Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Duyên đến

Nhưng là có thể sao? Ngay lúc đó cô chỉ có mười tuổi mà thôi nha, nếu anh thật sự yêu cô, như vậy anh không phải...

Khương Hồng Lăng đột nhiên dùng một loại ánh mắt quái dị  thẳng nhìn chằm chằm Ngôn Nghiễm, nhưng không nói câu nào, làm cho toàn thân nổi da gà cũng không khỏi tự chủ đứng lên. 

"Em làm gì?" Anh nhịn không được hỏi. 

"Anh yêu thích trẻ con." Cô hai mắt mưu đồ xanh, giống như phát hiện đại lục mới giống như nói. 

Anh sửng sốt, lập tức nổi trận lôi đình."Em nói cái gì?" Anh trừng to mắt. 

"Anh yêu thích trẻ con." Khương Hồng Lăng không sợ chết  chỉ vào anh lặp lại. 

"Anh không có yêu thích trẻ con." Ngôn Nghiễm ngăn chặn bóp chết sự vọng động của cô, cắn răng  nói. 

"Anh rõ ràng còn có." 

"Không có!" 

"Có Wey wey Wey, anh làm gì?" Không kịp né ra anh đột nhiên đưa ma trảo đến, Khương Hồng Lăng thấy cánh tay anh cứng như sắt thép giãy dụa  kêu lên. 

"Anh, nói, anh, không, có, yêu, thích, trẻ, con." Ngôn Nghiễm đem mặt gần sát cô, gằn từng chữ rành mạch rất đúng này trương anh càng lúc càng quen thuộc, hơn nữa thói quen  khuôn mặt thanh minh. 

"Nhưng là anh yêu em không phải sao?!"Cô nói, "Mà em khi đó chỉ có mười tuổi mà thôi, mười tuổi nha." Cô không quên đặc biệt cường điệu. 

Người này ý định là muốn tức chết anh là được rồi Ngôn Nghiễm trừng mắt cô, trách ông trời tại sao làm cho anh yêu cô. 

"Anh chưa từng nói qua anh yêu em." Đây là sự thật. 

Khương Hồng Lăng nháy mắt xanh lớn hai mắt, lên án  kêu to, "Anh không thương em còn dám hôn em?" 

Tên ngu ngốc này, lại vẫn thật sự tin tưởng! 

"Em cũng có hôn trả lại anh, " Ngôn Nghiễm lập tức hé mắt xảo trá  nhìn chằm chằm cô hai mắt tiếp tục nói : "Vậy có nghĩa là em yêu anh sao?" 

Khương Hồng Lăng nhất thời mắt hạnh tròn xanh. Đùa giỡn cái gì! Anh cũng không thừa nhận anh yêu cô, cô tại sao muốn thừa nhận? 

"Ai nói em yêu anh chứ, lỗ tai nào của anh nghe thấy em nói những lời này rồi?" Cô dương dương tự đắc, vẻ mặt bất tuân  nhìn lại của anh. 

"Hai lỗ tai cũng nghe được ." 

"Khi nào?" 

"Mới vừa rồi." 

Khương Hồng Lăng lập tức lĩnh ngộ ý tứ của anh."Anh đang ở đây già mồm át lẽ phải. Bất quá không quan hệ, dù sao em không thương anh chính là không thương anh." Cô chính là chết không thừa nhận, nhìn anh có thể lấy cô làm sao bây giờ ﹖ 

"Em yêu anh." Ngôn Nghiễm nhìn chằm chằm cô khẳng định  nói. 

"Em không yêu anh." 

"Nếu em thật sự không yêu anh..., sẽ làm như anh vậy vừa ôm vừa hôn lâu như vậy sao?" Anh nói ra còn xảy ra sự thật trước mắt. 

Cô sửng sốt, lập tức giãy dụa khõi đôi tay anh đang vòng ở trên lưng cô, cánh tay cứng như sắt thép, đồng thời phản bác  kêu lên: "Đó là do anh  sắc lang bắt buộc em, buông, anh yêu thích trẻ con là sắc lang!" 

"Em điểm này thật là một chút cũng không thay đổi." Ngôn Nghiễm mắt linh hoạt hơi mị, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt nói khẽ. 

"Cái gì?" Cô không có nghe rõ, lại hỏi lại. 

"Muốn bị đánh." 

Anh nói vừa xong, Khương Hồng Lăng chợt cảm thấy ở bên hông  bị anh siết căng thẳng, đồng thời hai chân của cô cũng đã bay lên không , tiếp theo cô chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, sau đó khi cô phát hiện thì cô không ngờ mặt hướng ở dưới ghé vào trên đùi anh. 

"Uy , anh dám đánh em?"Cô nhất thời kêu to, đúng lúc ngăn cản động tác kế tiếp của tay anh đã giơ lên ở giữa không trung. 

"Nói xem lý do gì mà không dám đánh." 

"Nếu anh dám như vậy đánh em..., em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, bởi vì đây là cái ô nhục, em đã hai mươi tuổi rồi!" Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn tay anh ở giữa không trung kêu to. 

"Hai mươi tuổi ..." Ngôn Nghiễm tầm mắt chuyển qua theo mặt của cô trước mắt bị quần dài trong bao  mông đẹp, thì thào tự nói  lặp lại lời của cô. Sau đó, đầu của anh cứ như vậy đột nhiên toát ra một đống hình ảnh tình sắc...

"Đúng, em đã hai mươi tuổi  mà không phải mười tuổi, anh đúng là quên rồi!" Cô tăng mạnh ngữ khí nói. 

Ngôn Nghiễm dùng sức  bỏ hình ảnh tình sắc trong đầu ra, đột nhiên đỡ cô dậy. 

"Đúng, ngươi đã hai mươi tuổi rồi, cho nên không thể lại dùng phương thức trừng phạt tiểu hài tử mười tuổi nửa rồi, như vậy hai mươi tuổi hay dùng phương thức của hai mươi tuổi đi." Nói xong, anh đột nhiên dùng sức  hôn cô, triệt để  chấp hành cái anh gọi là phương thức trừng phạt hai mươi tuổi. 

Khương Hồng Lăng bị anh hôn đến thiếu chút nữa thở không được. 

"Anh...Anh muốn hại...Hại chết em nha?" Rốt cục một lần nữa đạt được không khí, cô thở hổn hển một khắc không chậm  rãi lên án. 

"Còn nói ra lời, chứng tỏ trừng phạt của anh còn chưa đủ." Để cô thở mấy hơi! Ngôn Nghiễm hơi thở có vẻ so với cô vững vàng nhiều lắm, nhưng bộ ngực phập phồng  kịch liệt tiết lộ tình huống của anh cũng không có so với cô tốt bao nhiêu. 

Trừng phạt ngọt ngào nha, dễ dàng làm cho người ta rơi vào tay giặc. 

Anh nhìn chằm chằm cô bị hôn đến đôi môi hồng lại vừa sưng đôi môi, mặc dù cảm  hơi thở vẫn bất bình ổn, nhưng nóng lòng muốn thử tưởng lại đến thêm một hồi. 

Ánh mắt của anh ý đồ lóe ra, lập tức bị Khương Hồng Lăng  đang thở hổn hển không thôi  nhìn thấu, cô lập tức thân thủ gắt gao che miệng mình, không cho anh có cơ hội lại làm bị thương đôi môi đáng thương của mình, cả phổi cùng trái tim nửa. 

"Hiện tại ngươi còn dám nói anh có yêu thích trẻ con  sao?" Anh nhìn chằm chằm cô hỏi. 

Dùng sức  hút vài hơi khí , cô không sợ chết  nói: "Vì sao không dám?  Em chỉ bất quá là nói ra sự thật mà thôi." 

"Sự thật?" Anh mị thu hút. 

"Chẳng lẽ không đúng sao? Em lúc ấy chỉ có mười tuổi nha, anh lại yêu em, đây không phải  là yêu thích trẻ con  là cái gì?" Cô nâng cằm lên nói, người kia lại nhất thời không bắt bẻ, đôi môi lại lần nữa rơi vào trừng phạt cực độ. 

Mà một hồi, Ngôn Nghiễm hội lại dễ dàng  buông tha cô, làm cô tức chết chính mình sao? 

Đáp án chỉ sợ còn chờ thương thảo, không, là rất khó. 

"Tốt lắm, ngươi có thể đi." Vừa đến cửa khách sạn, Khương Hồng Lăng  lập tức xoay người đuổi người kia. 

Buổi chiều nghiêm chỉnh, hai người bọn họ mặc dù như hình với bóng dính cùng nhau, nhưng tình hình ở chung chỉ có hai chữ có thể hình dung, thì phải là "Lửa nóng" , bất kể là hôn môi tiếp được lửa nóng, hoặc là đấu võ mồm càng đấu lửa càng nóng. 

Ngôn Nghiễm quả thực không thể tin được, nếu không phải sự thật đã muốn xảy ra trước mắt, anh căn bản là không tin mình sẽ cùng một  tiểu nha đầu nhỏ  hơn anh gần mười tuổi  đấu võ mồm càng đấu càng thoải mái vui vẻ, còn muốn không thể thôi.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Nhưng anh là Ngôn Nghiễm nha, mà không phải nóng nảy nhất đứng lên sẽ không khống chế được Ngôn Bút, hoặc tính tình vượt qua tốt, sẽ cùng nữ hài tử nói chuyện tào lao Ngôn Mặc, lại càng không là Ngôn Chỉ có thể vì nữ nhân yêu mến đi bắt buộc chính mình thay đổi. 

Anh là Ngôn Nghiễm nha, lão Tứ của Ngôn gia, một người lạnh lùng, đạm mạc, ít lời đến từng làm cho người ta cho là anh là một trời sinh lạnh lùng Ngôn Nghiễm! 

Kết quả đâu? Riêng một  buổi chiều này theo như lời anh nói, khả năng dùng anh đi qua hai mươi chín năm theo như lời trôi qua nói tích lũy tổng số cũng không sánh bằng! 

Khương Hồng Lăng  này từ nhỏ đã là khắc tinh của anh...Đột nhiên trong mắt Ngôn Nghiễm hiện lên một chút ôn nhu. Anh cũng không từ chối, trực tiếp nhận thức trồng được chứ? 

"Em sao lại có thái độ vị hôn phu như vậy chứ?" Anh nhíu mày, thản nhiên  mở miệng. 

"Vị hôn phu?" Khương Hồng Lăng  sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn quanh mình liếc mắt một cái."Anh nói ai là vị hôn phu ﹖" 

"Nơi này còn có ai a?" Anh không đáp hỏi lại. 

Cô ngốc nghếch một chút, sau đó đột nhiên kêu lớn: "Em khi nào thì nói muốn gả cho anh?" 

"Hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm qua rồi, trừ bỏ em cho gả anh còn có thể gả ai?" Lông mày tuấn tú hơi nhướng, Ngôn Nghiễm lấy một bộ mặt đương nhiên biểu tình như vậy  nhìn cô. 

Cho dù  trong lòng của  cô cũng nghĩ như vậy, nhưng cô chính là không nghĩ thuận ý của anh. 

"Buồn cười, ngươi cho là  mình sống ở người triều đại nào?" Khương Hồng Lăng  nâng cằm lên nói. 

"Ý em là sẽ không gả cho anh có đúng không ﹖" Anh nhăn lại lông mày. 

"Chuyện tương lai sao em biết được?" Cô nhún nhún vai, thông minh vì chính mình để lại đường lui. 

Trong chốc lát Ngôn Nghiễm bí hiểm nhìn cô, sau đó đột nhiên toát ra hai chữ, "Được rồi." 

"Cái gì được rồi?" Khương Hồng Lăng vẻ mặt khó hiểu. 

Ngôn Nghiễm nhún vai xoay người liền đi. 

Cô sửng sốt, phút chốc thân thủ lấy một tay giữ chặt anh."Uy , nói còn chưa dứt lời không cho phép đi! Anh vừa mới nói câu kia được rồi là có ý gì?" Như vậy không đầu không đuôi  tính cái gì? Cô ghét nhất bị người ta nói được một nửa! Vẻ mặt của cô ý tứ ngươi không nói cũng đừng nghĩ đi. 

"Không có ý gì." Ngôn Nghiễm lại lần nữa nhún vai. 

"Làm trò, không có ý gì mới có quỷ đấy, đem lời vừa rồi nói rõ ràng!" 

Ý lời lúc nảy của anh rồi rốt cuộc là có ý gì? Sẽ không phải bởi vì cô nói tương lai chuyện ai sẽ biết, anh liền quyết định buông tha cho cô, khác kiếm những thứ khác mùa xuân đi? Không, có nên không mới đúng, dù sao anh yêu cô không phải sao? Trong thời gian đi qua mười năm, anh cũng có thể vô oán vô hối  yêu "Chết cô đi " , hiện tại rõ ràng cô không đạo lý xuất hiện ở trước mặt anh rồi, anh còn có thể di tình đừng luyến. 

Nhưng là phải nói trở lại, nếu đổi lại là cô, khi biết người mình yêu "Sẽ không" gả cho chính mình sau đó cô còn có thể ngây ngốc vô oán vô hối tiếp hay không? Hơn nữa anh cũng sớm đến tuổi kết hôn...

Khương Hồng Lăng càng nghĩ mày liền nhăn càng nhanh. Anh sẽ không phải nghe  theo như lời nói của cô đều tưởng thật đi? Nếu anh thật sự buông tha cho lời của cô như vậy...Không, không được, cô tuyệt đối sẽ không làm cho loại sự tình này phát sinh! 

" Anh Ngôn Nghiễm, nói , anh vừa mới nói câu kia rồi rốt cuộc là có ý gì?" Cô sửa Dĩ Tát kiều  miệng cuộn chặt của anh hỏi. 

"Đi rồi một ngày đường, chân anh quá mỏi, người vừa lại mệt lại khát, anh nghĩ quay về sớm một chút..." 

"Chân mỏi? Khát nước? Vậy thì thật là tốt, đến trong phòng của em lại ngồi một chút đi, em sẽ đích thân đưa nước cho anh uống." Khương Hồng Lăng lập tức đánh gãy lời của anh, nắm chắc cơ hội đề nghị. 

Nghe được anh phải đi về, cô mới bỗng nhiên nghĩ đến cô ngay cả anh đang ở nơi nào cũng không biết, nếu anh thật sự đi bộ như vậy, về sau cô nên đi đâu mà tìm anh phụ trách? Dù sao anh hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm qua  không phải sao? Thật sự là quá tiện nghi rồi! 

"Anh nghĩ về sớm nghỉ ngơi một chút." 

"Không kém mấy phút đồng hồ này, đi một chút đi." 

Khương Hồng Lăng lôi kéo Ngôn Nghiễm liền hướng khách sạn đi đến, một chút cũng không phát hiện anh cơ hồ là không hề chống cự mặc cô lôi kéo đi, trong mắt còn lóe ra hào quang giảo hoạt mưu kế thực hiện được  . 

Tiểu hồng mạo cùng sói đấu, phần thắng sẽ thuộc về ai? Kết cục tựa hồ sớm đã có kết quả, đó là định số. 

Khương Hồng Lăng trợn to hai mắt, nháy mắt lại nháy mắt, như thế nào lại chớp cũng chớp không xong làm cô khó có thể tin  cảnh tượng trước mắt này. 

Ông trời, cô điên rồi sao? Bằng không, làm sao có thể sẽ thấy Ngôn Nghiễm cùng cô ngủ trên giường, nhưng lại...Trần truồng ﹖ 

Cô lắc đầu, lui ra phía sau, lại không quên phải cẩn thận cẩn thận, để tránh đánh thức người trước mắt mặt râu xồm đang ngủ say kia. 

Trời ạ, cô rốt cuộc là thế nào có thể làm ra chuyện này, làm sao có thể...Làm sao có thể làm cho loại sự tình này phát sinh đâu? 

Giống như thủy triều, tối hôm qua  hết thảy ở nháy mắt đem cô trong óc tất cả không gian đều che mất, cô dễ dàng  nhớ lại 

Mình là như thế nào ngu xuẩn đem sói làm tiến trong phòng chính mình, còn cao hứng phấn chấn  chạy đến trong phòng tắm cười trộm. 

Ngu ngốc! 

Ngu ngốc 

Đứa ngu ngốc nhất ở trên đời này! 

Trời biết thời điểm khi cô tránh ở trong phòng tắm cười trộm, trong phòng  anh là không phải nín cười đến đau cả bụng. 

Cô thật sự là tức chết! Cô làm sao có thể ngốc như vậy, nhưng lại một chút cũng không nhận thấy được kế hoạch của anh, còn ngây ngốc  khi anh nói khát nước khi giúp anh lấy nước, khi kêu mỏi chân giúp anh mát xa, sau đó...Sau đó lại ngây ngốc  làm cho anh đem chính mình ăn sạch?  (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Cô lắc đầu vẫn không dám tin, lui về phía sau, lại một cái sơ sẩy  ném tới dưới giường đi, "Aiz... hừm..." một tiếng, đánh thức con sói đang ngủ trên gường kia. 

" Khương Hồng Lăng?" Ngôn Nghiễm bừng tỉnh  từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên xông vào trong đầu đó là người bên gối, nhưng người đâu? 

Anh ở dưới giường tìm được cô ngửa đầu nhìn anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhịn không được nhếch miệng khẽ nở nụ cười. 

"Ngươi xác định chính mình thật sự hai mươi tuổi rồi? Bằng không như thế nào ngay cả ngủ đều té xuống giường?" Anh tự tay muốn kéo cô lên, lại bị cô thân thủ một cái tát đẩy ra. 

"Ngươi là đại hỗn đản!" Cô đột nhiên mắng. 

"Vì sao nói như vậy?" Ngôn Nghiễm cười cười  nhíu mày nhìn cô. 

"Bởi vì ngươi...Ngươi..." 

"Ta như thế nào?" Anh cười cười hỏi. 

"Ngươi...Ngươi hỗn đản!" 

"Đừng nói là anh đem em đá xuống giường đi, anh luôn luôn đều cho rằng tư thế ngũ của mình ngủ rất không tồi." Anh trêu đùa  nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cũng đang chút bất tri bất giác chậm rãi trở nên nóng cháy. 

Cảm giác được ánh mắt của anh chuyển biến, Khương Hồng Lăng theo bản năng  cúi đầu vừa thấy, thế này mới phát hiện cảnh xuân chính mình lộ ra ngoài  khi cùng anh giằng co lâu như vậy, ông trời! 

"Sắc lang!" Cô đỏ bừng mặt lên án kêu to, đồng thời dùng sức  kéo chăn xuống đơn gắt gao bao trùm chính mình. 

Nhưng là vấn đề đến đây, một phòng một cái giường, trên một cái giường đương nhiên cũng chỉ có một giường chăn đơn, nay này duy nhất cái chăn đan đang gắt gao  quấn ở trên người cô, đương nhiên người áo rách quần manh đổi thành  anh, bất quá anh không chút nào lơ đễnh, cứ như vậy trắng trợn  ngồi ở trên giường, không nhúc nhích. 

"Mặc quần áo vào rồi dậy đi, " cô nhịn không được  kêu lên, một đôi mắt không biết nên hướng làm sao xem, mà khuôn mặt sớm hồng thấu, còn kém không hơi nước mà thôi. 

"Vì sao? Anh cảm thấy  như vậy tốt lắm, không vướng bận gì, thực tự tại." Ngôn Nghiễm nằm lại trên giường, nghiêng người ngẩng đầu lên sọ nhìn chằm chằm cô khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, biết rõ còn cố hỏi đùa cô. Cô thật sự thật đáng yêu 

"Bản thân ta không được tự nhiên!" Khương Hồng Lăng ngăn chặn không được kêu lên, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, anh nhất định là cố ý, cố tình chính cô là không cái kia đảm cùng anh "Lõa lồ gặp nhau" . 

Kỳ thật bộ dạng người đàn ông  toàn thân trần trụi cô không phải chưa nhìn qua, qua in tờ nết, cùng hình tình dục  tràn ra, cái hình ảnh gì nên xem không nên xem  cô cơ hồ đều nhìn rồi, nhưng là hình ảnh cùng thực thể rõ ràng bày tại trước mặt cô  so sánh với..., vậy cũng liền thật muốn khác làm đừng bàn rồi, hơn nữa này thực thể lại cùng cô đã làm loại chuyện đó. 

"Có cái gì rất tự tại ? Lấy quan hệ chúng ta bây giờ  ..." 

"A!" Khương Hồng Lăng lập tức quát to một tiếng, đánh gãy lời anh chưa xong mà nói..., "Em muốn đi tắm rửa." Cô từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng  hướng phương hướng phòng tắm bỏ chạy. 

"Anh cùng em cùng nhau tắm." Ngôn Nghiễm lập tức hưng trí bừng bừng  từ trên giường nhảy dựng lên. 

Cô giống như là đột nhiên bị người đó giống như đâm một đao, khó có thể chịu đựng mà mở to hai mắt. 

"Anh nói cái gì?" Cô đột nhiên xoay người hỏi, đang nhìn đánh anh trần trụi khi vừa giận nhanh chóng  vòng vo trở về. 

" Anh cùng em cùng nhau tắm." Một đôi cánh tay theo phía sau cô đem cô ôm lên, hơi thở lửa nóng  nhẹ phẩy qua lỗ tai cô, nháy mắt lan tràn toàn thân cô. 

Cô hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, cái chăn đan trên người liền bị anh kéo, tiếp theo bị anh ôm lấy thẳng tắp đi tới phòng tắm. 

"Anh " hai chân vừa rơi xuống đất, cô lập tức muốn hướng anh kháng nghị, nhưng một giây sau, cớ trên đỉnh đột nhiên rơi  nước lạnh lại làm cho cô phát ra tiếng thét chói tai, "A!" Cô muốn tránh đi  xông về phía trước, không tiến công lồng ngực ấm áp . 

"Em thực ầm ỹ." Ngôn Nghiễm cười cười  nhốt cô lại, đối với cô giống như trứng tôm vừa ra khỏi nước giống như nhảy bắn không ngừng  phản ứng cảm thấy tương đương thú vị. 

"Anh muốn em lạnh chết à?" Cô tức giận kêu to. 

"Biết lạnh?" 

"Vô nghĩa bằng không đổi ngươi đến làm cho nước lạnh rơi xem!" 

"Được." Ngôn Nghiễm cười cười  nói, ôm lấy cô trở về phun nước lạnh  vòi hoa sen xuống. 

"A!" Khương Hồng Lăng lại lần nữa lên tiếng thét chói tai, đương trường nhắm trúng hắn cười khẽ một tiếng. 

"Không có khoa trương  như vậy chứ? Dù sao bây giờ là tháng bảy." Anh cười nói. 

"Đó là bởi vì anh da dầy mới không sợ lạnh!" cô đã muốn tức đến nổi đã quên hai người chính lõa lồ ở cùng nhau. 

"Không, đó là bởi vì anh so với em nhiệt tình hơn, cho nên mới không sợ lạnh." 

"Cái gì?" Tiếng nước làm cho Phương Hồng Lăng nghe không rõ hắn nỉ non những thứ gì, cô giận dữ  lau mặt, ngẩng đầu giận nhìn hắn, ai ngờ mặt của hắn nhưng lại cứ như vậy áp chế che lại cô môi đỏ mọng, nhiệt tình  mút hôn cô. 

Cô nhẹ giọng thở, đối với trạng huống bất thình lình căn bản không hề có lực kháng cự. 

Rất nhanh, nước lạnh rơi ở trên người cô không còn là mục tiêu để cô chuyên chú nửa, bây giờ trừ bỏ người nam nhân đang ôm chặt thân hình của cô, kịch liệt  dùng môi khiêu khích cô, cái gì cũng không cảm thấy. 

Vì thế, tình cảm mãnh liệt trong bồn tắm nhanh chóng lan tràn, thiêu đốt. 

"Uy , anh muốn dẫn em đi đâu, em nói em muốn về nhà, anh có nghe thấy không vậy?" Cô trừng mắt mang theo hành lý, bước đến phía trước Ngôn Nghiễm, Khương Hồng Lăng lớn tiếng nói. 

Thật khiến cô tức chết mất, đồ xú nam nhân gian trá, giảo hoạt, lợi dụng lý do đã cùng cô thân mật, bắt ém cô phải gả cho hắn! 

Làm ơn, cô mới hai mươi tuổi mà thôi, ngay cả đại học cũng vẫn chưa tốt nghiệp nha, thật không biết làm sao anh phải gấp thế nữa? 

Không lấy chồng không lấy chồng không lấy chồng, chưa đến hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, hoặc ít nhất cũng phải chờ đến lúc cô tốt nghiệp đại học đã, cô mới muốn nghĩ đến hôn nhân! 

Tuy rằng đã sớm quyết định không phải anh thì cô không lấy làm chồng, nhưng mà nếu anh cũng giống như cô, vậy tại sao không để cô hưởng thụ vài năm cuộc sống thanh xuân cơ chứ, đã lập tức bắt cô đâm đầu vào hôn nhân ngay sao? 

Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tuy rằng không phải là cô tin những lời này, nhưng là cô ít nhất còn chưa biết hẹn hò, yêu đương là gì. Cho nên nếu anh muốn quyết định kết hôn, điều kiện đầu tiên nhất định là phải cho cô ném xong hương vị ngọt ngào của tuổi thanh xuân cái đã, nhưng là tên chết tiệt nào lại cười điều kiện này của cô chứ, thật sự là khiến cô tức chết mất thôi! 

"Uy, Ngôn Nghiễm, anh  không biết là em đang nói chuyện với anh sao?" Cô rảo chân bước nhanh lên phía trước, nắm chặt lấy tay anh. 

"Em kêu  lớn tiếng như vậy, anh cũng không phải kẻ điếc, làm sao có thể không nghe thấy?" Ngôn Nghiễm liếc mắt nhìn cô một cái, đồng thời thuận tay nắm tay cô kéo đi. 

"Anh rốt cuộc muốn đi đâu?" 

"Em không phải nói phải về nhà sao?" 

"Đúng vậy, nhưng nhà ga ở hướng đó cơ mà." Cô giơ tay chỉ hướng phía sau bọn họ. 

"Đúng, nhà ga đúng là ở hướng đó, nhưng mà xe của anh thì lại ở phía trước cơ." 

"Xe của anh?" Khương Hồng Lăng rõ ràng  sửng sốt, "Anh lái xe tới Hoa Liên ? Anh...Có xe?" 

"Thái độ này của em là gì vậy, anh không thể có xe sao?" Ngôn Nghiễm nhìn cô quái dị. 

"Không phải, ý của em là...Ân, anh muốn lái xe đưa em tới nhà ga?"cô thử hỏi. 

"Em cảm thấy thế nào?" Nhìn cô một cái, anh không đáp hỏi lại. 

Cô đương nhiên biết điều đó là không thể xảy ra, bởi vì từ khách sạn mà cô nghỉ  đi đến nhà ga bất quá hai, ba phút đã đến, thật sự không cần phải phí nhiều công sức đi ngược lại năm phút, sau đó anh lại lái xe đưa cô tới nhà ga. 

Như vậy nói cách khác, cô chết chắc rồi, bởi vì anh khả năng đã tính thừa dịp đưa cô về nhà, trực tiếp đem quan hệ của bọn ho nói ra, đến lúc đó chỉ sợ cô không muốn gả cũng phải gả cho. 

Không nên không nên, cô nhất định phải nhĩ cách ngăn anh lại mới được, nhưng mà xem tình hình mấy ngày hôm nay bọn họ ở chung, một người bá đạo như anh chắc chắn sẽ không dễ đồng ý. Ai, thật sự là chán ghét! 

Đột nhiên trong lúc đó, trong đầu cô lóe lên một ánh sáng, Khương Hồng lăng đã nghĩ ra cách . 

"Anh nghĩ sẽ trực tiếp lái xe đưa em quay về Đài Bắc đúng không?" 

"Đúng." Ngôn Nghiễm gật nhẹ đầu. 

"Anh không thể làm như vậy." Cô lắc đầu. 

"Anh sẽ làm như vậy." 

"Anh không thể." 

"Anh đương nhiên có thể." Ruôt của cô rẽ vào mấy vòng anh cũng biết, như thế nào lại không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì đấy? Thật là một tiểu quỷ! 

"Anh không hiểu." Cô nhíu mày lặp lại. 

"Em sợ anh nhân cơ hội thừa dịp đưa em về nhà, trực tiếp nói với cha mẹ em, thuyết phục bọn họ làm cho em lập tức gả cho anh đúng không?" Ngôn Nghiễm liếc mắt nhìn cô một cái, nói tiếp: "Anh đương nhiên biết em đang lo lắng cái gì, thực ra thì em không cần phải lo lắng, bởi vì mặc kệ em lo lắng như thế nào, anh sẽ vẫn làm như vậy."

Anh quả nhiên muốn làm như vậy! Khương Hồng Lăng cúi đầu, giấu đi sự đắc chí trên mặt. 

"Anh sai rồi, đây không phải chuyện em lo lắng nhất." Cô dùng sức lắc đầu, vẫn cúi đầu lấy giọng buồn buồn nói. 

"Nha, vậy em lo lắng cái gì, nói cho anh nghe xem." Anh nhíu mày nói, để anh xem em còn có trò gì nữa. 

"Em lo lắng mẹ em sẽ lấy chổi ra đuổi đánh anh, anh còn chưa kịp mở miệng thì đã đem anh đuổi ra khỏi nhà." Khương Hồng Lăng ngẩng đầu, dùng vẻ mặt lo lắng nhìn anh, cuối cùng còn nghiêm trang  thở dài một hơi. 

"Vì sao mẹ em lại lấy chổi đuổi đánh anh ra khỏi nhà, em đã nói với mẹ cái gì sao?" Ngôn Nghiễm tò mò hỏi tò mò xem cô sẽ bịa ra cái lí do gì. 

"Anh quên năm đó vì sao em bị tai nạn xe sao?" Cô hỏi. 

"Em có ý gì?" 

"Ý của em là, mẹ em vẫn chưa quên người đã khiến em bị tai nạn giao thông. Anh nói xem, mẹ em nhìn thấy anh sẽ lại không lấy chổi đuổi anh ra khỏi cửa sao?" 

"Đã hơn mười năm rồi, mẹ em sẽ lại còn nhớ anh là ai chứ?" Ngôn Nghiễm trong lòng ngạc nhiên,cô mà không đề cập tới, anh quên mất là còn tồn tai vấn đề này, 

"Anh nghĩ là với cái mặt toàn râu của anh, trên đường còn có người nào khác nữa sao?" 

Anh buông cô ra, đưa thay sờ sờ cái cằm toàn râu. 

"Em sở dĩ liếc mắt một cái liền nhận ra anh, cũng là bởi vì râu mép của anh?" Anh như có suy nghĩ gì  hỏi. 

"Đúng." 

"Xem ra bộ mặt râu ria của anh đúng là khiến người ta ấn tượng rất sâu." Ngôn Nghiễm thì thào nói, một chốc lát sau đột nhiên mở miệng, "Được rồi." 

"Cái gì được rồi?" Cô tỏ vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. 

"Anh quyết định đem râu trên mặt cạo đi." 

"Két?" Khương Hồng Lăng ngạc nhiên  trong nháy mắt, "Anh muốn đem râu cạo?" 

"Đúng, tối hôm qua em không phải đã nói râu của anh  cứ cọ vào người em sao? Cạo cũng tốt, bằng không mỗi lần thân thiết thấy em bị râu làm đau, anh cũng thấy đau lòng." 

"Anh..." Cô nhịn không được đỏ mặt, trừng mắt lườm anh một cái. Anh dám ở trước mặt mọi người nói ra những lời này! 

"Dù sao, anh nghĩ em cũng cần phải có tâm lí chuẩn bị." 

"Vì sao?" Chẳng lẽ khi anh bỏ đi lớp râu, sẽ có vết sẹo hay vết bớt gì dọa người, cho nên anh mới không thể không lưu râu? Cô hoài nghi nhìn vào bộ râu của anh thầm đoán. 

"Trong chốc lát em sẽ biết." Ngôn Nghiễm không trả lời, thần bí cười, lôi kéo cô đến khách sạn nơi đang để ô tô của anh, đi thẳng lên lầu 3. 

"Anh đi cạo râu, em giúp anh sắp xếp đồ đạc đi." Sau khi vào phòng, Ngôn Nghiễm nói với cô rồi quay người đi vào phòng tắm. 

"Chờ một chút." Khương Hồng Lăng túm lấy cánh tay anh, do dự hỏi: "Anh thật sự muốn đem râu cạo?" 

"Chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của anh sao?" Anh hỏi lại. 

Cô đã từng tưởng tượng, mười năm qua cô đã suy nghĩ hàng trăm vạn lần, rằng sau khi cạo râu đi khuôn mặt anh Nghiễm sẽ trông như thế nào, không có chuyện gì sao anh lại vô duyên vô cớ để râu cơ chứ? Cho nên nếu quả thật chỉ vì mấy lời nói của cô mà cạo râu đi, cô tuyệt đối sẽ cắn rứt lương tâm. 

"Lần đầu tiên em nhìn thất anh, anh đã đeo khuôn mặt toàn râu này rồi, mười năm nay anh vẫn như vậy không thay đổi?" Cô tò mò hỏi anh. 

"Đúng." Ngôn Nhiễm gật đầu. 

"Anh thực thích lưu râu?" Cô dè dặt hỏi. 

"Cũng không hẳn là thích, nhưng là nhiều năm như vậy cũng thành thói quen." Hơn nữa là để bộ râu này nó đã thay anh ngăn cản thật không ít cô gái phiền toái không cần thiết, cho nên mười năm nay, anh không muốn cạo râu đi. 

"Phải không?" 

Khương Hồng Lăng hoài nghi nhìn anh, nếu quả thật là không là vì thích, vậy nhất định là bị bất đắc dĩ mới để. Bởi vì cô biết, mười tám, chín tuổi là cái tuổi thanh niên thích hấp dẫn người khác phái, bất kể là nam là nữ cũng sẽ không có ý muốn làm xấu đi chính mình. Ngược lại, vì để cho người khác phái chú ý, bọn họ còn có thể cố gắng hết sức đem hết những cái đẹp của mình phô bày ra, mà anh lại...

"Anh Nghiễm, anh không cần miễn cưỡng chính mình cạo râu rồi, có lẽ đợi vài năm nữa, mẹ em có lẽ sẽ quên thôi, cho nên em nghĩ, anh không cần cạo râu đâu ." Cô thật sự không nghĩ đợi cho sự việc đã bại lộ khi bị anh oán hận đến chết. 

"Rốt cục cũng lộ ra dấu vết ." Ngôn Nghiễm nhìn chằm chằm cô, trong mắt có chút nụ cười thản nhiên. 

Cô sửng sốt."Cái gì dấu vết?" 

"Không phải sao?" Thấy cô trong nháy mắt khó hiểu, Ngôn Nghiễm giải thích, "Thời gian mười năm cũng không khiến cho mẹ em quên đi chuyện ấy, em nghĩ rằng thêm mấy năm nữa, mẹ em sẽ quên được người đã làm cho con gái mình gặp tai nạn sao? Suy cho cùng đấy là do em tự nghĩ ra thôi." 

"Anh...Ai nói em đang khoác lác, anh nếu không tin, thật sự muốn bị đuổi đánh ra khỏi nhà..., em sẽ đưa anh về." Khương Hồng Lăng chết cũng không nhận thua, cằm hếch lên. 

"OK, một lời đã định. Anh đưa em về nhà, nếu mẹ em không lấy chỗi đuổi đánh anh ra khỏi nhà như lời em nói..., em phải ngoan ngoãn nghe lời  gả cho anh 

"Nào có loại sự tình này!" 

Không để ý tới lời của cô, Ngôn Nghiễm cúi xuống hôn cô, còn cố ý dùng râu ở trên mặt anh cọ cọ, mời cô một lần cuối cùng cảm thụ loại cảm giác này, bởi vì 5 phút sau, râu trên mặt anh sẽ bị anh cạo sạch cả. 

"Ngoan ngoãn chờ anh 5 phút thôi, anh đi cạo râu." Anh coi cô như một tiểu hài tử 10 tuổi, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó xoay người đi vào trong phòng tắm. 

Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn vào chỗ anh vừa biến mất, nín thở chờ đợi anh đóng cửa phòng tắm, tính thừa dịp này nhẹ nhàng chuồn êm, nhưng thật là đáng giận! Anh như thế nào lại không đóng cửa nha? 

Nhịn không được dùng sức dẫm mạnh chân xuống sàn, cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng. 

Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì mới tốt? Cô nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn mới được, nhưng là nói thì dễ, nếu sự thật đúng như lời cô nói..., thì cô sẽ không dám đem mẹ ra làm cái cớ. 

Nhớ rõ anh, đúng nha, mẹ xác thực vẫn cũng chưa quên, lúc trước có người con trai râu xồm khiến cô suýt chút nữa mất mạng, nhưng là lấy ý nghĩ có lỗi để nhớ đến anh. Bởi vì mẹ vĩnh viễn nhớ rõ, năm đó ở trong bệnh viện khi bất ngờ nghe tin cô vừa chết, mẹ thấy anh như một người bị tâm thần dùng tay đấm chân đá loạn cả lên. 

Sau đó, bác sĩ tuyên bố cô lại sống lại thì cám ơn trời đất  mẹ cô mỗi ngày vội vàng đến chăm sóc cô, đợi cô hôn mê tỉnh lại, rốt cục cũng thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới đột nhiên nhớ tới quái nhân râu xồm kia nhớ tới hắn ban đầu bình tĩnh như thế nào  giúp bà đem con gái đưa đến bệnh viện cấp cứu, như thế nào một mặt không có chút máu lo lắng, lại phải một bên giúp bà trấn an cảm xúc mất đi cô, lúc anh bất ngờ nghe thấy tin cô chết thì giống như người hồn đã lìa khỏi xác...

Mẹ lúc ấy mới biết, gã quái nhân rầu xồm đã khiến con gái bà bị đâm kia cũng không phải kẻ xấu, mà do chính mình sai, đem ân nhân thành kẻ thù. 

Ai, nếu để cho mẹ cô biết, con gái bà cùng gã râu xồm quái nhân ân tình sâu xa, không biết bà sẽ có phản ứng gì đấy! Khương Hồng Lăng thở dài  đoán , chợt lại dùng lực lắc đầu. 

Bây giờ không phải là thời điển nghĩ đến những điều này, cô nhắc nhở chính mình, cô nên nghĩ là, rốt cuộc nên như thế nào mới khiến anh quên đi suy nghĩ muốn cưới cô ngay bây giờ. 

Có lẽ cô nên làm nũng anh, cứng rắn không được thì dùng mềm mỏng, vừa đấm vừa xoa, cô cũng không tin anh...Anh...

Một cái đầu người xuất hiện ở cửa, cô ngây ra như phỗng, thiếu chút nữa quên cả hô hấp. 

Ngôn Nghiễm đi ra từ phòng tắm, đi đến chỗ cô đang đứng chết trân, sau đó đứng lại ở trước mặt cô, cúi đầu dừng ở vẻ mặt ngạc nhiên của cô, mỉm cười. 

"Anh đã đã nói với em phải có chuẩn bị tâm lý rồi, không nghĩ tới em vẫn bị dọa đến vậy." 

Khóe miệng Khương Hồng Lăng khẽ giật giật, mãi không phát ra lời. 

"Anh Nghiễm?" Rốt cục, cô đã thành công phát ra được hai từ này. 

"Là anh, em không nhận lầm người." Anh buồn cười  trả lời. 

Tuy rằng như thế, nhưng cô vẫn không thể xác định được người đàn ông đẹp trai đến độ có thể làm nữ nhân điên đảo này, thật là Ngôn Nghiễm? 

Điều này sao có thể? Chỉ khác có một chút râu mà thôi, anh làm sao có thể biến thành hai người khác thế này? 

Không, kỳ thật cũng không có thật sự khoa trương đến tưởng như hai người, bởi vì cặp mắt kia, cùng kia giống như đá hoa cương cắt ra tới thẳng mũi cao Lương, còn có kia từ môi mỏng lộ ra  tươi cười, đều là thuộc những thứ quen thuộc của Ngôn Nghiễm. Nhưng là...

"Anh rốt cuộc vì cái gì mới để râu ?" Cô nhìn theo khuôn mặt trơn bóng của anh, hỏi. 

"Ngăn chặn con gái." Ngôn Nghiễm trực tiếp trả lời. 

Khương Hồng Lăng nhất thời không lời nào để nói, thật lâu sau, mới thì thào tự nói lắc đầu nói : "Đây không phải là biện pháp tốt." 

"Cái gì không phải là biện pháp tốt?" 

"Mãi mãi là biện pháp tồi." Cô trả lời, sau đó đột nhiên lấy ngữ khí căm phẫn nói, "Anh nên trực tiếp lấy dao rạch vài phát trên mặt mới đúng." Anh làm gì lại đẹp trai như vậy nha! 

Ngôn Nghiễm nghe vậy sửng sốt, lập tức nhịn không được cười lên ha hả. 

Anh còn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy bộ dạng thực sự của anh, sẽ giống như những cô gái khác nói những lời nhung nhớ, yêu thương, thậm chí chủ động đưa ra muốn trong thời gian ngắn nhất kết hôn ... Kết quả sự thật chứng minh, cô quả nhiên là không giống người thường! 

"Anh làm cái gì vui vẻ như vậy?" Cô tức giận hỏi, thật tức chết mất thôi. 

Đáng giận  anh, không có việc gì tại sao lại đẹp trai như vậy chứ? Vốn tưởng rằng với hình dạng toàn râu xồm của anh, cô có thể yên tâm  cùng anh vui vẻ chạy cự li dài cái năm năm, tám năm, kết quả đâu? Hết thảy đều xong rồi! Cô lấy cái cổ trên đầu mình cam đoan, sau khi bọn họ đi ra khỏi phòng này, lối đi của anh sẽ trải dài những cô gái, sẽ không có một người nào, không một ánh mắt nào không tập chung lên người anh! 

Nha, đây mới thật là...Thật là mau bức chết cô nha! 

"Em làm sao vậy, làm cái gì tức giận như vậy?" Ngôn Nghiễm hỏi lại cô. 

"Anh đẹp trai như vậy làm cái gì?" Cô tức giận  lớn tiếng hỏi. 

"Này em phải hỏi ba mẹ anh, hỏi bọn họ tại sao lại sinh ra anh đẹp trai như vậy, anh cũng không nghĩ anh lại đẹp trai như vậy nha." Anh ra vẻ nghiêm trang  trả lời. 

"Anh thật đáng giận!" Khương Hồng Lăng đột nhiên đá anh một cước, xoay người đi ra phái cửa. 

"Ai hừm hắc!" Anh một bên xoa chân đau, một bên duỗi tay ra kéo cô trở lại, "Em muốn đi đâu?" 

"Đi ra quầy đem dao găm thay anh hủy dung!" Cô trừng mắt quay về này. 

"Em thật sự chán ghét khuôn mặt anh như vậy sao?" Đem cô kéo vào trong lòng, Ngôn Nghiễm lấy cái cằm nhẵn nhụi cọ cọ vào hai má đang ửng đỏ vì tức giận của cô. 

Chán ghét? Cô cũng không phải thần kinh có vấn đề, làm sao có thể chán ghét khuôn mặt này của anh được. Nhưng là hậu hoạn nha, cô chán ghét hắn này trương suất kiểm đem mang đến  hậu hoạn, hậu hoạn vô cùng! 

"Được rồi, nếu em ghét anh như vậy..., không cần phải đi mượn dao, trong phòng tắm có lưỡi dao, anh đi đưa cho em." Thấy cô vẫn như cũ tức giận đến không chịu lên tiếng trả lời, Ngôn Nghiễm nói xong liền xoay người muốn đi. 

"Anh thực đáng giận anh biết không?" Khương Hồng Lăng đưa tay kéo anh lại, tức giận nhìn anh nói, hai vai như không có trọng lượng rũ xuống, giống như gà trống đấu bại. 

Cô thật đáng thương nha, tuổi còn trẻ mới hai mươi tuổi, ngay cả sự vui vẻ ngọt ngào của tình yêu còn chưa hưởng qua, phải đi vào nấm mồ của tình yêu. Cô hối hận ở trong lòng đoán . 

"Anh thực yêu em em biết không?" 

"Cái gì?" Cô sửng sốt, liền vội vàng hỏi: "Anh vừa mới nói cái gì?" 

Khẽ thở dài, Ngôn Nghiễm không đành lòng nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, đem cô ôm vào lòng, lần đầu tiên nói với cô lòng mình. 

"Anh biết em còn trẻ, không muốn quá sớm kết hôn, tưởng lại có thể hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, nhưng là ai nói sau khi kết hôn, chúng ta không thể tiếp tục yêu đương ?" Anh nhẹ giọng  nói, thấy nàng không trả lời liền tiếp theo nói tiếp, "Thấy anh cạo râu đi để lộ bộ mặt thật, em thực sự lo lắng bộ dạng anh rất tốt, sẽ khiến ngững người khác xen vào giữa chúng ta, khiến tình cảm chúng ta thay đổi, đúng không? 

"Nhưng mà em có nghĩ tới hay không, anh vì sao muốn nhanh chóng kết hôn với em như vậy? Cũng lí do ấy, em còn trẻ như vậy, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân, sẽ hấp dẫn người khác, anh cũng sợ người khác sẽ theo đuổi em, em có biết hay không ﹖" 

Nhìn chằm chằm cô, không buông tha chút dao động nào trong mắt cô, cô hiểu ngụ ý của anh? 

Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn, sau đó vẻ mặt khó hiểu lắc đầu. 

"Nhưng là chỉ cần em thích anh, em " được rồi, nếu anh đã chính mồm khẳng định anh yêu cô, cô cũng hào phóng  thừa nhận đi. "Em yêu anh mà nói..., anh quan tâm đến người khác làm gì?" Cô đúng lý hợp tình  nói, khiến cho Ngôn Nghiễm sinh ý nghĩ trêu chọc cô. 

"Nói được đơn giản." Anh dội cho cô một gáo nước lạnh, quyết định hạ điểm mãnh liệt thuốc."Nếu có một ngày, đột nhiên có một nữ nhân đối với anh yêu thương nhung nhớ, lại vừa vặn bị em nhìn thấy, em sẽ thấy như thế nào?" 

Khương Hồng Lăng tưởng tượng đến cảnh đó, càng tưởng sắc mặt càng xanh mét. Anh dám để cho nữ nhân khác ngoại trừ cô liếc mắt đưa tình 

Ôm? Anh dám?! 

"Chỉ xem biểu hiện trên mặt em cũng biết em đang nghĩ gì,anh nói là nếu, được không?" 

"Không có nếu!" Cô mạnh mẽ nói "Em cho anh biết, nếu như đã có em, anh sẽ không được gặp mặt những nữ nhân khác có nghe hay không?" 

Ngôn Nghiễm nhịn không được cười khẽ, vị chua thật đậm nha! 

"Em xem, anh chỉ là giả thiết, em liền tức giận đến giận sôi lên, nếu thật sự phát sinh loại sự tình này, em không tức ngất đi mới là lạ?" Anh  chế nhạo nói. 

Khương Hồng Lăng không để ý tới anh, thẳng tay nhéo anh một cái thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi  hỏi: "Anh thực thích làm cho các cô gái đối với anh yêu thương nhung nhớ?" 

"Ôn ngọc ôn hương ai không thích?" Anh cười đến răng nanh đều lộ ra . 

"Anh " Cô tức giận đến nói không ra lời, người đàn ông này...Tên đàn ông chết tiệt này, một giây trước còn nói dịu dàng nhỏ nhẹ yêu thương cô, không nghĩ tới một giây sau đã nói những chuyện ma quỷ này, 

Hỗn đản! Hắn thật là đại hỗn đản! Anh có nghĩ rằng chọc cô xong, hắn có lẽ muốn có tam thê tứ thiếp đi? Không có cửa đâu! 

"Anh vừa mới nói không phải muốn cùng em kết hôn sao?" Cô bỗng nhiên nói. 

"Đúng rồi, bất quá nếu em không chịu..." 

"Ai nói em không chịu ?" Cô tức giận ngắt lời anh, sau đó nhấc tay, lôi kéo anh đi ra ngoài. 

"Đi! Chúng ta bây giờ phải đi kết hôn!!" 

Cô không một chút chú ý tới, khi cô h thốt lên câu cuối cùng thì ánh sáng trong mắt Ngôn Nghiễm lóe lên. Ha! Quả nhiên bị lừa! 

Nhân lúc Ngôn Nghiễm dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, đặt lên cô một nụ hôn nóng bỏng, Khương Hồng Lăng mới nhận ra mình bị lừa. 

Ông trời của ta, cô làm sao có thể ngốc như vậy, tùy tiện  kích động để bị mắc mưu? Cô thật là...Ngốc nha! 

Ô...Làm sao bây giờ, sau khi về nhà cô làm sao giải thích với cha mẹ đây, cô nói đi học nhưng lại học ra một lão công? 

Nói dối muốn đi học mà không cùng bọn họ đến Mĩ đi du lịch, không nghĩ tới...Ô...Lần này cô thật sự chết chắc rồi! Khương Hồng Lăng ôm hận nhìn người bên cạnh đang vui vẻ ngâm nha một khúc nhạc, hận không thể hung hăng cho anh một cái tát! 

"Anh biết mình có bộ dạng rất tuấn tú, nhưng em cũng nhìn như vậy hơn một giờ rồi, còn không có thói quen nhìn ông xã của mình có diện mạo hoàn mĩ sao?"Anh vui đùa  mở miệng, ý đồ đánh vỡ không khí ngột ngạt bên trong xe, nhưng một chút hiệu quả cũng không có. 

Khương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng quá, sửa tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, như trước không nghĩ để ý đến anh. 

Thấy thế, Ngôn Nghiễn rốt cuộc chịu không nổi rồi, anh chuyển tay lái ra khỏi đường quốc lộ, rẽ sang một đường thưa thớt bóng người, đem xe ngừng lại. 

Cô không biết anh muốn làm cái gì, cố gắng kiềm chế  không mở miệng. 

"Anh xin lỗi được không?" Anh thở dài nói. 

Thấy cô vẫn như cũ không lên tiếng, anh ôm mặt của cô xoay ra đối diện mình, nhìn cô hỏi: "Em thật sự không muốn gả cho anh?" 

Khương Hồng Lăng không trả lời, trong mắt rất rõ ràng  tràn ngập bất mãn cùng tức giận , cô ghét anh dùng thủ đoạn bắt cô cùng anh kết hôn. Kết hôn là giấc mộng đẹp không thể thiếu trong lòng người thiếu nữ, thậm chí là tràn ngập chờ mong cùng mộng ảo, kết quả anh không chỉ có phá hủy mộng đẹp của cô, còn đem nàng làm ngu ngốc ở muốn, cái bảo cô không tức giận sao được? 

Ngôn Nghiễm gắt gao  nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy sự bất mãn trong mắt cô, tức giận  cùng lên án, nhưng dù chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt ấy cũng đã thật sâu khắc ở trong lòng anh.Cô không nghĩ gả anh, không muốn gả anh, cô...Là anh quá mức chỉ theo ý mình . 

"Thực xin lỗi." Anh nhẹ giọng  nói, "Hôm nay  hết thảy coi như làm phải . . . . . Một trò đùa thôi,sau khi quay về Đài Bắc, anh sẽ lập tức đi gạch bỏ quan hệ hôn nhân của chúng ta." 

Đột nhiên, Khương Hồng Lăng ngạc nhiên  quay đầu nhìn anh. 

Ngôn Nghiễm cười khổ, thiếu một bó to râu, trên mặt tùy tiện làm ra một biểu hiện rất nhỏ thôi cũng nhìn thấy rất dễ dàng. 

"Em nói đúng, hai mươi tuổi liền kết hôn đối em mà nói thật là quá sớm, dù sao em còn còn trẻ như vậy, còn có rất nhiều cơ hội lựa chọn, thật sự không cần thiết phải gả cho anh..." Anh lắc lắc đầu, không nói tiếp."Yên tâm đi, anh sẽ trả tự do cho em." 

Nói xong, anh một lần nữa khởi động xe, đang muốn sắp xếp đương, một bàn tay lại đột nhiên vươn ra, bao trùm ở trên tay anh, anh ngẩng đầu nhìn cô. 

"Em ghét tính bá đạo của anh, chán ghét anh gian trá giảo hoạt, chán ghét anh tự cho mình là đúng, càng chán ghét anh quá mức anh tuấn, khẳng định hậu hoạn vô cùng." Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn anh nói. 

Ngôn Nghiễm đau khổ cười, không biết nên nói cái gì, đã thấy cô bỗng nhiên nhếch miệng cười mở. 

"Nhưng là em thích anh yêu em, thích anh bởi vì yêu em mà không từ thủ đoạn mà kết hôn với em." 

"Em " Ngôn Nghiễm tròn xoe mắt, tâm hỉ nhảy lên mắt của anh, lại khu không đi đa nghi  ánh mắt. Không có biện pháp, ai kêu này tiểu nữ nhân từ vừa mới bắt đầu sẽ không cho anh sống dễ chịu, tổng hội muốn làm một vài vấn đề làm cho thương thế của anh cân não, đối mặt cô  xảo quyệt, cho dù siêu nhân cũng ăn không tiêu. 

"Không giận anh lừa em kết hôn?" Anh thật cẩn thận  nhìn chằm chằm cô hỏi. 

"Nếu anh có thể đáp ứng em một điều kiện, em liền không giận." 

Biết mà, anh biết sẽ không đơn gian. 

"Chuyện gì?" Anh trước hết phải nghe qua mới có thể  đáp lại. 

"Mỗi ngày ít nhất nói với em một lần anh yêu em..." 

"Được." Ngôn Nghiễm vội vàng đáp ứng. Điểm này đối với anh không khó, dù sao anh vốn là yêu thầm cô, mà ở nước ngoài đợi nhiều năm như vậy, đối với người trong nước hào phóng thổ lộ tình yêu tập tính từ lâu mưa dầm thấm đất đích thói quen rồi, mỗi ngày nói với cô anh yêu em, đây căn bản không cần cô yêu cầu anh cũng sẽ làm. 

"Em lời còn chưa nói hết." Khương Hồng Lăng liếc mắt nhìn anh một cái. 

Bờ vai của anh cơ hồ trong khoảnh khắc đó xụ xuống. 

"Em không phải nói một điều kiện sao?" 

"Đúng, nhưng anh yêu em chỉ là một câu, mà không phải một điều kiện." Cô nói được đúng lý hợp tình. 

"Được rồi, em nói một điều kiện là chuyện gì?" Ngôn Nghiễm một bộ đầu hàng  biểu tình. 

"Trước khi em tốt nghiệp không được công khai chuyện chúng ta muốn kết hôn, anh chỉ có thể là bạn trai em. Nói một cách khác, anh phải giữ bí mật chuyện chúng ta muốn kết hôn." 

"Không được!" Anh lập tức phản đối  kêu lên. 

Đùa giỡn cái gì? Anh sở dĩ liều mình  đem cô độc chiếm, vì muốn ngăn cản những chàng trai vây quanh cô, mà cô lại muốn anh giấu diếm sự thật này, vậy anh cực khổ nửa ngày là vì cái gì, do rảnh rỗi sao? 

"Tốt lắm, trở lại Đài Bắc sau, phiền anh lập tức đi gạch bỏ quan hệ hôn nhân của chúng ta." Khương Hồng Lăng nhún nhún vai, lạnh nhạt  nói. 

"Em..." Xem cô để vẻ mặt không sao cả , Ngôn Nghiễm căn bản không biết nên nói cái gì cho phải, nữ nhân này chính là không chịu thua! 

Hảo, không quan hệ, cô nói có đúng không muốn anh công bố phải không, như vậy tức là cô muốn tự công bố, bởi vì anh tuyệt đối sẽ lấy hành động đến làm cho tất cả mọi người biết quan hệ hai người bọn họ "Không thể cho ai biết", đến lúc đó...Hắc hắc! 

Trầm mặc sau một lúc lâu, anh giả bộ trầm trọng gật đầu, "Được rồi, anh đồng ý." 

Nghe vậy, cô hai mắt sáng ngời, "Quân tử nhất ngôn?" 

"Tứ mã nan truy." anh ra vẻ không tình nguyện  thở dài nói xong. 

Khương Hồng Lăng hưng phấn  hét lên một tiếng đánh về phía hắn, đồng thời dùng sức hôn anh một cái, hai mắt sáng trông suốt . 

"Anh nói nha, đáp ứng rồi sẽ có nghĩa." Cô cười đến rất khoái hoạt. Năm nay vừa mới lên đại  học năm 3, cô sẽ có ít nhất 2 năm hưởng thụ cuộc sống. 

Ngôn Nghiễm tỏ vẻ tuân mênh, như là rốt cục ăn xong bộ dáng của cô, nhưng đầu lại xoay chuyển một khắc không thể rỗi rãnh. 

Cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, anh tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất, khiến cô tự nói ra quan hệ của bọn họ, tuyệt đối. 

Tốt lắm chờ coi, bà xã thân yêu của anh! 


[ ↑ Trên cùng