Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Gấu ơi giúp anh

Lúc máy bay hạ cánh thì đêm đã khuya. Thư Hoán theo dòng người ra khỏi máy bay, đến đại sảnh. Những người được đón đều ôm nhau, hoặc bắt tay, sau đó cùng rời đi; những người biết mình cần đi đâu cũng kéo va ly ra ngoài bắt taxi; chỉ có cô vẫn đang hoang mang khoác túi đứng trong sảnh. 

Thư Hoán cầm bản đồ, tìm chỗ ngồi xuống, có phần thấp thỏm bất an. Cô vẫn chưa nghĩ ra phải tìm khách sạn thế nào, bản thân lại mù đường, ở một nơi xa lạ thế này cũng không dám đi lung tung. 

Bụng đã đói lắm rồi, cả ngày cô không ăn gì. Thư Hoán ngồi lại sân bay ăn một bát mì thịt bò sáu mươi tám tệ vẫn đói, nhưng cô đã nghèo đến nỗi không dám gọi thêm nữa, thế là cô lại càng thêm bối rối. 

Thư Hoán tiếp tục ngồi thẫn thờ, ngẩng lên nhìn tấm bảng điện tử lạnh lùng. Lúc quảng cáo hiện lên, cô bỗng nhớ ra Đoạn Kỳ Nhã ở thành phố này. 

Số điện thoại Đoạn Kỳ Nhã để lại, cô vẫn luôn giữ gìn như vật báu, cô vẫn nghĩ Đoạn Kỳ Nhã công việc quá bận rộn, sẽ không có thời gian nói chuyện nên chưa bao giờ dám quấy rầy cô ấy. 

Lúc này cô mang tâm trạng thử một lần cho biết, gọi vào số đó. 

"Xin chào". 

Nghe được giọng nữ quen thuộc, dịu dàng luôn được lưu trong máy MP3 của mình, Thư Hoán nhất thời xúc động lại căng thẳng: "Chào...chào chị, em...em là Thư Hoán, a, chính là người ... người mà trước đây chị từng gặp ..." 

Đối phương cười to: "Chị biết là em mà, trí nhớ của chị vẫn chưa tệ đến mức đó". 

Đoạn Kỳ Nhã nhớ, Thư Hoán càm thấy muốn khóc. 

"Nói ra thì, số điện thoại chị cho em lâu như thế mà vẫn là lần đầu em gọi nhỉ. Sao nào, có chuyện gì thế?" 

"Em ... em vừa xuống máy bay, muốn hỏi một chút là quanh đây có khách sạn nào thích hợp không ..." 

Đoạn Kỳ Nhã nói: "Wow, em đến T à?". 

"Vâng ..." 

"Một mình sao, hay đi cùng Vĩ Trạch?" 

Nghe thấy cái tên đó, Thư Hoán có phần buồn bã: "Một mình ạ ...". 

"À, muộn thế rồi em đừng đi lung tung thì hơn. Đợi một chút, khoảng nửa tiếng nữa chị sẽ đến đón em." 

Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn còn sung sướng. Cô chỉ muốn thử vận may, trò chuyện với Kỳ Nhã vài câu, trong lòng cũng có chút an ủi, nào ngờ lại được đích thân cô ấy đến đón. 

***** 

Quả nhiên đứng ở cổng sân bay đợi một lúc trong bóng đêm đã có một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt đến gần, sau đó dừng trước mặt cô. Cửa xe mở ra, Thư Hoán nghe thấy bên trong gọi cô một tiếng bèn vội chui vào. 

Đoạn Kỳ Nhã mặc một bộ váy đen hở vai, mắt to mày sáng, da trắng như tuyết, đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra, rất cá tính nhưng cũng không kém phần kiều diễm. 

Thấy Thư Hoán ngồi vào xe, Đoạn Kỳ Nhã liền đưa cánh tay thon dài ra đóng cửa giúp cô, cười nói: "Dáng vẻ em đứng đợi thật là ngoan, giống như một con thú nhỏ đi lạc vậy. Vĩ Trạch sao nỡ để em ở ngoài một mình thế?" 

Nhìn tận mắt thần tượng của mình lần nữa, Thư Hoán đã thấy vơi bớt phân nửa nỗi buồn trước đó, trong tích tắc như quên hết những chuyện vừa xảy ra, mặt đỏ lên, lắp bắp: "Nhã.... Nhã... Nhã...". 

Cô "cục tác" một lúc lâu, Đoạn Kỳ Nhã lại nhìn cô: "Ôi, hình như em mặc đồ hơi nhiều, chỗ em lạnh lắm à?" 

Phía dưới chiếc áo chiffon trắng của cô là một chiếc quần jeans ống đứng, bên ngoài là áo vest mỏng, trên cổ còn quấn thêm chiếc khăn len tự đan. Tuy là kiểu ăn mặc mùa hè nhưng quá kín đáo, ngoài tay và mặt ra thì không lộ thêm tí da thịt nào nữa. 

Thư Hoán đành gật đầu: "Vâng". 

"Đúng rồi, sao lại bay khuya thế, đến chơi hả? Hay là vì công việc?" 

Thư Hoán không biết nói dối, cũng chẳng thể giải thích, nên đành ậm ừ cho qua: "Đến. .. đến chơi ...". 

Thấy cô khó xử Đoạn Kỳ Nhã cũng hiểu ý không hỏi nữa, chỉ cười nói: "À, chị biết rồi, em đặc biệt đến đây thăm chị, nên Vĩ Trạch không đi cùng, cậu ta còn bận ở nhà ghen tuông chứ gì". 

Thư Hoán cảm kích sự thân thiện ân cần của Đoạn Kỳ Nhã từ tận đáy lòng. Kỳ Nhã quả nhiên là một người phụ nữ đẹp cả ngoại hình lẫn tâm hồn. 

Có điều hễ nhớ đến Từ Vĩ Trạch là Thư Hoán lại cảm thấy đau lòng. Tuy cô giận anh muốn chết, nhưng vẫn không thể không để tâm đến cảm xúc của anh. 

Không biết bây giờ anh thế nào, sau khi về nhìn thấy tờ giấy đó, chắc anh rất buồn. Ít nhất thì phần lẩu chua cay đó anh cũng không ăn nổi rồi. 

Lúc này cô lại nhớ đến mọi ưu điểm của Từ Vĩ Trạch. Khi vừa tốt nghiệp cô chưa tìm được việc, tiền thuê nhà và ăn uống đều do Từ Vĩ Trạch cho cô "mượn" trước, mỗi tuần anh đều viện cớ mời cô đi ăn một lần. Nửa đêm cô bị đau dạ dày, chỉ một cú điện thoại thôi là anh đến còn nhanh hơn cả xe cấp cứu, bế cô chạy đến bệnh viện, ngồi suốt đêm trước giường bệnh, và luôn nắm lấy tay cô. 

Hai chữ "tuyệt giao" cô viết trong nước mắt. Họ đã có tình cảm sâu đậm đến thế, đã từng là bạn bè không thể thiếu của nhau, tin tưởng lẫn nhau như người trong gia đình vậy. 

Nhưng vẫn bị chính tay anh phá hoại hết. 

Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt cô, trong lúc cảm kích Thư Hoán cũng cảm thấy bản thân sắp mất mặt quá rồi, sau đó cô nghe Đoạn Kỳ Nhã nói với giọng như đang dỗ dành cún con: "Đến nhà chị nhé, có chocolate rất ngon đấy". 

Chiếc xe lái thẳng đến chỗ Đoạn Kỳ Nhã ở. Thư Hoán nắm hai tay lại, mang tâm trạng cảm ơn theo Kỳ Nhã vào tòa nhà chung cư, e dè thấp thỏm bước vào thang máy, sau đó rụt rè nhìn Đoạn Kỳ Nhã lấy chìa khóa ra mở cửa. 

"Mời vào trong". 

Thư Hoán vội cởi giày ở bậc thềm, rồi dè dặt bước vào. 

"Xin lỗi nhé, chị không dọn dẹp gì cả, đừng để tâm." 

Ánh đèn pha lê dịu dàng, phòng khách rộng rãi toàn màu trắng, sofa và thảm kiểu Anh đồng bộ, gối tựa vứt lung tung, trên bàn uống nước đầy những tạp chí và đĩa nhạc, màn cửa ở khung cửa sổ lớn hé mở một nửa, tuy không thể gọi là ngăn nắp nhưng rất sạch sẽ. 

Sự thoải mái như vậy lại khiến người ta thấy dễ chịu, nếu chỉn chu ngăn nắp quá thì cô lại thấy căng thẳng tới mức ngồi cũng không dám ngồi. 

Thư Hoán rụt rè ngồi ở một góc trên sofa, cảm ơn rối rít và nhận trà hoa quả Kỳ Nhã rót cho, lúc này cô mới sực nhớ ra phải xin lỗi: "À, lúc nãy chắc chị đang bận mà còn đến đón em, liệu em có làm phiền chị không?" 

Đoạn Kỳ Nhã cầm hộp chocolate, ngồi xuống: "Không đâu, ban nãy chị đang ở hộp đêm với bạn. Thực ra chơi mãi cũng chỉ có thế, đi nhiều cũng thấy chẳng ý nghĩa mấy". Chuẩn bị chocolate xong, Kỳ Nhã rót hai ly rượu vang rồi nhìn cô: "Ủa, áo khoác và khăn choàng cổ của em vẫn chưa cởi ra, không nóng sao? ". 

"A..." 

"Lát nữa chị sẽ thay áo ngủ đó, trong nhà chị rất thoải mái. Ở độ cao này paparazzi không chụp được, em mặc bikini cũng không sao." 

Thư Hoán hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng: "Em không nóng..." 

Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu vẻ nghi ngờ: "Hay là em vẫn để tâm đến chuyện đó? Chúng ta đầu là phụ nữ, mặc ít một tí cũng không sao đâu". 

Thư Hoán càng ngại ngùng, chỉ đặt tay lên đầu gối, trên trán mồ hôi túa ra, nhíu mày. 

Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hơi cau mày rồi bỗng đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống, trong lúc Thư Hoán đang sửng sốt luống cuống, Kỳ Nhã lại cởi luôn áo khoác của Thư Hoán ra, sau đó trong tích tắc vẻ mặt trở nên nghiêm khắc. 

"Em gặp phải chuyện đó rồi?" 

Dấu vết Từ Vĩ Kính để lại cũng không đến nỗi nhưng Từ Vĩ Trạch lại giày vò cô thêm lần nữa, trên dấu cũ còn có thêm dấu răng, từ cổ xuống ngực, không chừa tấc nào. 

Thư Hoán giờ không còn đau, nhưng vết thương trong lòng lại bí khoét sâu thêm, nhớ lại mấy tiếng đồng hồ tối qua bị Từ Vĩ Trạch giày vò, cô muốn khóc to lên. 

"Chuyện lớn như vậy sao em không nói sớm? Em có biết càng để lâu càng nghiêm trọng không?" 

Thư Hoán lại rưng rưng nước mắt, căng thẳng: "Em, em..." 

"Báo cảnh sát chưa?" 

Thư Hoán hoang mang lắc đầu. 

"Vậy thì đi". Đoạn Kỳ Nhã tỏ ra tức giận: "Loại người đó làm sao có thể dễ dàng tha thứ được? Em phải biết bảo vệ bản thân, không có gì phải sợ cả, luật sư thì chị sẽ mời cho em, bảo đảm sẽ kiện cho hắn phải cởi cả quần ra!" 

Nghe bảo phải gặp nhau ở tòa và cả Từ Vĩ Trạch phải cởi quần, Thư Hoán khoát tay lia lịa: "Không ... không cần đâu ạ". 

Đoạn Kỳ Nhã cau mày: "Không phải chị trách em, nhưng những người yếu đuối như em quá nhiều nên mới khiến bọn đàn ông xấu xa kia làm bậy. Tại sao không kiện? Người bị hại chẳng có gì phải xấu hổ cả, chẳng lẽ em còn sợ bọn họ nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ?" 

"Em ...em...." 

Thư Hoán không biết phải giải thích làm sao. Cô không phải dạng cừu non để người ta bắt nạt, gặp kẻ quấy rối trên xe bus, tuy vóc dáng cô bé nhỏ nhưng cũng đánh cho hắn ta phải kêu lên oai oái vì đau, còn bẻ ngoặt tay hắn đè xuống sàn xe, khiến hắn khóc lóc cả xe đều nghe thấy. 

Bạn thân Nhan Miêu của cô càng lợi hại hơn, túm cổ áo tên đó lôi xuống xe: "Muốn cùng tôi đến công ty gặp sếp của anh, báo ông ta biết anh là dâm tặc trên xe bus không? Nếu không muốn thì đưa tiền đây!". Sau đó họ còn có thể thu hoạch được mấy trăm tệ tiền trà nước. 

Nhưng lần này không phải ai khác, mà là Vĩ Trạch. Anh khác những người khác. 

Đoạn Kỳ Nhã thở dài: "Thôi, em cũng đừng để tâm. Đây là chuyện của em, nếu em không muốn thì chị sẽ không nhúng tay vào". 

"Xin..xin lỗi chị...". 

Tuy khiến thần tượng thất vọng, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ Vĩ Trạch. 

Trong lúc cả hai đều không biết nói gì thì điện thoại đổ chuông, Đoạn Kỳ Nhã tiện tay nghe máy: "A lô? Vĩ Trạch à, chuyện gì thế?" 

Thư Hoán lập tức mở to mắt, cơ thể căng cứng. 

"Thư Hoán?", Đoạn Kỳ Nhã nghe thấy, hơi cau mày rồi quay lại. Thư Hoán vội ra sức khoát tay, ra hiệu với cô. 

Cuối cùng Đoạn Kỳ Nhã nói: "Không, cô ấy không liên lạc với tôi". 

Thư Hoán thở phào. 

Cúp máy rồi, Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hỏi với vẻ khó tin: "Chẳng lẽ là Vĩ Trạch làm?". 

Thư Hoán bị chọc trúng chỗ đau, nước mắt lưng tròng: "Em..em...". 

Đoạn Kỳ Nhã nổi giận: "Đầu Vĩ Trạch có bị kẹp vào cửa không vậy? Chẳng ra thể thống gì, có còn là người không? Em là bạn gái cậu ta, nếu muốn thân mật thì có thể nói với em, sao có thể ..." 

Thư Hoán đau buồn, nấc nghẹn nói: "Em..em không phải bạn gái anh ấy...Em, em chỉ giả làm bạn gái để lừa người nhà anh ấy. Sau đó cũng không biết vì sao mà anh ấy bỗng nhiên lại tỏ tình, đương nhiên là em từ chối, sau đó thì ..." 

"..." 

"Haizzz, thật ra anh ấy cũng không phải người xấu, chị cũng hiểu con người anh ấy mà...Có thể là chỉ vì...ôi... thực ra em, em cũng không biết..." 

Lúc này còn nói tốt cho Vĩ Trạch, cô cũng thấy mình quá ngu ngốc. Nhưng ai bảo anh là Từ Vĩ Trạch chứ. 

Đoạn Kỳ Nhã xoa đầu cô: "Chị hiểu, nên em mới không định kiện cậu ta? " 

"Đừng, ôi ... Bọn em đã làm bạn thân bao năm... T_T" 

Đoạn Kỳ Nhã nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu đã thế thì chị cũng nói. Thực ra lúc đó thấy hai người, chị hoàn toàn không nghĩ là đang diễn kịch. Vĩ Trạch ở cạnh em rất tự nhiên, hai người trông rất hạnh phúc. Tại sao em không chấp nhận?" 

Thư Hoán nước mắt lưng tròng, ngẫm nghĩ: "Bọn em luôn là...bạn tốt mà ..." 

"Chỉ là bạn bè khác giới thì sẽ có khả năng phát triển thêm bước nữa ..." 

"Không ...không được". Thư Hoán vẫn nghẹn ngào, "Thế cũng quá kỳ quặc. Em...em chưa bao giờ nằm trong phạm vi săn mồi của anh ấy, anh..anh ấy cũng thế. Chính là dạng...dạng không thể ăn...". 

Phát sinh quan hệ thân mật với Vĩ Trạch, cảm giác như loạn luân ấy. 

Đoạn Kỳ Nhã ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Không thể tiếp nhận thì đừng miễn cưỡng. Cứ ở lại đây một thời gian để giải tỏa đi". 

"Vâng" 

"Ở T này em không có chỗ ở đúng không?" 

Thư Hoán gật đầu. 

"Vậy ở luôn nhà chị nhé, chị có nhiều phòng lắm. Vị trí này muốn đi đâu cũng tiện, về độ an toàn cũng được bảo đảm". 

"A.." 

"Chỉ có điều gần đây chị khá bận, không thể dẫn em đi chơi được, đợi qua giai đoạn này rồi chị sẽ giới thiệu mấy chỗ thú vị cho em". 

Thư Hoán sung sướng: "Không...không cần đâu ạ, như thế liệu có quá phiền cho chị..." 

"Không đâu, lúc chúng ta ở nhà họ Từ cũng xem như đã ở cùng phòng, rất hợp nhau. Thói quen sinh hoạt của em cũng không khác với chị lắm, không cần lo." 

Thư Hoán cảm kích muốn rơi nước mắt. 

"Hơn nữa tuy ở đây chị có thuê người quét dọn theo giờ, nhưng có thêm người giúp chị nấu cơm cũng hay lắm". 


Tính tình Thư Hoán vốn rất dễ chịu, chịu thương chịu khó, tuy thức khuya nhưng một mình ở trong phòng chẳng ảnh hưởng đến ai, huống hồ Đoạn Kỳ Nhã cũng có thói quen đi khuya, cuộc sống ở nhờ lại thuận lợi hơn cô nghĩ nhiều. 

Lúc rời khỏi nhà, cô chỉ mang theo chứng minh nhân dân và tiền bạc, khi ấy không còn tâm trạng đâu mang theo laptop yêu quý, là "nồi cơm" của cô cả. 

Đoạn Kỳ Nhã hào phóng chọn một chiếc trong số mấy chiếc máy tính của cô cho Thư Hoán mượn, nhưng phần mềm, tài liệu cần cho công việc đều phải download lại từ đầu, không thể bắt tay vào làm việc ngay được. Hơn nữa cảm hứng của cô gần như đã cạn kiệt, không thể nào thiết kế ra những hình tượng hạnh phúc đáng yêu được nữa. 

Mất đi công cụ kiếm ăn, Thư Hoán trở thành cô bé ốc sên trong nhà Đoạn Kỳ Nhã, mỗi ngày làm việc nhà, mua thức ăn về nấu nướng, giặt giũ rửa bát. Thời gian còn lại thì xem ti vi, khâu cho Đoạn Kỳ Nhã mấy con gấu và thỏ có thể treo trên túi. 

Sống cho qua ngày được một thời gian, bỗng một ngày nọ Kỳ Nhã hỏi cô: "Quãng thời gian này chắc em không có công việc nào khác đúng không?" 

"Dạ, em rất rãnh rỗi". 

"Tuy có hơi thất lễ nhưng chị vẫn muốn hỏi một chút, xem em có hứng thú không". 

Thư Hoán lập tức hứng chí, ngồi nghiêm chỉnh lại: "Có chuyện gì, chị cứ nói đi ạ!" 

Đoạn Kỳ Nhã cười nói: "Gần đây chị khá bận, có một trợ lý lại xin nghỉ để kết hôn, công ty cần tìm một người thay thế. Vì trong thời gian ngắn nên chuyện nhân sự không muốn phiền toái, người lạ cũng không tiện. Thế nên chị muốn ..." 

Thư Hoán lập tức ôm đùi Kỳ Nhã: "Được phục vụ chị là niềm vinh hạnh của em!" 

******< br> 

Làm trợ lý cho Đoạn Kỳ Nhã là một công việc hoàn toàn mới, tâm trạng của Thư Hoán cũng thay đổi theo. 

Mỗi ngày cô bê trà đưa nước, kiểm tra quần áo cần thay, nhớ lịch trình trong ngày, xách túi ... tuy công việc lặt vặt chẳng có gì mới mẻ nhưng ... 

Hồi học đại học những gì cô làm giúp Vĩ Trạch chẳng phải cũng gần giống thế này ư? 

Hơn nữa bây giờ còn có tiền lương! 

Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã cô hoàn toàn chẳng có lòng tự tôn gì cả, lẽo đẽo theo đuôi suốt. Dưới sự chỉ dạy năm nào của Từ Vĩ Trạch, cô làm việc cũng có thể gọi là nhanh nhẹn ngăn nắp, công việc này rất thích hợp với cô. Hơn nữa lại có thể nhìn thấy con người và sự việc mới lạ, tuy bận rộn xoay như chong chóng nhưng cô cũng vẫn thấy vui. 

Đoạn Kỳ Nhã đang quay quảng cáo, cô ngoan ngoãn cầm chai nước đã mua sẵn đứng đợi, sung sướng ngắm bóng lưng và đôi chân dài xinh đẹp ấy. 

Lúc nghỉ ngơi, một vị quản lý cấp cao bên phía đối tác thờ ơ ngồi xuống cạnh cô: "Có nước uống không?" 

Thư Hoán lấy một chai trong túi ra: "Có ạ". 

Đối phương nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn, cô là nhân viên bán thời gian phải không? Học ở đại học nào thế?" 

"..." 

Vì công việc cô làm thường xuyên phải chạy lung tung nên không trang điểm, suốt ngày chỉ buộc tóc lên, mặc áo pull váy yếm, hoặc quần jeans dài, đeo chếch sau lưng một chiếc túi lớn, có vẻ rất trẻ con. 

"Lát nữa có muốn cùng đi uống rượu không?" 

"Ơ..." 

Bỗng trên vai cô có một bàn tay đặt lên, giọng Đoạn Kỳ Nhã vẳng đến: "Làm gì thế, muốn bắt chuyện với Gấu Hoán của chúng tôi à?" 

Đối phương cười ha hả, nói: "Không có, nói chuyện phiếm thôi", sau đó lén lút bỏ đi. 

Thư Hoán tuy làm việc lặt vặt nhưng cơ hội được bắt chuyện lại cao đến bất ngờ. 

Vì đại mỹ nhân cao cấp như Đoạn Kỳ Nhã là ánh trăng nơi đáy nước, hoa tươi trong tấm kính, cao xa khó với, người bình thường còn không dám nghĩ đến, biết không có cơ hội nên không muốn bẽ mặt. 

Còn những trợ lý như cô nếu có vài phần nhan sắc thì lại dễ dàng cưa đổ, những nam nghệ sĩ, nhân viên công tác cũng tiện thể nói chuyện phiếm dăm ba câu. Không có cá thì tôm cũng được. 

"Mấy người đó tốt nhất là em cứ mặc kệ. Đừng khách sáo với bọn họ, cứ nói "không" là được". 

"Dạ..." 

"Muốn quan tâm cũng phải tìm người tốt, như ..." Đoạn Kỳ Nhã hất cằm, chỉ người đàn ông vừa bước vào trường quay, "như thế đó". 

Thư Hoán lại lắp bắp, rối loạn: "Từ...Từ Diễn...". 

Ngôi sao lớn ấy cũng là ca sĩ như Đoạn Kỳ Nhã, hoặc có thể nói là còn nổi tiếng hơn cả Kỳ Nhã nữa. Lần đầu tiên Thư Hoán gặp người thật ở ngoài đời. Không cần qua ống kính, cũng chẳng có đèn đuốc, anh ta đã tỏa ánh hào quang, đẹp trai đến mức người ta muốn chết ngay. Có được gương mặt như thế, cả đời này còn cần phải lo nghĩ về cái ăn sao? 

"Em cò thể đến chụp ảnh chung với anh ta. Tuy tính tình anh ta rất xấu xa, nhưng mà, nể mặt chị, nếu em muốn chụp mấy tấm, ký tên, cũng chẳng vấn đề gì". 

Thư Hoán run lẩy bẩy cầm máy ảnh chạy đến. 

Một lúc sau hứng chí quay lại: "Chụp được rồi chụp được rồi!". Cuộc đời cô lại viên mãn nữa rồi. 

Đoạn Kỳ Nhã cười, nhìn cô đang cúi đầu vừa xem máy ảnh vừa uống nước ngọt, hỏi: "Nhưng, em có biết không?" 

"Dạ?" 

"Từ Diễn và Từ Vĩ Trạch, là họ hàng đấy". 

Thư Hoán phun nước ngọt lên màn hình, sau đó vội vàng túm vạt áo pull lên lau máy ảnh. 

Đoạn Kỳ Nhã vội xoa dịu: "Nhưng em đừng lo, họ không ở cùng một thành phố, lại ít liên lạc, anh ta cũng không biết em là ai". 

Thư Hoán thở phào nhẹ nhõm, tiện thể cũng suy đoán về nguồn gốc gene đẹp kinh khủng của nhà họ Từ. 

Thế nhưng hễ nhắc đến Từ Vĩ Trạch, tâm trạng cô lại u ám. Tuy cố gắng không nghĩ đến và cũng đã chuyển sang thành phố khác, từ nhà thiết kế trở thành trợ lý, cô thật sự như đã tái sinh, nhưng buổi tối nằm ngủ cô vẫn mơ đến hai người ấy, sau đó choàng tỉnh rồi không ngủ được nữa. 

Đâu phải cứ cố phớt lờ hiện thực thì nó sẽ biến mất đâu. 

Cô nhớ thời gian tươi đẹp vui đùa cùng Từ Vĩ Trạch, cũng nhớ đến tâm trạng yêu đơn phương Từ Vĩ Kính. 

Nhưng chuyện xảy ra đêm ấy, chỉ một nét bút thôi, đã vấy bẩn cả cảnh tượng tươi đẹp ấy rồi. 

Đoạn Kỳ Nhã hỏi: "Em muốn biết tin tức gần đây của Vĩ Trạch không?" 

Thư Hoán khổ sở vùi đầu vào cánh tay, lắc đầu. 

"Chị hiểu em không muốn đối diện với cậu ta. Nhưng đêm nay chị muốn chat webcam nói vài chuyện, nếu em không ngại thì có thể ngồi cạnh xem". Đoạn Kỳ Nhã cười nói, "Nếu ghét quá thì có thể ném cà chua thối vào màn hình". 

***** 

Buổi tối về đến nhà, Đoạn Kỳ Nhã mở máy tính, Thư Hoán ngồi một góc mà webcam không quay tới, có phần bất an. 

"Ủa, sao Vĩ Trạch vẫn chưa online?" 

Lại đợi khoảng mười phút, Đoạn Kỳ Nhã cũng nhăn mặt: "Thôi, không đợi cậu ta nữa, em đi ngủ sớm đi". 

Thư Hoán đáp lại, khẽ thở phào, toàn thân nhẹ nhõm. 

Máy tính bỗng "ding" một tiếng, khung chat cũng hiện ra, sau đó Thư Hoán bất ngờ nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp của Vĩ Trạch. 

Trông anh có vẻ gầy đi nhưng vẫn rất đẹp trai, lúc không cười, thật sự rất giống Từ Vĩ Kính. Trong tích tắc Thư Hoán cảm thấy lòng dạ rối bời, biết rõ anh không nhìn thấy mình nhưng vẫn lấy gối che mặt theo bản năng, chỉ lộ ra đôi mắt. 

Đoạn Kỳ Nhã không khách sáo, hỏi ngay: "Sao muộn thế, chẳng phải hẹn mười một giờ hay sao?" 

"Xin lỗi, tôi vừa về". 

"Đêm hôm rồi còn bận gì?" 

Gương mặt Từ Vĩ Trạch có vẻ mệt mỏi: "Vừa đi đến nhà một người bạn của Gấu Hoán. Cô ấy nói Gấu Hoán không có ở đó, tôi cứ nghĩ cô ấy lừa mình, nhưng đợi đến bây giờ thì có lẽ Gấu Hoán không ở đó thật". 

Đoạn Kỳ Nhã an ủi: "Thư Hoán cũng trưởng thành rồi, biết tự chăm sóc bản thân, cậu đừng lo". 

Từ Vĩ Trạch cười, lắc đầu: "Chị không hiểu đâu". 

Anh hơi nghiêng mặt, Thư Hoán hốt hoảng khi nhìn thấy vài vết thương hiện rõ trên đó. Đoạn Kỳ Nhã cũng hỏi: "Mặt cậu bị sao thế? Uống say nên ngã à?" 

Từ Vĩ Trạch sờ mặt: "Chị nói cái này? Anh tôi đánh đấy. Không sao, đã hết sưng rồi. Ban đầu mới giống mặt heo". 

Đoạn Kỳ Nhã hỏi với vẻ khó tin: "Vĩ Kính lại nỡ đánh cậu sao?" 

Vĩ Trạch cười khổ sở: "Là do tôi đáng bị thôi". 

"Anh em nhà cậu làm sao thế?" 

Một lúc sau Từ Vĩ Trạch mới nói: "Không, là lỗi của tôi. Gấu Hoán bỏ nhà đi là vì... tôi đã cưỡng bức cô ấy". 

Đoạn Kỳ Nhã không nói gì, ngay cả Thư Hoán cũng bất ngờ trước sự thẳng thắn của anh. 

"Tôi nghĩ, cô ấy không bao giờ tha thứ cho tôi nữa". 

Thư Hoán chỉ xấu hổ vùi mặt vào gối nhưng lại nghe thấy Từ Vĩ Trạch nói: "Tôi biết rõ người mà cô ấy thích là anh tôi". 

"..." 

"Tôi làm thế, cũng là vì cuống quá nên làm bậy thôi". 

Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người trong phòng đều im lặng. Một lúc sau Đoạn Kỳ Nhã mới nhìn cô, đôi mắt to sáng, đen nhánh nhưng trong veo, trong tích tắc ánh mắt ấy như thể xuyên thấu Thư Hoán, khiến tâm tư giấu kín của cô bị phơi bày hết. 

"Vậy nên, em không chịu chấp nhận Vĩ Trạch là vì Vĩ Kính?" 

Thư Hoán ra sức lắc đầu theo bản năng. 

Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã, cô rất sợ phải thừa nhận. Cô quá sùng bái Kỳ Nhã, đến nỗi vô cùng sợ chuyện này, họ cùng thích một người đàn ông, và chuyện đó đã xảy ra rồi thì chẳng ai có thể tránh được rạn nứt. 

Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô rồi cười nói: "Cũng chẳng có gì, thích Vĩ Kính cũng là chuyện bình thường, anh ấy thu hút thế cơ mà". 

"...." 

"Em thích anh ấy, chứng tỏ em cũng có mắt nhìn đấy" 

Đoạn Kỳ Nhã đi tắm, Thư Hoán e dè đợi lấy quần áo cô ấy thay ra đem đi giặt. Cô không làm sai điều gì, nhưng lại cảm thấy mình yêu Vĩ Kính là rất có lỗi với Kỳ Nhã. 

Hôm sau Thư Hoán vẫn làm việc, bận rộn tất tả, quay mòng mòng bên Đoạn Kỳ Nhã. 

Lúc đó Đoạn Kỳ Nhã nhận một cuộc điện thoại, sau đó gọi cô: "Thư Hoán, em mua cơm hộp giúp chị nhé". 

"Ồ, vâng ạ." 

"Quán mà hôm trước chị đặt ấy, cơm gà, đùi gà phải mới rán nhé. Và cả quán bánh bao hấp mà chị hay ăn nữa, lấy một hộp nhé." 

Mua cơm hộp không phải việc của cô nhưng Thư Hoán vẫn vui vẻ thực hiện. 

Đang giữa trưa nắng, cô không dám gọi taxi, tiền đi taxi không được thanh toán, chỉ có thể che nắng mà đứng đợi xe bus thôi. 

Hai quán cách nhau khá xa, cũng không gần công ty nên tốn rất nhiều thời gian. Đến khi cô mua xong thì bánh bao đã nguội, đùi gà cũng không biết còn giòn hay không. 

Để bảo đảm độ giòn của gà, Thư Hoán vận hết mười phần công lực bay vào phòng nghỉ của Đoạn Kỳ Nhã, một tay giao hộp cơm, thở hổn hển: "Em...em về rồi". 

Đoạn Kỳ Nhã cười: "Vất vả cho em quá, để ở đó đã". 

"Ủa?" 

Cô tưởng Kỳ Nhã sẽ ăn ngay nên mới bảo cô đi mua gấp. Nhưng Thư Hoán cũng không nghĩ gì nhiều, đặt hộp cơm xuống rồi đến phòng trà lấy nước uống. 

Lúc cầm ly nước đến gần cửa sổ, Thư Hoán nhìn thấy phía dưới có người ra khỏi cổng. 

Vì xa quá nên cô chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh, trong thời tiết nóng nực, anh mặc áo vest khoác ngoài màu nhạt và cả ánh sáng lóe lên dưới nắng gắt của chiếc cúc áo nạm kim cương khi anh đưa tay lên. 

Thư Hoán không nghĩ ngợi gì, chạy hai bước theo lối hành lang, nhìn chăm chăm anh vào trong xe, trong tích tắc tim đập thình thịch, quay người định chạy vào thang máy. 

Vừa được mấy bước thì nghe Đoạn Kỳ Nhã gọi cô phía sau: "Thư Hoán, sao vậy?" 

Thư Hoán dừng chân, miễn cưỡng quay lại, lắp bắp: "Em...em hình như nhìn thấy...". 

"Hử? Nhìn thấy ai?" 

Hình như cô nhìn thấy Từ Vĩ Kính. Cô không ngờ có thể gặp anh ở đây, có lẽ đó chỉ là ảo giác. Cô đã quá nhớ anh. 

Thế nhưng đối mặt với Đoạn Kỳ Nhã, cô không thể nói nên lời. Cuộc đời cô vì mối tình đơn phương không có kết quả ấy đã trở nên rối rắm, cô sợ ngay cả sự thân thiết quý giá Đoạn Kỳ Nhã dành cho mình cũng biến mất. 

Giữa hai người phụ nữ bỗng có một cảm xúc rất kỳ lạ. Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô rồi cười: "Đúng rồi, chị muốn nói là vừa nhận được điện thoại, vị trợ lý trước của chị đã kết thúc kỳ nghỉ rồi". 

Thư Hoán không hề chuẩn bị tâm lý, đờ người: "A...". 

"Quãng thời gian này em vất vả rồi." 

Thư Hoán ngẩn ra một lúc rồi sợ hãi nói: "Vậy...vậy ngày mai, em...em không cần tới nữa sao?". 

"Cũng không phải, chỉ là không cần làm việc cho chị nữa." Đoạn Kỳ Nhã cười nói, "Người giỏi giang như em, công ty rất cần mà. Lát nữa em tìm gặp chị Fany, chị sẽ gọi điện thoại cho chị ấy, để chị ấy sắp xếp em làm trợ lý cho một nghệ sĩ khác. Còn lại đều như cũ, em đừng lo". 

Đoạn Kỳ Nhã không đuổi cô đi, Thư Hoán thở phào, muốn nhảy lên vì vui sướng. Nếu mất đi cả Đoạn Kỳ Nhã, cô thật sự không biết phải làm sao nữa. 

Lúc Thư Hoán mở cửa văn phòng thì chị Fany đang đau đầu nhức óc: "Lại đổi trợ lý, mới một tháng mà đã thay ba người, Tịch đại thiếu gia, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây?". 

Người đàn ông ngồi trên sofa rất trẻ, gương mặt đẹp trai nhưng thiếu đứng đắn, lại có vẻ rất hư hỏng. Anh ta là ca sĩ thần tượng khá nổi tiếng gần đây, vừa ra mắt một album, Thư Hoán cũng nhớ tên anh ta nhưng không phải là fan. 

"Tôi không cần gì cả, nhưng chị ghép tôi với những cô em Trư Bát Giới đó là sao?" 

"Trợ lý chứ có phải bạn gái đâu, giỏi giang là được mà? Hơn nữa Tiểu Văn chỉ hơi mập một chút, làm gì khoa trương thế. Làm ơn đi thiếu gia, đừng khén chọn nữa." 

Tịch Đức vẫn thờ ơ nghịch chiếc bật lửa hàng hiệu của mình: "Dù sao trợ lý như thế tôi không thể nào chấp nhận, chị xem làm thế nào thì làm đi". 

Thư Hoán thấy tình huống như thế, vào không được mà lùi cũng chẳng xong, đứng ở cửa một lúc mới rụt rè nói: "Ơ...". 

Hai người cùng quay lại nhìn cô, Thư Hoán hơi ngại ngùng, đành nói: "Chị Fany, chị Kỳ Nhã bảo em đến tìm chị". 

Fany lau mồ hôi nói: "Ồ, em là Thư Hoán đúng không, trợ lý của Kỳ Nhã. Chị đang bận, chưa sắp xếp cho em được, em đợi chị tra thử...". 

Tịch Đức ngồi cạnh bỗng nói: "Cô ấy là trợ lý mới đến à? Vậy thì càng hay, tôi đang định thay người". 

Thư Hoán và Fany đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn anh ta. 

Thấy thái độ anh ta là đã tức muốn chết, đi theo anh ta mới lạ. Thư Hoán chưa kịp nói "không" thì chị Fany đã kéo cô ra hành lang bên ngoài. 

"Được rồi, em làm ơn..." 

Thư Hoán khó xử: "Dạng như anh ta...". 

"Haizzzz, chị cũng biết để em theo cậu ta là làm khó em. Nhưng mà, hiếm khi có người cậu ta ưng ý, dù sao cũng tốt hơn là bọn chị chọn trợ lý giúp cậu ta rồi sau đó lại thay người." 

"Nhưng..." 

"Những cô gái khác chị không dám xếp cho cậu ta. Nhưng Kỳ Nhã nói em rất giỏi, lại thông minh, chị nghĩ nhất định em sẽ ứng phó được." 

"Em cũng không giỏi đến thế..." 

Chị Fany nắm tay cô: "Giúp chị đi mà, xin em đấy. Chỉ mỗi chuyện của cậu ta mà đã lằng nhằng đến nỗi hôm nay chị không làm được việc khác rồi. Em cũng biết công việc chị rất nhiều, lát nữa còn phải đến nhà trẻ đón con, bà mẹ đơn thân vất vả lắm...". 

Thư Hoán đành nói: "Được, được ạ...". 

Tiếp nhận công việc kinh khủng này, Thư Hoán có phần bất an, không biết Tịch đại thiếu gia sẽ chỉ trỏ sai khiến cô như thế nào. 

E sợ trong lòng, Thư Hoán liền gọi điện cho Đoạn Kỳ Nhã, nói cho cô ấy biết bản thân đã bị sắp xếp làm việc dưới tay Tịch Đức. 

Đoạn Kỳ Nhã nói: "Nếu đã nhận rồi thì cứ thử một ngày xem sao, không được thì lại đổi". 

Thư Hoán nghĩ cũng có lý, liền định thần lại, nghiêm túc làm hết việc trong nửa ngày hôm nay trước đã. 

Cũng may Tịch Đức hòa nhã hơn cô nghĩ. Theo anh ta thu hình một tiết mục, ca sĩ thần tượng nổi tiếng nên stylist, người trang điểm và cả trợ thủ...ngồi đầy một xe. Thư Hoán nhìn ngó quanh quất, không tìm thấy chỗ nào trống, nghĩ nên đi xe bus cho xong, nào ngờ Tịch Đức chủ động gọi cô: "Ngồi đây đi, có chỗ trống". 

Thư Hoán ngồi cạnh anh ta, thực ra không có chỗ nào trống, chỉ là vóc dáng cô nhỏ bé có thể chen vào ngồi cạnh anh ta. 

Có lẽ vì không gian chật hẹp nên đùi Tịch Đức áp sát cô, cánh tay cũng đặt sau lưng cô, Thư Hoán không quen ngồi gần người lạ thế này nhưng cũng không thể tỏ ra quá sợ hãi, dù sao hai người cùng ngồi một chỗ nên khó tránh khỏi đụng chạm, cô đành ngồi thẳng lưng lên. 

"Người cô thơm thật." 

Thư Hoán không phản ứng kịp, chỉ "Ơ" một tiếng. 

"Dùng nước hoa gì đó?" 

Ngẩng lên nhìn nụ cười của công tử đào hoa Tịch Đức, Thư Hoán chỉ đáp gọn: "Tôi không dùng nước hoa". 

"Ồ, ra là hương thơm tự nhiên?" 

"..." 

... 

Lúc tiết mục quay xong thì đã khuya rồi, Tịch Đức lại bắt đến bar uống vài ly, cuối cùng chỉ còn lại Thư Hoán và người quản lý nhẫn nại đi cùng anh ta. 

Người quản lý là bất đắc dĩ, Thư Hoán cũng bất đắc dĩ. Cô là nhân viên mới ít kinh nghiệm nhất, những người khác kẻ thì trốn, người thoái thác, đương nhiên cô chỉ có thể gồng mình lên chịu đựng. 

Còn trách nhiệm của người quản lý là kiềm chế anh ta: "Cậu bớt phóng túng chút đi, coi chừng bị chụp ảnh đấy. Cậu gây đủ chuyện phiền toái rồi, còn gây chuyện nữa thì chưa chắc công ty có thể ém nhẹm giúp cậu được nữa đâu". 

Tịch Đức nóng nảy hất đầu: "Được rồi được rồi, phiền chết được, bây giờ tôi về nhà được chưa?". 

Người quản lý cũng không dám nổi giận với anh ta, nghe một cú điện thoại rồi bất lực nói: "Tôi có việc phải đi trước. Thư Hoán, cô vất vả rồi, cũng nên về sớm nghỉ ngơi nhé". 

Chào tạm biệt xong, Thư Hoán nhìn Tịch Đức lảo đảo đi đến chỗ đậu xe, vội hét: "Này, anh làm gì thế?". 

Tịch Đức quay lại nhìn cô, cười nói: "Lái xe về nhà, sao, không nỡ để tôi về hả?". 

Thư Hoán rất tức giận: "Anh uống say rồi, sao lái xe được?". Anh ta say khướt như thế mà lái xe thì đúng là hung khí trên đường rồi. 

"Sao không thể lái xe?", Tịch Đức xoay xoay chìa khóa trong tay, "Cô xem thường kỹ thuật của tôi à?". 

"Anh có biết như thế là rất nguy hiểm không?" Thư Hoán không hề do dự bước lên, định giật lấy chìa khóa của anh ta, "Không thể lái xe, tôi giúp anh gọi taxi về". 

Cứ ngỡ với tính cách anh ta thì sẽ có một cuộc chiến giằng co dữ dội, nào ngờ Tịch Đức lại nhận lời rất nhanh: "Không lái xe cũng được, nhưng cô phải đưa tôi về". 

"..." 

Tịch Đức cười nói: "Chẳng phải cô nói tôi uống say sao? Để một ngôi sao uống say tự ngồi xe về nhà, vậy cô còn làm trợ lý làm gì!". 

So với sự phiền phức anh ta có thể mang lại cho người đi đường khi lái xe, Thư Hoán cảm thấy cứ đưa anh ta về nhà thì hơn.



pacman, rainbows, and roller s