Old school Easter eggs.
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Tình yêu giữa mùa hạ

Du thuyền cách bến tàu ngày càng xa, dường như không nhìn thấy bến đâu nữa, đột nhiên, thân thuyền giống như va phải vật gì, làm chấn động mạnh cả du thuyền. 

"A!" Tiếng hét chói tai của Cao Thúy Cẩm truyền đến. 

Lương Vĩ Tường sau khi ổn định lại thăng bằng, vội vả tìm tới chỗ cô. 

Cô do va chạm và dập đầu vào tấm ván gỗ, ngất đi. 

"Tiểu Cẩm! Tiểu Cẩm ... Cô không sao chứ?" Hắn thử kêu cô, nhưng cô lại không có phản ứng gì. 

Đáng chết! Tại sao lại có thể như vậy! Hắn khẩn trương ôm cô đến trên giường, cẩn thận kiểm tra thân thể của cô, xác định là cô vì va chạm mới hôn mê thì mới yên tâm. 

Lúc này, hắn phát hiện tốc độ du thuyền đanh tăng! 

Hắn vội vàng đi vào khoang điều khiển, lúc này mới phát hiện chế độ lái tự động đã bị khởi động, hắn muốn tắt đi, nhưng máy móc lại không hề có phản ứng. 

Hắn nhanh chóng kiểm tra linh kiện, phát hiện đã có người động vào. 

Sao lại thế này? Là ai động vào du thuyền của hắn? 

Đang lúc hắn đau đầu suy nghĩ liền phát hiện một mảnh giấy làm hắn chú ý tới ... 

Em trai, 

Lúc em nhìn thấy tờ giấy này, chắc là chế độ tự động của du thuyền đã mở! 

Thật ngại, là anh đây giở trò quỷ, cậu đừng phát hỏa. Đây chỉ là đáp lễ lần trước cậu hãm hại anh! 

Điểm tới của du thuyền chắc cậu cũng biết! Đúng vậy, chính là tiểu đảo phía nam của nhà chúng ta! 

Đáng tiếc! Ngày nghỉ lần này chỉ có một mình cậu hưởng thụ. 

Chà! Những ngày không có phụ nữ, đối với chú em mà nói thật sự là phải chịu khổ rồi! 

Dù sao ... Là anh đây cố ý, cho nên cậu ráng chịu đi! 

Đừng khẩn trương, thời gian vừa đến, tự nhiên sẽ có người đón cậu về, bởi vì ... Linh kiện có thể sữa chữa du thuyền anh đây đã lấy hết rồi! 

Được rồi! Phần lễ vật này cậu chậm rãi mà hưởng thụ đi! 

Anh trai Lương Vĩ Dực 

Trời ... Hỗn đản! Hắn lại bị anh mình hãm hại! 

Biết hắn hôm nay một mình rời bến, cho nên sớm đã lên kế hoạch. 

Lương Vĩ Tường tức giận vò tờ giấy lại, nhưng lại phát hiện không nên, lại khôi phục lại nguyên dạng. 

Thật sự là xong đời! Hiện tại trên du thuyền này không phải chỉ có mình hắn! 

Anh trai hắn nhất định không nghĩ tới, hắn đã mời Cao Thúy Cẩm lên du thuyền. 

Nguy rồi! Vậy phải làm sao bây giờ? Theo như lời nhắn trên tờ giấy, hắn phải ở lại trên đảo nhỏ vài ngày ... 

Nếu lúc Cao Thúy Cẩm tỉnh lại, biết không có biện pháp trở về, nhất định sẽ giết hắn! 

Lương Vĩ Tường trở lại bên trong, nhìn Cao Thúy Cẩm đan mê man, trong lúc nhất thời rối loạn, hắn bỗng chú ý tới túi xách của cô. 

Di động! 

Hắn tìm điện thoại của cô, chuẩn bị cầu cứu, thế nhưng, khi hắn nhìn lại thiên hạ đang nằm trên giường, lại chần chờ. 

Ánh mắt hắn dừng lại ở khuôn mặt thanh tú, tiếp theo lại nhớ tới lúc hai người cùng khiêu vũ, đôi mắt cô lóe lên thứ ánh sáng mê hoặc ... Tất cả, tất cả đều khiến cho hắn xao động! 

Hắn nhìn chăm chú cô, nhịn không được vương tay khẽ chạm vào hai má cô, cảm giác mềm mại làm hắn có chút run sợ. 

Hắn nhìn di động một hồi lâu, rốt cục đem nó cất đi, bỏ lại túi xách lên bàn. 

Trên đảo nhỏ không có thiết bị thông tin, điện thoại hay đi động đều trở thành vật vô dụng, mà hắn cũng không muốn cho bất luận kẻ nào quấy rầy ngày nghỉ của hắn. 

Chỉ là lần ngày hắn không nghỉ ngơi một mình, nếu anh trai hắn biết, chắc hẳn là rất thất vọng. 

Lương Vĩ Tường nhìn Cao Thúy Cẩm, ý cười ngày càng sâu. 

Cao Thúy Cẩm sau giấc ngủ dài, chậm rãi mở mắt ra, lại bị cảnh tượng xa lạ trước mắt làm cho giật mình, ngồi bật dậy. 

"A! Đau quá!" Cô ôm lấy đầu, đầu tiên là đau đớn, tiếp theo là đầu váng mắt hoa. 

Cô xoa cái ót, thật vất vả mới ổn đinh trở lại. 

"Làm sao vậy? Đây là chỗ quái quỷ nào?" Cô giật mình nhảy xuống giường, nhìn quanh. 

Lúc này, tiếng sóng biển xô bờ từng hồi từng hồi truyền đến, cô đi về phía cửa sổ, thò đầu nhìn ra, ngây ngẩn cả người không thể tin vào mắt! 

Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế này? Không phải cô cùng với Lương Vĩ Tường rời bến ... 

Đầu cô quay mòng mòng ... Cô nhớ ra rồi! Du thuyền hình như xảy ra chuyện, va chạm mạnh, cô nhất thời không thể trụ vựng mà té ngã, sau đó ... cô đụng đầu vào ... sau đó ... 

Ngu ngốc! Đương nhiên là cô bị bất tỉnh! Nếu không sao không thể nhớ rõ chuyện gì sau đó. 

Không đúng! Cho dù cô bị bất tỉnh, tỉnh lại sao lại ở chỗ này, ít nhất phải ở trên du thuyền chứ, sao cô lại đang ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu hai một ngôi nhà gỗ? 

"Cuối cùng cô cũng tỉnh? Thân thể có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Lương Vĩ Tường bưng bữa tối từ cửa đi vào, đặt ở đầu giường. 

Cao Thúy Cẩm bước nhanh lại gần, túm lấy áo hắn, giận giữ nói: "Anh, tên tiểu nhân vô lại! Sao lại mang tôi tới nơi quỷ quái nào thế này? Đến tột cùng là anh muốn làm cái gì?" (Kat: E hèm, anh í mún làm rất nhìu thứ ah) 

Thiếu chút nữa hắn không thở nổi: "Nơi này không phải là nơi quỷ quái, đây là tiểu đảo của Lương gia chúng tôi, hơn nữa chúng ta tới nơi này là do bất đắc dĩ!" 

"Cái gì mà bất đắc dĩ? Đừng có nói xàm! Lương Vĩ Tường, không phải là anh đã sớm có kế hoạch sao?" Cô thật sự muốn bóp chết hắn, nhưng cô biết không thể kích động quá như thế được. 

"Tiểu thư, đây là một hiểu lầm lớn! Tôi không có kế hoạch gì hết, cô xem tờ giấy này thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện!" Hắn nhanh chóng đem tờ giấy của ông anh cả tới trước mặt cô. 

Cao Thúy Cẩm bỏ hắn ra, giật lấy tờ giấy, vội vàng xem qua. 

Phút chốc, sắc mặt trắng nhợt, cô nghẹn họng nhìn trân trối, nắm chặt tờ giấy, căm tức nhìn hắn quát: "Anh trai của anh thật nhàn rỗi! Chết tiệt! Vì cái gì tôi lại dính tới các người ..." đem vò tờ giấy thành một cục ném vào mặt hắn, cô xoay người chạy ra khỏi phòng. 

Cô lao xuống lầu, đẩy cửa, chạy ra chỗ bờ cát, những cành hoa lạnh như băng cọ vào chân cô, cảm giác thật chân thật, khiến cô không muốn tin cũng không được. 

Toàn thân mềm nhũn, cô ngã xuống ngồi ở trên bờ cát, nhìn biển lớn mênh mông phía trước khẽ hô: "A ...." 

Vì sao lại xảy ra chuyện như thế này với cô? Cô cùng anh em nhà họ Lương một chút quan hệ cũng không óc, sao lại mạc danh kì diệu mắc vào chuyện của bọn họ. 

Tất cả đều lại tên Lương Vĩ Tường hỗn đản kia, nếu hắn không trêu chọc anh trai mình, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. 

Trời ơi! Kiếp trước nhất định cô và Lương gia là kẻ thù của nhau! 

Cô đã nói với mẹ là sẽ sớm trở về, hiện tại chắc bà đang lo lắng gần chết! 

"Cô có khỏe không? Tiểu Cẩm, tôi biết cô trong lúc nhất thời không thể chấp nhận, nhưng dù sao ..." Hắn đi tới phía sau cô, thử khuyên nhủ. 

Cao Thúy Cẩm không cho hắn cơ hội nói hết, tức giận đứng dậy, căm tức nói: "Lương Vĩ Tường, đừng tưởng anh là em chồng của tiểu Hinh là tôi sẽ khách khí với anh! Tôi cảnh cáo anh, lập tức gọi người đến đón tôi trở về, nếu không tôi kiện anh tội bắt cóc!" 

Hắn nhún vai: "Tôi cũng muốn đi khỏi đây, nhưng cô cũng xem qua nội dung trên tờ giấy, du thuyền không thể sữa chữa, mà thiết bị thông tin ở nơi này hoàn toàn không có, chỉ có mỗi máy phát điện, nên ... đại khái là ... Chỉ có thể dùng để phát điện!" Nói xong, hắn hơi nhướn mày. 

Nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, một chút lo lắng cũng không có, Cao Thúy Cẩm càng thêm phát hỏa. 

"Vậy còn di động? Di động có thể sự dụng đúng không? Trong túi xách của tôi ..." Cô tính vọt trở lại nhà gỗ, nhưng lời nói của hắn đã ngăn cô lại. 

"Đây là đảo tư nhân, di động ở đây xem như vô dụng!" 

"Anh gạt tôi! Tôi không tin không có cách nào khác!" Cô lại một lần nữa đối mặt với hắn. 

"Chỉ có một cách, đó là chờ anh tôi phái người tới đón chúng ta!" 

"Chờ bao lâu?" 

"Không biết, xem qua ý tứ trong tờ giấy của anh ấy thì tôi đoán tám chín phần là muốn đem tôi nhốt lại ở đây nửa tháng!" 

"Cái gì?! Nửa tháng ... Trời ... Không ..." Cao Thúy Cẩm cảm thấy đầu mình quay mòng mòng, không thể tiếp nhận sự việc bất thình lình này. 

Trời ơi! Bắt cô ở cùng tên đại sắc lang này trên tiểu đảo nửa tháng, không phải đem dê dâng lên miệng cọp sao? 

Nhớ tới lời của anh trai hắn trong giấy nói hắn ta không thể không có phụ nữ bên người, toàn bộ thần kinh của cô đều xiết lại. 

Không được! Cô nhất định phải tỉnh táo, tuy rằng nơi này là địa bàn của hắn, nhưng tuyệt đối cô sẽ không mặc hắn an bài mọi việc. 

Thu lại sự khẩn trương và cảm xúc bất an, cô khôi phục trấn định, thẳng tắp nhìn hắn nói: "Lương Vĩ Tường! Trước tiên tôi cảnh báo anh, nếu anh dám xâm phạm tôi, tôi sẽ biến anh thành thái giám!" Nói xong, cô hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía nhà gỗ. 

Đột nhiên bị phát hạ mệnh lệnh, Lương Vĩ Tường có chút run sợ, nhưng ngay lập tức vẻ mặt mỉm cười tỏ vẻ không sao hiện ra. 

Nói thật, hắn chưa từng bắt buộc phụ nữ lên giường với hắn, lúc này cũng không phải là ngoại lệ. 

Nửa tháng ... Vậy là đủ rồi! 

Hắn tin tưởng, nhất định sẽ nắm bắt được tâm tư của cô! Khóe môi Lương Vĩ Tường gợi lên nụ cười không có ý tốt, nhịn không được trong lòng thầm cảm tạ anh trai hắn. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

"Tiểu Cẩm, ăn cơm nên tập trung, nếu cứ tức giận, tiêu hóa sẽ không tốt!" 

"Tôi đồng ý cho anh gọi tôi là tiểu Cẩm bao giờ? Bổn tiểu thư có quen thân với anh sao?" Cao Thúy Cẩm trào phúng nói, đôi mắt giận dữ nhìn Lương Vĩ Tường. 

Hắn cười cười, "Em có thể gọi anh là Vĩ Tường hay Tường, như vậy chúng ta sẽ hòa nhau!" 

"Tôi thực bội phục anh, có thể thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, chẳng lẽ anh một chút cũng không lo lắng, chúng ta ở đây không có cách nào liên lạc với thế giói bên ngoài, nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?" 

"Em yên tâm! Tiểu đảo này địa hình hài hòa, khí hậu rất tốt, về phần dã thú linh tinh, tin anh đi, cho dù em đi hết cả đảo, cũng không gặp một con." 

Cô không biết hắn nói thật hay giả, vì cho dù có là thật thì cô cũng không có biện pháp xác minh. 

Cô dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhướn mày nói: "Xem ra anh rất là nhàn nhã! Một chút khẩn trương cũng không có, quyết định ở lại tiểu đảo này nghỉ phép?" 

"Là hảo ý của anh trai, anh sao có thể không nhận!" 

Cô chịu không nổi nhíu mày, "Tôi nói cho anh biết, tôi không phải loại người ưa nhàn rỗi, nhìn thoáng qua, nơi này cái gì cũng không có ngoài bờ biển, bãi cát, nhà gỗ, thực vật ... Cho tôi xin! Ở đây nửa tháng, người ta sẽ buồn chết!" 

"Sao cứ phải để ý tới những thứ vật chất? Nơi này phong cảnh rất đẹp, chỉ cần em để ý, nhất định sẽ thích tiểu đảo này! Anh thấy, em cho tới bây giờ vẫn không thả lỏng bản thân đúng không?" 

"Thật ngại, phương thức thả lỏng bản thân của tôi chính là ngủ!" Nói như vậy không phải khiêu khích, mà là thiệt tình, cô cũng không cảm thấy cuộc sống vật chất của chính mình có gì không tốt. 

Hắn cười cười: "Vậy thừa dịp cơ hội này cảm nhận một phương thức hưởng thụ khác đi, em thấy sao?" 

Cô nhìn hắn, trầm mặc trong chốc lát, "Anh nhất định là đang lợ dụng cơ hội? Du thuyền này, hơn nữa còn có tiểu đảo tư nhân này, chắc có rất nhiều phụ nữ thích điều này, đúng không?" 

Hắn uống một ngụm rượu, "Vậy còn em? Thích không?" 

Cô ngoài cười nhưng trong không hề cười, đứng dậy "Thật có lỗi! Bổn tiểu thư ghét nhất là kiểu này! Không còn sớm, cám ơn bữa tối của anh." Nói xong, cô chuẩn bị rời đi. 

Bỗng nhiên, như nhớ ra cái gì, cô xoay người nhặt lên con dao nhỏ trên bàn, dùng sức cắp thẳng xuống mặt bàn, con dao cắm thẳng mặt bàn gỗ, rung bần bật. 

"Nhớ kỹ! Không được lên lầu hai, nếu không tôi sẽ làm cho anh hối hận không kịp!" Cô tặng cho hắn một nụ cười đầy ý nghĩa. 

Hắm không hề bị kinh hách, ngược lại mỉm cười nhìn cô đi lên lầu hai. 

"Đúng rồi! Nơi này buổi tối nhiệt độ xuống thấp, nếu cảm thấy lạnh, nên tăng thêm nhiệt trong lò sưới Anh đã dọn củi sẵn!" 

Cô không quay đầu "Đã biết! Tôi sẽ nhớ!" 

Lương Vĩ Tường, người này vô luận đối mặt với chuyện gì cũng bình tĩnh chống đỡ, bởi vậy cô quyết định phải trấn định như hắn, thái độ đối mắt với mọi chuyện trên đảo này sẽ luôn bình tĩnh, tuyệt đối không ở trước mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt thất kinh một lần nữa. 

Trong lòng không ngừng dâng trào ý niệm đối kháng, làm cho tâm tình của cô ổn định không ít. 

Cô nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ. Buổi tối đối với cô mà nói, giống như là bắt đầu một ngày, nhưng nơi này lại không có máy tính, cô phải làm gì để trải qua đêm dài đây? 

Cô xuống giường, mở cửa sổ ra, gió biển lạnh lẽo thổi vào làm cô run rẩy cả người. 

Đúng như Lương Vĩ Tường nói, ban đêm nhiệt độ có vẻ xuống quá thấp. 

Cô khép cửa sổ lại, châm lò sưởi, đống củi đã sớm được xếp ngay ngắn trong lòng, phòng lập tức ấm áp hẳn lên. Phương thức sưởi ấp đặc biệt nàu, quả thật rất tốt. 

Cô đi qua lại xem xét trong phòng, cảm giác không gian này được thiết kế rất tốt, đơn giản lại mở rộng. 

Một lát, cô chú ý tới một bó hoa héo rũ ở trên góc bàn, thầm nghĩ, bó hoa khô này không hợp với căn phòng này chút nào. 

Đại khái là có người quên vứt bỏ! Không cần nghĩ ngợi, nàng nắm bó hoa kia lên, đem chúng vứt vào trong lò sưởi. 

Một chút lửa bùng lên, chậm rãi thiêu hủy một mùi hương lén lút phiêu tán ra. 

Cao Thúy Cẩm cảm nhận được một chút, rất thơm, hương vị rất ngọt. Hay đó là hoa dùng để làm tinh dầu? 

Cô một lần nữa hít vào vài hơi, mùi càng ngửi càng dễ chịu thoải mái, ngay cả tứ chi cũng có cảm giác nhẹ hẫng, tế bào toàn thân như phảng phất đắm chìm trong biển cả mênh mông ấm áp. 

"Chà ... Thật thoải mái ..." 

Ý thức của cô có chút hỗn độn không rõ, nhưng mà cô lại không cảm thấy chán ghét cảm giác này. 

Thân thể của cô cảm thấy thật nhẹ nhàng, trong đầu đột nhiên lại vang lên bản nhạc trong buổi hôn lễ, làm cô nhịn không được mà nhanh nhẹn lướt đi. 

"Là ... la ... la ..." 

Cô đong đưa thân mình, vui vẻ cười, cho dù đụng ngã ghế dựa hay vật phẩm trang trí cũng không có cảm giác, vẫn tiếp tục cười vui vẻ lắc lư thân mình. 

"Là lá la ... ha ha ha ... thật lâng lâng ... Thật vui vẻ ... thật thoải mái ..." Miệng cô phát ra những từ không có ý niệm. 

Thanh âm sét đánh liên tục phát ra rốt cục khiến cho Lương Vĩ Tường đi lên lầu, hắn gõ gõ cửa, "Tiểu Cẩm, em đang làm gì đó? Hình như đụng ngã không ít đồ, có chuyện gì vậy?" 

"Là lá la ... là lá la ..." 

Thanh âm ca hát khoái hoạt truyền đến, Lương Vĩ Tường lại gõ cửa vài lần, vẫn không nghe Cao Thúy Cẩm trả lời. 

Mùi hương tự nhiên theo khe cửa bay ra, lòng bỗng căng thẳng, hắn dùng sức muốn phá cửa. 

"Phanh!" một tiếng, cũng không dọa tới người ở bên trong. 

Lương Vĩ Tường nhận ra mùi này, sắc mặt đại biến "Đáng chết!" 

Hắn mở cửa sổ, cầm lấy một bình nước, nhanh chóng hắt vào lò sưởi. 

Khói đặc nhanh chóng phát tán, hắn ho khan đứng dậy, liều lĩnh kéo Cao Thúy Cẩm ra khỏi phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại. 

Một hồi nghiêng ngã lảo đảo, hai người cuối cùng cũng xuống tới phòng khách lầu một. 

"Khụ khụ khụ ... khụ khụ khụ ..." hắn cố gắng khôi phục suy nghĩ. 

"Là lá la ... ưm ... ừ ..." Cao Thúy Cẩm tiếp tục thờ ơ lắc lư thân mình. 

Lương Vĩ Tường thử ngăn cản cô, bắt lấy hai vai của cô nhẹ lay "Tiểu Cẩm! Tỉnh lại ... tỉnh ..." 

"Ưm ..." hai tròng mắt bị lạc tiêu cự dời về phía phát ra âm thanh, cô đột nhiên vui vẻ cười, dùng sức ôm chặt hắn. 

"Ngải Thụy Khắc! Ngải Thụy Khắc! Yêu quá!" Nói xong, cô tới gần mặt của hắn, bắt đầu hôn nhẹ xuống hai má và môi hắn. 

Lòng hắn căng thẳng, đột nhiên xuất hiện một cái tên xa lạ khiến cảm xúc hắn nhất thời loạn lên. 

"Tiểu Cẩm ... Tiểu ..." Ngoài miệng lại một lần nữa cảm giác được đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, nguyên bản còn tưởng có thể khắc chế lý trí, nhưng xem ra không thể. 

Mất hết không chế, hắn chuyển từ bị động sang chủ động, dùng sức hôn trụ đôi môi cánh hoa của cô, nhân lúc cô giật mình, thừa cơ đem lưỡi tham nhập, cướp lấy ngọt ngào của cô. 

"Ưm ..." Ban đầu còn muốn dùng tay đẩy hắn ra, nhưng khi nụ hôn của hắn dần dần thay đổi vị trí, mười ngón tay của cô bắt lấy ống tay áo của hắn, hưởng ứng lại hắn. 

Hắn hôn nồng cháy cuồng dã, mà cô cũng hưởng ứng không hề giữ lại, nụ hôn không ngừng thay đổi góc độ, triền miên, làm cho không khí quanh hai người biến đổi. 

"Ưm ... a ..." 

Lý trý ngày một hỗn loạn, Cao Thúy Cẩm nguyên bản đang nhẹ nhàng cảm thụ chuyển hóa vì lửa nóng, mỗi một tế bào trong cô như đang bị thiêu cháy. 

"Ưm ... Hừ ... Nóng quá ... Nóng quá ..." Cô không tự chủ được đẩy hắn ra, hai tay cởi bỏ quần áo trên người. 

Lương Vĩ Tường bị hành động của cô hù dọa, vội ngăn cô lại, trong lòng thầm mắng chính mình thật sơ ý. 

Thật ngu ngốc! Hắn lại đi khơi mào dục niệm của cô, thật sự là nguy rồi! 

"Tránh ra! Tôi nóng gần chết ..." Cô gần như ngã ngồi trên mặt đất, chưa từ bỏ ý định muốn cởi bỏ nút thắt. 

"Tiểu Cẩm! Không thể ..." hắn dựa vào một tia lý trí cuối cùng bắt lấy tay cô. 

Thật sự là không xong, vừa rồi hắn cũng hít phải không ít mùi, hơn nữa vì hôn cô, tính dục trong cơ thể của hắn cũng đang rục rích muốn phát ra. 

Cao Thúy Cẩm nhìn hắn, cười ha ha, rướn người ôm trụ hắn. 

Không kịp tránh đi, môi hai người lại chạm vào nhau, Lương Vĩ Tường rên rĩ một tiếng, không thể nhẫn nhịn được nữa. 

Hắn hôn lại cô, đem cô áp đảo trên mặt đất, hơi thở trở nên hỗn loạn tới cực điểm. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Lửa nóng lan nhanh toàn thân, nồng vị tình dục đầy căng thẳng. 

"A ... ưm ..." Từ môi cô bật ra tiếng rên rỉ thoải mái, nhiệt tình quấn lấy toàn thân, một lòng chỉ thầm nghĩ làm sao cởi bỏ toàn bộ trói buộc trên người. 

Lương Vĩ Tường hiểu được, chủ động vì cô cở bỏ nút thắt, cởi bỏ quần áo. 

Da thịt trắng nõn hiện ra, hắn vội vã hôn lên từng phần da thịt từ từ lộ ra, cuối cùng cởi bỏ vật che đậy trước ngực cô, nhanh chóng cướp lấy hạt phấn châu phía trước. 

"A ... a ..." Cô uốn cong mình, hướng hắn cầu xin, khát vọng muốn tiến thêm một bước nữa thật tốt đẹp. 

"Trời ... Tiểu Cẩm ..." Hắn âu yếm đường cong xinh đẹp hai gò đồng bảo, xoa nắn không thôi, miệng nhấm nháp nụ hoa đang nở rộ. 

"A ... a ..." Giống như có ngọn lửa bùng cháy bên trong mình, cô luồn tay vào mái tóc của hắn siết lấy, hô hấp dồn dập, thoát ra tiếng rên rỉ. 

Tình dục không thể không tăng lên, Lương Vĩ Tường trên mỗi tấc da thịt của cô đều để lại không biết bao nhiêu ấn ký, nhưng mà hắn vẫn gắng gượng kiềm chế lại trước khi đến đỉnh điểm. 

Thu hồi động tác, hắn cố gắng ngước lên phía trên cô, ôm chặt hai gò má cô, nhìn thẳng vào mắt cô, khàn khàn giọng ... 

"Tiểu Cẩm ... Bảo anh dừng lại ... Nhanh lên ... Nếu không sẽ không kịp ... Nói em không muốn ... Bắt anh dừng tay ..." Đây chính là những từ duy nhất hắn còn có thể nghĩ ra. 

Trời ơi! Hắn biết cô vì ảnh hưởng của mùi kia mới trở thành như vậy, hắn cũng biết chỉ cần hắn dừng lại sẽ không có việc gì ... Nhưng ... Hắn làm không được! 

Môi của cô mềm mại xinh đẹp, da thịt của cô hồng hào dụ hoặc, chờ đợi hắn chạm vào ... Tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng của hắn. 

Hắn không nghĩ tới bản thân mình lại biến thành như vậy, một chút cũng không giống hắn ngày thường. 

Hắn chưa từng khát vọng một người phụ nữ nào như thế, nguyên bản hắn chỉ đơn thuần muốn giành được lòng của cô, có được hảo cảm và sự ưu ái của cô, nhưng sự tiếp xúc thân mật này không nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng ... 

Tất cả đều là do cây hoa thuốc phiện kia! 

Trên đảo này có rất nhiều loài thực vật nhiệt đới, cây thuốc phiện là một trong số đó, trong hoa của nó có thành phần dược độc, ma túy chính là được luyện ra từ nó. Nếu đem hoa đốt, chỉ cần ngửi một chút, sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, thậm chí khơi mào dục vọng. 

Cao Thúy Cẩm nhìn hắn, biểu tình cái hiểu cái không, có điểm không hờn giận hắn dừng lại. 

Lương Vĩ Tường chờ phản ứng của cô. 

Cô thở phì phò, run run ôm lấy cổ hắn, khinh ngâm nói: "Đừng ... đừng ngừng ..." 

Cô dán mình vào người hắn, dâng lên đôi môi đỏ mọng. Hắn ôm trở lại cô, bỏ mặc hết thảy tất cả ... 

Kích tình đã dâng lên, khó có thể ngăn cản, Lương Vĩ Tường ôm Cao Thúy Cẩm vào phòng ở lầu một, ôn nhu đem cô đặt xuống cái giường rộng lớn, hai người cuồng nhiệt hôn môi, thủy chung luyến tiếc không rời. 

Một lát sau, hai người trần như nhộng ôm lấy nhau. 

Môi của hắn lướt qua môi của cô, mũi, mi tâm, mí mắt, hai gò má, bên tai ... tựa như đang chạm vào báu vật trân quý. 

Cô nhẹ nhàng phát ra tiếng rên rỉ vui thích, cảm thụ trước nay chưa từng có làm người cô phát run, cô càng lúc càng khát vọng được âu yếm nhiều hơn. 

Trong đầu trống rỗng, thân mình nhẹ như cánh chim, da thịt nhiệt năng, tứ chi tê dại...... Chỉ có bản năng nguyên thủy mở ra lúc này. 

Bộ ngực sữa vì bàn tay thon dài của hắn vỗ về chơi đùa mà trướng đau, phấn châu vì đôi môi của hắn trêu chọc mà dựng thẳng, thắt lưng kích thích, phúc hạ xôn xao, tay khẽ run níu chặt lấy bờ vai của hắn, cô không thể tự hỏi bản thân, không thể cự tuyệt, đem thân mình hoàn toàn giao cho hắn. 

Tay và môi hắn chạm vào đâu cũng khiến cho cô rên rĩ khẩn cầu, không biết làm thế nào giải phóng cảm giác tình dục, khiến cho hốc mắt cô rưng rưng, hơi thở hỗn loạn. 

"A ..." cô uốn lưng kinh hoảng, thanh âm mĩ miều không ngừng phát ra. 

Môi Lương Vĩ Tường dừng lại ở trên cái bụng bằng phẳng của cô, hơn nữa hắn đem hai chân cô tách ra, tiếp theo lướt qua khu rừng rậm quyến rũ, đi vào hoa viên tư mật của cô. 

Hắn dùng ngón tay khai mở cửa vào, muốn trượt vào, hành động này làm cô kinh ngạc muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị thân mình hắn chặn lại. 

"A ... a ...." Cô không ngừng lắc đầu qua lại, tim đập cấp tốc. 

Thiên đường giống như gần ngay trước mắt, chỉ cần cô vươn tay là có thể chạm đến...... 

Thân thể của cô dường như mất đi trọng lượng, chỉ có thể tùy ý hắn không ngừng gia tăng thêm ngón tay trượt vào bên trong mình. 

"A ... a ..." 

Hắn cúi xuống hôn trụ cô, cuồng dã hôn lên mọi tấc da thịt của cô. 

Song trọng kích thích làm cho cô càng thêm điên cuồng, nước mắt tràn ra càng thêm nhiều. 

"Tiểu Cẩm ... Nói cho anh biết ... Đây là lần đầu tiên của em sao?" Biểu hiện ngượng ngùng của cô làm hắn không thể tin được. 

Nhớ rõ cô từng gọi nhầm hắn với Ngải Thụy Khắc, làm hắn nghĩ cô đã có đối tượng, nhưng điều này hình như không có khả năng, nếu cô đã có đối tượng, Dương Bội Hinh nhất định sẽ nói cho hắn. 

"Tiểu Cẩm ..." nhiệt tình trong hắn đã muốn sôi trào, rốt cục hắn không thể nhẫn nại, nhưng hắn vẫn đoán được cô sẽ đáp ứng hắn. 

Cô không thể trả lời vấn đề gì của hắn, dục hỏa đã thiêu đốt sạch lý trí của cô, khiến cô không chịu nổi, một lòng thầm nghĩ muốn được giải thoát. 

"Cứu em ... Xin anh ..." Cô ôm lấy cổ hắn, thắt lưng vô cùng căng thẳng. 

Đáp án như vậy càng gia tăng áp lực lên hắn, Lương Vĩ Tường thầm mắng một tiếng, rút ngón tay ra, ôm lấy cặp mông mềm mại, đem phần cơ thể đầy nam tính đã sớm ngạo nghễ đâm xuyên qua thân thể cô. 

"A ..." Cô giật đầu ngửa lên, cảm giác dị vật khiến cô dãy dụa, nhưng cũng có môt lại cảm giác kích thích khác làm cho cô không thể dứt bỏ, cả người không ngừng run run. 

Hắn tới gần tai cô, khẽ nói: "Đừng khẩn trương ... không có việc gì ... em yêu ..." 

Cô không biết phải làm gì, đem hai tay ôm chặt lấy hắn. 

Ngay tại thời điểm cô cạn kiệt sức lực, hắn đột nhiên cử động thắt lưng, đột phá trở ngại đến nơi sâu nhất trong thân thể cô. 

"A ... ưm ..." 

Kháng nghị của cô hoàn toàn bị hắn hôn nuốt vào miệng, hai tay cô giãy dụa muốn đẩy hắn ra. 

Hắn không hề động, chỉ ngăn chặn hai cổ tay cô, dùng nụ hôn kích tình của mình ổn định lại tâm tình sợ hãi của cô. 

Lệ che mờ mắt, mơ hồ hấp thụ không khí. Nụ hôn của hắn ôn nhu như vậy, săn sóc như vậy khiến cô dường như đã quên đau đớn. 

Bỗng dưng một cảm giác khác thường chậm rãi tới lui, lan đến tứ chi cùng đầu óc của cô, thay thế cho cảm giác giãy dụa sợ hãi bản nãy của cô. 

Lương Vĩ Tường cảm giác được sự biến đổi của cô, hắn rời khỏi môi cô "Không có việc gì ... Đều đã qua ... Em yêu, ôm lấy anh ..." 

Thanh âm của hắn giống như dòng suối ấm áp dung nhập tâm linh cô, cô nghe lời ôm lấy hắn. 

Hắn ôn nhu cười, chậm rãi di động thắt lưng. 

Cô muốn kháng nghị, hắn lại cẩn thận âu yếm vuốt ve thắt lưng và bờ mông của cô, muốn cô thả lỏng tất cả. 

Hành động của hắn đã có tác dụng, hoan ái tình dục kinh người nháy mắt như sóng biển ập đến, không có gì có thể ngăn cản. 

Thân mình cô nảy lên, tựa như muốn nhanh chóng cảm thụ một bước nữa của tình dục. Hắn hiểu được, ôm lấy thắt lưng của cô, mạnh mẽ tiến lên. 

"A, a, a ..." Cô ôm lấy hắn, theo tiết tấu ra vào của hắn mà rên rỉ. 

Lửa nóng của cô, sự hưởng ứng của cô làm hắn mất đi khống chế, tốc độ ngày càng tăng thêm. 

"Tiểu Cẩm ..." hắn gọi tên cô. 

"Ưm ... A, a ...." 

Cô nhanh chóng đón theo hắn, làm cho sự kết hợp của cả hai ngày càng thân mật, sâu nhập ... 

Cái gì đã khơi mào lên tình ái giữa hai người, mất đi khả năng kiềm chế, dục niệm không ngừng bùng lên mãnh liệt, không cách nào dập tắt được ... 

Hắn có được cô, cô nhận lấy hắn, một lần rồi lại một lần ân ái khiến cho tình cảm phiêu tán tận thiên đường hoan lạc. 

Đêm dần dần thâm trầm, ngọn lửa tình yêu làm cho không khí mãnh liệt phiến tình; Vây xung quanh hai người không phải là ý loạn tình mê, có lẽ chính là đã gặp được chân tình duy nhất của sinh mệnh bản thân.