XtGem Forum catalog
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Lén Lút yêu Em

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó mà ai nấy đều đã tốt nghiệp đại học rồi, Ngọc Linh cũng đổi khác. Ngọc Linh đã trở nên xinh đẹp với gương mặt và dáng người chuẩn, không còn là cô bé năm xưa nữa.

Ngọc Linh không còn là Ngọc Linh ngày xưa, không còn là cô bé hiền lành, đáng yêu và ngây thơ nữa, cô đã trở nên chững chạc, lạnh lùng hơn xưa nhiều. Nhờ học võ mà cô có thể tự bảo vệ mình mà không cần bất kì ai nữa, trái tim cô cũng đã được bảo bọc hoàn hảo hơn, không phải chịu tổn thương nào. 

- Này…cô em dừng lại chút đi.

Đang trên đường đi học về, Ngọc Linh bị 1 đám thanh niên chặn lại. Cô không hề sợ hãi e dè chi cả, mặt khác ánh mắt cô lại sắc lạnh và đầy tự tin.

- Đi ra chỗ khác, phiền phức.

Bọn chúng không ngờ cô lại có thể nói ra lời nói này. Nhìn thân hình khá chuẩn với gương mặt dịu dàng thế này, bọn họ không hề nghĩ cô lại như thế. Bọn chúng tức giận, thái độ hung hãn hơn.

- Rủ đi chơi thôi làm gì ghê thế, đi đi em.

Một người trong số bọn chúng tiến đến nắm tay cô lôi đi. Cô cười nửa miệng, giọng nói lạnh băng nhẹ nhàng tựa làn gió.

- Hậu quả lớn lắm đây !

Bọn chúng lạnh gai người nhưng vẫn một mực kéo cô đi. Với thời gian học võ chỉ mới 1 năm nhưng lại có năng khiếu và quyết tâm, cô nhanh chóng sử dụng những gì mình học được. Thân thủ nhanh nhẹn, cú đấm tuy thấy là mềm yếu nhưng lại có sức và lựa chọn điểm đánh thật chính xác.

Bọn trêu hoa ghẹo nguyệt trong nháy mắt nằm dài, đầu bắt đầu chảy máu.

- Bọn…này…sẽ…sẽ báo cảnh sát.

Cô cười mỉm nhìn bọn chúng.

- Ai gây tội với ai trước chắc là ai cũng hiểu. Cảnh sát sẽ tin ai đây ?

Cô lạnh lùng bước đi. 

Ngọc Linh giờ đây hình như là đã quá khác xưa rồi. Trong đầu cô không cần phải suy nghĩ nhiều cho phiền muộn, cảm xúc cũng không cần phải thể hiện. Từ ngữ có thể diễn tả lúc này là mặt biển đã lặng sóng và có thể không bao giờ cần nổi sóng nữa.

Cô về nhà, bước vào nhà đã thấy Quốc Anh.

- Cậu ăn cơm chưa, tối lắm rồi.

- Chưa.

- Vậy để tớ nấu.

Việc Quốc Anh có mặt trong nhà Ngọc Linh không mấy ngạc nhiên vì anh giờ đây là bạn duy nhất của cô, anh cùng sống chung nhà với Ngọc Linh tiện việc săn sóc. 

Quốc Anh chỉ biết nhìn người bạn mình mà đau lòng thôi. Anh vẫn còn nhớ những ngày mới bị Tấn Phong ruồng bỏ, cô đã khóc rất nhiều, ngất nhiều lần và còn bệnh nữa nhưng rồi vì đã tự hứa với lòng, đi học võ nên cô đã thay đổi không còn như xưa nữa. Bỗng nhiên 1 ngày, khi Quốc Anh gặp Ngọc Linh, anh nhận ra cô thực sự rất khác, một con người xa lạ cứ như anh chưa từng quen. Cô không còn khóc và cười nữa cứ như thể đó là 1 cái xác không có sự sống. 

Cũng chính vì cú sốc đó, cô đã trở nên cố gắng hết mọi thứ. Những năm học đó cô đã hoàn thành với số điểm cao ngất ngưỡng trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Còn về Tuyết Nhi và Tấn Phong thì hiện tại cô gái này vẫn bám theo anh. Anh vẫn đối xử với cô lạnh lùng thậm chí là đôi lần bỏ mặc nhưng cô vẫn kiên trì. Nếu hỏi trên thế gian này ai yêu Tấn Phong nhất thì lẽ dĩ nhiên đó chỉ có thể là Tuyết Nhi thôi. 

Tấn Phong thì vẫn ngày đêm nhớ Ngọc Linh, hằng ngày anh vẫn đều đặn trò chuyện qua điện thoại với Quốc Anh. Anh có thể an tâm về cô phần nào nhưng anh vẫn đau lòng vì tại anh mà bé con giờ không vui như trước. 

Có nhiều thứ đã thay đổi, thay đổi quá nhiều đến những người trong cuộc không bao giờ ngờ. Bao cảm xúc, nỗi đau cũng dần lớn theo thời gian. Dù mọi chuyện vẫn là sự im lặng nhưng có những thứ đã khiến con người ta ngầm hiểu mà vẫn cố chấp.

Trời đẹp, nắng lên. Ngọc Linh đi dạo phố, Tấn Phong lúc này cũng đi cùng Tuyết Nhi do bị ép. Anh dù là đi cùng nhưng vẫn không mảy may quan tâm mà luôn nhìn xung quanh. Vô tình anh nhìn thấy người mà trên thế gian này sẽ được anh gọi là vợ mà không phải ai khác. Trái tim anh lại dao động, đập mạnh mẽ vì hạnh phúc và cả đau đớn, đôi mắt trở nên long lanh nhìn cô. Bao cảm xúc ngày xưa vẫn còn đấy và giờ đây còn mãnh liệt hơn thế nữa. Anh muốn ôm cô, anh muốn bảo bọc cô, anh muốn làm cô cười, anh muốn gọi cô bằng vợ và muốn nói với cô rằng anh vẫn luôn yêu cô.

Bước chân anh vô thức làm theo con tim nhưng lại bị Tuyết Nhi ngăn lại. 

- Anh đừng hòng mà về bên Ngọc Linh nữa.

- Thôi đi, cô giam giữ tình yêu tôi thế là đủ lắm rồi.

Anh gạt tay Tuyết Nhi đi và chạy đến trước mặt Ngọc Linh nhưng…trái với thái độ của anh cô lại lạnh lùng nhìn anh có vẻ uất hận rồi thản nhiên bước đi

Anh níu tay cô lại, giọng nói khẩn khoản.

- Vợ à, về với chồng đi vợ nhé !!!

- Xin lỗi tôi không quen anh.

Cô dứt tay thật mạnh rồi bước đi không quay đầu lại. Anh cứ tưởng thái độ của cô sẽ trở về như xưa nếu gặp anh nhưng rồi lại thế này. 

Trái tim anh đau đớn bao nhiêu năm nay lại được dịp đau thêm, hành hạ cõi lòng đã vốn tan nát của anh. Anh mệt mỏi lắm rồi !!! Rốt cuộc anh phải làm sao đây, anh rất nhớ cô, anh muốn ôm cô lắm nhưng…

Làm sao anh mới được gần cô đây, làm sao anh mới có thể có được hạnh phúc gọi cô bằng vợ đây. Chẳng lẽ mãi mãi thời gian không quay về được. 

Tuyết Nhi nhận ra đôi mắt của Tấn Phong, anh vẫn không bao giờ thay đổi tình yêu của mình khi đứng trước Ngọc Linh, cô cảm thấy mọi sự cố gắng thật quá vô ích rồi, thật không đáng tí nào.

Cô cũng mệt mỏi rồi, cô sẽ cố gắng thêm 1 tháng, chỉ 1 tháng nữa nếu cô vẫn không có được trái tim Tấn Phong cô sẽ chấp nhận rời bỏ cuộc chơi mà không hối tiếc.

Tuyết Nhi chạy đến gần Tấn Phong và bắt taxi để cả 2 về nhà.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Tấn Phong về đến nhà, Tuyết Nhi dìu anh vào hẳn luôn phòng của anh. Kể từ lúc gặp Ngọc Linh đến giờ, người anh đã trở nên hóa đá, mọi giác quan và cả nhịp đập của trái tim anh cứ như đồng loạt ngừng lại. Tấn Phong cứ thơ thẩn nhìn vô hồn. 

Anh không thể nào ngờ rằng Ngọc Linh của anh giờ đã khác xưa đến vậy. Ừ thì cô đẹp, đẹp hơn xưa rất nhiều nhưng…cô đã không còn chỉ luôn nhìn anh nữa. Đôi mắt Ngọc Linh không hề ngó ngàng đến anh, cô lạnh lùng phủ nhận mối quan hệ năm xưa cứ như cả 2 chưa bao giờ gặp nhau, cứ như là chưa bao giờ quen biết nhau.

Đau đớn, Tấn Phong chỉ biết im lặng dấu vào trong. Ngọc Linh, người con gái anh thương nhất hình như đã quên anh rồi. Cứ ngỡ khi cô thấy anh, cô sẽ về bên anh, sẽ khóc òa và rồi làm lành nhưng hình như mọi thứ đã không thể nào như thế.

Anh nhớ cô, nhớ người con gái mà anh gọi là vợ, nhớ cô bé ngây thơ ngốc nghếch nhưng vô cùng ấm áp. Nhớ lắm, nhớ đến điên lên, đến đau đớn. Thế mà…Chẳng lẽ Ngọc Linh đã quên anh rồi sao ? Chẳng lẽ mọi thứ đã chấm dứt từ ngày anh dứt khoát đi hay sao.

Tấn Phong ngồi đó, phiền muộn, anh ngồi bó gối, gục mặt trong đau khổ.

Còn Ngọc Linh cũng chẳng khác là mấy. Ngay khi cô vừa vào nhà, cả thân hình cô đột ngột đổ sập xuống nhà, mắt cô nhắm nghiền lại, mặt mày tái nhợt. Cũng may lúc đó Quốc Anh có nhà nên đã đỡ cô vào phòng và bế cô nằm lên giường. Còn anh thì đi lấy cốc nước ấm và còn lấy khăn lau mặt cho cô.

Thật ra, ngay khi cô vừa được gặp Tấn Phong, ngay khi tay anh vừa chạm vào tay cô, trái tim cô trong vô thức phá vỡ lớp băng mà đập mạnh mẽ, hồi sinh lại sau những tháng ngày chết mòn. Ngọc Linh đã cố gắng cho trái tim mình thôi đập, thôi nhớ anh, thôi yêu anh mà phải hận anh vậy mà…

Cô đã luôn cố gắng thầm trách người con trai bỏ cô nhưng vẫn không sao làm được điều đó. Nhìn thấy anh đang đứng trước mặt, nghe thấy anh gọi tên mình, nhìn thấy đôi mắt anh tràn ngập hình ảnh của mình, trong thoáng chốc cô đã định sẽ về bên anh nhưng rồi cô vô tình thấy Tuyết Nhi từ xa. Cô trấn tĩnh mình mà dứt khoát với anh.

Ngọc Linh cố bước đi không quay đầu nhìn bởi cô biết nếu cô quay đầu lại, cô sẽ thấy người con trai cô yêu trong tay người con gái khác, thấy anh nhìn người con gái ấy yêu thương, cô sẽ chết ngay lập tức mất. 
Đau đớn, khó thở, cô trở về nhà và cuối cùng ra nông nỗi này. 

Số phận thật biết trêu đùa, thần tình duyên cũng chẳng chịu buông tha. Và người đã đưa hình ảnh Tấn Phong vào giấc mơ của Ngọc Linh. 

Trong mơ, Ngọc Linh chỉ là 1 người lặng thầm quan sát, hình ảnh ngày xưa trở về. Cô từng chút một chăm chú nhìn bản thân mình và Tấn Phong ngày xưa vui vẻ bên nhau, cười nói hạnh phúc. Trái tim cô ngay lúc đó đã thắt lại, nước mắt được dịp tuôn trào, vỡ òa trong sự kìm nén đã quá lâu. 

Quốc Anh lúc này đang bên cạnh giường cô, anh nhìn cô chăm chú. Quốc Anh hiểu người con gái này đã thật sự quá đau rồi, đau đớn đến không còn gì để đau nữa rồi bởi giọt nước mắt của cô từ giấc mơ đã tuôn trào đến ngoài đời thực. 

Quốc Anh lau giọt nước mắt, anh nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc nói sự thật rồi.

Hôm sau, Ngọc Linh tỉnh dậy, Quốc Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô cùng anh ngồi ăn. Ăn uống xong, Quốc Anh ngồi trò chuyện cùng cô.

- Ngọc Linh, có 1 chuyện mà cậu cần phải biết.

- Chuyện gì ?

- Cậu cứ nghe mình kể, phải nghe thật kĩ và chăm chú nhé !

- Ừ.

Quốc Anh kể lại mọi chuyện, Ngọc Linh bàng hoàng lắng nghe mà không tin được. Đến khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc cô thức tỉnh. Ngọc Linh khóc nấc, cô không ngờ Tấn Phong vì cô đến thế. Cô vụt chạy ra khỏi nhà, cô chạy mãi và cuối cùng chạy đến nhà Tấn Phong.

Cô đứng đó hét thật to trong nước mắt.

- Tấn Phong, anh ra đây, nhanh lên, không ra là em sẽ không bao giờ gặp anh và gọi anh là chồng nữa. Tấn…Phong, em hiểu rồi…tại em cả. Em…nhớ anh…em yêu anh, chồng ơi dậy đi.

Tấn Phong trong nhà, anh vội chạy xuống nhà gặp Ngọc Linh, nhìn đôi chân trần rướm máu vì đã chạy quãng đường khá xa, Tấn Phong xót xa. Anh đến nhấc bổng cô lên, ôm cô thật chặt cứ như sợ cô sẽ bay đi mất. Nước mắt anh cũng vỡ òa trong đau khổ đan xen niềm hạnh phúc.

- Anh nhớ em, Ngọc Linh. Vợ à, anh rất yêu em, anh luôn yêu em. Anh…xin lỗi.

- Lỗi tại em, không phải tại anh.

- Chúng ta lại trở về bên nhau, đúng không vợ. 

Tách…tách…

Mưa rơi từng hạt nhỏ và sau đó nhanh chóng lớn hơn. Một cơn mưa đến xoa dịu đau đớn, làm mát mẻ tâm hồn. Mưa…có nhiều nghĩa lắm ! Vậy rốt cuộc…cơn mưa này thật đang muốn nói gì ?? (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

CHƯƠNG 13 : BẤT NGỜ


“Vậy là anh không thể trở về bên em nữa, đúng không ? Chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh em hiểu mình nên cần làm gì rồi. Em biết anh khó xử vậy nên em chấp nhận chia tay trong im lặng. Dẫu cho có đau thế nào em cũng sẽ không khóc đâu. Anh hãy cố gắng chăm sóc cô ấy thật tốt anh nhé ! Em sẽ âm thầm chúc anh và Tuyết Nhi hạnh phúc. Dù cho thế nào, em vẫn luôn yêu anh.”

Mọi thứ đã trở về đúng quỹ đạo ban đầu, những người yêu nhau trở về với nhau, hạnh phúc đến mức muốn vỡ òa ra trong không khí đầy hương sắc tình yêu.

Ngay khi biết được 2 người trở về với nhau, Tuyết Nhi thấy vừa vui cũng vừa buồn nhưng điều đặc biệt là nỗi hận, nỗi ghen ghét trong lòng Tuyết Nhi thậm chí không có 1 chút nào cả. Thật ra trước giờ, cô chỉ cảm thấy ganh tị với Ngọc Linh khi cô được Tấn Phong yêu nhiều hơn thôi.

Tối tối, tầm 8h, Tuyết Nhi gõ nhẹ cửa vào phòng Tấn Phong. Cô đưa ánh mắt buồn buồn nhìn anh, nỗi đau khổ đã thể hiện quá rõ trên gương mặt và bằng chứng là những vệt dài của giọt nước mắt để lại. Cô không mong sự cảm thông của Tấn Phong hay ánh nhìn của anh nhìn cô mà điều duy nhất cô muốn là anh sẽ chấp nhận bên cô 1 tháng cuối cùng. 

- Tấn Phong, anh và Ngọc Linh…trở về rồi đúng không ?

Khó nhọc…Tuyết Nhi cố gắng lắm mới nói được từ “trở về” bởi khi nói từ ấy thì cũng đồng nghĩa với việc cô đang cố tình làm cho vết thương lan rộng trong trái tim.

- Ừ

Tấn Phong không muốn nhìn thẳng Tuyết Nhi nhưng anh vẫn rất muốn biết cô sẽ như thế nào khi biết tin này. Liếc trộm cô, anh thấy…cô rất đáng thương. Anh có thể mường tượng được hình ảnh chú mèo nhỏ bị bỏ rơi và không ai thèm đến đem về chăm sóc. Bỗng nhiên, anh thấy mình giống như một tội đồ vì đã làm trái tim 1 người con gái phải đau nhưng không còn cách nào khác. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này…e là anh sẽ làm đau khổ người ta dài lâu hơn.

Nhìn thấy Tấn Phong cứ im lặng, không khí ngột ngạt hẳn, cô liền hỏi tiếp.

- Anh…vui lắm phải không ?

- Phải.

Câu nói của anh nhẹ nhàng như gió nhưng đối với cô lại có sức nặng kinh khủng như có tảng đá nặng đè lên lồng ngực khiến trái tim nhỏ bé của cô thoi thóp muốn thở cũng không thành hơi.

- Tấn Phong…em xin anh 1 việc. Anh hãy tạm ngưng liên lạc với Ngọc Linh và ở bên em 1 tháng cuối cùng, sau đó em sẽ im lặng ra đi mà không bên anh nữa. Thế có được không ?

Nhìn ánh mắt khẩn hoản của Tuyết Nhi, bỗng nhiên Tấn Phong thấy động lòng. Tuyết Nhi hẳn là chịu đau đớn nhiều lắm và hẳn là cô biết không còn cơ hội nữa nên mới van xin anh thế này. Anh rất muốn nói không với cô nhưng rồi anh lại đồng ý. Chỉ 1 tháng thôi mà…rồi anh lại về bên Ngọc Linh thôi.

- Được, 1 tháng bên cô.

Đôi mắt Tuyết Nhi khi ấy trong tuyệt vọng bỗng ánh lên những tia hạnh phúc sáng rực trên gương mặt. Cô cười thật vui, gật đầu, rối rít cảm ơn Tấn Phong và chạy về phòng mình. Tấn Phong ngỡ ngàng nhìn cô. Lần đầu, anh thấy được lời nói của anh có giá trị đến mức nào. Chỉ vì 1 câu của anh mà Tuyết Nhi từ không còn sức sống bỗng tràn đầy sinh lực. Tiếc là anh không yêu Tuyết Nhi, giá như anh yêu cô thì cô đã luôn hạnh phúc rồi, chuyện tình yêu sao thật lắm nan giải.

Vài ngày sau đó, Tuyết Nhi và Tấn Phong cùng đi chơi với nhau. Nói là đi chơi chứ thật ra cũng chỉ là đi dạo khắp con đường. 

Tuyết Nhi biết rồi đây Tấn Phong sẽ về bên người anh yêu nên cô cố gắng tận dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại để bên anh thật nhiều, cô nắm tay anh thật chặt. Tấn Phong ngạc nhiên quay sang nhìn cô nhưng rồi anh mỉm cười.

Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn anh nhưng rồi sau đó cô cũng cười theo. Cô biết Tấn Phong đang cố cho cô chút ít hạnh phúc và kỉ niệm để mai sau khi anh đi rồi cô cũng đỡ đau khổ. Tấn Phong thật sự quá tốt, giá như anh là của cô thì đã hay rồi.

- Tấn Phong

Đang đi cùng nhau thì Tấn Phong nghe được tiếng ai đó gọi, nhìn xung quanh thì anh thấy được Ngọc Linh đứng bên kia đường.

Tấn Phong không giấu nổi vui mừng mà cười rạng rỡ đầy ấm áp và hạnh phúc. Anh quay sang Tuyết Nhi định xin cô cho anh gặp Ngọc Linh 1 chút.

- Tuyết Nhi, em cho anh gặp Ngọc Linh 1 chút.

- Em…

- Đi mà.

- Thôi, anh đi đi, chỉ 1 chút thôi rồi lại về bên em đấy.

- Ừ.

Anh hạnh phúc cảm ơn Tuyết Nhi rồi vội chạy sang đường.

Tin…….

Tiếng còi xe nhức tai vang lên, tiếng bánh xe rít lại trên đường. Ai nấy đều bàng hoàng nhìn người con trai đang băng sang đường. Mọi người chỉ còn biết đứng yên nhìn, vài người hét lên. Tuyết Nhi không giấu nổi sự sợ hãi trên gương mặt, cô vội chạy ra thật nhanh, cô sợ nếu mình chậm bước, tử thần sẽ lấy đi người cô yêu. 
Ngay khi chiếc xe đến rất gần Tấn Phong, cô cũng đã đến gần anh và kịp đẩy anh ra. Cô đứng đấy, mỉm cười nhìn Tấn Phong mà không chút hối tiếc.

Và rồi…máu…máu đỏ tươi đã thấm đẫm mặt đường. Màu của chết chóc và chia ly. Tấn Phong vội chạy đến bên Tuyết Nhi, bế cô trên tay. Tấn Phong đau khổ nhìn cô, người con gái này đã vì anh mà không màng đến việc sống chết.

Tuyết Nhi dù rất đau, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt nhìn Tấn Phong. Thấy anh lo lắng, tim cô đau lắm, nỗi đau này còn đau hơn và vết thương bên ngoài.

- Tấn Phong…em…em không sao đâu. Nhìn thấy anh lành lặng…em vui lắm. Anh hạnh phúc nhé ! Vì anh mà em đã hi sinh hạnh phúc của mình…hạnh phúc muốn được bên anh và chăm anh cả đời. Em…em..không…không biết mình…có sống được không nên em muốn nói hết…Em…vẫn luôn yêu anh và mãi mãi vẫn vậy.

Tuyết Nhi ngất đi trong vòng tay Tấn Phong. Ngay lúc đó, xe cứu thương đến đưa cô đi.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Ngồi ngoài phòng cấp cứu, Tấn Phong thật sự rất đau khổ, tóc anh đã bị rối tung lên vì những lần anh dùng tay vò đầu. Trong lòng anh không ngừng nghĩ về Tuyết Nhi, anh sợ là cô gái này sẽ chết, anh sợ lắm. Anh đã mắc nợ cô ấy quá nhiều rồi, anh được ngồi đây, vẫn còn sống, trái tim vẫn còn đập mạnh mẽ cũng nhờ cô ấy. 
Đứng cách xa Tấn Phong tầm 2m là Ngọc Linh, cô đã đứng đấy lặng lẽ ngắm anh được hơn 10’ rồi. Nước mắt Ngọc Linh chỉ biết lăn dài trên đôi gò má rồi cuối cùng rơi rơi xuống sàn bệnh viện tạo thành từng tiếng tách thật dứt khoát những cũng khô khốc. Cô hoàn toàn hiểu được Tấn Phong đang nghĩ gì. Cô biết rằng anh đang thấy có lỗi lắm với Tuyết Nhi, anh đang dằn vặt bản thân nhiều lắm. Ngọc Linh cảm thấy mình đã đã mang ơn người con gái này. Vì người cô yêu, trong chớp nhoáng Tuyết Nhi đã liều mình, còn cô thì sao ??? Cô chỉ biết đứng đó nhìn và sợ hãi mà thôi. Làm sao cô bằng Tuyết Nhi cho được. Cô cứ đứng đó bất động, bao suy nghĩ hỗn loạn cứ không ngừng lướt qua. 

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở cửa, một cô y tá hớt hải chạy ra, Tấn Phong cảm giác lo lắng vội đứng bật dậy và chạy đến níu tay người y tá.

- Bệnh nhân trong ấy thế nào ?

- Hiện cô ấy đang mất máu khá nhiều, ngân hàng máu của chúng tôi thì đã hết rồi, chúng tôi đang gấp rút kiếm nhóm máu phù hợp.

- Để tôi…

- Để em.

Ngay khi Tấn Phong nhận lời cũng là lúc Ngọc Linh cất tiếng tranh giành. Dù sao Tuyết Nhi cũng là ân nhân đã cứu người cô yêu, vậy nên cô cũng nên có chút đền đáp lại. Tấn Phong nhìn theo dáng người Ngọc Linh và thầm cảm ơn cô. 

Ngay sau khi xét nghiệm xong có kết quả. Nhóm máu của Ngọc Linh phù hợp cũng là lúc lấy máu cô để truyền cho Tuyết Nhi. Ca mổ sau đó khá là khả quan vì cứu được mạng sống của Tuyết Nhi. 
Tấn Phong lập tức đến liên hệ bác sĩ để biết rõ tình hình hơn.

- Bệnh nhân hiện tại có thể giữ mạng sống nhưng mà cô ấy sẽ vẫn trong tình trạng hôn mê vì đầu bị va đập mạnh. Khả năng cô ấy bị mất trí nhớ khá cao, còn những di chứng khác thì chúng tôi còn đang phải xem tình hình cô ấy thế nào. À, nếu như trong 2 ngày nữa, cô ấy không tỉnh lại, tôi e là mạng sống cô ấy không còn cách nào cứu được nữa

Tấn Phong ngồi phịch xuống ghế ở hành lang bệnh viện. Anh không ngờ Tuyết Nhi lại bị nặng đến vậy. Bao nhiêu nỗi sợ, nỗi lo lắng không ngừng thể hiện trên gương mặt anh.

Ngọc Linh chăm chú nhìn Tấn Phong, cô cũng đồng cảm cùng anh. Ngay cả bản thân cô cũng thấy thương cho Tuyết Nhi dù cô cũng đã từng rất ghét và thậm chí là có đôi chút hận thù nữa. 

Ngọc Linh nhẹ nhàng đến bên cạnh Tấn Phong, nắm thật chặt tay anh như tiếp thêm sức mạnh, Tấn Phong nhanh chóng gục đầu trên vai cô, mệt mỏi và đau đớn.

- Anh không biết mình nên làm sao nữa.

- Anh cứ chăm sóc cho Tuyết Nhi đi, em cảm thấy chúng mình đều có nợ với cô ấy.

Tấn Phong im lặng gật đầu, anh cố gắng giữ vững tinh thần đến gần Tuyết Nhi chăm sóc cho người con gái rất mực thương yêu anh.

1 ngày sau…

Trong lúc Tấn Phong đang ngủ say cạnh giường bệnh của Tuyết Nhi thì cô ấy tỉnh dậy. Tuyết Nhi mở mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều thật sự quá lạ lẫm với cô. Cô cố gắng chăm chú quan sát từng vật mong tìm ra được gì đó thân quen nhưng chẳng có thứ gì làm cô nhớ cả. Cô quay sang quan sát đến những thứ gần mình nhất và vô tình thấy Tấn Phong. 

Cô nhìn anh lạ lẫm, nhìn người con trai với những đường nét thật hoàn hảo. Nhưng vì anh đã trông Tuyết Nhi suốt 1 ngày mà không ăn uống nên gương mặt anh có phần tiều tụy và hốc hác. Trong vô thức, không hiểu sao cô thấy thương lắm và cả xót cho người con trai này nữa. Cô đưa tay sờ lên gương mặt anh. 

Ngay lúc đó, Tấn Phong tỉnh dậy, nhận ra Tuyết Nhi đã tỉnh, anh vui mừng khôn xiết và ôm chầm lấy cô. Cô ngạc nhiên và sau đó đẩy anh ra.

- Anh…là ai ?

Câu nói đó đã giáng một đòn thật mạnh vào tinh thần của Tấn Phong, anh hốt hoảng, nắm chặt vai của Tuyết Nhi, hỏi cô.

- Em…sự thật là em không nhớ ra anh à ?

- Anh…là ai mà tôi phải nhớ

Đôi mắt của Tuyết Nhi nhìn Tấn Phong vô cùng ngây thơ như Ngọc Linh ngày xưa, không ưu tư, không phiền muộn cứ như cô chẳng có gì cần nhớ và chẳng có gì cần phải biết.

Tấn Phong hỏi cô 1 lần nữa

- Thế em có nhớ tên mình hay mình ở đâu không ?

Nghe Tấn Phong nói, cô mới suy nghĩ, đầu cô bắt đầu nhức mà chẳng có bất kì thứ gì lướt qua cả, cô sợ hãi, cô khóc thét lên. 

Tấn Phong liền chạy đi kiếm bác sĩ.