Insane
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Cú đấm của một đứa con gái

- KHÔNG !!!! – Giật mình , Cheer chợt gắt lên theo phản xạ .

Tự dưng bị quát , Chan tái mặt nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói .

- Gì thế… em đã biết là con nào đâu mà không với chả có… đây này… con bé này này … - Chan càng nói , Cheer càng cố né mặt đi , cho đến khi hắn đột nhiên đổi giọng .

- Con này tên Mai Lùn đúng không ? …

Lời Chan nói đột nhiên vang lên như phá tan bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm cả căn phòng , Cheer giật bắn cả mình quát lại …

- Cái gì !!!

- Thôi đi không phải làm trò … anh biết cả rồi đấy !!!

- Yà ! Im ngay đi cho tôi ! Trả ảnh đây !!! Không cho xem nữa ! Rách việc quá ! Hừ … - Vừa nói , cái Cheer vừa vùng vằng lao đến , nhảy bổ lên giường đòi lại quyển album … trong lúc giằng co … cả người nó vô tình nằm đè lên Chan từ lúc nào không biết …

Khoảnh khắc khi hai gương mặt suýt chạm vào nhau , bốn mắt rung lên nhìn sâu thẳm thẳm vào những dòng điện mơ hồ đang chực trào trong cơ thể chúng … Dừng mất 5 giây vì xấu hổ , Cheer vội vàng nhoài dậy hòng tìm đường trốn thoát , nhưng Chan lại nhanh chóng tóm lấy cổ tay nó , lôi ngược trở lại …

Lần này thì chúng đã thay đổi vị trí , Chan nằm đè lên Cheer …
Cảm giác như tim muốn nổ tung vì khó thở …
Khuôn mặt Chan đang áp sát lên khuôn mặt nó …
Từng hơi thở nồng nàn đang mơn man trên da thịt …
Nó cố gắng gồng sức để đẩy hắn ra nhưng không thể …
Ai mà ngờ được là Chan khỏe đến thế … hay đây chính là cái sức mạnh cơ bắp vốn có của đàn ông mà phụ nữ không thể nào chống lại ?!

Cúi đầu nhìn thẳng vào mắt con bé , đôi mắt đang giương lên cương nghị …
Tay vẫn nắm chặt lấy hai cổ tay Cheery , Chan ghì mạnh rồi nói nhỏ nhẹ .

- Nằm im đi … Một lúc thôi được không … Em mà còn cựa quậy nữa là chết với anh đấy …

- Anh… anh định làm gì … - Cố gắng tránh ánh mắt như muốn nuốt trọn cả tâm hồn mình , Cheer vội quay đi nhìn sang chỗ khác .

- Ăn thịt …

- Yà !!! Muốn ch… – Nghe Chan nói xong , Cheer trừng mắt hòng giãy thêm lần nữa … nhưng chống đối không lại … bởi Chan đã vội vàng lấp nghẹn lên đôi môi nó bằng một nụ hôn nồng cháy …

Ánh mắt nó cứ mở trừng trừng ra như thế… hết sức ngạc nhiên … vô cùng mơ hồ ngắm nhìn khuôn mặt của người con trai đối diện mình đã nhắm mắt lại và dường như đang vô cùng say đắm . Trong lúc đó nó cũng dần cảm giác được lực nắm ở đôi bàn tay Chan đang từ từ buông ra và chuyển sang chỗ khác … Vòng ra đằng sau lưng nó , rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy con bé … Mặc cho Cheer cố gắng giãy giụa… nhưng sức chống đối yếu ớt của Cheer lúc này dường như chẳng thấm tháp gì so với tình cảm nồng nàn từ Chan … Cheer càng giãy , hắn lại càng ôm chặt … chặt đến nỗi cảm tưởng như hai đứa sắp hòa vào nhau làm một … cảm tưởng như đôi môi nó đang bị lấp chặt đến nỗi không còn chừa nào lối để mà thoát ra được nữa …

Cảm tưởng như nó sắp chết đến nơi vì ngạt thở !!!


…….


Nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại , Cheer cũng dần dần buông xuôi , đưa tay nới rộng ra rồi vòng qua đằng sau lưng hắn … phân vân mãi mới quyết định ôm chặt lấy cổ Chan và hôn ngược lại …

Điều này khiến hắn gần như phát điên vì sung sướng … nhưng Chan vẫn cố gắng “kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại” mà khẽ bật cười hỏi nhỏ .

- Em biết rồi đúng không ?

- Hả ?... Biết gì cơ ?...- Giương đôi mắt giả nai đang mơ hồ trong hạnh phúc , nó thì thào nói …

- Em chính là “con bé” đó … - Vừa nói , Chan vừa khẽ nhếch môi mỉm cười nửa miệng … Nụ cười đẹp đến nỗi Cheer không biết phải từ chối sao được nữa …

- Ừm … rồi sao ?

- Anh đã thề là sẽ trả thù “con bé” đó ! Nhưng bây giờ biết được nó là em rồi … anh lại không thể trả thù … em định tính sao đây ?!

- Vậy thôi ! Xí xóa đi !!! Còn nhỏ cả mà … ai biết !!!

- Xí xóa ? Nghe đơn giản nhỉ ! Đền bù đi !

- Muốn đền bù như nào !

- Gọi anh là anh đi !!!

- Ô hay ! Lúc nào tôi chẳng gọi anh là anh ! Đấy ! Bây giờ vẫn đang gọi này ! – Cheer lý sự cùn .

- Không phải Anh – Tôiiiiii ! Mà là Anh – Emmmm !!!

- Thôi … không gọi kiểu đấy đâu ! Xấu hổ kiểu gì ý !

- Xấu hổ cái gì ! Yêu nhau phải gọi nhau là anh em chứ ! Chả nhẽ lại cứ anh - tôi thế này à ! Thiên hạ nó cười cho ! – Chan hậm hực vùng dậy.

- Đứa nào cười đấm vỡ mồm !

- Đấm thằng này trước đi … 

- Nhưng mà không anh - em đâu ! Vô lý lắm ! Anh còn kém tôi 1 tuổi cơ mà !!!

- Kệ chứ ! Hu hu hu !!! Tại sao lại lấy cái này ra làm cái cớ nhỉ ! Ngụy biện !

- Thôi được rồi ! Thế vợ chồng nhé ?! Vợ chồng nghe cho nó cute ! Anh em nghe nó cứ sến chuối kiểu gì ý … - Cheer thở dài bất lực .

Nghe Cheer nói xong, mắt Chan liền sáng quắc lên , rồi hí hửng quay sang bên cạnh nhìn “ bà mẹ trẻ “.

- Thật nhé ! Từ bây giờ phải gọi anh là chồng đấy nhé ! Em là vợ , anh là chồng ! He he !!!

- Ừ… được rồi … từ bây giờ tôi sẽ gọi anh là chồng ! Được chưa …

- Lại tôi ! Đấy ! Lại tôi ! Vẫn không sửa được ! Hừ !!! – Hắn bặm môi càu nhàu khó chịu .

- Yaaaaaa !!! Thôi tôi chịu thôi ! Không làm được đâu !!! – Nói rồi , con bé liền tóm lấy hai đầu chăn , vội vã trùm kín lên mặt mình , rồi cuộn tròn như một con sâu , tuyệt đối không để cho hắn phát hiện ra hai má nó đã đỏ ửng lên như bị sốt …


…………


Cả đêm hôm đó , hai đứa nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được , đàm phán hết từ chuyện hòa bình thế giới đến hạnh phúc trong tương lai … “ Sau này sẽ đẻ mấy con ? Bao nhiêu con gái ? Bao nhiêu con trai ? Hay là chơi nguyên cả một đội bóng ? Bố là thủ môn ? Mẹ là cầu thủ ? … À… nhưng mà không được … Như thế thì mỗi lần bố sút thì mẹ lại đau …” … Đó có lẽ là câu chuyện ngàn đời của những đôi yêu nhau không thể nào thay đổi được.

- Sau này em định như thế nào ?

- Một trai một gái thôi !!! – Cheer tỉnh bơ vắt tay lên trán trả lời . 

- Hả ! Không phải ! Đầu óc đen tối !!! – Chan quay sang gõ cái cốp vào đầu con bé .


- Yà ! Thế ý anh là sao !!!

- Sau này em định sẽ làm gì ? Năm nay là năm cuối rồi đấy ? Không bao giờ thấy em nói đến ước mơ cả … - Vừa nói , Chan vừa nhích người quay hẳn một bên sang nhìn nó . Nhưng Cheer lại chẳng buồn đánh mắt nhìn hắn , nó đột nhiên đòi Chan phải quay lưng lại phía mình , rồi rục rịch co tròn cả người rúc mặt vào lưng hắn … Đó là tư thế mà Cheer thực sự muốn khi nằm cạnh con trai của mình … Vậy mà mãi cho đến bây giờ nó mới tìm được người phù hợp để thực hiện .

- Ước mơ à… để em suy nghĩ đã …

- Ước mơ mà em cũng phải suy nghĩ á ? Anh tưởng ai cũng phải có một ước mơ chứ ? – Vừa nói , hắn vừa nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau , tóm lấy tay con bé rồi lại đặt lên bụng mình , vừa khít một vòng tròn , và từ từ nắm thật chặt …

- Vậy ước mơ của anh là gì ? – Đón nhận hành động vô cùng ấm áp của Chan , Cheer cũng khẽ nheo mắt cười rồi lại cố tình siết chặt hơn chút nữa …

- Anh muốn làm kiến trúc sư ! Ngôi nhà dành cho vợ và con anh … sau này anh muốn tự tay mình xây lên và thiết kế !

Nghe Chan nói như thế … giọng khảng khái lắm … Cheer chợt cảm thấy như có cái gì đó đang muốn bung ra thoát khỏi lồng ngực . Bởi vì lúc này tim nó thực sự đang đập nhanh quá mất rồi !

- Huhm… thật ra em cũng thích vẽ … vốn từ nhỏ em đã đam mê mỹ thuật rồi … nhưng mẹ em ngăn cấm ! Mẹ bảo theo cái ngành đó thì chỉ có cạp đất mà ăn !
- Sặc ! Bây giờ là thời nào rồi mà còn nói thế … mẹ thật là … thế mẹ ngăn cấm là em từ bỏ luôn à ???

- Không … nhưng mà anh không biết mẹ em ngăn cấm dã man đến mức nào đâu … Haiz… Dù không muốn từ bỏ thì em cũng nản ! Vì cái trường mà em muốn thi vào nghe nói là khó trúng lắm ! Nếu muốn ít nhất cũng phải học thêm bài bản một đến hai năm … Mà bây giờ em đã là năm cuối rồi ! Có học thêm thì cũng chẳng kịp …

- Học… thì chẳng bao giờ là muộn cả ! Chỉ cần em có muốn cố gắng hay không thôi ! Năm nay không đỗ , thì lại cố gắng năm sau thi tiếp , năm sau không đỗ , thì lại cố gắng năm sau nữa …

- Anh nói dễ nghe nhỉ ?!

- Anh nói thật đấy ! Con người ta không thể dễ dàng vì bị cản trở mà từ bỏ ước mơ . Nếu ngay từ bây giờ em không xác định được cái mình thật sự muốn , không cố gắng đeo đuổi được cái mình ước mơ … thì sau này tương lai sẽ rất mù mịt … Hoặc em sẽ phải làm một công việc mà em thật sự không ưa thích . Như thế thì cuộc sống sẽ nhàm chán lắm ! Dù thế nào đi chăng nữa thì trước tiên em vẫn phải sống cho mình đã… đúng không ?

Chan nói liền một lèo , giống như là những tâm sự đã được cất giữ từ lâu bây giờ mới có cơ hội tuôn trào vậy … Cheer tròn mắt lắng nghe y hệt như một “ hậu bối “ …

- Woa… Anh học thuộc lòng cái này ở đâu đấy ?

- Yà !!! – Câu nói đùa của Cheer làm Chan tụt hết cả cảm xúc , nhưng hắn vẫn nghiêm túc – Nếu em muốn học thì bây giờ vẫn còn kịp , anh cũng đang đi học thêm vẽ mà , nếu em muốn thì chúng ta sẽ cùng học ! Ok ?

- Ừm… nghe cũng được đấy ! Để ra Tết nhé !

- Ok ! Hứa đấy nhé ! – Nói rồi , Chan lại chủ động đưa ngón út của mình ra , tự mình ngoắc lấy ngón tay út của Cheer vốn dĩ đang nằm trong lòng bàn tay hắn , khiến Cheer chợt bật cười đến tít cả mắt .

- À… nhưng mà …

- Hử ?

- Thật ra đấy chỉ là ước mơ từ hồi nhỏ thôi , cho đến bây giờ thì nó cũng không còn rõ ràng nữa rồi …

- Vì sao ?

- Em cũng không biết nữa , bây giờ trong đầu em đang có hai ngã rẽ . Nhiều lúc em cảm thấy mình chỉ nên theo một thứ thôi… nhưng rồi lại nghĩ thứ kia mình làm cũng tốt , nên cũng thích … rốt cuộc không thể theo đuổi trọn vẹn cả hai thứ được …. – Vừa nói , nó vừa thở dài thườn thượt …

- Thứ gì thế …

- Viết tiểu thuyết online …

Nghe Cheer nói tỉnh bơ mà thằng Chan chợt phá lên cười …

- Ha ha ! Tiểu thuyết sex à !!! Truyện em viết mà cũng có người đọc cơ à !!!

Bị đụng trúng tim đen khiến Cheer đau nhức nhối , nó như một con nhím đầy gai bỗng xù mình nhảy dựng lên phản bác …

- Ừ đấy ! Sex thì làm sao !!! Vẫn đầy người đọc nhé ! Hứ !!!

- Sex thật … - Nghe Cheer nói , Chan ngồi ngẩn người ra hỏi … khiến cái Cheer cứng họng không biết trả lời như thế nào … - Anh hỏi em , sex thật á ? Em lấy đâu ra kinh nghiệm mà viết hả …

- À thì …

- Ô mô… đừng nói với anh là …

- Không ! Điên à !!! – Chan còn chưa nói hết , Cheer đã kịp phủ nhận .

- Biết anh định nói là gì mà bảo điên… hừm… chứng tỏ có vấn đề… Nghi lắm !!!

- Điên ! Đúng là đồ điên ! Đây ! Ra đây cho xem !!!

Nói rồi , nó liền lóc cóc chạy ra mở máy tính , rồi vẫy tay gọi Chan lại xem …
Để cho hắn lầm bầm ngồi đọc một lúc , rồi con bé mới đằng hắng …

- Hiểu chưa ! Là kiểu “ sex “ như thế này ! Không phải kiểu như anh nghĩ đâu !!!

- Kiểu này … mấy cái kiểu này … sao em lại biết hả !!! Sao em lại tả được như thế này !!! Chắc chắn phải trải qua rồi mới tả được như thế này ! Em đã như thế này thật saoooo !!! Không thể tin được !!!

- Yaaaaa !!! Sao anh nói y như mấy độc giả trên mạng thế hả !!! Là từ Ben , em nghe được từ Ben … hiểu chưa !!! – Bị Chan dồn dập đường cùng , Cheer vội vàng gân cổ lên đính chính .

- Sao… Nó làm xong rồi nó kể lại cho em á ? Mấy đứa con gái này … Thật … không … thể … tin … nổi … Ô mô mô … - Nghe Cheer nói mà cằm Chan dài ngoẵng ra , suýt theo hàm trượt luôn xuống đầu gối …

- Anh nên tin … hi hi …- Cheer nói mà mặt nó cũng đỏ bừng lên như hai trái gấc… chấp nhận chuyện này cũng đáng xấu hổ lắm chứ bộ ! Nhưng ngoài nói thật ra thì làm gì còn cách giải thích nào hợp lý hơn …

Thực chất tất cả những đoạn nhạy cảm trong truyện mà nó viết đều được truyền đạt chân thực đến từng âm thanh là do Ben kể lại … Vô cùng nóng bỏng !!!

- Ô … Truyện này … sao lại có tên anh ở đây !!! Ô … có cả ảnh em nữa… ảnh thằng Ben … Ô… cả cái Mita nữa này … Cái gì thế này !!! Em đưa mọi người vào truyện đấy à ???

Đang ngập người trong xấu hổ , không để ý thằng Chan đã tò mò click từ truyện “ Cô dâu quỷ “ sang truyện “ Cú đấm của một đứa con gái “ … Câu chuyện mà nó muốn giấu giếm nhất bởi vì thực chất … thằng Chan chẳng có vị trí nào trong đó mà nó lại dám lấy mọi thông tin của hắn để làm nền cho nhân vật nam chính của mình .

- Không … không phải như anh nghĩ đâu !!!

- Ô hô … truyện viết cũng được lâu phết rồi ý nhỉ … hóa ra thích mình từ lâu rồi thế này mà cứ giấu … Ô hô hô … - Chan ngồi rung đùi cười sung sướng .

- Này ! Nhầm ! Hơi bị nhầm ! Nhé ! Trong truyện này chẳng có tí gì của anh luôn ! Em chỉ mượn tên với thông tin cá nhân thôi , đọc thử mà xem , chả có tí gì của anh luôn !!!

- Why !!! Không của anh thì còn của thằng nào !!!

- Của mấy thằng người yêu cũ … hi hi …

- Yaaa … sao lại lôi mấy thằng người yêu cũ vào đây !!! Thế còn thằng này thì vứt đi đâu hả ! Mau nhét anh vào truyện đi ! Mau lên !!!

- Vậy mình chia tay đi !!! – Cheer bỗng nghiêm giọng đằng hắng …

- Hả …

- Bởi vì … em sẽ chỉ viết truyện về những người con trai em từng yêu … khi em không còn ràng buộc tình cảm gì với họ … Giống như một cách mà em lưu trữ quá khứ cho riêng mình vậy … Xin lỗi vì đã lấy thông tin của anh … Bây giờ thì anh còn muốn nhảy vào truyện của em không ?

- Ơ… thật à … thế khi nào chia tay chắc chắn anh sẽ có một vai lớn trong câu chuyện mới của em đấy nhỉ … - Chan điềm nhiên trả lời .

- Yaaaaaa !!! Chó ghẻ đầu này !!!


……………..


Ngồi buôn dưa lê với nhau cả đêm , thoắt cái cũng đã đến ba giờ sáng , Cheer nheo mắt ngái ngủ , giọng nói dần trở nên trùng xuống , khàn đi vì mở van quá đà … Nhưng Chan vẫn quyết định hỏi tiếp …

- Này ! Chỉ một điều duy nhất nữa thôi … cái này anh thắc mắc từ lâu lắm rồi ! Hãy trả lời nghiêm túc rồi anh sẽ cho em ngủ …

- Cái gì …

- Ngày x tháng y … điện thoại của em đột nhiên tắt máy , kể cả mấy ngày sau nữa cũng không liên lạc được . Sau đó định gặp em hỏi chuyện thì chúng ta lại xảy ra xích mích nên anh vẫn chưa được giải thích . Bây giờ nói rõ lý do cho anh được không ? …

- Không cho em ngủ là vì cái này à ?...

- À thì …

- Thôi được rồi … Hãy nghe , nhưng đừng chen vào bất cứ một câu gì cho đến khi em kể hết nhé !


Sau khi nghe hết câu chuyện của Cheer , Chan tối sầm cả mặt , nghĩ đến những cảm giác mà con bé đã phải cắn răng trải qua trong suốt cái đêm kinh khủng đó … Lòng hắn không khỏi xót xa … 

- Ở nhà đi !!! – Chan lớn tiếng .

- Gì cơ ??? – Cheer tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại . 

- Anh bảo em ở nhà đi ! Đi làm kiểu này nguy hiểm quá ! Không được đâu ! – Hắn gằn giọng đáp lại .

- Ô hô ! Ở nhà để cạp đất mà ăn à ??? Anh nghĩ ai cũng như anh chắc ???

- Biết rồi . Nhưng cứ ở nhà đi . Sau này anh nuôi !!! – Chan lầm lì , nói chắc nịch như thế … khiến Cheer ngồi thần ra một lúc rồi bật cười .

- Không thích ! Nói linh ta linh tinh ! Lo cho anh đi là được rồi ! 

- Không phải nói linh tinh đâu ! Anh bảo anh nuôi là anh nuôi được mà !!! – Bị Cheer từ chối phũ phàng , Chan quyết vỗ ngực tự tin khẳng định. 

Nhìn bản mặt Chan câng lên thật khó bảo , Cheer lại thở dài bất lực …
Chán thật ! Cái đồ trẻ con này …đúng là chưa bước chân ra xã hội nên vẫn được chưa nếm trải được mùi đời … trong mắt hắn mọi thử vẫn còn đơn giản quá …

- Thôi bỏ đi … 

- Vậy… từ ngày mai… phải để anh đưa đón em đi …

- Điên à ??? Không thích !!! Trời ơi trẻ con nó vừa thôi !!! – Con bé gắt lên rồi vò tóc tức tối .

- Cái gì cũng không được… là saoooooooooooooooooooo !!!!

- Mì chô xố ??? ( điên rồi sao ? ) 

- Xô chậu gì !!! Ngày mai , anh bắt đầu dạy em tập đi xe …



………………………..

6 giờ sáng , chiếc điện thoại vứt lăn lóc ngay đầu giường rung lên điên loạn , buộc phải gọi cái Cheer dậy cho bằng được … Chan vẫn quyết đứng dưới nhà đợi nó cùng em phượng hoàng lửa vô cùng hoành tráng trong tay …

Tức tối với tay lên tắt máy hết lần này đến lần khác , nhưng cuối cùng cũng đành bất lực , Cheer đành lếch thếch vác bộ dạng vô cùng ngái ngủ của mình xuống tiếp đón Chan …

- Giề ?... – Cheer uể oải mở cửa , mắt nhắm mắt mở nhìn hắn cho đến khi gần như chết đứng bởi chiếc xe đạp tuyệt vời đang xuất hiện lù lù trước mặt nó …

- Gì … gì… cái quái gì thế này ??? Bảo tôi phải tập bằng cái thứ này á ???

- Sao ? Chê à ??? Mượn mãi của mấy bà đồng nát mới được đấy ! Đừng có coi thường ! Đưa xe xịn cho em để rồi phá không thương tiếc à ??? – Hắn cao giọng quát .

- U hu hu … Anh điên rồi … - Con Cheer ôm mặt cười , cười như mếu , tức tưởi đến nỗi không còn gì để nói …

- Yà ! Không phải làm trò ! Mau ra đây tập đi ! Mau lên !!!


……


Vậy là sau một hồi vùng vằng miễn cưỡng , cái Cheer vẫn phải gồng mình nhảy lên con xe phượng hoàng tậm tạch ấy… đạp một cách loạng choạng … Tất nhiên , vẫn luôn có Chan hì hục chạy đằng sau để giữ yên cho nó …

- Yà !!! Hạ yên xuống thấp một tí đê ! Để cao thế này sao mà chống chân được ? – Con bé chau mày mặc cả .

- Không ! Để cao như này xong cố rướn xuống mà chống thì chân nó mới mau dài !!! – Chan cãi lại .

- À… thích chân dài chứ gì ? Được rồi , tốt thôi !!! – Nghe Chan nói xong , Cheer cúi đầu xuống hậm hực rồi quyết tâm quẩy chân đạp cái vèo một phát , cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Chan và đồng thời cũng là để khẳng định “ tố chất siêu nhân “ của mình … nhưng không thành công …


…………

“ Gãy 4 cái nan hoa , bánh thì cong thành còng số tám … em còn gì để phá thì cứ phá nốt đi … “ – Sau khi nhận lại thành phẩm mà mình đã cố sức vay mượn , chân tay Chan rời rạc , hắn đành ôm mặt khóc …

- Thôi mờ thôi mờ … nín đi nín đi … em xương em xương … - Nhìn Chan khóc lóc , Cheer chợt cảm thấy vô cùng có lỗi , một chút áy náy đâu đó chợt nhóm lên trong suy nghĩ … nó cũng vội ngồi thụp xuống dỗ .

- Xưởng xẩu gì… chó à … - Hắn đánh mắt sang rồi cười khẩy . 

- Mệ ! Thằng này… thấy bà nhịn mày lại láo phỏng !!! – Khóe miệng Cheer lại khẽ nhếch lên giật giật …

- Chó ghẻ đầu ! Lại bắt đầu lệch sóng rồi đấy !!!

- Méo tập nữa ! Bố mày cáu rồi !

- Méo tập thì thôi ! Để đấy ông đi bán đồng nát !!!

- Mượn của người ta phải giả cho người ta chứ bán đi để người ta đánh cho à !!! Khôn lắm đồ ngu ạ !!!

- Yaaaaaaa !!! 

Hai đứa cứ mải cãi nhau , không để ý người hàng xóm khó tính đã bị phá bĩnh giấc ngủ từ bao giờ … Hắn liền lèo nhèo vác mặt ra hành lang **** võng xuống .

- Mới sáng sớm mà đứa nào đã làm ầm lên cả đấy ! Để yên bố mày ngủ cái nào !!! 

Dám **** ? Ở khu này mà cũng có người dám **** Cheer ? Nghĩ thế , Chan và Cheer liền quay ngoắt lên nhìn về phía tiếng nói vọng xuống … Nhưng không ngờ … 

- Ơ ! Yan ! Ông lên từ bao giờ đấy ??? – Hai đứa mắt chữ Ô , miệng chữ A há hốc lên nhìn Yan , rồi đồng thanh hét toáng lên như thế . 

- 3 giờ sáng nay …Oáp… !!! – Vừa nói , hắn vừa ngáp ngắn ngáp dài trong trạng thái ngái ngủ … rồi lại nheo mày – Mà hai đứa đang làm cái gì đấy ???

- Tập xe đạp !!! – Tiếng cả hai lại cùng lúc vang lên , nhưng một thì hồ hởi , một lại ỉu xìu …

- Tập tành kiểu gì sao lại cãi nhau ? 

Chẳng nói chẳng rằng , Chan liền lầm lì chỉ sang con phượng hoàng cũ kỹ nay lại thêm phần tả tơi nhờ công sức vô cùng to tát của cái Cheer , khiến con bé chỉ dám cúi gằm mặt xuống đất chẳng muốn ngẩng lên …

Đã hiểu vấn đề , Yan liền chắp hai tay lại rồi vỗ làm cái bốp , xong đâu đó hắn liền lập tức chạy vào nhà . 

- A ha ! Được rồi ! Chờ chút nhé ! Tôi xuống ngay !


……….


Nói xuống là hắn xuống thật , chỉ chưa đầy năm phút sau , Yan đã trở lại với con xe thể thao mới cứng , khiến mắt Cheer sáng ngời lên thích thú …

- Đấy ! Đàn ông là phải như này !!! – Chỉ tay ngón cái giơ về phía Yan và đánh mắt sang lè lưỡi vào mặt Chan . 


……………..

Vậy là nguyên một buổi sáng , hai thằng con trai thi nhau thể hiện giữ xe chạy thục mạng theo con Cheer… với tần suất cứ 5 phút lại phải đỡ một lần …
Khổ… chân ngắn quá mà !!!

- Hạ cái yên xuống thấp tí nữa đi … - Cheer chới với “ đứng “ trên yên xe , càu nhàu nhìn xuống … 

- Cứ để yên như thế ! Này ! Ngày xưa anh đi xe đạp toàn phải để yên cao nhất có thể nên bây giờ chân mới dàiiiiiiiiiiiiii như thế này đấy ! – Vừa nói , hắn vừa duỗi cẳng chân ra rồi lấy tay vuốt nhẹ một cái khiến Cheer rùng hết cả mình .

- Này ! Thằng kia ! Mày xưng anh với ai đấy ? 93 ăn nói với 92 kiểu gì thế hả !!! – Thấy Chan xưng anh với Cheer , Yan liền xửng cồ lên quát nạt . 

- Thôi đê ông anh 91 đúp lớp … người yêu thì chẳng anh em còn muốn xưng hô như nào ??? – Chan thản nhiên câng mặt lên cãi lại , trong lòng vô cùng đắc ý , nhưng lại không thèm để ý đến sắc mặt Yan đã tái sầm đi từ lúc nào không biết . 

Lời Chan nói như một tiếng sét đột ngột dội xuống đầu Yan , khiến hắn gần như chết đứng … Không thèm giữ xe nữa , Yan dừng lại hỏi thẳng .

- Này… thằng điên này đang nói nhảm cái gì đấy … người yêu gì cơ … 

Nhìn mặt Yan lúc này đã đỏ lựng như trái gấc , Cheer cũng đành bần thần nhạy vội xuống xe … để tránh tai nạn … Nó ngại ngùng rồi lầm bầm nói nhỏ . 

- Ơ không … đùa ý mà… - Vừa nói , con bé vừa cố tình đánh mắt sang phía Chan , nháy nháy vài cái mong Chan hiểu ý …

- Đùa á ??? – Cheer vừa dứt lời , Chan cũng giật bắn cả mình , như một mũi tên vừa bắn xuyên qua lòng tự trọng của hắn . Chan dừng lại quát lớn . 

- Này mày to tiếng với ai thế thằng kia !!! – Thấy Chan quát Cheer , Yan liền gân cổ lên nạt lại . 

- Thôi ! Thôi ngay đi ! Bị điên à ? Mới mùng một tết đã thế này . Thôi hôm nay không tập nữa !!! – Thấy tình hình càng lúc càng đi vào ngõ cụt , Cheer đành giở giọng cãi cùn rồi vùng vằng bỏ đi trước để lảng tránh mọi chuyện … để lại hai tên con trai với ánh mắt phừng phừng rực lửa nhìn nhau vô cùng hằn học . 


…………. 

Bóng Cheer vừa đi khuất , Yan đã lập tức giở giọng ra lệnh .

- Thằng này , vào nhà tao nói chuyện ! – Vừa nói , Yan vừa loạch xoạch cất xe rồi khươ tay tỏ ý gọi Chan vào theo .

- Sao tao lại phải vào nhà mày ? Không thích ! – Chan nguýt dài tỏ ý khiêu khích … Hắn vẫn còn đang điên vì cái câu “ đùa à “ của Cheer và việc nhà hai đứa thì ra sát vách mà đến giờ Chan mới biết … Đến phải chuyển nhà tới đây để giám sát thôi !

- Hay ho lắm đấy à mà để hàng xóm người ta nhìn cho như thế này ??? 

Nghe Yan nói , đến lúc này Chan mới để ý ánh mắt dòm ngó của những người hàng xóm tò mò đang dõi theo chúng từ phía xung quanh … Cư dân ở đây thật đúng là phiền nhiễu , nghĩ vậy , Chan đành hậm hực đi vào .


…………….


Lặng lẽ trốn thoát khỏi cuộc ẩu chiến của hai con trâu non , Cheer lại thong thả một mình dạo bước trên con đường quen thuộc dẫn tới nhà vợ Mita . Vừa đi vừa chắp hai tay ra đằng sau lưng , tung tẩy nhảy nhót trong chiếc áo cánh dơi dài lùng bùng … Cảm giác tận hưởng đất trời trong lành thanh mát những ngày đầu Tết , khi con đường bình thường tấp nập nay đã bớt ngập bóng người … chỉ còn lại lác đác đâu đó tiếc cười nói rôm rả của gia đình này chuẩn bị sang chúc tết gia đình kia … Không khí sảng khoái như thế này … chắc chỉ còn tồn tại ở những ngày Tết nhất …

- Cháu chào bác ạ ! Mita có nhà không ạ ? – Chưa thấy người đã nghe thấy giọng , mẹ Mita niềm nở trả lời .

- Nó đang ở trên nhà đấy ! À… Mai vào đây để bác lì xì nào !

He he he ! Vừa sang tìm vợ lại vừa được nhận lì xì… mùng một thế này là quá son !
Cầm chiếc phong bì đỏ rực rỡ trên tay , Cheer hí hửng lon ton nhảy lên từng bậc cầu thang rồi gõ cửa phòng vợ nó .

- Vợ ơiiiiiiiiiiiiiiiii !!! Chết chồng rồiiiiii !!! – Vừa vào đến phòng cái Mita , Cheery đã vội nhảy phịch lên giường , nắm sóng soài thở dài nẫu ruột …

- Saoooooooooooooo !!! – Hỏi Cheer thì ít mà chủ yếu mắt Mita vẫn đang dán chặt vào đôi chân chưa qua tẩy trùng của Cheer là nhiều … 

- Yan đi Sài Gòn về rồi đấy ! – Vừa nói , nó vừa lật ngược cả người lên , co tròn giãy giụa .

- Thì sao ??? – Mita vẫn thản nhiên như chuyện bình thường ở huyện .

- Nhưng mà Yanbi thích chồng , vợ không biết à ? – Nói rồi , nó liền vùng mình ngồi bật dậy , cong môi phân tích .

Cheer vừa dứt lời , thái độ bình thản của Mita lập tức bị đánh bạt sang một bên , nó trố mắt lên há hốc miệng hỏi lại .

- Cái gì ??? Thằng dở hơi ấy thích chồng ? Thằng thiểu năng ấy thích chồng ? Thằng cù lần ấy thích chồng á ??? Mà thích ở điểm gì ? Chồng thì có cái quái gì mà sao lắm thằng thích thế nhỉ ??? – Mita nói liền một tràng , như bắn súng tiểu liên tằng tằng vào mặt hồ đang yên ả …

- Thế sao mày lại yêu tao … vì sao mày lại yêu tao … - Cheer ngước khuôn mặt ỉu xỉu lên chau mày hỏi ngược lại . 

- Bởi vì tao bị mày lừa tình đó… hu hu hu … bây giờ tao mới biết mày bị yếu sinh lý … không thể đáp ứng nhu cầu của tao… không thể khiến tao lên đến đỉnh … tao thất vọng lắm chứ bộ … - Vừa lấy giấy ăn , vừa lau nước mũi , Mita giả bộ khóc lóc thảm thiết . 

- Bởi vì tao yếu sinh lý nên mày mới cặp kè với thằng Chợ Sắt đúng không ? Ờ ! Anh Chợ Sắt thì kinh rồi … tao đâu dám dây vào … 

- Thôi … không phải trình bày … quay lại vấn đề chính ! Nó thích chồng từ bao giờ ? 

- Ôi xời ! Chồng biết sao được … Chồng đáng yêu thế này chắc nó thích chồng ngay từ cái nhìn đầu tiên ! Ha ha ha ! – Nói xong , Cheer tự ôm khuôn mặt đỏ lựng của mình lên bật cười thích thú . 

- Khổ thân ! Hôm nay lại uống thuốc thiếu liều rồi phải không ? Có cần tiêm thêm cho mấy mũi không ?

- Tiên sư mày … - Bị Mita xỏ đểu , Cheer lại thở dài , rồi tiếp tục lăn ra giãy giụa – Aaaaaaa !!! Không biết đâu ! Không biết đâu ! Phải làm thế nào bây giờ ! Chan với Yan bây giờ đang ở cạnh nhau đấy !!! 

- Ối thôi chết ! Sao chồng không ở cạnh bọn nó ? Nhỡ xảy ra án mạng thì sao ? Mai kênh 14 lại giật tít “ Án mạng đánh ghen mùng 1 Tết giữa hai thanh niên trẻ vì một cô gái mét rưỡi bẻ đôi ! Sâu hót ! “ 

- Ừ ! Hẳn là hót ! Hót *** ý ! Mà hôm nay chồng lại lỡ miệng nói với Yan chuyện với Chan chỉ là đùa nữa chứ . Chan giận chồng mất rồi … làm thế nào bây giờ ?

- Chết … thằng Chan nó yêu chồng như thế mà chồng lại bảo là đùa… chồng bị dở hơi à ???

- Ừ ! Thì đấy ! Chồng cũng biết thế ! Chả hiểu sao chồng lại nói ra câu ý vợ ơi !!! Nhưng lúc đấy nhìn mặt Yan sợ lắm… chồng không dám nói thật… sợ nó bị tổn thương ý … 

- Thế sợ nó bị tổn thương mà không sợ Chan bị tổn thương à ? Chết vẫn không hết dốt mà ! Thôi ! Liệu mà xin lỗi Chan đi . Để thế không được đâu ! Tự trọng của thằng đàn ông nó cao lắm … 

- Haiz… mệt thế … đã bao giờ phải mở miệng ra xin lỗi nó đâu …

- Thì bây giờ tập đê ! 

- Rồi ! Biết rồi ! Rách viêc quá điiiiii !!! – Nói rồi , nó lại chùm đầu chui biến vào trong chăn , thở dài mệt mỏi . 

Chuyện của Cheer còn chưa kết thúc , 15 phút sau , tiếng bấm chuông inh ỏi lại báo hiệu câu chuyện của Hummie chuẩn bị tiếp tục làm phiền Mita . 

- Cheer ơi ! Mita ơi ! Tức chết mất ! Giúp tôi với ! 

- Lại làm saoooo !!! – Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hummie , hai đứa tiếp tục quay sang càu nhàu . 

- Thằng Yon ý … nó cưa gái trên facebook !!! – Vừa nói , Hummie vừa hậm hực mở facebook của Yonnie lên , chần chừ chỉ vào những dòng đối thoại vô cùng đong đưa của Yon với đám con gái vớ vẩn trên mạng . 

Căng mắt lên nhìn vào những dòng chat thân mật như …

“ Anh Yon quên em rồi … “
“ Đâu … đã phút nào anh dám quên em … “ 
“ Vậy sao không nhắn tin cho em ?”
” Vì anh có vợ rồi ! “
“ Thế anh không ngoại tình được sao ? “ 

Đọc đến đoạn này , cả ba đứa đều nổi máu tam tành , chỉ muốn tạt nguyên cả thùng axit vào mặt đứa con gái trơ trẽn này …

- Mày… “like” vào cái dòng “ chơm chơm , ôm ôm “ này cho tao ! – Cheer nghiến răng chỉ vào dòng mà nó ngứa mắt nhất .

- “Like” á ? Mày nghĩ tao vui lắm à mà phải “ like “ cho chúng nó ?- Hummie dựng ngược cả người lên quạc lại .

- Ngu thế ! Bảo sao không khá lên được ! “ Like “ vào đấy … để đánh động cho nó biết là “ Này , tôi biết rồi đấy ! Anh làm trò vừa thôi ! “. Hiểu không ? Nếu nó có tật tự khắc sẽ giật mình . Mày không được manh động . Không được quát mắng tỏ vẻ ghen tuông gì với nó . Cứ từ từ . Cư xử thật bình thường nhẹ nhàng cho tao . Nói ít thôi , nhưng đã nói là phải nói đúng . Làm thế nó mới sợ . Hiểu không ?! – Cheer nói một lèo , chia sẻ lại những kinh nghiệm mà nó đã dùng để trị con bé Nhi rồi cười nham hiểm . 

- Wow… quả nhiên là sư phụ … Tao xin “ like “ !!!