Old school Easter eggs.
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhẹ Bước vào tim anh

Mọi chuyện dù xảy ra quá nhanh và đột ngột nhưng vẫn làm tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất thế giới này. Duy Phong ơi, nếu anh cứ như vậy thì em sợ mình sẽ ko chịu nổi mất.

Bây giờ, chỉ cần chưa đầy một phút ko nhìn thấy anh thì tôi đã thấy thật khó chịu rồi.

Nhưng bỗng hiện ra khuôn mặt giận dữ của cô Sử - Địa khiến tôi rùng mình. Ko được lơ là việc học, ko được làm mẹ thất vọng. Như vậy tôi và anh sẽ bị cấm hơn.

Nghĩ vậy, tôi bắt đầu tập trung vào ôn bài.

- Duy Phong, cậu .... – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng.

Anh đưa mắt nhìn về phía sofa.

Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong :

- Từ khi nào thế ?

- Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.

Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :

- Sắp tới cậu sẽ mệt rồi đấy.

Anh ko nói gì, ánh mắt thật ấm áp nhìn người đang ngủ thật ngoan trên ghế sofa.

- Nguyễn Huy dặn cậu phải mang cô bé về trước 6 giờ . Nhớ nhé.

Dặn dò xong, thư kí Hoàng lại rón rén đi ra.

Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần 5 giờ rồi. Để cô ấy ngủ thêm một lát vậy.

Lúc anh vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Vy Anh ngủ trên sofa, hai chân thì buông hẳn xuống ,sách thì rớt xuống sàn.

Anh đã phải thật cẩn thânh cời giày, lấy áo đắp cho cô ấy.

Nhưng anh vừa phải nghiên cứu hợp đồng vừa phải quan sát người ấy. Biết ngay mà, chỉ được một lúc lại quạy cựa, áo của anh lại rơi xuống sàn.

Sofa rộng là vậy nhưng nếu anh ko tới đỡ kịp thì cô ấy đã rớt mấy lần rồi ! Ngủ kiểu gì lạ vậy ko biết !

5 giờ 15'...

Anh đã thấy Vy Anh tỉnh dậy nhưng giả vờ ko để ý .

Việc đầu tiên là ...vứt áo anh sang một bên rồi ngồi dậy.

Hai chân đưa đưa dưới sàn nhà.

Nhìn anh một lúc với đôi mắt còn mơ màng ...rồi ngoảnh đi...phớt lờ anh. Hai chân lại như tìm kiếm gì đó. Được một lúc thì nhăn mặt, la lên một cách khó chịu :

- Mẹ ơi ! Dép của con ở đâu vậy ?

Mặc dù anh là người giỏi chịu đựng nhưng vẫn phải phì cười.

***

Nghe thấy tiếng cười , tôi sững người, rồi từ từ ...từ từ đưa mắt nhìn anh , mấp máy môi :

- Anh Duy Phong.

Đến khi nhận thức được những gì vừa xảy ra , tôi chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngay lập tức vùi đầu vào sofa.

Chết mất thôi !!! Chết mất thôi !!!

Làm thế nào bây giờ, muốn chết mất !!!

Tại sao lại để lộ hết mọi thói xấu ra trước anh như thế này. Cái thói quen gọi mẹ tìm dép là từ nhỏ cơ ! Vì tôi hay mơ và tưởng tượng thấy anh nên cứ nghĩ lúc nãy cũng chỉ là ảo giác. Chết mất !

Trời ơi, làm ơn cho con biến mất đi . Mà lúc nãy hình như tôi còn vứt áo anh nữa chứ !

Aaaaaaaa....

Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, tôi càng vùi đầu sâu hơn, nói một cách thật tội nghiệp :

- Anh Duy Phong, anh xem như chưa có việc gì xảy ra nhé !

- Được. Nhưng ở đây em chỉ có giày chứ ko có dép đâu.

- ...

Đã bảo anh là xem như có gì cơ mà ...

- Tối qua em ko ngủ - Tôi cố gắng vớt vát hình tượng.

- Ừ. Bây giờ dậy đi nào .

Làm sao mà có thể hết xấu hổ nhanh vậy được, thế nên tôi vẫn còn nằm im, ko nhúc nhích :

- Anh Duy Phong. Nếu anh ko nhìn em thì em sẽ dậy.

Anh cười một tiếng :

- Được.

Tôi ngồi dậy, từ từ hé mắt, chỉ thấy thân hình cao lớn của anh đang quay lưng về phía tôi.

- Em ...dậy rồi.

Anh vẫn chưa ngoảnh lại :

- Giày anh để dưới bàn. Đã thấy chưa ?

- Em...đi vào rồi.

Lần này anh quay người lại, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt thú vị :

- Vy Anh ở nhà rất hay gọi mẹ ?

Tôi ngước nhìn trần nhà, thật sự là muốn trốn :

- Em ko tìm thấy gì thì hay gọi mẹ. Vì mẹ biết tất cả vị trí của mọi thứ trong nhà.

- Anh muốn gặp mẹ của em.

Tôi mở to mắt nhìn anh :

- Anh Duy Phong, tại sao anh lại muốn như thế ?

Anh mỉm cười :

- Em nghĩ là tại sao ?

Tôi ấp úng :

- Anh Duy Phong, em...chưa cho mẹ biết gì cả. Mẹ muốn em tập trung vào việc học.

Nếu biết, mẹ sẽ ko hài lòng.

- Ừ, anh biết. Nhưng anh sẽ làm cho mẹ yên tâm .

- Em...Mẹ sẽ ko đồng ý đâu.

- Được rồi. Đừng nghĩ nhiều.

- Bây giờ em phải về.

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần đến bữa tối rồi, có lẽ mẹ đã về nhà từ lâu.

Anh lấy ba lô cho tôi, ánh mắt có tia cười cầm chiếc áo khoác mà tôi vứt lên :

- Anh đưa em về.

Anh bận như vậy, làm phiền anh cả chiều rồi, bây giờ ko được phép cướp thời gian của anh nữa. Tôi lập tức từ chối :

- Em tự về được một mình mà.

- Ko còn nhiều thời gian đâu.

- Nhưng mà...

- Chúng ta đi thôi. – Ko kịp để tôi nói xong, anh đã nắm tay tôi kéo đi.

Tôi chợt nhận ra chưa bao giờ mình có thể làm trái với lời anh.

Lúc tới đầu ngõ khu vực nhà ở , tôi nói với anh :

- Anh Duy Phong, tới đây em tự vào được rồi.

Anh dừng xe, quay sang nhìn tôi :

- Vy Anh này, đây là một trong những lí do anh muốn gặp mẹ .

- Em hiểu – tôi cắn cắn môi. Mẹ chắc chắn là sẽ phản đối . Bây giờ, chưa nên để mẹ biết gì cả. Nhưng như thế, tôi lại có cảm giác tội lỗi.

Anh chợt nghiêng người tháo dây bảo hiểm ra cho tôi :

- Đừng lo lắng gì cả. Nếu mẹ và em chưa sẵn sàng. Anh sẽ đợi.

Một cảm giác ấm áp hiện rõ. Tôi cứ tưởng như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Ở bên anh, dù có thế nào thì tôi cũng chỉ cảm thấy bình yên và an toàn.

- Anh Duy Phong này, sao em đi xe với anh thì ko bị say nhỉ ?

- Cái này anh chịu rồi.

- Anh Duy Phong, hôm nay em thật sự rất vui. Nhưng ko làm phiền anh chứ.

Anh gật đầu, giọng nói đầy thản nhiên :

- Có. Rất phiền.

Tôi lúng túng đang ko biết nên nói gì thêm thì anh cười :

- Nhưng anh thích sự phiền phức đặc biệt.

Câu nói này ...Tôi có cảm giác như liên quan tới sự ồn ào đặc biệt mà thư kí Hoàng từng nói. Lại là một từ chuyên môn sao ?

- Anh Duy Phong, anh về nhà cẩn thận nhé.

Anh gật đầu :

- Ngủ ngoan. Mai tôi đưa em đi tới một nơi.

Chưa kịp hỏi nơi nào thì đã thấy chiếc xe lao vút đi. Hình như anh cũng ưa tốc độc.

Đến trước cửa nhà, tôi đã thấy Trúc Vũ đang giữa xe đạp của tôi ,vẫy tôi lại :

- Vy Anh, sao bây giờ cậu mới về ?

- Tớ...

Ko để tôi nói hết câu, Trúc Vũ đã chắn ngang :

- Cậu ko cần nói, cậu đi với anh Duy Phong chứ gì ? – vẻ mặt của Trúc Vũ lúc ấy là rất gian tà .

- Cậu đúng là ma rồi .

- Haha – Trúc Vũ cười môt tiếng rồi nhìn xung quanh, kéo tôi lại to nhỏ - tớ và anh Huy đều đã bảo hai mẹ là hai đứa mình chiều nay tới văn phòng giúp anh Huy chép tài liệu. Nhớ nhé.

- Nhưng mà ...

- Nhưng gì nữa. Tớ bảo sao thì cậu nghe vậy đi.

- Ý tớ là sao cậu lại ở đây ?

Trúc vũ tảng lờ nhìn đi nơi khác .

- Cậu cũng trốn mẹ đi chơi với Mạnh Vũ giờ mới về đúng ko ?

Tuy cô Trúc chấp nhận việc hai người đó quen nhau nhưng ko có nghĩa đi chơi được nhiều như thế. Tuần này, hai người họ đi mấy buổi rồi còn gì.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Trúc Vũ tảng lờ, dí xe đạp vào tay tôi :

- Haha, giờ hai đứa mình vào nhà đi. Lát mẹ tớ hỏi thì có mẹ cậu làm chứng là tớ về cùng cậu.

- Ok.

- Con trai yêu vẫn chưa ngủ à ?

- Con làm nốt mấy việc đã.

- Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi. Ko được ham việc quá cơ mà.

Trước những lời dặn dò được nhắc đi nhắc lại của mẹ, anh chỉ biết lắc đầu.

- Duy Phong này, con ko muốn kể với mẹ chuyện gì sao ?

Giọng anh đột ngột trầm xuống :

- Hai người theo dõi con.

Tiếng cười lớn của bố anh vang lên :

- Haha, con còn chối nữa ko. Con trai, ta ko nghĩ con mà cũng có lúc nói dối đấy.Haiz. Thất vọng quá.

Anh thở dài một tiếng. Anh thừa biết mấy ngày nay cứ có người lén lút đi theo sau, chụp ảnh.

Anh ko sợ những nhà báo hay gì khác bởi vì chỉ cần họ để lộ một mẩu tin liên quan tới anh mà ko được cho phép thì xem như... bị chôn vùi. Kể cả tờ báo có danh tiếng lớn như thế nào đi nữa.

Nhưng mấy hôm nay đi chung với cô bé mới bị theo sau nên anh cũng ko xử lí. Anh biết chỉ có hai người ấy mới dám làm những chuyện này.

- Con định hai người về rồi mới nói.

- Cô bé ấy tên là gì ?

- Vy Anh.

- Vy Anh à ?

- Này cậu lại đây, xem Vy Anh...

Anh ngắt lời bố :

- Hai người ko được điều tra lí lịch cô ấy. Lúc nào về nước con sẽ giới thiệu với hai người.

- Haha. Ta quen rồi. Sorry con trai.

- Bố mẹ thuê người theo dõi thì chuyên nghiệp một chút. Vy Anh biết, cô ấy sẽ sợ đấy.

- Haiz. Con à. Như người ta là chuyên nghiệp nhất rồi đấy. Ta thuê cơ mà. Ngay cả thủ tướng, tổng thống người ta còn từng theo dõi.

- Dù sao, cũng đã bị con phát hiện.

Bố anh vẫn ko chịu thua :

- Con thì bỏ qua. Vậy con cứ xem như ko thấy gì. Còn cô bé đó, haha, sẽ chẳng bao giờ biết đâu.

Anh vẫn dứt khoát :

- Nhưng con ko muốn bị theo dõi nữa.

- Con trai, hai người chúng ta cũng chỉ muốn biết tình hình của hai con thôi mà.

Anh kiên quyết :

- Ko. Nếu hai người ko muốn anh ta bị kiện thì cứ tiếp tục.

Nói xong anh tắt máy, chẳng cần để ý đầu dây bên kia hét lên :

- Con đúng là tàn nhẫn. Ko theo dõi nữa là được chứ gì.

- Con chờ xem, con trai. Ta sẽ mách con dâu của ta .

Sáng thứ 7, hai đứa tôi đến lớp học mà chỉ lo bàn xem chủ nhật sẽ đi chơi ở đâu. Vì lâu lắm rồi chưa đi cùng nhau.

Giờ hóa, vì thấy lo chấm bài lớp 12 nên ra ra đề cho chúng tôi tự làm.

- Cậu với anh Duy Phong tiến triển nhanh ko ngờ đấy nhé ! Thế mà chả nói gì với tớ. 
Vừa nhắc tới người ấy thì tôi lại cảm thấy cực kì nhớ, cười theo quán tính :

- Tại chính tóe còn chưa tin nổi những gì xảy ra đây.

- Vy Anh, bảo anh Duy Phong nhà cậu cho tớ chữ kí nhé. Chắc chắn là tớ cũng nổi tiếng cho xem.

- Vậy để tớ kí cho cậu. Đảm bảo cậu sẽ trở thành hiện tượng mới luôn.

Trúc Vũ xì một tiếng, rồi cũng mơ màng :

- Tớ cũng ko tin anh ấy lại thích cậu. Có lẽ ông trời thấy cậu năm nào cũng lải nhải làm phiền nên mới như thế. Anh Duy Phong ơi, anh bị God chơi đểu rồi.

Tôi lườm Trúc Vũ một cái :

- Ông ấy chơi đểu Mạnh Vũ thì có . Này nhé, vừa xinh , vừa ngoan, vừa hiền lanh, vừa học giỏi, vừa khiêm tốn, vừa...nói chung là bạn của cậu quá tuyệt vời đi. Anh ấy ko thích tớ mới lạ đấy !

Trúc Vũ vừa nghe tôi nói vừa nhìn ra phía đằng sau tôi với vẻ mặt cực-kì-ba-chấm.

Chuyện gì thế ? Tôi quay lại...

Anh đang đứng tựa vào cửa lớp, phong thái điềm đạm, áo sơ mi trắng ống tay được xắn hờ lên, chiếc quần jeans đen với kiểu dáng đơn giản, tôn lên vóc dáng cao lớn tuyệt đẹp của anh. Ánh nắng sớm chiếu lên người , anh đeo một chiếc kính đen, một tay đút túi, khóe miệng khẽ nâng lên.

Ko thể thấy được vẻ mặt của anh lúc ấy là như thế nào.

Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng kêu la thất thanh vọng ra và cả tiêng vỡ vụn tanh bành của hai chữ hình-tượng.

Anh đã đứng đây từ lúc nào ?

Tôi vừa nói những gì ?

Anh ấy có nghe được tôi nói gì ko ?

Anh ấy ko thích tớ mới lạ ....

Ngay lúc này , tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả nếu được biến mất.

Và tôi đã bắt đầu cảm nhận được vô số ánh mắt đang bám chặt lấy anh. Một dấu hiệu cho thấy ko khí chuẩn bị bùng nổ.

Nhưng anh vừa đưa tay lên miệng ra dấu im lặng thì tất cả đều rất nghe lời một cách kì lạ, chỉ nhìn anh với vẻ mặt biểu lộ hàng trăm cảm xúc từ kinh ngạc ,ngưỡng mộ tới xúc động.

Ngay cả tôi cũng chết lặng chỉ biết nhìn anh đang tiến tới bàn chúng tôi.

Anh đột nhiên ngồi xuống cạnh tôi, vẫn còn cười nhưng cũng ko nói gì. May quá !!! Anh ko nghe thấy gì.

Dù biết mọi người chỉ nhìn anh ko phải nhìn mình nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kì bối rối nhưng anh lại thản nhiên đến lạ. Có lẽ...anh quen rồi và cũng có khi là do ...anh ko hề quan tâm.

Khó khăn lắm, tôi mới bật ra được những âm run run :

- Anh Duy Phong, sao anh lại ở đây ?

- Trốn công ty. Đến học với em.

Tôi gật đầu, vẫn còn ngẩn người nhìn anh.

Hôm nay, anh khá khác trong bộ đồ đơn giản ko phải là vest nghiêm túc như ở công ty.

Tuy vẫn là dáng vẻ thành đạt , phóng khoáng và lạnh lùng nhưng có chút nghịch ngợm thì phải.

- Lần này thì ko thể là quan sát mắt anh rồi nhé ! – Anh chỉ chỉ vào đôi kính đen, cười...tinh quái.

Tôi lúng túng , nhưng ko thể ngăn mình ko nhìn anh :

- Em ...à, tại sao hôm nay anh lại đeo kính vậy ?

Anh nói với một vẻ rất vô tội :

- Ngụy trang.

Ngụy trang ? Nguyên cả lớp tôi còn nhận ra nữa là...

Trúc Vũ đột nhiên nhảy sang ngồi cạnh anh, ko hề e ngại, giọng nói đầy xúc động :

- Anh là thần tượng số 1 của em. Dù biết anh cực kì tuyệt vời nhưng gặp anh rồi, em vẫn ko ngờ anh lại có thể điển trai một cách tàn nhẫn như thế này. – Rồi Trúc Vũ nói với vẻ mặt đầy đau khổ - Em sẽ phản bội Mạnh Vũ nhà em mất.

Trước những hành động của Trúc Vũ, anh chỉ cười :

- Như thế này, bạn trai ko thích em mới lạ.

Nói xong, anh còn nghiêng đầu nhìn tôi :

- Phải ko Vy Anh ?

Vậy là anh có nghe thấy ...Nhưng đâu cần nhắc lại...Tôi còn làm được gì ngoài cười trừ :

- Vâng, Mạnh Vũ rất thương bạn em.

Trúc Vũ bỗng lôi ra một quyển sổ nhỏ, hai tay đưa cho anh:

- Anh ko biết đâu . Em là người luôn chăm sóc, dạy dỗ Vy Anh. Nên anh cho em chữ kí nhé.

Sao Vũ ko nói là sinh ra tôi luôn nhỉ ? Nhưng mà những vấn đề này liên quan gì tới chữ kí ...

Anh nhận lấy, quay bút rồi kí vào sổ một cách dứt khoát .

Thật bất ngờ. Anh tại sao lại tham gia vào trò này của Vũ chứ.

Nhưng điều này chỉ là mở đầu cho một cơn bão đang ập tới.

Anh vừa ngoảnh đầu lên cũng phải giật mình vì tất cả đều vây quanh, hai tay chìa sổ, vở ra, ánh mắt đầy mong đợi. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Trúc Vũ xua xua mọi người ra :

- Các cậu về chỗ, đi về chỗ. Thật vớ vẩn. – Rồi nói với anh với vẻ mặt nghiêm túc – Anh đừng kí cho họ nhé. Họ đối xử ko tốt với em và Vy Anh đâu.

Tôi thừa biết Trúc Vũ muốn phải là chữ kí độc quyền.

Nhưng mấy người kia đâu phải là đơn giản . Ko khí đã thật sự mất kiểm soát rồi.

Bỗng có tiếng thước nện mạnh trên bàn :

- Các em tụ tập làm gì thế hả ? Bài tôi ra đã làm chưa ?

Mặc dù cả lớp đều rất sợ thầy nhưng vẫn đứng im, ko hề có ý định giải tán. Có lẽ một thế lực nào đó đã làm cho sự gan lì của họ trỗi dậy và đánh tan sự sợ hãi rồi.

Một bạn nữ nói giọng tội nghiệp :

- Thầy, anh Duy Phong.

- Hoàng Duy Phong ? – Giọng thầy có chút hứng thú.

Thầy của tôi rất có ấn tượng với anh. Lúc nào cũng lải nhải nào là anh ko theo chuyên ngành hóa mà thành tích rất cao , nào là với trình độ của anh thì thầy còn phải nể.

- Thầy, anh Duy Phong đang ở đây.

- Về chỗ ngay. Dám đùa với giáo viên. Xem ra lớp chật chỗi quá nên muốn vào sổ đầu bài ngồi đúng ko ?

- Thầy, tụi em ...

Mọi người chưa kịp nói hết câu thì đã thấy thầy bước xuống bục giảng, vẻ mặt khó tin , lần đầu tiên thấy thầy nói năng ko rõ ràng như thế :

- Duy ...Duy Phong . Cậu...cậu...

Anh đã bước ra từ đám vây bao giờ, kính cũng đã tháo ra, cúi đầu chào thầy một cách lễ phép :

- Em là Duy Phong.

Thầy đờ người, vẫn ko tin vào người đang đứng trước mặt :

- Cậu ...cậu sao lại ở đây thế này ?

- Em đến thăm trường mình.

Như vậy cũng ko lạ. Thư viện và căng tin trường đều là do Tập đoàn K.P đầu tư, chưa kể cơ sở dãy nhà tầng mới đang được xây dựng trong năm này. Chỉ có điều anh nói dối ko chớp mắt...

Thầy bắt tay anh với vẻ mặt cực kì hớn hở :

- Thật hân hạnh quá. Xin lỗi nhé, lớp này hơi loạn. Nếu cậu muốn, chúng ta lên văn phòng .

- Ko sao đâu. Nếu lớp ko phiền thì em ở đây được chứ ?

Thầy chưa kịp trả lời, tiếng hét đồng ý đã vang lên ầm ỹ.

Thầy lườm lườm chúng tôi rồi cười toe toét với anh :

- Được, được chứ. Tốt quá rồi. Vậy bây giờ cậu lên đây, tôi có mấy đề chuyên giành cho giáo viên. Cùng xem nhé.

Haha. Anh lại bị lợi dụng rồi. Thầy có khi còn thích anh hơn cả chúng tôi ấy chứ !

Trước khi đi với thầy , anh quay lại nhìn tôi mỉm cười.

Tôi đã bắt đầu cảm thấy bao nhiêu ánh mắt giết người xuyên lấy mình. Thật đáng sợ !

Thầy đột nhiên phát cho chúng tôi một tập đề :

- Kiểm tra 15 phút. Bài kia xem như bài tập về nhà. Xem các em còn làm ồn được nữa ko !

Thầy quá đáng, quá đáng lắm !!! Mình thì ung dung chơi với anh còn bắt học sinh kiểm tra . Quá đáng !!!

Còn cái gì nữa đây ? Kiểm tra 15 phút mà 15 câu trắc nghiệm và hai câu phân tích. Muốn giết người ư ? Hừ, ko còn gì để nói.

Đã thế thầy lại còn thở dài, mách tội với anh :

- Lớp này phải trị như thế. Ko là loạn.

Quá nham hiểm.

Và anh lại nhìn tôi ...khẽ cười.

Làm ơn ...đừng. Đây là địa bàn toàn fan của anh, vẻ mặt của họ càng ngày càng đầy sát khí, bặm môi nhìn tôi.

Anh còn làm thế nữa có khi họ bóp nát tôi thật đấy !

Cũng như những người khác, tôi dù có muốn ngắm anh tới đâu cũng phải tập trung làm bài kiểm tra. Học sinh gương mẫu mà .

Nhưng vừa đọc đề tôi đã phải trợn tròn mắt . Thầy có nhầm đề ko ? Sao đề lại lạ hoắc thế này ?

Ko phải chỉ mình tôi thắc mắc, tất cả đều cùng nhìn nhau với ánh mắt quái dị.

Trúc Vũ lên tiếng trước :

- Thầy ơi, mấy cái này lớp 11 chưa học đến mà.

Thầy rung rung chân vẻ đắc chí, cầm tờ đề xem một lượt rồi thong thả nói :

- Đề 12 . Thì sao hả ? – rồi thầy ngoảnh sang nhìn anh đầy cưng chiều và coi trọng– Duy Phong ngày xưa lớp 9 đã giải đề 12 thì sao ?

Tại sao thầy có thể so sánh được như vậy ? Nếu chúng tôi mà như anh ấy thì để thầy bắt nạt vậy sao ?

Anh vẫn tập trung giải đề với thầy.

Năm phút sau...

Tất cả đều đưa ra một quyết định cực kì quan trọng. Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.

Đó là ...quăng bút sang một bên...và nhìn anh cho đã.

Ghế giáo viên chỉ có một nên anh đứng xem đề còn thầy thong thả chấm bài.

Đột nhiên , như cảm nhận được điều gì đó , anh ngẩng đầu và có hơi ngạc nhiên vì cả lớp đều đang chăm chú nhìn anh.

Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười ...đầy mờ ám.

Và rồi...anh đưa một ngón tay lên.

Tiếp theo là 3 ngón.

Tiếp theo ...

Đã hiểu. Là 1.A, 2.C...

Và ko chỉ mình tôi là hiểu ám hiệu của anh. Gì chứ về mặt này lớp tôi rất xuất sắc.

Thầy đang chấm bài, ko ngước đầu lên, đột nhiên hỏi :

- Duy Phong, chỗ này cậu nghĩ thế nào ?

Anh lập tức vừa bàn luận với thầy nhưng vẫn ko ngừng ra hiệu cho chúng tôi.

15 câu trắc nghiệm đã hoàn thành xong một cách nhanh chóng.

Nhưng thầy cũng hơn cả nham hiểm rồi...Những câu này chỉ chiếm một phần ba số điểm thôi.

Hai câu kia ... Làm sao đây ? Hay là vẽ vào đó là khuôn mặt ác quỉ của thầy ?

Đang suy nghĩ linh tinh thì anh chợt rút điện thoại ra, ngón tay di chuyển trên màn hình màu trắng với tốc độ cực nhanh.

Khoảng 2 phút sau, anh vừa đút điện thoại vào túi trở lại thì máy tôi lại rung lên ....

Anh...lại nhìn tôi và cười kiểu mờ ám đó.

Duy Phong , nơi này ko chỉ có anh và em. Nếu anh còn cười như thế một lần nữa là họ cho em khóc đấy !

Tôi lén lấy điện thoại ra xem...2 tin nhắn...

Đó là bài giải 2 đề phân tích kia...

Dù sao tôi cũng là người rộng lượng và đoàn kết nên chỉ một lúc sau, tôi và Trúc Vũ đã tạo một làn sóng ngầm cực lớn. Ko nghe rõ âm thanh nhưng có thể cảm nhận được hàng loạt chiếc điện thoại đang rung lên bần bật.

Còn thầy thì vẫn còn hí ha hí hửng và vui mừng vì được cùng anh bàn luận. Thầy mê sắc ! 
Nhưng thầy có biết chính người mà thầy luôn ngưỡng mộ và coi trọng, người mà đang từ nãy giờ vẫn nghiêm túc giải đề cũng thầy là người ngầm giúp chúng tôi ko ?

Một lúc sau , thầy nói với vẻ mặt đầy hả hê, cười tà ác :

- Còn hai phút nữa. Tất cả chuẩn bị nộp bài.

Thầy vừa dứt lời, My ngồi bàn trên cùng liền đứng bật dậy, đi thu bài cho cả lớp.

Thầy nhìn chúng tôi đầy ngỡ ngàng, lúc cầm một bài lên xem thì suýt té ghế, ko tin nổi vào mắt mình, còn phải lau lại kính mấy lần . Rồi thầy lại cầm một bài khác lên xem. Bài nữa, bài nữa...

- Các...các em, làm ...làm sao mà ...cách giải đề này ...Ko thể nào.

Tôi có thể đoán được tâm trạng thầy lúc này là ko tin nổi tại sao chúng tôi lại hoàn thành đề kiểm tra một cách chính xác như thế. Thầy nhìn anh vẫn đang tập trung giải đề, có lẽ thầy nghi ngờ nhưng ngay lập tức loại bỏ ý nghĩ đó. Thầy làm sao mà tin được , trông anh như vậy có thể giúp chúng tôi sao ? Và bằng cách nào ? Chuyện này đối với thầy là hoàn toàn ko thể lí giải nổi !!!

Nhưng thầy chưa kịp tra khảo chúng tôi thì chuông đã reo.

Thầy nhận lấy tờ đề anh giải xong, lập tức quên hết mọi thứ, ko ngừng cảm thán và khen ngợi anh :

- Cậu theo ngành kinh tế là một thiệt thòi lớn cho ngành khoa học đấy. Cậu lên văn phòng tôi, tôi còn nhiều đề lắm. Hiếm khi có cơ hội cùng cậu thảo luận thế này .

Thảo luận ? Mình anh giải đấy chứ ! Nham hiểm !

Anh ...nhìn tôi rồi từ chối :

- Xin lỗi thầy. Bây giờ ko được. Nếu có thời gian em sẽ tới sau.

Thầy cực kì tiếc nuối :

- Có thời gian thì cậu tới ngay nhé.

Nói rồi thầy lườm cả lớp .

Tôi bắt đầu cảm thấy được nguy hiểm đang rình rập.

Trúc Vũ ghé tai tôi nói nhỏ :

- Tớ giúp cậu giữ chân. Cậu mau đưa anh Duy Phong đi nơi khác. Bọn này sẽ ăn thịt anh ấy mất .

Tôi cũng đồng ý . Thầy vừa bước ra khỏi lớp thì tôi đã kéo anh chạy đi:

- Anh Duy Phong. Phải trốn thôi.

Phía đằng sau nghe thiếng Trúc Vũ hét lên :

- Ai muốn chữ kí anh ấy thì tới đây.

Chạy tới sân bóng, tôi ngồi bệt xuống ghế đá, nói bằng giọng năn nỉ :

- Anh Duy Phong, anh nên về công ty.

- Ko. Thư kí Hoàng dạo này khá rảnh rỗi.

Tôi nhìn anh với vẻ mặt lo lắng :

- Anh Duy Phong, mọi người đã phát hiện ra em và anh có quen nhau.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn chỉ xem như nơi nàychỉ có anh và tôi. Ko ai biết mới lạ ấy ! Xong rồi. Kiểu này thì chuẩn bị đối mặt với đám háo sắc kia đây.

Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên :

- Thì là vậy mà.

Hừm...anh cứ như thế đấy, ko bận tâm gì cả. Phải giải thích một chút mới được. Tôi bắt đầu nghiêm túc :

- Anh Duy Phong, anh là thần tượng của mọi người. Từ trước tới nay, mối quan hệ giữa các fan và bạn gái thần tượng luôn rất căng thẳng. Anh...- Tôi chợt cảm nhận được điều gì đó bất ổn, giọng nói cũng nhỏ hơn.

Tia cười trong mắt anh càng rõ nét hơn .

Tôi bối rối :

- Thật ...mà.

Anh nghiêng đầu :

- Em vừa nói là bạn gái anh .

- Ý em là...họ biết em và anh thân nhau cũng sẽ...ko thích.

- Kệ họ. Anh chỉ biết Vy Anh là bạn gái anh.

Lúc anh đưa tôi trở lại thì đã tới giờ sinh hoạt lớp.

Mọi người đều nhất loạt hướng ánh mắt nhìn cúng tôi nhưng ko phản ứng gì.

Có lẽ kiềm chế trước sự lạnh lùng của anh.

Còn Trúc Vũ thì có hí hửng.

Thầy phù thủy cũng vào lớp, đưa mắt lướt quanh lớp như tìm kiếm cái gì đó. Rồi bước xuống chỗ chúng tôi đang ngồi , bắt tay anh :

- Ngại quá. Ko biết anh đến nên ko tiếp đón gì cả.

- Thầy đừng nói vậy. Em đến thăm trường thôi. Cứ xem như ko có chuyện gì .

Thầy nhìn anh...rồi nhìn tôi , gật đầu bước lên bục giảng .

Vừa thả cặp xuống, giọng thầy đã phát ra đầy bực bội :

- Tuần này, lớp bị trừ 10 điểm sổ đầu bài. Các em, trực tiếp nói cho tôi lí do.

Ủa ? Có 10 điểm thôi sao ? Như thế phải đáng chúc mừng chứ, lớp Bùi Quang tận ...25 điểm cơ mà.

Cậu bạn lớp trưởng đứng lên, kể tội mà cứ hùng hồn như đọc cái gì đó rất vĩ đại :

- Giờ thể dục, một nửa lớp ko mang giày vàdụng cụ, bị trừ 2 điểm. Giờ văn, 3 bạn ngủ trong lớp bị trừ 1,5 điểm. Giờ tin học, một số bạn nam làm mất dữ liệu máy chủ của giáo viên bộ môn, các bạn còn lại chơi game và lên mạng xã hội, trừ 4 điểm. Giờ...

Anh im lặng lắng nghe, vẻ mặt đầy hứng thú.

Chưa kịp để lớp trưởng nói hết, thầy đã xua tay một cách tức giận :

- Đủ rồi. Các em làm sao thế hả ? Tuần này đa số giáo viên đều tập trung bồi dưỡng cho lớp 12 . Nhưng như thế ko có nghĩa là các em bỏ bê luôn chứ ?

Cả lớp đều im lặng. Lớp tôi như thế là ...ngoan rồi mà. Thành tích học tập rất xuất sắc đấy .

- Tôi nói cho các em biết dù thành tích học tập tốt đên đâu nhưng về mặt đạo đức ko tốt thì cũng ko thể lên lớp được.

Hả ? Tôi ko khỏi ko giật mình. Thầy phù thủy có khác, biết tôi nghĩ gì luôn sao. Sau này phải nghĩ cái gì khác mới được. Chẳng hạn như thầy dù có ế vợ nhưng vẫn rất cuốn hút...

Thầy nhìn lớp trưởng, ra lệnh :

- Em, nói cho tôi biết, tại sao em cũng có tên trong những người ngủ gật vào giờ văn ?

Cậu bạn gãi gãi đầu , ấp úng :

- Em, tối hôm kia, em thức khuya xem đá bóng nên...

- Nên sau này em cũng ở nhà ngủ luôn đi.

Cả lớp đều gục mặt xuống bàn cười trộm.

- Giờ tin học là để các em làm việc riêng , phá phách hả ? Tôi biết tất cả các em ở đây đều tiếp xúc với máy tính từ nhỏ nhưng như thế là các em có quyền bỏ qua bài học ở lớp , đúng ko ?

Rồi thầy chỉ vào một bạn gái có tiếng hay lên mạng xã hội Facebook ngay cả trong những giờ khác :

- Em. Ai cho phép em lên facebook hay là Yahoo trong giờ học ?

Bạn gái kia nhìn anh rồi chớp chớp mắt :

- A, tại em. Thầy ơi, nếu em ko lên sẽ có người đi báo cảnh sát đấy.

- Vậy lần sau nói với những người đó trước khi báo cảnh sát thì nhớ tắt máy tính.

Cả lớp lại ôm bụng cười .

Thầy nghiêm giọng :

- Cái mà để tôi và giáo viên phàn nàn nhiều nhất đó là giờ thể dục. Chưa bao giờ có tiết thể dục nào mà ko bị trừ điểm. Muốn hay ko cũng phải học chứ ? Một tuần chỉ có hai tiết, sao các em lại ko chịu làm cho tốt. Vừa rồi, tới nửa lớp quên giày, nửa lớp đau chân – nói tới đây , thầy dừng ánh mắt ở tôi. – Vy Anh , em bị tai nạn sao ? Trúc Vũ, em bị ngã cầu thang sao ?

Lần này , cả lớp cười ầm lên. Còn tôi với Trúc Vũ chỉ biết le lưỡi nhìn nhau.

Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Chết rồi. Biết vậy lúc nãy dù có thế nào cũng bắt anh về công ty rồi. Tuy là tội nhẹ ...nhưng thật xấu hổ.

Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy hơi kì lạ, thầy phù thủy hình như còn toan tính thêm điều gì .

Và...sự thật đúng là vậy.

- Trúc Vũ lớp phó và Vy Anh lớp phó học tập. Mời hai em đứng dậy.

À, có lẽ là khen đây. Chứ hai đứa tôi luôn là học sinh gương mẫu mà, những tội vặt so với cả lớp thì chả đáng kể đâu.

Thầy mỉm cười :

- Hai em rất giỏi tiếng anh và tiếng pháp đúng ko ? Tôi rất tự hào.

Thầy nói vậy là có căn cứ. Trường tôi , ngoài tiếng anh ra còn có cả tiếng pháp. Điểm ngoại ngữ của tôi và Trúc Vũ luôn đứng đầu khối. Nhưng mà câu khen ngợi này có mùi ...nguy hiểm.

Thầy nhấn mạnh :

- Nên trong giờ anh văn, khi mà giáo viên yêu cầu hội thoại , thảo luận thì các em dùng tiếng pháp và giờ tiếng pháp, thì các em sử dụng tiếng anh ?

Phì ...!!! Cả lớp cười lớn, có người còn đập mặt vào bàn .

Vụ này thật ra là khá buồn cười nhưng trong trường hợp này hai đứa chỉ biết cúi đầu như những đứa trẻ mắc lỗi . Bời vì...anh đang ở đây.

Thật ra mấy hôm nay lớp học rất loạn. Giáo viên hai môn tiếng anh và pháp là một. Mà hai giờ ấy, thầy chỉ lo chấm bài lớp 12 nên ko để ý, cứ bắt chúng tôi lấy sách ra dịch. Như thế nhàm chán lắm.

Vậy là cả lớp cứ lôi tiếng pháp, tiếng anh tùm lum ra mà bắn. Có khi còn ko hiểu mình nói gì nữa là !!!

Thậm chí tiếng nhật và hàn cũng được lôi ra kia.

Thầy lúc đó chỉ biết lắc đầu. Tuy im lặng ko phê bình nhưng thật ra lại rất ác độc, điểm sổ đầu bài cứ thế mà trừ.

Nhưng sao thầy phù thủy lại chỉ trách hai đứa tôi .Tại sao ? Tại sao ? Và dù có thế thì sao cứ phải chọn thời điểm lúc anh ở đây ? Why ? Pourquoi ?

Anh cũng ko nói gì, dưới ánh nắng ban trưa, nụ cười anh rất rực rỡ ...khiến người khác cũng phải cười theo. Dù tôi đang rất muốn khóc .

Thầy tiếp tục tấn công, phù thủy là vậy luôn ức hiếp các thiên thần bé nhỏ :

- Hai lớp phó của chúng ta là rất giỏi. Các em ăn vặt trong lớp.

Thiên thần Trúc Vũ bắt đầu phản bác :

- Thưa thầy, tại sao thầy lại nhắc tới chuyện này ?

Phù thủy tỏ vẻ đương nhiên :

- Ko đúng sao ?

Muốn thắng phù thủy, chỉ có trí thông minh mới là vũ khí lợi hại nhất.

Tôi nhìn phù thủy , gật đầu :

- Đúng, nhưng thầy ơi, cái này tụi em làm từ năm lớp 10 cơ mà.

Trúc Vũ trừng mắt nhìn tôi, nói nhỏ :

- Cậu hâm à, tớ đang cố cứu vãn cậu lại...

Tôi làm gì chứ ? Tôi chỉ muốn nhắc nhở thầy là chuyện này có từ lâu rồi, thầy cũng bỏ qua thì sao hôm nay lại lôi ra thôi mà ...

Thầy sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh , wow, rất màu sắc nhé :

- Hai lớp phó !!! các em còn như thế thì lớp ta sẽ như thế nào ?

Trúc Vũ đùn đầy trách nhiệm :

- Thầy, em chỉ hỗ trợ lớp trưởng.

Tôi đương nhiên cũng chẳng dại gì mà vơ hết vào mình :

- Thầy, em chỉ là lớp phó học tập.

Ánh mắt thầy nhìn tôi đầy tà ác :

- Vậy lớp phó học tập, Vy Anh, em giải thích sao về việc giờ kiểm tra lại ném tài liệu cho các bạn ? Và lúc giáo viện bộ môn giao cho em ra bài tập về nhà thì em lại gợi ý luôn cả đáp án ?