Pair of Vintage Old School Fru
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

LƯỜI PHẢI YÊU ANH


Hôm nay Ninh Xuyên vừa tới công ty, chưa bước vào bộ tài vụ đã có người gọi anh một tiếng, “Ninh Xuyên!”

Anh xoay người lại nhìn, là Ôn Nhược Hà, bèn gật đầu chào hỏi một tiếng, “Anh cũng tới rồi à.”

“Đúng vậy.” Anh ta đứng trước mặt Ninh Xuyên, ánh mắt lóe lên, giống như có lời gì muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào, có vẻ hơi hồi hộp và khẩn trương, “Cái đó…”

Vốn anh ta vào công ty chậm hơn Ninh Xuyên, nhưng tuổi lại lớn hơn Ninh Xuyên một chút, nghe nói là nhân tài tinh anh khai thác được từ một công ty quảng cáo khác, con người anh ta cư xử với mọi người rất hòa nhã, lại nổi tiếng là người hiền lành, nhân duyên ở công ty không tệ, bộ dụng cụ pha trà ở phòng làm việc của Ninh Xuyên cũng là được anh ta tặng nhân dịp mừng năm mới.

Quan hệ giữa hai người bọn họ tuy không thể coi là quá tốt, những vẫn gọi là được, dù sao một ở bộ Sáng tạo, một ở bộ Tài vụ, cũng chẳng có mâu thuẫn hay bất hòa gì.

“Có chuyện gì vậy?” Ninh Xuyên nhận ra anh ta có chuyện muốn hỏi, liền hỏi thăm một tiếng, “Hay là qua phòng làm việc của tôi đi?”

“Không không…” Anh ta vội vàng khoát tay, lại thở dài một tiếng, “Có lẽ là nguyên nhân ở chính tôi thôi.”

Lời của anh ta nói không được rõ ràng, Ninh Xuyên có chút khó hiểu, nhưng lại thấy anh ta ghé đầu thoáng nhìn vào trong phòng làm việc, giống như đang tìm ai đó vậy, “Anh tìm Tô Thiên Thiên sao?”

Ôn Nhược Hà bị người ta chọc trúng tim đen, lúc này có hơi lúng túng, “Ha, ha…. Đúng vậy, hình như cô ấy không đi làm?”

“Ừm, tuần này đã xin nghỉ phép.” Ninh Xuyên ho khan một tiếng, “Anh tìm cô ấy có việc sao?”

“Không có chuyện gì to tát,” Ôn Nhược Hà tươi cười, “Chẳng qua là gọi điện cho cô ấy cũng không thấy bắt máy… Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.”

Ninh Xuyên hơi nhíu mày, trên phương diện công việc mà nói, Ôn Nhược Hà và Tô Thiên Thiên hẳn là không có sự qua lại gì mới phải, vậy mà không những có cả số di động của nhau, mà hình như còn có chuyện gì đó anh không biết, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ cá nhân gì đó? “À, tôi cũng không biết, sao vậy, hai người… có quan hệ cá nhân?” Mặc dù anh cũng biết câu hỏi này có chút bao đồng, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.

Ôn Nhược Hà cười cười, “Thật ra thì dạo trước người nhà tôi có sắp xếp một cuộc xem mặt, kết quả đối tượng lại chính là Tô Thiên Thiên, không chỉ thế, gặp được hai lần, cô ấy lại không có tin tức gì, tôi nghĩ là tôi…” Anh ta ngượng ngùng nói.

Anh ta nói cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng Ninh Xuyên đã đoán ra tám chín phần, xem ra “Kỷ niệm ba năm” trong miệng Tô Thiên Thiên chính là đi xem mặt, mà “Đối tượng ở chung” trong truyền thuyết kia chính là Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt, nhưng sao cô ấy lại tạm thời đến chỗ của mình, điều này nghĩ mãi mà vẫn không ra.

So với lời nói của Tô Thiên Thiên về một “Đối tượng ba năm” mà anh chưa từng gặp cũng tưởng tượng không ra, một “Đối tượng hẹn hò” chân thật như Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt còn khiến cho anh thấy không thoải mái hơn.

Ôn Nhược Hà dường như đã nhận ra mình đã nói ra điều gì đó không nên nói, vội vàng bổ sung, “Có điều chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, anh đừng nói với người khác đấy.”

Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”

“Vậy thì tốt.” Ôn Nhược Hà lại cười một tiếng, gãi gãi đầu, “Vậy đi trước nhé, anh làm việc đi.” Nói xong xoay người, trong miệng còn lẩm bẩm, “Sao lại không nhận điện thoại của mình nhỉ… Chẳng lẽ mình lại bị đá?”

Ninh Xuyên đứng đó, nhìn anh ta dần dần đi xa, đột nhiên ngây ngốc nhếch khóe miệng lên, cười theo kiểu cười của Ôn Nhược Hà, cuối cùng lại giận tái mặt, “Cô ta thích người lúc nào cũng cười như vậy?

Bối Bối ngủ thẳng đến chín giờ sáng mới mơ màng mở mắt ra, hôm qua cậu nhóc có chút hưng phấn, chơi một mình mãi một lúc lâu sau mới ngủ, cho nên hôm nay ngủ hơi nhiều hơn một chút.

Bé ngồi dậy nhìn quanh, Đậu Đậu không có trong phòng, Quả Táo cũng không có, bé bĩu môi, tự mình bò đến mép giường, xoay người lại, thả chân xuống trước, ngọ nguậy cái mông nhỏ, từ từ tuột xuống phía dưới, cuối cùng thấy mũi chân đã chạm đất mới đứng thẳng người, tự mình chạy ra ngoài cửa.

Tô Thiên Thiên đang xem TV trong phòng khách, đột nhiên Bối Bối chạy ra, khiến cho cô sợ hết hồn, vội vàng vứt điều khiển xuống, “Bối Bối, sao con tự mình xuống được?”

Bối Bối dường như cũng cảm thấy chuyện mình tự xuống giường được là một chuyện vô cùng vĩ đại, đắc ý ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Bụng… bụng đói!”

“Trưa nay sẽ làm món ngon cho con ăn!” Tô Thiên Thiên bế cậu bé lên, thật ra thì bình thường cô luôn cảm thấy trẻ con là một thứ thật phiền toái, còn nghĩ không biết sau này mình mà sinh con thì biết làm sao đây? Nhưng sau khi quen Bối Bối, cô mới phát hiện ra, thực ra trẻ con rất đáng yêu, mặc dù không ít chuyện phiền toái, nhưng chỉ mới nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của chúng thôi đã thấy không phiền nhiễu gì nữa rồi. Cô vươn tay véo véo khuôn mặt xinh xắn của Bối Bối một cái, “Con đáng yêu hơn cậu con nhiều!”

Bối Bối giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc khuôn mặt mình, lúc lắc đầu nói, “Bối Bối là, là em bé đáng yêu…”

“Ha ha..” Thiên Thiên nở nụ cười, “Ai dạy con thế?”

“Mama…” Bối Bối đột nhiên nói, trẻ con có trò chơi thì sẽ dễ dàng quên đi một vài chuyện, nhưng vừa nhắc là nhớ lại ngay, bé im lặng một lúc, lại mở miệng, “Cả papa nữa….”

Thiên Thiên nhìn Bối Bối, trong lòng có chút ê ẩm, vươn tay vuốt vuốt cái đầu xinh xinh của cậu bé, “Bối Bối có thích papa với mama không?”

“Thích.” Bé nghiêm túc gật đầu, “Thích cả Đậu Đậu, thích cả Quả Táo nữa!”

“Papa mama cũng thích Bối Bối, Đậu Đậu và Quả Táo cũng thích Bối Bối!” Tô Thiên Thiên ôm chặt lấy cậu bé, “Bối Bối rất nghe lời, rất đáng yêu nhỉ!”

Bối Bối vươn tay bưng lấy mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, chụt một cái hôn lên mặt cô, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười, “Tất cả mọi người đều phải chơi với Bối Bối!”

Thiên Thiên cười cười, ôm cậu nhóc vào phòng vệ sinh, “Đi nào, chúng ta đi đánh răng!”

….

Ninh Xuyên ngồi làm việc được một lúc, đột nhiên nhận được điện thoại của sếp tổng, nói rằn công ty hợp tác với một đơn vị ở thành phố N, bên cục Thuế có vấn đề, muốn anh sáng sớm mai đi công tác đến thành phố N hai ngày, chiều nay có thể quay về thu xếp đồ đạc.

Buối sáng anh bàn giao công việc của hai ngày tới xong, còn chưa đến 11 giờ, anh ngẫm nghĩ một chút những thức ăn đã mua ngày hôm qua, cùng cái cách trộn hết vào nhau rồi nấu của Tô Thiên Thiên, cả người rùng mình một cái, vội vàng lái xe về nhà, hy vọng có thể kịp làm cơm cho Bối Bối ăn.

Mai anh phải đến thành phố N hai ngày, chiều phải làm xong tã cho Bối Bối, sau đó sẽ đi mua một ít đồ ăn, thuận tiện dặn dò Tô Thiên Thiên một chút, nếu không thực sự không an tâm được.

Anh chạy xe thẳng về nhà, vội vã lên lầu, mở cửa ra, Tô Thiên Thiên và Bối Bối đều không ở trong phòng khách, anh đang muốn cất tiếng gọi, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm, tiếp theo là tiếng lách ca lách cách trong phòng bếp, anh có chút khó hiểu, chẳng lẽ một nồi hổ lốn, mùi vị cũng không tệ lắm? Anh đổi dép, đi vào trong.

Tô Thiên Thiên đang ở trong phòng bếp quay lưng về phía anh đảo thức ăn, Bối Bối ngồi trên chiếc ghế gần cửa phòng bếp, cũng quay lưng về phía cửa, trong nồi có gì anh nhìn không rõ, nhưng trên bàn bếp đã có một đĩa thịt bò thái mỏng, phía trên lấm tấm những miếng tỏi đã được giã nhỏ, bên cạnh trên chiếc thớt gỗ là cần tây thái chỉ, cà rốt thái chỉ, cùng với ớt vàng thái chỉ, cô cầm đĩa lên, vớt mực non đã chín trong nồi ra ngoài, rửa sạch nồi, đổ thêm dầu, bật lửa lên, cầm thớt gỗ, trút hết những nguyên liệu đã được thái xong xuống, “Xèo” một tiếng, Bối Bối vui vẻ vỗ tay, “Thơm quá thơm quá…”

Tô Thiên Thiên đắc ý nghiêng đầu cười một tiếng, đột nhiên nhìn thấy Ninh Xuyên đang đứng trợn mắt há mồm ở cửa, loảng xoảng một tiếng, rơi cả cái nồi xuống đất, Bối Bối cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy cậu đã về, cười hì hì nói, “Đậu Đậu, vào ăn cơm!”

“Sao anh lại về?” Tô Thiên Thiên vừa khom người nhặt cái nồi lên rửa lại, vội vàng đảo đảo thức ăn trong nồi, thêm chút dầu nành, cho thêm ít muối và đường, động tác vốn thuần thục cũng trở nên có chút cứng nhắc.

Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như nàng tiên ốc len lén làm việc mà sợ bị  người ta phát hiện vậy…

“Mai phải đi công tác, chiều không phải đi làm nên về.” Ninh Xuyên chậm rì rì nói, vẫn không nhịn được vươn tay chỉ nồi thức ăn cô đang xào, “Cô biết nấu ăn?”

Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng, “Cái đó.. có thể nấu chín được.. thế thôi.”

Thức ăn được đưa lên bàn, thịt bò kho thái mỏng, mực xào cần tây, canh trứng với rau chân vịt, còn có một đĩa rau trộn ngó sen, Tô Thiên Thiên lúng túng chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Đều là việc nhà, không ngờ tôi nấu vớ nấu vẩn mà nhìn, nhìn cũng không tệ lắm?”

Ninh Xuyên nhìn ba món mặn một món canh trên bàn, ngước mắt nhìn Tô Thiên Thiên có hơi bất an đang đứng ở đó, “Biết Trà đạo, biết nấu ăn? Cô giỏi giang như vậy từ bao giờ thế?”

“Có lẽ tôi có thiên phú…” Cô ngẩng đầu nhìn trời.

Ninh Xuyên gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, vị tỏi giã nước cùng mùi thịt bò quyện vào với nhau vừa phải, anh đặt đũa xuống, “Tô Thiên Thiên, cô còn có chuyện gì mà tôi chưa biết nữa đây?”

“Anh biết thì làm sao?” Tô Thiên Thiên nhún vai, đường hoàng ngồi xuống, tự múc cho mình một bát canh.

Ninh Xuyên nhăn mặt, trong lòng có chút cảm giác không nói lên thành lời, anh đã từng hiểu rõ tất cả những chuyện về Tô Thiên Thiên như lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt, người trước mặt lại khiến cho anh thấy xa lạ như vậy, cuộc sống của cô, chuyện của cô, anh không biết gì cả, ngay cả việc cô đi xem mặt với Ôn Nhược Hà, anh cũng không biết.

“Đúng vậy.” Ninh Xuyên không nhịn được nói, “Tôi biết thì làm sao, dù sao bốn năm trước cô đã tính tìm tôi làm bảo mẫu cho cô, cho dù cô biết dọn phòng, biết nấu ăn, cũng nói là không biết, vậy là sẽ được lười biếng, không phải sao?”

Tô Thiên Thiên ném đũa xuống, “Anh nói vậy là có ý gì, hóa ra là tôi biết hay không, làm hay không, còn phải bẩm báo với anh sao?”

“Dĩ nhiên là không cần.” Ninh Xuyên đáp, “Dù sao từ đầu tới cuối cô vẫn coi tôi là thằng ngốc để lừa gạt, cần bẩm báo làm gì chứ?”

“Đúng vậy, anh chính là thằng ngốc!” Tô Thiên Thiên đứng phắt dậy, “Bời vì sau khi chia tay, tôi mới đi học tất cả những thứ vốn không biết này, nhưng đến khi tôi học xong rồi, thằng ngốc anh đã đi thi ở vùng khác, muốn tìm cũng không tìm được!” Nóng lên, cô đã phun ra tất cả.

Ninh Xuyên sững sờ tại chỗ, “Cô nói cái gì?”

Tô Thiên Thiên thở hổn hển, lắp bắp nói, “Mắc, mắc mớ gì đến anh!” Nói xong cầm bát cơm lên, dùng đũa gắp một miếng thức ăn, há to mồm nhai.

Bối Bối nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu mình, giống y như người lớn, vươn tay vỗ vỗ anh, “Đậu Đậu, nghe không hiểu sao? Không sao, con cũng không hiểu!”

Tô Thiên Thiên đã ba miệng thành hai giải quyết xong hết cả cơm lẫn canh, đứng dậy cầm giấy lau miệng, tức giận quay ra Ninh Xuyên nói, “Anh, đi rửa bát!” (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.lt )

Bỏ bát đũa lại, Tô Thiên Thiên chạy luôn về phòng của mình, Bối Bối không cảm nhận được không khí gượng gạo vào lúc này, ăn cơm xong, chạy đi tìm Tô Thiên Thiên chơi, thấy cậu vẫn đang ngồi trong phòng khách ngây người liền nhiệt tình chào đón, “Đậu Đậu, mình cùng nhau chơi đi…”

Ninh Xuyên cười cười, “Con đi đi, cậu còn phải dọn bàn.”

“Vậy một lát nữa Đậu Đậu phải vào đấy…” Bối Bối cười nói, đẩy cửa phòng Tô Thiên Thiên ra chạy vào trong.

Ninh Xuyên xếp bát đũa, bưng vào phòng bếp, bỏ vào bồn rửa, mở nước, dòng nước mát lạnh xối lên tay anh, anh nhớ trước kia, khi anh làm cơm xong, Tô Thiên Thiên thỉnh thoảng cũng đề nghị giúp anh rửa bát, anh luôn đẩy tay cô ra, “Mỡ lắm, bẩn hết tay bây giờ, để anh làm.”

Khi đó, anh cưng chiều cô, cho nên cô vẫn lười biếng, đến khi anh đi rồi, cô mới phát hiện có một số việc mình cần phải làm, sau đó cố gắng để thay đổi, nhưng cũng đã lỡ mất rồi.

Nghĩ đến những chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy chóp mũi có hơi cay cay, có một số việc, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.

Khi đó, bọn họ ngọt ngào biết bao, lúc đi làm anh hay len lén gọi điện cho cô, “Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.” Đầu bên kia điện thoại, Tô Thiên Thiên cười lên khanh khách.

Lúc ra cửa đi làm, cô tiễn anh đến tận cửa, anh nói, “Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về nhé.” Cô liền ngốc nghếch gật đầu.

Lúc được lĩnh lương, anh đếm tiền, “Chờ anh kiếm được nhiều tiền, sẽ cưới em.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh có thể nhanh lên được không, em sốt ruột lắm rồi!”

Sắp đến ngày kỷ niệm, Ninh Xuyên định mua tặng cô một chiếc váy, Tô Thiên Thiên thấy mua đại một chiếc nào đó là ổn, dù sao hai người cũng không dư dả gì. Nhưng đúng lúc đó, anh gặp được cha mẹ của Tô Thiên Thiên, biết được xuất thân của cô, anh càng cảm thấy không thể để cho Tô Thiên Thiên đi theo mình mà chịu khổ sở, chẳng khác nào nói Ninh Xuyên anh chẳng có bản lĩnh gì, cho nên anh liên tục làm ca đêm mấy ngày trời, mỗi ngày đều về rất khuya, thấy cô đang tựa vào ghế sa lon thiếp đi, chờ anh về. Sau khi mua được váy, Tô Thiên Thiên giận dỗi trách cứ, “Cái váy này đủ mua được bao nhiêu cân thịt chứ!”

Anh không nhịn được nở nụ cười, “Cái này mà cũng tính theo cân để bán được à?”

“Dĩ nhiên.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh thật quá xa xỉ!”

“Anh phải nuôi em chứ.” Ninh Xuyên nói, “Anh không muốn sau khi kết hôn em lại sống không thoải mái bằng trước khi kết hôn.”

Tô Thiên Thiên cảm động, “Anh yên tâm, bây giờ em sống tốt hơn hồi ở nhà nhiều, em dễ nuôi lắm!”

Nhưng khi những hồi ức ngọt ngào này ùa về, ấm áp vờn quanh trái tim anh, bên tai của anh lại vang lên một giọng nói khác, cao cao tại thượng, mang theo sự khinh bỉ và xem thường, “Mày? Thân phận của mày là gì, một thằng con trai là của một tên tội phạm tham ô, ba mày tự sát trong nhà lao, mẹ mày cũng nhảy lầu tự vẫn, mày tưởng là học đại học rồi thì người ta không biết mày xuất thân thế nào chắc? Mày không nói thì người khác không biết chắc?”

Tất cả những gì đã qua với Tô Thiên Thiên, tươi đẹp, thống khổ, đều nhớ rõ, bốn năm chưa từng quên, anh đột nhiên phát hiện ra, thì ra là mình và Tô Thiên Thiên đều không thể dứt khỏi quá khứ, cho dù sau khi chia tay dường như đã quên lãng, giống như không thèm để ý đến, giống như đã quá xa vời, nhưng một khi gặp lại, không ai có thể ức chế được bản thân, ức chế những ký ức kia quay lại.

Bọn họ không thể làm bạn bè được, bởi vì từng làm tổn thương lẫn nhau, cũng không thể làm kẻ thù được, bởi vì họ từng yêu nhau, đến tột cùng quan hệ kiểu gì mới có thể khiến họ gắn bó đây?

Ninh Xuyên thật sự không nghĩ ra, nếu như cứ tiếp tục dây dưa như vậy, có lẽ sẽ có nhiều bí mật bị phát hiện ra, có lẽ sẽ khiến cho cả hai càng thêm rối bời với quá khứ đã qua, quan hệ càng thêm phức tạp, tổn thương lại càng sâu.

Anh thở dài một hơi, đầu mùa hè có chút nóng ran, vậy mà anh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được rùng mình một cái.

Cả một buổi chiều, Ninh Xuyên chưa đến phòng Tô Thiên Thiên để tìm cô nói chuyện, cô cũng không ra ngoài để nói chuyện với anh, hai người cứ giằng co như vậy. Ninh Xuyên chỉnh lại tã cho Bối Bối, lại dọn dẹp xong tất cả những thứ khác, bây giờ không còn chuyện gì khác để làm nữa, đành ngồi một mình trong phòng khách xem báo, gần tới giờ cơm tối, Bối Bối mới ló cái đầu xinh xinh ra từ trong phòng, “Đậu Đậu, đi làm cơm.”

Ninh Xuyên nghĩ câu này nhất định là Tô Thiên Thiên xúi thằng bé chuyển lời, xem ra lần này, cô không chỉ lười phải nói chuyện với anh, mà còn không muốn nói chuyện với anh.

Nhưng có mấy lời, cô không muốn, anh cũng phải nói, vậy nên Ninh Xuyên gõ cửa, gọi một tiếng, “Tô Thiên Thiên…”

Bên trong không có hồi âm, anh lại gõ cửa, “Bối Bối?”

Vẫn không có tiếng động nào, anh không nhịn được áp tai lên cánh cửa, thấy bên trong yên tĩnh, giống như có chút tiếng động nho nhỏ, lại giống như không có.

Đưa tay xoay nắm cửa, còn hắng giọng nói một câu, “Tôi vào đây.” Đẩy cửa đi vào, Tô Thiên Thiên ôm Bối Bối ngồi trên giường chơi game, không đáp lại lời của anh, cũng chẳng thèm liếc anh một cái, giống như coi anh không hề tồn tại.

Ninh Xuyên không nén được có chút tức giận, nhưng anh không thể nổi giận với Tô Thiên Thiên được, đành chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lớn tiếng với Bối Bối, “Cậu gọi con, sao không trả lời?”

Bối Bối ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Dì nói cậu là đồ xấu xa!”

Người xui khiến Tô Thiên Thiên vẫn bình tĩnh tiếp tục chơi game, Ninh Xuyên có chút bất đắc dĩ hỏi Bối Bối, “Sao cậu lại là đồ xấu xa?”

“Bởi vì…” Bối Bối nghiêng cái đầu nhỏ, “Bởi vì…” Cậu nhóc vừa nói vừa ngửa đầu nhìn Tô Thiên Thiên đang ôm mình, dường như đang đợi cô gợi ý, rất rõ ràng, Bối Bối hoàn toàn đã trở thành máy chuyển lời hình người, còn là kiểu dáng shota nữa!

“Có lời gì chúng ta không thể nói thẳng sao?” Ninh Xuyên nhìn Tô Thiên Thiên hỏi.

Cô bĩu môi, “Tôi đâu có nói là nói với anh.”

“Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô.” Ninh Xuyên nghiêm túc nói.

Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, ánh mắt cô sâu thắm, cánh môi nhếch lên, mang theo vẻ kiên quyết và nghiêm túc, “Anh định nói gì?”

Ninh Xuyên nhìn cô, Tô Thiên Thiên đang đứng trước mặt anh lúc này, thậm chí là trong tầm tay, nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người có một bức tường, trong suốt giống như thủy tinh, khiến cho người ta sinh ra ảo giác, cảm thấy giống như gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào vượt qua, quãng thời gian tuổi trẻ đã qua, như chiếc máy quay đĩa cổ xưa chuyển động rì rì, tuôn ra một khúc hát xa xôi, được một nửa bỗng dưng im bặt, không còn phát ra âm thanh nào nữa, trước sau vẫn dừng lại ở một khắc đó, không thể tiếp tục được nữa.

Đĩa nhạc đã phủ kín bụi bặm tháng năm, những hồi ức này cũng chỉ có thể là dư âm.

“Chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tại sao vẫn không thể dứt ra được?”

Tô Thiên Thiên bỗng ngây ngẩn cả người, sau đó mơ hồ, mình vẫn trốn trong phòng, không ra đối mặt với anh, có phải cho thấy cô vẫn còn nhớ mãi tình cũ chưa quên? Nên mới cảm thấy xấu hổ, lúng túng, thậm chí là đang tự mình đa tình? Cho rằng anh ta biết mình sau khi chia tay quả thật đã từng cố gắng, từng thay đổi thì sẽ có cái nhìn khác với cô, sau đó chủ động tới tìm mình…

Tìm mình làm gì đây? Cô nghĩ có thể là xin lỗi, có thể là hối hận, có thể là…

Nhưng mà lại không nghĩ tới bất kỳ khả năng nào, cũng sẽ nói lên một điều, hình như, hình như Tô Thiên Thiên cô vẫn quấn lấy anh ta mãi không buông!

“Ai nói tôi không dứt ra được?!” Cô nhướn mày, mở to hai mắt, cũng may là trong nhà ánh sáng mờ mờ, chỉ có chính cô biết, đáy mắt mình có hơi ướt át, lạnh thấu đến tận tim.

Ninh Xuyên cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Ừm, vậy thì không còn gì tốt hơn, cho nên… chuyện trước kia, chúng ta đừng nên nhắc lại nữa, tất cả hãy quên hết đi, nếu như cô cảm thấy có thể chung đụng, thật ra chúng ta vẫn có thể làm bạn bè…”

Tô Thiên Thiên cắn môi, “Anh đi công tác bao giờ về?”

Câu hỏi của cô quá đột ngột, Ninh Xuyên sựng lại một chút, mới nói, “Chiều ngày kia.”

“Chiều ngày kia…” Tô Thiên Thiên kiên định nói, “Chờ anh về, tôi sẽ về nhà.”

“…” Ninh Xuyên kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng vẫn nói, “Vậy phiền cô chăm sóc Bối Bối.”

Sáng hôm sau Ninh Xuyên đã đi từ sớm, chừng tám giờ, Tô Thiên Thiên thực ra đã tỉnh dậy, lại nằm trên giường không muốn đứng dậy, hoặc có lẽ nên nói là không muốn đối mặt với Ninh Xuyên.

Vùi đầu vào trong chăn, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt nhỏ sáng loáng kia của Bối Bối, cậu bé nhìn Thiên Thiên, nhỏ giọng nói, “Đậu Đậu đi rồi?”

“Sao con đã dậy rồi?” Tô Thiên Thiên kỳ quái nói, đưa tay chọc lên mặt cậu nhóc một cái, “Dậy sớm thế.”

Bối Bối duỗi duỗi cánh tay, “Lại không có người…”

Tô Thiên Thiên nhìn quanh căn phòng trống rỗng, quả thực có điểm lạnh lẽo, khiến hco cô không kìm được nhớ đến hồi trước, khi Ninh Xuyên rời khỏi căn phòng bọn họ cùng thuê, để lại cô một mình, ở đó học quét dọn, học nấu cơm, học rửa chén, bị bỏng dầu, bát thì vỡ, bị đứt tay, một mình ăn hết tất cả những đồ đã làm, cái gì cũng một mình.

“Vậy thì hai chúng ta tự chơi!” Tô Thiên Thiên đưa tay ôm lấy bé, “Bối Bối, chờ cậu con về, dì phải đi rồi!”

“Tại sao?” Bối Bối kỳ quái hỏi, “Dì với Đậu Đậu không phải là bạn tốt sao?”

“Bạn tốt…” Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Bạn tốt cũng sẽ gây gổ, cũng sẽ tách ra.”

Bối Bối cúi đầu, bĩu môi, “Giống như papa mama sao, cũng sẽ hung dữ…”

“Đúng thế.” Thiên Thiên gật đầu một cái.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm, khiến cho Tô Thiên Thiên và Bối Bối giật nảy mình, chẳng lẽ Ninh Xuyên quên gì sao? Nhưng anh ta phải mang theo chìa khóa chứ!

“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập mà vang dội như cũ, Thiên Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, xỏ một cái quần dài vào, ôm lấy Bối Bối, bước ra cửa, “Ai vậy?”

Bên ngoài yên lặng một hồi mới truyền tới một giọng nữ, “Là tôi!”

Thiên Thiên sửng sốt, Bối Bối đột nhiên kêu to lên, “Mama!”

Ninh San đột nhiên trở về,  giống như sự đột nhiên lần trước, khác ở chỗ là lần trước khiến cho Ninh Xuyên rất kinh ngạc, còn lần sau thì khiến cho Tô Thiên Thiên rất khiếp sợ.

“Cái đó…” Tô Thiên Thiên nhìn mình đang mặc một chiếc T-shirt rộng rãi, cũng may phía dưới còn có một cái quần dài, nhưng mà kiểu ăn mặc thế này nhìn thế nào cũng thấy là đồ mặc ở nhà, “Em…”

So với sự lúng túng của cô, Ninh San lại thấy tình huống như vậy rất bình thường, “Vẫn là em à…”

“Cái đó, không phải như chị nghĩ đâu ạ…” Tô Thiên Thiên túm áo nói, “Em chỉ ở tạm mấy ngày thôi, sẽ đi ngay lập tức…”

Ninh San nhún vai, “Chị cũng đâu có đuổi em đi.”

“Không phải không phải!” Thiên Thiên càng thêm cuống cuồng, “Không phải em có ý đó, ý em là, em thật sự thật sự không có gì với Ninh Xuyên cả, chỉ là bây giờ bọn em cùng làm ở một công ty, nhà em xảy ra chút chuyện, cho nên em mới tới đây ở tạm mấy ngày thôi.”

“Ừm…” Ninh San kéo dài giọng, “Thật ra em không cần giải thích với chị đâu, Tiểu Xuyên đã cho em ở rồi thì cứ ở thôi.”

“Nhưng em vẫn phải nói rõ ràng!” Cô nghiêm túc nói, “Bởi vì chị Ninh San, chị biết chuyện trước kia của em với Ninh Xuyên, em sợ chị hiểu lầm…”

Ấn tượng của Ninh San với Tô Thiên Thiên cũng không xấu, cho nên nhìn bộ dạng này của cô không nhịn được mà bật cười, “Chị hiểu lầm cái gì mới được cơ chứ?”

“Hiểu lầm em với anh ta…” Thiên Thiên há mồm giải thích, đột nhiên nhận ra chị ấy cười càng khoái trá hơn, bấy giờ mới phát hiện ra mình đang bị giỡn, lập tức bĩu môi, “Dù sao em với anh ta cũng không có gì!”

“Cho dù có gì cũng đâu có lạ.” Ninh San ôm lấy Bối Bối, “Dù sao hai đứa ban đầu cũng đâu phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, có lẽ bây giờ không có trở ngại nữa.” Cô vừa nói vừa hỏi Bối Bối, “Bối Bối, dạo này mập ra đấy.”

“Chờ đã…” Tô Thiên Thiên ngây ngẩn cả người, “Chị vừa mới nói gì?”

Ninh San ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, cô vội vàng hỏi, “Chị nói ban đầu bọn em không phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, bây giờ không có trở ngại là có ý gì? Trở ngại là gì?”

“Chính là…” Ninh San nhất thời cứng họng, dường như không biết nên nói sao, có lẽ là do quá giật mình, “Chẳng lẽ em không biết?”

“Em không biết cái gì?” Tô Thiên Thiên không thể đợi được lớn tiếng hỏi.

Ninh San bị dáng vẻ gấp gáp của cô dọa cho một cái, kinh ngạc nói, “Thì có người đánh Ninh Xuyên, bảo nó tránh xa em một chút, hình như còn nói rất nhiều lời khó nghe, em biết đấy, Tiểu Xuyên nó là đứa có lòng tự trọng rất cao, sao mà chịu được…”

Tô Thiên Thiên cứng người lại.

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.TruyenNganHay.Yn.Lt . Chúc bạn online vui vẻ.

Ninh San nói, “Cái hôm chị tới thăm bọn em, chị mới biết thì ra nhà em giàu có như vậy, mặc dù chị thấy em rất được, tuy có hơi ngốc một tí, nhưng Tiểu Xuyên đã thích, chị cũng không có ý kiến gì, nhưng lúc ấy chị thấy cách biệt giữa hai đứa quá lớn, có điều chị cũng không ngờ rằng, lúc Tiểu Xuyên tiễn chị ra bến xe, quay lại thì bị một đám chặn đường, chuyện cụ thể thế nào chị không rõ, sau khi các em chia tay một thời gian rồi nó mới nói với chị, hình như là bị người ta cho ăn bạt tai?”

Tô Thiên Thiên không ngờ rằng, Ninh San đột nhiên tới, lại mang đến cho cô một bí mật càng đột nhiên hơn, nhất thời trợn mắt há mồm. Ninh San nói tiếp, “Nói gì đó, chị nghĩ đại khái là mấy lời nhục nhã Tiểu Xuyên, em cũng biết rồi đấy, con người nó rất hiếu thắng, việc gì cũng muốn làm tốt nhất, sợ nhất là bị người ta xem thường, nhưng mà lại vì em mà bị sỉ nhục một trận, sau đó hai đứa cứ thế chia tay đúng không?”

“Dạ.” Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chính hôm đó, anh ấy quay lại, bọn em chia tay luôn.”

“Nhanh vậy?” Ninh San cũng có chút giật mình, một lúc sau mới nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, “Xem ra Tiểu Xuyên bị tổn thương rất sâu.”

“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên mặc dù đã đại khái hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn còn mờ mịt, “Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết? Tại sao đến giờ vẫn không nói? Tại sao… rốt cuộc đám người kia là ai?”

Ninh San nhún vai, “Cái này nó không nói với chị, nhưng em thử nghĩ xem, nhất định là người không muốn em với Ninh Xuyên ở bên nhau… Có điều Tiểu Xuyên cũng dễ bị kích thích quá, làm vậy chẳng phải là đúng ý người kia rồi sao, nếu mà là chị, không dễ dàng như vậy đâu…” Cô còn chưa nói xong, Tô Thiên Thiên đã chạy ra khỏi cửa.

Ninh San kinh ngạc nhìn cô lao xuống lầu, hít một hơi, nghiêng đầu bế Bối Bối lên, “Sao cũng dễ bị kích thích thế nhỉ?”

Người không muốn cô và Ninh Xuyên ở bên nhau…

Trong đầu Tô Thiên Thiên chỉ có duy nhất một người, người này vừa thấy Ninh Xuyên đã lộ ra vẻ mặt không hài lòng, sau đó gọi cô vào, sau đó bắt đầu hỏi thăm về gia đình bối cảnh của Ninh Xuyên, sau khi không hài lòng thì bảo mình chia tay với anh, thấy mình cự tuyệt thì phủi tay áo bước đi, sau đó lại tìm cơ hội đánh lén sau lưng.

Người này, chính là ba của cô.

Lúc Thiên Thiên lao tới trụ sở của Thiên An, cô mới phát hiện, mình đã chạy một mạch hơn một tiếng đồng hồ, người cô ướt đẫm mồ hôi, chân vẫn còn đi dép lê, nhếch nhác còn chưa đánh răng rửa mặt chải đầu, mặc đồ ở nhà, cứ thế mà đứng trước tòa cao ốc.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cực kỳ rõ ràng, đó chính là ba cô mấy ngày nay từ khi khai phá xong chi nhánh công ty ở thành phố N về nhà, ban ngày nhất định sẽ đến công ty làm việc, đến đây chắc chắn sẽ tìm được ông ấy!

Thở hổn hển, Tô Thiên Thiên đẩy cửa ra, bây giờ mới hơn chín giờ, còn chưa đến giờ làm việc, chỉ có lác đác mấy người đang vào thang máy, cô cũng vội vàng đuổi theo, lại bị bảo vệ chặn lại, “Cô này, cô làm gì thế?”

“Tôi đến tìm người!” Tô Thiên Thiên vội vàng nói.

Bảo vệ nhìn cô từ đầu đến chân, chần chừ một chút, “Cô à, cô ăn mặc như vậy, chỗ chúng tôi là công ty địa sản, cô tìm ai ở đây chứ?”

Lúc này trong lòng Tô Thiên Thiên đang rất bực bội, rất căm tức, không nhịn được nói, “Anh quản tôi tìm ai làm gì!”

“Cô như vậy không thể vào được.” Bảo vệ thấy bộ dạng này của cô, cộng thêm vẻ mặt tức giận, càng thêm căng thẳng, giọng nói cũng cất cao lên mấy phần, giơ tay chặn cô lại.

“Tôi cứ vào!” Tô Thiên Thiên tiếp tục lao vào trong, “Tôi tìm ông chủ của các anh, ngài Chủ tịch!”

Bảo vệ thấy cô cố ý xông lên, hơn nữa ánh mắt như sắp phun ra lửa, lập tức liên tưởng đến mấy từ —— thần kinh rối loạn, trả thù, tấn công liều chết!

“Cô à, nếu cô không đi, tôi báo cảnh sát đấy!”

Tô Thiên Thiên nhìn anh ta chằm chằm, “Anh biết tôi là ai không?”

“Cô à, mời cô nhanh chóng rời đi cho!”

“Tên tôi là Tô Thiên Thiên, là con gái của ông chủ keo kiệt chết tiệt nhà các anh đấy!” Cô không nhịn được rống lên.

Cô vừa nói vậy, bảo vệ càng thêm khó tin, “Cô à, cho dù cô muốn tìm ông chủ, bây giờ cũng không phải giờ làm việc.”

“Anh tưởng tôi không biết ông già keo kiệt kia mùa hè bao giờ cũng thừa dịp trời sáng nhanh hơn, đi làm sớm hơn một chút sao! Bây giờ nhất định ông ta đã tới đây, thừa dịp trước khi điện nhảy số, đun nước trong phòng làm việc!” Tô Thiên Thiên không nhịn được quát to lên.

Bảo vệ lập tức ngây ngẩn cả người, “Ông chủ có đun nước hay không thì tôi không biết, nhưng đúng là ngày nào ông ấy cũng đến trước bảy giờ…”

Tô Thiên Thiên đẩy anh chàng bảo vệ còn đang ngây ngốc ra, sải bước đi về phía thang máy.

Thang máy đi thẳng đến tầng 18, con số mà ba cô thích nhất cũng là con số thô bỉ nhất, kinh coong một tiếng, dừng lại, lúc này tuy chưa đến giờ làm việc, nhưng nếu ông chủ đã tới công ty rồi, đám thanh niên hăng hái đã bị ông Tô tẩy não cũng đã tới không ít, đều đang ngồi ở chỗ của mình bận bịu làm việc.

Tô Thiên Thiên đi thẳng vào trong, thậm chí còn không có ai ngẩng đầu chú ý đến sự xuất hiện của cô, đi thẳng đến phòng làm việc ở trong cùng, mới bị trợ lý Trương gọi lại, “Cô, cô Tô?” Anh ta vẫn đi theo ông chủ làm việc, con gái của ông chủ chưa từng xuất hiện ở trường hợp công khai, cơ bản là một người rất thần bí, nhưng anh ta vẫn gặp qua một hai lần. Mặc dù chỉ có từng ấy lần ít ỏi, nhưng anh ta cũng cảm thấy trang phục của Tô Thiên Thiên không được phù hợp với thân phận của cô lắm, nhưng hôm nay vừa nhìn mới thấy, những thứ trước kia, đều là mây trôi cả thôi!

“Ba tôi ở trong đó chứ?” Câu này tuy là câu hỏi, nhưng Tô Thiên Thiên căn bản chẳng chờ anh ta trả lời đã xoay người đi thẳng vào trong.

Ông Tô ngồi trong phòng làm việc, đang hết sức chậm rãi dùng một cây bút sắp hết mực, gian nan phê duyệt tài liệu, bút sắp hết mực, viết nhanh, mạnh tay sẽ không viết ra được chữ, mà ông Tô vẫn không buông tha cho chút mực cỏn con kia, lấy tốc độ của ốc sên bò, di chữ trên giấy.

Tô Thiên Thiên chợt đẩy bật cửa ra, làm ông giật mình, cái bút trong tay quệt một cái ra một đường trắng xóa, cũng không viết ra được chữ nữa, ông gào khóc kêu lên, “Còn viết được ba chữ nữa mà!!!”

Nhưng Tô Thiên Thiên không có hứng thú quan tâm đến cái bút này còn viết được bao lâu, mà hét lớn lên, “Ninh Xuyên có phải là bị ba tìm người đánh đúng không?”

Rất rõ ràng, suy nghĩ của bọn họ ngay từ đầu đã không xuất phát trên cùng một đường thẳng, cho nên ông Tô ngẩng đầu lên nhìn thấy cô kêu to lên, “Sao con lại tới đây?!”

“Con đang hỏi ba chuyện của Ninh Xuyên mà!!”

“Sao con lại ăn mặc như vậy mà tới!”

“Con đang hỏi ba về Ninh Xuyên!!!”

“Ninh Xuyên là đứa nào?”

“…”

Tô Thiên Thiên bực bội vò đầu, nhìn chằm chằm ông Tô, “Ninh Xuyên, bạn trai cũ của con, người con quen ở đại học F…”

“À…” Ông Tô hình như đã nhớ ra có một nhân vật như vậy, “Nó và ba thì có gì liên quan?”

“Bốn năm trước, có phải ba tìm người đánh anh ấy đúng không?” Tô Thiên Thiên căn bản không hơi sức đâu quan tâm đến bộ dạng giả vờ tốt bụng kia của ông.

“… Nó bị người ta đánh sao?” Ông Tô nghiêng đầu không nhìn đến cô, lấy tay lắc lắc cái bút kia, cố gắng nặn ra chút mực, “Đó cũng là đáng đời….”

“Không phải ba làm sao?” Tô Thiên Thiên trực tiếp ép hỏi.

Ông Tô ngẩng đầu, “Sao con lại cho là ba làm chứ?”

“Bởi vì chỉ có ba mới làm chuyện đó thôi.” Tô Thiên Thiên đột nhiên không nhịn được gào lên, có lẽ đã lâu lắm rồi cô không tranh chấp với ba mình, đa số thời điểm, cô chọn lười phải cãi cọ, nhưng lần này, dường như có một sức mạnh đang thôi thúc cô, đẩy cô tới trước mặt ba mình, sức mạnh này, có lẽ gọi là không cam tâm!

“Ba sợ cái nghèo của chính mình, cho nên mới keo kiệt như vậy, ba sợ con gái mình không tìm được một kẻ có tiền, để ba lại phải quay về cuộc sống nghèo khổ đó!”

Ông Tô dường như bị lời nói của cô chọc giận, quăng cái bút trong tay xuống đất, đứng dậy, căm tức nhìn Tô Thiên Thiên, “Con nói chuyện với ba bằng cái giọng kiểu gì thế?!”

“Chẳng lẽ ba có thể phủ nhận chuyện kia không phải ba làm?! Tô Thiên Thiên gằn từng chữ.

“Không sai.” Ông Tô hừ một tiếng, “Ba bảo người đi tìm nó, nhưng ba không đánh nó, chẳng qua ba chỉ muốn cho nó biết, thân phận của nó là gì, thân phận của con là gì, sự thật đã chứng minh, nó biết ba nói có lý, cho nên chia tay với con.”

“Ba nói thì có lý gì chứ?! Ba chẳng qua chỉ dùng mấy đồng tiền dơ bẩn của ba để làm nhục người khác thôi.” Tô Thiên Thiên phản bác, “Không phải ba cũng chỉ là một kẻ giàu sổi thôi sao?”

“Tôi giàu sổi đấy thì sao!” Ông Tô giận dữ rống lên, “Nhưng ít nhất, tôi giàu sổi, còn cho chị với mẹ chị sống được tử tế! Còn chị? Chị làm được cái gì? Chị đã làm gì giúp đỡ được cho tôi chưa? Chị có tư cách gì mà nói tôi!”

Tô Thiên Thiên cắn chặt môi, không nói nên lời, ông Tô nhân cơ hội tiếp tục nói, “Từ nhỏ đến lớn, chị đã làm được gì để tôi hài lòng chưa? Tôi cũng chẳng trông mong chị giúp được tôi cái gì!”

“Ba dĩ nhiên chẳng trông chờ vào con bao giờ…” Cánh môi Tô Thiên Thiên rỉ ra chút máu, “Có khi ngay từ khi con ra đời ba đã không hài lòng, chỉ bởi vì con là con gái, không làm người thừa kế của ba được, cho nên con có làm gì, ba cũng sẽ không hài lòng, cho dù thành tích của con có xuất sắc, khi thi đại học điền nguyện vọng, ba cũng chỉ nói đúng một câu “Tùy con” !”

Ông Tô dường như rất khinh thường sự lên án của cô, “Chẳng lẽ tôi nói gì có thể thay đổi được sự thật sao? Chị chẳng giúp gì được cho tôi cả, bây giờ còn ăn mặc như thế này đến công ty, thật mất mặt!”

Lời như vậy, không phải là lần đầu tiên Tô Thiên Thiên nghe thấy, đối với một người như ông Tô, có sự nghiệp thành công của riêng mình, cưới được nguười mình yêu, cần nhất, chính là một người thừa kế, thừa kế sự nghiệp của ông ấy, hoàn thành những chuyện mà ông chưa hoàn thành, nhưng trong mắt ông Tô, Tô Thiên Thiên không phải là người để ông ấy thấy hài lòng.

Mặc dù ông yêu vợ mình, thậm chí tràn đầy cảm kích với bà, nhưng trước sau vẫn không thể nào thích Tô Thiên Thiên được, có lẽ, đây là điều duy nhất ông không hài lòng, lại không thể nào thay đổi, cho nên chỉ có thể vĩnh viễn không hài lòng.

Ông có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha, đối xử với Thiên Thiên cũng rất tốt, nhưng một khi dính đến chuyện này, lập tức giương cung bạt kiếm, không thể nào lùi bước.

Cô còn nhớ rõ hồi còn học tiểu học, mình cầm một tấm bằng khen chạy tới trước mặt ba, “Ba ơi ba ơi, con vẽ tranh đoạt giái! Cô giáo khen con này!”

“Ừ.” Ông Tô chỉ bình tĩnh nói như vậy, sau đó vươn tay xoa xoa đầu cô, “Tối ba và con đi siêu thị.”

Hay là khi mình thi không đạt, mặt mày đưa đám đi về nhà, bà Tô còn đang trách mắng cô, ông Tô chỉ nhàn nhạt bước tới nói, “Con gái, thi tốt mà làm cái gì? Thế là được rồi.”

Những đứa bạn xung quanh không biết đều nhìn Thiên Thiên nói, “Ba cậu tốt thật đấy, ba tớ dữ chết đi được, thi mà không qua là ăn ngay một trận đòn, thi tốt, mới đưa mình đi ăn KFC.”

Lúc nhỏ, Tô Thiên Thiên còn tưởng rằng ba mình là người cha dịu dàng tốt bụng nhất thiên hạ, nhưng sau này cô mới phát hiện ra, sở dĩ dịu dàng tốt bụng, chẳng qua là vì không thèm để ý tới mà thôi. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.lt )

Ông không quan tâm Tô Thiên Thiên thi được bao nhiêu điểm, không thèm để ý xem cô thích cái gì, không quản lý xem cô giao du với ai, cũng không cần biết trong lòng cô có bí mật gì.

Tô Thiên Thiên trước sau vẫn xoay quanh ông, lại thủy chung không lọt vào được trái tim của ba mình.

Chỉ bởi vì, cô là con gái.

Không phải ông Tô trọng nam khinh nữ, mà xã hội này từ trước đến nay vốn đã không thể bình đẳng địa vị giữa nam và nữ một cách hoàn toàn. Ông Tô có thể đào tạo đứa con trai này thật tốt, con trai ông có thể đi cùng ông đến các buổi tiệc, trở thành tiêu điểm của mọi người, tiếp quản sự nghiệp và việc buôn bán, làm một kim cương vương lão ngũ thành công, sau đó khi được hơn ba mươi thì bắt đầu không ngừng phát sinh những vụ bê bối tình ái với các cô nàng minh tinh, thiên kim nhà giàu, trở nên nổi danh vạn dặm, hoặc là một chàng công tử playboy, song con gái vẫn sẽ theo nó hàng đàn, sau đó sẽ có một cô gái sinh cho nó một người thừa kế, tiếp đó có thể kết hôn hoặc cứ độc thân như cũ, cưới xong tiếp tục vượt rào, trở thành tiêu điểm của công chúng, cứ tuần hoàn như vậy, giống như tất cả những kẻ giàu có khác.

Nhưng ngược lại, Tô Thiên Thiên không thể nào sắm vai nhân vật như vậy được, nhân vật của cô, ở tuổi này, phải trở thành tiêu điểm của một loại tin tức khác, ví dụ như “Thiên kim của Địa sản Thiên An kết lương duyên với công tử của tập đoàn XX”, sau đó thì là “Thiên kim nhà họ Tô sinh ra người thừa kế cho tập đoàn XX” cuối cùng cả đời làm nàng dâu của một nhà giàu có, giúp chồng dạy con, mờ dần khỏi tầm mắt mọi người, cuối cùng đến cái tên cũng không ai nhớ, đừng nói là có cống hiến gì cho công ty của gia tộc.

Nếu như kết cục cuối cùng thay đổi, thành “Thiên kim nhà họ Tô ly hôn về nhà mẹ đẻ”, có lẽ cô sẽ được nổi lên mặt nước một lần nữa, nếu như sinh con trai, có lẽ nhất định sẽ bị nhà chồng giữ lại, nếu là con gái, chưa chắc đã thuộc về cô, nếu như ông Tô lúc này không có người thừa kế, thì đành cố bồi dưỡng đứa cháu gái ngoại này, nếu như vận may tốt không có ai nghị luận, vận may không tốt không chừng còn có thể bị người ta nói là để con cháu nhà khác đến quản lý việc làm ăn buôn bán nhà ông, lại là một đứa con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi nữa.

Cho dù Tô Thiên Thiên quyết chí tự cường, làm một người phụ nữ mạnh mẽ cả đời, nhưng đối mặt với việc sự nghiệp gặt hái tốt đẹp, tình cảm lại ảm đạm, mọi người thường thường đều thích bàn tán về chuyện những người giàu có bao dưỡng tình nhân, trong miệng còn mang theo một tia tán thành, người có tiền đều vậy cả, không chừng còn có ối người hâm mộ! Nhưng đối với đời sống tình cảm của một quý cô giàu có thì khó mà rộng rãi được như vậy, đàn ông có đến hơn một nửa đã cảm thấy phụ nữ kiểu đó rất đáng sợ, thậm chí cảm thấy phụ nữ mạnh mẽ chẳng hề giống một người đàn bà, mà những phụ nữ khác thấy những người phụ nữ giàu có túng thiếu trong tình cảm, thường thường đều do hâm mộ rồi lại ghen ghét mà thành —– có tiền như thế để làm gì, còn chẳng được thoải mái như mình?  Tìm được đàn ông cũng toàn là hạng trai lơ,bám váy vợ.

Tóm lại, dư luận xã hội, trong thời gian ngắn, sẽ không cho Tô Thiên Thiên một sự đánh giá chính đáng.

Bởi vì cô là thiên kim tiểu thư của Địa sản Thiên An, cho nên cô không thể làm được một cô gái bình thường, có thể dễ dàng làm cho ba mẹ hài lòng và tự hào.

Nếu như nhà họ Tô có thêm con trai, có lẽ Tô Thiên Thiên cũng sẽ không cần phải chịu đựng tất cả, có lẽ cô còn được một chút coi trọng khi ba mình được hài lòng, nhưng thật bất hạnh, từ chính sách nhìn lên, ông Tô năm xưa từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi lăn xả, trở thành công nhân gương mẫu, trở thành chiến sĩ tiên tiến, mở công ty, sau đó đưa công ty ra thị trường, tham gia đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, gia nhập Hội nghị hiệp thương chính trị, cũng phải tuân thủ theo truyền thống “Muốn giàu có mở đường trước, sinh con ít trồng cây nhiều.” của các cán bộ ưu tú Đảng ta, vậy nên, muốn có, có thể có, cũng không thể có.

Mà về mặt tình cảm, ông Tô cũng không chấp nhận việc phản bội bà Tô để đi tìm một người đàn bà khác sinh một đứa con không quang minh chính đại, cho nên Tô Thiên Thiên không có anh chị em gái gì cả.

Có lúc cô nghĩ, có lẽ nguyên nhân cô trở nên lười biếng như vậy là do khi cô còn là một tế bào, đã lao quá nhanh, phá tan các loại suy nghĩ cấm cản của ba cô, vọt tới phía trước, đánh bại tất cả những đối thủ có thể khiến cho ông Tô hài lòng, lao như điên đến điểm cuối cùng.

Dùng hết tất cả sức lực của mình, cho nên sau khi tế bào trải qua vô số lần phân chia, tăng sinh xong, biến thành một kẻ siêu lười.

Nhưng đây là do nhân tố sẵn có cùng với bị kích thích sau này tạo thành sự bộc phát kịch liệt, mới đầu cô cũng rất chịu khó, bởi vì ông Tô càng không để ý đến cô, Tô Thiên Thiên càng hy vọng mình có thể làm ra chuyện mà không thể tưởng được, để cho ba để ý đến mình.

Nhưng cái mà ba cô để ý trước sau vẫn không phải là những gì Tô Thiên Thiên dựa vào sự cố gắng của bản thân mà thành, mà là những chuyện cô có nằm trên giường cũng làm tốt được, ví dụ như, “Thiên Thiên cao hơn rồi.” “Thiên Thiên càng ngày càng giống mẹ.” “Thiên Thiên dạo này mắt to ra.”

Mà cái Tô Thiên Thiên hy vọng được nghe thấy là, “Thiên Thiên, con vẽ tranh đẹp lắm!” “Thiên Thiên, con là niềm tự hào của ba!” “Thiên Thiên, con thật không thể tưởng tượng được.”

Nhưng cô trước sau vẫn không nghe được những lời như vậy, trong cái nhìn của ông Tô, những thứ này căn bản không bằng chuyện cô có theo ông đi siêu thị mua đồ hay không.

Có lúc, cô nghĩ, chẳng qua là mấy câu nói, mấy câu nói tự hào giống như những người cha khác khi ôm lấy con gái của mình, giới thiệu với bạn bè, “Con gái tôi rất giỏi, thành tích cực tốt! Giáo viên lúc nào cũng khen ngợi cháu! Vào đại học cũng là trường điểm! Bây giờ còn tìm được một chàng rể tốt! Tôi không còn gì để ưu sầu nữa, trông hết vào cô con gái này thôi!!”

Lời như vậy, cô đã từng nghe từ miệng người khác, từng hâm mộ họ, mà chưa bao giờ được nghe ba mình nói.

Cho đến khi công bố điểm thi tốt nghiệp, phụ huynh cùng con cái cùng nhau đi lĩnh bằng khen, bắt đầu chuẩn bị điền nguyện vọng thi đại học, thành tích của Tô Thiên Thiên đứng đầu trong danh sách, chủ nhiệm lớp khen cô không ngớt miệng, đối với chuyện điền nguyện vọng của Tô Thiên Thiên càng thêm hết sức quan tâm, “Thiên Thiên, em muốn tốt thì phải bàn bạc thật kỹ với ba, vào trường nào, chọn ngành nào, sau này em là nhân tài của xã hội đấy!”

Nhưng ông Tô ngay đến cả thời gian suy nghĩ cho nguyện vọng kia cũng lười phải cho cô, chỉ nói một câu, “Tùy con.” Liền vội vã rời đi.

Từ một khắc đó, Tô Thiên Thiên đã hoàn toàn hiểu ra, ba cô không có bất cứ kỳ vọng gì với cô, thậm chí không có bất cứ yêu cầu gì, những chuyện cô cố gắng làm cho tốt, vĩnh viễn cũng không nhận được sự khen ngợi của ba mình, sự tán thưởng của ông ấy với Tô Thiên Thiên cũng keo kiệt giống hệt như cách ông ấy đối đãi với tiền bạc. Nếu không có được sự khen ngợi, nếu không có ai có kỳ vọng với mình, vậy thì có làm nhiều hơn nữa thì như thế nào?

Làm cũng vô ích, vậy chẳng thà đừng làm gì nữa cho xong, gia đình cô không cần cô làm việc kiếm chút tiền về nuôi, cũng không cần cô làm được thành tựu gì nổi bật, tóm lại cô có làm gì, hình như cũng là dư thừa.

Cô chỉ cần nằm vậy, hít thở, còn sống, là đã thỏa mãn toàn bộ kỳ vọng của ba cô với cô rồi, đã như vậy, thì làm một kẻ lười cho xong.

Ngoài mặt, có lẽ nến nói là về vật chất, ông Tô dùng cách của mình để đối xử tốt với Tô Thiên Thiên, quan hệ của Tô Thiên Thiên với ông cũng không tệ, nhưng bọn họ đều hiểu, có những thứ sâu thẳm, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, như tắc ở cổ họng.

Nhưng Tô Thiên Thiên đã quen bị coi thường, hoặc có những lúc, cô từng nghĩ, có lẽ cô không nên sinh ra trong một gia đình như vậy, chẳng làm gì mà lãng phí bao nhiêu tiền, cô cũng lười phải tiêu.

Nhưng lúc này cô thực sự không thể chấp nhận, ba mình lại tìm người đến sỉ nhục Ninh Xuyên, khiến bọn họ phải chia tay!

“Nếu ba cảm thấy con chẳng làm được gì, vậy ba còn quản chuyện của con làm gì chứ!” Tô Thiên Thiên hít sâu một hơi nói.

“Đó là bởi vì tôi vẫn có thể nuôi chị, chị thích làm việc hay không, tùy, thích ngủ ở nhà đến mấy giờ, tùy, thích không cần sự nghiệp, không có lý tưởng gì, tùy!” Ông Tô quát, “Tôi chẳng có yêu cầu cao xa gì với chị, cũng không trông chờ chị mang lại gì được cho tôi, dù sao những chuyện này người ngoài cũng không biết, nhưng chuyện kết hôn, chị không được làm tôi mất mặt, chị nhất định phải tìm một đứa môn đăng hộ đối, làm con gái của Tô Uyên Hải này!”

Tô Thiên Thiên lập tức đã hiểu ra, chỉ cần cô ở nơi người khác không biết, thì muốn làm gì thì làm, cô có lười biếng, có sa ngã thế nào cũng được, nhưng cô không được phép ở nơi có người, quăng hết thể diện của ba cô đi, ví dụ như bây giờ, vội vã chạy tới công ty của ông ấy trong tình trạng này!

“Tìm Ninh Xuyên thì mất mặt ba?!” Tô Thiên Thiên hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Vậy Ninh Xuyên bây giờ chẳng phải tốt hơn lúc ba còn trẻ rất nhiều sao? Nếu như muốn tìm một người môn đăng hộ đối, vậy con lại càng không nên tìm những kẻ giàu có kia.”

Đổi lại là trước kia, cô có thể lựa chọn im lặng và lùi bước như dĩ vãng, vì trên thế giới này, cũng chẳng có ai thật sự cần đến cô, không có ai coi trọng mình, không có ai từng có hy vọng với mình, nhưng sau khi Ninh Xuyên xuất hiện, rồi lại bỏ đi, mới khiến cho cô có động lực để cố gắng, nhưng giờ cô mới biết, người cho cô có động lực trở lại này một đi không quay lại, là bởi vì ba mình đã ra tay sau lưng!

“Nó?!” Ông Tô khinh thường nói, “Nó xuất thân thế nào chẳng lẽ chị không biết? Hừ! Bốn năm trước tôi cố ý diều tra, ba nó vốn là Phó bộ trưởng của Thị ủy thành phố N, chức quan không nhỏ, đáng tiếc vừa mới thăng chức chưa được bao lâu, đã vì ăn hối lộ kếch xù giúp cán bộ thăng chức, bị bắt lại thẩm tra, sau đó trong thời gian thẩm tra đã sợ tội mà tự sát! Loại người xuất thân như vậy, còn có thể môn đăng hộ đối với nhà chúng ta sao?!”

Tô Thiên Thiên bỗng ngây ngẩn cả người, về xuất thân của Ninh Xuyên, cô thật sự không biết gì cả, không ngờ lại có được đáp án từ miệng ba cô, cô chỉ biết ba mẹ anh đều đã mất, nhưng không biết nguyên nhân là như vậy, những chuyện đã qua, anh không hề nhắc tới một chữ nào, có phải anh cũng cảm thấy rất khó mở miệng đúng không?

“Ba, ba nói…” Tô Thiên Thiên sửng sốt một chút, “Là thật?”

Thấy cô nói vậy, ông Tô lập tức hiểu ra, “Xem ra con còn chưa biết?” Thật ra thì phát sinh tranh cãi với con gái, ông cũng không muốn vậy, mặc dù như Tô Thiên Thiên đã oán trách, trước kia ông thực sự hy vọng có một đứa con trai làm người thừa kế, dù sao con gái cũng phải gả đi, sinh con cũng không phải của nhà họ Tô ông, nhưng dù sao Tô Thiên Thiên cũng là con gái ruột của ông, nói không ruột cũng không được, lại nói, cha mẹ trên đời, có ai không hy vọng con gái mình được gả cho một người tử tế chứ?

Thấy Tô Thiên Thiên vẫn ngây người đứng đó, chính là thời cơ tốt để kết thúc cuộc cãi vã này, “Nó không nói cho con biết? Có lẽ chính nó cũng biết nó không xứng với con, ba nói thế nào cũng vẫn là ba con, đương nhiên hy vọng con có thể sống tốt, ba tuyệt đối không bao giờ gạt con..” Ông vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiên Thiên, “Có lẽ lúc đó chuyện ba làm có hơi quá đáng, nhưng cũng vì tốt cho con thôi, còn hơn là để thằng đó lừa.”

Tô Thiên Thiên giật mình, lui về sau một bước.” Không, Ninh Xuyên không nói cho con những chuyện này, nhất định là có nguyên nhân của anh ấy.”

“Nó thì có nguyên nhân gì?” Ông Tô khinh thường nói, “Muốn lừa con gái nhà giàu về làm vợ sao? Muốn chiếm hết tiền của nhà họ Tô này làm của nó sao?!”

Tô Thiên Thiên nhìn chằm chằm ba mình, “Tiền của ba con chẳng lạ gì, ba cứ ôm tiền của ba đến hết đời đi!” Nói xong đẩy cửa chạy ra ngoài.