Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Không Phải Là Cổ Tích

i không về được. Thứ nhất là không có xe. Thứ 2 là không có tiền để đi taxi. Đi bộ thì chắc có lẽ về thấu nhà thì tôi sẽ phải bế quan tỏa cảng một tuần vì không đi lại được. Từ đây về nhà tôi phải hơn 10 cây số là ít. Đứng ngơ ngẩn một hồi tôi cũng đành vào khán phòng để xem ca nhạc. Bây giờ chỉ còn biết đợi nhóc Phước Nghi để nó đưa tôi về mà thôi. Haiz. Thật chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào.

Mới bước vào trong tôi đã nghe tiếng nhạc xập xình. Nhìn lên thì hóa ra là một màn nhảy hiphop của nhóm nhảy gì gì đó rất nổi tiếng (trí nhớ tôi vốn không được tốt, nhớ được cái tên thì quên hình, nhớ được hình thì quên tên) . Vì vào sau nên tôi chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau cùng. Hix...

Sau tiết mục nhảy thì đến tiết mục của cái cô ca sỹ vừa rồi khoác tay Phước Nguyên. Và tôi lại thấy bực mình. Hết sức bực mình. Vì thế nên cho dù cô ấy có hát hay thật thì tôi vẫn nghe như tiếng...mèo kêu mà thôi. Khi cục tức đang ngày càng lớn dần thì bỗng dưng người tôi lại tê liệt cả đi. Mọi thứ âm thanh dần dần tắt ngúm và trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh tên tóc vàng. Tôi thấy anh ta bước ra sân khấu, đang vẫy tay mỉm cười chào khán giả thì từ hàng ghế phía dưới bay lên một...cục gạch. Và như mọi lần, cứ đến hồi gay cấn là tôi lại trở về trạng thái bình thường. Nhìn lên thì cô ca sĩ đã hát gần hết bài, nếu tôi đoán không nhầm thì sau tiết mục này sẽ đến phần trình diễn của Phước Nguyên. Chần chừ một vài giây, tôi đứng bật dậy và chạy đi tìm tên tóc vàng. Bị một cục gạch cỡ bự như thế ném vào người thì chắc là không nhẹ đâu. Không hiểu sao tên tóc vàng này cứ hay bị người khác đánh lén vậy nhỉ? Mà cũng đúng thôi. Ai bảo anh ta đối xử tàn nhẫn với tôi làm gì? (nói thế thôi chứ trong lòng tôi bây giờ nóng còn hơn bếp lửa +_+)

Lúc tôi chạy tới phía cánh gà thì cũng là lúc người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục của Phước Nguyên. Anh ta đang chỉnh sửa lại áo quần vào chuẩn bị bước ra sân khấu. Tôi cố gắng chạy thật nhanh mong sao có thể níu kịp anh ta lại.

Nhưng hình như là không kịp...

- Phước Nguyên! Dừng lại!

PHẦN 39:

Lúc này đây, tôi không còn có thể cảm giác được điều gì đang diễn ra nữa. Chỉ thấy đau và mệt mỏi. Tôi muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài...Mặc cho những tiếng la hét xung quanh dần dần chìm vào im lặng...

...

Khi tôi nhìn thấy được ánh sáng thì cũng là lúc tôi biết rằng hình như mình đã không còn trên cõi đời nãy này nữa. Nhưng vì sao lại thế này nhỉ? Chỉ bị một cục gạch ném trúng đầu mà cũng có thể thành ra như thế này ư? Không phải chứ! Ak ak...

Nguyên nhân giải thích cho suy đoán ở trên của tôi là không gian toàn mây và khói xung quanh mình. Mọi thứ đều là màu trắng, lạnh buốt và mờ ảo. Tôi nhìn lại bản thân và thấy người mình bây giờ chẳng khác nào con ma mỹ nhân kia, trong suốt và bay...lơ lửng!

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi bỗng nhíu mày lại khi thấy một vầng hào quang sáng chói hiện ra trước mặt. Một lỗ hổng từ từ được mở ra. Và tôi nhìn thấy mình trong đó...

BEGIN

5 năm về trước.

Ngay tại thời điểm này, Linh Như đang cố gắng ngăn cản chính mình để không bước đến phía hai con người đó. Đôi mắt cô như nhòa đi, hai tay nắm chặt và run lên từng đợt. Cô cảm giác dường như đôi chân không còn đủ sức để giữ cho mình đứng vững. Và cô đã phải tựa mình vào thành tường bằng một cái chống tay báo hiệu rằng bản thân đã không thể nào gắng gượng thêm được nữa. Cũng đúng thôi. Người mà hai năm qua lúc nào cũng nói lời yêu cô bây giờ đang đứng ôm eo một đứa con gái khác. Người mà cô nghĩ rằng cả đời này sẽ là điểm tựa mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất của mình lại đang phản bội niềm tin của cô ngay trước mắt cô. Đau thật! Và cũng đáng buồn cười thật! Đã bao nhiêu lần Linh Như tự trấn an mình rằng phải tin tưởng anh ấy, phải bỏ ngoài tai lời dèm pha của thiên hạ chỉ để tin mình anh ấy mà thôi. Vậy mà trong chính ngày sinh nhật của cô, anh lại tặng cho cô một món quà "vô cùng có ý nghĩa". Lấy tay quẹt đi hàng nước mắt, Linh Như móc trong túi ra chiếc điện thoại và nhấn nút gọi anh. Cô muốn xem cách mà anh sẽ nói dối cô. Cách mà anh đã lừa phỉnh cô trong suốt thời gian hai đứa là một cặp.

Máy đổ chuông hồi lâu và cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy. Cô vừa đặt điện thoại lên tai vừa ngước nhìn về phía trước. Giọng lạnh lùng.

- Alo! Anh đấy à?

- Uh! Gì vậy em yêu?

- Anh đang làm gì thế?

- Em hỏi kỳ quá! Đang nhớ em đó thôi.

- Nhớ em à? Anh làm em hạnh phúc quá.

- Hôm nay em sao thế? Sắp sang tuổi mới nên tính cách cũng thay đổi rồi. Đừng thay đổi nhiều quá mà anh thích ứng không kịp nha!

- Uh...Đúng là em thay đổi rồi anh ạ...Em thay đổi rồi...

Linh Như nói trong đứt quãng rồi cắt máy, nước mắt đã lăn từng giọt dài. Cô không còn khả năng kiềm chế bản thân được nữa. Anh vẫn nhớ ngày sinh nhật của cô. Anh nhớ điều đó trong khi tay đang ôm một người con gái khác. Cái tình yêu mà cô nghĩ là bền chặt, là cao cả, là lớn lao và không điều gì có thể phá vỡ hóa ra chỉ có thế. Chỉ có thế mà thôi...

Bước chầm chậm trên con đường vắng. Con đường mà ngày nào anh cũng chở cô đi học. Mọi hôm trông nó thật thân quen, nhưng giờ thì chẳng khác nào một hố đen đầy tội lỗi. Linh Như cứ thế dẫm từng bước đầy đau khổ lên mặt đường nhựa, làm vụn vỡ những chiếc lá khô cuối mùa thay áo.

Bỗng dưng chân Linh Như không thể bước tiếp thêm được nữa. Một mũi chân nào đó đã chặn ngang lại. Cô ngẩng lên.

Một đôi mắt khác đang nhìn cô. Chăm chú và đầy câu hỏi. Cô cũng vậy. Hai đôi mắt nhìn nhau cứ như cùng thốt lên một câu hỏi: "Tại sao lại cản bước chân tôi?"

Khoảng cách giữa Linh Như và người con trai lạ mặt ấy chỉ trong gang tất. Và một điều đáng ngạc nhiên hơn là cả hai người cùng mặc chung một màu áo. Đó là màu vàng hoe.

- Bây giờ tính sao đây? Cô em lùi bước nhường cho tôi đi hay là tôi phải nhường cho cô em? - người con trai cất tiếng, khuôn mặt tỏ rõ một sự kiêu ngạo, thách thức. Nhưng ánh mắt còn buồn hơn cả ánh mắt bây giờ của Linh Như. Anh thích thì anh nhường, không thích thì tôi cũng không quan tâm. Đường là của chung. Không phải của riêng ai cả.

Linh Như ban đầu có đôi chút kinh ngạc trước câu hỏi của người đối diện. Nhưng vài giây sau thì cô bé đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cũng chỉ là hạng con trai kiêu căng và tầm thường mà thôi.

Nói đoạn Linh Như nhích người sang một bên và bước đi. Để mặc lại người con trai đứng ngơ ngẩn nhìn theo với thái độ ngơ ngác và bất ngờ.

Họ đã gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy đấy! Họ gặp nhau khi cả hai cùng có chung một tâm trạng và một nỗi buồn...

...

Cũng phải hơn một tuần rồi Linh Như cắt đứt liên lạc với Phước Khánh - người từng là người yêu và bây giờ đã trở thành nỗi hận trong lòng cô bé.

Đang ngồi một mình gậm nhấm nỗi buồn cùng cây đàn ghi ta quen thuộc, Linh Như ngước nhìn ra phía cửa khi nghe giọng nói của mẹ.

- Thằng Khánh lại tới tìm con kìa. Chẳng lẽ mẹ cứ phải nói là con tới ở nhà ngoại chưa về mãi sao?

- Kệ anh ta đi mẹ. Mẹ cứ nói thế. Bây giờ con không muốn gặp anh ta.

- Kiểu giận hờn của mấy đứa làm mẹ không sao hiểu được. Cũng đâu phải mới quen nhau đâu. Haizzz

Mẹ bước xuống nhà để mặc Linh Như với cây đàn đã cũ theo năm tháng. Vì cô bé chưa nói gì cả nên việc Phước Khánh không hiểu lý do vì sao bạn gái không liên lạc với mình là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng trong lúc này Linh Như không hề muốn nhìn thấy gương mặt ấy. Đúng hơn là chưa đủ tự tin để đối diện và nói lời chia tay.

Chiều.

Linh Như đi cùng mẹ tới siêu thị để mua quà cho ngày thôi nôi của đứa cháu bên nhà ngoại. Mấy ngày hôm nay nhốt mình ở nhà cùng với đau khổ, cô bé cũng muốn được thay đổi chút không khí cho cuộc sống dễ thở hơn. Dù gì thì cũng phải sống và sống thật tốt. Linh Như tự nhủ như vậy và cố gắng mỉm cười.

Đang bận bịu với đống túi xách trên tay, một lần nữa cô bé lại thấy bước chân mình bị ai đó cản lại.

Nhìn lên...

- Lại là cô em! Là duyên hay nợ đây? - giọng nói trầm trầm kèm theo một nụ cười đầy ngạo nghễ.

Cô bé bặm môi lại khi phải đụng độ người con trai lạ mặt hôm bữa. Cũng như lần trước. Hai người lại mặc cùng màu áo. Không hiểu sao cái gương mặt khinh khỉnh và pha chút ngạo mạn của người đó lại khiến cho Linh Như cảm thấy bực mình. Cô bé đưa đôi mắt đầy bực bội nhìn trực tiếp vào người con trai lạ mặt.

Một lần nữa hai ánh mắt chạm nhau. Và đó là sự đối diện của duyên và phận...

Chắc hẳn mọi người đang không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng như không biết Linh Như là ai? Phước Khánh là ai? Và người con trai lại mặt kia là ai? Tôi sẽ cho các bạn câu trả lời. Đúng hơn là trả lời một nửa thắc mắc. Linh Như chính là Thục Nguyên của hiện tại. Còn hai người còn lại... Câu trả lời sẽ được giải đáp khi bức màn bí ẩn 5 năm trước hoàn toàn được kéo lên...

PHẦN 40:

- Nhìn tướng tá có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại rất có khả năng giết người đấy! - lời nhận xét vừa mang tính khen ngợi vừa mang tính châm biếm của người đối diện làm Linh Như bực mình.
- Anh chắc rảnh rỗi lắm nên mới luôn đi kiếm chuyện với con gái. Tôi không có thời gian cãi nhau với anh. Tránh ra cho người ta đi.

Cô bé phán một câu lạnh lùng rồi quệt mạnh vai người con trai lạ mặt và bỏ đi trước. Chính Linh Như cũng không hiểu tại sao mình lại phải vùng vằn theo kiểu này. Khi đã đi được khá xa, cô vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng của tên con trai lắm chuyện đó.

- Không thoát khỏi tôi được đâu. Cứ chờ đấy cô em.

Linh Như càng bước nhanh hơn. Thật chẳng hiểu sao trên đời này lại có những hạng người như vậy. Cô bé bặm môi, mặt đỏ bừng xốc nhẹ đống túi xách và tiến về phía cửa ra vào. Hôm nay đối với cô bé lại là một ngày không vui.
...

Thả những bước chân nhẹ tênh trên con đường nhỏ dẫn về nhà, như mọi hôm Linh Như lại hát vu vơ một mình. Càng hát thì mắt lại càng cay. Chỉ cách đây không lâu ngày nào cô bé cũng hát như thế khi nắm tay Phước Khánh. Vậy mà bây giờ chỉ hát cho mỗi mình cô nghe. Và có lẽ sau này cũng thế...

- Sao cả mấy tuần nay em cắt đứt liên lạc với anh?

Giọng nói quen thuộc cất lên làm Linh Như giật bắn mình. Phước Khánh đang đứng dựa vào thành tường, thấy vẻ ngạc nhiên của cô bé thì bật người đứng thẳng dậy và tiến chầm chậm lại phía Linh Như.

Một cảm giác rất rất đáng sợ dâng lên trong lòng cô bé. Linh Như không dám ngước lên nhìn thẳng vào mặt Khánh. Hai tay cô bé nắm chặt lại, và mồ hôi cứ thế tuôn ra. Tự nhiên Như thấy sợ hãi kinh khủng. Vốn dĩ trước đây cô bé đã luôn bị ám ảnh bởi ánh mắt giận dữ của người yêu mình, giờ đây đó lại chính là ánh mắt mà Phước Khánh dành cho Linh Như.

- Em sao thế? Sao không trả lời anh? - Khánh dằn từng tiếng một. Có vẻ như anh cũng đang cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ bao ngày qua của mình.

Như một con thỏ con bị kẻ thù đe dọa, Linh Như hoảng hốt đẩy mạnh Phước Khánh ra và chạy đi thật nhanh. Hành động của cô khiến Phước Khánh không kịp phản ứng, chỉ biết ngạc nhiên nhìn theo. Bây giờ trong lòng anh càng hỗn loạn hơn. Người yêu nhỏ bé bao năm nay của anh giờ cứ như một người xa lạ. Và đau lòng hơn khi thái độ của người đó với anh chẳng khác nào là kẻ thù.

Nhưng Phước Khánh không hiểu được rằng, khi tình yêu càng lớn thì hy vọng càng cao, và khi kỳ vọng bị đáp trả bằng sự phản bội thì tình yêu càng dễ trở thành sự căm hận và thất vọng tràn trề...

Đó cũng chính là lời giải thích cho tâm trạng lúc này của Linh Như - một cô bé đã từng nhìn tình yêu bằng một màu hồng trọn vẹn...
...

Đã hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Linh Như vẫn không sao tìm được chiếc ví tiền của mình. Từ hôm đi siêu thị cùng mẹ đến giờ, cô bé quên bẵng đi sự có mặt của chiếc ví thân yêu. Chỉ đến khi nhóc em đòi mượn tiền thì Linh Như mới nhớ đến nó. Thật không thể tin được giờ đây cô bé lại có thể đãng trí đến mức độ này. Càng lúc Linh Như càng thấy bản thân đang dần dần trở nên tệ tàn đi.

- Không có hả chị? - nhóc em mếu máo khi thấy cô chị gái vật lộn với đống đồ đạc.
- Chị chưa tìm ra. Nhóc đi xin mẹ đi.
- Không chịu đâu! Em ứ thương chị nữa! Huhu...

Và thế là nhóc em khóc um lên và chạy xuống lầu. Linh Như nhìn theo rồi thở dài thườn thượt. Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là tiền trong ví hay giá trị của chiếc ví mà là đống giấy tờ tùy thân trong đó. Mất mấy cái giấy tờ này thì coi như xong. Càng nghĩ cô bé càng bực mình. Sao lại để mất ví được nhỉ?
...

Đã hơn 1 tuần nữa trôi qua cô bé sống trong mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đi tìm tung tích chiếc ví. Mọi cơ hội dường như đã tiến dần về con số 0 khi mà Linh Như không thể nghĩ ra mình đã mất ví trong trường hợp nào. Tính cô bé vốn rất cẩn thận, hiếm lắm mới thấy Linh Như làm mất một vài dụng cụ học tập nhưng chuyện để mất mấy thứ vật dụng quan trọng như thế này thì chưa bao giờ xảy ra.

- Dạo này sao con hậu đậu thế hả Như? Bây giờ mà đi làm lại giấy tờ thì phức tạp lắm đấy! - ba cô bé cất tiếng than vãn.
- Hix...Con cũng có muốn đâu...
- Không nghĩ ra đã mất ví ở đâu à?
- Dạ...

Chưa ăn hết chén cơm, cô bé đã rủ rượi đứng dậy chào cả nhà rồi xách cặp đi học. Mọi sự có vẻ như đang muốn thử thách sức chịu đựng của cô bé. Hết cái xui này lại đến cái xui khác. Chạy trốn Phước Khánh, khất lại một lời chia tay rồi vật vã đi tìm chiếc ví cùng đống giấy tờ tùy thân đã làm Linh Như rồi bời và thấy chán nản tất cả.

Lủi thủi bước vào cổng trường, một lần nữa cô bé lại bị chặn lại. Không ai khác chính là tên con trai vô duyên hôm nọ. Bực mình chồng chất bực mình, cô bé hét toáng lên:

- Làm ơn tránh ra cho tôi đi! Đừng khiến tôi bực mình thêm nữa!
- Hơ! Làm gì mà dữ thế?
- Tránh raaaaaaaaaaaa!

Dùng hết sức mình, Linh Như đẩy mạnh người đó sang một bên rồi hậm hực bước đi. Nhưng chưa kịp tiến thêm nửa bước chân thì cô bé đã phải khựng lại khi nghe câu nói phát ra từ miệng người con trai lạ mặt kia:

- Phan Hoàng Linh Như, số CMND xxx, sinh ngày 19/6, quê quán yyy, dấu vết riêng là một vết sẹo dài 1cm ở đuôi mắt trái.

Sau vài giây bình tâm, cô bé giật mình khi biết rằng những thông tin đó nằm trong Chứng minh nhân dân của mình. Không chần chừ, Linh Như tiến gần lại hỏi tới tấp:

- Sao anh biết những điều đó? Anh đang giữ CMND của tôi, à không, ví tiền của tôi phải không? Hả? Hả?
- Giảm tốc độ lại, coi chừng nuốt luôn lưỡi bây giờ!
- Đừng dài dòng nữa. Nói đi! Anh đang giữ ví của tôi phải không? Trả lời đi! Trả lời đi!

Có lẽ Linh Như chưa nhận ra rằng thái độ vội vàng hấp tấp của cô bé lúc nào cũng khiến người đối diện cảm thấy ngạt thở và không tài nào thích ứng kịp. Như bây giờ, người con trai đối diện vẫn đang mắt chữ A mồm chữ O khi thấy cô bé cứ tiến sát và hỏi như...nã đại bác vào mặt mình.

- Bình tĩnh đi! Cô kiểu này làm sao tôi nói cho được. Cô làm tôi dính chặt vào tường rồi nè!

Như đã nhận ra sự thái độ hơi lố của mình, Linh Như vội vã lùi lại. Nhưng hình như sự lùi lại đó đã quá muộn cho một rắc rối sắp sửa nảy sinh:

- Em cắt đứt liên lạc với anh là vì thằng này hả Linh Như?

Cô bé hoảng hốt quay lưng lại. Đó là Phước Khánh với đôi mắt giận dữ, mặt đỏ ngần cùng một câu hỏi chứa đầy oán trách.

PHẦN 41:

-  Anh...anh...- Linh Như lắp ba lắp bắp, run rẩy nhìn về phía Phước Khánh.

-  Nói đi! Vì sao? Vì sao lại bỏ anh để đi theo một thằng không ra gì như nó? - Khánh tiến sát lại phía cô bé, vừa nói vừa chỉ thẳng tay về phía mặt người con trai bên cạnh.

-  Em...em...không... - mặt Linh Như dần dần tái ngắt đi.

-  Này ông anh. - người con trai bỏ tay vào bọc quần hất hàm gọi Phước Khánh.

-  Cái thằng này! Thái độ như vậy là muốn chết hả? - Phước Khánh phóng đôi mắt rực lửa về phía người gọi mình.

-  Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu: tên tôi là Tăng Tiến, Huỳnh Tăng Tiến chứ không phải là " nó". Tiếp theo, tôi chuẩn bị tốt nghiệp trường Y, chuyên ngành bác sĩ đa khoa chứ không phải là "một thằng không ra gì". Mặt khác, 100 người thì hết 99 người khen tôi đẹp trai và phong độ, 1 người còn lại chẳng qua vì ghen tỵ nên không muốn nói ra thôi. Và cái cuối cùng, tôi nhìn thấy anh đang đeo bảng tên của trường Bách Khoa, và chỉ mới là sinh viên năm 3. Suy ra nếu đã đeo cái bảng tên đó, tức là có học thì anh không có quyền gọi tôi bằng "thằng". Ok? - Tăng Tiến nói một lèo và kết thúc bằng một giọng cười đầy giễu cợt và thách thức.

-  Mày...mày... -như bị chẹn ngang cổ họng, Phước Khánh mặt đỏ phừng phừng, đủ loại gân xanh gân đỏ nổi lên rần rần.

-  Đó! Lại mày nữa! Chậc! Phải coi lại tư cách sinh viên trường Bách Khoa thôi... - như vẫn chưa thỏa mãn, Tăng Tiến chọc ngoáy thêm vài câu bằng giọng nửa đùa nửa thật của mình.

Đứng trước tình huống khó xử, Linh Như không biết giải quyết thế nào nên đành chọn chiến lược "chuồn trước tính sau".

-  Hai người im lặng đi! Đừng đứng trước trường tôi mà gây chuyện. Trễ giờ rồi, tôi đi học đây. Bực mình quá!

Xóc nhẹ balo lên vai, Linh Như co giò chạy thẳng vào trong bỏ mặt Phước Khánh hối hả gọi với theo và đôi mắt thoáng ngạc nhiên của Tăng Tiến. Vừa chạy vào đến phòng học, cô bé đứng dựa vào tường thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Đây hình như là lần đầu tiên cô dám to tiếng trước mặt Phước Khánh. Cũng là lần đầu tiên có thấy mình thật bản lĩnh trước cơn thịnh nộ của người yêu. Linh Như đưa tay lên mặt và thấy nóng hổi. Vừa mới đây thôi ánh mắt như hai hòn lửa của Phước Khánh như thiêu đốt cả người cô, nhưng không hiểu sao cô lại đủ sức để chống lại nỗi sợ hãi đó. Linh Như suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu đi vào lớp. Có vẻ như cô không yếu đuối như cô từng nghĩ. Có chăng chỉ là thói quen dựa dẫm và phụ thuộc vào Phước Khánh đã quá ăn sâu vào con người Linh Như mà thôi...

...

Đang chăm chú nghe lời giảng của giáo viên trên kia, chợt cả lớp nhao nhao hẳn lên khi một dáng người từ phía ngoài hối hả chạy vào xin cô giáo cho tham dự lớp học. Nếu đó chỉ là một người bình thường như bao người bình thường khác thì chắc đã không gây được một sự chú ý lớn như thế. Cách đi ấy, gương mặt ấy, nụ cười mỉm ấy ngay từ phút giây đầu tiên đặt chân vào cái lớp hơn 100 người này đã như là một thỏi nam châm cực mạnh hút mọi ánh nhìn của 200 con mắt. Đối với Linh Như, cô không bị thu hút mà bị làm cho kinh ngạc. Người đó chẳng phải là Tăng Tiến sao? Chẳng phải là con người lắm chuyện thường hay gây sự với cô sao? Hồi nãy anh ta khai là học Y mà sao giờ lại đến lớp Kinh tế làm gì chứ? Hàng trăm câu hỏi cứ quay vòng vòng trong đầu cô bé. Và mọi chuyện trở nên thú vị hơn nữa khi mà chàng ta tiến tới bàn của Linh Như, cất một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng và cũng đầy...ma lực:

-  Bạn ơi, xích qua cho mình ngồi với được không?

Và tất nhiên sau câu nói đó sẽ là 1 nụ cười khiến cô bé sởn cả da gà vì nó quá đáng sợ. Đến bây giờ Linh Như mới phát hiện một điều, nụ cười có một sức mạnh cực kỳ ghê gớm nếu đó là "một nụ cười của những kẻ biết cười".

-  Anh làm cái trò gì thế hả? - cô bé cố gắng nói nhỏ nhất có thể.

-  Bạn ơi! Mình chạy nãy giờ mỏi chân quá! Bạn làm ơn nhích người qua một chút để mình được ngồi với. - Tăng Tiến mặt mày thảm thê nói với giọng thiết tha tràn trề cảm xúc (và còn cố ý nói thật to nữa) .

-  Anh muốn đổ tiếng ác cho tôi phải không? Tại sao bao nhiêu chỗ còn trống phía sau anh không ngồi mà cứ đè chỗ này mà ngồi vậy hả? - Linh Như lầm rầm trong miệng. Cái cách anh ta năn nỉ người khác thực sự kinh khủng đối với cô bé.

-  Bạn ơi...

-  Đây! Đây! Xích qua rồi đây! Trời ơi!

Không để Tăng Tiến nói thêm một câu ướt át sởn da gà nào nữa, Linh Như đã vội vã nhích người qua một bên. Mọi sự chú ý của cả lớp đều tập trung vào cái bàn nho nhỏ xinh xinh này. Linh Như vì quá xấu hổ nên cúi gầm mặt xuống cuốn giáo trình. Mấy cô nương ngồi ở những bàn xung quanh thì chậc miệng tiếc rẻ vì dù đã cố ý xích qua nhường một chỗ trống thật to nhưng mỹ nam "lạ mặt" lại chẳng chịu tới ngồi.

Mọi thứ bắt đầu trở về với quỹ đạo, những lời giảng của cô giáo đã dần dần được những sinh viên trong phòng chú ý hơn thay vì cứ dán mắt vào cơn gió lạ đầy sức hút mang tên Huỳnh Tăng Tiến. Riêng Linh Như thì mọi thứ đối với cô bé vẫn lộn xộn.

-  Nè! Anh bon chen vào đây làm gì thế hả? Muốn ám tôi mãi sao? - Linh Như hích nhẹ vào tay Tăng Tiến càm ràm.

-  Im lặng cái coi



Polaroid