XtGem Forum catalog
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Lão đại là tổng đài

Nhún vai, có rất nhiều công việc đang chờ hắn giải quyết, đồng sự Giáp thật sự không dư thời gian để nghe cô nói, sau khi liếc mắt nhìn cử chỉ quái dị của nàng, lúc này mới tiếp tục bước qua trở về chỗ ngồi của chính mình tiếp tục làm việc. 

Về phần Dịch Tiểu Liên còn lại là tiếp tục đem trán gõ vào bàn, vẫn còn chìm đắm trong cảm giác chán ghét bản thân mình. 

Nàng rốt cuộc là bị sao thế này, tại sao lại ngu ngốc mạo phạm hắn kia chứ? 

Cho dù không nhận ra đó là tổng tài đại nhận của công ty mình còn tốt đẹp hơn nhiều so với bản thân tứ phía đều phê bình, phỉ báng... 

Ô ô, nàng muốn chết, không phải bị tổng tài đại nhân chém đầu, cũng là chết vì xấu hổ, nàng thật sự muốn chết, ô ô ô... 

Lại nói tiếp, hết thảy mọi chuyện này muốn trách phải trách mẹ nàng, nếu bà không ảo tưởng quá mức, bắt nàng đến công tác tại tập đoàn Liên Chuẩn với động cơ xấu, nàng cũng sẽ không mang theo ý thức phản loạn, coi thường, cho là không thể cùng con trai cả nhà họ Hạ kiêm đương tổng tài kia nói chuyện phiếm một chút, để tránh khơi dậy sự nghi ngờ ngay cả đối phương trông như thế nào, tròn dẹt mập ốm ra sao, cũng không muốn đi tìm hiểu, kết quả là sáng nay đã phạm một sai lầm to lớn! 

Ô ô ô, làm sao bây giờ đây? Nàng có phải không muốn tiếp tục làm việc tại tập đoàn Liên Chuẩn nữa hay không? 

Nhưng nàng rất vất vả mới được trở thành nhân viên chính thức, hơn nữa cũng cùng các đồng sự ở chung rất thoải mái, công việc thì lại càng như cá gặp nước, nàng thật sự không có chút ý nghĩ sẽ rời khỏi đây tìm công việc mới. 

Ô ~ thật phiền ~ thật sự phiền nha, ước gì chỉ cần gõ một cái vào bàn, là có thể làm cho tất cả ký ức trong thang máy sáng nay biến mất., thế thì nàng sẽ không cần phiền não như vậy, xấu hổ quá. 

Tổng tài a tổng tài, ban đầu con cả nhà họ Hạ sinh ra dưới bộ dáng này, năng lực đặc biệt vượt trội, lý lịch đặc biệt tốt, thế này cũng khó trách sẽ làm cho các bà mẹ ở núi Dương Minh bọn ta vội vã kéo đến, hận không thể gả con gái mình cho hắn. 

Vấn đề là ở núi Dương Minh hiếm kẻ có tiền có thể cùng nhà họ hạ môn đăng hộ đối, mấy bà mẹ bình dân làm sao có thể một bước lên làm phu nhân? Mẹ nàng không thèm cân nhắc lại, tốt xấu gì cũng nên xem thử con gái mình có nhiêu trọng lượng đã chứ? Xứng hay không xứng với người nhà đại tổng tài nha? 

Nghĩ đến điều này lại nhớ tới cảnh tối qua mẹ nàng "tụng kinh", bà vẫn còn ôm cái ảo tưởng phi thực tế đó, muốn nàng cố gắng đẩy nhanh tốc độ đem con trai nhà họ hạ về nhà làm con rể, đến mức mới có thể hại nàng gặp cơn ác mộng đáng sợ như thế. 

Nhớ tới cơn ác mộng nàng lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc trong thang máy... 

Bây giờ cũng chỉ có một chuyện duy nhất nàng cảm thấy may mắn, đó là may mắn thay tổng tài đại nhân không biết rằng cái tên mập mạp toàn thân đầy mỡ trong giấc mộng của nàng chính là hắn, nếu không tội chết của nàng có thể còn thê thảm hơn so với bị ngũ mã phanh thây. 

Thật phiền thật phiền thật phiền nha, cô đã nói là gần đây cô rất xui mà, quả thật xui ơi là xui mà! 

Có vẻ như không thể đợi đến cuối tuần đi Thiên Cung được rồi, hôm nay tan ca phải đi ngay!" Nói không chừng còn kịp bão phật cước (ôm chặt bàn chân của đức Phật), cầu xin thần phù hộ cho nàng không phải bị chém đầu. 

Ô ô ô, muốn khóc quá. 

Bây giờ nàng đã hiểu rõ cái gì gọi là khóc không ra nước mắt rồi, ô ô... 

Rốt cuộc hai ngày nay tại sao nàng có thể xui xẻo như vậy, ai có thể giúp nàng giải thích không? 

Chốt lại một câu, muốn bảo toàn tính mạng sau này nên cách xa hắn một chút, mắt nhìn chân chạy, tránh ngay tức khắc là được rồi. 

Nàng nhất định phải nhớ lấy điều quan trọng này. 

Nhất định phải nhớ! (tỷ mà nhớ dai có ng" phát hỏa a >""<) 

... 

Không thể quên được vẻ thẳng thắng trong sáng lần lượt biến đổi trên gương mặt kia, biểu hiện vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được một cách chân thật của nàng, một điểm giả tạo cũng không có. 

Nói cách khác, nàng thật sự không biết hắn chính là tổng tài kiêm luôn con cả nhà họ Hạ. 

Vì thế, Hạ Tử Giác không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui vẻ. 

Bởi vì nếu thật sự nàng đối với hắn có điều chờ mong, mong rằng có thể bay lên nhành cây cao để hóa thành phượng hoàng, mong được gả cho hắn để trở thành phu nhân tổng tài, vậy thì nàng không thể nào không biết bộ dạng chàng trai mình muốn gả ra sao. 

Có lẽ chuyện nàng đến Liên Chuẩn làm việc chỉ là để thỏa hiệp với mẹ nàng, còn đối với việc câu hắn làm rể vàng thì cũng chẳng có nửa ý muốn thỏa hiệp, nếu không thì trong thang máy cũng sẽ không nói lên những lời đáng kinh ngạc như vậy. 

"Ta nghĩ rằng hắn thật sự rất đáng ghét! Cũng không phải là không lấy vợ được, chắc hắn như vậy là thích làm người độc thân phiền toái, làm chàng trai vàng chăng? Hay là dứt khoát muốn dát thêm vàng thêm bạc lên người để làm mình lóe sáng hơn tý nữa? Thật là rất đáng ghét!" 

Nghĩ đến nàng khi nói những lời này, cảnh giác canh chừng bị nghe lén, nhưng bộ dáng lại không nhịn được mà nói ra hết, Hạ Tử Giác liền cảm thấy buồn cười. 

Thật là một cô gái kỳ lạ nhưng lại có chút thú vị. 

Tuy nhiên nhớ đến cơn ác mộng của nàng, hắn lại không còn cảm thấy buồn cười nữa. 

Ngàn người chỉ trỏ, trăm miệng không thể biện bạch, còn bị yêu quái đáng sợ truy đuổi, hắn đều có thể thông cảm mà tiếp nhận, ý là nàng không muốn bị những nữ nhân khác ngưỡng mộ hắn coi là kẻ thù, đó thật là ác mộng đáng sợ. 

Nhưng điều hắn không hiểu chính là tại sao tên Sơn Đại Vương béo muốn chết ngồi phía trên kia lại là tên mập có ác tâm đắc yểu mệnh 

Hắn rốt cuộc là béo mập chỗ nào ác tâm chỗ nào? 

Thật sự là không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy giận!" (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Sau một tuần kể từ khi xảy ra sự việc đó, Dịch Tiểu Liên vui mừng phát hiện rằng không biết tại sao mình vẫn còn ở lại trong công ty như cũ, không có chút phiền toái nào tìm đến cửa, mà sự việc xảy ra trong thang máy tựa như thuyền trôi trên sông không để lại một vết xước. 

Vì thế, rốt cuộc nàng có thể đặt tảng đá lớn trong lòng xuống, nếu không mỗi ngày phải vác theo một tảng đá lớn như vậy thật quá mệt mỏi. 

Bất quá ngẫm lại, cũng là do tướng mạo của hắn như vậy thật khác xa với một đại tổng tài, nếu vẫn còn cùng một viên chức nhỏ "không biết là vô tội" như nàng so đó, thì điều đó quả không phải là rất không độ lượng, rất nhỏ nhen sao? 

Nói cách khác, cả một tuần trước chỉ là do nàng tự mình dọa mình, thật là quá ngớ ngẩn. 

Nhìn vào gương rõ ràng khuôn mặt trông cũng thông minh, nhưng kết quả bản thân lại là một con ngốc, nàng lắc đầu tự giễu, rửa tay xong, sau đó rút tờ khăn giấy lau khô hai tay, rời khỏi WC nữ, trở lại văn phòng. 

Trong văn phòng ồn ả tiếng xì xào, có vẻ như trong lúc nàng mới chỉ rời khỏi chỗ ngồi này có mười phút đã xảy ra chuyện lớn gì. 

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Nàng tiến tới chỗ đám đồng sự đang tụ tập thảo luận, khó hiểu mở miệng hỏi: "Nghe nói La Bảo xảy ra hỏa hoạn, hình như tình hình rất nghiêm trọng, dường như các nguyên vật liệu dự kiến sẽ vận chuyển cho chúng ta ngày mai đều bị đốt cháy." 

Doanh nghiệp thương mại La Bảo là một trong những đối tác hàng đầu của tập đoàn Liên Chuẩn, với mối quan hệ hợp tác lâu dài. 

Bởi vì là đối tượng hợp tác lâu dài, gần như 30% số lượng sản phẩm là do bọn họ cung cấp, nếu nhà máy bọn họ thật xảy ra hỏa hoạn, sẽ chặt đứt nguồn cung cấp hàng hóa cho Liên Chuẩn, vậy đối với Liên Chuẩn mà nói sẽ là một phiền toái hết sức lớn. 

"Chuyện này xảy ra khi nào?" 

"Một giờ trước, nghe nói lửa vẫn còn đang cháy lớn, tình hình trông có vẻ không được khả quan lắm, trợ lý giám đốc cùng phó lý đã nhanh chóng qua đó xem xét tình hình." 

"Hình như thật sự rất tệ." 

"Nói cách khác, tại sao hết lần này tới lần khác trước khi xuất hàng một ngày lại xảy ra chuyện? Tốt xấu gì cũng hãy đợi xuất xong rồi hãy xảy ra chứ, như vậy cũng sẽ không liên lụy đến công ty chúng ta." 

"Ngươi nói vậy chẳng phải rất ích kỷ ư." 

"Người không ích kỷ, trời tru đất diệt a" 

"Là người vì bản thân mình đi?" 

"Vì bản thân mình hay là ích kỷ sao? Giống nhau cả thôi." 

Không gia nhập vào hàng ngũ đám đồng sự đang đấu võ mồm, Dịch Tiểu Liên quay đầu nhìn nhân viên ở đây một chút, trừ phó lý vắng mặt ra, cũng đều không thấy bóng dáng giám đốc cùng trưởng phòng. Bây giờ bọn họ nhất định rất nhức đầu nghen? 

"Giờ chúng ta nên làm cái gì?" Nàng hỏi. 

"Không biết, giám đốc cùng trưởng phòng đều bị gọi lên tầng trên để họp rồi, chờ bọn họ quay lại đã, chúng ta mới biết được nên làm cái gì." 

Dịch Tiểu Liên gật đầu, bước về chỗ ngồi ngồi xuống. 

Thật ra, khi nàng còn làm việc tại công ty thương mại Uy Đạt cũng đã từng trải qua tình huống tương tự,nhưng mà Uy Đạt là một công ty nhỏ, đứng lên khắc phục không khó khăn như vậy. 

Bất quá nói đi cũng nói lại, cũng không nhất thiết tất cả mọi chuyện đều phải đợi giám đốc cùng trưởng phòng đi họp về mới có thể tiến hành nha. 

Suy nghĩ một chút nàng bắt đầu làm việc. 

Chẳng biết qua bao lâu, trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay cùng giọng nói làm thu hút sự chú ý. 

"Mọi người nhìn xem này." 

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện giám đốc đã trở về. 

"Như vậy mọi người cũng đã nghe nói chuyện La Bảo xảy ra hỏa hoạn, trợ lý giám đốc vừa mới đi xác nhận qua, xác định rõ nguyên vật liệu sẽ cung cấp cho chúng ta ngày mai đã bị thiêu rụi hoàn toàn." 

Giám đốc đứng phía trước, dùng mộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người. 

"Cho nên, bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm kiếm nguyên liệu bù đắp vào phần thiếu hụt của La Bảo, trừ việc liên lạc với những đối tác cũ, xem thử chúng ta có thể tăng ca để đẩy nhanh tốc độ hay không, hoặc là bên ngoài có hàng tồn kho có thể bán cho chúng ta, còn phải tìm đối tác khác nữa. Thời gian gấp gáp, trưởng phòng có thể bàn giao phạm vi công việc cần phụ trách của từng người, mọi người hãy bắt đầu ngay bây giờ đi." 

Nói xong, trưởng phòng Trần bên cạnh giám đốc liền bàn giao công việc, sau đó giám đốc xoay người rời khỏi văn phòng. 

Trưởng phòng Trần là trưởng phòng của Dịch Tiểu Liên, hắn tiến về hướng nàng, cùng với ba nhân viên khác. 

"Chỗ chúng ta phụ trách tìm trong list các công ty xí nghiệp vừa và nhỏ có khả năng cung cấp nguyên vật liệu cho chúng ta, sau đó gọi đến từng nơi một để xác nhận, nếu cần thiết, cho dù tự mình đi một chuyến đến đó cũng không được ngại, đã hiểu chưa?" 

"Trưởng phòng" Dịch Tiểu Liên giơ tay kêu lên. 

"Chuyện gì?" Trưởng phòng Trần nhìn về phía nàng. 

"Vừa rồi ta đã liên lạc đến mấy công ty này, trong kho bọn họ hình như đều còn một ít hàng tồn kho, nhưng tạm thời không thể xác định được số lượng, về mặt chất luợng hàng cũng cần phải kiểm định, ngươi có muốn cùng giám đốc thảo luận một chút không?" Nàng đưa sắp tư liệu về các công ty cho trưởng phòng Trần. 

Trưởng phòng Trần im lặng nhìn nàng, sau khi cuối đầu nhìn vào danh sách một chút, liền gật đầu với nàng nói: "Tốt lắm, mọi người bắt đầu làm việc đi, chiếu theo những công việc ta nói mà làm. Tiểu Liên, ngươi liên lạc với công ty bọn họ nói không cần liên lạc lại." khỏi lãng phí thời gian. 

"Được." Nàng gật đầu lên tiếng. 

Trưởng phòng Trần cầm tư liệu nàng đưa xoay người đi tìm giám đốc, đồng sự trong phòng nháy mắt với nàng, lộ ra vẻ mặt "ngươi là số một". 

Bất quá theo lời giám đốc nói, thì thời gian gấp gáp, mọi người không dám phí phạm thời gian, mất trật tự như trước, đã chưa kịp liên lạc với công ty để lấy tư liệu như nàng, nên lập tức trở lại chỗ ngồi tập trung vào làm việc. 

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.TruyenNganHay.Yn.lt .Chúc bạn online vui vẻ.

"Chờ một chút! Thang máy!" 

Âm thanh quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, khiến cho Hạ Tử Giác đang đứng trong thang máy sửng sốt một chút, khóe miệng bất giác cong lên. 

Hắn đưa tay ngăn cửa thang máy sắp đóng, sau đó lại nhấn nút mở cửa, đợi cho cô gái ngoài thang máy kia đang vội vội vàng vàng tiến tới đây. 

Hình dáng của nàng càng lúc càng gần, khi chỉ còn cách cửa thang máy có một bước, đột nhiên ngẩng đầu lên, hé miệng, tựa như muốn đặc biệt cảm ơn người đã chờ nàng, tuy nhiên khi cùng hắn bốn mắt nhìn nhau thì lại nhận ra hắn, bỗng dừng bước, sau đó hai mắt mở to kinh ngạc lộ ra vẻ mặt tựa như chính mình gặp quỷ, tiếp theo lui một bước về phía sau, xoay người bỏ chạy. 

Hành động của nàng đột ngột quá mức, hơn nữa lại làm cho người khác rất mực khó hiểu, khiến cho Hạ Tử Giác ngây người một lát, không tự chủ được mà mở miệng kêu lên: "Đứng lại!" 

Nàng giả vờ như không nghe thấy. 

"Dịch Tiểu Liên, đứng lại!" Hắn kìm chế không được lần tiếp theo gọi đích danh nàng. Dịch Tiểu Liên vốn còn muốn coi như tạm thời bị điếc không nghe thấy, nhưng bảo vệ tòa cao ốc này đã nhanh chóng chặn đường đi của nàng, làm cho nàng không còn lựa chọn nào khác là phải phanh lại, dừng những bước chân đang cố gắng chạy trốn. 

Trời đất a, tại sao lại có thể xảy ra chuyện thế này? Không phải nàng đã đến Thiên cung vái lạy rồi sao? Chẳng lẽ ép nàng mồng một, mười lăm đều phải đi mới có thể giữ được sự bình an sao? Rốt cuộc tại sao tháng này nàng lại xui như vậy? 

"Dịch Tiểu Liên tiểu thư." 

Oa oa oa, đại tổng tài cũng tự mình đi tới phía sau nàng, rốt cuộc là hắn muốn làm gì vậy? Muốn thanh toán nợ cũ với nàng hay sao? 

Mặc kệ như thế nào, nợ tới trốn cũng không xong, trừ việc đón nhận số phận nàng còn biết làm gì bây giờ? 

"Vâng, tổng tài." Cúi đầu, nàng xoay người đón nhận số phận nói. 

"Tại sao ngươi thấy ta lại xoay người bỏ chạy?" 

Này... không phải hắn hỏi quá trực tiếp sao? 

"Trông ta rất kinh khủng, còn hơn cả tên béo Sơn Đại Vương trong ác mộng của ngươi sao?" 

Dịch Tiểu Liên bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ không thể tin được. 

Hắn không thể biết tên Sơn Đại Vương kia chính là nói về hắn, tuyệt đối không thể nào! 

"Hôm nay lại đến trễ?" Tổng tài đại nhân hỏi nàng. 

"Không phải." Nàng không nhịn được thốt lên, không có cách nào nghĩ rằng bị hiểu lầm trở thành đại vương đi trễ. 

"Bây giờ đã là mười giờ, không phải đến trễ thì là gì?" Hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay nói. 

"Buổi sáng ta có việc, nên mới xin nghỉ hai tiếng." 

"Việc này, không phải là ngủ trễ, cho nên dứt khoát xin nghỉ sao?" Dường như hắn cố ý tìm phiền toái để hỏi nàng. 

"Không phải, ta thật sự là có việc." Nàng tăng thêm ngữ khí trả lời. 

"Thật sao?" Giọng hắn rất hoài nghi. 

"Thật." Dịch Tiểu Liên tức giận trợn mắt nhìn hắn, thật không hiểu một đại tổng tài như thế nào lại nhàn rỗi như vậy, tự nhiên lại chạy đến quản việc đi làm có đến trễ hay không của một nhân viên nhỏ bé. 

"Xin hỏi tổng tài còn chuyện gì nữa không, nếu không có việc gì nữa, cho phép ta được cáo lui." Nàng còn phải đi làm, không nhàn rỗi như hắn. 

"Ta cũng phải lên trên, cùng nhau đi đi." 

Tổng tài đại nhân chậm rãi nói, nhưng nàng lại không muốn cùng hắn lên. 

"Vẫn còn không đi sao." 

Tổng tài đại nhân dường như nhìn nàng nghiên cứu. 

"Ý của ta là, tình huống hôm nay cùng thang máy ngày đó có chút giống nhau, tổng tài không sợ ác mộng lặp lại sao? Cho nên xin tổng tài cứ lên trước, ta đi thang máy tiếp theo là được rồi." Nàng chủ động giải thích, ghi nhớ phải giữ khoảng cách với hắn, mắt nhìn chân chạy, dựa trên nguyên tắc cao nhất là được rồi. 

"Ta nhớ rằng cái ác mộng đó làm người khác sợ hãi, chứ không phải ta." Hắn nhìn nàng nói. "Đi thôi." 

Oa, hắn rốt cuộc muốn thế nào? Hắn không sợ, đều là nàng sợ được rồi sao? 

Trong lòng Dịch Tiểu Liên kêu la phản đối, nhưng lại không dám nói những lời này ra ngoài, chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với hắn, theo hắn vào thang máy. 

Đến thang máy, hắn tiến vào trước, sau đó xoay người nhìn nàng không rời. 

Trong lòng nàng kêu lên một tiếng buồn bã, chấp nhận số mệnh đi theo vào thang máy, sau đó nhấn nút tầng cần lên, lùi về một góc cách hắn xa nhất. 

Thang máy chậm rãi đi lên. 

"Trên người ta có bệnh truyền nhiễm sao?" Tổng tài đại nhân liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng hỏi. 

Nàng 囧không thể có gì đáp lại. 

"Hay ngươi thực sự chán ghét ta." 

Cái gì? Hắn thực sự muốn nàng phản pháo lại có phải không? Tốt thôi, ai sợ ai chứ? Rùa sợ thiết chùy (búa hay chày sắt), ô... 

"Không có nha, tổng tài đại nhân có đại lượng, xin hãy quên chuyện kẻ tiểu nhân hôm đó trong thang máy đã hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói bậy bạ), ngài anh minh thần võ, rất mực xuất chúng, siêu phàm nhập thánh, cao cao ngất trời, tuấn lãng mê người, sao có thể có người ngăn cản được mị lực của ngươi? Tiểu nhân ta đương nhiên cũng không ngoại lệ nha." Nàng hết mực nịnh nọt, nghĩ rằng nếu tránh không thoát, tránh không được, nàng cũng chỉ có thể linh hoạt ứng phó tâng bốc mà thôi. 

Như người ta thường nói, lời khen người người thích nghe, tổng tài đại nhân cũng là người, hẳn là sẽ không ngoại lệ ha? 

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" 

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi." Vẻ mặt nàng đầy vẻ nịnh nọt. 

"Vậy ngươi có muốn trở thành bạn gái ta không?" 

"A?" Nàng tròn mắt nhìn hắn không nói nên lời, trông nháy mắt đã ngây người ra. 

Cửa thang máy mở ra, đến tầng văn phòng của nàng rồi, nàng lại bị sợ hãi làm cho không thể động đậy. 

Xem nàng ngây ra như phỗng, hắn dứt khoát đưa tay dắt nàng ra ngoài cửa thang máy. 

"Suy nghĩ một chút đi." Trước khi cửa thang máy khép lại, hắn ở trong thang máy lưu lại những lời này. 

Về phần Dịch Tiểu Liên, đã sợ hãi đến nỗi cả người vẫn còn hóa đá trước cửa thang máy, ba hồn bảy vía bị dọa đến bay mất một nửa. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

"Vậy ngươi có muốn trở thành bạn gái ta không?" 

Đây là một lời tỏ tình phải không? 

Có đúng không? 

Không thể nào? 

Nhưng mà hình như là phải nha. 

Tuy nhiên sao lại có thể như vậy? 

Như là nhiễu khẩu lệnh* vậy, gần đây trong đầu Dịch Tiểu Liên đều cứ lặp đi lặp lại những từ này, thật sự sắp làm cho nàng bị bức đến phát điên rồi. 

*Nhiễu khẩu lệnh: một trò chơi ngôn ngữ, các âm thanh, từ ngữ rất dễ bị nghe sai, hoặc nhầm lẫn với từ khác... 

Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này? Tổng tài là đang nói giỡn với nàng hay sao? Hoặc là vô lý trừng phạt nàng chuyện trước kia, cố ý dùng cách này để bức nàng phát điên? 

Không nên nghĩ nữa, không nên nghĩ đến hắn nữa, coi như bị chứng mất trí nhớ hoàn toàn không nhớ rõ một chuyện vậy là tốt rồi... 

Khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ, vóc người cao lớn, lại còn dùng đôi mắt thâm thúy* kia hỏi nàng có muốn làm bạn gái hắn không... 

*Thâm thúy: sâu thẳm, có chiều sâu 

A a a... thế nào lại dễ dàng nhớ kỹ lời nói đó như vậy? Thật là sắp điên rồi! 

"Tiểu Liên, gần đây ngươi làm sao vậy?" 

Nghe thấy giọng nói, Dịch Tiểu Liên đang nằm trên mặt bàn hơi nghiêng đầu về hướng phát ra âm thanh, khuôn mặt áp vào mặt bàn, nhìn đồng sự Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh, vẻ mặt đang nhìn nàng một cách đầy quan tâm. 

"Ta không có việc gì." Nàng đáp lại một cách chán nản. 

"Cãi nhau với bạn trai sao?" Tiểu Mỹ hỏi nàng. 

"Ta không có bạn trai nha!" Nàng ngay cả khí lực trợn mắt nhìn cũng không có. Nàng xoay người hy vọng bản thân mình có bạn trai, bởi vì nếu nàng nói có bạn trai, thì bây giờ đã không cần phải vì lời tỏ tình kia của tổng tài mà phiền não đến đau đầu thế này. 

"Ngươi không có bạn trai?" Vẻ mặt Tiểu Mỹ tỏ ra không tin, 

"Không có." 

"Tại sao?" 

"Cái gì tại sao?" 

"Điều kiện ngươi như thế mà sao lại không có bạn trai?" 

"Có thể là mắt của đàn ông xung quanh ta đều bị dính thịt nghêu cả rồi." Chỉ duy nhất không dính đến con người kia làm cho nàng thật đau đầu, tại sao số nàng lại khổ như vậy? 

Tiểu Mỹ bị câu trả lời của nàng làm bật cười thành tiếng. 

"Là do yêu cầu của ngươi quá cao sao?" Cô cười nói, "Theo ta được biết, có một số đàn ông trong công ty đối với ngươi rất có hứng thú, nhưng tất cả đều bị ngươi cự tuyệt." 

"A?" Dịch Tiểu Liên ngây người một chút, lập tức ngồi thẳng lên, chuyển hướng hỏi Tiểu Mỹ: "Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao ta không biết?" 

"Ngươi như thế nào lại không biết?" Khuôn mặt Tiểu Mỹ tỏ ra vẻ "chắc là ngươi nói giỡn". 

"Ta thật sự không biết." Nàng dùng miệng thề nói. 

"Lý Tử Long phòng nghiệp vụ, Thái Xương Chấn phòng bảo vệ sản phẩm, Trương Danh Khải phòng nghiên cứu và phát triển, không phải tất cả bọn họ đều hẹn ngươi sao?" Tiểu Mỹ nói. 

"Bọn họ là ai vậy?" Vẻ mặt nàng ngơ ngác. 

"Cái gì? Ngay cả bọn họ là ai ngươi cũng không biết?" Tiểu Mỹ mở to mắt nhìn thẳng vào mắt nàng cứng lưỡi. 

Dịch Tiểu Liên vẻ mặt vô tội, thành thật lắc đầu. 

"Sao có thể như vậy được?" Tiểu Mỹ kêu to với vẻ không thể tin được, "Tại sao theo truyền thuyết kia thì tất cả bọn họ đều gặp phải trắc trở, đều bị ngươi cự tuyệt?" (truyền thuyết luôn mới ghê chứ = =!!!) Dịch Tiểu Liên nhìn Tiểu Mỹ với vẻ mặt không thể giải thích được, Tiểu Mỹ vẫn hoài nghi nhìn nàng, sau đó chăm chú hỏi lại một lần nữa, "Ngươi xác định là từ khi ngươi đến công ty, không có ai hẹn ngươi đi ăn cơm hay đại loại gì đó sao?" 

"Hẹn ăn cơm?" Dịch Tiểu Liên chớp chớp mắt, tập trung suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Nói vậy thì hình như có mấy lần..." 

"Nhưng mà ta lại không nhận ra đối phương, cho dù gặp mặt qua một hai lần cũng không quen lắm, tại sao lại muốn ta cùng bọn họ đi ăn cơm? Thế không phải là rất ngại sao?" 

"Ông trời của tôi ạ!" Tiểu Mỹ trợn to mắt, lộ ra một vẻ "cô sắp té xỉu". "Tiểu thư, ngươi bao nhiêu tuổi?" 

"Sao? Ta 28 nha, Ngươi không biết sao?" Dịch Tiểu Liên nhìn cô khó hiểu, bởi vì Tiểu Mỹ cùng tuổi với nàng, cho nên cả hai nàng mới có thể đặc biệt thân thiết thế này. 

Được rồi, việc đáng để nhắc tới là bạn trai của Tiểu Mỹ chính là giám đốc đại nhân phòng thải cấu* của các nàng, hơn nữa cả hai người đều đã quyết định sẽ kết hôn vào cuối năm, bởi vì năm nay không kết hôn, qua năm sau thì Tiểu Mỹ đã 29 tuổi, theo tập quán địa phương là phải chờ hơn một năm nữa, sau 30 tuổi mới có thể kết hôn, nhưng không còn cách nào khác khi năm nay giám đốc đại nhân đã hơn 35 tuổi. 

*Thải khấu: tổ chức mua hàng, nguyên vật liệu 

"Đúng vậy, ngươi đã 28 tuổi rồi, không phải là 18, lại càng không phải là 8 tuổi, nhưng tại sao ngươi có thể không biết gì như tiểu hài tử 8 tuổi thế hả?" Tiểu Mỹ bĩu môi tức giận. 

"Uy, ta đâu có không biết gì?" Dịch Tiểu Liên không nhịn được mở miệng kháng nghị. 

"Ngoài việc khôn khéo trong công việc, ta xin ngươi trong chuyện tình cảm cũng có thể khôn khéo một chút hay không? Người ta hẹn ngươi là đúng có ý tứ, có cảm tình, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không hả? Không nhận ra, không quen, chỉ cần gặp mặt nhiều lần, hẹn hò nhiều lần, không muốn nhận ra cũng trở thành nhận ra? Ngay từ đầu ngươi cự tuyệt người khác như vậy, đừng có mà hỏi người khác tại sao biết ngươi, tại sao đi theo ngươi nha? Tiểu Mỹ nhịn không được phẩn nộ nói. Mấy người kia thật là rất đáng thương a! 

"Nhưng mà... bọn họ cũng không phải là mẫu người ta thích." Dịch Tiểu Liên kìm không được lẩm bẩm nói. 

"Hừ, cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng, cho nên ta mới nói tiêu chuẩn của ngươi quá cao, ngươi còn không thừa nhận." Tiểu Mỹ tức giận liếc nàng một cái, hừ nói. 

"Cái tiêu chuẩn cao hay không cao kia không có liên quan gì, mà là do cảm giác có liên quan được chưa?" Nàng kiên quyết tranh luận. 

"Được, xin Dịch tiểu thư đưa ra dẫn chứng để nói rõ hơn, có người đàn ông nào từng làm cho ngươi cảm thấy không tệ, là ngươi thích mẫu người nào? Để sau này có người vào phòng thải khấu chúng ta "thám thính" ngươi, chúng ta còn có thể phụ trách tuyển chọn cửa đầu tiên, giúp cả hai tiết kiệm không ít thời gian cùng phiền toái."