pacman, rainbows, and roller s
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Ép Yêu

"Em trốn kiểu gì thế." Anh quay sang hỏi cô. 

Thanh Thu nhí nhảnh cười rồi đưa ngón trỏ lên miệng" bí mật" 

Anh cũng cười theo cô, "chúng ta đến tiệm hóa trang nào." 

Cô ngơ ngác hỏi lại anh. "Vì sao phải đến đó làm gì?" 

Trí Kiệt nhìn cô hiền từ rồi nói cho cô hiểu. "Tại vì nếu không hóa trang cho em thì Văn Thiên sẽ nhận ra em và sẽ rất là giận khi biết em gái mình trốn viện." 

Anh nói quá đúng, nếu Văn Thiên và cả Thư Quân biết cô làm chuyện này thì sẽ giận chết thôi. Nên cô quay sang Trí Kiệt gật đầu lia lịa đồng ý với anh. 

Xe của anh đỗ ở một tiệm hóa trang cao cấp sang trọng, vừa là cho thêu váy dạ hội rồi make up và làm tóc theo ý muốn. 

Họ bức vào trong tiệm anh nói với người nhân viên, "có thể hóa trang cho cô gái này đi dạ hội trong vòng 30 phút không? Đặc biệt là phải nhìn cô ấy hoàn toàn khác so với bây giờ." 

Mấy nhân viên hiểu ý gật đầu, chạy đến lôi cô vào trong. Anh nhìn theo mà mắc cười với cô khi nhìn thấy Thanh Thu mắt đảo như bi vì không biết là mình sẽ bị lôi đi đâu. 

Nửa tiếng sau Thanh Thu bước ra sau một cái rèm đỏ, Trí Kiệt ngước lên nhìn cô người anh cứng đơ lại. Cô.... cô, đây không phải là Thanh Thu mà anh đã nhìn thấy ngày đầu tiên nữa, cô quả thật khác hoàn toàn. Mồm Trí Kiệt há to cùng với đôi mắt. 

Thanh Thu cô đội mái tóc giả ngắn đến vai mái bằng mầu đen tuyền, mặc trên người một cái váy sát cổ kiểu tầu mầu đỏ hoa văn bằng vàng chạy dài, chiếc váy được cải tân phong cách hiện đại chiếc váy bó sát lấy người cô từng đường cong tuyệt đẹp con gái tuổi trăng tròn của cô lô rõ từng đường nét. Chiếc váy chạy dài xuống mắt cá chân được sẻ tà cao đến đùi, nếu cô di chuyện lộ ra đôi chân thon dài tròn và trắng muốt. 

Cô được trang điểm rất tỉ mỉ để trở thành một người hoàn toàn khác, trông cô có gì đó là thiếu nữ kiêu xa của xưa và nay trộn lẫn với nhau. Cái vẻ đẹp khó mà rời mắt, mấy người làm xong cho cô đều rất là tự hào về thanh công của mình. 

Trí Kiệt hồn vía lên mây thì cô gọi anh về lại với trái đất, "anh Trí Kiệt chúng ta đi được chưa?" 

Hồn đã về với thể xác anh trả tiền rồi 2 người cùng đi, trên xe anh cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô trông anh rất là dễ thương. "Em nhìn khác lắm, nếu anh mà gặp em thế này ngoài đường quả thật anh sẽ không nhận ra đâu." 

"Trông em kỳ lắm sao?" Cô cau mày hỏi lại. 

Anh vội đính chính, "không đẹp, rất đẹp. Vẻ đẹp thật hiếm thấy luôn đó." 

Sự bối rối của anh làm cô bật cười cảm ơn anh. Khi anh và cô đến nơi, thì mọi người đã đến đầy đủ. Cô khoác vào tay anh 2 người cùng đi vào bữa tiệc.... 

Toàn nhà sang trọng lộng lẫy với những điêu khắc trên tường đến đẹp mắt, tiếng nhạc chạy nhẹ kèm theo ánh điện sáng rực. Nơi đây là những con người lộng lẫy dưới ánh đèn tỏa sáng cùng với những hàng hiệu đắt tiền của họ. Một lễ hội thật là to lớn có phóng viên và nhà báo cũng góp mặt đông đủ . 

Với một cái sân khấu người nam ca sĩ nổi tiếng của Đài Loan cất giọng hát trầm ấm lên để cùng cho mọi người thưởng thức giọng ca của mình. 

Những người giầu có họ đang ngồi bên dưới ở những cái bàn tròn to sang trọng được trang trí trông thật đẹp mắt với khăn trải bàn dài và bó hoa to được cắm để trên mặt bàn. Đến những người bồi bàn ăn mặc cũng rất lịch sự trang nghiêm bê những khay rượu đủ loại mầu đi qua đi lại nhẹ nhàng. 

Không khí của những người giầu có quả thật khác hẳn so với người bình thường, họ không thích ầm mĩ chì cần du dương đủ nghe là được rồi, còn sở thích của họ nói chuyện không phải là về đời sống hàng ngày mà là về tiền và của. Họ đeo trên người hay mặc nó với giá trị tới tiền tỷ, họ ăn nói theo một cách kiêu xa. Có thể nói tóm gọn nhìn cuộc đời này bằng nửa con mắt, tại họ nghĩ mình có thể mua được hết những gì mình muốn. Quả thật đồng tiền thật đáng sợ, nó có một sức mạnh mà không ai thể nhìn thấy nhưng mà lại cảm nhận được, đó mới là sự lợi hại của đồng tiền. 

Thanh Thu quả là một người không phải trong số bọn họ, cô là thuộc người nếu gọi là sống bên dưới chân của họ thì hơi quá, nhưng nếu cô đã làm 1 người hầu cho gia đình Thượng Quan mấy năm trời thì quả là nằm dưới chân của những người này rồi. 

Một thế giới xa lạ với Thanh Thu, cô mắt đảo như bi, nhìn quanh mọi thứ trông thật tội nghiệp pha chút đáng yêu. Trí Kiệt anh nắm chắc lấy tay cô để cho cô đỡ ngại ngùng, đôi mắt cô nhìn anh như biết cười, thay lời cảm ơn anh đã đưa cô tới đây. 

Cô và Trí Kiệt được một người bồi bàn dẫn vào một cái bàn tròn riêng mà chỉ có 2 người ngồi đó, nhưng chỗ này kín đáo chắc không có ai thấy được họ. 

Khi ngồi đối diện với Trí Kiệt, cảm giác của Thanh Thu thấy quen thuộc như đã ngồi với anh nhiều lần như thế này rồi. Trí Kiệt có khuôn mặt rất men tuy còn trẻ tuổi hơn Văn Thiên và Thư Quân nhưng nhìn anh so với 2 người kia thì trạc tuổi nhau. Anh rất là ân cần và chu đáo cho cô. Nhìn 2 người họ như là đôi vợ chồng mới cưới, mấy người đàn ông ngồi cạnh nhìn cô đến say mê không muốn rời, có ông còn bị vợ véo cho một cái đau điếng, nhưng mà mắt thì vẫn thỉnh thoảng liếc sang trộm. 

Trí Kiệt anh phải để mắt đến cô nhiều, ở đây nhiều râu xanh quá àh, họ sẽ hại cô nếu anh chỉ cần 1 phút lơ đãng là xong đó. 

Người nam ca sĩ hát xong bài hát cúi đầu chào khán giả với những chàng pháo tay rầm rộ. Ở đây quả thật là đông, chắc phải đến mấy trăm người ấy chứ, nhưng may thay là cái quảng trường này đủ to và rộng để có thể thấy không khí thoải mái không bị ngột ngạt. 

Một người MC trẻ tuổi lên giới thiệu về tiết mục tiếp theo, nhưng Thanh Thu vẫn không thấy Văn Thiên đâu cả, chỗ này đông quá không thể nhìn thấy được. Thì ở trên sân khấu cái màn hình to đang có mặt của anh qua chiếc ống quay bên dưới chiếu lên. Anh đang ngồi cùng với ông Nội và có cả Thư Quân, Trì Tuyết, ông Nhiên và cô anh Thượng Mai. Hộ được ngồi trên cái bàn đầu sang trọng và to lớn. 

Nhưng rồi sau đó là bữa ăn được bưng ra, Thanh Thu không còn để ý lên cái màn hình đó nữa mà mắt hoa lên nhìn đống đồ ăn đắt tiền được thịnh soạn tới đẹp mắt. 

Trí Kiệt anh gắp cho cô rất nhiều thứ vào bát. Anh nghĩ bụng nếu cô mà lấy anh, chắc anh cho cô đi ăn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác để cho cô đỡ phải lạ lẫm như thế này, nhưng anh yêu cô vì cái tính cánh này mà. 

"Có ngon không Thanh Thu?" anh vui vẻ hỏi cô. 

Than Thu mải ăn chỉ biết gật đầu, trông cô dễ thương quá. Trí Kiệt anh không thể ăn mà chỉ nhìn cô ăn, nếu không phải tên Thư Quân chết tiệt kia thì anh đã câu hồn cô rồi. 

Thanh Thu nhìn lên Trí Kiệt, tại anh cứ nhìn cô hoài, cô ngượng ngùng hỏi, "anh Trí Kiệt không ăn sao? Ngon lắm đó." 

Anh cười tươi gật đầu, "em có muốn ăn nhiều món khác không? Nếu thích khi nào anh sẽ dẫn em đi." 

Mắt cô mở to vui mừng nhận lời với anh, "tất nhiên rồi, em muốn ăn thật nhiều thứ tại vì em không nhớ mình đã được ăn những món gì nữa." 

Trí Kiệt đưa mắt trìu mến, lấy khăn lau miệng hộ cô. Cô nhìn theo hành động của anh lúc đầu ngơ ngác nhưng sau lại cười ngượng với anh, lấy tay gãi gãi đầu. 

Người MC lên nói chuyện, anh ta muốn bày một trò chơi để thay đổi không khí, trò chơi này rành riêng cho các nữ tiểu thư đêm nay, ai sẽ là người xứng với chủ tịch mới trẻ tuổi Văn Thiên này. 

Những cô gái được chọn lên là do tất cả đàn ông ở đây, những người bồi bàn phát cho mỗi ông một tờ giấy với cái bút để ghi tên hay là vị chí cô gái đó ngồi vào. Sẽ chọn ra 10 cô được nhiều đàn ông bình chọn nhất. 


Trí Kiệt anh cũng được phát một mẩu giấy, nhưng tất nhiên là anh không ngu mà chọn Thanh Thu, anh lấy đại một cô gái bên cạnh ghi chỗ cô ấy ngồi vào là xong. 

Người MC nhận được một cái thùng giấy to, sau đó anh mời ca sĩ tiếp theo để có thể vào trong sét duyệt cái thùng này....... 

Tiếng nhạc chấm dứt người Mc bước ra, trên tay là một mảnh giấy đã được xoạn 10 cô gái, anh đọc người đầu tiên đó là Luật sư Kim. Mọi người ồ lên một tiếng, cô Kim hôm nay trông thật là lộng lẫy, cô mặc một cái váy dài thướt tha chắc là mắc tiền lắm. Khi cô bước lên mấy người đàn ông trẻ tuổi bên dưới huýt sáo theo cô. 

Người thứ 2 là Chi Mỹ, đúng Chi Mỹ của chúng ta cũng đến đây đó. Gia Đình giầu có, có tiếng thì ai mà chẳng ở đây, Không ngoại trừ gia đình Chi Mỹ. Nói đến Chi Mỹ, kể từ ngày cô bị Văn Thiên đá đít, thì cô vẫn theo đuổi anh nhưng bằng cách của cô là âm thầm và lặng lẽ, có thể Chi Mỹ đã thay đổi. Cô bây giờ trông dễ thương hơn không còn bộ dạng ghê gớm như trước nữa, chắc là vì cô đã lớn và hiểu biết hơn nhiều rồi. 

Rồi tới tận 7 người tiếp theo, mấy người này đến chính tác giả cũng không biết là ai. Cứ coi như cũng xinh đẹp và là những công chúa của mấy nhà Thượng Lưu khác đi ha. 

Người cuối cùng, khi MC chỉ đọc được số ghế mà cô đang ngồi, thì lập tức cái Camera trên đầu lướt đến chỗ Thanh Thu nhanh như chớp làm cô giật bắt mình. Trí Kiệt anh cũng nhanh chân đứng chặn lại trước cái máy quay kia cho cô. 

"Chàng trai trẻ, đây chỉ là trò chơi thôi cho chúng tôi mượn vợ anh 1 chút thôi nhé." Người MC nói xong thì mọi người ồ lên cười. 

Trí Kiệt anh đang toát mồ hôi lạnh mặt anh bây giờ đang được phóng lên cái màn hình to đại bác trên sân khấu. Tất nhiên là làm cho Văn Thiên thấy ngạc nhiên, anh hơi cau mày nhìn. 

Mọi người ai ai cũng nói vào, thế là Trí Kiệt phải chịu thua, nhưng trong lòng anh đang nóng như lửa sợ Thanh Thu sẽ bị phát hiện. Biết thế này để cô ở viện cho an toàn. 

Thanh Thu cô cũng sợ hết hồn, tay còn che đi mặt mình, Trí Kiệt cúi xuống nói nhỏ với cô, "em nói, em tên là Vân Nhi nhé, em đã 22 tuổi và có chồng rồi." 

Cô nghe theo anh, gật nhẹ đầu. Thanh Thu nhẹ nhẹ bước lên, lộ ra cái dáng người đẹp cùng chiếc váy bó sát theo thân hình nhỏ nhắn mền mại nhưng lại phần nào ra phần ấy của mình. Trời sanh cho cái đẹp hoàn mỹ đúng là sướng. 

Thân hình cô được bởi cái ống quay chết tiệt rõi theo làm toàn thể đàn ông ở nơi này thèm muốn mắt mở to quan sát từng ly từng tí, người Mc cũng chỉ đưa mắt nhìn lên cái màn hình để chiêm ngưỡng sắc đẹp. 

Quả thật là may cho cô, là Thư Quân và Văn Thiên đều không nhận ra cô, nhưng Văn Thiên khi nhìn thấy cô thì anh đã có cảm giác gì đó quen thuộc nhưng không dám lên tiếng, vì sợ nhầm người. 

Cô bước lên sân khấu chiếc vảy sẻ tà quá cao hở ra bó sát lấy đùi cô, lộ ra bắp đùi trắng ngần tròn trĩnh, mấy ông đàn ông huýt sáo như điên, nhưng bị người yêu hoặc vợ tức giận dữ lại. 

Văn Thiên và Thư Quân quả thật không kém gì mấy người đó, nhưng theo cách ầm thầm chiêm ngưỡng nhìn cô không rời. Đàn ông mà, không nhìn gái đẹp không phải là đàn ông. 

Người MC nhìn thấy cô đến gần, thì thấy vẻ đẹp của cô lại càng đậm nét hơn, anh ta cứ nhìn như thế đến khi cô đứng im vào một chỗ thì mới, hoàn hồn lại mà giới thiệu tiếp. 

Người MC mời Văn Thiên lên trên sân khấu. Lần này thì đến lượt phụ nữ chúng ta có thể chiêm ngưỡng phái đẹp Mỹ Nam rồi. Trời ơi oai phong làm sao, dáng người cao to mặc trên mình bộ đồ tây mầu trắng gắn kim tuyến và bông hoa nhỏ trướng ngực. Mái tóc trải vúi hết về đằng sau để lộ khôn mặt men dài và thanh tú đẹp đến từng góc cạnh nhỏ một. 

Mấy cô gái ngất ngây nhìn anh còn mấy bà thì cũng không kém, làm mấy ông chồng tức mà không nói được gì. 

Đúng là Văn Thiên, anh đi và đứng gần ngay bên cạnh Thanh Thu, làm cô sợ đứng tim thở không dám thở mạnh chỉ sợ anh phát hiện ra. Nước hoa mà mấy cô nhân viên xịt cho cô làm át được mùi hương vốn có của cô, nên may cho cô. 

MC cho míc đi đến từng người để giời thiệu về mình, đến lượt Thanh Thu cô rón rén ngón tay nhỏ của mình cầm lấy cái míc của MC, bất chợt cô nghĩ được ra là giọng của cô bây giờ mà cất lên thì Văn Thiên sẽ phát hiện ra ngay, cô vẫn không nói gì, mắt hơi liếc nhìn anh rồi nhìn xuống khán giả. 

Bên dưới mọi người vẫn chờ cô nói, tất cả đều im lặng. Thanh Thu sợ hãi, sao bây giờ? Mắt cô lại liếc lên nhìn anh thêm một lần nữa, bắt gặp ánh mắt sát lạnh của Văn Thiên, làm cô sợ thêm chảy mồ hôi hột. 

Bây giờ bên dưới mọi người không còn kiên nhẫn nữa và bắt đầu ồn ào. Người MC tiến lại gần cô nói nhỏ, "cô nói gì đi chứ?" 

Trong lúc đang bối rối sợ sẽ bị lộ tẩy, thì Trí Kiệt anh nhanh ý chạy lên trên sân khấu cầm lấy míc và nói, "xin lỗi mọi người cô ấy bị câm." 


TRỜi Oai, anh quả thật không nghĩ được ra cái gì hay hơn sao? Mà lại nói cô câm, nhưng mà suy ra thì thế lại càng tốt sẽ không phải nói. Mọi người bên dưới quả thật là đang hỗn loạn với câu nói của anh, người MC cầm lại míc, tiếc nuối nói, "chà thật là đáng tiếc, một mỹ nữ lại không thể nói được." 

Người MC thao thao bất tuyệt cuộc chơi, các cô gái phải lựa chọn cho mình một tiết mục biểu diễn, thí dụ như (Múa, hát, nhảy, hay chơi nhạc cụ. v.v.). Trong 10 cô sẽ chọn ra 3 cô để vào phần trong. 

Thanh Thu quả thật chẳng biết làm gì cả mà cô cũng không muốn chơi, chỉ muốn biến khỏi đây thật nhanh. Trong người cô cảm thấy rất khó chịu nó làm con mắt cô giật giật mạnh. 

Thí sinh đầu tiên là Luật sư Kim, cô Kim biết chơi đàn violon, nên cô đã mượn của ban nhạc đằng sau một cái và chơi bản của Mozart, cô Kim rất uyển chuyển kéo tiếng đàn vang xa, nghe thật êm tai. Ai ai trong hội trường to lớn đều im lặng nghe cô kéo đàn. 

Cô Kim xong phần trình bầy của mình, chàng pháo tay lớn được tặng cho cô. Luật sư Kim biết khả năng của mình nên rất kiêu ngạo, cô lấy tay hất mái tóc dài xoăn của mình về đằng sau. Đưa lại chiếc Violon cho MC rồi ra chỗ mình ngồi. 

"woahh, quả thật là tuyệt vời phải không quý vị." Người MC khen ngợi cô Kim 

Rồi anh cũng nhanh chóng giới thiệu người tiếp theo, là Chi Mỹ. Khi Chi Mỹ bước lên, cô nói cho MC và toàn thể mọi người xin hát một bài hát và bài hát này cô xin tặng riêng cho Văn Thiên. 

Chi Mỹ nhanh nhẹn chạy đến chỗ ban nhạc nói gì đó rồi quay lại phía trước đứng, tiếng nhạc cất lên đó là bài hát trong bộ phim "Khi người ta yêu". 

Giọng của Chí Mỹ cất lên rất trầm ấm, cô hát rất hay và rất hợp giọng với bài hát. Dai điệu bài hát thật là du dương, khi đoạn cuối của bài hát gần kết thúc, Chi Mỹ đã rơi nước mắt nó chạy nhẹ long lanh trên gò má cô chảy xuống. Nhìn trông thật chuyên nghiệp và cảm động. 

Khán giả vỗ tay nhiệt liệt với phần trình bầy, thật là đi vào lòng người của cô. Chí Mỹ cảm ơn rồi lấy tay lau nhẹ nước mắt và quay đầu lại, mắt liếc nhìn Văn Thiên. Văn Thiên anh cũng nhìn Chi Mỹ. Thanh Thu nhận thấy được khi 2 người đó nhìn nhau, cô cảm thấy, tim cô rất đau nhức nhối. Trong đầu cô nghĩ người anh nói anh yêu mà càng lúc càng xa anh là Chí Mỹ sao? Cả buổi cô nhìn Chí Mỹ, cô so sánh Chí Mỹ với mình đến thật tội. 

Thà cô không đến đây còn hơn, nhìn thấy thế này cô cảm thấy còn khó chịu hơn nữa. Cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, dù gì cô cũng là em gái Văn Thiên mà nhưng nếu có một phép mầu cô ước cô không phải là người nhà anh. 2 mắt cô cay sè như muốn khóc, lấy tay mình đặt lên ngực cố nét cảm xúc lại. 

Văn Thiên ngồi bên cạnh cô, anh nhìn thấy cử chỉ của cô gái ngồi cạnh mình, hơi cau mày vì nó rất giống với cử chỉ khi muốn khóc mà cố kìm nén của Thanh Thu. Anh hơi nhếc đôi môi lên cười nhạt, sao anh đi đâu cũng nghĩ đến Thanh Thu vậy? Cô đang ở viện mà làm sao có thể đến đây được cơ chứ. Nhưng anh lại rất muốn cô ở đây để xem anh thành đạt, anh muốn ôm người anh yêu vào lòng và nói với cô rằng anh yêu cô, anh không phải là anh 2 của cô. 

Nhưng tất cả đó chỉ là mơ ước của anh, cô không bao giờ nhận ra điều đó và anh không muốn cô bị tổn thương thêm một lần nữa. Văn Thiên đã quyết định chỉ cần cô được hạnh phúc thì bắt anh làm cái gì anh cũng làm, kể cả đâm đầu vào lửa để cứu cô ra anh cũng cam chịu và tình nguyện. 

Thanh Thu cảm thấy đôi mắt mình dần dần nặng trĩu, cô ngáp dài. Còn 2 người nữa là đến lượt cô, mà cô còn chưa không biết mình nên biểu diễn cái gì. Bây giờ lại thêm cơn buồn ngủ nữa chứ, sao cô có thể buồn ngủ thế này được cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình đã 10h kém 20 rồi. Khi nhìn vào đồng hồ thì cô nghĩ đến viên thuốc mà cô ý tá buổi tối đưa cho cô chẳng lẽ thuốc đó làm buồn ngủ sao? Bây giờ nó đang ngấm dần dần. 

vào trong cơ thể cô, quả thật là không đúng lúc mà. Thanh Thu ngáp ngắn ngáp dài, mắt cô như muốn nhắm lại, đầu gật gù trông đáng thương. 

Cả buổi Văn Thiên anh quan sát cô, anh hơi nhếc mép lên cười. Nghĩ thầm cái cô gái nhỏ này sao lại có thể ngủ gục thế này cơ chứ. Bỗng Thanh Thu ngả đầu vào vai anh mà ngủ. 

Thế này thì còn biểu giễn gì nữa, giờ chắc gọi cô cũng không dậy. Văn Thiên thấy lúng túng khi cô tựa vào vai mình, anh lấy ngón tay hẩy đầu cô ra, thì làm cô lại giật mình tỉnh giấc, mắt mở he hé lên xem nhưng đôi mắt nặng trĩu lại muốn xụp xuống ngay. 

Không cần biết mình đang ở đâu, và sắp chuẩn bị làm gì, Thanh Thu đã gục hẳn vào vai Văn Thiên mà ngủ. 

Văn Thiên anh thấy tình trạng này, chắc là phải hoãn lại. Anh đưa tay ra bể bổng Thanh Thu lên, cho cô úp sát vào lòng mình. Hành động của anh làm cả hội trường ầm mĩ cả lên, cô gái đang thi cũng ngừng luôn. Mọi con mắt đều đỏ dồn vào anh và Thanh Thu. 

Anh MC chạy lại gần hỏi, "cô ấy làm sao thế?" 

"Cô ấy như ngủ hay sao ấy, bỗng tôi thấy cô ấy ngả người vào tôi mà không động tĩnh gì nữa." Văn Thiên vẫn bế Thanh Thu trên tay nói cho người MC hiểu. 


Trí Kiệt anh cũng chạy lên luôn, bế lấy Thanh Thu từ tay Văn Thiên. Trí Kiệt cúi đầu xin lỗi mọi người, định rời đi thì Văn Thiên giữ anh lại hỏi, "ai đây Trí Kiệt?" 

Trí Kiệt còn đang ấp úng, thì bỗng do tư thế được bế của Thanh Thu đầu cô ngửa ra đằng sau nên làm rớt bộ tóc giả của mình xuống. 

Mái tóc dài mềm mại của Thanh Thu xõa ra, lại một lần nữa làm hội trường ồ lên bất ngờ. 

Những cái máy ảnh và mấy chiếc máy quay đổ dồn vào 3 người họ. Văn Thiên anh mở to mắt nhìn cô gái trên tay Trí Kiệt, anh không thể ngờ được. Quả thật là anh đã nghĩ đó là Thanh Thu nhưng do sợ anh sẽ nhầm, nhưng ai ngờ đâu lại chính là cô thật. 

Mặt anh chuyển hình tối sầm con mắt như muốn nuốt sống người ta nhìn Trí Kiệt, giọng nói gấm lên chút, "sao lại dẫn Thanh Thu đến đây mà không nói với tôi?" 

Thư Quân anh cũng chạy lên sân khấu, mặt anh cũng ngạc nhiên không kém nhưng lại đưa tay bế lấy thân hình của Thanh Thu trong tay Trí Kiệt. 

Quả là làm cho mọi người, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một cô gái và 3 chàng trai. 

Văn Thiên anh cầm lấy tay Thanh Thu, khi đang được Thư Quân bế. "Thanh Thu sẽ đi theo tôi, mấy người cứ ở lại đây đi." 

Thư Quân anh nói vào ngay. "Không cô ấy là nguời yêu tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi viện. Anh là nhân vật chính hôm nay anh nên ở đây." 

Trí Kiệt lúng túng nói, "tôi sẽ đưa cô ấy quay lại. Chính tôi đã đưa cô ấy tới đây thì xin phép tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn." 

Một cảnh tượng hết sức là khó sử, may thay cho Thanh Thu, cô thì vẫn ngủ ngon không biết gì hết, nhưng mai trên mặt báo mà thấy mình đang nằm trong tay một trong 3 chàng trai này thì chắc cô sẽ không muốn đi ra khỏi viện nữa đâu. 

Luật sư Kim tiến lại gần bên Văn Thiên, "sao vậy honey?" 

Cô Kim hỏi thế, nhưng đôi mắt nhìn Thanh Thu đến toé lửa. Cô Kim không ngờ con nhỏ này liều ghê, đã cảnh cáo nó thế mà nó vẫn còn bén bảng gần bên Văn Thiên. Quả thật là con nguời làm thối tha chết tiệt, rồi để xem tao sẽ cho mày biết tay tao. 

Thư Quân anh bế Thanh Thu, ba anh đứng trước mặt anh ông nhìn anh liếc xuống nhìn Thanh Thu đang nằm trong tay anh gừm mắt đến sát thủ, ông lên tiếng tức bực, "con bé đó là gì? Bỏ nó xuống ngay." 

Trí Tuyết cũng không kém méc lẻo cho ba mình, "con nhỏ người làm ngày trước đó bố. Nó bây giờ sang bên Thượng Ngư rồi." 

Ông Lưu đứng lên, quả thật ông không biết phải nói gì. Nhìn Thanh Thu chỉ biết lắc đầu rồi quay lưng cùng với người Quản Gia đi ra khỏi nơi đây. 

Ông Nhiên tức giận gầm lớn hơn, "bỏ nó xuống cho tao." 

Tiếng gầm của ông làm mọi nguời ai cũng hoảng hốt và sợ hãi. Tất cả mọi người đều im lặng quan sát xem chuyện gì đang sẩy ra. 

Thư Quân anh đứng im như tượng không nói câu nào. Văn Thiên anh chạy xuống bế lấy Thanh Thu. Cô Kim cũng chạy theo nhìn thấy thế nói vào, "honey anh sao lại bế cô gái đó." 

Văn Thiên anh không thèm để ý đến bất kì ai, bế Thanh Thu đi thẳng ra ngoài. Lúc anh ra đến xe đặt Thanh Thu vào ghế ngồi, thắt hộ cô dây bảo hiểm. Vừa định lên xe để đi thì Luật sư Kim cô chạy tớ dữ lấy anh. 

"Honey, sao anh lại có thể bỏ đi như thế chứ?" Cô ôm lấy anh. 

Văn Thiên kéo tay cô ra, "xin lỗi để anh đưa Thanh Thu quay lại viện." 

Cô Kim vẫn không chịu. "Nếu anh mà đi, em sẽ không muốn làm Luật sư cho anh nữa đâu." 

Anh cười nhếc mép. "Thế thì cảm ơn em trong thời gian qua đã cố gắng giúp anh, anh sẽ phải tìm Luật sư mới rồi." 

Cô muốn uy hiếm anh bằng cách đó không được đâu. Luật sư Kim hiểu nhanh ra mình đã sai. Liền quay sang thay đổi bộ mặt buồn rầu, nước mắt tuôn ra, "em yêu anh Văn Thiên. Đừng đi với cô ta." 

Luật sư Kim chủ động kiễng chân lên hôn anh, thì ngay lúc đó Thanh Thu ngồi trong xe vì ngồi ngủ rất khó chị nên cô thay đổi tư thế hé mở đôi mắt ra thì nhìn thấy một cảnh tượng mà cô không hề muốn thấy. 

Văn Thiên anh đang hôn một người con gái, 2 mắt của Thanh Thu mở to ra long lanh như nó sắp ướt sũng. Tim cô, nó sắp bắn ra ngoài vì nhức nhối. Lòng cô mách bảo rằng hãy nhắm mắt mình lại đi đừng nhìn nữa, nhưng đôi mắt cô không chịu nghe cứ mở to ra. Bây giờ thì quả thật cô không thể ngủ được nữa. 

Thanh Thu rón ren tháo dây bảo hiểm mở cửa nhẹ nhàng đi xuống xe. 2 người kia đang mải hôn nhau không để ý đến cô, nên cô cũng không dám đóng cánh cửa ô tô lại sợ sẽ làm cho 2 nguời họ phát hiện ra mình. 

Cô cúi thấp người rón rén đi. Ra đến trục đường chính Thanh Thu chạy như bay, cô không biết mình chạy đi đâu nữa 2 con mắt ướt như mưa chảy dài trên khuôn mặt. Thanh Thu không cần biết mình đang mặc gì hay đang đi đôi guốc cao gót, cứ thế mà cắm cổ chạy, chiếc váy sẻ tà tung lên theo từng bước. 

Do cô đi dày cao nên vấp ngã, 2 tay sát xuống đường chảy rất là nhiều máu và cả đầu gối cô nữa. 

Thấy chân đau quá không chạy được nữa cô tháo đôi guốc cầm lên tay, đi chầm chầm lại. Buổi tối mùa hè ở Đài Loan thường hay có những cơn gió nhẹ, những con gió mát thổi qua dáng người bé nhỏ của cô trong bóng tối được những ánh điện đường mờ nhạt toả xuống, mái tóc dài chấm mông bay lên từng luồng. 

Tay và đầu gối cô rất đau nó đang chảy mắu, nhưng nó không đau và không chảy nhiều mắu bằng cái quả tim bé nhỏ yếu đuối của cô bây giờ. Thế giới này thật là bất công với phận má hồng và nhất là những người nhỏ bé như cô. 

Muốn yêu một người, mặc dù biết là không thể nhưng sao lại vẫn cứ yêu? Có phải ông trời sinh ra 1 cô và anh là để cho cô biết thế nào là yêu không? Lúc trước khi chưa bị mất trí nhớ cô cũng đã yêu anh chưa? 

Thường thì đâu có loạn luân thế được như sao cô lại có ý nghĩ đó? Cô có phải là người bệnh hoạn không? Có thể yêu anh trai mình mà không cần suy nghĩ trước sau thế? Nhưng bây giờ thì cô phải làm gì để không có suy nghĩ và tình cảm đó đây? 

Lòng Thanh Thu rối như là bối bòng bong, không biết bây giờ mình nên làm gì và đi đâu nữa. 

Cô lang thang trên con đường vắng tanh, lạ hoắc không có một bóng người, thời tiết càng về đêm thì lại càng lạnh. Cái lạnh làm cho mấy vết thương ở tay và đầu gối cô đau buốt. Tuy là máu đã đông nhưng mấy vết thương hở nên nó nhứng nhối. 

Chân cô không đi guốc nó đã bẩn đến đen xì. Chiếc váy cô mặc trên người vì ngã mà làm nó cũng nhem nhuốc, và có phần đã bị rách. 

Quả thật bây giờ cô không khóc được nữa vì cái lo lắng đã bắt đầu ùa đến lấy cô, Thanh Thu nhìn xung quanh không có một bóng người, đôi chân tuy đã rã rời nhưng vì sợ hãi cô lại càng đi thật nhanh cho hết con đường vắng tanh này. 

Tiếng bước chân chạy nhanh mạnh mẽ của cái giày da của một người đàn ông va xuống nền đường nhựa trong không gian lặng lẽ phát ra những tiếng cộp cộp. 

Tiếng bước chân chạy tới mỗi lúc một gần, làm Thanh Thu sợ, bước đi càng nhanh không dám ngoái đầu lại nhìn. 

Tốc độ của người phía sau rất nhanh, Thanh Thu cũng nhanh không kém cô chạy như thiêu thân chiếc váy nó vứa từng bước chân cô chạy. Lúc này không còn biết sống hay chết cô túm lấy cái váy và kéo nó lên cao để cho bước chân được thoải mái mà sải bước cho thật nhanh. 

Nhưng người kia quả thật là quá nhanh đối với cô, tim cô đã đập mạnh miệng đã thở dốc và nuốt khan. Cô mệt lắm rồi không thể chạy được nữa, cái chân đau rã rời, từng ngón tới lòng bàn chân, lan lên cổ chân và 2 bắp đùi. 

Thanh Thu đứng lại, 1 không gian như chết lặng. Cô chỉ nghĩ được rằng bây giờ cô phải chết sao? Không có ai để cô la hét kêu cứu cả. Trong bóng tối cái người đang đuổi theo cô kia tiếng bước chân càng lúc càng tiến lại gần hơn. 

Thoáng chốc người đó đã xuất hiện ngay đằng sau cô, Thanh Thu nghe được cả tiếng thở mạnh từng hồi mệt vì chạy nhanh của người đó. Người lạ mặt đó đi chầm chậm lại đứng đằng sau cô, lấy cánh tay to lớn của mình ra, bám lấy vai cô kéo cô quay lại và ôm vào lòng mình. 

Còn Thanh Thu thì đang nhắm chặt mắt chờ chết, thì thấy hơi ấm từ người đó ôm lấy cái thân thể lạnh tanh của cô, mùi hương quen thuộc. Mặt cô được úp sát vào ngực của người ấy, nghe được tiếng tim của người đàn ông cao lớn ôm mình đang đập rất mạnh và nhanh. 

Cô hơi ngẩng khuôn mặt mình lên, trong ánh điện đường mờ mờ hắt xuống khuôn mặt lo lắng, mệt mỏi, cau lại của Văn Thiên cũng cúi xuống nhìn cô. 

*** 

Lúc cô trốn ra khổi chiếc xe của anh, Văn Thiên quả thật không nhìn thấy. Anh đã đẩy Luất sư Kim ra khi cô còn muốn hôn anh thêm nữa. 

Quả thật bây giờ ngoài Thanh Thu ra anh không thể chấp nhận 1 người con gái nào cả. Làm gì hay đi đâu đều nghĩ đến Thanh Thu, để anh có hứng thì chỉ có 1 người đó chính là cô.Thanh Thu mới đem lại cho anh cảm giác thèm muốn đó. 

Anh quay lại xe không thấy cô đâu cái cửa xe bên chỗ cô ngồi thì mở hé. Anh xuống xe chạy khắp nơi đi tìm cô, tìm cô tất cả là hơn 2 tiếng đồng hồ. Lo lắng đến tột cùng, bây giờ nếu cô có làm sao thì anh sẽ không bao giờ tha thư cho cái bản thân mình. 

Văn Thiên chạy dọc theo một con đường vắng tanh, qua chiếc cầu anh nhìn từ xa thấy một bóng dáng nhỏ, không cần biết là ai lao đến. Khi đến gần hơn thì nhận ra ngay đó là bóng hình của Thanh Thu và đuổi theo cô. 

Nhưng anh càng đuổi thì Thanh Thu lại càng chạy nhanh, anh tăng tốc như điên lao về đằng trước để đuổi kịp lấy cô, muốn gào lên để gọi cô nhưng anh thở còn không kịp nói gì đến gọi nữa. 

Rồi anh lại thấy cô đứng lại, đứng im ở đó cũng không thèm quay đầu nhìn anh. Văn Thiên chạy đến gần đi chầm chậm mà kéo cô vào lòng mình. Người cô bé ngốc này sao lại lạnh thế này, cô lạnh mà làm tim anh nhói đau, anh siết cô chặt vào lòng mình hơn. 

Đôi mắt mơ hồ ngước lên nhìn anh nó càng mở to hơn khi nhận ra đó là anh. Văn Thiên nhanh mắt nhìn xuống đôi bàn chân đã bẩn và không đeo guốc của cô, 2 tay thì mỗi tay còn cầm chặt lấy mỗi chiếc guốc run rẩy. 

Chiếc váy nó rách ở phía dưới chỗ đầu gối và lại còn bẩn nhem nhuốc. Lập tức Văn Thiên ngồi xuống kéo váy cô lên, anh nhìn thấy 2 cái đầu gối bẩn và xước ra đến chảy máu tuy là máu đã đông như anh nghĩ chắc là cô đau lắm, nên cau mày rồi thở dài nuốt cái nghẹn vào trong. 

Văn Thiên bế bổng Thanh Thu lên, lấy máy điện thoại gọi cho người thư ký của anh, "anh có thể đi xe tôi về trước đi, mai lái đến công ty cho tôi." Rồi anh cụp máy. 

Đi hết con đường nhìn thấy cái ngã tư, rồi một biển báo Hotel cánh đó 100m. Văn Thiên không thèm nói câu nào, còn Thanh Thu thì vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong tay anh đôi mắt vẫn nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên. 

Khi đến nơi, anh thêu 1 phòng ngủ và hỏi người nhân viên khách sạn, có thể đem quần áo ngủ và cả bông băng lên hộ anh. 

Vào đến phòng anh bế cô luôn vào phòng tắm, xả nước vào bồn. Đặt cô ngồi vào cái bệ bồn tắm lấy tay mình cời váy của cô ra, Thanh Thu hốt hoảng dữ lại miệng ấp úng nói, "anh.. anh làm gì thế?" 

"Đi tắm chẳng lẽ em mặc đồ sao?" Anh cất giọng trầm lên nhưng có vẻ hơi tức giận. 

Anh đang tức giận vì mấy cái vết thương ở trên tay cô nữa, lúc ở ngoài đường tối không nhìn thấy, bây giờ vào đây nhìn thấy 2 cánh tay cô mà lòng anh như muốn xé nát. Làn da mịn màng mà bị mấy vết xước đến dài ngoàng làm nó sần hết cả da của cô lên. 

Thanh Thu cúi xuống nhỏ giọng, "để em tự làm được rồi anh đi ra ngoài đi." 

Văn Thiên nhìn cô cau mày rồi cũng đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại anh tức tối túm láy cái cavat trên cổ lới lỏng nó ra, thì tiếng gõ cửa vang lên, anh ra mở cửa đó là người nhân viên đưa quần áo và hộp băng thuốc lên cho anh. 

Anh cầm lấy cảm ơn rồi đóng cửa lại, đi đến bên bàn đặt cái hộp bông băng xuống. Còn lấy trong 2 cái bộ quần áo ngủ của nam và nữ, lấy ra cái của nữ đem đến cạnh cửa phòng tắm gõ nhẹ. "Thanh Thu đây là cái áo ngủ cho em." 

Nói rồi anh mở khẽ chỉ giám đưa tay cùng với cái áo ngủ vào, còn người thì vẫn đứng sau cánh cửa. 

Thanh Thu nhận lấy đồ của anh, thì thầm nhưng anh vẫn nghe thấy, "cảm ơn anh." 

Cô tắm xong bước ra ngoài, cùng với chiếc áo ngủ mầu trắng dài qua mông, mái tóc dài đã được sấy khô bay nhè nhẹ cùng với chiếc áo ngủ từng bước cô đi, làm đôi mông trắng nõn, đầy đặn sau chiếc áo nhấm nhô lúc hiện lúc ẩn thật là mê người. 

Văn Thiên kéo cô ngồi sát mình bên mé giường, lặng thinh không nói gì tay cầm lấy hộp băng bông mở nắp hộp ra, lấy bên trong lọ axetôn và bông băng.