mai vẫn quả quyết gật đầu.
***
Dự án Nhất Mai hợp tác với Gold Wall đang được cả hai bên xúc tiến rất khẩn trương. Tuy nhiên trong hai buổi họp gần đây đều vắng mặt Jimmy. Tan họp, Mai Mai gọi Alice:
- Alice, đã thống nhất chiều mai sẽ tổ chức họp báo, chúng ta cần phải có sự chuẩn bị trước, những tại sao gần đây Jimmy thường xuyên vắng mặt vậy?
- Um, có lẽ chúng ta cần phải lùi thời gian họp báo lại. – Alice nói.
- Tại sao?
- Jimmy có việc đột xuất phải về Mỹ.
- Từ khi nào?
Mai Mai hỏi theo quán tính, nhưng thấy Alice nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, cô lạnh lùng nói:
- Đừng hiểu nhầm.
Alice cũng trở lại bình thường, đáp:
- Từ đầu tuần. Ban đầu, chúng tôi cũng không nghĩ việc bên đó lại nhiều đến vậy, cứ nghĩ sẽ có thể quay lại kịp để tham dự họp báo, nhưng xem chừng phải làm phiền bên quý công ty thông báo lại với báo giới rồi.
Mai Mai lại hỏi:
- Vậy lùi lại khoảng bao lâu?
- Hai tuần.
Mai Mai thở dài:
- Được, vậy trước mắt tạm thời hủy buổi họp báo, khi nào có lịch chính thức sẽ liên lạc sau.
Alice mỉm cười.
- Thank u!
- Hôm nay em sao thế? Thấy chỗ nào không khỏe à? – Hải Nam ân cần hỏi.
Mai Mai lắc đầu.
Không cố ý nhưng thực tế cô lại đang bị chuyện Jimmy đột ngột bỏ về Mỹ làm cho phiền lòng. Còn Hải Nam, không biết hôm nay có gì vui mà anh ta rất phấn khích.
- Anh đang đưa em đi đâu thế?
- Rồi em sẽ biết. – Hải Nam nháy mắt đầy ẩn ý.
Mai Mai im lặng không nói gì nữa. Thực lòng cô chẳng hề tò mò trước điều Hải Nam đang bí mật kia.
- Tại sao lại dừng xe ở đây? – Mai Mai ngạc nhiên hỏi.
Hải Nam cho xe đỗ trên một bãi đất trống rất rộng, nhìn ra mặt hồ mênh mông.
Mặt trời đang từ từ lặn xuống, ánh chiều tà hắt vào mặt Mai Mai, những cơn gió mát lành từ mặt hồ thổi vào khiến tóc Mai Mai tung bay. Nhìn vầng quang đỏ rực nhưng không gây chói mắt, Mai Mai nhìn như thôi miên vào đó.
Bàn tay trái của cô từ từ nằm trong bàn tay của Hải Nam. Mặt trời cũng đang càng lúc càng thu lại vầng sáng của mình....
Quả trứng đỏ chỉ còn lại một nửa…
- Em có thích không?
- Có.
Hải Nam với lấy bàn tay bên kia của Mai Mai, đặt hai bàn tay cô trong tay mình, để Mai Mai đứng đối diện nhìn thẳng mình.
- Mai Mai. Anh hy vọng có thể ngày ngày được bên em, làm những điều khiến cho em vui, được quan tâm chăm sóc cho em… Hãy để anh được làm người yêu của em nhé!
Mai Mai hoàn toàn bị bất ngờ, cô nhất thời không biết phải nói gì. Mai Mai bặm chặt môi mình. Hải Nam đang nhìn cô chờ đợi.
Mai Mai nhẹ nhàng rút tay mình lại, cô không dám nhìn thẳng vào Hải Nam, nói:
- Em xin lỗi.
Nhưng sợ Hải Nam bị tổn thương, cô nói thêm:
- Hãy cho em thời gian suy nghĩ.
Nói xong cô vội vàng bước đi, không nhìn lại mặt Hải Nam lấy một lần. Cô bước ra khỏi bãi đất, chân cô cứ thế bước đi, cô không biết nơi mình muốn đến là đâu, chỉ biết rằng cô đang rất muốn đi khỏi nơi này.
- CẨN THẬN.
Một tiếng hét thất thanh… Mai Mai bị đẩy mạnh từ đằng sau, cô lao người về phía trước… Chỉ nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp và….
- HẢI NAM
Hải Nam đã nằm bất động trên mặt đường và từ chỗ anh nằm có rất nhiều máu.
***
- Mai Mai, Mai Mai… thế nào rồi? Hải Nam có sao không? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Trời đất ơi, vẫn chưa cấp cứu xong sao? Tại sao lại lâu như vậy? Cô mau trả lời đi chứ.
Thùy Linh vừa đến nơi đã hỏi tới tấp, trong khi bây giờ Mai Mai thật sự không còn sức để trả lời. Nhưng khi nhìn Thùy Linh, trông cô ta mặt mày tái mét, tóc tai cũng bị tuột xõa xượi, Mai Mai lại thấy thương hại, mệt mỏi nói.
- Bị tai nạn, là do anh ấy cứu tôi.
- Cô làm cái gì vậy? Tại sao lại đến mức bị tai nạn? – Thùy Linh hỏi như đang quát vào mặt Mai Mai.
Người của Mai Mai từ khi Hải Nam xảy ra chuyện thì cứ run như cầy sấy, nghe Thùy Linh hỏi cô lại càng run dữ hơn.
- Tôi… là tại tôi… tôi xin lỗi. – Mai Mai không kìm được, nước mắt lã chã.
- Rốt cuộc là cô đã làm cái gì chứ?
Thùy Linh vẫn hét lên ầm ầm, nhưng giọng đã khác, thì ra đôi mắt của cô ấy đã đẫm nước mắt.
Cô ta tức tối túm lấy hai vai Mai Mai mà lắc mạnh.
- Xin lỗi… xin lỗi… - Mai Mai thì chẳng còn sức chống đỡ, đầu gối cô khuỵu dần.
Mọi chuyện chắc sẽ không dừng lại nếu ánh đèn đỏ của biển báo cấp cứu không tắt. Bác sĩ bước ra, Thùy Linh vội vã chạy đến:
- Bác sĩ, anh ấy… anh ấy…?
- Cô có thể yên tâm. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
Hải Nam bị gẫy một chân và rạn xương hông. Hiện tại đã được đưa về phòng điều trị đặc biệt để theo dõi.
Hai cô gái Mai Mai và Thùy Linh đã bình tĩnh lại và cùng nhau ngồi uống nước ở căng tin của bệnh viện.
- Đáng lẽ người nằm trong đó lúc này phải là tôi. – Mai Mai nói.
- Đừng nói vậy. – Thùy Linh nói, hình ảnh cô lúc này hoàn toàn khác khi nãy. – Cô cũng đâu có cố ý đâu. Nhưng qua chuyện này, đủ thấy, cô thật sự rất quan trọng với anh ấy.
Mai Mai nhìn Thùy Linh:
- Cô cũng rất quan tâm đến Hải Nam.
Thùy Linh cười đau khổ.
- Vừa rồi nhìn cô đau khổ vì anh ấy như vậy, tình cảm giữa hai người chắc đang tiến triển rất tốt?
Mai Mai thở dài, lắc đầu:
- Là bởi tôi thấy, tôi đã mắc nợ anh ấy. Bấy lâu nay, anh ấy đã luôn ở bên tôi, nhưng trong lòng tôi lại luôn chỉ có một người. Nếu không nhờ anh ấy, thì tôi không biết mình còn mê muội đến lúc nào nữa.
Thùy Linh im lặng rồi nói:
- Tôi không thích nhiều chuyện, nhưng có chuyện này tôi thấy nên nói với cô, hãy cẩn thận với Hải Nam.