Polaroid
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Chỉ quan tâm đến em

Chương 1.1 

Nếu không có gặp ngươi, ta sẽ ở nơi nào? 

Ngày qua thì thế nào, cuộc sống có quý trọng hay không? 

Về sau, ta thường suy nghĩ những vấn đề như vậy, một đường đi tới, có thể nói là khổ, nhưng lúc đó nếm thử lại là ngọt ngào, cũng có thể là ta ảo giác, như thế, ngươi nói đi? 

Học kỳ mới tượng trưng cho sự bắt đầu mới. Tuy trường đại học cũng không có quy đinh cứng nhắc bắt mặc đồng phục, bất quá, Hứa Thiên Ái vẫn cực kì "kiên trì" mặc đồng phục. Nhớ ngày đó, vì bộ đồ làm cho người người hâm mộ này, vì có thể thi được vào trường đại học G người người ca ngợi, đêm nào nàng cũng thức trắng đọc sách, noi theo tinh thần treo đèn đánh đêm, lấy mắt gấu mèo làm vinh dự, học bổ túc lại càng không thể thiếu, mới có được thời khắc vinh quang như ngày hôm nay bất quá, cũng bởi vậy mà... Béo tám cân 

Hứa Thiên Ái nghĩ đến đó liền tức giận, người khác thi vào trường cao đẳng, cho dù không gầy sụt 18 cân, cũng không cần phải béo đến mức đó, mà nàng thì lại trái ngược. Nhưng cũng không thể trách nàng, dù sao buổi tối thức khuya học bài, dù sao bánh quy cũng đặt trên bàn chờ dạ dày của nàng tiêu diệt, nếu không, nàng còn chưa thi xong đã chết đói rồi 

Cứ như vậy, ba tháng đi xuống, thân cao 1m58 cũng không cao hơn, nhưng thể trọng 46kg lại biến thành 50kg. Thật sự là chuyện tốt lần không ra, chuyện xấu cứ tới ùn ùn. 

Bất quá... Tốt xấu cũng vì đồng phục này, vì ngôi trường mà người người tranh giành đến rách da đầu này đại học G. Thiết bị đầy đủ hết, giáo sư đều là những người quyền uy trong giới thì không nói, chỉ cần nhìn những người đã tốt nghiệp, được rất nhiều công ty lớn tranh đoạt, lại còn rất nhiều thương nhân, cán bộ cho con mình đến đây học, cho thấy đại học G quả thật là trường học quý tộc, vì vây mà học phí có phần thái quá, nhưng đa số học sinh đều không ngại điều này. 

Oh! My! God! Ta tới rồi! Hứa Thiên Ái cẩn thận nâng chân phải lên, trịnh trọng bước vào trường học. Ngôi trường cao lớn, thư viện thậm chí còn lớn hơn cả thư viện quốc gia, thiết bị hoàn thiện, sân vận động... A...! Còn có kí túc xá xa hoa dành cho sinh viên tuy nàng không phải là học sinh ở kí túc xá. Xem đi! Nàng cố gắng thi vào ngôi trường này đúng là sự lựa chọn đúng đắn! 

Đúng rồi, còn có xã đoàn ở đại học G, xã đoàn nhiều đến nỗi có thể nói là đứng đầu cả nước. Xã đoàn đối với sinh viên đại học mà nói, quả thật là một vở nhạc kịch. Sáng sớm, một đám xã đoàn đứng xếp hàng trong trường, nơi nơi dán các giới thiệu vắn tắt về xã đoàn, mỗi người phụ trách trước một quầy hàng đều cố sức vẩy nước miếng nói phúc lợi cùng ưu đãi cho sinh viên, hấp dẫn những sinh viên mới tham gia vào xã đoàn (câu lạc bộ) với bọn họ 

Hứa Thiên Ái tuỳ tiện đi qua đi lại trước vài quầy hàng, lật xem giới thiệu vắn tắt của các xã đoàn . Vào đại học, có phải nàng cũng nên gia nhập xã đoàn hay không? Dù sao nàng cũng chỉ cần tham gia vào một sinh hoạt của quần thể, tránh cho mình bị trúng cái tên bà nấu cơm là được. Ở nhà đã không được hưởng thụ thanh xuân, ít nhất ở trường cũng phải bù đắp lại. Chỉ là, nên gia nhập xã đoàn nào đây? 

"Ngươi muốn làm phong phú hơn cuộc sống đại học của ngươi không?" Một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu nàng 

Cái gì? Có ý tứ gì? Là ai đang nói chuyện với nàng? Hứa Thiên Ái khó hiểu ngẩng đầu. Thật cao ... Nữ nhân, nàng 1m58 mới chỉ đến cằm nàng ta, có lẽ là tứ 1m75 trở lên đi 

"Ngươi nói với ta ... Ngươi... Thật cao ." Hứa Thiên Ái lúng ta lúng túng nói. Tuy nàng luôn hy vọng mình cao hơn một chút, nhưng mà, có lẽ 1m58 cũng tốt rồi 

"Ách, cũng không cao lắm, "Chỉ có" 178cm "Mà thôi"." Lăng Hảo Hảo đặc biệt cường điệu, thật sự nàng không cao lắm, mới 178cm mà thôi, chẳng qua là nàng đứng bên cạnh những nữ sinh không cao bằng mà thôi. 

178cm! Không cao lắm? Vậy nàng có thể gọi là người lùn nhỏ rồi 

"Còn nữa, ngươi có muốn gia nhập xã đoàn không? Nếu muốn, xin gia nhập vào "Đại Nhãn Tình" của chúng ta, châm ngôn của chúng ta là: gạt bỏ khó khăn, thu thập hết các tin tức trong trường, cho dù là quan hệ bất chính, truyền văn, gièm pha hay là không nên biết, mới nhất ở tại "Đại Nhãn Tình." Lăng Hảo Hảo hào khí phát biểu "diễn thuyết" của xã đoàn mình. 

"Xã tin tức? Ta thấy ... Hình như không thích hợp với ta lắm." Đừng nói giỡn, cho dù thế nào nàng cũng không chạy đi thu thập tin tức . Nếu phải gia nhập xã tin tức, thà cho nàng vào xã làm ruộng còn sướng hơn 

"Sao mà không thích hợp a, ngươi xem lại mình đi, khuôn mặt tròn tròn cùng đuôi tóc cột ra sau như đuôi của con chó nhỏ, vừa thấy đã làm người ta thấy dễ thân, quả thực là nhân tài thích hợp nhất." Lăng Hảo Hảo a dua nói, lúc này, cho dù chết nàng cũng bắt nó sống. Người nào dám nói nhân tài của xã tin tức không tốt, xã viên cộng thêm xã trưởng cộng lại cũng chưa bằng 10 ngón tay, đoàn thật sự đang gặp nguy hiểm. Mà mấy "nhân tài" chưa được 10 ngón tay kia, gần đây càng ngày càng lười nhác, nghỉ hè một cái liền ngang nhiên không giao ra tin tức gì, làm xã trưởng như nàng phải tự thân vận động, tuyển nhận xã viên. 

"Học tỷ " không biết nàng ta đang khen ngợi hay đang chửi nàng, cái gì mà tóc như đuôi chó, Hứa Thiên Ái trừng mắt nhìn nữ nhân vênh váo trước mắt, không hiểu sao, nhìn mặt đại tỷ giống như con sói lớn bắt được cô bé quàng khăn đỏ vậy, "Ngươi cười thật là khủng khiếp." Thật sự, làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc. 

Khủng bố? Không thể nào, một cô gái xinh đẹp như nàng, cười lên nhất định là mỹ lệ vô cùng nha! Ách, mặc kệ, "Tóm lại, ta là xã trưởng Lăng Hảo Hảo của xã tin tức, ngươi sẽ là xã viên mới của chúng ta, tới đây, mau điền vào cái bảng này!" Lăng Hảo Hảo khẩn cấp lấy một tờ giấy ra cho Hứa Thiên Ái. 

Nàng trở thành xã viên của xã tin tức? Nàng đồng ý khi nào chứ? 

"Ngươi tên là gì?" Lăng Hảo Hảo cầm bút bi lên 

"Cái gì? Hứa Thiên Ái." Không đúng, sao nàng lại trả lời? Nàng căn bản không muốn vào xã tin tức. 

"Học tỷ, ta..." 

"Tuổi tác? Lớp? Yêu thích? Tinh thông?" Lăng Hảo Hảo tiếp tục đặt câu hỏi. 

"Ta..." 

"Ta cái gì, nói mau, tuổi tác? Lớp? Yêu thích? Tinh thông?" 

Cái này, hình như bi bắt buộc đi? 

Vì thế, ba giờ sau, Hứa Thiên Ái vào xã tin tức xã đoàn ít được chú ý nhất. Lại vì thế, nàng ở bên trong số người "10 ngón tay". 

%%% ※ %%% 

Xã đoàn đã gia nhập, nhưng vị trí lớp học vẫn chưa tìm được, khi Hứa Thiên Ái dạo hai vòng cũng không tìm được phòng dành cho đạo Tin Lành, bắt đầu đánh giá khuyết điểm của ngôi trường này. Trời ạ! Sao trường này lại lớn vậy a? Chắc nên tìm người để hỏi ... 

Ầm! Đau quá, gặp trở ngại rồi. Thắt lưng cong xuống, chụp lấy cái mũi, Hứa Thiên Ái nhịn không được rên rỉ. 

"Đi đường thì nên nhìn rõ, Tiểu béo muội." Thanh âm trong veo mà lạnh lùng rơi vào tai Hứa Thiên Ái 

"Tường" này miệng độc quá nha! 

Ngẩng đầu, đầu tiên là một hàng nút thắt ánh vào mi mắt nàng. Oa! Xem ra cái "tường" này rất cao, tầm mắt chậm rãi đi lên trên, nhìn thấy cặp mắt đào hoa mê người, cái mũi thẳng, môi mỏng, tóc đen. Người này đẹp quá có phải nàng hoa mắt hay không, sao lại nhìn thấy thiên sứ? Xinh đẹp làm cho người ta cảm giác vừa không phải nam cũng không phải nữ, trong nháy mắt, nàng như bị thần phục dưới chân hắn. 

"Thiên sứ..." Hứa Thiên Ái không tự giác thì thào. 

Xem ra lại là một đứa ngốc bị bề ngoài của hắn mê hoặc, vì sao tất cả những người nhìn thấy hắn đều nói hắn như thiên sứ? Bề ngoài đối với con người thật quan trọng đến thế sao? Hắn thích người khác gọi hắn là ác ma, vậy mới hợp với cá tính của hắn. 

"Đừng ngăn cản ..." Đứa ngốc kia sao vẫn còn đứng đó, chẳng lẽ nàng không biết nhường đường sao? 

Thiên sứ đang nói chuyện, thiên sứ đang nói chuyện, chẳng lẽ là đang nói chuyện với nàng sao?" 

"Tiểu béo muội." 

Tiểu béo muội không... chắc không phải là kêu nàng chứ? Từ "béo" như một cây châm, đâm vào trung khu thần kinh của Hứa Thiên Ái, cũng làm nàng tỉnh táo lại trong "nam sắc". Quá đáng giận, cho dù là thiên sứ, cũng không nên nói nàng béo, chạm vào cấm kị của nàng . 

"Đừng đi!" Thân thể nhạy hơn tư tưởng, nàng nắm lấy góc áo đối phương 

"Thế nào? Ta không có hứng thú với nữ sinh béo." Tư Hiên Dật chán ghét nhìn đôi tay nhỏ nắm lấy áo hắn. Tiểu béo muội trước mắt này, có một đôi mắt tròn to, hai bím tóc như bánh quai chèo, lại giống như cây táo, có phần đáng yêu, nhưng lại không hợp với khẩu vị của hắn, hắn không thích cùng nữ nhân béo ở chung một chỗ . 

"Ta không mập!" Nàng lớn tiếng nói, có phong phạm như đại tướng quân. Ảo tưởng là dễ dàng biến mất, thiên sứ cũng không phải dễ tìm như vậy, tùy tiện là có thể đụng vào một người. Hứa Thiên Ái tự nói với mình. Quan trọng nhất là phải sửa đúng sai lầm của đối phương. Huống chi, cho dù vừa rồi nàng "Có chút" hứng thú, thì bây giờ vì câu nói kia mà không còn lại chút gì nữa 

Tư Hiên Dật cân nhắc nhìn tiểu béo muội trước mắt, khóe miệng nhấc lên một nụ cười khó phát hiện. Có chút ý tứ, đã lâu không ai dám lấy khẩu khí này nói chuyện với hắn, tiểu béo muội này có tư cách trở thành đồ chơi của hắn. 

"Ngươi có hứng thú với ta?" Trừ cái đó ra, hắn thật không biết còn khả năng nào để nàng giữ hắn lại. Nếu nàng muốn câu dẫn sự chú ý của hắn, vậy nàng thành công rồi, hắn bắt đầu có chút hứng thú với nàng 

Hứa Thiên Ái cảm thấy nhức đầu, nàng chỉ muốn sửa lại sai lầm của hắn, không hề có hứng thú gì, chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ biết đến cái này sao? Thở dài một cái, Hứa Thiên Ái quát: "Ngươi, nghe, cho, rõ, ta không hề có hứng thú với ngươi! Còn nữa, nói cho ngươi biết, ta không mập, cho nên, xin ngươi đừng gọi ta là "tiểu béo muội" nữa! Understand?" Tuy gần đây nàng béo lên không ít, nhưng nàng tự nhận cũng chỉ ở bậc trung, cho dù cách "gầy" còn một khoảng cách xa, nhưng cũng dưới chữ "béo" một bậc đi. Tối đa là đầy đặn mà thôi. 

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình gầy?" Cho dù thế nào, Tư Hiên Dật cũng không thấy nàng gầy ở chỗ nào 

"Đúng vậy... Nhưng không thể nói là gầy, " Hứa Thiên Ái cho dù vô liêm sỉ thế nào cũng không dám tự xưng mình gầy, "Nhưng, xin nhớ, ta cũng không béo!" Dám nói nàng béo, có phải chán sống hay không, đáng đánh đòn! Cho dù hắn đẹp như trong truyện tranh, cũng không thể nói như vậy, "Cao 1m58, 50 kg, vẫn còn trong tiêu chuẩn, ngươi không biết thưởng thức đúng là ngu ngốc!" Chữ "béo" này quá nghiêm trọng, quá thương tổn tự tôn của nàng, nếu bộ dáng nàng không đẹp, vậy về sau nàng cũng không còn cơ hội để gả cho vương tử nữa 

"50 kg, đủ béo." Tư Hiên Dật hứng thú nói. Tiểu béo muội này thú vị hơn hắn nghĩ, khuôn mặt tròn phúng phính kia thật rất giống quả táo, làm người ta ngứa tay, muốn nắm lấy nó. Thật không thể tin được, chỉ vài phút ngắn ngủi, hắn lại có hứng thú với một nữ nhân béo 

"Ngươi... Ngươi thật là xấu xa" Tức chết nàng! Đã nói là còn trong tiêu chuẩn bình thường mà. 

Thật thú vị, thật sự là làm hắn muốn nhéo nàng, tay hắn bắt đầu ngứa, đã lâu không có cảm giác hưng phấn này, mà hắn luôn là người làm theo ý muốn của bản thân 

"Này! Dừng tay... Oa! Đau ...!" Trời ạ, sao lại có người ác liệt vậy chứ? Nàng còn chưa giáo huấn hắn xong, dạy hắn cơ bản đối đãi với nữ nhân, nhất là cấm nói ra chữ "béo", hắn lại ngang nhiên nhéo mặt nàng. Hắn có biết nam nữ khác biệt hay không a?! Quả thực là "Xâm phạm" nàng mà! 

"Dừng tay... Đừng nhéo nữa!" Không dễ dàng thoát khỏi ma chưởng của hắn, bảo vệ khuôn mặt, Hứa Thiên Ái cẩn thận lui về sau mấy bước, vỗ về đôi má ửng hồng, rốt rốt cuộc thượng đế cũng công bằng, trên đời không hề có người thập toàn thập mỹ, nam nhân trước mắt liền là tốt nhất ví dụ, tuy có gương mặt như thiên sứ, nhưng tính cách lại như ác ma vậy 

"Đừng nhéo nữa, ta cảnh cáo ngươi a...!" Đau quá, chẳng lẽ kiếp trước nàng có thù oán với hắn sao? Nhéo còn dùng lực như vậy. Không biết có bầm hay không nữa 

"Cảnh cáo ta sao? Ngươi không biết ta là ai sao?" Đã lâu chưa ai dám dùng từ này với hắn, Tư Hiên Dật buồn cười đi đến phía trước vài bước, thật muốn nhéo thêm mấy cái nữa, đã lâu hắn chưa có tâm tình tốt vậy nha 

Theo phản xạ, thấy Tư Hiên Dật đi đến, Hứa Thiên Ái cũng lui về phía sa, "Ngươi có tiếng lắm sao? Đâu phải tổng thống Mĩ, còn hỏi ta ngươi là ai!" Đáng chết! Ta muốn nói không phải những điều này, tiếng chuông trong đầu nhắc nhở nàng đang có nguy hiểm đến, nhưng miệng Hứa Thiên Ái vẫn không mở ra được. Xem ra, sớm muộn gì nàng cũng bị cái mồm này hại chết 

"Ưm... Cũng đúng, so với tổng thống Mĩ, ta không nổi tiếng bằng." Nhìn y phục của nàng, có lẽ là sinh viên mới, khó trách không biết hắn, "Như vậy đi, cùng ta đến một chỗ, ngươi sẽ biết ta là ai." Tư Hiên Dật đi đến bên cạnh Hứa Thiên Ái, kéo tay nàng. 

"Ta... Ta không cần!" Hứa Thiên Ái bỏ tay Tư Hiên Dật ra, xoay người bỏ chạy, thật đáng sợ, người này tạo ra cảm giác bị uy hiếp chưa từng có trong nàng, chỉ mong, chỉ mong vĩnh viễn cũng không găp lại hắn ... 

Nhìn thân ảnh xa xa, Tư Hiên Dật cũng không đuổi theo, tiểu tử kia thật thú vị, xem ra thời gian sau hắn cũng không đến nỗi nhàm chán, "Lần đầu tiên, tha cho ngươi đi, lần sau... Ngươi cũng không dễ dàng chạy thoát như vậy được nữa" 

"Tử Nhai, lấy hết hồ sơ sinh viên năm nhất ra cho ta." Trở về văn phòng của hội trưởng, Tư Hiên Dật liền nói với bạn thân từ bé đến lớn của hắn Lăng Tử Nhai 

"Sao vậy? Hội trưởng vĩ đại của chúng ta, có chuyện gì mà cần lấy hết hồ sơ ra?" Lăng Tử Nhai khoát một tay lên vai Tư Hiên Dật, có chút cân nhắc hỏi. Đối với người bạn này, tuy đã ở chung mười mấy năm nhưng hắn cũng không thể hiểu rõ hắn. Cao 1m87, phối hợp với khuôn mặt và cơ thể không chê vào đâu được, từ nhỏ đã là đối tượng được nữ sinh truy đuổi, hơn nữa, hắn lại là cháu ngoại của nhân vật đứng đầu thương giới Lý Ngạo Lệ, con của một trong mười vị tổng tài giàu có nhất Tư Thiên Tề, quả thực là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nhờ gia tộc bồi dưỡng, người thừa kế này sẽ có tính cách thế nào? Đáp án chính là một người kì lạ đến rối tinh rối mù. Không ai có thể hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, một giây đồng hồ trước, hắn có thể nở nụ cười như thiên sứ, một giây đồng hồ sau lại cho ngươi nếm tư vị của địa ngục, sau khi hành hạ ngươi, sẽ còn giữ lại cái tối thiểu, đó là cái mạng nhỏ của ngươi. Tóm lại, người khác trong mắt hắn chỉ là một món đồ chơi, nghĩa vụ là làm hắn vui vẻ 

"Không có gì, chẳng qua là muốn tìm một người thôi." Tư Hiên Dật cười nói. 

"Tìm người? Xem ra hôm nay ngươi có tâm tình rất tốt, liên quan đến người ngươi muốn tìm?" Phá lệ, Lăng Tử Nhai bị nụ cười này của Tư Hiên Dật doạ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. A dật đã bao lâu chưa lộ ra nụ cười này? Ba năm ... 

"Ưm, chắc vậy." Quả táo đáng yêu đó, nếu để hắn nhéo thêm mấy lần nữa, chắc chắn tâm tình hắn lại tốt hơn 

Nhìn nụ cười quỷ dị, Lăng Tử Nhai có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, xem ra lại có người sắp trở thành món đồ chơi của A Dật, đáng thương cho sinh viên mới này, bảo trọng, tốt nhất là đừng nên hy sinh đến nỗi phải xả thân, Amen, phù hộ. 

Rùng mình, dưới ánh nắng gay gắt này, nàng còn có thể rùng mình, đừng nói là có ai đó đang tính kế sau lưng nàng đi? 

"Tiểu Ái, ngươi làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm a...." Phương Linh ở một bên quan tâm nói. 

"Không có gì." Hứa Thiên Ái nhìn bạn học mới vừa quen biết Phương Linh nói. Tốt quá, vừa đến lớp đã gặp được một bạn học vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thế này, còn là bàn bên cạnh nàng nữa chứ 

"Đúng rồi, Tiểu Ái, trong trường đại học ngươi tính gia nhập xã đoàn nào?" Phương Linh hỏi. 

"Xã đoàn... Đã gia nhập." Chẳng qua là bị bức thôi 

"Tiểu Ái, ngươi đúng là nhanh nhẹn, ngày đầu tiên đã tìm được xã đoàn, ngươi gia nhập xã đoàn nào vậy?" Phương Linh tò mò hỏi. 

"Xã tin tức." 

"Là xã tin tức thối nát không thể thối nát hơn nữa?" Tiểu Ái lại gia nhập xã tin tức! 

Thối nát? "Xã tin tức cực kỳ thối nát?" 

"Đương nhiên! Ưm, nhân số còn chưa được 10 người, văn phòng xã đoàn ở bên cạnh WC, nghe nói trường học từng muốn bỏ xã này, cho nên cùng xã trưởng Lăng Hảo Hảo cãi nhau 3 ngày, thậm chí còn náo loạn phòng hiệu trưởng, cho nên việc này tạm thời ngừng lại ." 

Hèn gì học tỷ cứ bức nàng tham gia, nghĩ đến bên cạnh WC? A...! Nàng đúng là bị lừa, nếu không làm sao mà đồng ý gia nhập vào một nơi thối nát vậy chứ?! 

"Hình như là cực kỳ... Thối nát, vậy Phương Linh ngươi muốn gia nhập xã đoàn nào?" 

"A..., ta không muốn gia nhập xã đoàn, ta muốn gia nhập hội học sinh!" Phương Linh hưng phấn nói. 

"Hội học sinh? Vì cái gì? Chẳng lẽ gia nhập hội học sinh thì tốt hơn sao?" Tò mò quái, cũng chỉ là một cái hội học sinh thôi, Phương Linh có cần biểu hiện hưng phấn vậy không? 

"Cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, hội học sinh là có quyền lớn nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt, rất nhiều chuyện đều do họ quyết định a!"

Không thể nào, cư nhiên lại có một hội học sinh còn có quyền lực hơn cả hiệu trưởng, Hứa Thiên Ái cảm thấy mình như muốn té xỉu. Là thế giới này biến hóa quá nhanh, hay là nàng lạc hậu quá rồi? Tới cùng đây là cái trường gì a, có cần thái quá đến vậy không? 

"Còn nữa nha" vẻ mặt Phương Linh thần bí, gần kề Hứa Thiên Ái nói, "Nghe nói người trong hội học sinh đều là suất ca, đặc biệt là hội trưởng Tư Hiên Dật cùng đội trưởng tuyên truyền Lăng Tử Nhai, nghe nói bọn họ một người như thiên sứ lạc xuống trần gian, một người tà khí như ma vương a." 

Thiên sứ lạc xuống trần gian ... Sao cảm thấy quen thuộc vậy a? Trời ạ! Hại nàng nghĩ đến tên nam nhân ác liệt kia. "Ngươi có nói quá hay không?" 

"Không đâu, nữ sinh thi vào đại học G tám chín phần đều là vì bọn họ." Nàng cũng là một trong số người đó, "Ai, tóm lại, gia nhập hội học sinh có rất nhiều ưu đãi là được" Phương Linh đứng đắn ra kết luận, "Tiểu Ái, dù sao xã tin tức thối nát như thế, không bằng chúng ta cùng nhau gia nhập hội học sinh đi." 

"Gia nhập hội học sinh?" Không tốt lắm đâu, vào tới 2 cái, chẳng phải rất nhiều việc sao? Huống chi nàng còn phải về nhà nấu cơm, "Ta sợ ta không kham nổi, học sinh có rất nhiều chuyện cần giải quyết đi" 

"Vậy phải xem ngươi muốn gia nhập vào ban nào, nghe nói bộ phận tuyên truyền là bận nhất, bộ phận sinh hoạt lại là ban rảnh rỗi nhất. Nếu ngươi sợ không kham nổi, vậy gia nhập vào bộ phận sinh hoạt đi, tham gia cùng ta!" Phương Linh một bên làm nũng nói. 

Không còn cách nào, Hứa Thiên Ái cả đời cũng không chịu nổi người khác làm nũng với nàng, "Vậy ... ta xin vào bộ phận sinh hoạt đi." Nếu vậy, buổi chiều về nấu cơm cho mẹ không thành vấn đề, ngộ nhỡ nàng về chậm, bọn họ chẳng phải đói chết sao. Như vậy đi, để bản thân bọn họ tự rèn luyện một phen cũng được, nếu không lại quên mất tầm quan trọng của nàng . 

"A..., bộ phận sinh hoạt tuy rất nhàn rỗi, nhưng tỉ lệ trúng tuyển là 1/200, ta nghĩ tỉ lệ năm nay cũng vậy, cho nên, tư liệu cá nhân của ngươi phải viết tốt một chút " Phương Linh sành sỏi nói . 

"Tò mò quá, " Hứa Thiên Ái có chút khó hiểu, "Phương Linh, sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy?" 

"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết biệt tên trước kia của ta là "Mobile phone tin tức" sao?" Phương Linh đắc ý nói 

"Thì ra là thế, hiểu rồi." Hứa Thiên Ái bừng tỉnh hiểu ra nói, "Nhưng nếu tỉ lệ thấp như vậy, ta cũng biết mình biết ta, dù sao cũng xác định là vào không được." Cạnh tranh quá kịch liệt, đi cũng chỉ làm miếng lót đệm cho người ta 

"Làm sao có thể a? Nói không chừng ngươi có thể là người may mắn trong 200 người. Ai nha, tóm lại điền vào cái bảng này đi, cho dù không trúng tuyển cũng không bị mất miếng thịt nào" 

Hứa Thiên Ái cúi đầu, suy xét sau một lúc lâu, rốt cục... 

"Vậy được rồi, ta và ngươi đi thử xem ." 

"Thật tốt quá." 

Hứa Thiên Ái 

Thân cao: 158cm 

Thể trọng: 50kg 

Nhóm máu: O 

Sinh nhật: 19/2 

Tuổi : 19 

Tinh thông: nấu nướng, từ năm 3 đã nấu ở trong nhà . 

Gia đình: mẫu thân Trầm Anh là tác giả tiểu thuyết, phụ thân Hứa Tự Lập là hoạ sĩ tự do, tài chính gia đình bình thường ... 

Nắm trong tay tư liệu cá nhân của Hứa Thiên Ái, Tư Hiên Dật nở nụ cười như thiên sứ. Hứa Thiên Ái một quả táo đáng yêu, không lâu sau, ta sẽ biến ngươi thành đồ chơi của ta 

"Tiểu Ái, hôm nay có danh sách học sinh trúng tuyển rồi, mau đi xem với ta!" Phương Linh giống hệt con khỉ, không ngừng đi qua đi lại cạnh Hứa Thiên Ái 

"Được rồi, được rồi, " Hứa Thiên Ái chịu không nổi lắc đầu, "Nhưng ngươi có cần gấp gáp vậy không? Dù sao thì sớm hay trễ cũng như nhau thôi." 

"Ai nha, ngươi nhanh lên đi, không phải ngươi cũng muốn biết mình có thể vào hội học sinh hay không sao." Phương Linh vội vàng nói. 

"... Vậy đi thôi." 

3 phút sau. 

"Tiểu Ái, ngươi nhanh lên đi!" 

"Ta đang chạy nha." 

"Nhưng ngươi chạy thật sự quá chậm, không thể nhanh hơn chút nữa sao?" 

"..." 

Mười phút sau. 

"Tiểu Ái, ngươi nói cho ta biết, có phải ta đang nằm mơ hay không?" 

"Không phải, ngươi không phải đang nằm mơ." 

"Đánh ta một quyền!" 

Ầm! 

"Đau quá, trời ạ, ta thật không phải đang nằm mơ, ta thật sự có thể vào bô phận văn nghệ, a..., cuộc sống thật là đẹp." Đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn rơi lệ 

Ba mươi giây sau. 

"Phương Linh, ngươi nói cho ta biết, có phải ta đang nằm mơ hay không?" 

"Không phải, ngươi không phải đang nằm mơ." 

"Đánh ta một quyền!" 

Ầm! 

"Oh, My God. Rõ rang ta xin vào bộ phận sinh hoạt, sao lai trở thành tiểu muội làm tạp dịch,, có lầm không a?!" Ai có thể nói cho nàng biết, chuyện gì đang xảy ra? Làm người ta tức giận đến thổ huyết a 

"Tiểu Ái, bình tĩnh, đừng kích động." Tiểu Ái trở thành tiểu muội làm tạp dịch, thật sự là đầy đủ ... Cái kia, Phương Linh không khỏi líu lưỡi. 

"Phương Linh, trước kia hội học sinh không có tiểu muội làm tạp dịch sao?" 

"A... Ít nhất... Ta chưa từng nghe nói qua..." 

"Văn phòng hội học sinh ở đâu? Ta muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra." Tiểu muội làm tạp dịch, ở nhà đã đủ, chẳng lẽ trong trường cũng ép nàng làm sao? 

"Văn phòng hội học sinh có rất nhiều gian, ngươi muốn đi nơi nào?" 

"Nhiều gian?" Hứa Thiên Ái thấy bắt đầu nhức đầu, không hổ là đại học G, "Vậy, văn phòng của hội trưởng ở đâu?" 

"Số 3 lầu hành chính phòng 308." 

"... Cám ơn." 

Có lẽ nhận biết một người, là một ngày rất bình thường. 

Không biết có tình yêu ngọt như mật hay không? 

Ta đã nói với ngươi, nếu ngươi không xuất hiện, ta thật sự sẽ rất "Hạnh phúc", ít nhất là hạnh phúc rất bình thường. Tuy về sau có lẽ sẽ thường hối hận, nhưng khi tình yêu ngọt ngào đi tới, ta cứ hoàn toàn hôn mê, đó là do ta thất sách, đại thất sách! 

Càng đến gần văn phòng hội trưởng hội học sinh, Hứa Thiên Ái càng lúc càng thấy không thoải mái. Giác quan thứ sáu trời sinh không ngừng cảnh cáo nàng, nguy hiểm ở phía trước, da gà trên người cũng dựng thẳng lên, bắt đầu nhảy điệu Tănggô, cảm giác muốn chất vấn ban đầu hoàn toàn bị cảm giác bất an thay thế . 

Cửa đang ở trước mắt, sao ngón tay đang chuẩn bị gõ cửa lại run mạnh như vậy? Hay là tin tưởng giác quan thứ sáu, không đi vào nữa... Không, không được, dù sao cũng phải hỏi cho rõ, tại sao mình lại trở thành tiểu muội làm tạp dịch chứ! 

Rốt cục, cánh tay run rẩy cũng gõ lên cửa, "Xin hỏi, có người ở trong không?" 

"Đi vào." Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng truyền đến qua cánh cửa . 

Sao lại quen tai như thế, giống như đã từng nghe qua thanh âm này vậy, lắc lắc đầu, Hứa Thiên Ái tự nói với mình đừng nên suy nghĩ lung tung. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cúi đầu, đi vào văn phòng hội trưởng hội học sinh, "Cái kia, xin hỏi hội trưởng hội học sinh có ở đây không?" 

"Đang ở, chính là ta." Thanh âm trong veo lạnh lùng, mang theo một tia trêu tức tiếp tục đi vào lỗ tại Hứa Thiên Ái 

Thật kì lạ, thanh âm này càng lúc càng quen tai, nhưng nàng xác định trong số những người nàng quen biết không có ai làm hội trưởng hội học sinh nha. "Cái kia, ta là Hứa Thiên Ái, xin gia nhập vào bộ phận sinh hoạt, nhưng hôm nay công bố danh sách, ta lại trở thành tiểu muội làm việc vặt, ta muốn tới hỏi một tiếng. Có phải lầm hay không." Hứa Thiên Ái cúi đầu, tầm mắt vẫn tiến hành động tác "tương thân tương ái" cùng mặt đất 

"Không lầm, là ta chọn ngươi, Tiểu béo muội." Trò hay bắt đầu trình diễn, món đồ chơi chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng đưa tới cửa 

"Tiểu béo muội?!" Có ai lại xưng hô đến nỗi làm nàng nghiến răng nghiến lợi thế này a! Mãnh liệt ngẩng đầu, Hứa Thiên Ái nhìn thấy ác ma mà mình nằm mơ cũng không thể quên, cũng vì câu "tiểu béo muội" kia của hắn, hại nàng mấy ngày không còn muốn ăn cơm 

"Sao ngươi lại là hội trưởng hội học sinh?!" Khó trách ngày đó hắn lại hỏi nàng hắn là ai. Hắn lại là hội trưởng hội học sinh có quyền lớn nhất trường trong miệng Phương Linh, thật là không có thiên lý, sao lại để người bại hoại như vậy lên làm hội trưởng hội học sinh chứ, Thượng Đế đang đi ngủ trưa sao? 

"Vốn là ta a." Khuôn mặt tròn trịa, cực kỳ mê người... Tư Hiên Dật cảm thấy tâm tình mình càng lúc càng vui vẻ hơn . 

"Tốt lắm, ta hỏi ngươi, sao ta lại trở thành ..." Một câu chưa xong, đã có ma trảo đánh úp xuống, "Đau, ngươi... Ngươi lại nhéo ta!" Hứa Thiên Ái oa oa kêu to lên, đáng giận! Sao hắn lại cao như vậy, hại tay nàng đánh không tới, chân cũng không tới, sao nàng lại bi thảm như thế, học kì mới không phải mọi việc đều tốt đẹp sao? Sao mọi việc đều không thuận theo ý nàng? 

Thật sự cực kỳ đã ghiền, cảm xúc thật sự rất tốt,Tư Hiên Dật không khỏi tán thưởng quả táo nhỏ này đến quá đúng lúc, làm hắn đang bực mình bỗng trở nên vui vẻ. Nhìn khuôn mặt quả táo đỏ hồng như ánh mặt trời Nhật Bản ... Thật mê người, không biết gặm nó thì sẽ có hương vị thế nào ... 

Một ngón tay thon dài xuyên qua nách Hứa Thiên Ái, ôm lấy nàng vào lòng. Ưm... Giống hệt tưởng tượng, tiểu gia hỏa này ôm rất thoải mái, có lẽ nữ nhân béo cũng có chỗ tốt, ít nhất là cảm giác khi ôm cũng không giống như khi ôm bộ xương . 

"Oa, ngươi... Ngươi biến thái nha! Đừng ôm ấp chặt như vậy chứ... Này, ngươi đừng có làm loạn nha!" Hứa Thiên Ái bị doạ không nhẹ. Vô duyên vô cớ bị nhéo đã đủ thảm, bây giờ còn bị ôm vào lòng một con sói háo sắc, hơn nữa còn là một con sói thần kinh không bình thường. Đây mới là lần thứ 2 bọn họ gặp mặt, "Tiến triển" cũng quá nhanh đi, nhảy ba cấp cũng từ từ mới nhảy được nha! Kế tiếp, có phải nàng nên lo lắng cho vấn đề "trinh tiết" của mình không? 

"Ngươi phải biết rằng có bao nhiêu thiếu nữ khao khát được ta ôm, Tiểu béo muội." Tư Hiên Dật khiêu khích lẩm bẩm nói. Càng nhìn gần lại càng muốn nói, thật sự là cây táo đáng yêu ... 

"Đau, đau ... Ngươi... Ngươi biến thái." Thật sự là không thể nhịn được nữa, tên sắc lang này nhéo chưa đủ, lại còn cắn, Hứa Thiên Ái có thể tưởng tượng được nàng thê thảm bao nhiêu, được rồi, Lỗ Tấn từng nói qua, "Không bạo phát ngay trong trầm mặt, sẽ tử vong ngay trong trầm mặc." Như thế, để cho tên sắc lang này nếm thử Thiết sa chưởng của nàng đi 

Két! Cửa phòng hội trưởng hội học sinh bị mở ra. 

"A?" Thanh âm giàu có từ tính truyền đến, làm động tác "gặm cây táo" của dừng lại Tư Hiên Dật, cũng làm cho Thiết sa chưởng trong tay Hứa Thiên Ái ngừng lại giữa không trung. 

Cứu tinh! Hứa Thiên Ái hoan hô nói trong lòng, xem ra ông trời vẫn chưa vứt bỏ nàng, vào thời điểm nàng nguy cấp nhất, phái kỵ sĩ tới giải cứu nàng. 

Lăng Tử Nhai đứng ở cửa, trong lòng thầm kêu khổ, tới thật không đúng lúc. Đi ngang qua hành lang thấy văn phòng vẫn còn sáng đèn, vốn đi vào chào hỏi với A Dật, thuận tiện chỉnh sửa vài tư liệu. Làm sao biết được, vừa đẩy cửa ra đã thấy bạn tốt ngồi vừa ôm vừa kéo, vừa cắn vừa gặm một nữ nhân . Xem ra hắn đã phá hủy chuyện tốt, thấy tia không kiên nhẫn trong mắt bạn tốt, hắn trực tiếp đóng cửa lại, lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi, cứ tiếp tục." Sau nữa muốn đóng sầm cửa 

"Tử Nhai." Tư Hiên Dật lạnh lùng kêu lên, chỉ có hai chữ, cũng đủ làm Lăng Tử Nhai hiểu lòng kiên nhẫn của bạn tốt đã đến cực hạn. Xem ra phải đóng mạnh hơn, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ người sau này bị A Dật lột da nhai xương sẽ là hắn 

"Cứu mạng, đừng... đừng đi!" Nhìn kỵ sĩ làm như không thấy gì, chuẩn bị đóng cửa rời đi, Hứa Thiên Ái vội vàng hét lớn, "Này, đừng có đi nha, này ..." 

Hiển nhiên, lỗ tai của kỵ sĩ không tốt lắm, đóng cửa lại . 

Đáng giận, ngay cả ông trời cũng hướng về tên sói đội lốt cừu này, chẳng lẽ nàng nhất định phải bị tên sắc lang này khi dễ? 

Trên mặt lại truyền đến cảm giác đau nhói, đau quá! Tên sắc lang đầu óc có vấn đề này lại bắt đầu cắn nàng, "Này, ngươi ... ngươi đừng có cắn ta nữa, còn ... còn cắn nữa, mặt ta sẽ nát mất!" Đến nước này, nàng cũng chỉ có van xin hắn tha cho nàng 

Cũng đúng, cắn nhiều thì mặt không còn tốt nữa, để bảo đảm món đồ chơi còn tốt, xem ra hôm nay nên buông tha cho cây táo nhỏ này, Tư Hiên Dật buông lỏng miệng, "Được rồi. Hôm nay coi như xong." 

Cám ơn trời đất! Lương tâm của hắn rốt cuộc cũng biết đó là sai lầm, rốt cuộc mọi việc cũng kết thúc . 

"Ngươi có thể đi ." 

Cái gì? Cứ như vậy, cái gì là có thể đi? Nghĩ nàng là cái gì, nữ phục vụ miễn phí sao? Ít nhất cũng nên xin lỗi, giải thích nguyên nhân chứ 

"Ngươi không thấy nên nói gì với ta sao?" Hứa Thiên Ái nháy mắt nhắc nhở Tư Hiên Dật. 

"Ta nên nói gì với ngươi?" Khó khi hắn chủ động buông tha, tiểu béo muội nàng còn muốn hắn nói gì? 

"Ngươi ngẫm lại!" Mắt nàng càng nháy mạnh, nháy nhanh hơn, ai, chỉ mong hắn hiểu rõ nàng đang ám chỉ cái gì 

"Mắt ngươi bị rút gân sao?" 

"Xin nhờ, con mắt nào của ngươi nhìn thấy mắt ta bị rút gân!" Hứa Thiên Ái thần tốc phủ quyết nói, nàng là đang ám chỉ. 

"Hai mắt đều nhìn thấy." Đây là sự thật. 

"Ngươi..." Hắn đúng là có bản lĩnh làm người ta tức chết, "Ta đang ám chỉ ngươi nên nói lời xin lỗi với ta!" 

"Xin lỗi? Không có!" 

Không có? Người nên xin người ta thứ lỗi, nên dập đầu quỳ lạy xin tạ lỗi như hắn lại nói không muốn xin lỗi 

"Mặc kệ ngươi nói gì, ngươi phải xin lỗi với ta!" Hứa Thiên Ái kiên trì. 

"Ngươi là đang ra lệnh cho ta?" Tư Hiên Dật nhíu mi hỏi, mệnh lệnh, từ này thật mới với hắn a! 

"..." Nói mệnh lệnh thì có phải quá nghiêm trọng hay không? Hắn là hội trưởng hội học sinh, nàng làm sao có gan đi trêu chọc hắn. 

"Tại sao không nói gì, không phải vậy sao?" Tư Hiên Dật nửa khom người, nói nhỏ bên tai Hứa Thiên Ái, "Không phải vừa rồi vẫn cực kì dũng cảm à?" 

"..." Thua người không thua trận, mặt mũi thế nào cũng phải giữ,"Ta ta là đang lệnh cho ngươi xin lỗi với ta ." 

"Thực xin lỗi." Ba chữ chậm rãi từ trong miệng thiên sứ thốt ra 

Quá dễ dàng, lai trở nên không chân thực, "Ngươi đang xin lỗi ta?" Hứa Thiên Ái giật mình hỏi, nàng cần xác nhận rõ ràng. 

"Có thể nói vậy." Tư Hiên Dật nở nụ cười thiên sứ, món đồ chơi này thật thú vị, có được thứ mình muốn, bây giờ lại nghi ngờ. 

"A..., vậy ... ta nhận lời xin lỗi của ngươi." Tuy hắn xin lỗi với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy là la, "Còn nữa, ta không muốn trở thành tiểu muội làm việc vặt." Cho dù cảm giác kì lạ đến thế nào đi nữa, phúc lợi vẫn không thể thiếu, nếu không người chịu thiệt vẫn là mình 

"Cái này không thể được, danh sách đã công bố, hơn nữa, hội học sinh vẫn cần một người để chỉnh lí một phen, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ làm được!" Tư Hiên Dật mềm nhẹ nói 

Không chịu nổi, khi cãi nhau không chú ý đến hắn, nhưng khi bình tĩnh, khi hắn dùng thanh âm ôn nhu như vậy để nói chuyện, dùng cặp mắt đào hoa kia nhìn nàng, Hứa Thiên Ái không thể không thừa nhận, điều này làm cho tim nàng đập nhanh hơn, xem ra Tư Hiên Dật rất biết vận dụng khả năng thiên phú của hắn, làm nàng thua trong "nam sắc" của hắn 

Cho dù là ai đi nữa, cũng không thể kháng cự nổi "nam sắc" này, "Vậy ... Được rồi." 

Hứa Thiên Ái chửi mình lần thứ 101 dưới đáy lòng, có thể đoán trước, cuộc sống sinh viên của nàng không còn đẹp nữa rồi 

Tư vị một đêm thành danh, Hứa Thiên Ái bây giờ mới nếm được, vốn là một người vô danh trong lớp, lập tức thành tiêu điểm của cả lớp. Ai bảo nàng là người đầu tiên trở thành tiểu muội làm việc vặt trong lịch sử hội học sinh đại học G chứ? 

"Này, Hứa Thiên Ái, nghe nói ngươi bây giờ thành tiểu muội làm việc vặt trong hội học sinh, tốt quá, ngươi là người đầu tiên a!" Một bạn học nam ngồi trước bàn nàng cười hì hì trêu ghẹo nói 

Có thể nói mát, người thích xem náo nhiệt ở đâu cũng có, trước mắt là một ví dụ a, "Đúng vậy a! Vậy thì thế nào! Giống ngươi cả đời cũng không mơ được." Đối với loại người này không cần khách khí, nếu không bọn họ sẽ khi dễ ngươi."Tiểu muội mới, nên chiếu cố bạn học nha." Lại có nam nhân lưỡi dài ồn ào 

"Chính là vậy!" 

A..., tha cho nàng đi, bọn người này luôn ồn ào bên tai nàng. Bọn họ mỗi người nói một câu, làm nàng nhớ tới con sói có "sắc đẹp" kia 

"Hi, Tiểu Ái." Một cánh tay khoát lên vai Tiểu Ái, nghe thanh âm cũng biết là Phương Linh, "Nói thật cho ta biết, hôm qua ngươi trở về từ phòng hội trưởng hội học sinh, kết quả ra sao?" 

"Ngươi đừng nói nữa, cái kia..." Sắc lang, vậy mà... Hứa Thiên Ái cảm thấy khó mà mở miệng, chẳng lẽ nói với Phương Linh mình bị một nam nhân cắn sao? Quá... Quá... Mất thể diện, đúng, tuyệt đối không thể nói. 

"Cái kia cái gì?" Phương Linh nghi hoặc không hiểu hỏi, Tiểu Ái sao lúc nào cũng chỉ nói một nửa a? 

"Nha, không có gì, chẳng qua là đàm phán không có hiệu quả, kết quả vẫn phải làm tiểu muội việc vặt trong hội học sinh. Đúng rồi, Phương Linh, ngươi có biết hội trưởng là người như thế nào không?" Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tránh cho mỗi lần gặp mặt đều thua trong "nam sắc" của hắn. 

"Tư Hiên Dật nha, có thể nói là quý tộc trong quý tộc, tinh anh trong tinh anh. Thật sự, cũng không phải ta nói lung tung a..." Vừa nói đến thần tượng trong cảm nhận của mình, Phương Linh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.