Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Cô Ấy...Là Của Tôi!

Tại sân sau...

- Vậy người hồi nãy gọi cho tôi là cậu à? - Phong ngớ người hỏi.
- Chứ ai? - nó cộc lốc.
- Sao cậu biết số tôi.
- Khanh cho.
- Có gì không, bộ nhớ tôi hả?
- Im đi, có chuyện rồi cậu biết không hả?
- Chuyện gì? - Phong ngây thơ.
Nó quắc con mắt hình viên đạn qua nhìn hắn:
- Hôm qua có đứa trong trường mình đi dự buổi tiệc sinh nhật tên Minh đó, nghe được cái chuyện tôi với cậu đang quen nhau, đi đồn ầm khắp trường rồi kìa, giờ phải làm sao? - cứ như cái kiểu hỏi giống lần trước bị hiểu lầm là quen Minh, nó cuống hết cả lên.
- Thì sao? - với cái điệu bộ không thể nào dửng dưng hơn được, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
- Thì sao? - nó hỏi lại.
- Ai biết.
- Ai biết?
- Thì kệ nó đi, vào học rồi, lên lớp thôi vợ yêu.
- Này thì vợ yêu... - đi kèm với 4 chữ đấy là 3 tiếng động êm tai : Bộp...cốp...rầm...
Bộp là Nhi đấm cho hắn 1 phát vào cái mặt đẹp đẹp xinh xinh kia, vì hắn cũng biết bí mật của nó rồi nên cần gì phải giấu cái máu bạo lực mang trong người. cốp là vì mất thăng bằng nên Phong đập đầu vào tường và rầm là do choáng váng quá nên hắn bị té.

Ra về...

Cái hiện tượng hay đúng hơn là tin đồn về Lê Thanh Nhi lớp 12A9 trăng hoa bây giờ không 1 ai trong trường là không biết.

- Ôi...không ngờ con Nhi nó lại như thế. - ở phía cổng trường, lại 1 lũ bà tám đang đi ra.
- Hết Minh rồi lại tới Phong.
- chậc, con nhỏ đó có gì đâu chứ.
- Chắc mắt của 2 người đó đui hết rồi.
- Nhưng mà bây giờ Nhi quen Phong, chúng ta sẽ có hi vọng với Minh.
- ...
- ...

- Mấy chị nói gì thế ạ? - 1 tên từ đâu chạy ra chặn đường lũ bà tám.

- Ax...lại mỹ nam nào nữa đây?
xịt máu mũi...xịt máu mũi...khăn giấy đâu??
Hiz...lần đầu tiên mấy bà này đứng gần trai đẹp nên thế, chứ thường thường là toàn ngắm ở xa thôi.

- Tôi hỏi là mấy chị đang nói gì thế? - chàng trai nhắc lại.
- ... - ngu ngơ.
- Mấy chị vừa nói Nhi nào quen anh Phong rồi anh Minh gì cơ??
- ... - thơ thẩn.
- Ashiiii...trả lời đi chứ. - điên người, cậu ta gắt lên.
- À... - mấy bà tám giật mình - cậu quan tâm chuyện đó làm gì nhỉ?
- Mấy chị nói gì nói lại em nghe đi. - không cần quan tâm mấy người đó hỏi gì, hắn vào chủ đề chính.
- À...chỉ là trong trường có 1 con nhỏ quen được 2 hotboy thôi, có gì không?
- 2 hotboy đó là Minh và Phong? Cụ thể hơn được không. - tên này hâm nhỉ, tự nhiên không quen biết mà chặn đường người ta hỏi này nọ là sao?
- Thì con nhỏ đó lúc trước quen Minh bây giờ lại quen Phong nên...
- Dừng lại... - hắn cắt ngang - cho hỏi con nhỏ đó tên gì nhỉ?
- Nhi.
- Lê Thanh Nhi đúng không?
- Cậu cũng biết con nhỏ đó à, đừng nói bị nó dụ nữa nhé!

Không để ý đến tụi này nữa, cậu ta thoáng thấy được 3 nhân vật chính và 5 nhân vật phụ đang đi ra rồi.
Với vận tốc tên lửa, cậu ta phi nhanh lại đấy, gọn lẹ:
- Anh Minh về nhà đi, ba mẹ muốn hỏi tội anh vì chuyện tối hôm qua, chị Nhi theo tôi.
- Ơ..ơ...cái gì thế? - Nhi bất ngờ khi bị cái tên này lôi đi.
- Bảo! Cái gì đấy? - Minh gọi với theo.
Bảo dừng lại:
- Ba gọi nhưng anh không bắt máy nên bắt em tới tận trường đem anh về nhưng bây giờ em có tí chuyện rồi nên anh về đi.

Tại quán kem cách trường không xa...

Bảo hằm hằm nhìn Nhi.

- Lôi người ta ra đây có gì không? - nó bắt đầu thấy bực.
- ...
- Nói gì đi chứ?
- Rốt cuộc là ai trong 3 người đó? - cuối cùng Bảo nhà ta cũng lên tiếng.
- Chuyện gì? - nó không hiểu cài tên này đang nói về vấn đề gì.
- Chị...thích ai trong 3 người đó?
- ... - mặt đần ra 1 đống.
- Ashiiii....Rốt cuộc là chị thích ai trong 3 người. Anh Hải, anh Minh hay anh Phong?

*******

" Mình thích ai sao? " nó nghĩ nhưng đúng hơn là đang tự hỏi bản thân.

- Sao lại hỏi thế?
- Thì chị cứ trả lời tôi đi.
- Tôi không thích ai cả, được chưa?
- Không tin nổi.
- không tin thì thôi.
Nói rồi nó đứng lên xách cặp đi về, nhưng mới đi ra được tới cửa thì đột nhiên mưa lớn:
- Ax...mưa hồi nào vậy trời!
- Ơ...hồi nãy còn nắng mà. - phía sau nó còn có cả Bảo.
- Làm sao mà về bây giờ? - nó cuống cuồng lên.
- Chị có đem dù không?
- Nắng chang chang ai biết mưa mà đem. ( xì, có mưa chị cũng k đem nữa mà)
- được rồi, vào đây ăn, nhân tiện chờ mưa ngừng rồi về.
- cậu...trả tiền nhé!
- Ừ!

Minh về tới nhà, không phải là nhà riêng mà là căn biệt thự của nhà họ Trần.

- Ba mẹ gọi con về có gì không? - hắn vào nhà không thèm hỏi han gì ai hết, ngang nhiên ngồi xuống ghế đối diện ba mẹ hắn.
- Giải thích đi, chuyện hôm qua là sao hả? - ông Huy ném cho con mình ánh nhìn giận dữ.
- Sao là sao ạ?
- Mày...mày còn hỏi lại tao à?
- Thì chán nên con về trước thôi, có gì to tát đâu chứ.
- Mày...
- Anh à... - ngăn cho cơn giận của chồng mình không lên đến đỉnh điểm, bà Vân nhẹ giọng. - Mẹ gọi con về không phải chuyện đó.
- Chứ là gì?
- Mẹ muốn hỏi...cái con bé bạn gái thằng Phong đấy, chắc con biết nó chứ?
- Sao em lại hỏi về con bé đó? - ông Huy dường như không muốn nhớ về hình ảnh của Nhi lúc đó 1 chút nào cả.
- Con...không biết bạn gái tên Phong đó là ai hết, được chưa ạ? - mặt hắn tối sầm lại rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng của hắn. Vì trước đây hắn ở trong nhà này nên cũng có phòng riêng ở đây.

Quay lại với Nhi và Bảo...

- Cho tôi hỏi 1 câu nhé? - Bảo e dè hỏi nó.
- Cậu vừa mới hỏi đấy thôi. - nó thản nhiên cho miếng kem lạnh vào, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời mưa.
- Vậy 2 câu nhé?
- Hết 2 câu rồi.
- Ashiii, không thèm xin phép nữa, lâu lâu muốn làm người lịch sự 1 chút cũng không được.
- Cậu mà lịch sự nỗi gì, có gì thì hỏi đi.
- Chị đang quen ai thế?
- Có quen ai đâu.
- Lại xạo...chị đang quen anh Hải, nhưng có bữa tôi nghe chị đang quen anh Minh, hôm nay tôi lại nghe chị quen anh Phong, thế chị quen ai?
Nó phụt liền miếng kem nhưng hên là không túng ai để bị nói là mất vệ sinh:
- Cậu nghe ai nói thế?
- Mấy bà tám trường chị.
- cậu đi tin mấy bà tám à?
- Ừ thì...biết đâu lại đúng.
- Không đúng, tôi đâu có quen ai.
Bảo lại nhìn nó xăm xoi:
- Nói chị không quen anh Phong hay anh Minh đi, nhưng mà...chẳng phải chị đang quen anh Hải hả?
Nó ngưng ăn:
- Chia tay rồi.
Bào há hốc mồm:
- Cái gì? Hồi nào?
- Lâu rồi.
- Thật không?
- Không tin thì thôi.
Im lặng...

1 lúc sau...

- Gì đấy? - Nhi đang có điện thoại, người gọi là Hy.
- Huhu chị ơi...
- Cái gì?
- Ngoại..ngoại...
- Ngoại làm sao?
- Ngoại dầm mưa về giờ sốt cao lắm, xíu nữa chị về nhớ mua thuốc nhé!
- Cái gì? - nó bật người dậy - sao lại dầm mưa?
- Em không biết, em hỏi nhưng ngoại không nói.
- được rồi.

Nó cúp máy, khuôn mặt lo lắng " Đã yếu rồi mà còn dầm mưa sao?"

- sao thế? - Bảo thấy nó như thế cũng hỏi.
- Không có gì, tôi về đây. - nó đứng dậy thì bị Bảo kéo lại:
- Còn mưa mà.
- dầm mưa tôi cũng có chết đâu.

Về tới nhà...

- Mày cho ngoại ăn gì chưa? - Nhi hỏi Hy, ném cái cặp qua 1 bên.
- Anh Tài nấu chao cho ngoại ăn rồi.
- Tài?
- Ừm...anh ấy thấy người ngoại ướt từ dưới cầu thang nên đưa lên đây.
- Thế à?
- Anh ấy đi mua cái gì cho ngoại rồi ý.
- Có ai hỏi đâu?

Rồi nó quay sang bà, bà vẫn còn ngủ:
- Sao lại dầm mưa chứ? Lỡ có chuyện gì thì sao, thật là...
Trong giấc ngủ, không biết bà mơ thấy gì nhưng bà lại khẽ kêu lên, trước mặt Hy và Nhi, 1 giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhăn nheo của bà:
- Phương...Phương à...Phương...đừng *****....đừng đi...
Nhi giật mình, lòng thắt lại:
- Phương sao? sao ngoại lại kêu tên mẹ chứ?
- Ngoại..đã gặp chuyện gì sao? - ở phía sau Hy khẽ nói nhỏ.
Nhi quay phắt người lại:
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Em không biết nhưng trước đây...chỉ có những lần ngoại có chuyện mới ngủ và gọi tên mẹ Phương thôi.
Nhi ái ngại quay sang nhìn ngoại nó, ngay cả khi mơ nó còn chưa bao giờ mơ đến ba mẹ mình, đơn giản vì nó đã chẳng cần tình thương của ba mẹ từ lâu rồi, bây giờ người nó cần để ở cạnh nó chỉ có bà mà thôi, nó không dám chắc sẽ như thế nào nếu ngoại cũng đi giống như ba mẹ nó...

- Chờ ngoại tỉnh, tao sẽ hỏi xem đã có chuyện gì với ngoại...

Tối...

Ngoại vẫn trong tình trạng ngủ li bì.

Tài bưng tô cháo tới bên bà, lấy tay đặt lên trán của bà:
- Không ổn rồi, sốt cao hơn hồi trưa, phải đem ngoại lên bệnh viện thôi.
- Gì cơ?
- Có thể không phải ngoại ngủ mà là đang hôn mê, nhanh đi.

Trong bệnh viện, Hy sốt sắng đi qua đi lại. Nhi thì ngồi yên 1 chỗ, Tài ngồi cạnh Nhi.

Bác sĩ đi ra...

- Bà tôi sao rồi ạ? - Hy chạy tới bên bác sỉ, lo lắng hỏi.
- Theo kết quả cho thấy, bà đã bị tai biến.
- Dạ?

*******

- Bà đã bị tai biến mạch máu não, sẽ bị liệt nửa người, bây giờ cần phải để bà ở lại đây 1 thời gian để theo dõi. - bác sĩ vẫn ôn tồn nói.
- Không phải chứ, không phải chỉ là sốt bình thường thôi sao? - Nhi chạy lại, khuôn mặt sốt sắng.
- Không, cô bé ạ! - ông bác sĩ vỗ vai nó rồi cùng 2 cô y tá ở phía sau đi khuất cuối dãy hành lang.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì khiến ngoại phải như thế chứ?" nó cùng Hy bước vào căn phòng nơi bà vẫn nằm đấy, có lẽ là Hy đang khóc.

Nó đi ra ban công, bầu trời hôm nay rất đẹp, có nhiều sao nữa.
Cơn gió rít qua khiến nó rùng mình vì lạnh.

- Ngày mai cậu nghỉ học chứ? - Tài đứng sau lưng nó, lấy cái áo khoác đặt lên bờ vai mỏng manh.
- Có lẽ thế!
- Cậu ổn chứ?
- Có gì đâu mà không ổn.
- Cậu...với cô bé Hy kia...khác nhau nhỉ?
Nó không nói gì, chỉ cười.

- Chị ơi, ngoại tỉnh rồi! - giọng Hy ơi ới ở trong.

- Ngoại thấy sao rồi? - Nhi khẽ hỏi.
Bà lắc đầu rồi nhìn xung quanh:
- Ta đang ở đâu đấy?
- Bệnh viện.
- Sao lại ở bệnh viện?
- Ngoại không biết hay sao mà còn hỏi, tự nhiên đi dầm mưa làm chi vậy hả?
- Hả?
Nó thở dài rồi tiếp:
- Ngoại muốn ăn gì không?
- Không, mình về nhà đi!
- Ơ...
Bà hất cái chăn trên mình định bước xuống nhưng sao...tại sao cái chân không cử động được?? Bà ngước lên nhìn 3 người cháu đang đứng đấy.
- Ngoại bị tai biến, bị liệt nửa người. - Nhi không cần giấu diếm làm gì, kiểu gì sau này bà chẳng biết nên nó nói thẳng luôn.
Bà hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trùng xuống, bà nằm lại xuống giường, phẩy tay:
- Mấy đứa ra ngoài đi, ta muốn yên 1 chút.
- Vậy...ngoại nghỉ đi, khi nào cần thì gọi con.
Rồi 3 đứa đi ra ngoài.
Bà kéo chăn lên lại, nước mắt bà lại lăn khi nhớ về lúc sáng.

Trên đường đi chợ về nhà thì đột nhiên trời mưa lớn, bà trú mưa trong 1 cái hiên cách chợ không xa.
Chợt bà nhìn thấy 1 bóng dáng rất quen, cái mái tóc đó trong mưa, cái khuôn mặt ướt át trong mưa đó thật sự...thật sự rất quen, phải chăng đi dường mệt quá nên bà mới bị hoa mắt, mới nhìn thấy cái dáng của đứa con gái đã mất xuất hiện ở đây và đang dầm mưa.
Đúng, sự thật là như thế, bà đã đi nhanh theo cái dáng đó mặc dù trời đang mưa, người bà đã ướt sũng, bà gọi tên "Phương", cô gái đi trước cũng đứng lại, quay qua nhìn bà nhưng nào đâu phải, vì trời mưa to quá nên làm con đường trước mắt bà trở nên hư ảo, khiến bà nhìn thấy đứa con gái có cái dáng nào đó giống người con tên Phương của mình cũng lầm tưởng.
Tại sao bà lại không tin vào cái sự thật đó, cái sự thật mà cách đây 16 năm người con gái đó cùng người con rể của mình đã chết thật rồi???
Thất vọng, bà lê từng bước về, đầu vẫn đội mưa mặc kệ sức khỏe của mình ra sao.
Có lẽ trong suốt bao nhiêu năm nay bà đã quá nhớ về người con của mình.

Bà khóc, khóc rất nhiều, khóc vì nỗi nhớ con, khóc vì bây giờ mang bệnh tật không thể lo cho 2 đứa cháu gái...

Sáng hôm sau...

- Ngoại ăn cháo nhé, con đi mua. - Nhi vừa nói vừa đỡ ngoại ngồi dậy.
Bà khẽ gật đầu.
- Ở đây có gì thì ngoại nói với con Hy nhé! - nói rồi nó đi ra ngoài.

- Sao lại như thế hả ngoại, mấy ngày trước ngoại còn khỏe mạnh lắm mà. - Hy vừa gọt táo vừa phụng phịu nói.
Ngoại lại không nói gì, lại cười.

- Dì Như, phải dì không ạ?
Phía trước là 2 người 1 nam 1 nữ đứng tuổi trung niên, bước vào căn phòng bệnh của bà.
- Ơ...
- Thật sự là dì đúng không ạ?
Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó hết nhìn ngoại nó rồi lại nhìn 2 con người xa lạ kia.
- Ai đấy? - tay bà run run.
- Con là Vân với anh Huy nè, dì không nhận ra sao?
Bà sững người 1 lát, rồi cười chua chát:
- Thì ra là 2 người à? Tôi già rồi nên chẳng nhớ được ai.
- Ai vậy ngoại? - sự tò mò khiến Hy không chịu được nên đành mở miệng.
- Người quen cũ thôi.
- Cháu của dì ạ? - ông Huy hỏi.
- Ừm...cháu nuôi thôi nên đừng có hỏi nhiều. - bà lạnh lùng.
- Lâu rồi không gặp dì, hồi đó, dì chuyển nhà đi đâu thế?
- Sao tôi phải trả lời cho anh chị?
- Sao dì lại như thế với tụi con chứ?
- Tôi...thật sự không muốn mắc nợ gì với 2 người cả, con Phương chết rồi nên tôi và 2 người nên tỏ ra không quen biết thì tốt hơn.
- Nhưng...tại sao dì lại ở đây, dì bị bệnh gì ạ? - bà vân vẫn hỏi tiếp mặc cho khuôn mặt chồng mình đang bị áp đảo bởi vẽ buồn rầu và mệt mỏi.
- Tôi không có gì để nói với cô cậu cả, mong 2 người về cho.

- Ngoại ơi, ăn đi cho nóng nè! - vừa lúc đó, Nhi chạy đi mau cháo về tới, hớn ha hớn hở chạy vào rồi đứng khựng lại như bức tượng.

- Ơ..cháu...cháu là...bạn gái thằng Phong hôm bữa đúng không? - bà Vân thoáng nét ngạc nhiên.
Nhi không nói gì, nó nhìn xung quanh cảnh tượng đang diễn ra.
- Nhưng...cháu vừa gọi bà này là gì nhỉ...ngoại?

- Nhi, Hy...đi ra ngoài đi, ngoại cần nói chuyện.

2 đứa không hiểu gì nhưng vẫn lững thững bước ra ngoài và đóng của lại.

Vừa ra đến nơi thì cũng là lúc bọn bạn nó có mặt đông đủ trước mặt khiến nó giật mình:
- Sao lại tới đây? Cúp học hả?
- Ừ thì lâu lâu cúp 1 bữa. Tài nói ngoại có chuyện gì hả? - Linh ngó nghiêng vào phòng bệnh.
- Ngoại đang nói chuyện, chúng ta xuống dưới kia ăn gì đi.
- Chuyện gì?
- Mày nhiều chuyện quá.

Rồi tất cả lại quay gót xuống dưới, có lẽ Minh không biết người đang nói chuyện trong đó lại là ba mẹ mình...

- Cô bé đó, không phải là con của cô ấy chứ? - ông Huy lên tiếng.
- Phải!
- Dạ? Chẳng phải dì nói nó đã chết cùng với anh chị ấy rồi sao? - tới lượt bà Vân ngạc nhiên.
- Tôi nói như thế để không cần phải mang ơn anh chị nữa, tôi có thể tự nuôi nó đến giờ này mà...nếu như tôi nói nó còn sống thì chắc là 2 người sẽ nhận nó làm con nuôi vì tình cảm đối với con Phương nhà tôi chứ gì?
Bà Vân khẽ ngước lên nhìn chồng mình, bà đã chịu đựng trong suốt bao nhiêu năm qua về người chồng không hề yêu mình. Bà đã rất yêu ông Huy, nhưng ông lại đem tình yêu cho 1 người con gái tầm thường tên Phương, nhưng rồi người con gái đó lại đi yêu người bạn học của mình và kết hôn cùng người đó khiến ông vô cùng sa sút về tinh thần.
Nhưng rồi cuộc hôn nhân của ông Huy và bà Vân cũng được tổ chức, đơn giản chỉ vì gia đình 2 bên đã đính ước từ nhỏ. Và 2 người đã hạ sinh ra 2 đứa con đẹp trai, mặc dù thế nhưng có lẽ ông Huy vẫn không thể nào quên được hình bóng đó.

- Được rồi chứ, con Phương chết rồi và bây giờ tôi với 2 người không liên quan đến nhau nữa. Tôi mệt rồi, 2 người về đi.

- vậy..tụi con xin phép. - 2 người cũng đi ra ngoài, lòng nặng trĩu.

Trong thang máy đi xuống lầu dưới...

- Nhiều người quá! - Linh khẽ kêu lên.
- Ơ...Nhi với Minh đâu?
- 2 người đó đâu?
Cửa thang máy đã đóng lại rồi mà không thấy Nhi và Minh đâu cả.
- Chắc thích đi bộ bằng cầu thang đây mà. - Phong cười nửa miệng.

Hồi nãy khi bọn chúng vào thang máy rồi tự nhiên Minh lại thấy Nhi đi đâu đó, mặt bất thần ( nó đang buồn vì chuyện của ngoại nó đó mà) nên hắn đi theo nhưng không 1 tiếng động.

Được 1 lúc, nó dừng lại:
- Ơ...mình đang đi đâu vậy?
- Cậu đang hỏi ai đấy?
Nó giật mình quay người ra đằng sau:
- Cậu đi theo tôi à?
- Cậu nghĩ gì mà mấy đứa kia đi vào thang máy rồi cũng không biết thế hả?
- Hả?
- Cậu tính đi bằng cầu thang bộ sao?
- Gì chứ? Tôi đâu có điên.
Rồi nó 3 chân 4 cẳng chạy lẹ đến chỗ cầu thang máy, chờ.
Hắn vẫn đứng sau nó:
- Bộ ngoại cậu bệnh nặng lắm hay sao mà cậu bơ phờ thế?
Nó không nói gì, bước vào thang máy, hắn bước theo.

ax...thang máy có 2 người.

Hình như nó cũng không để ý thì phải.
Cứ 1 chút hắn lại quay sang nhìn nó mà nó lại chẳng biết gì.
Cho đến khi nó nhận thấy là có ai đó đang nhìn mình thì nó mới quay qua, Minh giật mình.
Nó lại tiếp tục không nói gì, quay về tư thế cũ, chợt nó lại quay phắt người qua:
- Trán cậu sao lạ sưng 1 cục thế?
Thấy nó nhìn mình với ánh mắt lo lắng, hắn cũng đưa tay lên trán xem thử, không biết hắn bị gì mà sao giờ mới thấy đau nhỉ?
- à...chắc hồi sáng đập đầu vào tường đấy mà.
- HẢ? - nó ngạc nhiên.
- Có gì đâu mà há mồm to thế?
- Đưa tôi coi! - nó rướn mình lên sờ vào quả ổi trên trán hắn, tim hắn đập thình thịch rất nhanh.
Như 1 phản xạ tự nhiên, hắn nắm lấy tay nó trước khi để cho nó chạm vào mình.
- Sao thế? - Nó ngu ngơ hỏi.
Hắn không nói gì, nhìn nó chăm chăm làm nó đỏ chín mặt.
Nó ra sức rút tay về nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
Và hắn cúi người xuống...khi môi cách môi khoảng 2cm thì...

*******

Ting
Cánh cửa thang máy chợt mở ra, 2 con người ở bên trong giật thót tim né sang 2 bên, mặt đứa nào đứa nấy đỏ như gấc.

- Xin lỗi, 2 người tiếp tục đi. - giọng của 1 phụ nữ đứng ngoài vang lên, kế bên là 1 người đàn ông, 2 người quay mặt sang chỗ khác, ngượng nghịu, rồi lại cùng đồng lòng quay ngoắt 180 độ:
- Trần Huy Minh! - đồng thanh gớm, đúng là vợ chồng có khác, nhưng mà sao ông bà nhà này phản xạ chậm thế nhỉ?
- Ba...ba...ba mẹ...
Minh lắp bắp, Nhi nhìn kĩ 2 người trước mặt, là 2 người vừa mới nói chuyện với ngoại nó đây mà.

Ông Huy cùng bà Vân bước vào trước khi cửa thang máy đóng lại.

Ông nhéo tai hắn:
- Cho mày ăn học mà mày lại đi cúp cua như thế này đây hả?
- Á...á...bỏ ra...đau quá... - hắn la lên, nắm lấy cái tay ba mình.
- Nhưng mà...2 đứa có quan hệ gì thế? - ngẫm nghĩ lại cái hiện tượng đáng lẽ không nên nhìn hồi nãy, bà Vân nheo mày hỏi.
- Dạ? - nó và hắn tròn xoe mắt, bất ngờ với câu hỏi của bà.
- À...ba mẹ đi đâu qua đây thế? Bệnh gì sao ạ? - tên Minh sau khi thoát khỏi bàn tay của ba mình, toe toét cười nhằm mục đích đánh trống lảng.
- Ờ...dạo này mẹ hay bị đau đầu nên bảo ba đi khám chung.
- Nhưng mà...2 đứa trả lời đi chứ!
- Chỉ...chỉ là...chỉ là bạn bè thôi ạ! - Nhi ấp úng, cuối cùng cũng thành câu.
Hằn có lẽ hơi thất vọng nhưng chỉ cười nhẹ ra vẻ đồng ý với câu nói đó của nó.
- Bạn bè? - tới lượt ông Huy nghi ngờ.
- Dạ!
- Vậy...hồi nãy...2 đứa làm trò gì thế? - không thể bỏ qua dễ dàng được, nhất định bà Vân phải hỏi cho tới khi biết được kết quả.
- Trò gì cơ? - ngây thơ như nai tơ.
Ông bà nhíu mày nhìn 2 đứa.
- Cậu...cậu ấy nói ó gì trong mắt cháu nên xem thử ấy mà. - lục tung cái đầu, lùng xục cái óc, cuối cùng nó cũng đưa ra 1 lí do hết sức là...vô lí.
- Nhưng...mắt cháu có gì đâu. - bà Vân nhìn sâu vào đôi mắt nó, còn ông Huy thì không dám nhìn, vì chỉ cần nom sơ sơ thôi cũng thấy ánh mắt đó...giống lắm rồi.
- Haha...thì có gì đâu...
Bà Vân đăm chiêu " Cô bé này...với thằng Minh nhà mình...?"

- Mày...đi tới trường liền cho tao! - ông Huy tức giận quát.
- Đâu phải chỉ có mình con cúp đâu chứ, tụi kia cũng cúp đấy thôi.
- Tụi nào?

Ting
Cánh cửa thang máy 1 lần nữa lại mở ra, phía bên ngoài là 1 đám loi choi mặc đồng phục trường bạch Dương đứng đấy.

- Thì ra bọn này rủ nhau cúp đấy hả?
- cô...cô chú sao lại ở đây? - tên Phong ngạc nhiên.
- Thế còn mấy đứa?
- À...bà Nhi bị bệnh nên bọn cháu tới thăm thôi, bạn bè mà.
- Thế có xin phép thầy cô không?
Tất cả im lặng...nhìn nhau.
- Mấy đứa làm gì thì làm, tháng này mà rớt hạnh kiểm là coi chừng đó.

*******

- Con Hy đâu? - Nhi ngó qua ngó lại.
- Nó nói để quên cái gì đấy trên phòng nên lên lấy rồi.

Nói đoạn Phong quay sang ba mẹ Minh:
- Cô chú đi ăn chung với bọn cháu không ạ?
- Thôi, cô chú có việc phải về rồi, mấy đứa đi đi!
Khác với chất giọng hiền từ của bà thì ông Huy lại nói như ra lệnh:
- Chỉ được nghỉ hôm nay thôi đấy.

Rồi cả 2 ông bà đi thẳng ra phía cổng bệnh viện. Trước khi để bọn trẻ thấy mình khuất, bà Vân đã quay đầu lại và nhìn 1 trong số những đứa đang tụ tập xem mình sẽ ăn gì đây.

Đang ngâm nga ăn húp sùm sụp tô bún bò tại cái tiệm đối diện bệnh viện, Nhi ngước mặt lên:
- Sao con Hy lâu xuống thế?
Vừa dứt thì cái bài stronger - nhạc chuông của nó hát inh ỏi.
Nó nuốt vội miếng bún:
- Vừa nhắc là nó gọi liền nè!...A lô?
- ...
- Gì? - nó đứng phắt dậy.

- Sao thế? - Tài thấy nó lạ bèn hỏi.
Nó cúp máy vội vàng:
- Ngoại có chuyện rồi, đi nhanh thôi.
- Sao cơ, hồi nãy còn khỏe mà.

Cả đám nhanh chân chạy thẳng vào bệnh viện mặc kệ cho chủ quán bún đang cầm cái giá la hét um sùm:
- Ăn quỵt đấy hả? Trả tiền đi chứ?

- Ngoại sao rồi?

Lên tới nơi - phòng cấp cứu, chỉ thấy Hy đang ôm mặt khóc không khí căng thẳng đến lạ.

- Có chuyện gì thế? - Linh sốt ruột.
- Em không biết..lên là em thấy ngoại...đang ở dưới đất. - Hy trả lời trong nước mắt.
- Sao lại thế được? - Nhi hét lên.
Lần này Hy không nói gì, chỉ khóc.
- Bình tĩnh đi Nhi à! - Tài đứng sau lưng nó, đặt 2 tay lên vai nó an ủi.

15' trước...

Khi ba mẹ Minh ra khỏi phòng bà, được 1 lúc thì bà chợt cảm thấy khát nước.
Bà cố rướn mình lại chỗ bình nước, nhưng nó lại xa với tay bà.
1 chút nữa thôi...bà cố gắng.
Bà đã cầm được cái quai của cái bình nhưng vì 1 nửa cái thân già không thể cử động nên hơi khó khăn, khiến bà bị trượt tay và...uỵch...

Hiện tại....

Tất cả không biết làm gì, chỉ biết đi qua đi lại mà cầu trời khấn phật.
1 lúc thật lâu sau...
cạch...
Bác sĩ bước ra, Nhi nhanh chân chạy lại:
- Ngoại con sao rồi ạ?
Ông bác sĩ nhìn nó ái ngại, khẽ lắc đầu:
- Xin lỗi!

*******

- Xin lỗi? - sự thất vọng ê chề đợc trưng bày trên khuôn mặt nó, nhưng 1 phần nó cũng không tin lắm, nó lặp lại lời nói của ông bác sĩ.
- Chúng tôi đã cố gắng rồi, cô bé à! - 1 lần nữa ông bác sĩ lại lắc đầu nói với nó bằng sự cảm thông.
- Không thể nào, hồi nãy bà còn khỏe lắm mà. - nó dường như vẫn không thể nào tin được.
- Tai biến mạch máu não, chỉ cần té 1 lần thôi cũng khó qua khỏi rồi.

Phịch...

Khi tất cả quay lại thì chỉ thấy Hy đang nằm dưới đất.
- Hy à...tỉnh lại đi! - Tài chạy lại đỡ Hy lên.
- Đưa cô bè vào phòng cấp cứu đi! - ông bác sĩ nhanh gọn.
Tài bế xốc Hy lên và làm theo lời ông bác sĩ.
Nhi lững thững lê từng bước cùng mấy đứa còn lại vào phòng bệnh. Nó dừng lại 1 chút và nhìn về phía cái giường trắng toát. Ngoại nó đang nằm đó sao? Nó bước lại đứng cạnh chiếc giường, mắt hơi đò, nó lật tung tấm mền trắng đang phủ hết con người bà như muốn xác minh xem người nằm ở dưới đấy có thật là ngoại của nó thật không?

Nó sững người...
Tốc...1 giọt nước mắt rơi từ khóe mi nó xuống sàn nhà mát lạnh.
Lần đầu tiên trong suốt 11 năm qua...nó khóc.
Linh cũng đang dụi đầu vào Quân mà khóc.
Minh tiến lại gần Nhi, nhưng chưa kịp để hắn an ủi mình, nó đã giơ tay lên ngăn lại:
- Được rồi, tôi muốn ở 1 mình. - rồi nó cố nở ra 1 nụ cười chứng tỏ là mình ổn, giọt nước mắt lăn dài trên má xuống khóe miệng...mặn chát, nó lại lững thững bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt.

Ở 1 góc vắng của bệnh viện, những tiếng khóc nấc trong bóng tối của 1 đứa con gái vẫn cứ thế vang lên. Những lcu1 này nó thật yếu đuối, nó không hề mạnh mẽ như thường ngày.
Minh đứng ngoài nhìn nó, mặc dù nó nói muốn ở 1 mình nhưng khi thấy nó như thế này, thật sự hắn muốn trở thành 1 người ở cạnh nó để cho nó mượn bờ vai.
Hắn bước lại phía nó, ngồi xuống trước mặt và ôm nó vào lòng:
- Khóc đi, cứ khóc tới lúc nào đã thì thôi!
Và thế là nó khóc ầm lên, khóc rất nhiều, cứ giống như những năm qua nó không khóc là muốn để dành nước mắt cho bây giờ vậy.
Nó bấu chặt lấy áo hắn, khóc ướt hết cả áo hắn...mặc kệ cho hắn đã thấy được vẻ yếu đuối của mình...

Mất ngoại...chị em nó sống như thế nào?
Liệu nó có thể đứng lên bằng sự mạnh mẽ đã được rèn luyện lâu nay?

Đám tang ngoại, nó không khóc, đơn giản vì nó đã khóc nhiều rồi.
Ba mẹ Minh cũng có đến dự, ông bà mở lời nói nó và Hy về nhà ông bà ở, họ sẽ chăm lo cho 2 chị em nó thay ngoại.
Nó và Minh cùng đám bạn hơi khó hiểu về hành động này, và trong lần này..chúng cũng biết...Nhi và Hy không hề có cha mẹ.
Nó đã từ chối lòng tốt đó cảu ông bà.
Nó nói:
- cháu có thể lo cho bản thân và em cháu được, dù cô chú có mối quan hệ như thế nào với ba mẹ hay ngoại cháu thì cháu cũng không cần cô chú phải bận tâm đâu ạ!
Lời nói đó của nó khiến ông Huy bất ngờ xen lẫn sự hài lòng, quả thật nó cứng cỏi hơn mẹ nó nhiều. Còn bà Vân thì bề ngoài tỏ vẻ tiếc nuối nhưng bên trong có thể nói là đang mừng thầm, vì từ giờ bà sẽ chẳng còn dính líu gì tới nó nữa.

3 ngày sau đám tang của ngoại nó....

đã đánh trống vào tiết học được 15'.

Rầm...
Cánh cửa lớp 12A9 bật tung ra vì bị 1 bàn chân thô lỗ đá phăng.
Tất cả học sinh cùng bà cô chủ nhiệm nhìn về phía con người thô lỗ kia.
Là 1 chàng trai..à không, là 1 cô nàng có mái tóc tém sát gáy, lỏa xỏa trước trán là mớ tóc được tỉa chéo qua lông mày 1 chút, phía bên tai trái ánh lên 2 cái khuyên tai màu bạc.
1 cô gái có phong cách tomboy.

Cô gái ngang nhiên đi vào lớp, nếu là cô nàng của mấy ngày trước đây thì chắc chắn là sẽ mở cửa 1 cách nhẹ nhàng, thấy cô giáo liền cúi rạp người và nói: Thưa cô cho em vào lớp.
Nhưng đây thì không, hiên ngang đi vào mà không cần đếm xỉa đến bà cô đang há hốc mồm.
Bà ta đập tay xuống bàn cái rầm:
- Em kia, học sinh lớp nào mà vào đây hả?
- lớp này. - nó vẫn không thém qauy lại nhìn bà cô lấy 1 cái.
- em đứng lại cho tôi! - bà cô điên tiết quát lên trước hành động vô lễ của nó.
Ừ thì nó cũng đứng lại nhưng không quay lại.
Bà cô đứng trước mặt nó, sững người trong giây lát:
- Lê Thanh Nhi?
- Em đây.
- Em..hôm nay sao em...?
- Em làm sao?
- Sao hôm nay em hỗn vậy hả?
- Thưa cô - phía cuối lớp, Tài giơ tay lên - bà của Nhi mới mất nên cậu ấy chưa lấy lại tinh thần, cô bỏ qua đi ạ!
Đương nhiên khi được 1 chàng học sinh bảnh bao như Tài đây ra mặt thì bà cô phải nghe theo thôi:
- được rồi, còn có lần sau thì em coi chừng đấy.

Nó nhếch mép cười rồi đi về cuối lớp, dừng lại ngay cái bàn của nó:
- Xích vào đi!
- Sao thế? Chỗ cậu ở trong mà.
- Chỉ hôm nay thôi, cho tôi ngồi ngoài, nhé?
- Được rồi!
Tài xích qua cái ghế ở trong cùng vốn là của nó, Phong xích vào cái ghế của Tài, nó ngồi vào cái ghế ngoài cùng.

hết tiết 1...

Nó ngáp 1 cái thật dài rồi lôi điện thoại ra bấm bấm.

1 lúc sau, nó quay sang 2 tên ôn thần kia:
- Cúp không?
- Gì?
- Cúp!
- điên hả? Đang học mà.
- Thì trốn ra thôi.
- sao trốn?
- Theo tôi.
Nói rồi nó đeo ba lô lên vai, ngồi thụp xuống đất và bò ra ngoài trong khi bà giả phù thủy đang giảng bài, nó ngoắt ngoắt cái tay ý nói 2 tên kia theo lẹ.
Vì ở cuối lớp nên tụi này ra được mà không bị ai phát hiện.

TẠi sân sau, tụi nó tập trung đông đủ cạnh 1 bức tường...

- Con Hoa đâu? - Nhi cùng 2 tên kia chạy tới.
- Nhi? - Minh, Linh và Quân đều ngạc nhiên trước hình dạng mới của nó.
- Mày...mày... - Linh ấp úng.
- Mày mày cái gì, lẹ đi coi chừng ông giám thị mà thấy là nă cám cả đám đấy...mà con Hoa đâu?
- Nó không cúp, mày biết nó mà.
- Thật là..



Insane